Bắc Kiếm Truyền Kỳ
-
Chapter 224
224. Lại lần nữa sừng sững dưới bầu trời đổ nát (3)
Giao Nam là một thương cảng nằm ven biển ở tỉnh Sơn Đông. Có rất nhiều thuyền đánh cá và tàu buôn neo đậu ở cảng nên ở đây không chỉ có những ngư dân luôn ở trần đi lại khắp nơi mà còn có thể bắt gặp những võ giả trên người trang bị vũ khí bước đi trên phố.
Cho đến khoảng mười năm về trước, Giao Nam vẫn chỉ là một thương cảng rất bình thường. Hầu hết người dân Giao Nam đều là những người làm nghề đánh cá sống qua ngày và rất nghèo khổ.
Tuy nhiên mười năm về trước, tình hình đã hoàn toàn thay đổi khi một môn phái quyết định đặt căn cứ tại đây.
Thiết Huyết Thành.
Đó là môn phái mới do một trong bốn Bắc Thiên Tứ Trụ, Thiết Huyết Vũ Đế Tái Khiếu Tân thành lập, nằm ở Giao Nam.
Từ sau khi xuất hiện Thiết Huyết Thành, Giao Nam đã bắt đầu phát triển một cách rực rỡ. Cảng tàu trước kia chỉ toàn là thuyền đánh cá giờ đây đông đảo những tàu buôn bắt đầu ra vào, sau đó nhiều người cũng bắt đầu nối gót cho thuyền neo lại nơi đây. Và cùng thời điểm đó, Giao Nam cũng phát triển và trở thành một thương cảng phồn hoa không kém gì những thành thị khác.
Nơi Thiết Huyết Thành hiện đang tọa lạc ban đầu chỉ là một hòn đảo nhỏ không người ở nằm ở ngoài khơi Giao Nam, được gọi là Dục Hỏa Đảo.
Ở trên một hòn đảo nhỏ nếu đi thuyền từ Giao Nam phải tốn thời gian gần một canh giờ này, Tái Khiếu Tân đã cho xây dựng một Thiết Huyết Thành và mười năm trôi qua, Dục Hỏa Đảo đã dần trở thành một pháo đài thép.
Nếu không dùng thuyền thì không có cách nào có thể đến gần, mà nếu có đi chăng nữa thì lối thoát duy nhất của nơi này cũng chỉ là bến tàu vì khắp nơi đã được bao bọc bởi những vách đá sừng sững. Nếu không có sự cho phép từ trước thì tuyệt đối không thể bước chân vào Thiết Huyết Thành.
Hình ảnh của Thiết Huyết Thành nhìn từ bến cảng Giao Nam giống như một chúc đài cao chót vót ở giữa biển. Cũng vì thế mà nhiều người dùng cụm Chúc Đài Đảo để ám chỉ Thiết Huyết Thành.
Mặc dù nằm ở ngoài khơi Giao Nam nhưng rất ít người có thể bước vào Thiết Huyết Thành, đặc biệt là thường dân bách tính thì lại càng không có cơ hội đó.
Thế nhưng vẫn không ít người muốn được chiêm ngưỡng Thiết Huyết Thành từ đằng xa.
(Bản dịch được thực hiện bởi A-H Team, đăng tải độc quyền tại VLOGNOVEL.COM. Hãy đón xem bản dịch sớm nhất tại VLOGNOVEL.COM.)
Cửu Cốc khách điếm là một khách điếm nhỏ nằm ở ngoài khơi Giao Nam. Trong khi các khách điếm khác hầu hết đều dành cho những người bên ngoài tò mò đến chiêm ngưỡng Thiết Huyết Thành thì Cửu Cốc khách điếm chủ yếu phục vụ người dân địa phương.
Mặc dù khách điếm có hơi cũ kỹ, xập xệ nhưng giá cả lại rất rẻ, đồ ăn ngon nên vẫn rất đông khách. Thường thì tầm này ngày nào cũng có khách lui tới, nhưng không hiểu sao hôm nay Cửu Cốc khách điếm lại vắng đến nỗi chỉ có ruồi muỗi bay vo ve. Vì không có khách nên lão bản khách điếm đang ngồi ở vị trí đẹp nhất nhìn thẳng ra biển cứ liên tục ngáp ngắn ngáp dài.
“Oáp! Chết thật chứ. Sao lại ế ẩm thế này?”
Hôm nay vắng vẻ đến mức không thể tin được. Bình thường cũng sẽ có ngày ế ẩm nhưng không bao giờ ế tới độ này.
Trong lúc lão bản đang ngồi than thở ể ẩm thì có người mở cử khách điếm bước vào. Lão bản thấy thế thì vô cùng mừng rỡ, nhanh chóng chạy ra đón tiếp.
“Kính chào khách quan!”
“Nơi này còn bàn không?”
“Khách quan thấy đây, rộng rãi bao la luôn! He he!” Lão bản mồm mép nhanh nhảu trả lời, kèm theo đó là một nụ cười.
Vị khách này có vẻ đã ngoài tứ tuần. Hắn có một cơ thể vô cùng cường tráng và cho người khác cảm giác thân thiện nhưng đôi mắt lại trông khá sắc sảo.
‘Có vẻ là một thương nhân.’
Sau một khoảng thời gian buôn bán lâu dài ở Giao Nam, lão bản tự hào rằng mắt nhìn người của mình đã tăng lên đáng kể. Theo bản năng, hắn nhận ra người khách trước mặt mình đây là một thương nhân. Trên thực tế, hầu hết những thương nhân đến Giao Nam đều mang lại cảm giác giống với người khách này.
Thương nhân kia ngồi xuống chiếc ghế mà lão bản vửa ngồi.
“Ầy, nóng quá!”
“He he! Khách quan cần gì ạ?”
“Cho ta một đĩa há cảo và một món cá nào ngon là được.”
“Khách quan đi một mình sao?”
“Một chút nữa thì bạn đồng hành của ta sẽ tới. Lão bản cứ mang đồ ăn lên trước đi. Thêm một bầu rượu nữa.”
“Đã hiểu đã hiểu. Khách quan xin chờ một lát, ta sẽ mang thức ăn lên ngay.”
Lão bản nghe xong liền vội vàng chạy xuống bếp.
Thương nhân kia mỉm cười nhìn theo bóng lưng lão bản rồi đưa mắt nhìn ra biển. Ở phía xa, hắn có thể nhìn thấy Thiết Huyết Thành sừng sững ở giữa biển.
“Chọn cái nơi chết tiệt thật. Hắn đã xây dựng một thành trì của riêng mình ở nơi an toàn nhất thiên hạ rồi.”
Thương nhân lầm bầm, lau mồ hồi đang liên tục chảy trên trán. Chiếc khăn trong tay hắn nhanh chóng ướt đẫm.
Ngay lúc đó, cánh cửa khách điếm lại mở ra, một người nào đó bước vào. Đó là một nam nhân cao lớn khoác áo choàng màu xám, khuôn mặt vô cùng đại trà có thể nhìn thấy ở bất kì đâu.
Thương nhân vẫy tay với nam nhân đó.
“Ở đây.”
Nam nhân đi thẳng đến bên cạnh người thương nhân rồi ngồi xuống. Khuôn mặt nam nhân đó nhìn gần thật sự rất bình thường. Nếu không biết nhau từ trước chắc chắn sẽ không nhớ được đã gặp hắn ở đâu. Thương nhân nhìn người vừa ngồi xuống kia rồi mỉm cười.
“Ha ha! Khuôn mặt này hợp với ngươi đấy.”
“Thật à?”
Nam nhân sờ sờ mặt mình, thấp thoáng nở nụ cười.
Thương nhân thấy phản ứng của nam nhân kia như vậy thì vô cùng bất ngờ. Bởi vì dạo này có rất nhiều chuyện khiến nam nhân này bật cười một cách tự nhiên. So với trước kia thì chuyện này là không tưởng.
Trước kia, bên ngoài hắn có thể đang cười nhưng trong thâm tâm vẫn luôn có cảm giác cứng nhắc. Tuy nhiên lúc này đây, trên mặt hắn không hề có biểu cảm đó. Có thể cảm nhận được hắn tự do tự tại hơn và không có bất kì cảm giác căng thẳng hay lo lắng gì. Có lẽ như thế trông còn đáng sợ hơn lúc hắn không cười nữa.
“Đến nhanh quá nhỉ?”
“Vậy sao? Ta đã đi tham quan hết những nơi cần đến rồi mới từ từ đến đây đó chứ.”
“Ngươi đã đi những đâu?”
“Cam Túc, Thiểm Tây, Sơn Đông đều đã đi qua rồi.”
“Vậy đã nhìn thấy tất cả những gì muốn thấy chưa?”
Nam nhân kia chỉ gật đầu mà không nói gì. Vẻ mặt hắn có hơi sầm lại.
Thương nhân lại hỏi.
“Thế nào?”
“Còn tệ hơn những gì ta nghĩ.”
“Vậy à? Thế thì không khác gì địa ngục rồi.”
Thương nhân thở dài một hơi. May mắn là nơi này của Sơn Đông đã cách xa chiến họa và vẫn giữ được sự bình yên, nhưng những vùng khác của Sơn Đông thì lại đang vô cùng thảm khốc.
Sau một khoảng im lặng nặng nề giữa hai người, lão bản cũng đã bưng những món ăn đã gọi khi nãy lên.
“Đã để khách quan chờ lâu rồi. Đây là đặc sản của Cửu Cốc khách điếm chúng tôi, cá xào đậu phụ và há cảo, đồ uống là Thiệu Hưng tửu đã ủ đủ ngày. Mời các khách quan thưởng thức.”
“A! Ta đoán là món cá xào đậu phụ này sẽ ngon lắm đây. Ăn ngon miệng nhé.” Một nụ cười nhanh chóng hiện hữu trên môi của thương nhân kia.
Cá xào đậu phụ là món ăn dùng cá và đậu phụ xào chung với nhau và phải điều chỉnh độ lửa một cách tỉ mỉ. Đặc biệt của món này là cá phải tươi, thế nên món này không thường xuất hiện ở các vùng đồng bằng. Thương nhân và nam nhân cao lớn kia vừa thử món ăn vừa uống rượu. Cuộc đối thoại như có như không của bọn họ cứ thế kéo dài.
(Bản dịch được thực hiện bởi A-H Team, đăng tải độc quyền tại VLOGNOVEL.COM. Hãy đón xem bản dịch sớm nhất tại VLOGNOVEL.COM.)
Lão bản liếc nhìn hai người bọn họ một lúc rồi đi xuống bếp. Lúc này thương nhân kia mới nở nụ cười.
“Ở đây cũng vậy nhỉ. Gần như tất cả người dân Giao Nam đều là tai mắt của Thiết Huyết Thành.”
Nếu hai người bọn họ có gì đáng ngờ thì lão bản khách điếm này chắc chắn đã báo tin cho người nào đó bên trong Thiết Huyết Thành rồi.
“Kẻ phản bội ở nơi nào cũng đều giống nhau cả thôi.”
“Sự thật là vậy…” Thương nhân gật đầu đồng tình. Hắn uống hết ly rượu này đến ly rượu khác. Cứ liên tục như thế, bầu Thiệu Hưng tửu đã nhanh chóng thấy đáy.
“Ngươi muốn gọi thêm rượu không?”
“Được rồi. Giờ ta phải đi ngay.”
“Mới đó đã đi rồi à?”
“Đã đến lúc rồi.”
“Ực!” Khi nam nhân cao lớn kia đứng dậy thì tên thương nhân vội vã lùa thức ăn còn thừa vào miệng.
“Đợi ta đi cùng với! Khụ, chết tiệt!”
Hắn ta để lại vài đồng trên quầy rồi nhanh chóng theo nam nhân cao lớn kia rời đi. Hai người bọn họ đi dọc theo bờ biển, một lúc sau đã đến một nơi có vẻ hơi hẻo lánh ít người lui tới. Nơi này có một chiếc thuyền đánh cá loại nhỏ đang được neo lại.
Tên thương nhân cất lời.
“Chiếc thuyền này sẽ đưa chúng ta đến Thiết Huyết Thành.”
Nam nhân kia gật đầu rồi leo lên chiếc thuyền đánh cá cùng với thương nhân. Con thuyền bắt đầu ra khơi, hướng về phía Dục Hỏa Đảo nơi Thiết Huyết Thành đang tọa lạc.
Những ngư dân trên thuyền không nói một lời với hai người bọn họ, chỉ lặng lẽ lái điều khiển thuyền tiến về phía trước. Chiếc thuyền chòng chành vượt qua một cơn sóng lớn và nhanh chóng tiếp cận Thiết Huyết Thành.
Nam nhân cao lớn mở miệng trước tiên.
“Ngươi đã liên lạc chưa?”
“Ừm. Theo như những gì quân sư nói thì mọi chuyện đã xong xuôi rồi. Tuy nhiên ta vẫn hơi do dự. Ngươi cần phải cân nhắc lại một chút.”
“Ta biết. Ngươi đã vất vả nhiều rồi. Phần còn lại ta sẽ tự mình lo liệu.”
“Được rồi.”
Một lần nữa, sự im lặng lại bao trùm hai người bọn họ.
Càng đến gần Thiết Huyết Thành thì sự căng thẳng càng hiện rõ trên khuôn mặt của thương nhân nọ. Thiết Huyết Thành nhìn gần quả thực vô cùng to lớn. Kích thước của tòa thành này gần như bao trùm toàn bộ Dục Hỏa Đảo và hình ảnh của vô số chiến hạm nhô ra phía trước khiến cho ai nấy cũng đều cảm thấy choáng ngợp.
“Phù.”
Thương nhân bất giác thở ra một hơi, nhìn theo bóng lưng của nam nhân cao lớn. Trên mũi thuyền, bóng lưng nam nhân đứng đó vô cùng thẳng tắp. Chiếc thuyền đánh cá chòng chành chao đảo do sóng lớn nhưng cơ thể nam nhân đó không hề suy chuyển dù chỉ một chút. Đôi mắt nam nhân ẩn dưới làn tóc đang phấp phới trong gió giờ đây sâu thẳm hơn bao giờ hết.
‘Tiểu tử này.’
Thương nhân nhớ tới lần đầu tiên hắn gặp y.
(Bản dịch được thực hiện bởi A-H Team, đăng tải độc quyền tại VLOGNOVEL.COM. Hãy đón xem bản dịch sớm nhất tại VLOGNOVEL.COM.)
Khi vẫn đang là một đứa trẻ vô tri, nam nhân này đã vô cùng mạnh mẽ. Thời điểm đó, ánh mắt của y đã sắc sảo như một lão nhân đã trải qua biết bao phong ba bão tố cuộc đời nên chẳng thứ gì có thể lung lay được. Nhưng giờ đã ba năm trôi qua rồi, y đã trở nên bình tĩnh hơn vì đã trải nghiệm nhiều hơn trước.
‘Dù sao hắn cũng đã là một tên quái vật rồi, giờ còn kinh qua biết bao thử thách nên càng trở nên mạnh mẽ hơn…’
Thương nhân lắc đầu. Trong ba năm qua hắn vẫn luôn theo dõi từng bước chân của y, nhìn thấy y đạt được danh tiếng trên giang hồ, cũng nhìn thấy y ngã xuống vực sâu, cũng đã chứng kiến y bò ra khỏi vũng bùn như địa ngục trần gian đó như thế nào.
Nam nhân này tự mình vượt qua tất cả những thử thách đó, và mỗi lần như vậy y lại càng trở nên mạnh mẽ hơn trước. Ba năm trước y đã rất mạnh rồi, nhưng bây giờ thì không thể nào đoán ra được y đã mạnh đến nhường nào.
Nam nhân đứng sừng sững ở mũi thuyền đang nhìn chằm chằm Thiết Huyết Thành thì bất ngờ đưa tay lên vuốt ve khuôn mặt của mình. Ngay lập tức, khuôn mặt của y biến đổi thành một khuôn mặt khác. Từng đường nét trên khuôn mặt trở nên rõ ràng, đồng tử thâm sâu và một vết sẹo mới khá lớn bên cằm phải và cổ.
Hắn toát ra một khí thế vô cùng khác biệt so với trước đây, nhưng hắn chính là Trần Vũ Nguyên.
Trần Vũ Nguyên, kẻ đã biến mất khỏi Thiểm Tây ngay trước khi Hắc Ám đại chiến diễn ra, giờ đây lại xuất hiện ở tỉnh Sơn Đông.
Thương nhân đi cùng với Trần Vũ Nguyên gọi là Thanh Nhân. Khi Trần Vũ Nguyên biến mất khỏi giang hồ thì hắn cũng biến mất theo, vậy nên hắn trở thành một người bị giang hồ lãng quên.
Nhưng hắn không hề chết, cũng không hề biến mất.
Hắn đã ở bên cạnh Trần Vũ Nguyên và cùng y vượt qua mọi thử thách.
Thanh Nhân nói với Trần Vũ Nguyên.
“Chỉ có thể dùng thuyền đến đây được thôi. Nếu lại gần thêm nữa thì bên kia sẽ nhận ra ngay.”
Khoảnh cách từ con thuyền đánh cá đến Thiết Huyết Thành vẫn còn hơn ba trăm trượng. Với khoảnh cách quá xa này dù tiếp tục đi thuyền thì cũng phải mất hơn một nén nhang. Tuy nhiên nếu như đến gần hơn nữa thì sẽ chạm đến cảnh giới của Thiết Huyết Thành.
Trần Vũ Nguyên đáp lời mà không hề quay đầu lại.
“Không cần đâu, thế này là đủ rồi.”
“Cái gì?”
Thay vì trả lời, Trần Vũ Nguyên đạp mạnh xuống mũi thuyền, phóng người về hướng Thiết Huyết Thành. Trong nháy mắt,thân ảnh của y đã có thể lướt đi hơn hai mươi trượng.
Thế nhưng dưới chân hắn là mặt biển xanh thẳm không hề có bất kì thứ gì để có thể đặt chân mượn lực.
Những ngư dân trên thuyền đã nghĩ rằng Trần Vũ Nguyên sẽ ngã xuống biển. Thế nhưng trái với dự đoán của họ, Trần Vũ Nguyên lại nhẹ nhàng đạp lên mặt nước, phóng người lên không trung.
Thanh Nhân lẩm bẩm.
“Đây là Thủy Thượng Phi sao?”
Đúng như tên gọi, Thủy Thượng Phi là Khinh Công thuật thượng thừa nhất có thể phi như bay trên mặt nước. Nếu ngươi là một cao thủ đạt tới cảnh giới cao nhất của võ công thì có thể dễ dàng thi triển mà không hề gặp trở ngại gì. Tuy nhiên việc này chỉ có thể thực hiện ở ao hồ có mặt nước phẳng lặng và ngay cả những tuyệt đại cao thủ cũng không dễ dàng thi triển Thủy Thượng Phi trong tình huống những đợt sóng cao và dao động bất thường như vậy.
Giống như một chú chim én bay lượn trên mặt nước, Trần Vũ Nguyên nhanh chóng vượt qua những ngọn sóng trong tích tắc và biến mất vào trong Thiết Huyết Thành.
Thanh Nhân nhìn theo bóng dáng y dần biến mất rồi mới ngồi xếp bằng trên thuyền.
“Rồi mọi chuyện sẽ ổn thôi.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook