223. Lại lần nữa sừng sừng dưới bầu trời đổ nát (2)

Hàn Thiên Ngộ vội vã đi theo Hạ Chẩn Nguyệt. Tất cả những gì hắn nhìn thấy trước mắt thật quá kì diệu. Bắc Thiên Môn được xây dựng ở vùng bồn địa của một cao nguyên. Dĩ nhiên nguyên vật liệu dùng để xây dựng sẽ có chút hạn chế nên điện các được xây dựng từ những loại đá phổ thông xung quanh đây. Và tất nhiên bề ngoài sẽ hơi lôi thôi.

Điện các xập xệ thì cuộc sống kham khổ là chuyện bình thường. Thế nhưng tất cả mọi thứ bên trong lại vô cùng đầy đủ. Y phục mà võ giả sử dụng đều là chất liệu tốt, thức ăn cũng đa dạng nữa. Ngay cả binh khí mà các võ giả sử dụng cũng đều là đồ mới được đưa đến gần đây.

‘Mặc dù Bắc Thiên Môn nằm ở vùng núi hẻo lánh nhưng vẫn được ai đó cung cấp nhu yếu phẩm không thiếu bất cứ thứ gì.’

Nghĩa là bọn họ có được nguồn tài chính vô cùng lớn mạnh.

Nếu không thì không biết phải giải thích trạng thái hiện tại như thế nào.

Thấy Hàn Thiên Ngộ hết nhìn đông ngó tây, Hạ Chẩn Nguyệt liền mỉm cười.

Chắc lúc này đây hắn sẽ có rất nhiều thắc mắc. Nhưng Hạ Chẩn Nguyệt không thể giải thích đầu đuôi mọi chuyện được.

Rồi thời gian sẽ trả lời tất cả thôi.

Nơi Hạ Chẩn Nguyệt và Hàn Thiên Ngộ đến là võ trường nhỏ nằm phía sau võ trường chính. Khác với sân chính tập trung rất đông võ giả luyện công thì sân nhỏ này không có mấy người.

Vẻ vui mừng hiện rõ trên mặt Hàn Thiên Ngộ vì hắn nhìn thấy bóng dáng của người kia.

“Dậy rồi à.” Quách Vấn Đình nở nụ cười chào bọn họ.

“Đại ca!”

“Hoan nghênh đệ đến với Bắc Thiên Môn.”

Quách Vấn Đình dang rộng hai cánh tay ôm lấy Hàn Thiên Ngộ. Hàn Thiên Ngộ cũng ôm lấy hắn và đảo mắt nhìn những người đứng bên cạnh. Một lão nhân gia gầy gò có vẻ như đã ngoài lục tuần và những người trung niên khoảng chừng bốn mươi tuổi. Có một vị trung niên khiến cho người khác ấn tượng vì khí thế sắc bén như kiếm, một người thì dáng vẻ to lớn với khuôn mặt đầy râu và tóc trông không khác gì con nhím.

Hàn Thiên Ngộ bất giác nuốt khan trong cổ họng khi nhìn thấy bầu không khí không được bình thường giữa bọn họ. Ngay lúc này, Hạ Chẩn Nguyệt mỉm cười giới thiệu.

“Chúng ta chào hỏi một chút nhé. Vị này là Trưởng lão của bổn phái, Khánh Vũ Thắng đại hiệp. Người đời thường gọi là Phong Đế.”

Người đầu tiên Hạ Chẩn Nguyệt giới thiệu là lão nhân gia gầy gò thất thập cổ lai hy kia. Toàn thân lão nhân gia này đang tỏa ra khí đạo vô cùng áp đảo. Hàn Thiên Ngộ vội vàng cúi đầu hành lễ với lão nhân gia.

“Tại hạ là Hàn Thiên Ngộ. Sau này xin được lão nhân gia chiếu cố.”

Thực ra Hàn Thiên Ngộ chào nhưng vậy nhưng hắn quả thực không biết rằng người tên Khánh Vũ Thắng này xuất chúng thế nào. Nếu có một ai khác ở đây và nghe đến cái tên Khánh Vũ Thắng thì chắc chắn không thể không kinh ngạc.

Phong Đế Khánh Vũ Thắng. Một võ giả thuộc Bắc Thiên Tứ Trụ sở hữu Khinh công thuật nhanh nhất và cước pháp mạnh mẽ nhất thiên hạ. Khi Bắc Thiên Môn diệt môn, hắn đã cùng những thuộc hạ thân tín xây dựng Phong Vân Sơn Trang và nay lại xuất hiện ở Bắc Thiên Môn.

Khánh Vũ Thắng nhìn Hàn Thiên Ngộ, đôi mắt bỗng sáng rực lên.

“Ngươi là đệ tử được quân sư thu nhận nhỉ. Sau này mong được chiếu cố, tiểu quân sư.”

Trái lại với vẻ ngoài lãnh đạm, giọng nói của Khánh Vũ Thắng lại vô cùng truyền cảm.

Hạ Chẩn Nguyệt giới thiệu những người khác nữa.

“Vị này là khách khanh trưởng lão của bổn môn, Hoàng Triết đại hiệp. Đây cũng xem như vừa là sư phụ, vừa là thúc phụ của huynh đệ kết nghĩa Vấn Đình của ngươi.”

“Thiên Ngộ, hạnh ngộ hạnh ngộ.” Hoàng Triết được giới thiệu xong thì lên tiếng chào hỏi trước. Đôi mắt hắn nhìn Hàn Thiên Ngộ tràn đầy vẻ đôn hậu.

“Kính chào đại hiệp. Ta là Hàn Thiên Ngộ.”

“Được rồi. Đến Bắc Thiên Môn là tốt rồi.”

“Xin đa tạ các vị đã tiếp đón nồng hậu.”

“Nếu là đệ tử của quân sư thì cũng như đệ tử của chúng ta, là huynh đệ kết nghĩa với Vấn Đình thì cũng như con cháu của chúng ta. Vậy nên nếu ngươi có khó khăn gì thì bất cứ khi nào cũng có thể tìm ta giúp đỡ.”

“Đa tạ các vị chiếu cố.”

Khi nghe những lời nói thịnh tình đó của Hoàng Triết, Hàn Thiên Ngộ bỗng nhiên dâng trào nước mắt. Hắn có thể cảm nhận được đây là những lời vô cùng chân thành.

Hạ Chẩn Nguyệt lại tiếp tục giới thiệu.

“Vị này là  Kiếm trụ của bổn môn, Tô Mộ Thượng đại hiệp, người bên cạnh hắn là Võ chủ Mã Đạo Quang đại hiệp. Đây là những người phụ trách rèn luyện võ công thực học cho bổn môn. Sau này hãy nhờ họ chỉ dạy thêm cho ngươi.”

“Sau này xin được hai đại hiệp chiếu cố!”

“Hạnh ngộ, Thiên Ngộ.”

“Ha ha! Trông bên ngoài có vẻ sáng sủa. Nhưng nếu suốt ngày chỉ đọc sách thôi thì đầu sẽ mọc nấm đó, thỉnh thoảng cũng nên vận động chân tay nhé. Ta sẽ dạy cho ngươi một số võ công đủ để phòng thân.”

Người được gọi là Mã Đạo Quang vươn bàn tay to lớn của mình ra xoa đầu Hàn Thiên Ngộ.

Đầu tóc bị vò cho rối tung rối mù lên nhưng Hàn Thiên Ngộ không cảm thấy khó chịu chút nào.  Mặc dù giọng điệu của hắn có vẻ gay gắt nhưng không hề có ác ý trong đó.

“Các vị ở đây đều là những người chủ chốt dẫn dắn Bắc Thiên Môn. Nếu ngươi có gì không rõ thì cứ thỉnh giáo bọn họ.”

“Tại hạ khắc cốt ghi tâm.” Trước những lời này của Hạ Chẩn Nguyệt, Hàn Thiên Ngộ một lần nữa cúi đầu thật sâu. Hạ Chẩn Nguyệt nhìn bộ dạng của người đệ tử này cảm thấy vô cùng vui vẻ.

Vào lúc này, Mã Đạo Quang bất ngờ vỗ mạnh vai Tô Mộ Thượng đang đứng bên cạnh, nói.

“Nào, chúng ta đi uống một ly đi.”

“Rượu?”

“Ngày quân sư chào đón đệ tử không phải là một ngày vô cùng ý nghĩa hay sao. Phải chúc mừng chứ.”

“Nghĩa là ngươi đã muốn uống rượu từ sáng rồi đúng không.”

“Hô hô! Không phải nên ăn mừng hay sao? Đúng vậy không, Quân sư?”

Mã Đạo Quang không để tâm lắm đến mấy lời đá đểu của Tô Mộ Thượng. Nhìn thấy thái độ của Mã Đạo Quang như vậy, Tô Mộ Thượng lắc đầu chịu thua.

Biệt hiệu của Mã Đạo Quang là Huyết Nhãn Cuồng Hổ.  Hắn đã từng là thủ lĩnh một nhóm mã tặc tên là Phi Hoang Đội thống trị vùng đất phía Bắc.

Mặc dù không nổi danh ở Trung Nguyên nhưng Phi Hoang Đội là cái tên mang đến nỗi ám ảnh kinh hoàng đối với vùng đất phía Bắc. Bọn chúng mở rộng ảnh hưởng của mình bằng cách đánh chiếm, nuốt trọn những đội mã tặc khác cũng đang hoạt động ở phía Bắc, quân số lên đến hơn một nghìn người.

 Có rất nhiều môn phái muốn tiêu diệt Phi Hoang Đội nhưng đều vô ích. Không giống như người trong võ lâm phụ thuộc tất cả vào võ công và võ lực cá nhân, Phi Hoang Đội sử dụng kiếm và cung tên, di chuyển trên lưng ngựa như những bóng ma vậy.

Bọn chúng gần giống với một quân đội hơn là võ lâm môn phái, có sự kiểm soát binh lực bằng những quy tắc nội bộ triệt để và có thể bóp nghẹt địch nhân bằng những chiến thuật vô cùng rõ ràng.

Sau khi hàng chục môn phái cố gắng khuất phục Phi Hoang Đội và đều bị diệt môn thì ở phía Bắc này không còn tồn tại một môn phái nào dám đối đầu với bọn chúng nữa.

Và trái tim của Phi Hoang Đội chính là Huyết Nhãn Cuồng Hổ.

Một con hổ điên cuồng với cặp huyết nhãn.

Bây giờ trông hắn có vẻ bình thường nhưng khi đôi mắt Mã Đạo Quang chuyển sang màu đỏ thì thật sự vô cùng đáng sợ. Vì vậy những thương đoàn đến phía Bắc không bao giờ muốn đi qua lãnh địa của Phi Hoang Đội cả. Và nếu bắt buộc phải đi ngang qua, thay vì cứng đối cứng với chúng, bọn họ đều chấp nhận trả một khoản phí lộ thích hợp để bảo toàn tính mạng.

Hiện giờ, phần lớn những võ giả đang luyện công ở đại luyện võ trường đều là võ giả xuất thân từ Phi Hoang Đội. Những kẻ quen sống tự do ở thảo nguyên hoang dã khắc nghiệt lúc này lại đang luyện công một cách nền nếp là chuyện vô cùng đáng ngạc nhiên, nhưng Hàn Thiên Ngộ trẻ người non dạ không thể suy nghĩ xa xôi được đến nhường đó.

Từ khi đến đây, người chung đụng với Mã Đạo Quang nhiều nhất là Tô Mộ Thượng.

Cả hai người bọn họ từ môi trường sống, giá trị quan và cách suy nghĩ tất cả đều khác biệt. Một Mã Đạo Quang sống tự do và hoang dã, một Tô Mộ Thượng coi trọng tính tự chủ và kỉ luật nghiêm ngặt gần như là hai thái cực đối lập với nhau. Thỉnh thoảng bọn họ cũng có xảy ra xung đột và kết cục là đánh nhau một trận thừa sống thiếu chết. Tuy nhiên thực lực của hai người gần như tương đương nên thành ra bất phân thắng bại. Sau đó, bọn họ đã ngầm công nhận đối phương và sống chung một cách hòa bình nhưng vẫn sẽ tranh cãi bất cứ khi nào có thời gian.

Lúc này, Hoàng Triết tiến lên một bước, nói.

“Cũng đã đến giờ ăn tối rồi, chúng ta cùng nhau ăn một bữa cơm đi. Ta sẽ cùng đối ẩm với đệ được chưa.”

“Ha ha ha! Quả nhiên chỉ có huynh hiểu ta.”

Mã Đạo Quang ngưỡng thiên cuồng tiếu. Hoàng Triết nhìn bộ dạng Mã Đạo Quang cũng nở một nụ cười ấm áp.

Tất cả mọi người trên thiên hạ đều khiếp sợ Mã Đạo Quang, nhưng đối với Hoàng Triết thì hắn chỉ là một đệ đệ nhỏ bé. Sự thật này có thể toàn giang hồ đều không biết, nhưng Mã Đạo Quang là kẻ xuất thân từ Bắc Thiên Môn.

Những võ giả nòng cốt của Phi Hoang Đội mà hắn lãnh đạo cũng đều là những võ giả trước kia của Bắc Thiên Môn. Theo một cách nào đó, bọn họ đều là những trung thần chân chính của Bắc Thiên Môn. Lẽ ra bọn họ đã có thể chọn một cuộc sống dễ dàng hơn khi đi theo Bắc Thiên Tứ trụ, nhưng bọn họ đã chọn cuộc sống khắc nghiệt nơi thảo nguyên hoang dã.

Đặc biệt, Mã Đạo Quang còn có mối quan hệ gắn bó với Hoàng Triết hơn cả huynh đệ ruột của mình. Ngay cả khi phiêu bạt khắp thảo nguyên hoang vu, hắn vẫn luôn giữ liên lạc với Hoàng Triết và gửi lời thăm hỏi.

Vậy nên, tuyệt đối không phải ngẫu nhiên mà người như Mã Đạo Quang lại gia nhập Bắc Thiên Môn vừa mới được tái thiết. Hắn cùng với hơn một ngàn mã tặc của Phi Hoang Đội đều gia nhập Bắc Thiên Môn.

Nhưng không chỉ như vậy.

Kẻ ngự trị trên đỉnh võ lâm được giang hồ gọi là Phong Đế cũng đã cùng tất cả võ giả Phong Vân Sơn Trang quay trở lại Bắc Thiên Môn. Hạ Chẩn Nguyệt đã chào đón hắn một cách nồng nhiệt và theo lẽ đương nhiên, hắn trở thành Trưởng lão của Bắc Thiên Môn.

Khánh Vũ Thắng cảm xúc lẫn lộn, hết nhìn Hoàng Triết rồi lại nhìn Mã Đạo Quang.

Hơn mười năm trước khi Bắc Thiên Môn bị diệt môn, hắn như cắt từng đoạn ruột mà đưa ra quyết định như thế.

Việc diệt môn của Bắc Thiên gần như là một sự thật đã được định trước. Nó giống như là thiên tai vậy, không thể nói tránh là tránh được.

Khi Bắc Thiên Môn diệt môn, hắn đã định sẽ cùng với Môn chủ Trần Quan Hạo đối mặt đến giây phút cuối cùng. Thế nhưng vì Trần Quan Hạo, hắn đã phải thay đổi quyết định của mình.

Vài ngày trước khi xảy ra sự kiện diệt môn, Môn chủ Trần Quan Hạo đã bí mật tìm đến hắn. Môn chủ đã yêu cầu Khánh Vũ Thắng hắn phải trở thành kẻ phản bội. Và giống như những Bắc Thiên Tứ Trụ khác, hắn đã phải nén nước mắt vào trong và lãnh đạo các môn đồ rời khỏi Bắc Thiên Môn. Môn chủ nói rằng, đó là cách duy nhất để bảo toàn sức mạnh Bắc Thiên Môn một cách trọn vẹn nhất có thể.

Đó là nước đi cuối cùng của Trần Quan Hạo.

Và bởi vì Trần Quan Hạo, Khánh Vũ Thắng sẵn sàng biến mình trở thành kẻ phản bội, xây dựng Phong Vân Sơn Trang. Thời gian sau đó, hắn vừa phải xây dựng thế lực, vừa phải ẩn nhẫn chờ thời.

‘Mười năm trôi qua chúng ta mới có thể tập hợp lại.’

Mười năm xoay chuyển, những trung thần của Bắc Thiên Môn mới lần nữa tụ họp lại nơi đây.

Một trang sử mới của Bắc Thiên Môn giờ đây mới bắt đầu.

Tất nhiên so với thời thịnh thế lúc trước thì vẫn còn kém xa, nhưng có thể bảo toàn được nhân lực thế này đã gần như là một kỳ tích rồi.

Lúc này, giọng nói của Hạ Chẩn Nguyệt vang lên, phá vỡ mạch suy nghĩ của Khánh Vũ Thắng.

“Nhưng Hoạt Độc Đường Chủ thì lại không thấy đâu.”

“Đường đại hiệp và một số môn đồ ra ngoài rồi. Dù sao cũng không thể thử độc ở nơi có quá nhiều người được.”

“Thì ra là vậy. Vậy mấy người chúng ta đi ăn thôi.”

“Được thôi.”

Hạ Chẩn Nguyệt dẫn đầu đoàn người. Hàn Thiên Ngộ đi theo bọn họ, mắt thì cứ liên tục nhìn xung quanh.

Rất nhiều người nhận ra đám người Hạ Chẩn Nguyệt bèn cất tiếng chào hỏi, Hạ Chẩn Nguyệt và các trưởng lão lần lượt đáp lại lời chào của bọn họ. Không có nghi thức rườm rà, ranh giới kẻ trên người dưới cũng gần như vô hình. Nó khác xa với những phép tắc mà Hàn Thiên Ngộ từng biết, mọi thứ vô cùng mới mẻ.

Nói là đến quán cơm nhưng thật ra chỉ là một cái lều được dựng lên ở một khu đất trống, bên trong kê các dãy bàn gỗ. Nhìn tổng thể thì có vẻ hơi tồi tàn nhưng chất lượng thức ăn trên bàn vô cùng tươi ngon.

Bên cạnh khu đất trống có một nhà kho lớn được dựng lên, thông qua khe hở trên cánh cửa có thể nhìn thấy được một lượng lớn những nguyên liệu được chất đống bên trong.

Và trong nhà bếp nơi đặt đầy những lò than, thức ăn đang được xào nấu liên tục.

Các nữ nhân bưng thức ăn từ trong bếp ra bàn còn những võ nhân đang ngồi ở bàn gỗ thì vừa ăn vừa nói chuyện rôm rả.

Bọn họ đối xử với Hạ Chẩn Nguyệt cũng thoải mái như đối với các võ giả khác.

Nói một cách nào đó thì những thứ như trật tự trên dưới dường như không hề hiện hữu. Nhưng có một điều Hàn Thiên Ngộ vẫn có thể cảm nhận được.

‘Bọn họ thật sự rất mạnh.’

Chỉ những người thật sự cường đại mới có trạng thái thoải mái như thế. Hàn Thiên Ngộ có thể cảm nhận được sự thoải mái của kẻ mạnh thông qua vẻ ngoài của bọn họ.

‘Mình có thể an tâm nương tựa nơi đây rồi.’

Bắc Thiên Môn.

Một cơn rùng mình chạy dọc cơ thể nhỏ bé của Hàn Thiên Ngộ. Ngay lúc đó, bỗng nhiên hắn bật ra một câu hỏi.

“Nhưng mà, Môn chủ của chúng ta là ai vậy?”

Đó là một câu hỏi hết sức hiển nhiên, nhưng Hạ Chẩn Nguyệt thay vì trả lời thì chỉ mỉm cười với hắn.

Hàn Thiên Ngộ hỏi lại lần nữa.

“Môn chủ của chúng ta giờ đang ở đâu ạ?”

“Môn chủ sao, ngài ấy…”

Thanh âm Hạ Chẩn Nguyệt như tản mác trong không trung.


Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương