Chương 227: Ẩn mình chờ thời, cắn răng chịu đựng (2)

 

Thiên hạ không ai hay biết về cái chết của Tái Khiếu Tân.

Vì đây là chuyện xảy ra trong Thiết Huyết thành và sau cái chết của hắn, Cao Toàn Việt đã nắm quyền kiểm soát cả  thành. Tất cả quan viên địa phương và thương nhân từng uống rượu cùng với Tái Khiếu Tân đều bị giam giữ trong ngục tối dưới lòng đất, võ giả Thiết Huyết đội cũng bị điểm huyệt và giam trong điện các.

Hành động của Cao Toàn Việt không hề gặp chút cản trở nào. Hắn dọn dẹp sạch sẽ những kẻ xu nịnh thân cận của Tái Khiếu Tân và củng cố ranh giới Thiết Huyết Thành. Hắn thẳng tay loại bỏ những nhánh cây mục rữa và trọng dụng những nhân tài đã từng bị bỏ quên, bắt đầu cải tổ lại toàn bộ Thiết Huyết Thành.

Cứ như thế, Thiết Huyết thành dần được tái sinh, và tâm điểm của nó chính là Trần Vũ Nguyên. Sự tồn tại vô cùng mạnh mẽ của Trần Vũ Nguyên đã thay thế Tái Khiếu Tân gắn kết Thiết Huyết Thành.

 

Cao Toàn Việt đứng trên vách đá nhìn con tàu đang đi xa. Hắn nhìn theo bóng dáng một nam nhân đang đơn độc đứng ở mũi tàu đánh cá có hơi tồi tàn.

"Môn chủ."

Nam nhân đó chính là Trần Vũ Nguyên.

Trần Vũ Nguyên, kẻ đã đánh bại Tái Khiếu Tân, đã rời khỏi Thiết Huyết Thành mà không hề có chút do dự. Hắn không đặc biệt nhờ vả gì Cao Toàn Việt, cũng không hề yêu cầu Cao Toàn Việt phải đi theo hắn . Tuy nhiên, Cao Toàn Việt vẫn thề sẽ trung thành với Trần Vũ Nguyên.

Không chỉ có Cao Toàn Việt mà hầu hết những võ giả Thiết Huyết Thành đều như vậy. Dư âm mà Trần Vũ Nguyên để lại mạnh mẽ tới mức đến tận bây giờ vẫn  khiến trái tim của những võ giả Thiết Huyết Thành đánh trống liên hồi.

"Lời nói của quân sư quả nhiên là sự thật. Bắc Thiên Môn sẽ bị thiên hạ lên án vì sự xuất hiện của môn chủ cho xem.”

Người đàn ông cách đây không lâu tìm đến hắn ta chính là Hạ Chẩn Nguyệt, quân sư của Bắc Thiên Môn. Hắn ta đã thuyết phục Cao Toàn Việt và chỉ cho hắn cách kiểm soát Thiết Huyết thành. Lúc đầu Cao Toàn Việt cũng bán tín bán nghi nhưng bây giờ hắn đã tin mọi chuyện là sự thật.

Hạ Chẩn Nguyệt hiểu rõ tình hình nội bộ Thiết Huyết Thành hơn bất kì ai. Thậm chí hắn còn nhìn thấu được những điều tồn tại trong nội bộ mà đến cả Cao Toàn Việt cũng không hề hay biết. Đặc biệt hơn là danh sách những kẻ chia rẽ nội bộ hay người có bất mãn dài như sớ táo quân khiến Cao Toàn Việt cũng phải khiếp sợ.

Đúng như lời Hạ Chẩn Nguyệt nói, việc kiểm soát Thiết Huyết Thành dễ như trở bàn tay. Nhưng khi nắm được quyền kiểm soát rồi, Cao Toàn Việt mới tự ngẫm lại rằng, Thiết Huyết Thành quả thật có quá nhiều lỗ hổng.

"Ngài ấy đã từng nói hãy kiểm soát toàn bộ Thiết Huyết Thành và thật cẩn trọng mà nhỉ?”

Trần Vũ Nguyên không nói bất cứ thứ gì nhưng quân sư Hạ Chẩm Nguyệt đã đưa ra mệnh lệnh cụ thể cho hắn. Có lẽ từ bây giờ hắn sẽ làm theo lời mà Hạ Chẩn Nguyệt đã nói.

Hắn đã ra lệnh cho những võ giả dưới quyền.

"Từ bây giờ, Thiết Huyết thành sẽ được tái sinh. Cho đến ngày nhận được lời hiệu triệu của Môn chủ, tất cả mọi người đều phải chăm chỉ tu luyện võ công. Hãy vứt bỏ sự lười nhác của các ngươi và chăm chỉ rèn luyện thân thể để có thể tham chiến bất cứ lúc nào.”

"Tuân lệnh."

Câu trả lời mạnh mẽ của những võ giả vang lên trong Thiết Huyết thành.

Tuy là sự thay đổi thầm lặng, nhưng cũng là một sự thay đổi ngoạn mục mà không ai biết đến.

***

Khi thuyền cập bến, Trần Vũ Nguyên xuống tàu, Thanh Nhân đi theo phía sau. Thanh Nhân neo lại thuyền rồi dẫn Trần Vũ Nguyên đến một nơi yên tĩnh gần bến cảng. Ở đó có một con ngựa đã được buộc dây sẵn.

Hắn đưa dây cương cho Trần Vũ Nguyên rồi nói.

"Môn chủ cưỡi cái này đi.”

"Ngài vất vả rồi."

"Vất vả gì chứ, đây là việc ta phải làm mà.”

Thanh Nhân ngượng ngùng gãi đầu. Trần Vũ Nguyên nhìn thấy hình ảnh Thanh Nhân như vậy liền nở nụ cười.

Ngày nào đó ba năm về trước Thanh Nhân đã đi theo Trần Vũ Nguyên. Và cũng trong thời gian qua, những vất vả mà Thanh Nhân phải chịu không lời nào có thể kể hết.

Không biết nội bộ Hắc Nguyệt đã xảy ra chuyện gì nhưng kể từ ngày hôm đó, tất cả mọi hoạt động đều ngừng trệ, tất cả những tổ chức đều chìm lắng xuống nước. Thậm chí kế hoạch di dời những tổ chức vẫn còn hoạt động cho đến bây giờ của Thanh Nhân cũng bỗng nhiên tan thành mây khói.

Sau đó, những gì Thanh Nhân làm là thành lập một tổ chức mật thám mới ở Bắc Thiên Môn. Tất nhiên để điều đó diễn ra thì phải có sự thuyết phục của Hạ Chẩn Nguyệt. Cuối cùng, Thanh Nhân cũng chấp nhận đề nghị của Hạ Chẩn Nguyệt và thành lập tổ chức mật thám mới.

Tổ chức mật thám có tên là Ẩn Lưu đã trở thành tai mắt của Tân Bắc Thiên Môn. Mặc dù vẫn trong quá trình thành lập và quy mô nhỏ hơn rất nhiều so với Hắc Nguyệt nhưng việc có một tổ chức mật thám độc lập đã trở thành sức mạnh vô cùng lớn đối với Bắc Thiên Môn.

Thanh Nhân trở thành thủ lĩnh của Ẩn Lưu. Hắn hầu như không bao giờ ở lại Bắc Thiên Môn, đến cả quân sư Hạ Chẩn Nguyệt mà một năm cũng chỉ gặp hắn được vài lần ít ỏi. Tuy nhiên khả năng của hắn không có gì phải bàn cãi nên thông tin đến từ Ẩn Lưu rất đáng tin cậy.

Trần Vũ Nguyên nhìn Thanh Nhân một lúc rồi đưa tay vuốt qua khuôn mặt của mình. Ngay lập tức, khuôn mặt hắn biến thành một khuôn mặt vô cùng bình thường.

Trần Vũ Nguyên đã đã dùng nội công thay đổi hình dạng khuôn mặt của mình.

Thanh Nhân đưa cho Trần Vũ Nguyên một thẻ thân phận.

"Ngươi cứ dùng cái tên Đàm Thiên Vận đi. Hắn ta xuất thân từ Khổng Tước Môn ở Vĩnh Châu, tỉnh Hồ Nam. Khổng Tước Môn đã khai tử từ 10 năm trước và Đàm Thiên Vận Cũng đột ngột qua đời ở một nơi hẻo lánh nên hiển nhiên không một ai biết hắn đã chết."

Tóm lại, đó là một người thật sự tồn tại.

Trần Vũ Nguyên không biết vì sao Thanh Nhân lại biết đến sự tồn tại của Đàm Thiên Vận, nhưng lời Thanh Nhân nói ra thì có thể tin tưởng được.

"Đàm Thiên Vận…"

"Hắn là một kẻ sống nội tâm, lại vô cùng ít nói nên dù ngươi có làm gì dưới cái tên đó cũng không sao cả.”

"Ta hiểu rồi."

"Vậy môn chủ đi đường bảo trọng, sớm quay trở về. Một khi chiến tuyến được mở rộng đến Phú Huyện thì lòng dân sẽ càng trở nên tồi tệ hơn. Có lẽ con đường đến Tứ Xuyên không dễ dàng đâu."

"Ngài không đi cùng ta sao?"

"Ta cũng rất muốn nhưng ta còn có nơi cần phải đến."

Khi Trần Vũ Nguyên nhìn hắn với ánh mắt khó hiểu, Thanh Nhân tiếp tục nói với một nụ cười chua chát.

"Hắc Nguyệt đã hoạt động trở lại rồi.”

"Ngài nói Hắc Nguyệt?"

"Nói gì thì nói cũng phải đi xem tình hình ra sao chứ. Dù gì cũng là nơi đầu tiên của ta kia mà.”

Tổ chức mà hắn nói chính là Hắc Nguyệt đã biến mất không một dấu vết trong ba năm qua. Hầu hết các những người trong Hắc Nguyệt đều giống như huynh đệ của Thanh Nhân. Vậy nên giờ đây khi Hắc Nguyệt hoạt động trở lại, Thanh Nhân không thể nào nhắm mắt làm ngơ được.

"Vậy ngài lên đường bình an. Mong rằng mọi chuyện sẽ diễn ra một cách suôn sẻ.

"Chắc chắn rồi. Hắc Nguyệt không phải là nơi kín đáo như thế."

"Nếu ngài cần giúp đỡ thì cứ nói với ta."

"Được rồi."

Thanh Nhân nhìn Trần Vũ Nguyên rồi gật đầu. Mặc dù hắn đang mang một khuôn mặt khác nhưng sự tín nhiệm vẫn luôn hiện hữu. Có lẽ dù chục năm nữa trôi qua thì Trần Vũ Nguyên vẫn sẽ không thay đổi. Thanh Nhân chắc chắn như vậy.

Trần Vũ Nguyên và Thanh Nhân chào tạm biệt nhau. Trần Vũ Nguyên một mình cưỡi ngựa đi về phía tây. Để sắp xếp lại mọi thứ ở Thiết Huyết Thành, Bắc Thiên Môn đã bị bỏ trống một thời gian dài. Tất nhiên, Hạ Chẩn Nguyệt và Đường Kỳ Vấn sẽ quản lý tốt Bắc Thiên Môn nhưng thân là Môn chủ, hắn cũng không nên rời khỏi môn phái trong một thời gian quá dài như vậy.

Biểu cảm của Trần Vũ Nguyên khi quay về Bắc Thiên Môn đã sáng sủa hơn vì chuyện ở Thiết Huyết thành đã được giải quyết suôn sẻ. Lúc hắn giải quyết Thiết Huyết Thành thì đã có hai trong số bốn người của Bắc Thiên Tứ Trụ đã nằm dưới tầm kiểm soát của hắn. Nếu so với Bắc Thiên Môn trước đây thì vẫn còn thiếu sót nhưng xét về tiềm lực thì không thua kém gì Cửu Đại Môn Phái cả.

Để có được ngày hôm nay thì cần có sự nỗ lực của rất nhiều người, trong đó, những nỗ lực của Hạ Chẩn Nguyệt thật sự phải nói là tốn không biết bao nhiêu mồ hôi nước mắt. Việc xây dựng Bắc Thiên Môn ở cao nguyên phía tây tỉnh Tứ Xuyên cũng là ý kiến ​​của hắn. Vùng cao phía tây có ngôi làng là cố hương của Minh Lưu Sơn, đây cũng là cách mọi người tưởng nhớ đến hắn.

Nhờ quyết định đó của Hạ Chẩn Nguyệt mà nỗi uất ức trong lòng của Đường Kỳ Vấn đã được giải toả đi phần nào. Kết quả là hắn có thể chuyên tâm vào việc dạy dỗ những đệ tử mới.

Trần Vũ Nguyên đột nhiên ngẩng đầu nhìn lên bầu trời. Bầu trời xanh rộng mở không một gợn mây. Minh Lưu Sơn dường như đang mỉm cười trong đó.

"Đệ vẫn khoẻ chứ?”

Minh Lưu Sơn là một vết thương lòng đối với Trần Vũ Nguyên. Cho tới bây giờ mỗi lần nghĩ về Minh Lưu Sơn, tâm trạng của hắn liền trở nên ảm đạm. Tuy nhiên vào những lúc như thế, Trần Vũ Nguyên lại trở nên mạnh mẽ hơn bao giờ hết, vì hắn không thể để cho sự hy sinh của Minh Lưu Sơn trở nên vô ích được.

Trần Vũ Nguyên thong dong cưỡi ngựa. Từ đây đến cao nguyên phía tây tỉnh Tứ Xuyên cũng phải hơn sáu nghìn dặm. Đó là một khoảng cách rất lớn, ngay cả khi hắn đi một trăm năm mươi dặm một ngày thì cũng có thể mất hơn bốn mươi ngày mới có thể đến nơi.

Nếu sử dụng khinh công thuật thì có thể rút ngắn thời gian, nhưng Trần Vũ Nguyên lại không làm thế. Nếu muốn di chuyển một quãng đường xa thì cần phải tiết kiệm sức nhiều, và Trần Vũ Nguyên đã rút ra kinh nghiệm rằng không nhất thiết phải dùng cách đó khi phải di chuyển đường dài.

Hắn cưỡi ngựa cả một ngày nhưng không tìm ra được bất kì một ngôi làng nào, đã thế mặt trời còn sắp xuống núi. Trần Vũ Nguyên phải xuống ngựa, tìm một chỗ tá túc qua đêm.

Việc tìm một nơi có thể một mình tá túc không khó. Trần Vũ Nguyên nhóm một đống lửa ngay dưới một tán cây to bên cạnh bờ suối. Hắn mở bao tải treo ở phía sau yên ngựa, trong đó có một cái nồi nhỏ, bột ngũ cốc và thịt khô.

Trần Vũ Nguyên cho một ít bột ngũ cốc và thịt khô vào nồi rồi đổ nước vào. Hắn treo cái nồi đựng đồ bên trong đống lửa và chợp mắt.

Khi hắn nhắm mắt, thời gian lướt qua như một cuộn phim.

Kể từ lúc hắn rơi xuống Vạn Trường Đan Ải, khoảnh khắc hắn suýt không thể giữ được mạng sống, khoảnh khắc gặp lại Hạ Chẩn Nguyệt,... mọi thứ xuất hiện lại một cách sống động trong đầu hắn.

Vào thời điểm đó, Trần Vũ Nguyên đang bị nội thương và ngoại thương nghiêm trọng. Tệ hơn nữa là do Doãn Hạ Tuyết nên nội thương của hắn càng trở nên xấu đi. Nếu không có thiên cố tâm pháp Vạn Ảnh Quyết thì có lẽ hắn đã trở thành phế nhân rồi.. Ở đó cũng nhờ có sự giúp đỡ của thần y Đường Kỳ Vấn nên hắn mới có thể hồi phục được như bây giờ.

Trần Vũ Nguyên sau khi sống sót đã cùng với Hạ Chẩn Nguyệt và những người khác đến vùng cao nguyên phía tây Tứ Xuyên. Ngày từ đầu hắn không có ý sẽ chọn ở cao nguyên phía Tây. Bởi vì Đường Kỳ Vấn dù có chết cũng nhất quyết muốn nói với phụ mẫu Minh Lưu Sơn về cái chết của con trai bọn họ.

Việc trốn tránh mạng lưới giám sát dày đặc như giăng bẫy của Vân Trung Thiên để đến phía Tây Tứ Xuyên cũng không phải là chuyện dễ dàng.  Nhưng cuối cùng họ đã có thể đến được cao nguyên phía tây của tỉnh Tứ Xuyên và thông báo cho phụ mẫu của Minh Lưu Sơn về cái chết của hắn.

Phụ mẫu của Minh Lưu Sơn đã rất buồn khi biết cái chết của con mình, nhưng họ không đổ lỗi cho Trần Vũ Nguyên.

"Dù sao hắn cũng đã vang danh thiên hạ, Minh Lưu Sơn ở thế giới bên kia chắc cũng sẽ mãn nguyện thôi."

Bọn họ cứ lặp đi lặp lại cái danh Huyết Khuyển Võ Lang và chôn cất hình bóng hài tử trong lòng.  Hình ảnh đó vẫn in sâu trong Trần Vũ Nguyên.

Sau đó Trần Vũ Nguyên đã nói, hắn sẽ bắt đầu một Bắc Thiên Môn mới ở đây. Và tất cả mọi người đều tán thành với ý kiến của hắn.

Bắc Thiên Môn đã bắt đầu một khởi đầu mới ở cao nguyên phía tây Tứ Xuyên, nơi không có ai đặt chân đến.

Trong khi Hạ Chẩn Nguyệt và Đường Kỳ Vấn xây dựng nền móng Bắc Thiên Môn mới, Trần Vũ Nguyên đã bế quan tu luyện. Cuộc chiến tranh liên tiếp với Hỗn Ma và Tào Vân Kinh không chỉ gây ra nội thương cho Trần Vũ Nguyên mà còn đem lại nhiều thứ khác. Trong cuộc chiến sinh tử, Trần Vũ Nguyên đã bước đầu đạt đến sự giác ngộ và tự tin mình có thể phát triển Diệt Thiên Ma Ảnh Kiếm. Sau đó, Trần Vũ Nguyên chỉ tập trung vào mỗi võ công mà thôi.

Trong khi Trần Vũ Nguyên đang bế quan tu luyện, Hạ Chẩn Nguyệt đã sử dụng những thông tin mà Thanh Nhân thu thập được để định hình cho Bắc Thiên Môn. Đây cũng là lúc những người của Bạch Long Thương Đoàn là Hoàng Triết và Quách Vấn Đình được mời đến.

Thông qua Hoàng Triết, hắn đã tiếp xúc với Mã Đạo Quang, thủ lĩnh Phi Hoang đội. Đã hơn mười năm kể từ khi Bắc Thiên Môn diệt môn, trong thời gian này, Phi Hoang đội đã trở thành một mã tặc thực thụ. Nếu không nhờ có Mã Đạo Quang thì chưa chắc hành động của Phi Hoang đội sẽ nằm trong tầm kiểm soát.

May mắn thay, Mã Đạo Quang vẫn còn khắc ghi ký ức về Bắc Thiên Môn, về những tháng ngày huy hoàng khi ấy. Tuy nhiên, đây không phải là lý do để hắn nghe theo lời Hoàng Triết và Hạ Chẩn Nguyệt đi đến cao nguyên phía Tây

Hắn ta muốn trực tiếp nhìn thấy Trần Vũ Nguyên nên đã đột nhập bất thình lình vào hang động nơi Trần Vũ Nguyên đang bế quan tu luyện.

Chỉ Trần Vũ Nguyên và Mã Đạo Quang mới biết trận đấu diễn ra như thế nào. Minh chứng rõ ràng nhất là từ sau ngày hôm đó, Mã Đạo Quang đã dẫn người của mình đến vùng cao nguyên phía Tây này.

Mã Đạo Quang sẵn sàng đưa cho Hạ Chẩn Nguyệt những tài sản khổng lồ mà mình được thu thập khi làm mã tặc. Hạ Chẩn Nguyệt đã bắt đầu xây dựng lại Bắc Thiên Môn dựa trên số tài sản đó.

Người và của hiện tại đều đã có đủ, thêm vào đó là một bộ não xuất chúng của quân sư  Hạ Chẩn Nguyệt.

Hạ Chẩn Nguyệt một bên bắt đầu chiêu mộ nhân tài để thiết lập nên hệ thống Bắc Thiên Môn, một bên thì sắp xếp những nhân tài vào đúng nơi họ thuộc về, một bên thì tận dụng năng lực của Thanh Nhân để tạo ra một tổ chức mật thám mới.

Từ Vô cho tới Hữu, từ vùng đất hoang sơ không có bất cứ thứ gì ở cao nguyên phía tâ, các toà kiến trúc dần mọc lên như nấm. Dù cho thiếu thốn vật tư xây dựng nên bề ngoài của các toà điện các trông hơi tồi tàn nhưng với những võ giả thì nơi này vô cùng tráng lệ.

Môi trường sống khắc nghiệt đã khiến mọi người đoàn kết lại. Ngay cả trong môi trường thiếu thốn nhiều thứ, những võ giả ở Bắc Thiên Môn vẫn có thể phát triển từng ngày. Để được như ngày hôm nay không chỉ Hạ Chẩn Nguyệt mà còn có những nỗ lực to lớn của Tô Mộ Thượng và Mã Đạo Quang.

Những võ giả càng trưởng thành, môn phái càng lớn mạnh đã tiêu thụ một lượng tiền khổng lồ. Cuộc khủng hoảng đầu tiên đã xảy ra khi tài sản của Mã Đạo Quang vốn tưởng như vô hạn đã bắt đầu thấy dần cạn kiệt.

Lúc đó, chính Bạch Long Thương Đoàn đã ra tay tương trợ. Ban đầu Bạch Long Thương Đoàn toạ lạc chính ở Lan Châu tỉnh Cam Túc nhưng để tránh chiến loạn nên đã chuyển đến Tứ Xuyên. Bạch Long Thương Đoàn đã quyên góp một số tiền khổng lồ Bắc Thiên Môn vì lão thái thái đứng đầu Bạch Long Thương Đoàn đã nhìn ra được tiềm lực to lớn của Bắc Thiên Môn trong tương lai.

Bạch Long Thương Đoàn không chỉ hỗ trợ về tiền bạc không thôi. Lão thái thái còn phái con trai của mình là Liễu Hạ Minh, người có mối quan hệ thân thiết với Trần Vũ Nguyên đến Bắc Thiên Môn.

Sau khi ổn định tài chính, mọi hoạt động của  Bắc Thiên Môn cũng dần táo bạo hơn. Bắc Thiên Môn bắt đầu khuếch trương thế lực của mình. Giang hồ hiện đang bị cuốn vào cuộc chiến tranh giữa Vân Trung Thiên và Mật nên không hay biết gì về việc này.

Khi Trần Vũ Nguyên lần nữa rời khỏi hang động, Bắc Thiên Môn đã không còn là một môn phái yếu ớt như ngày trước. Nó đã trở thành tiềm long chi địa có hệ thống quản lý và lực lượng riêng biệt.

Mã Đạo Quang như thế đã chờ đợi Trần Vũ Nguyên xuất hiện từ lâu, hắn gợi ý rằng Trần Vũ Nguyên nên mở lời chiêu mộ Khánh Vũ Thắng. Khánh Vũ Thắng là một trong những Bắc Thiên Tứ Trụ vẫn luôn ẩn cư ở Phong Vân Sơn Trang mà không có bất kỳ động tĩnh nào.

Mã Đạo Quang nói rằng Khánh Vũ Thắng đã dùng khổ nhục kế để bảo tồn toàn lực của Bắc Thiên Môn.

Trần Vũ Nguyên ngay lập tức đi chiêu mộ Khánh Vũ Thắng nhưng sự cố chấp của hắn ta cũng không kém gì Mã Đạo Quang. Hắn ta không dễ gì công nhận Trần Vũ Nguyên là quân chủ.

Hắn ta muốn trực tiếp đánh giá sức mạnh của Trần Vũ Nguyên. Uy lực của Khánh Vũ Thắng thực sự đáng kinh ngạc. Với tốc độ và sức mạnh như thế quả nhiên cái danh Phong đế của hắn ta không hề hữu danh vô thực. Vết thương trên má của Trần Vũ Nguyên cũng từ lúc đó mà thành. Tuy nhiên, cuối cùng Trần Vũ Nguyên cũng đã đánh bại được Khánh Vũ Thắng.

Phải đến lúc này Khánh Vũ Thắng mới tâm phục khẩu phục theo Trần Vũ Nguyên gia nhập Bắc Thiên Môn. Tuy nhiên để tránh bị tai mắt Vân Trung Thiên dòm ngó, phần lớn đệ tử của hắn đều ở lại Phong Vân Sơn Trang.

Ngay từ đầu, hầu hết những võ giả đi theo Khánh Vũ Thắng đều là những người trung thành thực sự với Bắc Thiên Môn. Họ nghiêm ngặt giữ bí mật và qua lại giữa Bắc Thiên Môn và Phong Vân Sơn Trang.

Số lượng môn đồ gia nhập Bắc Thiên Môn cộng với võ giả của Phi Hoang đội và Phong Vân Sơn Trang đã gần ba nghìn người. Với binh lực như vậy thì Bắc Thiên Môn chẳng thua kém gì Cửu Đại Môn Phái cả . Và Trần Vũ Nguyên cũng phải có trách nhiệm rất lớn khi phải dẫn dắt họ.

Lúc này Trần Vũ Nguyên đã sắp xếp hết lại những suy nghĩ trong đầu mình, tay cầm nhành cây bỏ thêm vào đống lửa.

"Ở đây có ánh sáng này.”

Tiếng động bất ngờ vang lên trong bóng tối.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương