228. Nín thở, cắn răng (3)

Những người từ trong bóng tối bước ra gồm ba nam, một nữ.

Bốn người bọn họ đều tầm nửa đầu hai mươi, trông có vẻ hơi mệt mỏi vì phải đi một quãng đường dài. Tất cả bọn họ đều mang vũ khí trên lưng hoặc thắt lưng, và rõ ràng là bọn họ đã trải qua quá trình luyện tập rất thường xuyên nên khí thế vô cùng mạnh mẽ.

Nam nhân trông có vẻ lớn tuổi nhất với thanh kiếm giắt trên thắt lưng bước tới trước, cất giọng.

“Tiểu sinh tên là Hoàng Phủ Trung Kiệt. Bốn người bọn ta đang lạc đường thì trông thấy có ánh sánh nên mới đi theo đến đây. Không biết các vị có thể cho bọn ta nghỉ chân ở đây một lát được không?”

“Các vị ngồi xuống đi.”

“Đa tạ, đa tạ.”

Hoàng Phủ Trung Kiệt vui mừng quay lại nhìn những người đi cùng với mình. Khi hắn vẫy tay ra hiệu, bọn người kia ở phía xa ngượng nghịu nhìn nhau rồi mới tiến về phía lửa trại.

Hoàng Phủ Trung Kiệt giới thiệu từng người. Tên của bọn họ lần lượt là Trịnh Doãn Khôi, Nam Trọng Khánh và Sở Lưu Hương. Hoàng Phủ Trung Kiệt là hậu duệ của Hoàng Bảo thế gia, một trong Ngũ Đại thế gia. Những người còn lại cũng đều là con cái của các thế gia có tiếng ở tỉnh Sơn Đông.

Hoàng Phủ Trung Kiệt có vóc người cao lớn, bàn tay to như cái nắp nồi nên trông có vẻ áp đảo người khác. Trịnh Doãn Khôi thì có thân hình nhỏ hơn, đôi mắt sáng vô cùng lanh lợi, nhìn là biết không phải kiểu sáng dạ thông thường. Trái lại với hắn, Nam Trọng Khánh lại có một khuôn mặt ngây thơ và ánh mắt rất hiền lành khiến cho người khác cảm thấy ấm áp.

Cô gái duy nhất trong nhóm là Sở Lưu Hương lại đang cau mày tỏ vẻ không hài lòng với việc ngủ gà ngủ gật ngoài đường như thế này. Chính vì vậy mà trên khuôn mặt mỹ miều tựa đóa hồng của nàng lại như thể mọc ra đầy gai nhọn.

Hoàng Phủ Trung Kiệt mạnh dạn nở nụ cười.

“Ha ha ha! Đa tạ vị huynh đài. Nhờ huynh mà bọn ta sống sót rồi. Ân hệ này về sau ta nhất định sẽ báo đáp. Nếu huynh đài có đến Tế Nam thì cứ tới Hoàng Bảo thế gia tìm Hoàng Phủ Trung Kiệt này.

“Được rồi.”

Trần Vũ Nguyên ôn tồn đáp lời. Trần Vũ Nguyên biết đó chỉ là lời nói suông, cả Hoàng Phủ Trung Kiệt cũng vậy.

“Từ nãy đến giờ ta vẫn chưa biết danh tính vị huynh đài. Ngươi tên là gì?”

“Tại hạ Đoàn Thiên Vận.”

“Ta hơi thất lễ một chút, nhưng Đoàn thiếu hiệp có thể cho ta biết sư môn của huynh được không?”

“Là Khổng Tước môn.”

“Khổng Tước môn?”

“Có thể huynh chưa nghe về nó đâu. Hầu như không ai biết đến cái tên này cả.”

“Ta đã từng nghe qua.”

Bất ngờ, Sở Lưu Hương xen vào cuộc trò chuyện giữa Trần Vũ Nguyên và Hoàng Phủ Trung Kiệt.

“Ta đã từng nghe cái tên này khi đến Hồ Nam. Đó là một môn phái nhỏ nằm ở Vĩnh Châu và bây giờ đã tan rã, ngay cả huyết mạch cũng bị cắt đứt.”

“Cô nương cũng biết nhiều đấy. Ta là võ giả cuối cùng của Khổng Tước môn.”

“Vậy là môn phái của ngươi tan rã và ngươi đi phiêu bạt giang hồ?”

“Cũng coi như là vậy.”

Trước câu trả lời của Trần Vũ Nguyên, khóe môn Sở Lưu Hương khẽ nhếch lên. Dù bị bóng tối che khuất nhưng Trần Vũ Nguyên vẫn nhìn rất rõ dáng vẻ của nàng. Đó là một nụ cười chế giễu, nhưng hắn không quan tâm. Dù sao thân phận Đoàn Thiên Vận cũng không phải là con người thật của hắn, hắn cũng không phải kiểu người để ý nhiều đến mấy thứ vụn vặt đó.

Võ giả của một môn phái đã sụp đổ dù là ở đâu chăng nữa cũng khó mà có được sự đối xử tốt. Khi cuộc chiến với Mật Dạ kéo dài, cũng không phải chỉ có một hai môn phái diệt môn.  Nhưng hàu hết các đệ tử của môn phái sụp đổ theo cách đó đều bị sao nhập vào các môn phái khác. Chỉ có những người không có thực lực mới phải lang bạt giang hồ, không tìm được bến đỗ mới cho mình.

Sở Lưu Hương hẳn đã kết luận rằng Trần Vũ Nguyên cũng là kẻ như vậy. Kể cả Hoàng Phủ Trung Kiệt và Trịnh Doãn Khôi chắc chắn cũng sẽ như thế.

Dù sao bọn họ đều là con cháu của danh gia vọng tộc. Từ nhỏ bọn họ đã tiếp xúc với những người cùng có thân phận danh gia hoặc là người cùng môn phái, vậy nên bọn họ thường có xu hướng xem thường những đệ tử môn phái yếu hơn mình.

Chỉ có một mình Nam Trọng Khánh là ngoại lệ. Hắn thấy phản ứng của Hoàng Phủ Trung Kiệt và những người khác thì lại tỏ vẻ lo lắng. Vì dù sao Trần Vũ Nguyên cũng đang là chủ, bọn họ họ là khách nhưng lại tỏ vẻ xem thường hắn.

Trần Vũ Nguyên biết hết nhưng hắn lại không nói gì cả. Chẳng qua cũng chỉ là nhân duyên ngắn ngủi mà thôi, sau hôm nay chắc bọn họ cũng sẽ không gặp lại nhau nữa.

Ngay lúc đó.

“Đoàn thiếu hiệp, huynh có thể chia chút thức ăn cho bọn ta được không? Huynh thấy đấy, chúng ta đã đi lang thang cả ngày nay rồi nên vẫn chưa có gì bỏ bụng cả.”

Hoàng Phủ Trung Kiệt nhìn chằm chằm vào cái nồi trước mặt Trần Vũ Nguyên. Trần Vũ Nguyên không nói gì, chỉ gật đầu. Ngay lập tức, Hoàng Phủ Trung Kiệt nhếch miệng cười, mang cả cái nồi đến trước mặt mình. Khi mở nắp nồi ra, một mùi thơm phức lan tỏa. Không chỉ một mình Hoàng Phủ Trung Kiệt mà ngay cả Sở Lưu Hương vẫn luôn khó chịu từ nãy đến giờ cũng bị mùi hương này mê hoặc.

Hoàng Phủ Trung Kiệt vội vã múc cháo ra cho cả nhóm, kết quả là nồi cháo gần như không thể trả lại cho Trần Vũ Nguyên được nữa.

Hoàng Phủ Trung Kiệt đỏ mặt vì xấu hổ. Nhưng bọn họ quá đói rồi, đành cắm đầu ăn bát cháo của mình để tránh ánh mắt của Trần Vũ Nguyên.

Trần Vũ Nguyên cũng không trách họ. Chỉ cần nhìn qua cũng biết bọn họ lớn lên trong vinh hoa phú quý, từ khi sinh ra đến giờ những chuyện ngủ bờ ngủ bụi cũng chưa bao giờ xảy ra.

Những người phải di chuyển đường dài thường sẽ có chuẩn bị tối thiểu cho việc lang bạt nơi này nơi kia. Nhưng nhìn bọn họ thì không hề thấy chuẩn bị gì.

‘Chắc là mới lần đầu lăn lộn giang hồ đây mà.’

Trần Vũ Nguyên không quan tâm đến nữa, bắt đầu ăn ít cháo mà hắn được chia. Nhịn một hai bữa đối với hắn cũng chẳng có vấn đề gì lớn nên ăn nhiều hay ít cũng không cần thiết.

Trái lại Hoàng Phủ Trung Kiệt và những người khác lại tỏ vẻ nuối tiếc dù được ăn phần nhiều hơn. Tuy nhiên, vì biết cũng không còn gì nữa nên bọn họ chuyển qua nói chuyện phiếm.

“Ngươi nói trận chiến ở Phú Huyện thực sự khốc liệt sao?”

“Mỗi ngày phải có hàng trăm người thương vong. Bởi vì dù Phú Huyện có bị san bằng thì Hoa Sơn và Tông Nam vẫn vô cùng nguy hiểm, thế nên Vân Trung Thiên vẫn tiếp tục dồn binh lực vào đây.”

“Khốc liệt và nguy hiểm thật, nhưng đó cũng là nơi đem lại cơ hội cho chúng ta. Nếu có thể tạo dựng tên tuổi ở nơi này thì chúng ta có thể gia nhập Xích Ma Đội rồi.”

Vẻ mặt Nam Trọng Khánh sa sầm lại trước những lời nói của Hoàng Phủ Trung Kiệt. Tuy nhiên Trịnh Doãn Khôi và Sở Lưu Hương lại gật đầu đồng tình với những gì Hoàng Phủ Trung Kiệt nói.

Mục tiêu của bọn họ là Xích Ma Đội. Không chỉ một mình bọn họ, tất cả những võ giả trẻ tuổi tu luyện võ công trong võ lâm hiện nay đều mơ ước được gia nhập Xích Ma Đội. Tuy nhiên để vào được Xích Ma Đội không phải là chuyện dễ dàng. Để vào được Xích Ma Đội thì còn phải xem trong đó có thiếu người hay không, nếu có một hai vị trí trống thì cũng có vô số người cạnh tranh quyết liệt để được gia nhập. Tất nhiên danh tiếng trên giang hồ càng cao thì xác suất được gia nhập Xích Ma Đội cũng càng lớn.

“Chúng ta mà vào được Xích Ma Đội thì cảm giác sẽ thế nào ta?”

“Chắc chắn sẽ có rất nhiều kẻ nhìn ngươi bằng ánh mắt ghen tị.”

“Chỉ bằng việc chúng ta đã liều mạng chiến đấu ở tiền tuyến khốc liệt đã đủ khiến ta hồi hộp lắm rồi.”

“Hy vọng chúng ta đến Phú Huyện càng sớm càng tốt. Cả người ta ngứa ngáy hết cả lên rồi.”

“Ha ha! Trịnh thiếu hiệp thì chắc chắn có thể lập được công lớn rồi. Đến lúc đó đừng giả vờ không quen biết bọn tôi đó nhé?”

“Tất nhiên rồi Sở tiểu thư. Sao ta lại có thể phớt lờ Sở tiểu thư được chứ.”

Bọn họ tán gẫu như thể sẽ gia nhập Xích Ma Đội bất cứ lúc nào.

Nhưng vốn dĩ, ước mơ và hiện thực luôn cách nhau rất xa. Có quá nhiều cửa ải trên con đường đi từ giấc mơ của họ đến hiện thực. Thế nhưng bọ họ lại đang say sưa trong giấc mộng của mình mà hoàn toàn không nghĩ gì về thực tại.

Trần Vũ Nguyên nhìn bọn họ nói chuyện một lúc thì dựa lưng vào một gốc cây gần đó nghỉ ngơi.

Hắn nhắm mắt, phong bế cả tai, đắm chìm trong thế giới của riêng mình, không còn nghe thấy giọng của Hoàng Phủ Trung Kiệt và những người khác nữa. Đó là thế giới yên tĩnh tới mức không hề nghe được bất kì tiếng động nào, chỉ có một mình Trần Vũ Nguyên và một thanh kiếm xuất hiện ở đó. Một thanh kiếm lơ lửng trong thế giới tĩnh lặng, nơi một tia sáng cũng không thể chiếu đến được. Một thanh kiếm thô kệch không có sự phân chia rõ ràng giữa báng kiếm và tay cầm. Báng kiếm đen tuyền hấp thụ tất cả những tia sáng xung quanh khiến nó càng trở nên ảm đạm hơn.

‘Tuyết Hoa.’

Không biết từ lúc nào, khi thanh kiếm xuất hiện trong tâm thức, Trần Vũ Nguyên đã đặt cho thanh kiếm đó cái tên Tuyết Hoa.

Tuy nhiên, Tuyết Hoa không đáp lại lời hắn.

Nhưng Trần Vũ Nguyên vẫn không nản lòng. Tuyết Hoa vẫn chưa hoàn thiện. Nó là thanh kiếm vẫn chưa được rèn xong, vẫn còn nhiều chỗ cần phải rèn dũa thêm. Trần Vũ Nguyên nghĩ ngày nào đó khi đã hoàn thiện thì Tuyết Hoa sẽ có sự thay đổi. Trần Vũ Nguyên chìm đắm trong thế giới riêng của mình và bắt đầu mài kiếm.

Vút! Vút!

Trong một thế giới vô cùng tĩnh lặng, chỉ có âm thanh của lưỡi kiếm sắc bén vang lên.

Khi Trần Vũ Nguyên mở mắt lần nữa thì đã là lúc mặt trời mọc. Cảnh tượng đầu tiền mà hắn nhìn thấy ngay khi vừa mở mắt ra là hình ảnh Hoàng Phủ Trung Kiệt đang nằm bên đống lửa đã tàn. Ngay cả cô gái duy nhất là Sở Lưu Hương cũng đang ngủ rất ngon, như thể sự xuất hiện của người khác không có gì bất tiện.

Trần Vũ Nguyên quan sát bọn họ đang chìm vào giấc ngủ mà không hề phòng bị gì, sau đó đứng dậy. Hắn thu dọn nồi niêu chén bát của mình và rời khỏi nơi này. Đến tận lúc đó, đám người Hoàng Phủ Trung Kiệt vẫn đang ngủ say không hề biết trời trăng mây gió.

Một cơn gió thổi đến. Mấy hôm trước hắn vẫn còn cảm thấy hơi se lạnh mà nay trong gió đã mang theo chút hơi ấm nhè nhẹ.

Trần Vũ Nguyên cảm thấy mùa hè sẽ không còn xa nữa. Năm nay có lẽ sẽ là mùa hè nóng bức nhất từ trước đến nay. Trần Vũ Nguyên thúc ngựa chạy không biết mệt. Đột nhiên hắn lại cau mày. Trên quan đạo phía xa, hắn thấy một đàn quạ đang bay thành bầy trên không trung, mùi máu tanh hòa quyện trong gió bay về hướng này. Nếu không phải là Trần Vũ Nguyên thì sẽ không biết chuyện này có ý nghĩa gì. Trần Vũ Nguyên thúc ngựa đến nơi bầy quạ đang đậu. Đúng như những gì hắn nghĩ, rất nhiều xác chết nằm rải rác khắp quan đạo đang bị bọn quạ rỉa thịt.

Trần Vũ Nguyên cau mày trước những cái xác kinh khủng không dám nhìn kia. Dù sống trong một thế giới luôn cận kề cái chết nhưng hắn không quen nhìn thấy cảnh tượng thế này. Hơn nữa, hầu hết những xác chết trên quan đạo đều là những thường dân bách tính tay không vũ khí.

Có một quy luật bất thành văn đó là không được để thường dân bách tính bị cuốn vào cuộc chiến giữa võ lâm nhân sĩ giang hồ. Tuy nhiên cuộc chiến giữa Mật Dạ và Vân Trung thiên kéo dài quá lâu đã khiến những quy tắc ngầm đó dần dần biến mất.

“Là do bọn đạo tặc làm sao?”

Cuộc chiến giữa Mật Dạ và Vân Trung Thiên kéo dài khiến tình trạng thiếu an ninh xảy ra khắp nơi. Vì thiếu an ninh nên đã dẫn đến việc đạo tặc, cướp bóc diễn ra như cơm bữa. Và hậu quả của việc này hiện đang bày ra trước mắt Trần Vũ Nguyên.

“Hầy.”

Trần Vũ Nguyên thở dài bước xuống ngựa.

Nơi đây không hề tồn tại dấu hiệu của sự sống, khắp nơi đều đầy rẫy cái chết và những con quạ đang vui vẻ thưởng thức buổi thịnh yến của chúng mà thôi.

“Khụ!”

Đúng lúc này, tiếng rên rỉ của ai đó vang lên giữa đống xác chết ngổn ngang. Trần Vũ Nguyên vội vã tiến đến nơi vừa phát ra tiếng rên rỉ kia. Đó là nơi các xác chết tập trung lại một cách kỳ lạ. Trần Vũ Nguyên kéo các thi thể đang nằm chồng chất lên nhau ra, lúc này mới nhìn thấy một nam nhân khoảng chừng ba mươi tuổi đang ở dưới cùng.

Bộ dạng lúc này của nam nhân ấy thật quá khủng khiếp. Phần bụng của hắn toang hoang, nội tạng trôi tuột ra hết bên ngoài, cánh tay phải bị chém từ vai xuống, máu chảy đầm đìa. Bị thương khắp người như thế này thì đáng ra hắn đã chết từ lâu rồi, nhưng bây giờ hắn vẫn đang cố gắng duy trì hơi thở.

Đôi mắt Trần Vũ Nguyên tối sầm xuống khi đỡ nam nhân kia. Không biết điều gì đã khiến người này có thể kiên trì sống sót đến vậy, nhưng hắn cảm nhận được người này sắp đến giới hạn rồi.

Trần Vũ Nguyên truyền nội công vào cơ thể nam nhân đó. Ngay lập tức khuôn mặt người này trở nên hồng hào.

Là hiện tượng hồi quang phản chiếu.

Người đàn ông khó khăn mở mắt, Trần Vũ Nguyên hỏi hắn.

“Ngươi muốn nói gì hay không?”

“Vợ ta… và con gái… đã bị bọn cướp… bắt đi…mất”

“Đại hiệp. Làm ơn… hãy… hãy…”

Người đàn ông không kịp nói hết câu đã trút hơi thở cuối cùng, hắn chết không kịp nhắm mắt. Đôi mắt hắn tràn ngập sự lo lắng về người vợ và đứa con gái bị bắt hơn là sợ hãi cái chết đang đến với mình.

Trần Vũ Nguyên nhìn khuôn mặt người đàn ông vừa chết một lúc lâu với vẻ mặt buồn bã. Người đàn ông kia đã tắt thở nhưng nét tuyệt vọng ẩn trên khuôn mặt hắn vẫn mãi không biến mất.

“Hầy.”

Trần Vũ Nguyên thở dài một hơi, đứng dậy.

Phạch phạch!

Lúc hắn nhìn xung quanh, những con quạt đang ăn xác chết đột nhiên đồng loạt bay lên trời. Đám quạ điên cuồng đập cánh rời khỏi hiện trường thảm khốc kia.

Tay phải Trần Vũ Nguyên làm khởi thủ thức. Khi khởi thủ thức vươn ra, một cái hố khổng lồ xuất hiện trên mặt đất kèm theo tiếng nổ đùng thật lớn.

Trần Vũ Nguyên hướng khởi thủ thức về phía những xác chết. Ngay lập tức, hàng chục xác chết lúc này lại lơ lửng trên không trung. Khi tay Trần Vũ Nguyên hướng về cái hố, các thi thể đang lơ lửng kia lần lượt chất chồng trong hố.

Là Hư Không Nhiếp Vật.

Khi tất cả thi thể rải rác xung quanh đều vào hết trong hố, Trần Vũ Nguyên lại dùng Hư Không Nhiếp Vật một lần nữa. Ngay lập tức một lượng lớn những đất đá bụi bẩn khi nãy đào hố bay lơ lửng trên không trung.

Trần Vũ Nguyên lấp đầy cái hố chứa thi thể bằng số đất đó. Trong chốc lát, một ngôi mộ lớn đã hoàn thành.

Sau khi đắp xong mộ, Trần Vũ Nguyên lên ngựa, lần theo dấu vết mà đám đạo tặc để lại trên mặt đất.

 

 

 

 

 

 


Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương