Bắc Kiếm Truyền Kỳ
-
Chapter 217
217. Thế gian đổi thay, con người cũng dễ dàng quên đi chuyện cũ (2)
Quách Vấn Đình lặng lẽ lê từng bước trên phố, hình ảnh này đối lập hẳn với đường phố náo nhiệt.
Tiếng của những thương nhân đang mời chào khách vang lên khắp nơi, tiếng cười mê hoặc của những kỹ nữ đang ló đầu ra ngoài cửa sổ, những võ giả mang vũ khí trên thắt lưng bật cười, những cậu bé ăn xin chạy loạn trên đường phố làm mọi người phân tâm, tất cả như hòa lẫn vào với nhau.
Nơi hắn đi đến là một con đường ở phía Bắc Phú huyện. Những người sống ở đây gọi nó là Vong Hồn Lộ, nơi linh hồn người chết lang thang.
Một nơi có rất nhiều người chết.
Hiện tại, tiền tuyến đã cố định tại Cam Tuyền, nhưng trước đây, nơi này chính là tiền tuyến. Nơi này nhiều người chết đến nỗi vẫn có thể cảm giác mùi máu tanh vương vấn xung quanh. Kiến trúc to lớn nhất ở Vong Hồn Lộ là một phân nhánh của Vân Trung Thiên ở Phú Huyện. Đây cũng chính là phân nhánh Phú Huyện huấn luyện lực lượng Đãng Ma Quân để bổ sung nhân lực cho tiền tuyến.
Nếu như cộng cả hơn một nghìn người dân bản xứ và một nghìn thiếu niên đã được huấn luyện thành Đãng Ma Quân thì ước chừng nơi đây có khoảng hơn hai nghìn người.
Quách Vấn Đình yên lặng đứng đó một lúc, nhìn chằm chằm vào phân nhánh Phú Huyện. Hắn có thể nghe thấy tiếng la hét của những thiếu niên đang phải chống lại bọn ác quỷ ở phía bên kia cánh cửa đóng chặt. Hắn tò mò không biết chuyện gì xảy ra bên trong đó nhưng điểm đến ngày hôm nay của Quách Vấn Đình không phải là Phú Huyện.
Đã đến lúc Quách Vấn Đình phải bỏ phân nhánh Phú Huyện này sau lưng và tiếp tục hành trình của mình.
“Đằng ấy ơi.”
Đột nhiên hắn nghe thấy giọng nói của một nữ nhân phát ra từ phía sau lưng. Thế nhưng Quách Vấn Đình vẫn tiếp tục bước đi mà không quay đầu lại vì hắn nghĩ chắc là họ đang gọi người nào đó.
“Này đằng ấy.”
Tiếng nữ nhân ấy lại vang lên, lúc này Quách Vấn Đình mới quay đầu nhìn lại, vẻ mặt như thể không biết phải kêu mình hay không. Ngay lúc đó hắn nhìn thấy một thiếu nữ khoảng chừng mười sáu tuổi, trông vô cùng đáng yêu.
Ngay khoảnh khắc nhìn thấy mặt Quách Vấn Đình, nụ cười tươi tắn hiện lên trên khuôn mặt thiếu nữ.
“Là Vấn Đình huynh đúng chứ?”
“… Cô nương là…?”
Nét mặt Quách Vấn Đình nhanh chóng chuyển từ bối rối sang mừng rỡ. Thiếu nữ bước nhanh lại gần Quách Vấn Đình.
“Vấn Đình huynh.”
“Là Tố Linh đúng chứ?”
“Là ta, Hàm Tố Linh của Nam Hải Khách Điếm. Ta biết là sẽ gặp được Vấn Đình huynh ở đây mà.”
Thiếu nữ cười vô cùng sáng lạn. Nhìn dáng vẻ thiếu nữ kia, Quách Vấn Đình bỗng nhớ lại ký ức đã rất lâu trước đây.
Thiếu nữ này tên là Hàm Tố Linh. Vì nàng mà hắn suýt đã bị cắt đứt cổ tay khi đối đầu với Không Động phái. May mắn thay mọi chuyện sau đó đều diễn ra suôn sẻ và hắn đã sống sót, nhưng thành thật mà nói, sau ngày hôm đó thì hắn gần như đã quên luôn Hàm Tố Linh. Hắn chưa bao giờ mơ đến việc sẽ gặp nàng ở nơi này.
“Sao muội lại ở đây?”
“Ha ha. Muội theo phụ thân đến phân nhánh Phú huyện. “
“Phụ thân?”
Ngay lúc trong mắt Quách Vấn Đình xuất hiện tia khác lạ thì một giọng nói thâm thúy vang lên.
“Tố Linh, con đang làm gì ở đó?”
“Phụ thân, đây là Vấn Đình huynh.” Một nam nhân trung niên xuất hiện phía sau Hàm Tố Linh, từ từ tiến lại gần hai người bọn họ.
“Vấn Đình?”
Quách Vấn Đình ngờ ngợ chốc lát rồi bỗng nhiên mỉm cười.
“Xem ai kìa, là tiểu huynh đệ của Bạch Long thương đoàn nhỉ.”
“A! Hàm đại hiệp!”
Quách Vấn Đình nhìn thấy khuôn mặt người kia liền vội vàng làm thế bao quyền. Ngay lập tức nam nhân trung niên đã đỡ lấy tay Quách Vấn Đình.
“Đại hiệp gì chứ. Biệt lai vô dạng rồi, tiểu huynh đệ. Thời gian qua ngươi sống thế nào?”
Nam nhân trung niên này tên là Hàm Thái Bình, là cha của Hàm Tố Linh.
Trước sự xuất hiện của Hàm Thái Bình, người đã nối gót Mu Jin gia nhập Không Động phái, Quách Vấn Đình gần như bần thần không thể nói được lời nào.
“Ham Đại hiệp sạo lại đến đây?”
“Ta được Không Động phái đến đây để xử lý công việc ở phân nhánh Phú Huyện. Vậy ngươi đang làm gì ở đây? Chẳng lẽ Bạch Long thương đoàn cũng đang ở đây sao?”
“Đúng vậy.”
“Thì ra là vậy. Một thời gian không có tin tức ta cũng đang tự hỏi ngươi dạo này như thế nào. Đừng đứng đây nữa, chúng ta cùng nhau vào trong thôi.”
“Ta…”
“Huynh, chúng ta cứ vào trong đã.”
Quách Vấn Đình trưng ra biểu cảm có chút khó xử nhưng rồi cũng gật đầu đồng ý. Nhìn đôi mắt sáng ngời của Hàm Tố Linh hắn cũng không có dũng khí nói lời từ chối.
Quách Vấn Đình theo hai người vào trong phân nhánh Phú Huyện. Những võ giả đang đứng gác cổng chính của phân nhánh Phú Huyện nhìn thấy Hàm Thái Bình thì để hắn đi qua mà không tra xét gì.
Bên trong phân nhánh Phú Huyện quả thực rất rộng lớn, có một sân luyện võ lớn ở trung tâm, đủ rộng để hơn một nghìn người có thể luyện tập cùng một lúc, xung quanh được một tòa điện các vô cùng lớn bao bọc. Ở sân luyện võ, một số lượng lớn những võ giả đang tập trung luyện tập, một bên kia, cánh cửa nhà kho khổng lồ đang mở ra, có thể nhìn thấy một lượng lớn những vật phẩm thiết yếu đang chất thành đống. Hàm Thái Bình và Hàm Tố Linh dẫn Quách Vấn Đình đến một tòa điện các yên tĩnh nhất trong phân nhánh. Đây là nơi ở của những võ giả được Không Động phái đến thường hay sử dụng.
Khi Quách Vấn Đình ngồi xuống, Hàm Thái Bình mới mỉm cười, cất lời.
“Không ngờ rằng chúng ta có thể gặp nhau ở đây. Cái gọi là nhân duyên thật sự không thể biết trước được.”
“Không phải Không Động phái ở tỉnh Cam Túc sao? Sao mọi người lại đến Thiểm Tây xa xôi này?”
“Bởi vì tình hình bên này cấp bách nên chúng ta phải chịu thôi. Không chỉ Vân Trung Thiên mà cả Hoa Sơn và Tông Nam cũng đã yêu cầu chi viện. Cuối cùng ta đành phải mang theo vài đồ đệ đến đây.”
“Võ công của mọi người đã khôi phục rồi sao?”
“May là Chưởng môn nhân rủ lòng từ bi nên chúng ta có thể khôi phục lại võ công ban đầu.”
Vốn dĩ Hàm Thái Bình đã từng trọng thương và mất hết nội lực. Ở Không Động, để chữa trị cho một người như thế thì họ sẽ dùng Liệu Thương Đại Pháp bí truyền. Nhờ vậy mà Hàm Thái Bình đã có thể khôi phục phần nào nội lực của mình và sau ba năm tu luyện ổn định, hắn đã hồi phục được một phần cảnh giới võ công trước đây.
“Vậy thì may mắn quá.”
“Tất cả là nhờ vào tiểu huynh đệ đấy. Nếu không có ngươi thì hôm đó ta và nha đầu này đã mất mạng rồi. Bây giờ ta đã khôi phục lại thân phận đệ tử đời thứ nhất, tiểu nữ cũng đã trở thành đệ tử chính thức của Không Động. Thật sự cảm ơn ngươi rất nhiều.”
“Việc phải làm mà.”
“Dù sao, ta cũng rất muốn gặp lại ngươi để báo đáp ân huệ này.”
Trước những lời nói vô cùng chân thành của Hàm Thái Bình, Quách Vấn Đình thật sự không biết phải làm gì. Ngay lúc này, Hàm Tố Linh đang ngồi bên cạnh bỗng nở nụ cười thật tươi.
“Huynh vẫn không thay đổi gì nhỉ. Thời gian qua huynh sống thế nào? Sao huynh không liên lạc với muội chứ?”
“Ờm, cái này…”
“Hứ, có vẻ là huynh không muốn gặp lại Tố Linh rồi. Chưa một lần nào đi tìm muội cả.”
“Không, ý ta không phải thế.”
Hàm Tố Linh bật cười khi thấy khuôn mặt Quách Vấn Đình đỏ bừng. Ba năm trôi qua, hắn đã trở thành một nam nhân trưởng thành hơn nhưng thực chất vẫn còn rất ngây thơ. Dáng vẻ lóng ngóng này khiến cho trái tim Hàm Tố Linh rung động không thôi.
Quách Vấn Đình gãi đầu, nói.
“Xin lỗi muội, thời gian qua ta bận rộn quá.”
“Vậy bây giờ huynh rảnh rồi à? Sao lại đến đây? Huynh sẽ ở đây bao lâu?”
“Tố Linh à, để cho người ta nghỉ ngơi nữa chứ. Tiểu huynh đệ này đã nói hắn bận rộn rồi còn gì?”
Hàm Thái Bình cố gắng ngăn cản nhưng không có tác dụng gì. Quách Vấn Đình đỏ mặt trước đôi mắt lấp lánh của Hàm Tố Linh, đáp lời.
“Ta đi theo bảo hộ cho Bạch Long thương đoàn, sẽ ở đây cho đến khi giao dịch kết thúc.”
“Vậy huynh vẫn là bảo tiêu đúng chứ?”
“Đúng vậy.”
“Oa, quả nhiên là huynh của muội có khác!”
“Gì cơ?”
“Lúc trước huynh từng nói bản thân sẽ trở thành một bảo tiêu thực thụ. Muội đã từng nghĩ nếu bây giờ huynh đang làm một việc gì đó khác thì chắc muội sẽ thất vọng lắm.”
“Vậy hả?”
Quách Vấn Đình không biết làm gì cho phải. Cả dáng vẻ lóng ngóng này Hàm Tố Linh cũng cảm thấy đáng yêu nữa. Đã ba năm trôi qua nhưng Quách Vấn Đình vẫn như trước. Nàng vô cùng vừa ý với dáng vẻ trước sau như một này của hắn.
Hàm Thái Bình cũng đang nhìn Quách Vấn Đình với vẻ mặt vô cùng vừa lòng.
Theo quan điểm của người giang hồ, công việc của một bảo tiêu có lẽ vô cùng tầm thường, đặc biệt ngươi lại còn là một võ giả thuộc danh môn đại phái. Nhưng hắn không nghĩ như thế.
Hắn biết Quách Vấn Đình tự hào về công việc bảo tiêu của mình đến mức nào. Ba năm trước, lúc đó Quách Vấn Đình vẫn còn đang là một bảo tiêu phải hoàn thành nhiệm vụ của mình nhưng vẫn giúp đỡ hắn và tiểu nữ chỉ bằng lòng tự tôn và chính nghĩa của bản thân.
“Ngươi nói ngươi đi theo Bạch Long thương đoàn?”
“Đúng vậy.”
“Nếu có gặp khó khăn gì ở Phú huyện thì cứ nói với ta bất kì lúc nào. Ta sẽ nói chuyện với người của ta ở đây.”
“Đạ tạ đại hiệp.”
“Gặp lại ngươi thật sự quá tốt.”
“Tại hạ cũng cảm thấy thế.”
“Không biết…. À không có gì.”
Hàm Thái Bình định nói gì đó nhưng rồi lại thôi. Quách Vấn Đình đoán được lý do nhưng hắn cũng không nói ra.
“Tại hạ đến lúc phải đi rồi.”
“Mới đó đã phải đi rồi sao?” Hàm Tố Linh tỏ vẻ tiếc nuối.
“Huynh cần đến một nơi.”
“Không để đi sau được sao?”
“Xin lỗi muội. Thay vì thế, ngày mai ta sẽ quay lại đây.”
“Thật không?”
“Chắc chắn.”
Phải đến lúc này nụ cười mới lại hiện hữu trên khuôn mặt của Hàm Tố Linh.
Quách Vấn Đình đứng dậy, hướng về phía Hàm Thái Bình làm thế bao quyền.
“Vậy tại hạ xin phép. Ngày mai chúng ta lại gặp mặt.”
“Tiểu huynh đệ đi đường cẩn thận.”
“Để muội dẫn huynh ra cổng.”
“Được thôi.”
Quách Vấn Đình và Hàm Tố Linh sóng vai rời khỏi điện các. Khi bọn họ cùng nhau đi ngang qua sân luyện võ, Hàm Tố Linh vẫn còn đang ríu ra ríu rít như chú chim sơn ca. Hầu hết các câu hỏi của nàng đều là về Quách Vấn Đình, như thể chỉ cần liên quan đến hắn thì nàng muốn biết tất cả từ đầu đến cuối vậy.
Quách Vấn Đình cả người toát mồ hôi hột, chân thành trả lời từng câu hỏi của nàng.
Những võ giả của Không Động phái đang ở trên sân luyện võ nhìn thấy bóng dáng Hàm Tố Linh như vậy thì vô cùng tò mò. Mặc dù bọn họ đã cùng tu luyện với nhau ba năm nhưng đây là lần đầu tiên họ thấy Hàm Tố Linh thể hiện sự quan tâm quá mức đến người nào đó như vậy.
Hàm Tố Linh có tính cách vô cùng tươi sáng và vui vẻ. Nàng là kiểu người khiến tất cả mọi người xung quanh cảm thấy dễ chịu khi ở cạnh. Tất nhiên cũng sẽ có một vài người có hảo cảm với Hàm Tố Linh, nhưng từ trước đến nay nàng không để bất kỳ ai thấy được dáng vẻ vô tư như thế này.
Ngay lập tức, cảm giác ghen tị lóe trên khuôn mặt một vài đệ tử Không Động. Bọn họ không hề do dự mà tiến tới gần Quách Vấn Đình và Hàm Tố Linh. Một đệ tử trạc tuổi Quách Vấn Đình lên tiếng hỏi Hàm Tố Linh.
“Sư muội, người này là ai vậy?”
“Nam Danh sư huynh?”
Người đứng ra hỏi là người quan tâm đến Hàm Tố Linh nhiều nhất. Hắn là một trong những đệ tử đời thứ hai trẻ tuổi nhất của Không Động, được kỳ vọng rất nhiều vào tài năng và sự hiểu biết vượt trội của mình.
“Có vẻ hắn là một hậu khởi chi tú của môn phái khác, muội không định giới thiệu hắn cho ta sao?”
Hàm Tố Linh như nhìn thấu chút ghen tị ẩn sâu trong đôi mắt hắn nên cảm thấy vô cùng bối rối. Có rất nhiều đệ tử quan tâm đến nàng nhưng người tên Nam Danh này là kẻ kiên trì nhất.
Mặc dù võ công của hắn vô cùng xuất chúng nhưng Hàm Tố Linh lại không hề thích tính cách không coi ai ra gì đó của hắn.
“Tại sao lại không giới thiệu? Hắn là đệ tử của một môn phái xuất chúng nhường nào chứ?”
“Huynh ấy là một bảo tiêu.”
“Bảo tiêu? Ý của muội là bảo tiêu hộ tống các thương nhân buôn bán ấy hả? Ha!”
Một nụ cười khinh khỉnh xuất hiện trên khuôn mặt của Nam Danh. Ngay lập tức, Quách Vấn Đình bình tĩnh đáp lại.
“Đúng là bảo tiêu mà các hạ đang nói đến.”
“Thật sao?”
“Đúng vậy.” Không một chút ngượng ngùng hay do dự nào hiện lên trên khuôn mặt Quách Vấn Đình khi hắn trả lời.
Trở thành một bảo tiêu là ước mơ mà hắn vẫn luôn muốn thực hiện ngay từ khi còn nhỏ, và ước mơ ấy vẫn không hề thay đổi cho đến ngày hôm nay.
Thế nhưng, Nam Danh lại có suy nghĩ khác.
“Sư muội, ta thật thất vọng quá. Người như muội mà lại đi kết thân với một tên bảo tiêu giống hắn sao.”
“Bảo tiêu thì làm sao?”
“Muội thật sự không biết à? Bọn chúng không giống như chúng ta luôn đấu tranh vì chính nghĩa giang hồ, bọn chúng bán võ công của bản thân chỉ vì tiền.”
Những đệ tử khác của Không Động cũng gật đầu tỏ vẻ đồng tình với những gì Nam Danh nói.
Vẻ mặt Hàm Tố Linh tối sầm lại.
Điều khó khăn nhất khi gia nhập Không Động phái không phải là tu luyện võ công mà là phải sinh hoạt chung với những kẻ tư duy hạn hẹp như thế này.
“Sư huynh, sao huynh có thể…”
“Tố Linh, huynh không sao.”
Quách Vấn Đình nắm lấy một bên vai Tố Linh đang cố gắng phản bác, ra hiệu nàng bình tĩnh lại.
“Nhưng mà…”
“Mỗi người sẽ có suy nghĩ khác nhau thôi. Ta đi đây.” Quách Vấn Đình mỉm cười rồi quay người đi.
Sự xuất hiện của Quách Vấn Đình khiến Nam Danh vô cùng tức giận. hắn nhìn theo bóng lưng của Quách Vấn Đình, bắt đầu chế giễu.
“Không có gan lên tiếng cơ à? Bán võ công kiếm tiền mà nhác như thỏ đế vậy.”
Tiếng cười của đám đệ tử Không Động vang lên phía sau lưng hắn, nhưng Quách Vấn Đình vẫn không quay đầu lại.
Hắn không còn là đứa trẻ chưa trưởng thành như ba năm về trước. Suy nghĩ của hắn bây giờ đã đủ sâu sắc và đủ kiên nhẫn để không phản ứng lại trước những lời khiêu khích như thế.
‘Nơi mà mình chiến đấu không phải chỉ là một sân luyện võ như thế này.’
Một nụ cười thoáng qua trên môi hắn.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook