216. Thế gian đổi thay, con người cũng dễ dàng quên đi chuyện cũ (1)

 

Một số người gọi đó là Tam Niên Chiến Tranh, có người gọi đó là Hắc Ám Đại Chiến. Điều quan trọng là sau ba năm đó, cuộc chiến giữa Vân Trung Thiên và Mật Dạ vẫn tiếp tục kéo dài.

Vân Trung Thiên và Mật Dạ giao tranh khắp nơi trên Trung Nguyên. Trong suốt ba năm chiến tranh, rất nhiều quân hùng đã thiệt mạng, hàng trăm môn phái chịu cảnh diệt môn.

Đường sá đầy rẫy mùi tang tóc, gương mặt của người dân chẳng còn đọng lại chút sinh khí nào. Một thời đại chắc khác gì cơn ác mộng đối với những người dân bình thường. Ai cũng cầu mong chiến tranh kết thúc sớm dù chỉ một ngày, dẫu cho mong ước ấy thật xa vời và không biết khi nào mới trở thành hiện thực.

Thời gian dần trôi, cuộc chiến diễn ra trên toàn bộ Trung Nguyên bắt đầu bị thu hẹp lại ở một số tiền tuyến. Đó là ba tỉnh Cam Túc, Thiểm Tây và Sơn Tây.

Mật Dạ và Vân Trung Thiên dồn toàn lực cho ba tiền tuyến này. Những trận chiến ác liệt nổ ra hàng ngày khiến thương vong đếm không xuể. Do đó, giang hồ nơi đâu cũng bất ổn, nhưng không một ai quan tâm.

Thời thế loạn lạc dẫu tràn ngập nỗi sợ hãi và thất vọng, nhưng đôi khi, nó lại lấp ló lên một tia hy vọng. Những người có thể được gọi là anh hùng bắt đầu hoạt động tích cực ở khắp nơi trên vùng đất Trung Nguyên này.

Trong số đó, Xích Ma Đội là được coi là những kẻ nổi bật hơn cả. Xích Ma Đội được lập ra vào ba năm trước vẫn luôn trụ vững ở tiền tuyến và đạt được thành tựu không thể ngờ đến.

Người dân khắp nơi tung hô trước sự tồn tại mạnh mẽ của Xích Ma Đội. Xích Ma Đội đã trở thành biểu tượng của chính nghĩa ở Vân Trung Thiên. Đặc biệt, đội chủ Thẩm Nguyên Nghĩa, thủ lĩnh của Xích Ma Đội, đã trở thành kẻ được người người tôn sùng.

Cuộc chiến kéo dài, Xích Ma Đội đã phải hứng chịu vô số tổn thất. Mỗi lần như vậy, Xích Ma Đội lại chiêu mộ những người xuất sắc nhất trong số những võ giả trẻ tuổi để bổ sung nhân lực. Năm mươi sáu là tổng số binh lính của Xích Ma Đội và con số đó tuyệt nhiên không thay đổi.

 

(Bản dịch được thực hiện bởi A-H Team, đăng tải độc quyền tại VLOGNOVEL.COM. Hãy đón xem bản dịch sớm nhất tại VLOGNOVEL.COM.)

 

Một vị anh hùng khác cũng đã khẳng định tiếng tăm của mình thông qua trận đại chiến ấy.

Thương Thiên Võ Đế Đàm Thủ Thiên.

Võ giả trẻ tuổi từng được mệnh danh Thương Thiên Cô Tinh đã trở thành ngôi sao tỏa sáng trong ba năm đại chiến.

Trong ba năm chiến tranh khốc liệt ấy, người gây ra nỗi sợ hãi lớn nhất cho những võ giả của Vân Trung Thiên không phải là Dạ chủ, càng không phải Tứ Đại Ma Chủ của Mật Dạ. Mà chính là kẻ được gọi là Thiên Không Âm Ma.

Cơn phẫn nộ của Thiên Không Âm Ma khi mất đi đệ tử của mình tuyệt nhiên vô cùng đáng sợ. Chỉ cần tấu lên một điệu đàn, lão dư sức đoạt mạng hàng trăm người. Nỗi khiếp sợ và cái chết bao trùm bất cứ tiền tuyến nào lão xuất hiện.

Vân Trung Thiên cũng bất lực trước sức mạnh âm công khủng khiếp của lão ta. Từ những võ giả trẻ tuổi đến những người tự xưng là bá chủ một phương cũng khó mà chống cự lại Thiên Không Âm Ma. Chỉ cần Thiên Không Âm Ma xuất hiện nơi nào thì Vân Trung Thiên sẽ bị đẩy lùi trong vô vọng.

Khi tất cả mọi người rơi vào tuyệt vọng, Đàm Thủ Thiên chính là người đã đứng ra. Hắn đơn độc xông vào địa bàn của Mật Dạ và chiến đấu quyết liệt với Thiên Không Âm Ma.

Sau nửa ngày chiến đấu, hắn đã khống chế được Thiên Không Âm Ma. Tin tức chấn động này khiến cho những võ giả của Trung Nguyên phấn khích tột độ và phong cho hắn danh hiệu Võ Đế.

Thương Thiên Võ Đế Đàm Thủ Thiên.

Người ta xếp hắn ngang hàng với Cửu Thiên. Thậm chí có người còn đánh giá địa vị hắn ở chốn võ lâm này còn cao hơn cả Cửu Thiên. Vì Cửu Thiên hầu như không xuất hiện ở tiền tuyến, còn hắn lúc nào cũng xông pha đi đầu.

Hắn luôn khẳng định uy danh của mình trong mọi cuộc chiến. Do đó, Đàm Thủ Thiên tỏa sáng nổi trội hơn bất kì ai.

Ngoài ra, trong cuộc chiến với Mật Dạ, có những kẻ nhờ đó mà được nổi danh. Đó là những anh hùng có được nhiều chiến tích. Họ bắt đầu dựng nên các môn phái mới trong giang hồ cùng với những người ủng hộ họ.

Cứ như vậy, một trật tự mới bắt đầu xuất hiện và mọi người hy vọng rằng giang hồ sẽ đổi khác. Tuy nhiên, đi ngược với sự mong chờ của họ, chiến tranh vẫn tiếp tục kéo dài dai dẳng và vô số võ giả trẻ tuổi vẫn bị đẩy ra chiến trận mỗi ngày.

Cam Tuyền của tỉnh Thiểm Tây là nơi trận chiến diễn ra khốc liệt nhất. Nếu ngay cả Cam Tuyền, nơi nằm không xa Thành Đô thuộc tỉnh Thiểm Tây, thất thủ thì hai trong số Cửu đại môn phái gần đó là phái Hoa Sơn và phái Tông Nam cũng sẽ gặp nguy hiểm.

Không chỉ Vân Trung Thiên mà cả phái Hoa Sơn lẫn phái Tông Nam cũng đang tập trung toàn lực vào nơi này. Rất nhiều người đã được đưa đến tiền tuyến và tử trận. Vì lí do đó mà bầu không khí của Cam Tuyền vô cùng căng thẳng.

Tuy nhiên, trong cái xui rủi lại xuất hiện cơ may, các thanh lâu lẫn thương đoàn đã lợi dụng tình hình ấy để biến nó thành cơ hội. Chiến tranh tất yếu sẽ tiêu hao về hàng hoá và của cải. Một số thương đoàn mang theo rất nhiều hàng hoá đến khu vực Phú Huyện gần Cam Tuyền. Vì điều đó mà tình hình kinh tế lại phát triển theo hướng không thể ngờ được.

Trong một ngày, biết bao thương đoàn ra vào tấp nập Phú Huyện. Xe ngựa của thương đoàn từ khắp Trung Nguyên chở đầy vũ khí và lương thực đều đổ về đây để tiếp tế cho chiến tranh.

Ở cổng thành Phú Huyện có trạm kiểm soát của Vân Trung Thiên. Họ luôn tiến hành kiểm tra nghiêm ngặt vì lo ngại rằng gián điệp của Mật Dạ sẽ xâm nhập vào thành. Nếu người nào không thông quan ở trạm kiểm soát thì chắc chắn sẽ không được vào Phú Huyện, đôi khi tử mạng ngay tại chỗ.

Sáng sớm, ngay ở trạm kiểm soát đã có hàng chục người xếp hàng để chờ đi qua Phú huyện này. Hầu hết bọn họ là những người dân thường không liên quan đến chốn võ lâm giang hồ.

Các võ giả canh gác tại trạm kiểm soát kiểm tra cẩn thận thân phận lẫn phục trang của họ. Những người dân chỉ có thể đi qua trạm kiểm soát sau khi chứng minh được danh tính. Việc này luôn tiêu tốn rất nhiều thời gian.

Tuy sự bất mãn đã hiện rõ trên mặt của những người dân, nhưng họ không thể tùy tiện bày tỏ thái độ ấy. Đối phương là những người trong võ lâm đang cầm theo vũ khí. Nếu sơ suất, họ có thể mất cả mạng sống của mình.

 

(Bản dịch được thực hiện bởi A-H Team, đăng tải độc quyền tại VLOGNOVEL.COM. Hãy đón xem bản dịch sớm nhất tại VLOGNOVEL.COM.)

 

 

Ngay lúc đó. Một đoàn người xuất hiện đi về phía trạm kiểm soát.

"Chúng ta là người của thương đoàn."

"Là cờ của Bạch Long sao? Ra là Bạch Long Thương Đoàn à."

Trong tích tắc, những người dân đã nhận ra danh tính của đám người kia.

Trong số rất nhiều thương đoàn trong thiên hạ, Bạch Long Thương Đoàn chính là một trong ba chủ lực về giao thương. Dạo trước, thương đoàn này chỉ là một trong Thập Đại Thương Đoàn trên thiên hạ, nhưng sau Hắc Ám Đại Chiến, thương đoàn đã trở nên lớn mạnh và được gọi là một trong Tam Đại Thương Đoàn.

Những võ giả canh gác trạm kiểm soát nhìn mặt nhau và mỉm cười đầy ẩn ý khi Bạch Long Thương Đoàn xuất hiện.

Nhậm Thương Vân, tổ trưởng trạm kiểm soát, tiến lên phía trước.

"Ô hô! Thần tài tới rồi sao."

Nụ cười của đám võ giả hiện rõ. Không một ai có mặt ở đây mà không hiểu ý tứ từ câu nói của hắn ta. Tuy nhiên, họ bình tĩnh giả vờ như không biết gì và chờ đợi Bạch Long Thương Đoàn đến gần.

Sau cùng, quy mô Bạch Long Thương Đoàn đến trạm kiểm soát vượt ngoài dự tính. Hơn một 100 người đi cùng và 20 chiếc xe ngựa lớn. Họ là một trong những thương đoàn lớn nhất đến nơi này dạo gần đây.

Ở vị trí dẫn đầu của đoàn người, có một võ giả trông có vẻ đã qua tuổi tứ tuần. Nhậm Thương Vân chắn trước mặt lão và nói.

"Đứng lại."

Khi võ giả ở hàng đầu giơ tay lên, toàn bộ Bạch Long Thương Đoàn đều đứng lại. Nhậm Thương Vân mỉm cười rồi nói với lão.

"Đây không phải nơi ai muốn vào cũng được. Các người hãy khai báo danh tính của mình đi."

"Chúng ta là Bạch Long Thương Đoàn đến đây để giao thương. Và ta là Khổng Chấn Thành, đoàn chủ hộ thương của Bạch Long Thương Đoàn."

"Ra là Khổng đoàn chủ của Bạch Long Thương Đoàn. Các vị đến đây để giao thương sao?"

"Đúng vậy."

"Phải làm sao đây? E rằng hiện giờ khó mà để Bạch Long Thương Đoàn vào rồi…"

"Có chuyện gì à?"

“Gần đây, do cuộc chiến ở Cam Tuyền trở nên khốc liệt, nên ngoại trừ thường dân bách tính thì việc ra vào của thương đoàn đã hoàn toàn bị cắt đứt.”

"Vậy sao?"

Khổng Chấn Thành cau mày. Đây là thứ mà lão chưa từng nghe nói đến. Nhưng vào khoảnh khắc lão nhìn thấy nụ cười nhếch môi của Nhậm Thương Vân thì lão đã biết lý do.

Khổng Chấn Thành xuống xe ngựa và tiến đến gần Nhậm Thương Vân.

"Chúng ta không hề biết tình hình lại tồi tệ như thế đấy."

"Tình hình chiến sự vừa mới tệ đi vào sáng nay. Vì vậy, tạm thời thương đoàn không được vào trong."

"Ngài nói rằng mới tệ hơn vào sáng nay sao?"

"Đúng vậy. Bọn ta cũng vừa mới được thông báo về sự việc ấy..."

Nhậm Thương Vân tránh né. Khổng Chấn Thành tiến lại gần hắn ta và thì thầm.

"Vậy thì chúng ta có thể thông qua trước khi nhận được thông báo đúng chứ."

Khổng Chấn Thành cầm một thứ gì đó khá nặng đặt lên tay của hắn ta. Sau đó, khóe môi Nhậm Thương Vân từ từ nhếch lên.

"E hèm, e hèm!"

"Cũng không có gì đặc biệt, nhưng cũng đủ để ngài và đám thủ hạ ăn uống no say một bữa."

Nhậm Thương Vân tận hưởng cảm giác nặng trĩu trong tay. Nhiêu đây mà chỉ đủ một lần thưởng rượu no say sao? Không hề. Với số tiền này thì hắn ta và các thuộc hạ có thể sống trong tửu trì nhục lâm trong vài tháng.

"Quả là Tam Đại Thương Đoàn luôn khác biệt."

"Cùng nhau hưởng lợi không phải tốt sao?"

"Được rồi. Đáng lẽ là không được đâu, nhưng sau khi tại hạ xem xét tình cảnh của Khổng đoàn chủ thì sẽ đặc cách cho các vị vào."

"Đa tạ."

Nhậm Thương Vân vẫy tay về hướng đám thuộc hạ. Tiếp đó, những võ giả đang đứng chặn đường đứng nép sang một bên.

Khổng Chấn Thành lên ngựa rồi cùng với thương đoàn của mình đi qua trạm kiểm soát.

Đáng lẽ vì quy mô lớn nên họ phải mất nhiều thời gian để đi qua trạm. Nhưng khi Bạch Long Thương Đoàn đi qua thì không ai chặn họ lại cả.

Một trong số các thương nhân thở dài.

"Thời kỳ loạn lạc, đạo tặc hoành hành khắp nơi."

"Biết là vậy nhưng chúng ta chỉ tốn có nhiêu đây không phải đã rẻ rồi sao? Mấy nơi khác còn đòi hỏi nhiều hơn gấp mấy lần."

Khổng Chấn Thành cười chua chát.

 

(Bản dịch được thực hiện bởi A-H Team, đăng tải độc quyền tại VLOGNOVEL.COM. Hãy đón xem bản dịch sớm nhất tại VLOGNOVEL.COM.)

 

Khi chiến tranh kéo dài, hiện trạng này xảy ra khắp mọi nơi. Một số võ giả giữ vị trí chủ chốt cứ điên cuồng trục lợi cho bản thân.

Phải dẫn đầu thương đoàn và đi khắp nơi trong thiên hạ, điều lão thường thấy nhất là chính là cảnh bất bình như thế. Bởi vì nó xảy ra quá thường xuyên nên Bạch Long Thương Đoàn luôn chuẩn bị một túi tiền riêng dành cho những kẻ tham lam như vậy rồi mới lên đường.

Khổng Chấn Thành đột nhiên quay đầu về phía sau. Ánh mắt lão nhìn về phía một thiếu niên khoảng mười bảy, mười tám tuổi đang cưỡi ngựa theo sau. Thiếu niên ấy có dáng người cao ráo cùng một gương mặt chấc phác, thiện lương. Hàng lông mày sắc bén như lưỡi dao và hai đồng tử sáng lấp lánh ở phía dưới đã làm cho ấn tượng về thiếu niên ấy càng thêm mạnh mẽ.

Thiếu niên ấy tò mò nhìn xung quanh Phú Huyện. Bầu không khí của Phú Huyện khác với những gì hắn đã nhìn thấy khi xưa.

Khổng Chấn Thành hỏi.

"Vấn Đình à, thấy lạ lẫm sao?"

"Vâng. Có một chút ạ."

"Cũng đúng. Mặc dù trông có vẻ an toàn nhưng nơi đây đã trở thành tiền tuyến trong cuộc chiến chống lại Mật Dạ. Đâu đâu cũng hỗn loạn, tràn ngập cuồng khí. Người ở đây lại chẳng hề phòng bị trước sự hỗn loạn đó chút nào."

"Thì ra là vậy."

Thiếu niên gật gù như thể đã hiểu những lời của Khổng Chấn Thành. Khổng Chấn Thành nhìn hắn với vẻ mặt hài lòng.

Tên của thiếu niên là Quách Vấn Đình. Thiếu niên mới hồi nào chỉ là một đứa trẻ giờ đã lớn lên, trở thành một võ giả cao to lực lưỡng. Đối với Khổng Chấn Thành, người đã theo dõi quá trình trưởng thành của Quách Vấn Đình, lão xem hắn như con ruột của mình.

Đột nhiên trong mắt thiếu niên xuất hiện một tia sáng khác lạ. Đó là do một nhóm người hành quân đi từ phía đối diện của họ. Gần một trăm thiếu niên đang bước đi dưới sự hướng dẫn của hơn chục võ giả. Những thiếu niên tựa như bằng tuổi Quách Vấn Đình mang biểu cảm cứng rắn trên khuôn mặt.

Một trong số thương nhân nhận ra họ và nói vọng lên.

"Là Đãng Ma Quân!"

"Đãng Ma Quân?"

Khi Quách Vấn Đình lộ rõ vẻ mặt khó hiểu, Khổng Chấn Thành đã giải thích riêng cho hắn.

"Đó là một tổ chức gồm những võ giả trẻ tuổi tình nguyện tham gia cuộc chiến chống lại Mật Dạ. Hầu hết đều là trẻ mồ côi, học võ công cấp tốc và được đưa ra mặt trận. Có vẻ họ cũng học loại võ công đơn giản rồi được đưa vào tiền tuyến Cam Tuyền.”

Trước lời giải thích của Khổng Chấn Thành, Quách Vấn Đình nheo mắt lại.

Gương mặt của những thiếu niên trạc tuổi hắn tràn đầy nhiệt huyết. Nhưng ngược lại, khí tức toát ra từ người họ lại vô cùng yếu ớt.

Học võ công giống như việc phải đi lên cầu thang mà không thể nhìn thấy điểm kết thúc. Phải đi lên từng bước thì mới không gặp sự cố. Tuy nhiên, họ đã học võ công trong một thời gian quá ngắn nên mọi thứ trông có vẻ không được ổn. Vì vậy, ngay cả khi họ được đưa vào chiến trường, tỉ lệ sống sót vẫn thấp vô cùng.

'Vậy ra bọn họ cũng chỉ là công cụ thôi sao?'

Sắc mặt của Quách Vấn Đình trở nên tối sầm.

Bây giờ hắn không còn là thiếu niên khờ khạo không hiểu sự đời nữa. Ba năm qua đã có rất nhiều biến cố xảy ra và khoảng thời gian ấy không hề vô ích.

Mặc dù không có tài trí bẩm sinh nhưng đôi mắt của hắn nhạy bén vượt trội hơn những thiếu niên cùng tuổi.

Đãng Ma Quân đi ngang qua hắn. Thiếu niên đi đầu vẻ mặt đắc thắng cầm lá cờ tượng trưng cho Đãng Ma Quân. Đột nhiên, ánh mắt của thiếu niên ấy và Quách Vấn Đình chạm nhau.

Nhìn thấy ánh mắt của thiếu niên kia, Quách Vấn Đình nhận ra đó chính là ánh mắt kiên định, không có chút gì do dự về quyết tâm của bản thân cả. Dương như với thiếu niên kia, được tham gia chiến trận chống lại Mật Dạ là một niềm vinh dự lớn lao. Mà ánh mắt ấy không chỉ tồn tại ở thiếu niên kia. Những thiếu niên đi theo sau đều ánh lên niềm tự hào vô kể.

‘Bao nhiêu người trong số họ sẽ sống sót mà trở về chứ?’

Từng gương mặt cứ lướt qua trong mắt Quách Vấn Đình.

Đãng Ma Quân dần xa khuất, vừa đúng lúc Bạch Long Thương Đoàn đặt chân tới Tinh Hoa khách điếm. Tinh Hoa khách điếm là khách điếm duy nhất đủ rộng để chứa hàng chục toa xe của thương đoàn bọn họ.

Khổng Chấn Thành to giọng.

"Các vị đã vất vả để đến được đây! Ngoại trừ những người sẽ giữ hành lý, còn lại mọi người hãy nghỉ ngơi thật tốt!"

"Quao!"

Thương nhân và mấy bảo tiêu đồng loạt reo hò.

Quách Vấn Đình đến gần Khổng Chấn Thành nói nhỏ.

"Khổng đoàn chủ, con ra ngoài một chút."

"Không nghỉ ngơi chút sao?"

"Con có một nơi cần phải đi. Con sẽ về sớm."

"Được rồi. Nhớ đi cẩn thận."

Khổng Chấn Thành vui vẻ cho phép. Ở Bạch Long Thương Đoàn này, Quách Vấn Đình cũng sở hữu một vị trí rất đặc biệt. Mặc dù lần này hắn tham gia với tư cách là một bảo tiêu, nhưng hắn lại không hoạt động dưới trướng của Khổng Chấn Thành.

Sau khi được Khổng Chấn Thành cho phép, Quách Vấn Đình hành lễ rồi đi ra ngoài.

 

(Bản dịch được thực hiện bởi A-H Team, đăng tải độc quyền tại VLOGNOVEL.COM. Hãy đón xem bản dịch sớm nhất tại VLOGNOVEL.COM.)

 

 


Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương