218. Thế gian đổi thay, con người cũng dễ dàng quên đi chuyện cũ (3)

Quách Vấn Đình rời khỏi Phú Huyện rồi lê bước về khu ổ chuột ở phía bắc Vong Hồn Lộ - nơi vốn dĩ là điểm đến ban đầu của hắn. Trong trận đại chiến Hắc Ám kéo dài ba năm, nhiều người đã mất nhà cửa, mất đi cha mẹ, mất cả anh chị em.  Khu ổ chuột ở Phú Huyện tự khắc sinh ra từ những người như vậy lưu lạc đến.

Giống như bao khu ổ chuột tồi tàn khác, bầu không khí u ám bao trùm nơi đây. Khắp đường phố đầy ruồi bâu và nồng nặc mùi hôi thối từ đống rác thối rữa không thể ngửi nổi.

Những đứa trẻ mồ côi phờ phạc, bơ vơ ngồi đầy trên khắp các ngả đường. Nhìn đôi mắt vô hồn của chúng, Quách Vấn Đình khẽ thở dài.

Những hình ảnh này đầy rẫy trong suốt chặng đường đến Phú Huyện. Bọn trẻ mồ côi tràn ngập cả vùng Trung Nguyên. Cuối cùng thì, cuộc chiến với Mật Dạ càng kéo dài, chịu thiệt hại lớn nhất chính là những kẻ yếu thế, không có sức mạnh như thế này mà thôi. Và chẳng ai biết được đến bao giờ cuộc chiến này mới thực sự kết thúc.

Quan sát một lúc lâu, Quách Vấn Đình bước đến trước ngôi nhà tồi tàn nhưng trông có vẻ là lớn nhất ở cái khu ổ chuột này. Trên cửa sổ ngôi nhà này treo một chiếc chăn đỏ rách nát.

‘Mình nhớ là phải đợi ở nơi có chiếc chăn đỏ treo cạnh cửa sổ.’

Khi Quách Vấn Đình gõ cửa, một âm thanh khá già cỗi vang lên từ bên trong.

“Ai đấy?”

“Tại hạ đến từ Bạch Long Thương Đoàn.”

“Bạch Long Thương Đoàn ư?”

Cánh cửa mở ra, một ông lão đã ngoài sáu mươi xuất hiện. Ông lão nhìn xung quanh một lúc rồi thận trọng nói:

“Vào đi”.

“Đa tạ”.

Quách Vấn Đình cúi đầu chào ông lão rồi bước vào nhà. Bên trong trông có vẻ lớn hơn hẳn so với nhìn từ ngoài vào.

Ông lão nhìn Quách Vấn Đình và nói:

“Trông ngươi trẻ hơn lão nghĩ. Tên ngươi là gì?”

“Tại hạ tên Quách Vấn Đình”.

“Ra là Quách thiếu hiệp. Dù sao thì cũng chào đón ngươi đến nơi đây”.

Ông lão mỉm cười. Ánh mắt ông lão tràn đầy sức sống, không giống như một người đang sống ở khu ở chuột. Tuy nhiên, ông ấy lại gầy đét, gương mặt thì xám xịt không chút thần sắc. Trông ông lão thật ốm yếu.

Ông lão nhìn Quách Vấn Đình một lúc lâu rồi đột nhiên lấy khăn tay che miệng lại. Ông bắt đầu ho. Ông lão ho một tràng dài không dứt như thể xé rách cả phổi.

Quách Vấn Đình đặt tay lên lưng ông lão và bắt đầu truyền chân khí. Chân khí được truyền vào người ông lão làm dịu ngay cơn ho đau đớn. Phải đến lúc này, gương mặt ông mới dần hồi sắc.

“Đa… đa tạ thiếu hiệp”

Ông lão hạ chiếc khăn tay đang che miệng xuống rồi tỏ lòng biết ơn. Thế nhưng gương mặt của Quách Vấn Đình như tối sầm lại. Chiếc khăn ông lão dùng vấy đầy cả máu.

Đây không đơn giản chỉ là thổ huyết. Có cả những cục máu đông nữa. Kể cả Đại La Thần Tiên cũng không thể cứu chữa nổi vết thương bên trong cơ thể ông lão.

Ông lão vẫn tiếp tục mỉm cười.

“Ngươi thấy đấy. Lão đang ở cuối con đường sinh mệnh rồi. Ruột gan ta đã bị tổn thương nghiêm trọng. Ta cũng không biết mình liệu có thể trụ nổi được vài ngày nữa không.”

Ánh mắt của Quách Vấn Đình trông có vẻ ngập ngừng. Lão gia nhắc đến cái chết quá tự nhiên. Đối với mọi người trên thế gian, chết thật sự là một điều đáng sợ. Thế mà ông lão dường như đã vượt qua nỗi sợ hãi ghê gớm đó.

“Chính vì thế, lão phải đưa ra quyết định trước khi quá muộn. Đó là lý do lão đã nhờ người ấy gửi cho ta một người mà lão có thể tin tưởng được.”

“Ông lão à.”

Ông lão hướng về phía cánh cửa ở trong rồi nói:

“Thiên Ngộ à, vào đi con.”

“Dạ thưa ông nội”

Cùng với tiếng đáp lời, một tiểu đồng khoảng chừng 10 tuổi mở cánh cửa rồi bước ra.

“Đây là cháu trai của lão, Hàn Thiên Ngộ. Thiên Ngộ à, đây là Quách Vấn Đình thiếu hiệp, chào đi con. Quách thiếu hiệp sẽ đưa con đi cùng.

Tiểu đồng Hàn Thiên Ngộ nhìn chằm chằm vào Quách Vấn Đình. Hàn Thiên Ngộ có đôi mắt đen láy đầy thông thái hệt như ông nội của mình. Dường như trí tuệ của cả thế gian đều chứa đựng trong đôi mắt lấp lánh như những vì sao sáng đó của đứa trẻ này.

Hàn Thiên Ngộ hướng về phía Quách Vấn Đình rồi gật đầu.

“Đệ tên Hàn Thiên Ngộ. Mong huynh sẽ giúp đỡ đệ trong tương lai nhé.”

“Ừ, đại ca đây sẽ cố gắng”

Quách Vấn Đình bối rối trả lời.

“Thiên Ngộ dù nhỏ tuổi nhưng đã thừa hưởng tất cả những gì lão có. Vốn kiến thức hạn hẹp của lão không thể đáp ứng nổi mong muốn biết thật nhiều, thật sâu của nó được. Cứ ở một chỗ sẽ khiến đứa trẻ trở nên cao ngạo và dễ dàng lầm đường lạc lối. Thiếu hiệp hãy giúp nó được biết những gì nó muốn và chỉ cho nó con đường nào là đúng nhé.”

“Lão đại đừng lo lắng.”

“Đa tạ.”

Ông lão lại mỉm cười.

Mặc dù bị đưa đẩy vào sống nơi khu ổ chuột, nhưng trước đây, ông lão là một học giả vô cùng nổi tiếng. Tuy nhiên, trong trận chiến Hắc Ám, ông lão cùng vợ và con trai đã mất hết nhà cửa rồi lưu lạc đến đây.

Cuộc sống ở khu ổ chuột tồi tàn này khá khó khăn, nhưng ông lão không hề lơ là chút nào trong việc nuôi dạy Hàn Thiên Ngộ. May mắn thay, Hàn Thiên Ngộ rất thông minh và luôn tiếp thu nhanh chóng những lời dạy của ông lão. Hàn Thiên Ngộ thực sự chính là thiên tài mà người đời luôn nói đến. Một thiên tài hiếm có khó tìm.

Vì vậy, nỗi lo lắng đã tràn ngập tâm trí ông. Vì quá thông minh nên càng không được kiêu ngạo, không được coi thường thế gian, và đặc biệt hơn nữa là không được đưa ra lựa chọn sai lầm.

Ông lão cảm thấy cuộc đời này thật quá ngắn ngùi. Những thương tích từ chiến tranh ngày một nghiêm trọng, và cơ thể này đã đến giới hạn rồi. Vì vậy ông mới tìm người có thể chăm sóc cho cháu trai của ông.

Rất hiếm người có tri thức đủ để đáp ứng được nhu cầu tìm tòi của cháu ông, nhưng may mắn thay, ông lão biết một người như vậy. Đúng lúc đó, người này cũng biết về sự tồn tại của Hàn Thiên Ngộ và đã liên lạc trước.

Bất cảm thỉnh nhĩ, cố sở nguyện dã (Chẳng dám xin, vốn mong chờ được như thế vậy – Mạnh Tử)

Đây chính là mối lương duyên mà ông trời ban tặng, và vị đó đã sai người đến đưa đứa trẻ đi thông qua Bạch Long Thương Đoàn.

Ông lão nghĩ rằng bản thân thực sự may mắn.

“Lão có thể an tâm được rồi. Người ấy chắc chắn sẽ hướng dẫn cháu lão đi được đúng đường”.

Ông lão, Hàn Thiên Ngộ và Quách Vấn Đình trò chuyện suốt cả đêm. Như một lời nói dối, sáng hôm sau, ông lão ra đi. Ông ra đi với nụ cười mãn nguyện, như thể ông đã hoàn thành hết những việc cần làm trên thế gian này.

Sau khi tổ chức một đám tang nho nhỏ cho ông lão, Quách Vấn Đình trở về dinh thự của Bạch Long Thương Đoàn cùng Hàn Thiên Ngộ.

***

(Bản dịch được thực hiện bởi A-H Team, đăng tải độc quyền tại VLOGNOVEL.COM. Hãy đón xem bản dịch sớm nhất tại VLOGNOVEL.COM.)

 

Ở khách điếm, Thiên Ngộ đã khóc rất nhiều, suốt cả đêm. Dù có thông minh đến nhường nào, đứa trẻ này cũng chỉ mới mười tuổi. Việc mất đi người thân không điều gì có thể bù đắp được nổi.

Quách Vấn Đình đã dõi theo Thiên Ngộ cả đêm. Vấn Đình biết rõ, những lúc như thế này, tốt hơn hết là để yên cho Thiên Ngộ tự giải tỏa hết nỗi buồn.

May thay, vào sáng hôm sau, Hàn Thiên Ngộ đã hoàn toàn bình tâm và hồi phục năng lượng. Những người ở Bạch Long Thương Đoàn đều chào đón Thiên Ngộ. Mọi người thậm chí còn không hỏi lí do vì sao Quách Vấn Đình lại đưa Thiên Ngộ đến đây. Chỉ cần là Vấn Đình dẫn về thôi, tự khắc bọn họ sẽ đối xử tốt mà không nề hà gì. Quách Vấn Đình đã nhận được sự tín nhiệm của tất cả thành viên từ Thương Đoàn.

Quách Vấn Đình và Hàn Thiên Ngộ đi đến nhà ăn của khách điếm. Bên trong quán thực vắng lặng. Quách Vấn Đình hỏi một bảo tiêu khác:

“Những người khác đi đâu hết rồi?”

“Họ đã đi giao dịch hết rồi.”

“À, thì ra là hôm nay. Đáng lẽ ta nên đi cùng mới phải”

“Haha! Có chuyện gì sao? Khổng Đoàn Chủ dặn dò rằng không được làm phiền ngươi.”

“Nhưng như vậy cũng…”

“Ngươi nghỉ ngơi một chút đi. Không phải bây giờ ngươi cũng có người phải chịu trách nhiệm sao?”

Vị bảo tiêu kia chỉ vào Hàn Thiên Ngộ và nói. Quách Vấn Đình chỉ có thể gật đầu đồng ý.

“Ta biết rồi.”

“Vậy thì tôi xin phép ra ngoài một chút. Cứ từ từ dùng bữa nhé.”

Gia nhân đã đi ra ngoài hết. Quách Vấn Đình và Hàn Thiên Ngộ ngồi xuống bàn.

Thiên Ngộ nhìn Quách Vấn Đình với đôi mắt sáng rỡ.

“Mọi người ở đây cực kì tin tưởng huynh đấy.”

“Huynh á?”

“Ánh mắt của họ chứa đựng niềm tin nơi huynh rất vững chắc.”

“Vậy ư? Cái đó cũng nhìn ra được á?”

“Vâng!”

Quách Vấn Đình nghĩ rằng đây là một đứa trẻ thật kì lạ. Dù đã thử nói chuyện cả đêm với Thiên Ngộ, Vấn Đình vẫn không thể hiểu gì về đứa trẻ này cả. Với đầu óc quá đỗi bình thường của Vấn Đình, cậu không thể hiểu nổi làm sao mà ở cái độ tuổi này, Thiên Ngộ lại có thể thông minh và hiểu biết nhiều thứ đến như vậy?

Hàn Thiên Ngộ hỏi.

“Vậy chúng ta sẽ đi đâu đây?”

“Chúng ta sẽ đến Tứ Xuyên”

“Ý huynh là tỉnh Tứ Xuyên á hả?”

“Đúng rồi.”

“Vậy là sư phụ của đệ đang ở Tứ Xuyên phải không?”

“Đúng lun. Quả nhiên là thông minh quá trời.”

Gương mặt của Thiên Ngộ toát lên sự mong đợi. Chưa ai có thể đáp ứng được khả năng của Thiên Ngộ ngoại trừ ông nội. Vì vậy, Thiên Ngộ luôn khao khát được học thêm nhiều điều mới mẻ.

“Nếu là người ấy, người đó chắc chắn sẽ dạy cho đệ những điều lớn lao. Cho đến lúc đó, huynh sẽ là người bảo vệ cho đệ.”

“Đệ tin huynh.”

“Vậy bây giờ chúng ta ăn há?”

“Dạ!”

 

(Bản dịch được thực hiện bởi A-H Team, đăng tải độc quyền tại VLOGNOVEL.COM. Hãy đón xem bản dịch sớm nhất tại VLOGNOVEL.COM.)

 

 

Một lúc sau, tiểu nhị bưng đồ ăn lên. Cả hai vừa ăn vừa trò chuyện về rất nhiều thứ.

Hàn Thiên Ngộ có vô vàn câu hỏi. Quách Vấn Đình đã toát hết mồ hôi hột trước những câu hỏi khó nhằn của tiểu tử ấy. Đó là khoảng thời gian vô cùng yên bình của hai người. Thế nhưng, nào có bình yên nào kéo dài được lâu.

Đùng!

Đột nhiên, một kẻ nào đó mở cửa một cách thô bạo rồi bước vào nhà ăn. Quách Vấn Đình bỗng cau mày khi nhìn thấy sự xuất hiện của hắn. Toàn là những gương mặt quen thuộc.

“Là Nam Danh á?”

Những người mở cửa bước vào không đâu xa lạ, chính là Nam Danh và các đệ tử của phái Không Động. Y rảo mắt nhìn xung quanh rồi bước nhanh về phía Quách Vấn Đình đang ngồi.

Nam Danh tỏ ra quen biết.

“Ô kìa, ai đây? Là tên bảo tiêu tầm thường sao?”

“Nam thiếu hiệp.”

Quách Vấn Đình lập tức đứng dậy khỏi chỗ ngồi rồi giành lại quyền kiểm soát.

“Bọn ta tới đây để ăn cơm, ngài có muốn ngồi đây luôn chứ?”

“Phải ngồi chứ.”

“Thế nào? Đồ ăn đây ổn áp chứ ha? Ta chán thức ăn ở Phú Huyện lắm rồi. Giờ chỉ muốn một bữa ăn thật ngon lành như này thôi.”

“Ờ ờ, cũng tàm tạm thôi.”

“Hừm, vậy ư?”

Nam Danh dùng ngón tay chọt vào dĩa thức ăn trên bàn của Quách Vấn Đình và đưa lên miệng.

Hắn ta lẩm bẩm một lúc, rồi đột nhiên cau mày và nhổ thức ăn ra khỏi miệng.

"Phụt! Cái gì đây? Thật tệ hại!"

Nam Danh nhìn biểu cảm như bị lừa của Quách Vấn Đình. Quách Vấn Đình nở một nụ cười cay đắng trước hành vi lỗ mãng của Nam Danh. Vấn Đình có thể hiểu rõ nội tâm của y mà không cần phải suy nghĩ quá nhiều.

“Tố Linh có biết nhà ngươi đến đây không?”

“Tên khốn ngươi…”

“À thì ra là Tố Linh cũng không biết.”

“Ta sẽ không nhiều lời nữa. Thế nên đừng có mà loanh quanh Tố Linh vì mục đích gì. Tên gia nhân như ngươi không xứng với nàng ấy. Nàng ấy xứng đáng với người cao quý hơn.”

“Vậy nhà ngươi là người cao quý cơ á?”

“Hử?”

Nam Danh khịt mũi. Trông bộ dạng của y, Quách Vấn Đình khẽ thở dài rồi lắc đầu.

Thật tâm, Vấn Đình muốn hạn chế xảy ra đụng độ ít nhất có thể. Thế nhưng, trông cái khí thế của tên Nam Danh, có vẻ như hắn sẽ không nhường nhịn gì đâu.

“Ta sẽ cho ngươi chọn. Nếu nhà ngươi ngoan ngoãn rời khỏi chỗ này, ta sẽ lặng lẽ lùi bước. Còn nếu không…”

Nam Danh vuốt nhẹ lên thanh kiếm vắt trên eo. Mấy tên đệ tử phái Không Động lập tức xôn xao.

“Tốt hơn hết là cứ thế này mà rút lui đi.”

“Bảo tiêu thì cứ biết phận mà làm mấy công việc bưng bê rồi nhận tiền thôi. Mà, nếu nghe lời thì ta sẽ nói tốt về ngươi để ngươi kiếm thêm chút đỉnh.”

“HAHAHA!”

Sắc mặt của Quách Vấn Đình lập tức thay đổi. Chế giễu mình Vấn Đình thì thôi, hắn vẫn cố chịu đựng được. Nhưng tên quá quắt kia đang hạ nhục giá trị của toàn thể bảo tiêu.

Quách Vấn Đình đứng dậy. Và Hàn Thiên Ngộ, nãy giờ vẫn im lặng quan sát tình hình, đã nắm lấy tay Vấn Đình.

Đôi mắt của đứa trẻ ấy tràn ngập nỗi lo lắng.

“Huynh ơi?”

“Không sao đâu. Vị sư huynh mà ta kính trọng nhất đã từng nói như này. Thật ngu ngốc khi tham gia vào những việc vô bổ mà không màng đến khả năng của bản thân. Phải sẵn sàng chấp nhận bất kì sự sỉ nhục, hãy vứt cái thứ như lòng tự trọng cho chó đi.”

“Hahaha! Có vẻ như sư huynh của ngươi nói đúng rồi đấy. Chà, quả nhiên. Đây mới là đáp án mà ta muốn nghe.”

Nam Danh vỗ tay rồi cười vang. Nhưng, Quách Vấn Đình với gương mặt không biến sắc, vẫn tiếp tục nói.

“Nhưng mà sư huynh ta cũng nói thế này nữa. Tuyệt đối không được cúi đầu. Đệ có biết câu này nghĩa là gì không?”

Hàn Thiên Ngộ lắc đầu.

“Đó chính là niềm tin. Sức mạnh cơ bản nhất để đạt được những gì bạn tin tưởng. Trong bất kì hoàn cảnh nào cũng không được phá vỡ niềm tin ấy. Bảo tiêu chính là…”

Quách Vấn Đình dừng lại một chút rồi nhìn thẳng vào Nam Danh cùng đám đệ tử phái Không Động. Họ đang choáng ngợp trước bầu không khí lạ thường mà Quách Vấn Đình đã tạo ra.

“Bảo tiêu… chính là niềm tin của ta. Ta được sinh ra để trở thành một bảo tiêu. Thế nhưng niềm tin của ta lại bị các người phủ nhận.”

Trong giây lát, đôi mắt của Hàn Thiên Ngộ tràn ngập sự hoài nghi.

Từ cơ thể của Quách Vấn Đình, một luồng khí tức mạnh mẽ bỗng trỗi dậy áp đảo cả phái Không Động. Hình dáng một Quách Vấn Đình chất phác, ngờ nghệch bỗng chốc biến mất.

Nam Danh cảm nhận được bầu không khí đang dần trở nên khác lạ. Quách Vấn Đình đang trừng mắt như muốn giết Nam Danh.

“Sao ngươi dám nhìn ta với ánh mắt đó. Còn dám chống đối với cả phái Không Động ư? Ngươi gánh nổi hậu quả không hả?”

Quách Vấn Đình bật cười.

“Có hậu quả gì nổi cơ chứ? Không lẽ nhà ngươi dám đi kể cho mọi người nghe về việc đã bị đánh gục bởi một tên bảo tiêu mà ngươi khinh thường cơ à?”

“Khốn khiếp!”

Nam Danh và đám đệ tử Không Động không thể kìm nén cơn giận này nữa mà lao thẳng vào nhau.

 

(Bản dịch được thực hiện bởi A-H Team, đăng tải độc quyền tại VLOGNOVEL.COM. Hãy đón xem bản dịch sớm nhất tại VLOGNOVEL.COM.)

 

 


Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương