219. Kẻ nào muốn đánh ở lại, phản bội thì cút (1)

Hàn Thiên Ngộ mở to mắt.

Khí thế của Nam Danh và đám võ giả Không Động phái thật sự đáng sợ. Kiếm của bọn họ vô cùng sắc bén, tựa như những con rắn độc nhắm thẳng vào yếu huyệt chí mạng mà đâm vào. Là những người được phái đến một nơi được xem là tiền tuyến như Phú Huyện, chắc chắn cảnh giới võ công của bọn họ cũng sẽ rất cao. Đặc biệt là Phục Ma Kiếm có thể gọi là truyền kì của Không Động, giờ đây giống như một làn sóng dữ dội đang lao nhanh về phía Quách Vấn Đình.

Thế nhưng, động tác của Quách Vấn Đình lại rất đơn giản. Khi thanh kiếm đến gần, hắn lùi về sau một bước, khi bọn họ dừng lại một chút để điều chỉnh nhịp thở thì hắn lại áp sát. Thế nhưng động tác của hắn lại vô cùng tự nhiên. Những động tác đơn giản nối tiếp nhau nhịp nhàng đến mức giống như đang xem điệu nhảy của một vũ công xuất chúng. Kể cả Nam Danh và những võ giả Không Động thấy cảnh này cũng đều cảm thấy hoang mang.

“Gì, gì vậy?”

Nếu như ngươi vung kiếm và hắn biết được ngươi đang tấn công thì hắn sẽ rút lui. Nhưng nếu ngươi đuổi theo thì tự lúc nào đó hắn đã áp sát từ phía sau rồi.

Quách Vấn Đình vẫn chưa thực hiện một chiêu tấn công nào, thế nhưng Nam Danh và những võ giả Không Động vẫn bối rối như thể họ đã bị tấn công hơn cả chục chiêu.

‘Không phải lúc nào tấn công cũng tốt, và phòng ngự không chỉ có nghĩa là thủ thế. Nếu đệ có thể chém đứt hơi thở đối thủ mà không cần đến kiếm thì xem như đệ đã thắng cuộc chiến đó mà không cần phải phân thắng bại làm gì.’

Đó là những lời từ miệng của người mà hắn kính trọng nhất.

Thực lòng mà nói Quách Vấn Đình vẫn chưa thể hiểu hết những gì người đó nói, chỉ là bản thân hắn đang cố gắng hết sức có thể làm theo lời người đó.

Nếu võ công của Nam Danh và võ giả Không Động mạnh hơn bây giờ thì bọn họ cũng không dám manh động. Bọn họ có thể mạnh hơn đồng môn của mình nhưng hoàn toàn thiếu kinh nghiệm thực chiến. Chính vì thế mà bọn họ không thể triển khai một cách hiệu quả võ công mà bản thân đã học.

Nhưng Quách Vấn Đình lại khác, hắn có thể sử dụng triệt để những võ công mà hắn học được.

Mặc dù vẫn còn trẻ nhưng hắn có rất nhiều kinh nghiệm lang bạt khắp giang hồ với tư cách là một bảo tiêu. Trong quá trình này, hắn đã bị cuốn vào nhiều trận chiến khác nhau và phải chiến đấu để bảo vệ bản thân cũng như các thương nhân. Trong quá trình đó, hình thái kiếm pháp của hắn cũng được hình thành.

Một thanh kiếm dùng để bảo vệ chứ không nhằm vào việc tấn công người khác.

Tất nhiên để đạt được tới cảnh giới này, hắn cũng cần đến sự giúp đỡ của người đó.

‘Nhưng một thanh kiếm dùng để bảo vệ không có nghĩa là không thể tấn công.’

Quách Vấn Đình nắm chặt thanh kiếm đang giắt ở thắt lưng, bất ngờ nhảy vào giữa Nam Danh và đám võ giả Không Động.

Nam Danh lúc này khoái trá kêu lên.

“Tiểu tử này!”

Hắn dùng hết sức vung kiếm về phía Quách Vấn Đình. Đồng thời những võ giả khác cũng phối hợp cùng với hắn. Thế tấn công của bọn họ không hề tồn tại cái gọi là nhân từ. Họ còn không đủ tỉnh táo để có thể phán đoán tình hình, thậm chí cũng không hề nghĩ rằng bọn họ không nên giết chết người hay gây ra thương tích quá nghiêm trọng.

Tất cả trong đầu bọn họ đều là sự bối rối.

Thế nhưng, Quách Vấn Đình lại tỉnh táo hơn bất kì ai.

Hắn nhẹ lách người tránh đường kiếm, sau đó vung vỏ kiếm đánh từ đằng sau Nam Danh.

Bốp! Bốp! Bốp!

“Khục!”

Cùng với âm thanh giáng mạnh xuống nhưng tiếng trống, tấm lưng Nam Danh cũng tiếp đất, nhanh chóng lăn lộn vài vòng. Khuôn mặt và vai hắn sưng to lên, miệng thì há hốc, mắt thì trợn ngược lên vì đau đớn. Tuy nhiên, thứ khiến bọn họ bận tâm còn hơn cả nỗi đau thể xác chính là bọn họ không hề biết được chiêu thức mà Quách Vấn Đình đã dùng để tấn công.

“Sao… sao có thể…?” Nam Danh thậm chí không dám đứng dậy mà chỉ ở đó lẩm bẩm.

Vào ngay lúc này.

“Chậc, đến muốn rồi.”

Đột nhiên từ lối vào khách điếm vang lên tiếng thở dài của ai đó. Đôi mắt Nam Danh mở to khi nhìn rõ khuôn mặt của người đó.

“Sư, sư thúc? Sư muội?”

Chính Hàm Thái Bình là người vừa than thở lúc nãy, Hàm Tố Linh thì đang đứng bên cạnh hắn.

Khuôn mặt Nam Danh và đám đệ tử Không Động đỏ bừng lên vì xấu hổ, đặc biệt là khuôn mặt vừa bị đánh đến biến dạng của Nam Danh trông vô cùng khó coi. Để sư muội mà mình thích chứng kiến cảnh như thế này, quả thật là một trải nghiệm vô cùng kinh khủng đối với hắn.

Hắn nhanh chóng đứng dậy phân bua.

“Sư, sư thúc, hắn ta là kẻ gây sự với chúng con trước. Hắn dám khinh thường phái Không Động…”

“Nam Danh, dừng lại đi.”

“Sư thúc?”

“Ta biết rõ cả hai người các ngươi. Con đừng phá hỏng danh dự của phái Không Động nữa.”

“Con… con…”

Nam Danh không biết phải làm gì trước những lời răn đe đầy kiên quyết của Hàm Thái Bình. Hắn nghĩ bản thân cần phải biện minh gì đó nhưng lại không thể thốt nên lời trước đôi mắt lạnh lùng của Hàm Thái Bình và Hàm Tố Linh. Ánh mắt của bọn họ như thể muốn nói rằng họ đã biết tất cả mọi chuyện rồi.

Nam Danh cúi gằm mặt xuống, những tên võ giả khác cũng làm như vậy. Hàm Thái Bình liếc nhìn bọn họ bằng ánh mắt lạnh lùng rồi tiến về phía Quách Vấn Đình.

“Tiểu huynh đệ, thật có lỗi với ngươi. Đã để ngươi phải thấy những thứ xấu xí rồi.”

“Đại hiệp đừng nói thế.”

“Khi quay trở về ta sẽ có sự trừng phạt thích đáng với bọn chúng. Ngươi bỏ qua mọi chuyện nhé?”

“Đâu có lỗi gì để mà phải tha thứ chứ?”

Quách Vấn Đình kết thúc mọi chuyện bằng hành động đeo kiếm lên thắt lưng. Hàm Tố Linh nhìn Quách Vấn Đình làm vậy thì bất giác nở nụ cười. Hành động này còn khiến cho đám đệ tử Không Động và Nam Danh càng trở nên thảm hại hơn.

‘Tên khốn kiếp đó có thật sự là bảo tiêu không vậy?’

Bọn họ đã thua một cách thảm hại trước một bảo tiêu mà chính bản thân bọn họ vô cùng xem thường, giờ có mọc ra một trăm cái miệng cũng không thể bao biện được gì cả. Hơn thế nữa, nhìn thái độ ân cần của Hàm Thái Bình đối với tên đó thì đừng mơ đến việc sư thúc sẽ trả thù thay cho bọn họ.

Hàm Thái Bình quay sang bọn họ, nói với vẻ mơ hồ.

“Còn không mau trở về phân nhánh tự ăn năn hối lỗi đi! Khi ta quay về ta sẽ phạt các ngươi thật nặng!”

“Vâng ạ”

Bọn họ bất lực hạ vai xuống, lần lượt rời khỏi khách điếm. Nhìn dáng vẻ của bọn họ từ đằng sau, Hàm Thái Bình và Hàm Tố Linh đều khe khẽ thở dài.

Hàm Thái Bình lại lên tiếng xin lỗi một lần nữa.

“Thật sự xin lỗi ngươi. Ta đảm bảo chuyện này sẽ không bao giờ xảy ra nữa, dùng danh dự của ta để hứa với ngươi.”

“Không cần đâu. Không có ai bị thương vậy là tốt rồi.”

“Phù! Ngồi xuống đây cái đã.”

“Mọi người ngồi đây đi.”

Quách Vấn Đình đề nghị hai người ngồi ở cái bàn nơi Hàn Thiên Ngộ đang ngồi.

“Tiểu huynh đệ này là?”

“Đây là em trai sẽ cùng đồng hành với tại hạ, Hàn Thiên Ngộ.”

“Ra là bạn đồng hành với ngươi à, nhìn cũng thông minh sáng dạ đó.”

Hàm Thái Bình nở một nụ cười thân thiện trước lời giới thiệu của Quách Vấn Đình. Ngay lúc đó, Hàn Thiên Ngộ đứng dậy, cúi đầu hành lễ.

“Tại hạ là Hàn Thiên Ngộ, xin các vị chỉ giáo nhiều hơn.”

“Hạnh ngộ, ta là Hàm Thái Bình của phái Không Động. Nếu là em trai của tiểu huynh đệ thì cũng như là của ta, sau này cứ thoải mái đi.”

“Dạ đâu thể thế được.”

“Ta là Hàm Tố Linh, sau này xin chỉ giáo.”

Hàm Tố Linh thân thiện đến nỗi Hàn Thiên Ngộ không biết phải đáp lại thế nào.

Mặc dù còn nhỏ tuổi nhưng Hàn Thiên Ngộ vẫn nhận thức được cái tên Không Động có sức nặng đến đâu. Hơn nữa, nhìn Hàm Thái Bình có vẻ cũng có vị trí rất cao trong môn phái.

‘Có vẻ như huynh ấy vô cùng xuất chúng, nếu không thì sao những người có địa vị cao như thế lại vô cùng thân thiết với huynh ấy được chứ.’

Cậu bé nhìn Quách Vấn Đình bằng một con mắt khác.

Hàm Thái Bình ngồi xuống, nói với Quách Vấn Đình.

“Khả năng phòng thủ của tiểu huynh đệ ấn tượng hơn ta nghĩ đấy. Ngươi thật sự đã tiến bộ vượt bậc.”

“Không đâu ạ, không đến mức đó đâu.”

“Chỉ cần như thế thôi thì đệ tử đời thứ hai của Không Động cũng không có được mấy người chịu đựng được rồi.”

“Chỉ là may mắn thôi. Nếu kéo dài thời gian giao đấu hơn thì chính tại hạ sẽ là người bị thương.”

Quách Vấn Đình đỏ mặt cả lên. Hàm Tố Linh nhìn thấy dáng vẻ lóng ngóng lúc này của hắn khác xa với bộ dạng lạnh lùng lúc đối đầu với đệ tử Không Động thì không khỏi mỉm cười.

‘Huynh ấy thật sự không thay đổi chút nào. Thật sự không thay đổi gì cả.’

Vậy nên nàng càng thích hắn hơn nữa.

Quách Vấn Đình hỏi Hàm Thái Bình.

“Đại hiệp đến đây vì bọn họ sao?”

“Đúng vậy, nhưng có một lý do khác quan trọng hơn.”

“Lý do quan trọng hơn?”

Đột nhiên khuôn mặt Hàm Thái Bình trở nên nghiêm túc, cả Hàm Tố Linh cũng đanh mặt lại. Nhìn thấy hai người bọn họ như vậy, Quách Vấn Đình cũng cảm thấy có chút lo lắng.

“Hãy rời khỏi nơi này càng sớm càng tốt.”

“Đã có chuyện gì sao?”

“Đại khái tình hình ở Cam Tuyền cũng không được bình thường.”

“Cam Tuyền… là nơi diễn ra trận chiến với Mật Dạ?”

“Đúng vậy.” Hàm Thái Bình dừng lại một lúc, liếc nhìn xung quanh. Sau khi chắc chắn không có ai rồi hắn mới tiếp tục.

“Vẫn chưa chắc chắn lắm, nhưng đã có dấu hiệu cho thấy Mật Dạ đang tập trung toàn lực vào Cam Tuyền.”

“Vậy thì sao?”

“Chiến tuyến có thể sẽ mở rộng hơn trước và có thể rất nhanh sẽ lan đến Phú Huyện. Vì lý do này nên Vân Trung Thiên cũng quyết định dồn hết toàn lực vào nơi này.”

“Hừm!”

“Chúng ta là người của Không Động nên nhất định phải ở lại đây, nhưng ngươi không có bất kì liên quan gì đúng không? Vậy thì nhân lúc vẫn còn an toàn hãy cùng Bạch Long thương đoàn rời khỏi nơi này đi. Ta đến đây để nói với ngươi như vậy thôi.”

Từ những gì Hàm Thái Bình nói, Quách Vấn Đình có thể cảm nhận được tình hình hiện tại không được bình thường. Hàm Thái Bình đã nói như thế tức là mọi chuyện đang vô cùng cấp bách rồi.

“Tại hạ đã rõ. Khi nào Gong đoàn chủ đến tại hạ sẽ thuật lại lời của đại hiệp cho hắn.”

“Nếu được thì các ngươi nên quyết định rời đi càng sớm càng tốt.”

“Vâng.” Biểu cảm của Quách Vấn Đình cũng dần trở nên nghiêm túc như Hàm Thái Bình và rồi ánh mắt của hắn đột nhiên hướng về phía Hàm Tố Linh.

“Vậy So Ryeong thì sao?”

“Các đệ tử đời hai bao gồm cả So Ryeong sẽ tạm lánh ở phái Hoa Sơn. Dù sao Hoa Sơn cũng cách nơi này hơn trăm dặm, sẽ an toàn hơn nhiều.”

“Ừm.”

“Nhân đây ta cũng có chuyện muốn nhờ vả ngươi.”

“Tại hạ sao?” Quách Vấn Đình mở to mắt.

“Lần này khi các ngươi rời đi cùng Bạch Long thương đoàn, hãy đưa So Ryeong và các đệ khác cùng đi.”

“Ý đại hiệp đang nói ta sao?”

“Đúng vậy. Ngươi thấy rồi đấy, bọn chúng chỉ toàn là một đám nhóc tràn đầy sinh lực và thiếu kinh nghiệm, ta không muốn để bọn chúng phải đi một mình.”

Hàm Thái Bình cười khổ.

Như trường hợp của Nam Danh cũng có thể thấy đám đệ tử Không Động toàn là những bông hoa được chăm chút cẩn thận trong vườn. Bề ngoài nhìn bông hoa có thể rất đẹp nhưng vì luôn được bảo vệ bởi một hàng rào an toàn nên không đủ sức để chống chọi với mưa gió khắc nghiệt.

“Được rồi, tại hạ sẽ nói lại với Gong đoàn chủ và xin phép ngài ấy.”

“Đây là ta nhờ vả ngươi chứ không phải là Gong đoàn chủ.”

“Tại hạ chỉ là một bảo tiêu không có quyền hành gì…”

“Ta sẽ đưa ra ủy thác chính thức, Quách bảo tiêu, ngươi hãy đưa So Ryeong và các đệ tử đến Tây An an toàn, sau đó bọn chúng sẽ tự mình đi đến Hoa Sơn.”

“… Ủy, ủy thác sao ạ?”

Quách Vấn Đình cảm thấy trái tim mình đập nhanh dữ dội.

Cho đến ngày hôm nay, hắn đã trải qua biết bao nhiêu thăng trầm với tư cách là một bảo tiêu, nhưng đây là lần đầu tiên có ai đó chính thức ủy thác cho hắn. Đương nhiên hắn cũng biết rõ vì đối phương hoàn toàn tin tưởng nên mới ủy thác cho hắn, nhưng trong lòng hắn vẫn không ngừng run lên.

“Ngươi sẽ chấp nhận ủy thác của ta chứ?”

Quách Vấn Đình nhắm hai mắt lại một lát.

‘Huynh, đệ có nên chấp nhận ủy thác này hay không?’

Trong thời gian ngắn ngủi đó, hàng vạn suy nghĩ lướt nhanh qua tâm trí hắn.

Hàm Thái Bình và Hàm Tố Linh nhìn Quách Vấn Đình không nói lời nào. Họ biết rõ việc cân nhắc của hắn phức tạp đến mức nào, nhưng bọn họ có lòng tin.

Ba năm trước, khi hắn vẫn còn là một đứa trẻ, hắn có tinh thần chính nghĩa nhưng khả năng phán đoán và võ công kém xa bây giờ rất nhiều. Thế nhưng giờ đây, Quách Vấn Đình trước mặt bọn họ chẳng thua kém gì một võ giả thực thụ. Đặc biệt khả năng của hắn với tư cách là một bảo tiêu vô cùng xuất chúng.

Điều mà Hàm Thái Bình mong đợi ở hắn là năng lực của một bảo tiêu hơn là một võ giả.

‘Hơn thế nữa, đứa trẻ này đã được người đó dạy dỗ. Nếu vậy thì ta có thể tin tưởng được.’

Hắn nghĩ về người đứng sau dạy dỗ Quách Vấn Đình. Giang hồ ai cũng nói rằng người đó đã chết, nhưng Hàm Thái Bình không tin.

Cuối cùng, Quách Vấn Đình cũng đã mở mắt ra.

“Tại hạ chấp nhận ủy thác của Hàm đại hiệp.”

Đó là khoảnh khắc đánh dấu một thiếu niên nhỏ tuổi đã trở thành một bảo tiêu thực thụ.

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 


Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương