220. Kẻ nào muốn đánh thì ở lại, phản bội thì cút (2)

Quách Vấn Đình đã nói với Khổng Chấn Thành tất cả những gì hắn nghe được từ Hàm Thái Bình. Ngay lập tức, biểu cảm của Khổng Chấn Thành cũng trở nên nghiêm trọng hơn.

“Cho dù không phải vậy thì ta cũng cảm nhận được bầu không khí có chút khác thường. Biểu cảm của các thương nhân gặp nhau lúc giao dịch thật không bình thường chút nào.”

“Thì ra là vậy.”

“Nếu lời nói của ngươi là thật thì khả năng cao chúng ta sẽ bị cuốn vào chiến họa ở đây. Thà rằng rời khỏi đây sớm một ngày còn hơn. Dù sao tất cả giao dịch cũng đã kết thúc rồi, ngày mai chúng ta rút lui thôi.”

“Đã rõ thưa ngài. Tôi sẽ truyền đạt lại với mọi người.”

“Tốt!”

Khổng Chấn Thành gật đầu, nhìn Quách Vấn Đình với vẻ mặt hài lòng. Quách Vấn Đình ngày nào vẫn còn là một đứa trẻ giờ đây đã trở thành một bảo tiêu vô cùng đường hoàng, chững chạc. Mặc dù hắn đã tách ra nhận ủy thác độc lập và không còn phụ thuộc vào Bạch Long Thương Đoàn nữa, nhưng đây vẫn là một chuyện rất đáng để ăn mừng. Điều này đối với lập trường của của Khổng Chấn Thành lại còn đặc biệt đúng hơn, vì hắn là người ngày ngày bên cạnh dõi theo sự phát triển và trưởng thành của Quách Vấn Đình.

Quách Vấn Đình ra ngoài thông báo cho tất cả các bảo tiêu và thương nhân trong đoàn về quyết định của Khổng Chấn Thành. Bọn họ nghe xong thì bắt đầu thu dọn hành lý mà không có một thắc mắc nào về quyết định của Khổng Chấn Thành.

Cho đến nay, chính vì các quyết định nhanh chóng và dứt khoát của Khổng Chấn Thành mà các thương nhân của Bạch Long Thương Đoàn mới có thể buôn bán một cách ổn định. Vì thế cho nên, niềm tin của bọn họ đối với Khổng Chấn Thành gần như là tuyệt đối.

Quách Vấn Đình truyền đạt lệnh của Khổng Chấn Thành xong thì ngay lập tức trở về nơi ở của mình, rút thanh kiếm ra bắt đầu lau chùi.

Một tia sáng xanh thoáng lóe lên từ báng kiếm được uốn cong một cách hoàn hảo. Mặc dù không gieo rắc khí thế sát phạt như những thanh kiếm khác nhưng sự tồn tại quá hoàn hảo của nó cũng đã đủ áp đảo những binh khí khác rồi.

Thanh Liên là cái tên mà Quách Vấn Đình đặt cho thanh kiếm của mình.

Quách Vấn Đình bắt đầu cẩn thận lau báng kiếm Thanh Liên bằng vải khô. Ngay lập tức Thanh Liên như cảm nhận được bàn tay hắn liền phóng ra kiếm minh. Thực tế mà nói, khi không được truyền công lực nhưng vẫn phát ra kiếm minh chứng tỏ Thanh Liên là một danh kiếm. Quách Vấn Đình chợt nhớ đến người đã làm ra danh kiếm này cho hắn.

“Huynh, đệ có thể làm tốt mà đúng không?”

Hắn nhận ủy thác của Hàm Thái Bình nhưng nội tâm hắn không thể ngừng run rẩy. Hắn đã luôn nghĩ khoảnh khắc này một lúc nào đó rồi cũng sẽ đến, nhưng thật sự không nghĩ rằng nó sẽ đến nhanh như vậy.

Nhìn bên ngoài thì không có vẻ gì khác lạ, nhưng bây giờ Quách Vấn Đình đang hưng phấn hơn bao giờ hết. Tim hắn đập nhanh hơn bình thường, đầu óc trở nên trống rỗng không thể suy nghĩ được bất kì điều gì khác.

Quách Vấn Đình vừa lau chùi Thanh Liên vừa cố gắng trấn tĩnh tâm trí. Hắn đánh bóng thanh kiếm cũng như đánh bóng suy nghĩ trong đầu mình. Kiếm chính là thứ phản chiếu tâm can của hắn.

Cuối cùng, khi báng kiếm Thanh Liên bóng loáng không vương một hạt bụi, Quách Vấn Đình cảm thấy tâm trí mình cũng đã tĩnh lặng đôi chút.

“Phù!”

Quách Vấn Đình đứng dậy, tra Thanh Liên vào vỏ.

 

(Bản dịch được thực hiện bởi A-H Team, đăng tải độc quyền tại VLOGNOVEL.COM. Hãy đón xem bản dịch sớm nhất tại VLOGNOVEL.COM.)

 

Phía bên kia khung cửa sổ rộng mở, dáng vẻ Phú Huyện giống như là một bất dạ thành lọt vào tầm mắt hắn. Trong mắt Quách Vấn Đình, những chiếc đèn lồng rực rỡ đang chiếu sáng khắp những con phố lại le lói như những ngọn nến không biết khi nào sẽ tắt.

Hôm sau, Bạch Long Thương Đoàn rời khỏi Tinh Hoa khách điếm.

Không giống như lúc họ đến, các xe ngựa và xe kéo của bọn họ lúc này đều trống rỗng. Nếu vẫn theo kế hoạch bạn đầu thì bọn họ sẽ có nhiều thời gian hơn để lấp đầy hàng hóa lên số xe ngựa này, nhưng bây giờ không có thời gian để làm vậy nữa.

Các thương nhân vì đã được thông báo nên cũng không tỏ vẻ bất mãn gì. Bọn họ ngồi trên xe ngựa liên tục quan sát xung quanh với vẻ mặt bất an.

Hầu hết các thương nhân ở đây đều đã hơn chục lần đi ngang qua Trung Nguyên. Vì vậy mà họ vô cùng tinh tế và nhạy cảm với những thay đổi xung quanh hơn bất kì ai. Bầu không khí khác hẳn với lúc ở Phú Huyện. Các thương nhân có nhiều kinh nghiệm đều nhận ra được không khí sắp xảy ra chiến tranh nên tất cả đều muốn nhanh chóng rời khỏi Phú Huyện.

Bạch Long Thương Đoàn đã đến trạm gác lối vào của Phú Huyện. Khi đi đến trạm gác, bọn họ nhìn thấy những võ giả đang làm nhiệm vụ kiểm tra. Trưởng trạm gác, Nhậm Thương Vân đang xác nhận danh tính của những người ra vào với vẻ mặt vô cùng nghiêm trọng.

Khổng Chấn Thành cưỡi ngựa tiến đến gần hắn ta.

“Từ sáng đến giờ đại hiệp đã vất vả rồi.”

“Ai đây? À, ra là Bạch Long Thương Đoàn à.”

Nhậm Thương Vân liếc nhìn Khổng Chấn Thành và đoàn người Bạch Long Thương đoàn bằng cái nhìn sắc bén.

“Chưa gì đã rời đi rồi sao?”

“Vâng, càng ở lâu thì càng tốn nhiều chi phí thôi.”

Nhậm Thương Vân nhìn Khổng Chấn Thành với ánh mắt không hài lòng.

“Hừ!”

“Các hạ có chuyện gì sao?”

“Ta vừa nhận được lệnh rằng từ hôm nay phải kiểm tra kĩ lưỡng tất cả những kẻ bên ngoài ra vào Phú Huyện.”

“Đại hiệp có biết lý do là gì không?”

“Ta cũng không rõ. Đây là mệnh lệnh bất ngờ.”

Vẻ bực bội hiện lên trên khuôn mặt Nhậm Thương Vân.

Vì mệnh lệnh bất ngờ ban xuống nên từ tận sáng sớm, hắn đã phải tăng cường kiểm tra gấp đôi thường ngày. Hắn đã phải huy động toàn bộ thuộc hạ đang chờ lệnh tăng cường kiểm soát dù chẳng biết sự tình ra sao. Vì thế mà sự bất mãn của thuộc hạ đối với hắn lại tăng đến đỉnh điểm.

“Nhậm đại hiệp vất vả nhiều rồi.”

“Vất vả gì chứ. Ta cũng chỉ làm theo mệnh lệnh thôi. Chỉ là có chút bực bội ấy mà.”

“Đúng vậy đúng vậy.”

“Nhưng nếu Bạch Long Thương Đoàn muốn rời khỏi đây thì phải đợi cho đến khi mệnh lệnh được thu hồi. Ai cũng biết mệnh lệnh của Vân Trung Thiên là tuyệt đối mà.”

“Sao có thể như thế được? Nếu chúng ta không đi nhập hàng ở nơi khác thì sẽ tổn thất rất lớn đó.”

“Tình huống quả thật rất nan giải, nhưng mà…”

“Nhậm đại hiệp, chúng tôi trông cậy hết vào đại hiệp đó.”

Khổng Chấn Thành nắm chặt lấy tay của Nhậm Thương Vân. Ngay lập tức, vẻ mặt Nhậm Thương Vân liền thay đổi một cách vi diệu.

Bởi vì hắn cảm nhận được sức nặng trong lòng bàn tay. Trọng lượng gần như gấp đôi khoảng tiền lúc thương đoàn vào thành.

Khổng Chấn Thành nhận ra được sự dao động trong ánh mắt của hắn.

“Cái này cũng chẳng là bao, nhưng đại hiệp cứ xem như là thêm một ít kinh phí.”

“E hèm! Nhưng mà mệnh lệnh…”

“Nếu chúng ta nói rằng thương đoàn đã rời khỏi trước khi mệnh lệnh được ban ra thì có được không?”

“Cái này… là ngụy tạo chứng cứ…”

Đột nhiên đôi mắt Nhậm Thương Vân lại mở to. Một túi tiền khác lại được đặt vào lòng bàn tay hắn, Khổng Chấn Thành nhét thêm túi bạc thứ hai.

Nhậm Thương Vân nhanh chóng nhìn quanh. May mắn thay, hình như không có ai nhìn thấy hắn nhận túi bạc thứ hai này cả.

‘Nếu mình đưa cho bọn thủ hạ một túi, còn một túi giữ riêng cho bản thân…’

Con quỷ tham lam từ sâu trong người hắn lại bắt đầu trỗi dậy. Và Khổng Chấn Thành đã nhìn thấu tâm can hắn.

‘Tiền là tiên là phật. Có tiền thì dù là quỷ cũng sẽ triệu hồi được.’

Lão tin vào sức mạnh của đồng tiền.

Đó không phải lý do tất cả mọi người đều cố gắng kiếm tiền hay sao?

“Trước khi mệnh lệnh được ban ra…”

“Đại hiệp chỉ cần nhắm mắt cho qua một lần này thôi.”

“E hèm! Được thôi.”

Cuối cùng, Nhậm Thương Vân cũng khuất phục trước sức mạnh của đồng tiền. Hắn ra lệnh cho thủ hạ mở cổng trạm gác. Đám thủ hạ cũng không tỏ thái độ bất bình gì với chỉ thị của Nhậm Thương Vân. Bởi vì họ biết, trong vụ này bọn họ cũng được hưởng chút lợi lộc.

“Đa tạ Nhậm đại hiệp. Lần sau chúng ta lại tái ngộ.”

“Vậy đi. Hãy kiếm thật nhiều tiền rồi quay lại đó. Lúc đó chúng ta sẽ đối tốt với các vịhơn nữa.”

“Tất nhiên rồi. Vậy thì, chúc các vị may mắn, Nhậm đại hiệp.”

 

(Bản dịch được thực hiện bởi A-H Team, đăng tải độc quyền tại VLOGNOVEL.COM. Hãy đón xem bản dịch sớm nhất tại VLOGNOVEL.COM.)

 

Khổng Chấn Thành nhanh chóng vượt qua trạm gác trước khi Nhậm Thương Vân thay đổi ý định. Ngay sau khi đoàn người Bạch Long Thương đoàn đã rời đi, một phòng tuyến lại được dựng lên, bắt đầu canh phòng nghiêm ngặt.

“Phù!”

“Sống sót rồi.”

Những thương nhân ngồi trên xe ngựa thở phào nhẹ nhõm khi đã hoàn toàn qua được trạm gác. Cảm giác này cũng xảy ra tương tự với Hàn Thiên Ngộ, kẻ đang ngồi phía sau Quách Vấn Đình. Mặc dù đầu óc thông minh nhanh nhạy nhưng hắn cũng chỉ mới mười mấy tuổi mà thôi. Đây vẫn là độ tuổi dễ dàng sợ hãi với bất kì thứ gì trên đời. Quách Vấn Đình hiểu rõ tâm tình của bọn họ. Bản thân hắn là một võ giả từng tu luyện công phu nhưng các thương nhân và Hàn Thiên Ngộ lại không có chút võ công nào để có thể tự bảo vệ bản thân cả.

Thế giới này chỉ cần có tiền thì không có việc gì là không thể làm được, nhưng đây cũng là chuyện duy trì trật tự một cách tối thiểu. Và biết đâu được một ngày nào đó, đến cả trật tự tối thiểu ở Phú Huyện cũng sẽ biến mất. Đến lúc đó, dù có nhiều tiền đến mấy thì cũng không thể bảo vệ được tính mạng của mình.

Đột nhiên Quách Vấn Đình cảm nhận được sự khác lạ. Đó là vì có một nhóm người ở phía trước đang tiến lại gần. Nhìn thoáng qua thì có thể thấy một đoàn người vô cùng đông đúc khoảng hơn một nghìn người đang tiến về phía Phú Huyện. Trên đầu và vai của các võ giả phủ một lớp bụi trắng, từng người đều tỏa ra sát khí ngùn ngụt. Đi phía trước họ là mười một võ giả mặc võ phục màu xám đang cưỡi ngựa. Mặc dù khuôn mặt của họ phủ một lớp bụi trắng nhưng vẫn không thể che giấu được ánh mắt tàn khốc của mình.

“Hừm!”

Khổng Chấn Thành là người đi đầu, thấy được khí đạo tàn khốc của bọn họ thì thở dài. Các bảo tiêu khác cũng bị choáng ngợp trước khí thế của bọn họ. Đầu óc choáng váng như thể đang tay không đứng trước một con thú hung dữ. Cơ thể bọn họ run lên, răng thì bất giác va lập cập vào nhau. Cơ thể bọn họ phản ứng với nỗi sợ hãi còn nhanh hơn cả lý trí.

Quách Vấn Đình nheo mắt lại.

‘Kẻ nào lại có thể bộc phát nhuệ khí một cách tự nhiên như vậy đây?’

Dù vẫn còn trẻ nhưng hắn có kinh nghiệm làm bảo tiêu hơn bất kì ai. Hắn đã sớm nhận ra được danh tính của đám người này.

 ‘Xích Ma Đội, bọn họ là Xích Ma Đội.’

Một nhóm võ giả trẻ với sức mạnh bền bỉ, được cử đi tham chiến bất cứ khi nào có tình huống khẩn cấp và có quyền tuyển thêm binh lực tinh nhuệ từ mỗi môn phái. Cảnh giới võ công đáng gờm của bọn họ đã được chứng thực thông qua trận chiến ba năm được gọi là Hắc Ám đại chiến. Bọn họ là nỗi ám ảnh đối với Mật Dạ, là ngôi sao hy vọng của võ giả giang hồ.

Nhưng đưa bọn họ đến thì đồng nghĩa với việc chẳng bao lâu nữa, nơi này sẽ trở thành địa ngục.

Luôn luôn là vậy.

Nơi Xích Ma Đội tiến vào sẽ là nơi diễn ra những trận chiến ác liệt nhất.

Điều này có nghĩa là, tiền tuyến đã được mở rộng đến Phú Huyện. Nếu không phải thế, bọn họ sẽ không có lý do gì để xuất hiện tại nơi đây cả.

‘Cuối cùng, những lo lắng của Hàm đại hiệp cũng trở thành sự thật.

Ngay lúc này, đội quân do Xích Ma Đội chỉ huy đang ngày càng tiến gần hơn. Ngay lập tức, Khổng Chấn Thành nhỏ giọng lẩm bẩm.

“Vị kia là phó chỉ huy Xích Ma Đội Tả Vấn Hào sao.”

Thủ lĩnh Xích Ma Đội là Thẩm Nguyên Nghĩa. Dưới quyền hắn có năm phó chỉ huy và Tả Vấn Hào là một trong số những phó chỉ huy đó.

Tả Vấn Hào đặc biệt nổi danh với sự tàn bạo. Một khi đã sa vào lưới của hắn thì đừng mơ tới việc sẽ còn một thi thể nguyên vẹn. Vậy nên đến cả biệt hiệu của hắn cũng là Huyết Hà Cuồng Hiệp.

Một hiệp khách điên cuồng có thể tạo ra cả một dòng sông máu.

Đó là một biệt biệu điên rồ không hề giống một võ giả mà Vân Trung Thiên chính đạo hướng đến, nhưng Tả Vấn Hào rất tự hào về biệt hiệu đó.

 

(Bản dịch được thực hiện bởi A-H Team, đăng tải độc quyền tại VLOGNOVEL.COM. Hãy đón xem bản dịch sớm nhất tại VLOGNOVEL.COM.)

 

Bạch Long Thương Đoàn vội vàng tránh sang hai bên đường. Tả Vấn Hào dẫn đầu Xích Ma Đội chạy trên đại lộ như chuyện hiển nhiên, phía sau hắn là hơn một nghìn võ giả chạy theo.

Thế nhưng đột nhiên, Tả Vấn Hào dừng lại. Ngay lập tức tất cả đoàn người phía sau hắn cũng ngừng lại theo. Tả Vấn Hào liếc nhìn những người trong Bạch Long Thương Đoàn với cái nhìn tràn ngập sát khí.

Lúc này, Khổng Chấn Thành cùng với những bảo tiêu và thương nhân khác nhanh chóng cúi đầu để tránh đối mặt với ánh mắt của hắn. Bọn họ run rẩy như một con nai đang đứng trước miệng cọp. Tả Vấn Hào nở nụ cười như thể vô cùng tận hưởng phản ứng của đám người bọn họ. Ánh mắt Tả Vấn Hào liếc qua từng người trong Bạch Long Thương Đoàn, dừng lại trước khuôn mặt của Quách Vấn Đình. Quách Vấn Đình đang nhìn chằm chằm vào Tả Vấn Hào thì hơi đảo ánh mắt, tránh cái nhìn của hắn.

‘Tên này bị cuồng khí che mắt rồi à?’

Chỉ trong một khoảnh khắc nhưng Quách Vấn Đình đã nhìn thấy được cuồng khí và sát khí ẩn giấu trong mắt của Tả Vấn Hào.

Những kẻ đã từng lăn lộn một thời gian dài trên chiến trường chắc chắn sẽ bị cuồng khí nhấn chìm. Đặc biệt là những kẻ đã từng sống sót ở tiền tuyến đầy rẫy những máu và chết chóc trong ba năm qua như Xích Ma Đội thì càng khó tránh khỏi bị cuồng khí xâm chiếm.

Tả Vấn Hào làm ra vẻ chế nhạo. Ánh mắt hắn nhìn chằm chằm vào Hàn Thiên Ngộ đang ngồi phía sau Quách Vấn Đình. Khuôn mặt tái mét của một đứa trẻ khiến cho tâm trạng của Tả Vấn Hào cảm thấy vô cùng thỏa mãn.

“May quá nhỉ. Nếu ở lại lâu hơn nữa thì bọn chúng đã được trải nghiệm cái gì gọi là chiến trường thật sự rồi. Ha ha ha!”

“Có vẻ như mệnh lệnh vẫn chưa được ban xuống thì phải. Nếu có sơ suất gì thì địch nhân của chúng ta có thể biết được chúng ta đang ở nơi đây rồi. Làm thế nào để đưa bọn chúng quay lại Phú Huyện đây?”

Trước những lời nói của thành viên Xích Ma Đội, sự căng thẳng hiện lên trên khuôn mặt của Khổng Chấn Thành và những người còn lại. Họ vẫn không nói gì, chờ đợi động thái của Tả Vấn Hào.

“Bỏ đi. Đó cũng là vận may của bọn chúng. Thay vào đó, hãy đảm bảo sau này không một kẻ nào có thể rời khỏi Phú Huyện nữa.”

“Tuân lệnh!”

Sự sống và cái chết chỉ cách nhau bằng một mệnh lệnh của Tả Vấn Hào.

Khổng Chấn Thành và các bảo tiêu nhìn theo bóng lưng của Tả Vấn Hào và Xích Ma Đội rời đi, thở phào một cách nhẹ nhõm.

“Con đường xuống địa ngục sẽ mở ra ở Phú Huyện.”

Giọng nói ảm đạo của ai đó vang lên khi Xích Ma Đội đã hoàn toàn khuất bóng.

Sau khi rời khỏi Phú Huyện, Bạch Long Thương Đoàn đã đến một ngọn đồi nhỏ cách đó năm mươi dặm, nơi mà Hàm Tố Linh và Nam Danh đã rời khỏi Phú Huyện từ trước và đợi họ ở đó.

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 


Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương