Ám Dạ Tàng Phong
-
Chapter 9: Chim sẻ phía sau
Triệu Vong bị Tần Phong siết cổ, tưởng rằng ăn được giải độc hoàn vừa lấy ra lúc nãy là thắng dễ dàng. Lúc này hắn mới có phản ứng, có lẽ Ngô Lão Ngũ, cái chết không phải là ngẫu nhiên, và tay trái Tần Phong cầm trường đao, tay phải kéo tơ bạc, nhìn chằm chằm nhìn Triệu Vong.
Hai người đứng đối mặt hồi lâu, có lẽ là do thể lực Tần Phong đã suy kiệt, vẫn chưa cắt được cổ Triệu Vong. Và Triệu Vong, một là do lúc nãy bị tơ bạc siết cổ, hai là bị độc tố của rắn độc lan khắp toàn thân. Cổ đã sưng đen, hiện cả gân xanh, và phần đầu thì ửng đỏ.
Nghĩ đến lúc nãy Triệu Vong hống hách ngang tàng, muốn đùa bỡn mình trong lòng bàn tay, nhưng cả bóng cũng không bắt được, còn bị giam tại đây.
So thực lực võ công, Triệu Vong đúng là mạnh hơn mình nhiều, và một võ giả mạnh hơn rất nhiều lúc này sắp chết dưới tay mình, ví dụ đổ máu này cho hắn biết thế giới này tàn khốc đén mức độ nào.
“Vẫn tốt, ta lần nữa sống lại, và sau này ta vẫn sống tiếp, cho đến mãi mãi.”
Tần Phong nhìn Triệu Vong vùng vẫy, mặc kệ vết thương ở tay bị tơ bạc siết chặt, vẫn kéo mạnh, ngay lập tức Triệu Vong bị độc tố và tơ bạc siết chặt, đầu rơi xuống đất. Có lẽ cho đến lúc chết, hắn mới thấy không khí hàng ngày hắn hít thở không bận tâm, lại tuyệt vời biết bao.
Tần Phong dùng đến sức lực cuối cùng, nhìn về phía Triệu Vong đã chết, ánh mắt lạnh lùng, mặc kệ toàn thân Triệu Vong là máu, từ từ bước đến, tìm trên người hắn một bình Giải Độc Hoàn và và một bình Tiểu Hồi Khí Đan đỉnh đỉnh hữu danh của Thiếu Lâm Tự.
Nhìn Tiểu Hồi Khí Đan trong lòng bàn tay, Tần Phong chìm trong suy nghĩ, đan dược quý thế này, được gọi là thần đan của võ giả ngoại công có nội khí, phục dụng một viên, khôi phục khí lực toàn thân. Và một bình có ba viên, đủ thấy Thiếu Lâm Tự và đám Độ Khách Bang này có giao dịch với nhau.
Phục ngay một viên, Tần Phong cảm giác như đang tắm suối nước nóng, mệt mỏi không còn, khí lực cũng hồi phục như trước.
Nhưng cảm giác thoải mái này, đến đan điền thì biến mất không còn.
“Không biết lúc nào mới tìm được Tẩy Tủy Kinh, hồi phục đan điền đã bị vỡ, tu luyện lại nội công, nhưng bảy mươi hai tuyệt kỹ này có uy lực vẫn lớn, không phải xoàng, đến Thiếu Lâm Tự tìm Phật Kinh tương ứng là tu luyện được.
Nghĩ đến đây, lòng lại nóng thêm vài phần, lại nghĩ đến Liễu Nghi Hòa Thuonwgj đã cho mình biết bí kíp.
Trạng thái toàn thân khôi phục như ban đầu, và tìm được nhiều ngân lượng từ người bọn chúng, đúng lúc giải quyết nỗi lo đang thiếu tiền của Tần Phong.
Cám ơn đã xem tại truyen66.com
Đang tính đi về hướng Thiếu Lâm tự, đột nhiên Tần Phong chợt giật bắn người: “Hỏng bét, quên mất chúng còn có người ở bến tàu, tên đó đã thấy dung mạo của ta, nếu phát hiện bốn người ở đây đều chết sạch, rắc rối sẽ còn mãi. Chi bằng”
Tần Phong trước giờ làm việc không để dấu vết, vội vã trở lại đường cũ, phục ở một góc tối bến tàu, đợi thời cơ đến.
Tần Phong rất cẩn trọng, tìm một nơi mai phục, quay đầu nhìn về phía bến tàu. Chỉ thấy xung quanh có bảy tám thi thể đang nằm, và bên cạnh bến tàu, không còn một chiếc thuyền nào. Chỉ thấy một người tên Trương Lại Ma tay cầm quỷ đầu đao đứng đối mặt với một võ giả mặc áo lam tay cầm trường kiếm, xem ra hai người đã giao thủ nhiều lần.
Trong tầm nhìn của Tần Phong, hai người trong cơ thể tỏa ra một ít nọi lực, có lẽ là vấn đề nội công tâm pháp, một ít nội lực của hai người phiêu dật bát định, đúng là khó phát huy thực lực của cao thủ nội công.
Nhưng với thế giới này mà nói, nội công tâm pháp quý báu vô cùng, chỉ e là tu luyện được chút nội lực này, cũng đã có tên tuổi trên giang hồ. Nên biết, võ giả như cá diếc bơi qua sông, còn tâm pháp vạn dặm khó có.
Còn nói tự mình sáng tạo công pháp, đúng là cuối đường của võ giả, còn khó hơn là phá toái hư không.
Con đường duy nhất, là tìm một môn phái hay một gia tộc, bái sư học nghệ, vậy thì được tu luyện nội công rồi.
Còn Tần Phong, vốn là nhiệm vụ làm tốt, không có lòng phản trắc, trung thành làm việc cho tổ chức, nhưng lại có một lối suy nghĩ không kiểm soát được, lập tức bị phế đi đan điền, và thế là không còn cách tu luyện lại nội công.
Còn tu tập, Tần Phong theo cách dạy chuyên môn của tổ chức, mới có chút chân khí, còn công pháp, khẩu quyết gì thì hoàn toàn không biết. Người như Tần Phong, chỉ cần đạt được mục đích là còn sống, vốn không cần khẩu quyết công pháp gì, chỉ cần biết bản thân có nội lực, giết người không phí sức là được.
Chính lúc này, chợt nghe cao thủ Hải Sa Bang lên tiếng: “Trương Laị Ma, biết điều thì giao vật đó ra, nếu không hôm nay ngươi không chết thì ta vong.”
“Ha ha, Đỗ Linh Dư, không lẽ ta sợ ngươi, muốn có cái đó thì ngươi cứ qua đây, xem Phúc Thủy Kiếm Pháp của Hải Sa Bang lợi hại, hay là Phục Quỷ Đao Pháp của Độ Khách Bang bọn ta lợi hại.”
Vừa nói xong, chỉ thấy tên Đỗ Linh Dư sử dụng trường kiếm tấn công Trương Lại Ma, nhắm vào hộp gỗ trên tay trái Trương Lại Ma. Và Trương Lại Ma thấy Đỗ Linh Dư công đến, lập tức cười nhạt, quỷ đao trên tay vừa lật, chém vào đầu Đỗ Linh Dư.
Hai người chiêu chiêu hung hiểm, chiêu nào cũng nhắm vào nhược điểm đối thủ, không lâu sau, trên người bị thương, đều muốn cướp hộp gỗ dưới đất. Nhưng người này sao để người kia được như ý.
“Phúc Thủy Phiên Vân’
“Phá Quỷ Phục Yêu”
Hai người thét lớn, để sử dụng tất sát kỹ tấn công đối thủ, trong tíc tắc, Trương Lại Ma bị đánh bay ra, ngực có một lỗ lớn, còn Đỗ Linh Dư, bị chặt đứt một chân. Cả hai đều trọng thương. Trong lúc hai người gục ngã, cũng muốn chiếm lại hộp gỗ. Tần Phong ngồi quan sát đã lâu, sao để hai người được như nguyện, từ từ nói: “Vật này bây giờ là của ta.”
Đỗ Linh Dư như đang định nói gì đó, chợt thấy ngực nhói đau, cố chịu nhìn kyux lại, thì ra là hàn quang của trường đao.
“Ngươi ngươi sao vẫn còn sống, không lẽ chúng đều chết cả?” Nhìn thấy hòa thượng xuất hiện trước mặt mình, Trương Lại Ma như bị ngũ lôi oanh đỉnh.
Cám ơn đã xem tại truyen66.com
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook