Ám Dạ Tàng Phong
-
Chapter 8: Lật tay giết người
Vào lúc này, tiếng cười vang lên đó đây, Tần Phong đã nghe được
“Đúng là bám theo như chó!”
Tần Phong nghĩ đến đây, động tác chẳng chút do dự, lập tức sải bước nhanh, rời đường lớn, rẽ về phía rừng cây um tùm.
Tần Phong đã có dự tính, nhưng bây giờ tuy đã đoán ra chúng định làm gì, nhưng tiên hạ thủ vi cường, hậu hả thủ tằng ương.
Tần Phong chạy nhanh về phía rừng cây um tùm, tìm chỗ trốn và nghe ngóng, xác định động hướng của bọn chúng.
“Hộc hộc”
Trong rừng cây, tầng tầng lớp lấy lá cây che phủ, muốn tìm người cũng không dễ gì, nhưng bọn này là đã quen thuộc, mau chóng phát hiện dấu vết của Tần Phong.
“Bên này!”
Vài ngày khóa phương hướng Tần Phong, rút trường đao trogn tay ra, vượt qua rừng rậm, tiến thẳng tới trước!
Sau đó, khi Tần Phong đã xác định động hướng của chúng, cổ tay vừa lật, lộ ra ngân ti phát sáng, dưới ánh nắng mặt trời, có thêm cảm giác vài phần hoa lệ.
“Tất cả chia ra tìm, hắn dám bỏ chạy, tìm được tên tiểu hòa thượng phải chơi cho thật vui, cắt hắn ra làm thuốc!”
Vừa nói xong, nghe một tiếng đùng lớn, có vẻ như có gì đó vừa rơi xuống.
“Không xong, tên tiểu hòa thượng là cao thủ, mau dựa vào nhau!” Tiếp đó có giọng nói phát ra, mọi người tựa vào nhau, trong dó có một nam tử mày rậm, mặt đầy thẹo đao lên tiếng: “Đi, hướng về âm thanh lúc nãy, Ngô Lão Ngũ vừa đi về hướng đó.”
Tiếp đó, vài tên chạy về nơi phát ra âm thanh, kình phong lướt qua.
Chúng thấy một cảnh quen thuộc.
Trên mặt đất đầy cỏ, Ngô Lão Ngũ nằm ngửa mặt lên, lằn máu tươi ở cổ đang tuôn ra, nửa phần đầu trên cổ không thấy ở đâu. Ngô Lão Ngũ như bị cắt đôi, vết thương ở cổ rất ngọt, đầu rơi cách đó không xa. Không biết hòa thượng đó dùng binh khí gì, một đòn là giết.
“Xem ra gặp phải cao thủ rồi, nhưng tuy chết một Ngô Lão Ngũ, đã thấy ra đối thủ rất khó nhằn, nhưng e là đã luyện một môn tuyệt kỹ ngoại môn công phu, nếu hắn tu luyện nội công, đã ra mặt cần gì trốn tránh?”
Cám ơn đã xem trại truyen66.com
“Tìm cho ta, tìm được Triệu Vong ta phải xử lý hắn.” Nói xong, liếm môi, ánh mắt như thú hoang, ai nhìn cũng ớn lạnh. Tần Phong núp ở rteen cao, tà khí tỏa ra trong tâm, tuy tu vi nội công bị phế, một thân võ công đã mất bảy tám phần, nhưng sao để đám mèo đám chó bắt nạt. Nội công bị phế, ngoại công tuyệt kỹ vẫn còn, với tố chất cơ thể này đi giết vài tên không khó. Lúc nãy ở bến tàu, hắn phát hiện, người có võ công cao cường nhất chưa xuất hiện. Người đó có nội khí trong cơ thể, là một cao thủ thật sự, nhưng lúc này, hắn vẫn chưa xuất hiện, có phải đang trốn ở đâu?
Mặc kệ, Tần Phong quan sát, phát hiện một thanh trường đao tỏa hàn quang cách không xa xác của Ngô Lão Ngũ, vẫn nằm im tại đó, ánh mặt trời phản xạ lên rất chói mắt.
Tần Phong bật cao, phi người như rắn độc, lướt qua xác mất đầu của Ngô Lão Ngũ, chớp mắt đã cầm trường đao trong tay.
Thanh đao này tuy tạo hình bình thường, nhưng toàn thân hàn quang lẫm liệt, nói là trường đao, nhưng độ dài chỉ bằng cánh tay người thấp bé, giống thanh đao giết dê giết lợn hơn.
Tần Phong sau khi cầm hàn đao, thấy một người đang đi tìm kiếm, bật người lên cành cây to, nhẹ như chim én, đâm sau lưng tên đó.
Lưỡi đao đâm mạnh, trong lúc tên đó đang hoang mang, thân đao xoáy mạnh, tiếng la thảm tuyệt nhân hoàn vang lên.
Tần Phong rút đao ngay, trốn sau thân cây, âm thầm quan sát.
“Còn hai tên, hai tên này khí tức rất mạnh.” Nghĩ đến đây, người trườn lên thân cây như một con rắn.
Tần Phong nằm phục ở một cành cây, hướng về phía tên Triệu Vong, chỉ thấy hắn một tay cầm đao chém, thân cây lập tức đứt đôi.
Triệu Vong thấy mình chém chỉ là một cành cây không, hắn xấu hổ nổi nóng, đao pháp giết người bản thân tu luyện không lẽ dùng để chặt cây? Đúng là sỉ nhục!
Ngay lập tức, phát giác sau lưng có gì đó bay lại, không nghĩ nhiều, vung đao chém. Thì ra cũng chỉ là một cành cây. Là làm nhục thanh đao trong tay? Hay là làm nhục chính bản thân mình?
Một người bên cạnh lập tức an ủi: “Triệu đại ca, tiểu hòa thượng e là đang đùa chúng ta, bắt được phải bẻ xương lột da hắn, mới trút được nổi khổ của hai chúng ta.” Vừa nói xong, hai người phát hiện sau lưng có gì đó bắn đến. Không lẽ còn dùng bảo đao chém tiếp, họ không thèm nhìn, hai tay đưa ra sau tiếp.
Đau đớn lan khắp toàn thân, hai người nhìn kỹ lại, hai con rắn độc đang cắn chặt tay mình, họ thường hoạt động trên núi, biết rõ đây là loại rắn kịch độc. Tay phải cầm đao đều vứt đao xuống, chộp giữ miệng rắn.
“Chính là lúc này!”
Tần Phong như bay thẳng đến, đao tỏa hàn quang, nhắm vào người bên cạnh Triệu Vong. Lúc này hai người thấy sau lưng có hàn ý tập kihcs, lập tức lách người tránh. Nhưng Tần Phong đã nhắm chặt vào, sao bỏ qua được.
Người bên cạnh Triệu Vong không tránh kịp, bị một đao của Tần Phong chém trúng tay phải, người này cảm thấy toàn thân như quả bóng xì hơi, không còn chút sức nào, gục ngã dưới đất.
Còn Triệu Vong, ngã xuống đất tránh, giữ chặt tay phải đang tím den, mặt đanh ác nhìn Tần Phong nói: “Tiểu hòa thượng, ngươi đúng là thủ đoạn, nham hiểm. Nhưng ngươi làm thế giết được ta sao? Đúng là nằm mơ.”
Sau đó hắn rút một bình từ trong ngực ra, muốn cho vào mồm, nhưng Tần Phong sao cho hắn cơ hội, ngân ti trong tay đã bắn ra, quấn lấy cổ Triệu Vong.
Cám ơn đã xem trại truyen66.com
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook