Ám Dạ Tàng Phong
-
Chapter 10: Đến Thiếu Lâm
Cám ơn đã xem tại truyen66.com
Cho dù Trương Lại Ma có tin hay không, hắn đang hi vọng đồng bọn đến cứu, nhưng không ngờ toàn quân bị diệt, nếu không phải hắn một mình chiến đối phương nhiều người, tốn hao nhiều thực lực, thì Đỗ Linh Dư đã chắc chắn chết dưới tay mình.
Nhưng, trên đời chẳng thể quay trở lại quá khứ, nhìn thấy hòa thượng trọc trước mặt, Trương Lại Ma chợt nảy ra một độc ké, đang muốn mở miệng, bất thình lình phát hiện mình không nói ra được, tay sờ vào cổ họng, cảm giác dính những dịch thể còn nóng hổi. Nhìn thấy hai người đã chết, Tần Phong không ở lại, nhặt lấy hộp gỗ hai người tranh giành, vội rời khỏi nơi này…
Không biết đi bao alau, Tần Phong cảm giác đã đi rất xa, mới lấy hộp gỗ trong tay nảy ra. Chỉ thấy hộp gỗ này rất cỏ, có một mùi hương nhẹ, ngửi vào say mê mãi. Nhìn xung quanh xác định không có ai, từ từ mở ra.
Hộp gỗ được mở ra, bên trong có một quả màu đỏ to như trứng gà, những đường vân bề mặt của quả như đang chuyern động, đúng là không thể nghĩ bàn.
“Không lẽ đây là dị quả theo lời đồn?”
“Hả. đây là gì thế.”
Phía dưới quả, có mọt dòng chữ, viết rằng: “Chúc mừng Huyền Nê đại sư võ công đại thành, đặc biệt tặng một trái Thiết Văn Chu Quả.”
“Thì ra đây là Thiết Văn Chu Quả, không biết ăn trực tiếp có được không.” Tần Phong lòng đầy nghi vấn, đưa quả to bằng trứng gà lên miệng cắn.
Quả này rất ngọt, cảm giác ăn vào mát mẻ như măng xuân sau mưa.
“Mùi vị cũng tuyệt đấy.”
Tần Phong cảm nhận rõ cảm giác trong lành từ dưới bụng truyền đến, vội cắn thêm hai cái.
Vài phút sau đó, Tần Phong cảm thấy có hơi ấm từ tứ chi đến làn da. Toàn thân ấm áp,cả mệt mỏi và đau đớn khi chiến đấu lúc nãy cũng giảm hắn. Có cảm giác như thay da đổi thịt.
Tần Phong lập tức giật thót người, quả này không những ăn được, mà còn mang đến tác dụng thần kỳ!
“Không lẽ quả này như máy tăng tốc tu luyện, như gan rộng mật phụng, ngưng tụ tinh hoa trời đất, ăn vào võ công đại tiến? Thoát thai hoán cốt?”
Những loại quả thần kỳ trong võ hiệp ở kiếp trước đã xem qua lập tức hiện lên trong đầu Tần Phong, cảm thấy hưng phấn vô cùng.
Sau khi ăn Thiết Văn Chu Quả, cơ thể không có phản ứng bất thường nào, thậm chí còn có chút thoải mái. Tần Phong cũng không dằn được, ăn lấy ăn để nửa quả còn lại.
Sau khi ăn xong, Tần Phong cảm nhận rõ khí lực đại tăng, làn da cũng bền bỉ hơn, tứ chi như có sức mạnh vô cùng vô tận. Và quan trọng hơn là, những thứ cảm thấy mông lung trong đầu, bây giờ đã hiện rõ nét. Ví dụ như bảy mươi hai tuyệt kỹ, bây giờ muốn quên cũng không quên được.
“Quả nhiên là thần kỳ, hay cho một loại quả thần kỳ, chỉ tiếc là đan điền của mình chẳng có phản ứng gì. Nhưng cũng nên biết đủ, quả này có hiệu quả rất rõ rệt, khẳng định giá trị không phải ít, phải mau rời khỏi chỗ này, đến Thiếu Lâm Tự. Như vậy dù có bao nhiêu sơ hở, họ cũng không dám vào Thiếu Lâm Tự bắt người.”
Nghĩ đến đây, Tần Phong tìm một nơi để chôn hộp gỗ, vội vã chạy về hướng Thiếu Lâm Tự.
Cám ơn đã xem tại truyen66.com
“Thế lực nào mà dám đoạt đồ ở Độ Khách Bang ta. Đúng là đáng chết, đồ đã mất, Huyền Ni đại sư chắc chắn sẽ nổi nóng, không được, phải mau tìm người đó, đoạt đồ lại.” Một người cao to hai mét, mặt đầy nếp nhăn, thân hình cao to như lão nong tay cầm đại đao đầu lâu hạ lệnh.
Bên này, đại sảnh hội nghị Hải Sa Bang, người đứng đầu lên tiếng: “Kế hoạch cướp đoạt lần này thất bại, Huyền Ngôn Đại Sư khẳng định không làm bậy, vả lại đệ tử tọa hạ của ta Đỗ Linh Dư đã chết. Việc này tuyệt chưa xong đâu. Căn dặn xuống dưới, toàn lực tìm hung thủ giết người, bất cứ dấu vết nào cũng không bỏ qua…”
Lúc này, có một ông lão tóc trắng phía dưới lên tiếng: “Bang chủ, Thiếu Lâm Tự Huyền Ngôn và Huyền Nê tranh đoạt danh hiệu đệ nhất đệ tử nội môn Thiếu Lâm, bất chấp kéo cả Hải Sa Bang chúng ta và Độ Khách Bang theo, chúng ta đừng vì thế mà mang rắc rối, nên biết Thiếu Lâm Tự không dễ chọc vào đâu.”
Trải qua vài ngày, Tần Phong cuối cùng đã đến chân núi Thiếu Thất, rất nhiều bá tánh tấp nập vì tín ngưỡng và nguyện vọng trong lòng, chân thành đến Thiếu Lâm Tự bái Phật.
Đứng dưới chân núi Thiếu Thất, tiếng chuông vang lên liên hồi, nhìn hương khách tấp nập, Tần Phong đang nghĩ vẩn vơ, đột nhiên bị một câu Phật hiệu cắt đứt dòng suy nghĩ. Tần Phong ngẩng đầu nhìn, thấy một hòa thượng cao to uy mãnh đã đứng trước mặt mình. Chỉ thấy hai tay hòa thượng này to thô như hai bắp đùi, gân cơ nổi rõ, tuy vậy nhưng hòa thượng hỏi Tần Phong rất khách khí.
“Mô Phạt, thí chủ đén bái sư học nghệ đúng không? Tiếc là bây giờ đã quá thời gian báo danh, nếu thắp hương thì cứ tự nhiên.”
Tần Phong nhìn hòa thượng trước mặt, học theo dáng vẻ của ông ta, chắp hai tay lại, từ từ nói: “Mô Phật, sư huynh, sư đệ đến bái nhận sơn môn, đây là thư của sư phụ, nhờ sư huynh giao cho phương trượng.”
“Hả? Đệ là đệ tử của sư thúc sư bá trong tự nhận sao? Xin đợi một lát, ta sẽ giao thư này cho phương trượng.” Hòa thượng uy mãn không dám chậm trễ, cầm lấy thư Tần Phong tiến vào.
Không lâu sau, chỉ thấy hòa thượng đó vội vã chạy ra nào: “Theo ta vào, phương trượng sư thúc tổ muốn gặp đệ.”
“Đa tạ sư huynh!”
“À, phải rồi, ta pháp hiệu Hư Võ, vài ngày qua bị sư phụ ta trách phạt, đến trước cửa đón hương khách, mau vào gặp phương trượng sư thúc tổ đi!”
Theo Hư Võ chỉ dẫn, Tần Phong đến chỗ phương trượng. Nơi phương trượng ở, xung quanh đều là tượng Phạt, tiếp đó Hư Võ lên tiếng, Tần Phong tập trung chú ý vào vị lão tăng đang đả tọa.
“Sư thúc tổ, người đưa thư đã đưa đến.”
“Ừm, con lui xuống đi!”
Tần Phong không lên tiếng, chỉ nhìn chằm chằm vào hòa thượng. Chỉ thấy hòa thượng đó có dung mạo giống hệ với Liễu Nghi.
Cám ơn đã xem tại truyen66.com
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook