Ám Dạ Tàng Phong
Chapter 28: Nhiệm vụ và chỉ dẫn

Ám Dạ Tàng Phong

Tác giả: Hắc Tâm Lão Cẩu

Người Dịch: Kiết Tường

Bản dịch được thực hiện bởi truyen66.com. Hãy truy cập truyen66.com đọc để ủng hộ nhóm dịch nha. Cám ơn!

 

Hồi thứ 29: Nhiệm vụ và chỉ dẫn

 

Thế lực ba bên đều có âm mưu riêng, mỗi bên đều vì lợi ích của mình, cũng có người vì thăng quan phát tài, tóm lại là ai cũng vì lợi cả.

Tần Phong trở về Thiếu Lâm Tự, làm hắn không ngờ nhất là chạm trán Huyền Ngôn vừa trở về tự.

Huyền Ngôn nét mặt bất ngờ, sau khi kinh hãi đã bình tĩnh trở lại, mở miệng hỏi  Tần Phong: “Sư đệ hôm đó bị hắc y nhân đánh bị thương, ta rất đau lòng, ta tìm sư đệ đã lâu, cũng không thấy đâu, không biết sư đệ đã đi đâu?”

“Cũng nhờ sư huynh mong nhớ, sư đệ được cao th ủ cứu, không sao, thương thế lành lại về Thiếu Lâm phục mệnh ngay, còn việc khác cũng do Huyền Nê sư huynh gây ra, sư huynh thấy sao?”

“Đúng, việc khác đều do Huyền Nê gây ra cả, không liên quan gì hai chúng ta!”

Huyền Ngôn nói rất hoang mang, nhưng vẫn ứng phó được Tần Phong.

Không lâu, hai người đã vào Đại Hùng Bửu Điện, xung quanh là nhiều người đang đối mặt với Phật Đà ngồi tụng kinh, hai người Tần Phong không dám làm phiền, chỉ im lặng đứng đợi.

Hồi lâu, phương trượng Liễu Phàm từ từ đứng lên, khuôn mặt đầy nếp nhăn không giật mình, nhìn hai người Tần Phong nói: “Tại sao các con đi thì ba người, về chỉ có hai?”

“Hồi phương trượng sư bá, Huyền Nê sư huynh gặp đại địch, dã bị người ta giết, vì đoạt lại kinh thư, huynh ấy bất chấp xả mạng, cuối cùng chết thảm trong tay địch, nhưng may mà kinh thư đã lấy về được.”

Nói xong, kinh thư hai tay dâng lên, thần tình đau thương, vừa nói vừa rơi lệ, ai cũng nhìn ra sư huynh đệ hai người tình cảm sâu nặng. Và Huyền Nê thấy Tần Phong dâng kinh thư, cũng lấy bí cấp giao lên, nhưng Tần Phong biết, hắn đang đổ máu trong lòng.

“A Di Đà Phật, Liễu Phàm sư đệ, ái đồ đã chết, xin đừng quá đau buồn…”

Làm cho người ta chú ý là Liễu Khứ tuy niệm kinh, không nói lời nào, nhưng lại không hề có ý đau thương, Tần Phong phát hiện, giọng đọc kinh cũng không bị xao nhãng.

“Phương trượng sư bá, sư phụ, và các vị sư thúc, Huyền Ngôn có lời muốn nói.”

Huyền Ngôn hai tay hợp thập, thành khẩn đứng trước tượng Phật, có vẻ như đang cầu nguyện gì đó.

Phương trượng Liễu Phàm không nghi ngờ, nhẹ giọng nói: “Con cứ nói không sao.”

“Huyền Nê tục gia vốn là thiếu bang chủ Độ Khách Bang, mọi người đều biết, nhưng trong bang của y hành sự tà đạo, trong số đệ tử tục gia Thiếu Lâm chúng ta, có nhiều đệ tử bị bang của y hại, Thiếu Lâm chúng ta hành sự từ bi, cho phép các thế lực khác đặt chân trong phạm vi chúng ta, nhưng chúng lại ăn thịt uống máu đệ tử Thiếu Lâm, ăn kỳ hoa dị thảo, trong đó luyện thành nhiều đan dược, đều đưa cho Huyền Nê, đề thăng tu vi, làm việc tà ác như thế, có khác gì tà ma ngoại đạo, mong phương trượng sư bá, sư phụ và các sư thúc minh giám!”

Huyền Ngôn vừa nói xong, Tần Phong cảm thấy bất ngờ, và cũng không ngạc nhiên. Huyền Nê bây giờ đã chết, bang chủ Độ Khách Bang chắc chắn sẽ nổi điên lên. Thiếu Lâm Tự hắn không động, nhưng Hải Sa Bang, sẽ thành mục tiêu trả thù, Huyền Ngôn lần này mượn Thiếu Lâm trừ đi Độ Khách Bang, nhưng hắn cũng là nói thật ra.

Phương trượng Thiếu Lâm không nói gì, rõ ràng là trong lòng đã có dự tính, nhưng hồi lâu, ông ta mới từ từ lên tiếng: “Việc này ta đã biết, trước đây nghe các đệ tử báo, nói phạm vi thế lực Thiếu Lâm Tự Độ Khách Bang có nuôi một đóa kỳ hoa, vào đêm trăng tròn, huyết quang xung thiên, tà khí đại thạnh, vài người trong chúng ta cũng cảm nhận dược, rõ ràng là bang chúng có nuôi bí bảo tà ma đạo. Không chỉ thế, thám tử các thế lực khác tiềm phục trong Thiếu Lâm ta, đã được tin có bí bảo tà ma đạo xuất thế, trong đó có nhiều thế lực, thậm chí là Thái Huyền Đạo, và người của Tà Ma Đạo Tam Tông, cũng có khả năng xuất hiện.

Vừa nghe lời này, Tần Phong không ngờ sự tình lại ra như thế. Và Huyền Ngôn, cũng không ngờ, vốn muốn mượn tay Thiếu Lâm Tự trừ đi Độ Khách Bang, không ngờ lại sinh lắm chuyện, trong Độ Khách Bang có Tà Ma Đạo Bí Bảo xuất thế, lần này không dễ xử lý.

Phương trượng lại nói tiếp: “Ba ngày sau, do Liễu Khứ sư thúc của con dẫn đội, một là thanh lí môn hộ, hai là cản Tà Ma Đạo, thậm chí là những kẻ có ý muốn đoạt bí bảo đó, ba là đưa bí bảo đó về tự an troàn, đề phòng họa hại giang hồ.”

“Lần này Huyền Phong con cũng đi theo Liễu Khứ sư thúc, con Phật pháp cao thâm, lúc đó tử vong chiến loạn sẽ không ít, con đi, siêu độ vong linh tử hồn. Tất cả lui xuống!”

Vừa nghe xong, Tần Phong và Huyền Ngôn nhìn nhau, sau đó cáo lui.

“Đợi đã, Huyền Phong ở lại.”

Tần Phong không biết giữ mình lại là có ý gì, nhưng hắn không chuyện gì nguy hại Thiếu Lâm, cũng không sợ họ hỏi. Và Huyền Ngôn, biết họ có lời muốn nói, nhưng cho hắn mười lá gan cũng không dám nghe trộm, nghe trộm trước bao nhiêu cao thủ, đúng là chọn cái chết.

Tần Phong lên tiếng: “Không biết Phương trượng sư bá có gì căn dặn?”

“Tần Phong, vốn là tên tục gia của con chứ!”

Hai chữ này, Tần Phong không biết là có ý gì, nhưng người đứng thẳng nói: “Đúng vậy, Tần Phong chính là tên tục gia của đệ tử.”

“Chuyện sư phụ Liễu Nghi của con, ta đã rõ, tuy hắn vì một số nguyên nhân bị đuổi khỏi Thiếu Lâm, nhưng cả đời ta vẫn nhận sư đệ này, hắn bị Hóa Tàn Thủ Trịnh Thành giết, và Trịnh Thành bị một người không rõ thân phận giết, người giết Trịnh Thành, chắc là con rồi!”

Nghe Liễu Phàm nói ra bí mật của mình, tuy lòng có hơi loạn, nhưng đối phương đã rõ, che giấu cũng vô nghĩa, nên chủ động thừa nhận: “Đúng vậy, Trịnh Thành là do con giết.”

“Con trả thù cho sư phụ, cũng không uổng hắng iao cho con 72 tuyệt kỹ.”

Nhưng câu nói này, làm Tần Phong biến sắc, nhưng hắn mau chóng bình tĩnh lại.

“Con có phải rất hiếu kỳ tại sao ta biết con biết 72 tuyệt kỹ? Đúng vậy, sư bá đã đạt Tông sư chi cảnh, ta quan sát xác Trịnh Thành biết có dấu vết của Thiên Thủ Như Lai Chưởng, khí tức của hắn và con rất hợp, con có biết không?”

“Mong sư bá dạy con.”

“Tu vi ta tuy đã đạt Tông sư chi cảnh, nhưng không nhìn thấu tình hình trong cơ thể con, con rõ ràng đan điền không có chút nội lực nào, lại có nội lực thôi vận Thiên Thủ Như Lai Chưởng trong 72 tuyệt kỹ, đúng là không thể nghĩ bàn, nhưng con có thiên tư bí mật, không được nhắc với người ngoài!”

Liễu Phàm cười nhìn Tần Phong.

“Ta còn thể hội được trong người con còn có nội lực Phật lực cuồn cuộn, con nên biết, người khác tu luyện có được nội lực, chính là nội lực bình thường, còn trong cơ thể con, chính là Phật chi lực.”

“Nên biết nội lực, có thể tu tập các công pháp khác nhau, ví dụ như nội lực hàn băng, nội lực kịch độc, nội lực hỏa độc, nhưng Phật chi lực, khó tu luyện hơn nội lực. À không, luồng nội lực này hoàn toàn không tu luyện ra được…”

Cám ơn đã xem tại truyen66.com

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương