Huyền Bí Cơ Chiến Kỷ Nguyên
-
Chương 37
Khi Tiêu Thăng dừng lại, một bạn cùng lớp đã giơ tay và nói: "Thầy ơi, vì có lời tiên tri nên thành phố này đã được xây dựng từ trước."
“Tại sao nó không được công khai?”
"Sợ gây hoảng loạn sao?"
Mạnh Thắng âm thầm gật đầu.
Cậu cũng thắc mắc vì vấn đề này.
Khi nhìn thấy thành phố Quảng Đinh, cậu cảm thấy có chút tức giận.
Xây dựng thành phố ngầm trước thiên tai.
Rõ ràng một số người đã biết sớm rằng thảm họa sẽ xảy ra.
Nhưng cho đến khi 'thảm họa cự thú' nổ ra, người dân bình thường không nhận được tin tức gì.
Nếu được thông báo trước.
Ngay cả khi nó không thể ngăn chặn thảm họa.
Thương vong sẽ không quá nặng nề.
Tiêu Thăng thở dài nói: “Lo lắng gây hoảng loạn là một chuyện.”
"Mặt khác, đó là vì thảm họa được 'Bia đá tận thế' dự đoán chỉ xảy ra một thế kỷ sau."
“Nhưng không ai ngờ rằng chỉ nửa thế kỷ sau, thảm họa lại bất ngờ ập đến”.
"Đây gọi là, người tính không bằng trời tính."
Thảm họa ập đến sớm...
Mạnh Thắng nhắm mắt lại.
Dường như cậu có thể nhìn thấy một số hình bóng quen thuộc nhấp nháy trước mắt.
Hóa ra là nếu tiên đoán dự đoán sai lầm.
Những người đó không cần phải biến mất.
Tiếp theo, Tiêu Thăng lại nói chuyện khác.
Cho đến khi tan học mới ra khỏi lớp.
Khi anh ta bước ra khỏi phòng học, thông báo của học viện vang lên, báo cho Mạnh Thắng đi đến phòng hiệu trưởng.
Mạnh Thắng sửng sốt một lát.
Tại sao cậu lại được gọi đến phòng hiệu trưởng?
Không lẽ là liên quan đến phần thưởng?
Mạnh Thắng bỗng nhiên có động lực.
Phòng hiệu trưởng.
Khi bước vào.
Mạnh Thắng nhìn thấy Đình Đằng Phong và một ông già thấp bé. Ông già ăn mặc giản dị, đi một đôi dép tông.
Mái tóc trắng của ông ta được tết thành một bím nhỏ.
Đình Đằng Phong giới thiệu: “Đây là hiệu trưởng học viện Phan Mạnh Quỳnh.”
Mạnh Thắng khẽ gật đầu: "Chào hiệu trưởng."
Phan Mạnh Quỳnh cười và nói: "Mạnh Thắng, tại cấm địa thể hiện rất tốt."
“Đặc biệt là trong thời điểm nguy cấp, việc điều khiển ‘Blackboom’ giết chết hai con cự thú là một hành động dũng cảm đáng khen ngợi.”
"Sau khi xem xét."
"Quyết định tặng thưởng coi như động viên."
"Thầy Phong, nói cho cậu ấy biết đi."
Đình Đằng Phong tiến lên cười nói: “Có ba phần thưởng.”
"Đầu tiên, 300 tín chỉ đã được ghi có vào thẻ sinh viên của cậu."
"Thứ hai, đây là một ‘Trọng khí’. Tôi sẽ đưa cho cậu danh sách tài liệu sau. Khi nào cậu chọn xong hãy cho tôi biết."
"Thứ ba, quan tưởng thuật cao cấp."
"Sau khi cậu hoàn thành "Sơn Hải quan tưởng thuật" và đạt được đột phá, tôi sẽ dạy cho cậu một quan tưởng thuật cao cấp hơn."
"Không cần bất kỳ điều kiện gì."
Mạnh Thắng hơi choáng váng vì phần thưởng.
300 tín chỉ là trong dự liệu.
'Vật phẩm” thì có phần hơi bất ngờ.
Còn về quan tưởng thuật cao cấp thì quả là một bất ngờ không thể ngờ tới.
Điều đó có nghĩa là ít nhất cho đến khi cậu đạt đến 'cấp độ Thông Huyền', sẽ không có bất kỳ trở ngại nào.
Sau khi bình tĩnh lại, Mạnh Thắng gật đầu.
Đình Đằng Phong đưa cho cậu một cái máy tính bảng.
Có một danh sách 'Trọng khí' được học viện thu thập, Mạnh Thắng có thể cẩn thận lựa chọn trước khi báo cáo.
Trở về ký túc xá.
Mạnh Thắng nóng lòng muốn lựa chọn.
Vũ khí, bao gồm nhiều loại vũ khí khác nhau được sử dụng bởi cơ giáp sư, được chia thành các cấp độ.
Cấp độ thấp nhất là 'Tượng khí'.
Giống như súng trường và kiếm, được trang bị khi đi làm nhiệm vụ.
Giống như Kamui-3 được sử dụng bởi cơ giáp sư.
Chúng đều thuộc đẳng cấp 'Tượng khí'.
Cấp độ thứ hai là 'Trọng khí', vũ khí ở cấp độ này.
Sức mạnh lớn hơn nhiều so với ‘Tượng khí'.
Cấp độ thứ ba là 'Thần binh', vật liệu ở cấp độ này được cho là đến từ 'thế giới' đó.
Và 'Thần binh' thậm chí còn không phải là cấp độ cao nhất.
Tuy nhiên, với địa vị và trình độ hiện tại của Mạnh Thắng, cấp độ này vẫn nằm ngoài tầm với.
Cậu thậm chí còn không biết 'Thần binh' trông như thế nào.
Lúc này, Mạnh Thắng tập trung vào việc lựa chọn "Trọng khí".
Cuối cùng, cậu chọn một thanh kiếm dài tiêu chuẩn có tên là 'Liệt Tinh'.
Ngoài việc có độ sắc bén của một 'Trọng khí'.
Nó cũng có thể tách lưỡi kiếm, bắn các mảnh vỡ tổn thương kẻ địch
Và có tính năng của “hệ thống từ trường”.
Sau đó, cậu có thể gây dựng lại các mảnh kiếm bị chia cắt!
…..
Thành phố Quảng Đinh, đại lộ Hùng Công.
Biệt phủ An gia!
Trong phòng tu luyện, An Dĩ Thanh mặc đạo phục đến sớm.
Đợi khoảng mười lăm phút.
Cậu ta nghe thấy tiếng bước chân.
Nhìn tới.
Người đàn ông trung niên xuất hiện trong phòng làm việc của ba cậu ta vào buổi sáng đã đến.
An Dĩ Thanh cúi người hành lễ: “Chào ngài Lâm.”
"Cứ gọi tôi là thầy là được."
Cao Thanh Lâm chắp tay sau lưng, đi vòng qua An Dĩ Thanh.
“Mức độ quan tưởng thuật hiện tại của cậu là bao nhiêu?”
An Dĩ Thanh thành thật trả lời: "Sơ cấp tầng ba."
Cao Thanh Lâm nói 'ừm': "Cậu tu luyện là "Phong Lôi Tật quan tưởng thuật". Môn công pháp này là muốn thành công nhanh chóng."
"Có vẻ như người hướng dẫn đã chọn quan tưởng thuật này cho cậu là người khá am hiểu."
An Dĩ Thanh cung kính nói: “Đúng vậy, thầy Hoàng Cân đã nói, nếu như tôi không đánh Sinh Tử đấu.”
"Vậy thì nên từ luyện các công pháp tập trung vào nền tảng, chẳng hạn như" Sơn Hải thuật"."
"Nhưng nếu muốn đánh Sinh Tử đấu, nếu cao hơn một cấp so với đối thủ, tôi sẽ có lợi thế hơn tên Mạnh Thắng kia."
Cao Văn Lâm bình tĩnh nói: “Cũng hợp lý"
“Cho dù đột phá nhanh chóng nhưng nền tảng cũng không vững chắc.”
"Nhưng về sau cậu có thể tu luyện những công pháp khác, quay về bổ sung căn cơ cũng không muộn."
Ông ta dừng một chút rồi nói: “Vậy cậu có biết đối thủ của mình đang luyện tập loại công pháp gì không?”
"Cấp độ là bao nhiêu?"
An Dĩ Thanh trả lời lưu loát: "Tên Mạnh Thắng đó tu luyện "Sơn Hải thuật". Theo tôi biết, nó đang là Sơ cấp tầng hai."
"Nó khi nhập học đã thu hoạch rất nhiều tín chỉ."
"Sau khi đưa ra một chiến thư cho tôi, nó đã đổi một lượng lớn ‘Ninh Thần tề'."
Cao Văn Lâm mỉm cười: "Sinh Tử đấu đang ở ngay trước mắt, vậy mà vẫn tu luyện "Sơn Hải thuật"."
"Có vẻ như người cố vấn của cậu ta có niềm tin rất lớn vào cậu ta"
"Với sự trợ giúp của 'Ninh Thần tề', có thể đạt tới 'Sơ cấp tầng hai' cũng không có gì đáng ngạc nhiên."
"Mặc dù chỉ còn lại một tuần, nhưng cậu nhất định phải chuẩn bị cho điều xấu nhất. Cậu ta có thể đột phá, đạt đến 'Sơ cấp tầng ba' trước khi bước vào sân đấu."
An Dĩ Thanh nheo mắt lại.
“Nếu cậu ta được Đoàn Lăng tiến cử, rất có thể sẽ được Đoàn Lăng tự mình dạy dỗ về kỹ năng chiến đấu.”
Cao Thanh Lâm ngồi xếp bằng.
"Chiến kỹ của Đoàn Lăng bắt nguồn từ hai 'thức cơ sở."
"Một là 'Kinh Lôi, đây là kiếm kỹ."
"Một là ‘Toái Cốt', là một quyền kỹ."
"Cả hai đều có thể phái sinh ra nhiều chiến kỹ khác nhau."
"Ví dụ như 'Kinh Lôi. Liễu Loạn’, 'Kinh Lôi. Huy Thiểm."
"Cũng giống như 'Toái Cốt. Thất Sát', 'Toái Cốt. Liệt Tâm'."
Ông ta tựa hồ rất rành rọt về Đoàn Lăng, An Dĩ Thanh vểnh tai lên, không dám bỏ qua. "Cân nhắc đến thời gian và mức độ quan tưởng thuật của cậu ta."
Cao Văn Lâm cười nói: “Đoạn Lăng không thể dạy cậu ta các chiến kỹ phái sinh kia, tên đó chắc chỉ dạy hai ‘thức cơ sở’ thôi.”
"Tôi sẽ không dạy cậu chiến kỹ nữa."
“Chỉ còn một tuần nữa thôi, đã quá muộn để dạy rồi.”
"Tuy nhiên, tôi sẽ dạy cho cậu một môn bộ pháp hoặc còn gọi là thân pháp."
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook