Hướng Noãn
-
C75: Công chúa nhỏ quyển quyển nhà họ hướng 8
Edit by ttan
Sau Tết Dương, khi thời tiết tốt hơn một chút, Hướng Đồ Nam dẫn theo Ôn Noãn và Quyển Quyển đi Philadelphia.
Mười mấy giờ bay, khi xuống máy bay, một nhà ba người đều cảm thấy khá mỏi mệt, cuối cùng, có tinh thần nhất, lại là Quyển Quyển.
Ôn Noãn lúc này không muốn quan tâm đến quỷ nhỏ này, tắm xong là trực tiếp ngã xuống giường, kéo chăn trùm qua đầu đi ngủ.
Về phần Quyển Quyển, đương nhiên là giao cho bố cô bé.
Hướng Đồ Nam bỏ học giữa chừng, chỉ là một sinh viên chưa tốt nghiệp Penn Law (1), nhưng nói cho cùng thì cũng đã sống ở đây hai năm, đối với nơi này luôn có một tình cảm đặc biệt.
Điểm dừng chân đầu tiên của gia đình ba người, chính là nơi này.
Khuôn viên trường không có tường bao rất thuận tiện cho người ngoài ra vào, Ôn Noãn được anh nắm tay, theo bước chân anh đi về phía trước, nghe anh không nhanh không chậm giới thiệu cảnh vật nơi đây cho cô và Quyển Quyển.
Cô tưởng tượng trong đầu dáng vẻ của anh hồi trước khi còn học ở đây.
"Trước đây có phải đã có rất nhiều cô gái theo đuổi anh hay không?" Cô đột nhiên hỏi.
Anh bất đắc dĩ mà chỉ vào Tiểu Quyển Mao trong lòng, cười nói: "Con gái cũng đã lớn chừng này, em không thấy nhàm chán à?"
Ôn Noãn bĩu môi: "Vậy là có rồi. Có tật giật mình!"
Chơi xấu thật sự.
Anh chưa từng làm trộm, chột dạ gì cơ chứ?
Lúc đi đến bức điêu khắc chiếc cúc màu trắng (2), không đợi Hướng Đồ Nam giới thiệu, Ôn Noãn đã giành nói trước.
"Cái này em biết. Em đã làm bài tập về cái này. Chiếc cúc này, liên quan đến Franklin (3). Đây là vì ông ấy tăng cân, khiến nút áo sơ mi bị kéo căng mà bung mất." Cô mặt mày hớn hở, "Cho nên Hướng Đồ Nam, anh nhất định phải chú ý rèn luyện cơ thể, nhất định không được béo quá."
Hướng Đồ Nam:......
Bạn nhỏ Quyển Quyển nghe chẳng hiểu bố mẹ đang nói gì, là một cô gái nhỏ yêu thích vận động nhiệt thành, nhân cơ hội bố mẹ nói chuyện, cô bé chân ngắn ngủn, đang cố gắng leo lên chiếc cúc lớn màu trắng kia.
Bố cô bé nhanh tay lẹ mắt, tóm cô bé lại ngay.
Quyển Quyển khua tay múa chân, vẫn đang làm động tác leo lên, bị bố bế phắt một cái, nhấc lên cao.
--
Kế hoạch của bọn họ, chỉ định ở Philadelphia một ngày.
Hôm sau đi New York.
Khi đến nơi, họ không ở khách sạn, mà đến căn hộ của anh ở bên này.
Không phải là biệt thự cao cấp gì, chỉ có hai phòng, chỗ này không lớn lắm.
"Sao vẫn giữ nơi này? Có tăng giá trị trong tương lai không?" Cô hỏi.
Anh giao Quyển Quyển cho cô, cởi áo khoác của mình: "Không phải. Giữ nơi này lại, là vì muốn một ngày nào đó đưa em đến đây nhìn xem. Khi anh trở về, vốn cũng đã hạ quyết tâm theo đuổi em lại."
Cái này cô biết, hồi trước sau khi gặp lại không bao lâu, anh đã từng nói đến.
Trong lòng Ôn Noãn chua chua ngọt ngọt, lại cố ý mà phản bác: "Nếu không theo đuổi về được thì sao?"
Anh hơi cúi người, mổ xuống môi cô, cười cực tự tin lại đắc ý: "Không có nếu."
Ôn Noãn:...... Ọe!
Quyển Quyển đang ở sát bên nhìn hai người âu yếm chớp mắt mấy cái, sau đó chu môi thành bông hoa loa kèn về phía bố.
Hướng Đồ Nam nhẹ nhàng mổ một cái lên đôi môi nhỏ của cô bé, rồi lại hôn mạnh lên hai bên má nhỏ của cô bé.
Quyển Quyển rất vui vẻ, quay đầu lại, hôn thật mạnh lên mặt mẹ một cái.
Chơi trò hôn nhau vui thật đấy!
Nhà đã lâu không có người ở, cần phải quét tước trước một chút. Anh cởi áo khoác ra, xắn tay áo lên, cầm lấy giẻ lau, thật tự nhiên mà đi dọn dẹp.
Ôn Noãn vừa định hỗ trợ, đã bị anh ngăn lại.
"Em trông coi Quyển Quyển là được rồi."
Vì thế Ôn Noãn liền bế Quyển Quyển, cứ đi theo anh, nhìn anh làm việc, nhân tiện trò chuyện với anh.
"Trước kia anh tự làm hết hả? Không thuê người sao?" Cô hỏi.
"Ừ."
Hơi bất ngờ.
Anh lập tức giải đáp nghi hoặc cho cô: "Thật ra hồi trước mẹ anh đã thực sự định cử người đến đây trông nom cuộc sống hằng ngày của anh, nhưng bố anh đã ngăn cản. Bố anh không thích nhất là con trai bị nuông chiều quá, em không nhận ra rằng ông ấy rất nghiêm khắc với Song Dưỡng Thủy sao?"
"Phân biệt giới tính."
Anh dừng lại động tác trên tay, bất đắc dĩ cười nói: "Cái này thì liên quan gì đến phân biệt giới tính. Về vấn đề nguyên tắc, em cho rằng ông ấy sẽ dung túng cho Quyển Quyển sao? Do là cô gái nhỏ, trông chân yếu tay mềm, rất dễ lấy lòng thương của người khác. Hơn nữa dù về mặt thể lực, hay là độ an toàn, con trai thực sự có ưu thế bẩm sinh. Cho nên ông ấy mới không nuông chiều anh với anh trai anh, và cả Song Dưỡng Thủy nữa. Hai chúng ta sau này nếu sinh con trai, chắc chắn cũng sẽ được đối xử như vậy.
Ôn Noãn làm mặt quỷ: "Nói dông nói dài, anh đáng ghét quá đi."
Quyển Quyển đang mở đôi mắt tròn xoe, dựng tai nghe bố mẹ nói chuyện suốt, ngay lập tức học dáng vẻ của mẹ dẩu môi lên: "Đáng ghét...... quá...... đi!"
Ôn Noãn phụt cười, nhẹ nhàng mà nhéo khuôn mặt nhỏ của cô bé: "Liên quan gì đến con hả?!"
Buổi trưa tùy tiện ăn một bữa đối phó, buổi chiều một nhà ba người đi mua đồ ăn, bữa tối nay, Hướng Đồ Nam đích thân xuống bếp.
Anh chờ đến khi ăn tối xong, mới gọi điện thoại cho hai người Nghê Tín Huy và Trình Thừa Hiên.
Hai người kia đầu tiên là ngạc nhiên, sau đó nổi giận, trách móc Hướng Đồ Nam giờ mới báo cho bọn họ. Hai người trùng hợp đều không ra ngoài, lập tức lái xe đến đó.
Ôn Noãn biết tối nay nhất định sẽ không say không về, nên rất chu đáo mà chuẩn bị bia cho bọn anh, rồi chuẩn bị sẵn cả hai bộ đồ vệ sinh cá nhân trong phòng cho khách.
Lúc hai người đến nơi, Quyển Quyển đã tắm xong, làm tốt công tác chuẩn bị trước khi ngủ, đang dụi mắt.
Sợ quấy rầy bạn nhỏ, hai ông bác chỉ nhìn, chứ không định đi trêu chọc cô bé.
Đợi sau khi Quyển Quyển đi ngủ, Ôn Noãn ra khỏi phòng, ngồi cùng ba người một lát, rồi để mặc ba người đàn ông kia tự do phát huy.
Kết quả của tự do phát huy chính là ba người đều uống quá nhiều.
Trình Thừa Hiên còn hơi tỉnh táo một chút, biết đường vào phòng cho khách, còn Nghê Tín Huy thì say khướt, ai nói cũng không nghe, cứ phải làm ổ trên sô pha, cuối cùng Ôn Noãn chỉ có thể ôm chăn ra cho anh ta.
Hướng Đồ Nam cũng say nghiêng say ngả, sau khi lên giường, lại bắt đầu say rượu nổi điên, muốn hôn lên mặt Quyển Quyển.
Ôn Noãn kéo cổ áo anh lại: "Làm gì đấy, đánh thức Quyển Quyển mất."
Anh xoay người, rồi ôm lấy cô.
"Vợ à...... anh yêu em."
Say thật rồi.
Ôn Noãn bất đắc dĩ bẻ tay anh ra, liên tục cảnh cáo anh không được đánh thức Quyển Quyển, rồi mới vào nhà vệ sinh vắt khăn nóng cho anh.
Khi trở lại phòng ngủ, phát hiện Hướng Đồ Nam nằm sấp bên cạnh Quyển Quyển, bất động nhìn cô.
Sau khi thấy cô, anh mỉm cười: "Anh ngoan mà, không đánh thức Quyển Quyển...... Anh nghe lời vợ"
Ôn Noãn không nhịn được cười, đắp cái khăn nóng lên mặt anh, lau mạnh mấy cái.
"Ngoan, ngoan hơn cả Quyển Quyển. Cả ngoan hơn Lam Đồ nữa."
--
Họ ở New York một tuần, buổi tối trước khi trở về, Quyển Quyển cực kỳ ngoan, đi ngủ rất sớm.
Ôn Noãn đứng bên cửa sổ, nhìn vầng trăng trên bầu trời bên ngoài, cười nói: "Trăng nước ngoài chẳng tròn bằng của Trung Quốc nhỉ."
"Ừm."
"Vậy nên hồi trước tại sao anh lại chạy ra nước ngoài thế?" Cô túm lấy cổ áo anh, "Lừa em đến Thượng Hải, rồi chính anh lại đi chạy ra nước ngoài, hửm?"
Cảnh tượng đã từng gặp trước đây.
Trong bữa tiệc ở nhà anh kia, anh chính thức công khai quan hệ của hai người. Sau đó anh mang theo cô trốn đến sân thượng nói chuyện riêng, rồi hôn cô.
Cô cũng từng túm lấy cổ áo anh như vậy, dữ dằn cảnh cáo anh: Anh mà còn dám chạy thêm năm năm nữa, xem em có giết anh không!
Ai ngờ đoạn nhạc đệm nhỏ này lại bị người khác bắt gặp, còn bị tung lên các phương tiện truyền thông.
Hôm nay chuyện cũ tái hiện, ban đầu anh không nhịn được cười, cười xong rồi, thì nghĩ đến năm năm chia cách kia, lại thấy buồn thương.
Cô chợt mỉm cười thật tươi, nhón chân lên, cắn mạnh xuống bờ môi anh.
"Lần sau muốn đi, nhớ phải mang em theo." Cô chôn mặt vào ngực anh, bật cười vì trò đùa dai nho nhỏ, "Dù sao anh đi đến đâu, em sẽ theo đến đó."
Cổ họng anh nghèn nghẹn, nhỏ giọng lên tiếng: "Được."
Đã nói đời đời kiếp kiếp, dù là kiếp nào, bọn họ cũng không được xa cách nữa.
Anh cúi đầu hôn cô, đưa cô đến mép giường.
Cô sợ làm ồn đến Quyển Quyển, thở hổn hển: "Vào phòng cho khách...... Qua đó đi."
Anh bế cô lên một cách dễ dàng, đưa lên trên giường trong phòng cho khách.
Ngay lúc mấu chốt, cô lại ngăn anh lại: "Bao đâu...... Bao...... Em kỳ nguy hiểm......"
Anh bắt lấy tay cô, đè xuống ga giường, hôn vành tai cô, nói nhỏ bên tai cô: "Giờ sẽ sinh cho Quyển Quyển một em trai em gái, được không?"
--
Không biết là hạt giống quá tốt, hay là đất quá phì nhiêu, sau khi về nước không bao lâu, Ôn Noãn đã xuất hiện triệu chứng mang thai sớm, đi bệnh viện kiểm tra, quả nhiên là lại có đứa nhỏ.
Sau khi ra khỏi bệnh viện, Ôn Noãn tỏ ra cực kỳ vui vẻ, cách mấy giây, lại vô ý ngây ngô cười một cái.
Hướng Đồ Nam cũng vui mừng, nhưng vẫn không hiểu sao cô lại như thế.
Tay Ôn Noãn dán lên chiếc bụng phẳng lì của mình, không nhịn được lại vui vẻ.
Bé con này là có khi ở Mỹ.
Đó là nơi anh ở một mình suốt năm năm, trước đây nghĩ đến nơi này, anh luôn cảm thấy rất cô đơn.
Nhưng sau này sẽ không nữa rồi.
Sau này khi nghĩ lại, sẽ không chỉ còn mình anh.
Mặc dù Quyển Quyển mới hai tuổi, không mấy hiểu chuyện, nhưng mọi người vẫn rất để ý đến cảm nhận của cô bé, cố gắng không để cô bé cảm thấy mẹ có thêm em bé sẽ giảm bớt tình yêu dành cho cô bé.
Người lớn thì thật cẩn thận, Quyển Quyển thì lại khá khí khái, đối với chuyện phải làm chị này, không hề thể hiện bất cứ sự bài xích nào.
Sau khi bụng mẹ lớn lên, chuyện cô bé thích làm nhất là ôm cái bụng to của mẹ, nói chuyện với em trai em gái ở bên trong.
Quyển Quyển thay đổi thất thường, đối với em bé đang nằm trong bụng mẹ kia, hết thảy dựa vào sở thích của mình.
Khi giận dỗi với Song Dưỡng Thủy, sẽ nói rằng trong bụng mẹ là em gái, không phải anh trai.
Nhưng em trai nhà dì cả kéo tóc của cô bé, cô bé liền giận đùng đùng mà nói trong bụng mẹ có em trai, không cần đứa em trai không nghe lời như cậu bé.
Lần này, không xuất hiện tình huống bất ngờ nào, Ôn Noãn theo kế hoạch, nhập viện trước một ngày, chuẩn bị cho ca mổ ngày hôm sau.
Đêm đó, cô mơ một giấc mơ.
Cô lại nhìn thấy cậu bé mắt một mí kia lần nữa, giơ hai tay, muốn cô ôm một cái.
Ôn Noãn muốn chạy như bay đến, nhưng mà bước chân trong mơ rất nặng nề, không thể nào đi đến cạnh cậu bé.
"Noãn Noãn...... Noãn Noãn......" Ai đó đang gọi cô, trong cơn mơ cô cảm giác có bàn tay đang xoa bóp chân phải mình, sau đó chân cô đột nhiên được thả lỏng.
Cô nhanh chóng tiến lên, vọt tới trước mặt cậu bé, ôm chặt lấy cậu.
"Noãn Noãn...... Noãn Noãn......"
Ôn Noãn lập tức bừng tỉnh, Hướng Đồ Nam đang đứng dưới đuôi giường, liên tục xoa bóp chân phải của cô.
"Chân em bị chuột rút." Anh nói, nhìn thấy nước mắt trong mắt cô, anh lại vội vàng an ủi cô, "Đau lắm đúng không? Không sao, giờ đã đỡ hơn chút nào chưa?"
Cô không biết làm sao anh lại phát hiện cô bị chuột rút trong lúc ngủ mơ, nhưng tay anh rất ấm áp, chạm vào chân rất thoải mái.
Nước mắt lăn dài từng hạt lớn, anh tưởng rằng cô còn đau, không dám buông tay, lại định đến ôm cô một cái, nhưng không có cách nào phân thân, sốt ruột không thôi.
"Vẫn đau lắm hả? Anh đi gọi bác sĩ, được không? Noãn Noãn, em đừng khóc nữa nhé."
Ôn Noãn càng khóc to hơn, gần như không thở được.
"Em...... Em ôm được...... Ôm được thằng bé rồi...... Thằng bé giống anh...... Cũng mắt một mí." Hướng Đồ Nam, em ôm được thằng bé rồi, ôm được đứa bé kia rồi.
Đứa bé đã nằm trong lòng cô bao năm, ở nơi sâu thẳm nhất trong lòng cô, chưa bao giờ dám dễ dàng chạm đến kia, đứa bé do chính tay cô đã bỏ rơi ấy, cuối cùng cô cũng đã ôm lấy được rồi.
Anh vẫn cúi người như cũ, bóp chân từng cái cho cô.
Nhưng mắt càng ngày càng hoa, tầm mắt càng ngày càng mơ hồ.
"Được...... Ngày mai chúng ta...... Đưa thằng bé về nhà."
Sáng hôm sau, Ôn Noãn sinh mổ một bé trai.
Trong tiếng oa oa khóc nỉ non, cậu bé được bế đến bên cạnh mẹ.
Bé con vốn đang khóc to, bỗng nhiên ngừng khóc, mở to đôi mắt ngây thơ.
Ôn Noãn lại lập tức rơi lệ.
Cậu bé giống bố, có đôi mắt một mí đẹp nhất trên đời.
Hướng Đồ Nam cúi người, hôn người đang lệ rơi đầy khuôn mặt: "Đang ở cữ không được khóc đâu."
Cô hít mạnh cái mũi: "Ừm. Em biết, em không khóc, em đang vui. Hướng Đồ Nam, sau này anh, không phải là người mắt một mí đẹp nhất trên thế giới nữa."
Anh thật bình tĩnh mà chấp nhận hiện thực phải "Nhường ngôi": "Được, anh biết rồi."
"Tuy nhiên, kể cả chỉ đẹp thứ hai, em cũng vẫn yêu anh như vậy."
Thật sự là càng ngày càng biết dỗ dành người khác vui vẻ.
Anh là đàn ông, không muốn khóc ngay tại chỗ, mím chặt môi, chờ mãi đến khi cỗ xúc động kia qua đi, anh mới gật đầu lia lịa.
"Ừ, anh biết rồi."
Từ lần đầu tiên hôn nhau ở phòng bida, từ lần đầu tiên thân mật chiều hôm đó, từ sau khi tái ngộ, em vẫn luôn sẵn sàng cho anh cơ hội, thậm chí từ trước khi chia tay, trong trận cãi vã lớn như vậy, anh cũng biết rất rõ rằng, em yêu anh.
Bởi vì, anh cũng vậy.
Từ buổi chiều hôm đó, em nổi giận đùng đùng mà tìm anh tính sổ, anh cũng chưa từng ngừng yêu em.
Ôn Noãn, anh yêu em.
- ---
(1) Penn Law (宾法 /Tân pháp): Viết tắt cho 宾夕法尼亚大学法学院 /University of Pennsylvania Law School, thuộc University of Pennsylvania - một viên đại học tư thục nằm trong khối Ivy League danh tiếng nước Mỹ
(2) Chiếc cúc màu trắng: - một bức điêu khắc nằm trong trung tâm khuôn viên Đại học Pennsylvania.
(3): một chính trị gia, nhà khoa học, nhà văn, thợ in, triết gia, nhà phát minh, nhà hoạt động xã hội, nhà ngoại giao hàng đầu; thành viên trong nhóm lập quốc của Hoa Kỳ; đồng thời là người sáng lập, Hiệu trưởng đầu tiên của Đại học Pennsylvania.
Sau Tết Dương, khi thời tiết tốt hơn một chút, Hướng Đồ Nam dẫn theo Ôn Noãn và Quyển Quyển đi Philadelphia.
Mười mấy giờ bay, khi xuống máy bay, một nhà ba người đều cảm thấy khá mỏi mệt, cuối cùng, có tinh thần nhất, lại là Quyển Quyển.
Ôn Noãn lúc này không muốn quan tâm đến quỷ nhỏ này, tắm xong là trực tiếp ngã xuống giường, kéo chăn trùm qua đầu đi ngủ.
Về phần Quyển Quyển, đương nhiên là giao cho bố cô bé.
Hướng Đồ Nam bỏ học giữa chừng, chỉ là một sinh viên chưa tốt nghiệp Penn Law (1), nhưng nói cho cùng thì cũng đã sống ở đây hai năm, đối với nơi này luôn có một tình cảm đặc biệt.
Điểm dừng chân đầu tiên của gia đình ba người, chính là nơi này.
Khuôn viên trường không có tường bao rất thuận tiện cho người ngoài ra vào, Ôn Noãn được anh nắm tay, theo bước chân anh đi về phía trước, nghe anh không nhanh không chậm giới thiệu cảnh vật nơi đây cho cô và Quyển Quyển.
Cô tưởng tượng trong đầu dáng vẻ của anh hồi trước khi còn học ở đây.
"Trước đây có phải đã có rất nhiều cô gái theo đuổi anh hay không?" Cô đột nhiên hỏi.
Anh bất đắc dĩ mà chỉ vào Tiểu Quyển Mao trong lòng, cười nói: "Con gái cũng đã lớn chừng này, em không thấy nhàm chán à?"
Ôn Noãn bĩu môi: "Vậy là có rồi. Có tật giật mình!"
Chơi xấu thật sự.
Anh chưa từng làm trộm, chột dạ gì cơ chứ?
Lúc đi đến bức điêu khắc chiếc cúc màu trắng (2), không đợi Hướng Đồ Nam giới thiệu, Ôn Noãn đã giành nói trước.
"Cái này em biết. Em đã làm bài tập về cái này. Chiếc cúc này, liên quan đến Franklin (3). Đây là vì ông ấy tăng cân, khiến nút áo sơ mi bị kéo căng mà bung mất." Cô mặt mày hớn hở, "Cho nên Hướng Đồ Nam, anh nhất định phải chú ý rèn luyện cơ thể, nhất định không được béo quá."
Hướng Đồ Nam:......
Bạn nhỏ Quyển Quyển nghe chẳng hiểu bố mẹ đang nói gì, là một cô gái nhỏ yêu thích vận động nhiệt thành, nhân cơ hội bố mẹ nói chuyện, cô bé chân ngắn ngủn, đang cố gắng leo lên chiếc cúc lớn màu trắng kia.
Bố cô bé nhanh tay lẹ mắt, tóm cô bé lại ngay.
Quyển Quyển khua tay múa chân, vẫn đang làm động tác leo lên, bị bố bế phắt một cái, nhấc lên cao.
--
Kế hoạch của bọn họ, chỉ định ở Philadelphia một ngày.
Hôm sau đi New York.
Khi đến nơi, họ không ở khách sạn, mà đến căn hộ của anh ở bên này.
Không phải là biệt thự cao cấp gì, chỉ có hai phòng, chỗ này không lớn lắm.
"Sao vẫn giữ nơi này? Có tăng giá trị trong tương lai không?" Cô hỏi.
Anh giao Quyển Quyển cho cô, cởi áo khoác của mình: "Không phải. Giữ nơi này lại, là vì muốn một ngày nào đó đưa em đến đây nhìn xem. Khi anh trở về, vốn cũng đã hạ quyết tâm theo đuổi em lại."
Cái này cô biết, hồi trước sau khi gặp lại không bao lâu, anh đã từng nói đến.
Trong lòng Ôn Noãn chua chua ngọt ngọt, lại cố ý mà phản bác: "Nếu không theo đuổi về được thì sao?"
Anh hơi cúi người, mổ xuống môi cô, cười cực tự tin lại đắc ý: "Không có nếu."
Ôn Noãn:...... Ọe!
Quyển Quyển đang ở sát bên nhìn hai người âu yếm chớp mắt mấy cái, sau đó chu môi thành bông hoa loa kèn về phía bố.
Hướng Đồ Nam nhẹ nhàng mổ một cái lên đôi môi nhỏ của cô bé, rồi lại hôn mạnh lên hai bên má nhỏ của cô bé.
Quyển Quyển rất vui vẻ, quay đầu lại, hôn thật mạnh lên mặt mẹ một cái.
Chơi trò hôn nhau vui thật đấy!
Nhà đã lâu không có người ở, cần phải quét tước trước một chút. Anh cởi áo khoác ra, xắn tay áo lên, cầm lấy giẻ lau, thật tự nhiên mà đi dọn dẹp.
Ôn Noãn vừa định hỗ trợ, đã bị anh ngăn lại.
"Em trông coi Quyển Quyển là được rồi."
Vì thế Ôn Noãn liền bế Quyển Quyển, cứ đi theo anh, nhìn anh làm việc, nhân tiện trò chuyện với anh.
"Trước kia anh tự làm hết hả? Không thuê người sao?" Cô hỏi.
"Ừ."
Hơi bất ngờ.
Anh lập tức giải đáp nghi hoặc cho cô: "Thật ra hồi trước mẹ anh đã thực sự định cử người đến đây trông nom cuộc sống hằng ngày của anh, nhưng bố anh đã ngăn cản. Bố anh không thích nhất là con trai bị nuông chiều quá, em không nhận ra rằng ông ấy rất nghiêm khắc với Song Dưỡng Thủy sao?"
"Phân biệt giới tính."
Anh dừng lại động tác trên tay, bất đắc dĩ cười nói: "Cái này thì liên quan gì đến phân biệt giới tính. Về vấn đề nguyên tắc, em cho rằng ông ấy sẽ dung túng cho Quyển Quyển sao? Do là cô gái nhỏ, trông chân yếu tay mềm, rất dễ lấy lòng thương của người khác. Hơn nữa dù về mặt thể lực, hay là độ an toàn, con trai thực sự có ưu thế bẩm sinh. Cho nên ông ấy mới không nuông chiều anh với anh trai anh, và cả Song Dưỡng Thủy nữa. Hai chúng ta sau này nếu sinh con trai, chắc chắn cũng sẽ được đối xử như vậy.
Ôn Noãn làm mặt quỷ: "Nói dông nói dài, anh đáng ghét quá đi."
Quyển Quyển đang mở đôi mắt tròn xoe, dựng tai nghe bố mẹ nói chuyện suốt, ngay lập tức học dáng vẻ của mẹ dẩu môi lên: "Đáng ghét...... quá...... đi!"
Ôn Noãn phụt cười, nhẹ nhàng mà nhéo khuôn mặt nhỏ của cô bé: "Liên quan gì đến con hả?!"
Buổi trưa tùy tiện ăn một bữa đối phó, buổi chiều một nhà ba người đi mua đồ ăn, bữa tối nay, Hướng Đồ Nam đích thân xuống bếp.
Anh chờ đến khi ăn tối xong, mới gọi điện thoại cho hai người Nghê Tín Huy và Trình Thừa Hiên.
Hai người kia đầu tiên là ngạc nhiên, sau đó nổi giận, trách móc Hướng Đồ Nam giờ mới báo cho bọn họ. Hai người trùng hợp đều không ra ngoài, lập tức lái xe đến đó.
Ôn Noãn biết tối nay nhất định sẽ không say không về, nên rất chu đáo mà chuẩn bị bia cho bọn anh, rồi chuẩn bị sẵn cả hai bộ đồ vệ sinh cá nhân trong phòng cho khách.
Lúc hai người đến nơi, Quyển Quyển đã tắm xong, làm tốt công tác chuẩn bị trước khi ngủ, đang dụi mắt.
Sợ quấy rầy bạn nhỏ, hai ông bác chỉ nhìn, chứ không định đi trêu chọc cô bé.
Đợi sau khi Quyển Quyển đi ngủ, Ôn Noãn ra khỏi phòng, ngồi cùng ba người một lát, rồi để mặc ba người đàn ông kia tự do phát huy.
Kết quả của tự do phát huy chính là ba người đều uống quá nhiều.
Trình Thừa Hiên còn hơi tỉnh táo một chút, biết đường vào phòng cho khách, còn Nghê Tín Huy thì say khướt, ai nói cũng không nghe, cứ phải làm ổ trên sô pha, cuối cùng Ôn Noãn chỉ có thể ôm chăn ra cho anh ta.
Hướng Đồ Nam cũng say nghiêng say ngả, sau khi lên giường, lại bắt đầu say rượu nổi điên, muốn hôn lên mặt Quyển Quyển.
Ôn Noãn kéo cổ áo anh lại: "Làm gì đấy, đánh thức Quyển Quyển mất."
Anh xoay người, rồi ôm lấy cô.
"Vợ à...... anh yêu em."
Say thật rồi.
Ôn Noãn bất đắc dĩ bẻ tay anh ra, liên tục cảnh cáo anh không được đánh thức Quyển Quyển, rồi mới vào nhà vệ sinh vắt khăn nóng cho anh.
Khi trở lại phòng ngủ, phát hiện Hướng Đồ Nam nằm sấp bên cạnh Quyển Quyển, bất động nhìn cô.
Sau khi thấy cô, anh mỉm cười: "Anh ngoan mà, không đánh thức Quyển Quyển...... Anh nghe lời vợ"
Ôn Noãn không nhịn được cười, đắp cái khăn nóng lên mặt anh, lau mạnh mấy cái.
"Ngoan, ngoan hơn cả Quyển Quyển. Cả ngoan hơn Lam Đồ nữa."
--
Họ ở New York một tuần, buổi tối trước khi trở về, Quyển Quyển cực kỳ ngoan, đi ngủ rất sớm.
Ôn Noãn đứng bên cửa sổ, nhìn vầng trăng trên bầu trời bên ngoài, cười nói: "Trăng nước ngoài chẳng tròn bằng của Trung Quốc nhỉ."
"Ừm."
"Vậy nên hồi trước tại sao anh lại chạy ra nước ngoài thế?" Cô túm lấy cổ áo anh, "Lừa em đến Thượng Hải, rồi chính anh lại đi chạy ra nước ngoài, hửm?"
Cảnh tượng đã từng gặp trước đây.
Trong bữa tiệc ở nhà anh kia, anh chính thức công khai quan hệ của hai người. Sau đó anh mang theo cô trốn đến sân thượng nói chuyện riêng, rồi hôn cô.
Cô cũng từng túm lấy cổ áo anh như vậy, dữ dằn cảnh cáo anh: Anh mà còn dám chạy thêm năm năm nữa, xem em có giết anh không!
Ai ngờ đoạn nhạc đệm nhỏ này lại bị người khác bắt gặp, còn bị tung lên các phương tiện truyền thông.
Hôm nay chuyện cũ tái hiện, ban đầu anh không nhịn được cười, cười xong rồi, thì nghĩ đến năm năm chia cách kia, lại thấy buồn thương.
Cô chợt mỉm cười thật tươi, nhón chân lên, cắn mạnh xuống bờ môi anh.
"Lần sau muốn đi, nhớ phải mang em theo." Cô chôn mặt vào ngực anh, bật cười vì trò đùa dai nho nhỏ, "Dù sao anh đi đến đâu, em sẽ theo đến đó."
Cổ họng anh nghèn nghẹn, nhỏ giọng lên tiếng: "Được."
Đã nói đời đời kiếp kiếp, dù là kiếp nào, bọn họ cũng không được xa cách nữa.
Anh cúi đầu hôn cô, đưa cô đến mép giường.
Cô sợ làm ồn đến Quyển Quyển, thở hổn hển: "Vào phòng cho khách...... Qua đó đi."
Anh bế cô lên một cách dễ dàng, đưa lên trên giường trong phòng cho khách.
Ngay lúc mấu chốt, cô lại ngăn anh lại: "Bao đâu...... Bao...... Em kỳ nguy hiểm......"
Anh bắt lấy tay cô, đè xuống ga giường, hôn vành tai cô, nói nhỏ bên tai cô: "Giờ sẽ sinh cho Quyển Quyển một em trai em gái, được không?"
--
Không biết là hạt giống quá tốt, hay là đất quá phì nhiêu, sau khi về nước không bao lâu, Ôn Noãn đã xuất hiện triệu chứng mang thai sớm, đi bệnh viện kiểm tra, quả nhiên là lại có đứa nhỏ.
Sau khi ra khỏi bệnh viện, Ôn Noãn tỏ ra cực kỳ vui vẻ, cách mấy giây, lại vô ý ngây ngô cười một cái.
Hướng Đồ Nam cũng vui mừng, nhưng vẫn không hiểu sao cô lại như thế.
Tay Ôn Noãn dán lên chiếc bụng phẳng lì của mình, không nhịn được lại vui vẻ.
Bé con này là có khi ở Mỹ.
Đó là nơi anh ở một mình suốt năm năm, trước đây nghĩ đến nơi này, anh luôn cảm thấy rất cô đơn.
Nhưng sau này sẽ không nữa rồi.
Sau này khi nghĩ lại, sẽ không chỉ còn mình anh.
Mặc dù Quyển Quyển mới hai tuổi, không mấy hiểu chuyện, nhưng mọi người vẫn rất để ý đến cảm nhận của cô bé, cố gắng không để cô bé cảm thấy mẹ có thêm em bé sẽ giảm bớt tình yêu dành cho cô bé.
Người lớn thì thật cẩn thận, Quyển Quyển thì lại khá khí khái, đối với chuyện phải làm chị này, không hề thể hiện bất cứ sự bài xích nào.
Sau khi bụng mẹ lớn lên, chuyện cô bé thích làm nhất là ôm cái bụng to của mẹ, nói chuyện với em trai em gái ở bên trong.
Quyển Quyển thay đổi thất thường, đối với em bé đang nằm trong bụng mẹ kia, hết thảy dựa vào sở thích của mình.
Khi giận dỗi với Song Dưỡng Thủy, sẽ nói rằng trong bụng mẹ là em gái, không phải anh trai.
Nhưng em trai nhà dì cả kéo tóc của cô bé, cô bé liền giận đùng đùng mà nói trong bụng mẹ có em trai, không cần đứa em trai không nghe lời như cậu bé.
Lần này, không xuất hiện tình huống bất ngờ nào, Ôn Noãn theo kế hoạch, nhập viện trước một ngày, chuẩn bị cho ca mổ ngày hôm sau.
Đêm đó, cô mơ một giấc mơ.
Cô lại nhìn thấy cậu bé mắt một mí kia lần nữa, giơ hai tay, muốn cô ôm một cái.
Ôn Noãn muốn chạy như bay đến, nhưng mà bước chân trong mơ rất nặng nề, không thể nào đi đến cạnh cậu bé.
"Noãn Noãn...... Noãn Noãn......" Ai đó đang gọi cô, trong cơn mơ cô cảm giác có bàn tay đang xoa bóp chân phải mình, sau đó chân cô đột nhiên được thả lỏng.
Cô nhanh chóng tiến lên, vọt tới trước mặt cậu bé, ôm chặt lấy cậu.
"Noãn Noãn...... Noãn Noãn......"
Ôn Noãn lập tức bừng tỉnh, Hướng Đồ Nam đang đứng dưới đuôi giường, liên tục xoa bóp chân phải của cô.
"Chân em bị chuột rút." Anh nói, nhìn thấy nước mắt trong mắt cô, anh lại vội vàng an ủi cô, "Đau lắm đúng không? Không sao, giờ đã đỡ hơn chút nào chưa?"
Cô không biết làm sao anh lại phát hiện cô bị chuột rút trong lúc ngủ mơ, nhưng tay anh rất ấm áp, chạm vào chân rất thoải mái.
Nước mắt lăn dài từng hạt lớn, anh tưởng rằng cô còn đau, không dám buông tay, lại định đến ôm cô một cái, nhưng không có cách nào phân thân, sốt ruột không thôi.
"Vẫn đau lắm hả? Anh đi gọi bác sĩ, được không? Noãn Noãn, em đừng khóc nữa nhé."
Ôn Noãn càng khóc to hơn, gần như không thở được.
"Em...... Em ôm được...... Ôm được thằng bé rồi...... Thằng bé giống anh...... Cũng mắt một mí." Hướng Đồ Nam, em ôm được thằng bé rồi, ôm được đứa bé kia rồi.
Đứa bé đã nằm trong lòng cô bao năm, ở nơi sâu thẳm nhất trong lòng cô, chưa bao giờ dám dễ dàng chạm đến kia, đứa bé do chính tay cô đã bỏ rơi ấy, cuối cùng cô cũng đã ôm lấy được rồi.
Anh vẫn cúi người như cũ, bóp chân từng cái cho cô.
Nhưng mắt càng ngày càng hoa, tầm mắt càng ngày càng mơ hồ.
"Được...... Ngày mai chúng ta...... Đưa thằng bé về nhà."
Sáng hôm sau, Ôn Noãn sinh mổ một bé trai.
Trong tiếng oa oa khóc nỉ non, cậu bé được bế đến bên cạnh mẹ.
Bé con vốn đang khóc to, bỗng nhiên ngừng khóc, mở to đôi mắt ngây thơ.
Ôn Noãn lại lập tức rơi lệ.
Cậu bé giống bố, có đôi mắt một mí đẹp nhất trên đời.
Hướng Đồ Nam cúi người, hôn người đang lệ rơi đầy khuôn mặt: "Đang ở cữ không được khóc đâu."
Cô hít mạnh cái mũi: "Ừm. Em biết, em không khóc, em đang vui. Hướng Đồ Nam, sau này anh, không phải là người mắt một mí đẹp nhất trên thế giới nữa."
Anh thật bình tĩnh mà chấp nhận hiện thực phải "Nhường ngôi": "Được, anh biết rồi."
"Tuy nhiên, kể cả chỉ đẹp thứ hai, em cũng vẫn yêu anh như vậy."
Thật sự là càng ngày càng biết dỗ dành người khác vui vẻ.
Anh là đàn ông, không muốn khóc ngay tại chỗ, mím chặt môi, chờ mãi đến khi cỗ xúc động kia qua đi, anh mới gật đầu lia lịa.
"Ừ, anh biết rồi."
Từ lần đầu tiên hôn nhau ở phòng bida, từ lần đầu tiên thân mật chiều hôm đó, từ sau khi tái ngộ, em vẫn luôn sẵn sàng cho anh cơ hội, thậm chí từ trước khi chia tay, trong trận cãi vã lớn như vậy, anh cũng biết rất rõ rằng, em yêu anh.
Bởi vì, anh cũng vậy.
Từ buổi chiều hôm đó, em nổi giận đùng đùng mà tìm anh tính sổ, anh cũng chưa từng ngừng yêu em.
Ôn Noãn, anh yêu em.
- ---
(1) Penn Law (宾法 /Tân pháp): Viết tắt cho 宾夕法尼亚大学法学院 /University of Pennsylvania Law School, thuộc University of Pennsylvania - một viên đại học tư thục nằm trong khối Ivy League danh tiếng nước Mỹ
(2) Chiếc cúc màu trắng: - một bức điêu khắc nằm trong trung tâm khuôn viên Đại học Pennsylvania.
(3): một chính trị gia, nhà khoa học, nhà văn, thợ in, triết gia, nhà phát minh, nhà hoạt động xã hội, nhà ngoại giao hàng đầu; thành viên trong nhóm lập quốc của Hoa Kỳ; đồng thời là người sáng lập, Hiệu trưởng đầu tiên của Đại học Pennsylvania.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook