Hướng Noãn
-
C74: Công chúa nhỏ quyển quyển nhà họ hướng 7
Edit by ttan
Quyển Quyển hiếu động, lúc được hơn mười một tháng, đã học được cách đi.
Từ đó về sau, cô bé cuối cùng cũng không cần chổng cái mông nhỏ, ngẩng đầu, bò khắp thế gian nữa, mà bố mẹ cô bé, và dì bảo mẫu, thậm chí cả Lam Đồ, phải chạy theo sau cô bé cả ngày.
So với Quyển Quyển giơ cánh tay nhỏ, uốn éo cái mông nhỏ, bước chân tập tễnh, một khi không cẩn thận còn sẽ té ngã, Lam Đồ thân thủ nhanh nhẹn cảm thấy bản thân thực sự là thiên tài chạy bộ.
Còn như mấy con người to lớn kia......
Đồ bỏ! Ngay cả một đứa trẻ cũng đuổi không xong.
Quyển Quyển là một cô bé thích xinh đẹp, thích làm dáng, vài ngày trước sinh nhật một tuổi, khi mẹ chọn váy để mặc trong bữa tiệc sinh nhật cho cô bé, Quyển Quyển bé tí xíu, đã có phiền muộn của người lớn -- chọn đến hoa cả mắt, mà vẫn không biết nên chọn cái nào.
Cô bé thay xong một chiếc váy, thì chập chững đi đến trước chiếc gương lớn, nhoài lên trên gương, ngó trái ngó phải, thích thú ngắm nghía một lúc lâu, có đôi khi còn muốn hôn chính mình trong gương một cái.
Cuối cùng mẹ vẫn phải quyết định thay cô bé, chọn một chiếc váy công chúa bằng lụa màu trắng.
Vào ngày sinh nhật, mái tóc xoăn nhỏ của cô bé được thắt bím, đỉnh đầu đội một chiếc vương miện kim cương nhỏ. Bởi vì chiếc váy trắng trơn quá, Ôn Noãn đặc biệt đi một đôi giày da nhỏ màu đỏ cho cô bé.
Quyển Quyển thích làm dáng mặc đồ lên người xong, cái cằm nhỏ liền không chịu hạ thấp, cái đầu nhỏ kia ngẩng cao, thật sự khiến người khác lo lắng liệu cô bé có bị ngã khi đang đi hay không.
Để phối hợp cùng Quyển Quyển, Ôn Noãn đặc biệt mặc một bộ đồ mẹ con với cô bé, điều này khiến cho hai người có con trai kia không khỏi ghen tị.
Khi Ôn Noãn và Hướng Đồ Nam còn nhỏ, không hề biết khiêm tốn là gì, giờ làm bố mẹ rồi, thành thục ổn trọng hơn, nhưng ở phương diện đem khoe con gái mình, lại rất chi là huênh hoang, rất chi là không biết xấu hổ.
Quyển Quyển về mặt này, cũng rất có phong thái của bố mẹ cô bé năm đó, người không lớn, nhưng lá gan lại không nhỏ. Cả buổi tối phải đối mặt với nhiều khách khứa như vậy, nhưng cô bé không luống cuống một chút nào.
Người khác sờ khuôn mặt nhỏ của cô bé, hay là vân vê cái tay nhỏ của cô bé, cô bé sẽ toét miệng cười, muốn ôm cô bé, cô bé cũng rất phối hợp, có đôi khi còn sẽ dùng cánh tay nhỏ bụ bẫm như củ sen ôm lấy cổ đối phương.
Mọi người bị tiểu Thọ Tinh (1) này chọc cười ha ha, không khí buổi tiệc vô cùng tốt.
Đến phần chọn đồ vật đoán tương lai, Quyển Quyển càng trở thành tâm điểm chú ý trong tối nay.
Vì đề phòng Tiểu Quyển Mao thích vận động ngã từ trên bàn xuống, mọi thứ đều được để hết trên thảm. Hướng Đồ Nam đặt cô bé vào giữa tấm thảm, bản thân thì lui ra bên ngoài.
Đứa bé tò mò Quyển Quyển này, đối mặt với bao thứ kỳ lạ xung quanh mình, lại mắc chứng sợ lựa chọn lần nữa.
Hoàn toàn không biết nên chọn cái nào.
Cô bé nhìn bố ở bên lề cầu trợ giúp.
Đáng tiếc, người ba vạn năng kia lần này không hề có ý định giúp cô bé.
Quyển Quyển ngồi ở trung tâm, tay chống trên mặt đất, gian nan mà đứng dậy, sau khi nhìn quanh lần nữa, đi thẳng một mạch về phía có một xấp đô la Mỹ dày cộp.
Đây là ý của hai người bạn ở Mỹ kia của Hướng Đồ Nam.
Vốn định để nhân dân tệ, hai người bọn họ vẫn không chịu, nhất định phải để đô la Mỹ, cho Quyển Quyển sau này kiếm tiền khắp thế giới.
Ôn Noãn: Chẳng lẽ đây là nhóc mê tiền? Con bé không phải thích váy nhỏ xinh đẹp nhất à? Cả kim cương lấp la lấp lánh nữa, không phải là thứ mà con bé thích nhất sao?
Quyển Quyển coi mấy thứ bên cạnh như không tồn tại, nghiêng đầu săm soi nhìn kỹ vào xấp tiền kia, bỗng nhiên nhấc chân, đá bay xấp tiền ấy.
Cô bé vừa mới tập đi không bao lâu, cú đá này quá mạnh, tiền bị đá bay mất, bản thân cô bé cũng bị quăng ngã dập cái mông.
Sau một hồi kinh ngạc ngắn ngủi, những người lớn phát lên tiếng cười có khả năng rung chuyển cả tòa nhà.
Quyển Quyển bò dậy trong tiếng cười lớn, ngước cao khuôn mặt nhỏ đi đến mép thảm, cúi xuống, ôm một quả bóng có viết con số chín vào trong ngực.
Đây là thứ mà Hướng Đồ Nam đã thêm tạm vào lúc cuối cùng.
Anh quỳ một gối xuống trước mặt Quyển Quyển trong ngạc nhiên bất ngờ, xác nhận hỏi cô bé: "Quyển Quyển, chắc rồi? Chọn cái này?"
Quyển Quyển cho rằng bố muốn đồ của cô bé, ban đầu ôm quả bóng rụt lại về sau, dừng lại, rồi rất hào phóng mà nhét quả bóng vào trong tay bố, sau đó cánh tay mềm mại vòng lên cổ bố.
"Bế...... Bế......"
Hướng Đồ Nam một tay bế cô bé lên.
Ôn Noãn vốn đang trông chừng ở bên kia, lúc này đã chạy tới cạnh hai bố con.
Cô khẽ cười hỏi: "Quyển Quyển sau này có phải muốn chơi bida chuyên nghiệp không?" Cả hai người họ chỉ là sở thích ngoài lề.
Hướng Đồ Nam thương yêu mà chỉnh lại ngay ngắn chiếc vương miện nhỏ trên đầu Quyển Quyển, cười nói: "Nếu Quyển Quyển thật sự thích, anh nhất định sẽ ủng hộ con bé. Cùng lắm thì anh nỗ lực kiếm tiền hơn, như vậy Quyển Quyển nhà ta sau này sẽ có thể tự do lựa chọn làm thứ mà con bé thích."
"Con gái anh không phải coi tiền tài như rác rưởi à?" Ôn Noãn chỉ vào xấp đô la Mỹ bị Tiểu Quyển Mao đá bay kia.
Hướng Đồ Nam nghĩ đến một màn vừa nãy, vẫn không thể nhịn được cười.
"Chắc vì là đô la Mỹ, nếu mà là nhân dân tệ, có lẽ Quyển Quyển sẽ thích đấy."
Ôn Noãn:......
--
Mãi đến khi tiệc tối kết thúc, Quyển Quyển hưng phấn cả ngày vẫn chưa có dấu hiệu muốn nghỉ.
Buổi tối tắm rửa xong, bố lại giúp cô bé đánh răng sữa nhỏ, cô bé lăn qua lộn lại trên giường, không chịu đi ngủ.
Hướng Đồ Nam ôm cô ra khỏi chăn, đặt lên trên đùi, dịu giọng hỏi: "Quyển Quyển hôm nay sao thế? Không muốn ngủ sao?"
Cô gái nhỏ có vô vàn điều muốn nói, nhưng vốn ngôn từ rất hạn chế, thật sự không có cách nào diễn đạt.
Ôn Noãn ban đầu muốn cảnh cáo cô bé, nếu không đi ngủ thì sẽ bị đánh đòn, nghĩ đến việc mình phải dịu dàng với người khác, lập tức thay bằng một gương mặt tươi cười.
"Quyển Quyển, có muốn mẹ ôm không? Mẹ ôm con ngủ nhé?"
Quyển Quyển rất chảnh mà hếch cao cái cằm nhỏ, rồi chui ngay lại vào lòng bố.
Ôn Noãn:...... Hừ!
Hướng Đồ Nam chơi cùng Quyển Quyển mười mấy phút, Quyển Quyển cuối cùng cũng bắt đầu dụi mắt. Ôn Noãn nhân cơ hội tắt đèn trong phòng, chỉ để lại chiếc đèn tường màu cam ấm áp.
Quyển Quyển ngáp dài, gắng gượng chơi thêm mấy phút, rồi nằm xuống giường, mông nhỏ chổng cao, mặt hướng về phía bố mẹ, nhắm mắt lại, rồi mở mắt, lại nhắm mắt, mở mắt.
Sau khi lặp đi lặp lại như thế vài lần, thời gian nhắm mắt kéo dài ra, Tiểu Quyển Mao rốt cuộc cũng chìm vào giấc ngủ sau cả ngày mệt mỏi.
Hai người lớn ở bên cạnh đều thở phào nhẹ nhõm.
Ôn Noãn: "Con bé ở tư thế này có thể thoải mái được không? Mặt sẽ không bị vẹo chứ? Nếu không thì lật người con bé lại đi."
Hướng Đồ Nam cản cô lại: "Bây giờ đừng động vào con bé, đợi ngủ sâu thêm chút. Chúng ta đi tắm trước."
Anh bế cô lên, vào phòng tắm.
Con cũng đã đầy một tuổi rồi, là vợ chồng già, về chuyện kia, theo lý thuyết đáng lẽ là không còn bất cứ cảm giác thần bí nào.
Nhưng anh lại say đắm cơ thể cô hơn cả trước kia.
Bản thân Ôn Noãn cũng vậy, khi trần trụi ở cùng nhau như vậy, vẫn cảm thấy tim đập nhanh hơn trước, hơi thở gấp gáp.
Cô nhìn mình trong gương, thoáng nghĩ đến mấy năm về trước, bản thân hồi mới 18 tuổi.
Về ngoại hình không có thay đổi quá lớn, nhưng về khí chất, thì thật sự đã hoàn toàn khác.
Cô không còn là cô gái tóc cắt ngắn, năng nổ mạnh mẽ nữa.
Ngay cả bát cơm nhỏ của Quyển Quyển, cũng lớn hơn trước kia nhiều.
Qua gương thấy cô thất thần, anh tạm dừng động tác, ôm lấy cô từ sau lưng.
"Nghĩ gì thế?"
Vì được che chắn bởi cơ thể của cô, trông như chỉ có cô không mảnh vải che thân, bại lộ hết trước mặt anh.
Mặt cô nóng lên, bịt tai trộm chuông mà nhắm mắt lại.
"Quyển Quyển tròn...... một tuổi rồi."
Anh xấu xa di chuyển lên trên.
Cô thở hổn hển, ngón tay bấu chặt vào bồn rửa tay bên cạnh.
"Có phải, nên cho Quyển Quyển, cai sữa rồi không?"
Anh đụng mạnh một cái, cắn vành tai cô, hơi thở nóng hôi hổi phả vào mặt cô.
"Hơi không nỡ." Anh cười khẽ, "Ý anh là anh."
Vì cho con bú, Ôn Noãn vẫn chưa đến kỳ kinh, hai người bởi vậy có thể ở bên nhau mà hoàn toàn không có bất cứ chướng ngại nào. Cho nên không chỉ có Quyển Quyển không nỡ cai sữa mẹ, mà ngay cả Hướng Đồ Nam cũng rất không nỡ.
"Dù vậy nhất định, sẽ nghe em." Anh lại nói.
Bản thân Ôn Noãn thật ra cũng rất lưu luyến dáng vẻ ngoan ngoãn của Quyển Quyển lúc rúc trong lòng cô, và khi thân thiết với anh, ở bên nhau mà không có rào cản, về sinh lý thật ra cũng không có gì khác biệt, nhưng về tâm lý, sẽ cảm thấy càng thân mật hơn.
Cô nới lỏng đôi môi đang cắn chặt, nhẹ giọng nói: "Nếu không thì...... Cho bú thêm một tháng nữa...... Hay là...... Ba tháng đi. Hoặc là...... Nửa năm cũng được."
Anh bị chọc cười vì cô hai lần sửa thời gian, phong cảnh trong gương lại thật sự đẹp không sao tả xiết.
Anh trêu chọc nắm lấy bát cơm nhỏ của Quyển Quyển: "Được, nghe vợ."
--
Vào mùa thu năm nay, thời gian ước định của Hướng Đồ Nam và bố Hướng cũng đã đến rồi.
Trước sau gì cũng đã ở chung ba năm, Hướng Đồ Nam kiên trì đến cuối năm, dự định đợi sau khi cuộc họp thường niên xong xuôi, rồi mới chính thức rời đi.
Bởi vì Hướng Đồ Nam thành công chuyển lỗ thành lãi, cuộc họp thường niên này, bố Hướng đã nhiều năm không hỏi về chuyện công ty lại đích thân đến tham dự.
Tối đó, dưới mọi cách khuyên can của Hướng Đồ Nam, ông lão vẫn không cẩn thận uống quá nhiều.
Khi đưa ông ấy lên nhà nghỉ ngơi, Hướng Đồ Nam nhịn không được oán trách: "Mẹ con mà biết được, nhất định sẽ đến mắng con."
Bố Hướng rất quyết đoán mà xua tay: "Không đổ lên đầu con đâu, bố con gánh hết."
Hướng Đồ Nam cũng không khách sáo với ông lão: "Chúng ta ở đây nói được rồi, đừng về nhà, mẹ con mà nổi điên lên, bố cũng chẳng dám hé răng."
Làm trò gì trước mặt con dâu với cháu gái nhỏ thế, lời này giống lời để nói à?
Bố Hướng nhìn Quyển Quyển đang ngước mở đôi mắt to tròn, lại mạnh dạn xua tay lần nữa: "Con biến đi! Đừng có mà nói linh tinh trước mặt cháu gái bố." Nói xong lại cười tủm tỉm sờ lên khuôn mặt nhỏ bầu bĩnh của Quyển Quyển, "Quyển Quyển ngoan nhé, đừng nghe bố con nói linh tinh."
Cái miệng nhỏ hồng mịn chu lên, học dáng vẻ xụ mặt của ông nội, bi ba bi bô nói: "Nói linh tinh!"
Ba người lớn ha ha cười, Quyển Quyển không hiểu lắm vì sao bọn họ lại cười, nhưng thấy người lớn cười, cô bé cũng cười theo.
Sắp xếp cho bố Hướng ổn thỏa, anh dẫn cô và con gái đến phòng bida.
Năm mới đang đến gần, vào mùa này, không khí lạnh mà khô, nhưng quả thật là thời tiết rất tốt, vầng trăng sáng treo trên bầu trời, sáng như chiếc đĩa bạc.
Quyển Quyển đội mũ len, che kín tai, khiến đôi mắt trông to tròn lanh lợi hơn.
Cô bé ngẩng khuôn mặt nhỏ lên, chỉ một ngón tay vào không trung, quả bông trên mũ lắc la lắc lư theo cái đầu nhỏ của cô bé: "Trăng...... sáng, thỏ...... thỏ."
Ôn Noãn vô cùng kinh ngạc: "Quyển Quyển trí nhớ tốt thật, trước đây kể chuyện cổ tích cho con bé, thế mà con bé vẫn còn nhớ? Con bé giờ mới bao lớn chứ."
Hướng Đồ Nam rất đắc ý, ôm chặt con gái và vợ hơn: "Đó là đương nhiên, không nhìn xem là ai đã sinh ra."
Ôn Noãn: "Không biết xấu hổ." Nói rồi nghĩ đến màn vừa nãy ở trên nhà cùng với bố Hướng, không khỏi cười nói, "Hôm nay bố chắc hẳn là rất vui, em lần đầu tiên mới thấy ông ấy uống nhiều rượu như vậy."
Hướng Đồ Nam khe khẽ thở dài dưới ánh trăng lành lạnh.
"Mặc dù nói giờ thì có lãi, nhưng loại hình công nghiệp sử dụng nhiều lao động, từ lâu đã bắt đầu là ngành công nghiệp hoàng hôn (2). Năm năm, mười năm, mười lăm năm...... Thật ra bản thân anh cũng không biết có thể kéo dài được bao lâu. Trên thực tế, trong lòng bố anh cũng rõ ràng.
Ngày vui như vậy, đột nhiên nghe thấy lời nói tiu nghỉu như thế, thật sự khiến người ta hơi khó chịu.
Ôn Noãn nhìn khuôn mặt trầm tĩnh của anh, trong lòng hơi chua xót, sợ làm anh buồn, cười nói: "Hoa đẹp cũng phải tàn, tuổi trẻ qua mau, có thịnh, nhất định sẽ có suy, đây là quy luật tự nhiên. Anh nghĩ xem mấy năm nay, có bao nhiêu ngành sản xuất biến mất trong vô thức. Nếu là xu thế tất yếu, anh cũng không cần tự trách. Cố gắng hết sức, như vậy đủ rồi."
Anh cười khẽ kéo chỉnh chiếc mũ bị lệch của Quyển Quyển, rồi lại nhẹ nhàng nắm lấy cái tay nhỏ cứ không chịu yên, muốn gây rối của cô bé, cười nói: "Bố anh cũng đã nhìn ra rồi, anh đương nhiên càng muốn hơn thế. Anh đã từng nói chuyện với bố, có thể kéo dài được bao nhiêu năm thì bấy nhiêu năm, nhóm người kia giờ đã ở độ tuổi ngoài bốn mươi, không nên thất nghiệp. Ở tuổi này, nói thật, bảo bọn họ học những thứ mới, thực sự sẽ khá khó khăn, dìu già dắt trẻ, không thể nói làm lại từ đầu thì sẽ tùy tiện làm lại từ đầu. Nhưng mà người trẻ tuổi thì không giống như vậy, vẫn có cơ hội làm lại từ đầu. Cho nên hướng đầu tư tiếp theo của anh, là liên quan đến giáo dục. Sao, có hứng thú cùng thử hay không?"
"Em?" Ôn Noãn mím môi cười, "Em...... Em thật sự không tự tin lắm."
"Sợ gì chứ." Anh mở cửa phòng bóng, dắt tay cô đi vào, "Không thì anh có thể dạy em."
Ôn Noãn nhìn bàn chín bi kia, nghĩ lại hồi trước anh làm thầy dạy cho cô, thì đã đi vào cả cuộc đời cô rồi, nếu lại thêm lần nữa, chắc vẫn sẽ đi cả sang kiếp sau mất.
"Kiếp sau nào có đủ." Anh đặt Quyển Quyển lên trên bàn bi, nghiêng người hôn lên vành tai cô, "Chúng ta nhất định sẽ phải đời đời kiếp kiếp."
"Em sẽ làm đàn ông, anh sinh con cho em."
Anh nở nụ cười trong mắt, trả lời vô cùng sảng khoái: "Không phải là không thể. Nhưng mà kiếp này, em còn thiếu anh hai đứa."
Ôn Noãn cười trộm, vỗ vỗ bàn bi: "Vô nghĩa nhiều thế, rốt cuộc có khai cuộc hay không đây?"
Anh lắc đầu: "Tối nay để Quyển Quyển khai cho chúng ta xem." Chỉ vào những quả bóng nhiều màu đã sắp sẵn bên kia bàn, anh ra hiệu cho Quyển Quyển, "Đến đây đi, nữ hoàng nhỏ chín bi tương lai."
Quyển Quyển đứng trên bàn bi màu xanh lam, như thể đắm mình trong thảm cỏ xanh của sân bóng, dưới sự dẫn đường của Hướng Đồ Nam, chơi bida bằng chân một cách vui vẻ.
Hai người lớn một trái một phải đứng bên cạnh bàn bi hộ giá hộ tống, Tiểu Quyển Mao bước chân ngắn ngủn, vui vẻ chạy nhảy.
"Noãn Noãn."
"Ừm."
Anh đỡ lấy Quyển Quyển suýt nữa thì ngã nhào, ra hiệu cho cô bé đá bi vào túi bên phía mẹ.
"Sau tết Dương, anh đưa em với Quyển Quyển sang Mỹ nhìn xem."
Đi nhìn nơi anh đã từng sống trong năm năm ấy, năm năm không có em kia.
- ---
(1) Thọ Tinh (小寿星): cách một người được gọi trong ngày sinh nhật của mình
(2) Ngành công nghiệp hoàng hôn (夕阳产业): thuật ngữ kinh tế, tiếng anh là sunset industry - chỉ các ngành công nghiệp đang tàn, sắp lặn, hết thời
Quyển Quyển hiếu động, lúc được hơn mười một tháng, đã học được cách đi.
Từ đó về sau, cô bé cuối cùng cũng không cần chổng cái mông nhỏ, ngẩng đầu, bò khắp thế gian nữa, mà bố mẹ cô bé, và dì bảo mẫu, thậm chí cả Lam Đồ, phải chạy theo sau cô bé cả ngày.
So với Quyển Quyển giơ cánh tay nhỏ, uốn éo cái mông nhỏ, bước chân tập tễnh, một khi không cẩn thận còn sẽ té ngã, Lam Đồ thân thủ nhanh nhẹn cảm thấy bản thân thực sự là thiên tài chạy bộ.
Còn như mấy con người to lớn kia......
Đồ bỏ! Ngay cả một đứa trẻ cũng đuổi không xong.
Quyển Quyển là một cô bé thích xinh đẹp, thích làm dáng, vài ngày trước sinh nhật một tuổi, khi mẹ chọn váy để mặc trong bữa tiệc sinh nhật cho cô bé, Quyển Quyển bé tí xíu, đã có phiền muộn của người lớn -- chọn đến hoa cả mắt, mà vẫn không biết nên chọn cái nào.
Cô bé thay xong một chiếc váy, thì chập chững đi đến trước chiếc gương lớn, nhoài lên trên gương, ngó trái ngó phải, thích thú ngắm nghía một lúc lâu, có đôi khi còn muốn hôn chính mình trong gương một cái.
Cuối cùng mẹ vẫn phải quyết định thay cô bé, chọn một chiếc váy công chúa bằng lụa màu trắng.
Vào ngày sinh nhật, mái tóc xoăn nhỏ của cô bé được thắt bím, đỉnh đầu đội một chiếc vương miện kim cương nhỏ. Bởi vì chiếc váy trắng trơn quá, Ôn Noãn đặc biệt đi một đôi giày da nhỏ màu đỏ cho cô bé.
Quyển Quyển thích làm dáng mặc đồ lên người xong, cái cằm nhỏ liền không chịu hạ thấp, cái đầu nhỏ kia ngẩng cao, thật sự khiến người khác lo lắng liệu cô bé có bị ngã khi đang đi hay không.
Để phối hợp cùng Quyển Quyển, Ôn Noãn đặc biệt mặc một bộ đồ mẹ con với cô bé, điều này khiến cho hai người có con trai kia không khỏi ghen tị.
Khi Ôn Noãn và Hướng Đồ Nam còn nhỏ, không hề biết khiêm tốn là gì, giờ làm bố mẹ rồi, thành thục ổn trọng hơn, nhưng ở phương diện đem khoe con gái mình, lại rất chi là huênh hoang, rất chi là không biết xấu hổ.
Quyển Quyển về mặt này, cũng rất có phong thái của bố mẹ cô bé năm đó, người không lớn, nhưng lá gan lại không nhỏ. Cả buổi tối phải đối mặt với nhiều khách khứa như vậy, nhưng cô bé không luống cuống một chút nào.
Người khác sờ khuôn mặt nhỏ của cô bé, hay là vân vê cái tay nhỏ của cô bé, cô bé sẽ toét miệng cười, muốn ôm cô bé, cô bé cũng rất phối hợp, có đôi khi còn sẽ dùng cánh tay nhỏ bụ bẫm như củ sen ôm lấy cổ đối phương.
Mọi người bị tiểu Thọ Tinh (1) này chọc cười ha ha, không khí buổi tiệc vô cùng tốt.
Đến phần chọn đồ vật đoán tương lai, Quyển Quyển càng trở thành tâm điểm chú ý trong tối nay.
Vì đề phòng Tiểu Quyển Mao thích vận động ngã từ trên bàn xuống, mọi thứ đều được để hết trên thảm. Hướng Đồ Nam đặt cô bé vào giữa tấm thảm, bản thân thì lui ra bên ngoài.
Đứa bé tò mò Quyển Quyển này, đối mặt với bao thứ kỳ lạ xung quanh mình, lại mắc chứng sợ lựa chọn lần nữa.
Hoàn toàn không biết nên chọn cái nào.
Cô bé nhìn bố ở bên lề cầu trợ giúp.
Đáng tiếc, người ba vạn năng kia lần này không hề có ý định giúp cô bé.
Quyển Quyển ngồi ở trung tâm, tay chống trên mặt đất, gian nan mà đứng dậy, sau khi nhìn quanh lần nữa, đi thẳng một mạch về phía có một xấp đô la Mỹ dày cộp.
Đây là ý của hai người bạn ở Mỹ kia của Hướng Đồ Nam.
Vốn định để nhân dân tệ, hai người bọn họ vẫn không chịu, nhất định phải để đô la Mỹ, cho Quyển Quyển sau này kiếm tiền khắp thế giới.
Ôn Noãn: Chẳng lẽ đây là nhóc mê tiền? Con bé không phải thích váy nhỏ xinh đẹp nhất à? Cả kim cương lấp la lấp lánh nữa, không phải là thứ mà con bé thích nhất sao?
Quyển Quyển coi mấy thứ bên cạnh như không tồn tại, nghiêng đầu săm soi nhìn kỹ vào xấp tiền kia, bỗng nhiên nhấc chân, đá bay xấp tiền ấy.
Cô bé vừa mới tập đi không bao lâu, cú đá này quá mạnh, tiền bị đá bay mất, bản thân cô bé cũng bị quăng ngã dập cái mông.
Sau một hồi kinh ngạc ngắn ngủi, những người lớn phát lên tiếng cười có khả năng rung chuyển cả tòa nhà.
Quyển Quyển bò dậy trong tiếng cười lớn, ngước cao khuôn mặt nhỏ đi đến mép thảm, cúi xuống, ôm một quả bóng có viết con số chín vào trong ngực.
Đây là thứ mà Hướng Đồ Nam đã thêm tạm vào lúc cuối cùng.
Anh quỳ một gối xuống trước mặt Quyển Quyển trong ngạc nhiên bất ngờ, xác nhận hỏi cô bé: "Quyển Quyển, chắc rồi? Chọn cái này?"
Quyển Quyển cho rằng bố muốn đồ của cô bé, ban đầu ôm quả bóng rụt lại về sau, dừng lại, rồi rất hào phóng mà nhét quả bóng vào trong tay bố, sau đó cánh tay mềm mại vòng lên cổ bố.
"Bế...... Bế......"
Hướng Đồ Nam một tay bế cô bé lên.
Ôn Noãn vốn đang trông chừng ở bên kia, lúc này đã chạy tới cạnh hai bố con.
Cô khẽ cười hỏi: "Quyển Quyển sau này có phải muốn chơi bida chuyên nghiệp không?" Cả hai người họ chỉ là sở thích ngoài lề.
Hướng Đồ Nam thương yêu mà chỉnh lại ngay ngắn chiếc vương miện nhỏ trên đầu Quyển Quyển, cười nói: "Nếu Quyển Quyển thật sự thích, anh nhất định sẽ ủng hộ con bé. Cùng lắm thì anh nỗ lực kiếm tiền hơn, như vậy Quyển Quyển nhà ta sau này sẽ có thể tự do lựa chọn làm thứ mà con bé thích."
"Con gái anh không phải coi tiền tài như rác rưởi à?" Ôn Noãn chỉ vào xấp đô la Mỹ bị Tiểu Quyển Mao đá bay kia.
Hướng Đồ Nam nghĩ đến một màn vừa nãy, vẫn không thể nhịn được cười.
"Chắc vì là đô la Mỹ, nếu mà là nhân dân tệ, có lẽ Quyển Quyển sẽ thích đấy."
Ôn Noãn:......
--
Mãi đến khi tiệc tối kết thúc, Quyển Quyển hưng phấn cả ngày vẫn chưa có dấu hiệu muốn nghỉ.
Buổi tối tắm rửa xong, bố lại giúp cô bé đánh răng sữa nhỏ, cô bé lăn qua lộn lại trên giường, không chịu đi ngủ.
Hướng Đồ Nam ôm cô ra khỏi chăn, đặt lên trên đùi, dịu giọng hỏi: "Quyển Quyển hôm nay sao thế? Không muốn ngủ sao?"
Cô gái nhỏ có vô vàn điều muốn nói, nhưng vốn ngôn từ rất hạn chế, thật sự không có cách nào diễn đạt.
Ôn Noãn ban đầu muốn cảnh cáo cô bé, nếu không đi ngủ thì sẽ bị đánh đòn, nghĩ đến việc mình phải dịu dàng với người khác, lập tức thay bằng một gương mặt tươi cười.
"Quyển Quyển, có muốn mẹ ôm không? Mẹ ôm con ngủ nhé?"
Quyển Quyển rất chảnh mà hếch cao cái cằm nhỏ, rồi chui ngay lại vào lòng bố.
Ôn Noãn:...... Hừ!
Hướng Đồ Nam chơi cùng Quyển Quyển mười mấy phút, Quyển Quyển cuối cùng cũng bắt đầu dụi mắt. Ôn Noãn nhân cơ hội tắt đèn trong phòng, chỉ để lại chiếc đèn tường màu cam ấm áp.
Quyển Quyển ngáp dài, gắng gượng chơi thêm mấy phút, rồi nằm xuống giường, mông nhỏ chổng cao, mặt hướng về phía bố mẹ, nhắm mắt lại, rồi mở mắt, lại nhắm mắt, mở mắt.
Sau khi lặp đi lặp lại như thế vài lần, thời gian nhắm mắt kéo dài ra, Tiểu Quyển Mao rốt cuộc cũng chìm vào giấc ngủ sau cả ngày mệt mỏi.
Hai người lớn ở bên cạnh đều thở phào nhẹ nhõm.
Ôn Noãn: "Con bé ở tư thế này có thể thoải mái được không? Mặt sẽ không bị vẹo chứ? Nếu không thì lật người con bé lại đi."
Hướng Đồ Nam cản cô lại: "Bây giờ đừng động vào con bé, đợi ngủ sâu thêm chút. Chúng ta đi tắm trước."
Anh bế cô lên, vào phòng tắm.
Con cũng đã đầy một tuổi rồi, là vợ chồng già, về chuyện kia, theo lý thuyết đáng lẽ là không còn bất cứ cảm giác thần bí nào.
Nhưng anh lại say đắm cơ thể cô hơn cả trước kia.
Bản thân Ôn Noãn cũng vậy, khi trần trụi ở cùng nhau như vậy, vẫn cảm thấy tim đập nhanh hơn trước, hơi thở gấp gáp.
Cô nhìn mình trong gương, thoáng nghĩ đến mấy năm về trước, bản thân hồi mới 18 tuổi.
Về ngoại hình không có thay đổi quá lớn, nhưng về khí chất, thì thật sự đã hoàn toàn khác.
Cô không còn là cô gái tóc cắt ngắn, năng nổ mạnh mẽ nữa.
Ngay cả bát cơm nhỏ của Quyển Quyển, cũng lớn hơn trước kia nhiều.
Qua gương thấy cô thất thần, anh tạm dừng động tác, ôm lấy cô từ sau lưng.
"Nghĩ gì thế?"
Vì được che chắn bởi cơ thể của cô, trông như chỉ có cô không mảnh vải che thân, bại lộ hết trước mặt anh.
Mặt cô nóng lên, bịt tai trộm chuông mà nhắm mắt lại.
"Quyển Quyển tròn...... một tuổi rồi."
Anh xấu xa di chuyển lên trên.
Cô thở hổn hển, ngón tay bấu chặt vào bồn rửa tay bên cạnh.
"Có phải, nên cho Quyển Quyển, cai sữa rồi không?"
Anh đụng mạnh một cái, cắn vành tai cô, hơi thở nóng hôi hổi phả vào mặt cô.
"Hơi không nỡ." Anh cười khẽ, "Ý anh là anh."
Vì cho con bú, Ôn Noãn vẫn chưa đến kỳ kinh, hai người bởi vậy có thể ở bên nhau mà hoàn toàn không có bất cứ chướng ngại nào. Cho nên không chỉ có Quyển Quyển không nỡ cai sữa mẹ, mà ngay cả Hướng Đồ Nam cũng rất không nỡ.
"Dù vậy nhất định, sẽ nghe em." Anh lại nói.
Bản thân Ôn Noãn thật ra cũng rất lưu luyến dáng vẻ ngoan ngoãn của Quyển Quyển lúc rúc trong lòng cô, và khi thân thiết với anh, ở bên nhau mà không có rào cản, về sinh lý thật ra cũng không có gì khác biệt, nhưng về tâm lý, sẽ cảm thấy càng thân mật hơn.
Cô nới lỏng đôi môi đang cắn chặt, nhẹ giọng nói: "Nếu không thì...... Cho bú thêm một tháng nữa...... Hay là...... Ba tháng đi. Hoặc là...... Nửa năm cũng được."
Anh bị chọc cười vì cô hai lần sửa thời gian, phong cảnh trong gương lại thật sự đẹp không sao tả xiết.
Anh trêu chọc nắm lấy bát cơm nhỏ của Quyển Quyển: "Được, nghe vợ."
--
Vào mùa thu năm nay, thời gian ước định của Hướng Đồ Nam và bố Hướng cũng đã đến rồi.
Trước sau gì cũng đã ở chung ba năm, Hướng Đồ Nam kiên trì đến cuối năm, dự định đợi sau khi cuộc họp thường niên xong xuôi, rồi mới chính thức rời đi.
Bởi vì Hướng Đồ Nam thành công chuyển lỗ thành lãi, cuộc họp thường niên này, bố Hướng đã nhiều năm không hỏi về chuyện công ty lại đích thân đến tham dự.
Tối đó, dưới mọi cách khuyên can của Hướng Đồ Nam, ông lão vẫn không cẩn thận uống quá nhiều.
Khi đưa ông ấy lên nhà nghỉ ngơi, Hướng Đồ Nam nhịn không được oán trách: "Mẹ con mà biết được, nhất định sẽ đến mắng con."
Bố Hướng rất quyết đoán mà xua tay: "Không đổ lên đầu con đâu, bố con gánh hết."
Hướng Đồ Nam cũng không khách sáo với ông lão: "Chúng ta ở đây nói được rồi, đừng về nhà, mẹ con mà nổi điên lên, bố cũng chẳng dám hé răng."
Làm trò gì trước mặt con dâu với cháu gái nhỏ thế, lời này giống lời để nói à?
Bố Hướng nhìn Quyển Quyển đang ngước mở đôi mắt to tròn, lại mạnh dạn xua tay lần nữa: "Con biến đi! Đừng có mà nói linh tinh trước mặt cháu gái bố." Nói xong lại cười tủm tỉm sờ lên khuôn mặt nhỏ bầu bĩnh của Quyển Quyển, "Quyển Quyển ngoan nhé, đừng nghe bố con nói linh tinh."
Cái miệng nhỏ hồng mịn chu lên, học dáng vẻ xụ mặt của ông nội, bi ba bi bô nói: "Nói linh tinh!"
Ba người lớn ha ha cười, Quyển Quyển không hiểu lắm vì sao bọn họ lại cười, nhưng thấy người lớn cười, cô bé cũng cười theo.
Sắp xếp cho bố Hướng ổn thỏa, anh dẫn cô và con gái đến phòng bida.
Năm mới đang đến gần, vào mùa này, không khí lạnh mà khô, nhưng quả thật là thời tiết rất tốt, vầng trăng sáng treo trên bầu trời, sáng như chiếc đĩa bạc.
Quyển Quyển đội mũ len, che kín tai, khiến đôi mắt trông to tròn lanh lợi hơn.
Cô bé ngẩng khuôn mặt nhỏ lên, chỉ một ngón tay vào không trung, quả bông trên mũ lắc la lắc lư theo cái đầu nhỏ của cô bé: "Trăng...... sáng, thỏ...... thỏ."
Ôn Noãn vô cùng kinh ngạc: "Quyển Quyển trí nhớ tốt thật, trước đây kể chuyện cổ tích cho con bé, thế mà con bé vẫn còn nhớ? Con bé giờ mới bao lớn chứ."
Hướng Đồ Nam rất đắc ý, ôm chặt con gái và vợ hơn: "Đó là đương nhiên, không nhìn xem là ai đã sinh ra."
Ôn Noãn: "Không biết xấu hổ." Nói rồi nghĩ đến màn vừa nãy ở trên nhà cùng với bố Hướng, không khỏi cười nói, "Hôm nay bố chắc hẳn là rất vui, em lần đầu tiên mới thấy ông ấy uống nhiều rượu như vậy."
Hướng Đồ Nam khe khẽ thở dài dưới ánh trăng lành lạnh.
"Mặc dù nói giờ thì có lãi, nhưng loại hình công nghiệp sử dụng nhiều lao động, từ lâu đã bắt đầu là ngành công nghiệp hoàng hôn (2). Năm năm, mười năm, mười lăm năm...... Thật ra bản thân anh cũng không biết có thể kéo dài được bao lâu. Trên thực tế, trong lòng bố anh cũng rõ ràng.
Ngày vui như vậy, đột nhiên nghe thấy lời nói tiu nghỉu như thế, thật sự khiến người ta hơi khó chịu.
Ôn Noãn nhìn khuôn mặt trầm tĩnh của anh, trong lòng hơi chua xót, sợ làm anh buồn, cười nói: "Hoa đẹp cũng phải tàn, tuổi trẻ qua mau, có thịnh, nhất định sẽ có suy, đây là quy luật tự nhiên. Anh nghĩ xem mấy năm nay, có bao nhiêu ngành sản xuất biến mất trong vô thức. Nếu là xu thế tất yếu, anh cũng không cần tự trách. Cố gắng hết sức, như vậy đủ rồi."
Anh cười khẽ kéo chỉnh chiếc mũ bị lệch của Quyển Quyển, rồi lại nhẹ nhàng nắm lấy cái tay nhỏ cứ không chịu yên, muốn gây rối của cô bé, cười nói: "Bố anh cũng đã nhìn ra rồi, anh đương nhiên càng muốn hơn thế. Anh đã từng nói chuyện với bố, có thể kéo dài được bao nhiêu năm thì bấy nhiêu năm, nhóm người kia giờ đã ở độ tuổi ngoài bốn mươi, không nên thất nghiệp. Ở tuổi này, nói thật, bảo bọn họ học những thứ mới, thực sự sẽ khá khó khăn, dìu già dắt trẻ, không thể nói làm lại từ đầu thì sẽ tùy tiện làm lại từ đầu. Nhưng mà người trẻ tuổi thì không giống như vậy, vẫn có cơ hội làm lại từ đầu. Cho nên hướng đầu tư tiếp theo của anh, là liên quan đến giáo dục. Sao, có hứng thú cùng thử hay không?"
"Em?" Ôn Noãn mím môi cười, "Em...... Em thật sự không tự tin lắm."
"Sợ gì chứ." Anh mở cửa phòng bóng, dắt tay cô đi vào, "Không thì anh có thể dạy em."
Ôn Noãn nhìn bàn chín bi kia, nghĩ lại hồi trước anh làm thầy dạy cho cô, thì đã đi vào cả cuộc đời cô rồi, nếu lại thêm lần nữa, chắc vẫn sẽ đi cả sang kiếp sau mất.
"Kiếp sau nào có đủ." Anh đặt Quyển Quyển lên trên bàn bi, nghiêng người hôn lên vành tai cô, "Chúng ta nhất định sẽ phải đời đời kiếp kiếp."
"Em sẽ làm đàn ông, anh sinh con cho em."
Anh nở nụ cười trong mắt, trả lời vô cùng sảng khoái: "Không phải là không thể. Nhưng mà kiếp này, em còn thiếu anh hai đứa."
Ôn Noãn cười trộm, vỗ vỗ bàn bi: "Vô nghĩa nhiều thế, rốt cuộc có khai cuộc hay không đây?"
Anh lắc đầu: "Tối nay để Quyển Quyển khai cho chúng ta xem." Chỉ vào những quả bóng nhiều màu đã sắp sẵn bên kia bàn, anh ra hiệu cho Quyển Quyển, "Đến đây đi, nữ hoàng nhỏ chín bi tương lai."
Quyển Quyển đứng trên bàn bi màu xanh lam, như thể đắm mình trong thảm cỏ xanh của sân bóng, dưới sự dẫn đường của Hướng Đồ Nam, chơi bida bằng chân một cách vui vẻ.
Hai người lớn một trái một phải đứng bên cạnh bàn bi hộ giá hộ tống, Tiểu Quyển Mao bước chân ngắn ngủn, vui vẻ chạy nhảy.
"Noãn Noãn."
"Ừm."
Anh đỡ lấy Quyển Quyển suýt nữa thì ngã nhào, ra hiệu cho cô bé đá bi vào túi bên phía mẹ.
"Sau tết Dương, anh đưa em với Quyển Quyển sang Mỹ nhìn xem."
Đi nhìn nơi anh đã từng sống trong năm năm ấy, năm năm không có em kia.
- ---
(1) Thọ Tinh (小寿星): cách một người được gọi trong ngày sinh nhật của mình
(2) Ngành công nghiệp hoàng hôn (夕阳产业): thuật ngữ kinh tế, tiếng anh là sunset industry - chỉ các ngành công nghiệp đang tàn, sắp lặn, hết thời
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook