Editor: Linh Đang

"Chị Kiều  .." Thích Thái vừa thấy Lương Kiều liền đứng lên, dáng vẻ có chút kinh hoảng, mím môi, như động vật nhỏ bị sợ hãi.

Nhưng mà Lương Kiều một chút cũng không cảm thấy cô ta đáng yêu, thậm chí hận không thể dùng một bàn tay đánh bay cô ta ra khỏi cửa sổ. Bình thường nhìn thì tưởng là cô gái đàng hoàng, thủ đoạn sau lưng còn không ít, lần trước cố ý nói dối đồng nghiệp hiểu lầm cô cùng Hạ tổng cũng coi như xong, hiện tại lại còn đánh chủ ý lên mẹ chồng cô.

Lương Kiều cười lạnh, thật đúng là nghi ngờ cô mà.

Tưởng Du giương mắt nhìn Lương Kiều một cái, liền giật mình: "Là cô à."

Lương Kiều mỉm cười: "Dì Tưởng."

Tưởng Du đưa di động đang cầm màu trắng trong tay cho Thích Thái, cô ta vội vàng nhận bằng hai tay. Lương Kiều nhìn lướt qua, cười ôn nhu một tiếng với Thích Thái, khách khí nói: "Cảm ơn cô đã thay tôi tiếp đón dì Tưởng, cô về làm việc trước đi."

Thích Thái vô thức nhìn về phía Tưởng Du, nhìn bà không nói lời nào, lúc này mới gật gật đầu nói: "A, được..."

Đợi cô rời đi, Lương Kiều ngồi xuống đối diện Tưởng Du, vẻ mặt áy náy: "Xin lỗi, cháu vừa mới họp xong mới quay về. Dì, ngài tới tìm cháu sao?"

"Tìm đến người phụ nữ mê hoặc con trai tôi điên đảo, không nghĩ tới là cô à." Tưởng Du chuyển chén trà trong tay, thần sắc nhàn nhạt, "Không phải cô làm giúp việc nội trợ sao, thì ra còn làm tạp chí à."

"Thật sự xin lỗi dì, lần trước không phải là cố ý lừa ngài, đoạn thời gian kia cháu làm giúp việc cho Quan Hành, quét dọn vệ sinh nấu cơm cái gì đó, kỳ thật cùng việc nội trợ cũng không xê xích gì nhiều." Lương Kiều vội vàng nói xin lỗi, "Hơn nữa khi đó cũng không biết sẽ đi đến này bước này với anh ấy, nếu là biết rõ, khi đó nhất định sẽ biểu hiện thật tốt trước mặt ngài."

"Sao có thể trách cô đây, là tôi nhìn nhầm." Tưởng Du nói, "Khi đó nhìn thấy một cô gái, ai có thể biết có sức quyến rũ mê được con tôi đến nhà cũng không trở về như thế, còn đập nhiều tiền như vậy mua tòa soạn."

"Nếu không cháu quỳ xuống trước mặt dì nhé..." Lương Kiều cũng không biết nên giải thích thế nào, vẻ mặt đưa đám, nói rồi chuẩn bị đứng dậy.

Tưởng Du nhìn cô cúi gập chân sắp lại, vội vàng quát lên: "Cô làm sao thế, đứng lên ngồi đi! Để cho người khác chứng kiến còn tưởng rằng tôi làm gì cô thì sao!"

Lương Kiều ấn xuống bàn ngồi trở lại, Tưởng Du mới lại hừ nói: "Khổ nhục kế đều dùng tới, cô thực sự được."

"Chao ôi chuyện nhà như thế này chúng ta hãy về nhà nói đi ạ." Lương Kiều còn nhớ vừa rồi Tưởng Du nhìn thấy ảnh chụp cô bị La Nhã Bạch đánh trong di động của Thích Thái, mặt sắc mặt ngưng trọng nhìn, "Dì, cháu có thể hỏi vừa rồi ngài tán gẫu với đồng nghiệp kia cái gì không?"

"A, cô gái kia à, " Tưởng Du liếc cô một cái, "Ngẫu nhiên gặp được, liền cùng cô ta tìm hiểu tình huống."

Lương Kiều như có điều suy nghĩ gật đầu: "Cô ấy sẽ không nói cái gì tốt về cháu đi."

Tưởng Du nhìn cô, không có lên tiếng.

"Bình thường cháu cùng cô ấy không hợp nhau, đồng nghiệp ba năm, ngoài công việc vẫn chưa nói tới mười câu. Ngài cũng nhìn ra được, cô gái kia hết sức hướng nội, thậm chí có điểm tự ti." Lương Kiều ngừng lại, chuyển đề tài câu chuyện, "Cô ấy nói gì với dì cháu cũng đoán được sơ sơ, cũng không biết có phải ngài tin thật hay không, nhưng dì à, có lẽ ngài có thể suy nghĩ thế này, một người xấu hổ tự ti như thế, bình thường cùng đồng nghiệp đều rất ít nói chuyện, vì cái gì lại chủ động tán gẫu cùng ngài những chuyện này đây, còn không biết ôm tâm tính gì đưa ảnh chụp trong di động cho ngài xem..."

Nghe cô nói chuyện như thế, quả nhiên sắc mặt Tưởng Du ngưng tụ.

"Không biết rõ nói ngài tin hay không - - cô ấy thích Quan Hành." Dưới ánh mắt hơi có vẻ kinh ngạc của Tưởng Du, Lương Kiều tiếp tục nói, "Nói đúng ra là thầm mến, hình như là bởi vì Quan Hành đã từng cứu cô ấy, nhưng Quan Hành không biết rõ, cháu cũng không muốn nói cho anh ấy biết."

Tưởng Du nhíu mày, một lát sau mới đánh giá một câu: "Một chút thời gian đã lật lại hết lời của cô gái kia, cô cũng rất có khả năng."

"Cháu liền xem như ngài đang khen cháu." Lương Kiều cợt nhả nói, "Hoặc là chúng ta đổi lại góc độ, một người là một cô gái hôm nay mới vừa quen biết, một người là con trai ngài mười tháng hoài thai nhọc nhằn khổ sở nuôi dưỡng, cuối cùng ngài cảm thấy ánh mắt của ai có thể tin đây?”

Lời nói nói đến nước này, Tưởng Du đều cảm thấy hành vi nghiêm túc thăm dò vừa rồi của mình với cô gái kia là cực kì ngu xuẩn. Bà vắt hai chân lên, đổi tư thế, sắc mặt cũng có vài phần dãn ra.

Lương Kiều không ngừng cố gắng bắt đầu nịnh hót: "Nói sau cùng, ánh mắt chú tốt như vậy, Quan Hành có thể kém đi sao, ngài nói có đúng hay không?"

"..."

Tưởng Du hoàn toàn bị làm cho không có cách nào khác, che dấu định bưng chén lên uống một ngụm nước, nhẹ chế giễu nói: "Tuổi còn trẻ da mặt đã rất dày, tôi còn chưa thấy qua người nào mèo khen mèo dài đuôi như thế."

"Nào có nào có." Lương Kiều cười đến hết sức khiêm tốn, "Nhưng mà dì ơi, ngài đến cùng là bảo dưỡng như thế nào thế, làn da nhìn rất tốt, có thể truyền thụ cho cháu một chút kinh nghiệm hay không?"

Tưởng Du: "..."

Sao cô gái này lại tự quen thuộc như thế?

Quan Hành lái xe trở lại công ty, mang theo một cái bánh ngọt mousse xuống xe, huýt sáo tâm tình rất tốt đi về phía thang máy. Dư quang quét qua bên phải, bỗng nhiên dừng lại - - đây không phải là xe cùng lái xe trong nhà sao?

Lái xe ngồi ghế lái chiếc xe màu đen cũng thấy anh, xuống xe cung kính khom lưng với anh: "Nhị thiếu."

"Sao anh lại ở chỗ này?" Lông mày Quan Hành nhíu lại rất sâu, "Anh đưa ai tới?"

Lái xe có chút do dự: "Là... Phu nhân."

Lão mẹ? Quan Hành sửng sốt, sao lão mẹ lại tới nơi này?

Đứng tại chỗ mấy giây, anh mạnh mẽ kịp phản ứng, cầm lấy bánh ngọt liền xông vào đại sảnh. Vừa vặn gặp mặt Tưởng Du đang xuống lầu.

"Mẹ! Sao mẹ tới đây mà không nói cho con một tiếng?" Quan Hành lại vội vàng dừng lại, hô một tiếng, nhìn nhìn Lương Kiều ở sau lưng bà, ánh mắt hỏi thăm cô tình huống nào.

Lương Kiều mở trừng hai mắt với anh, ý bảo anh lúc sau rồi nói.

"Hùng hùng hổ hổ chạy cái gì thế?" Tưởng Du vừa nhìn thấy anh liền nhíu mày, "Là người lớn rồi còn lỗ mãng."

Quan Hành gãi gãi đầu, "Con..." Con sợ ngài làm khó nàng dâu của con.

Tưởng Du nhìn sang bánh ngọt trong tay anh, dùng đầu ngón chân để suy nghĩ cũng biết là anh mua cho ai, lập tức lại mất hứng. Công ty lớn như vậy lại mặc kệ, chạy đi mua bánh ngọt cho phụ nữ, tiền đồ!

Lúc này Quan Hành mới nhớ lại bánh ngọt trong tay, vội vàng đưa cho bà nói: "Con đặc biệt mua cho mẹ, chocolate mousse."

"Là sao." Tưởng Du khẽ hừ một tiếng, "Mẹ không ăn chocolate, con không biết sao?"

"A?" Quan Hành lúng túng thu tay lại.

"Được rồi, con bận đi, mẹ đi trước." Tưởng Du nói xong, cũng không chờ bọn họ đáp lại, cầm lấy túi xách bước chân ưu nhã đi về phía chiếc xe đen có rèm che đang ngừng ở một bên. Lái xe đang đứng đợi ở bên cạnh xe, đợi bà đi tới lập tức cung kính mở cửa sau xe.

Lương Kiều cùng Quan Hành cùng đi theo đến ven đường, cười tủm tỉm vẫy tay với chiếc xe màu đen: "Tạm biệt dì!"

Chờ xe biến mất trong tầm mắt, Quan Hành mới nghiêng đầu lòng vẫn còn sợ hãi nhìn về phía Lương Kiều: "Mẹ anh đi tìm em làm phiền?"

"Không có." Lương Kiều nói, "Chỉ là tán gẫu vài câu, anh đừng lo lắng, em cơ trí như thế, không có người có thể tìm em gây phiền toái."

Quan Hành lại không tin tưởng lắm: "Thật sao? Hai người tán gẫu cái gì?"

"Thì nói việc trong nhà đó." Lương Kiều kéo anh cánh tay đi trở về, lơ đễnh nói, "Em lãnh giáo dì bí quyết bảo dưỡng." Mặc dù Tưởng Du không để ý tới cô...

"Bánh ngọt này là mua cho em sao?" Lương Kiều nhấc bánh ngọt trong tay lên nhìn nhìn, "Mousse a!"

Nhưng lúc này Quan Hành nào lo lắng mousse hay không phải mousse, sốt ruột hỏi cô: "Mẹ anh đã nói cái gì?"

"Mẹ anh khen em có thể nhịn." Lương Kiều cười hì hì, không có đề cập đến chuyện của Thích Thái, "Này, có phải ba anh hết sức yêu mẹ anh hay không? Em vừa nói đến ánh mắt của chú tốt, ánh mắt của dì đã, lúc trước còn như mẹ chồng giàu có hung hăng vênh váo, sau đó đã biến thành một cô gái nhỏ, mặc dù liên tục cố gắng làm mặt lạnh, nhưng lỗ tai đều hồng, em đều thấy hết hắc hắc."

"Thật hay giả?" Vẻ mặt Quan Hành kinh ngạc, mẹ lại dễ đối phó như thế? Vậy anh sống nhiều năm như thế để làm gì?

Lương Kiều còn đang rung đùi đắc ý cảm khái: "Chao ôi, phụ nữ nha!"

Ánh mắt Quan Hành phức tạp nhìn cô, có phải anh đánh giá người phụ nữ này quá thấp hay không?

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương