Editor: Linh Đang

Khuya Quan Hành về nhà một chuyến, nghiêm túc nói chuyện Lương Kiều với cha mẹ.

Thời gian qua Quan Hòa Quang không can thiệp vào cuộc sống riêng tư của anh, nghe anh nói muốn mang Lương Kiều về nhà, gật gật đầu đồng ý; về phần Tưởng Du mà Quan Hành lo lắng nhất, không hiểu được có phải những lời nói hôm trước của Lương Kiều có tác dụng hay không, mặc dù sắc mặt bà khó coi, nhưng mà không có phản đối.

So với tưởng tượng thì kết quả này đã tốt hơn rất nhiều, hẹn sẵn thời gian, Quan Hành bồi bọn họ cơm nước xong, một khắc cũng không ở lại, rất cao hứng chạy về chỗ Lương Kiều báo tin mừng.

Đây đúng là tin tức tốt, nhưng Lương Kiều lại bắt đầu lo âu - - lần đầu tiên đi gặp cha mẹ chồng, còn là cuộc sống ở tầng trên cùng của xã hội, cha mẹ chồng nhà giàu có vật gì tốt cũng thấy rồi, cô đưa lễ vật gì mới được đây?

Thuốc bổ các loại bọn họ khẳng định không thiếu, châu báu ngọc thạch mà nói cô cũng không mua nổi vì quá đắt, còn đang rất khó xử.

Suy đi nghĩ lại, cuối cùng Lương Kiều lựa chọn cầu cứu Dư Nhĩ, quyết định học mấy món điểm tâm của cô, chính mình tự tay làm gì đó, cứ việc không có gì đặc biệt, nhưng đầy đủ thành ý. [email protected]Đ#L$Q%Đ^^

Vốn kế hoạch của Lương Kiều là trực tiếp hẹn Dư Nhĩ đến, ở trước mặt bái sư học nghệ, gọi điện thoại mới biết được hai vợ chồng người ta đang cùng xuất ngoại nghỉ phép, lúc này đang ở Nhật Bản hưởng thụ du lịch ngọt ngào như tuần trăng mật.

Lương Kiều biểu đạt ghen tị với tình cảm hai người một cách sâu sắc, Dư Nhĩ ở bên kia vui vẻ cười hắc hắc: "Ai nha cô không nên như vậy mà, cô muốn đi chơi có thể bảo Quan Hành dẫn cô đến, hiện tại ở Hokkaido cây anh đào đang mùa nở hoa, không khí cùng phong cảnh đều rất tốt, tôi không bỏ về được. Mùa đông đến bên này nhìn tuyết cũng rất tốt, có thể trượt tuyết cùng tắm suối nước nóng..."

"Trời ơi cô cũng đường quyến rũ tôi, " Lương Kiều vô cùng đau đớn nói, "Đây là thế giới của người có tiền các cô, lòng tôi có dư đáng tiếc tiền không đủ."

Dư Nhĩ lơ đễnh: "Bây giờ cô cùng một chỗ với Quan Hành, cũng là người có tiền mà."

"Không giống nhau mà, tiền của anh ấy họ Quan không họ Lương, tôi dùng đều không an lòng." Trong lòng Lương Kiều liên tục không qua được điểm mấu chốt này, lúc trước một trăm vạn mặc dù luyến tiếc giữ lại không trả lại cho Quan Hành, nhưng cũng ngại dùng, liền cứ để một chỗ.

"Tìm được một nửa kia có tiền không phải rất tốt sao, ước mơ tha thiết của nhiều cô gái, vì cái gì đến cô lại thành phiền não?" Dư Nhĩ nói, "Hai người cùng một chỗ đã là quan hệ thân mật nhất, vì cái gì còn muốn phân tiền là của ai? 

Huống chi người phong lưu như anh ta có thể tìm được người bạn gái tốt như cô vốn là anh ta được lợi, chẳng lẽ không phải dùng hết toàn lực để cho cô trải qua cuộc sống tốt nhất sao?"

Lương Kiều trầm mặc một lát: "Ngư Tiểu Trù..."

"Hả?"

"Tôi phát hiện cô rất biết khuyên người." Lương Kiều chậc chậc hai tiếng, "Cảm tạ cô chỉ đạo, tôi quyết định khuya hôm nay liền đoạt thẻ của anh ấy lại! Sau này ba ba sẽ là người có tiền, muốn lễ vật gì cứ nói ra, không nên khách khí."

Dư Nhĩ khanh khách cười không ngừng: "Tốt nhất tốt nhất."[email protected]Đ#L$Q%Đ^^

Hai người lại hi hi ha ha tán gẫu, cuối cùng nghe nói Lương Kiều phải đi gặp cha mẹ chồng tương lai, muốn tự mình làm chút điểm tâm mang qua, Dư Nhĩ rất có nghĩa khí vỗ vỗ ngực: "Không thành vấn đề, tất cả tôi đều có! Chờ tôi chọn mấy thứ đơn giản lại ăn ngon, sửa lại sách nấu ăn sẽ gửi lại cho cô, cô thử làm trước một lần, chỗ nào không biết tôi sẽ dạy cô, bảo đảm cô hành động một lần bắt được dạ dày của ba chồng mẹ chồng! Đúng rồi, cô có muốn học vài món ăn nữa không, đến lúc đó bộc lộ tài năng, bày ra bộ dáng một người hiền thê lương mẫu?"

"Vô cùng cần!" Lương Kiều kích động nói, "Vô cùng cảm kích vô cùng cảm kích!"

"Ừ, vậy ta sửa sang xong cùng nhau phát ngươi."

Dư Nhĩ rất vui vẻ vì Lương Kiều, thao thao bất tuyệt dặn dò một hồi như mẹ. Hiện tại Lương Kiều đúng là cần được chỉ điểm, cầm lấy máy tính xách tay nhỏ nghiêm túc nghe giảng, ghi nhớ không thiếu gì.

Cuối cùng tắt điện thoại trước, Dư Nhĩ lại đột nhiên nghĩ đến cái gì, "Ôi được rồi, thời gian trước Phong Miểu Miểu trở về, đã vậy còn mang hung khí thep dõi tôi, bị bảo vệ của tiểu khu chúng tôi bắt lấy đưa đến cục cảnh sát, nhưng về sau không biết rõ tại sao lại trốn thoát được, liên tục không tìm thấy. Chồng tôi sợ cô ta gây bất lợi cho tôi mới dẫn tôi đi giải sầu. Dường như tinh thần của cô ta không tốt lắm, có chút điên, cũng không biết được có tìm tới Quan Hành hay không, tóm lại gần đây các cô cẩn thận một chút, gặp phải cô ta ngàn lần đừng liều mạng cứng rắn."

Editor: Hãy nhớ con mụ họ Phong này nhé =_=

"Được, tôi biết rồi." Lương Kiều chỉ thấy qua Phong Miểu Miểu hai ba lần, đều không có ấn tượng với cô ta, nghe vậy cũng không có để ở trong lòng, đầy trong đầu đều là làm sao nịnh nọt ba mẹ chồng.

Đến lúc hẹn cuối tuần kia, Lương Kiều chuẩn bị điểm tâm sớm một chút. Dư Nhĩ dốc lòng dạy bảo nghiêm túc học vài ngày, cũng làm được ra hình dạng.

Làm mì hạnh phúc, lúc rửa sạch ô mai cho vào chè đậu đỏ, Quan Hành tới đây, còn buồn ngủ ôm cô từ phía sau lưng, đặt đầu trên vai cô.

"Sao lại dậy sớm như thế?" Quan Hành nhìn lướt qua trên tấm thớt, "Lại đang làm mì hạnh phúc? Có phải em bị cái gì kích thích hay không, sao mấy hôm nay lại đột nhiên hiền lành như thế?" [email protected]Đ#L$Q%Đ^6

Lương Kiều cầm một miếng ô mai đút cho anh: "Lần đầu tiên gặp ba mẹ anh, phải chuẩn bị chút lễ vật."

"Không cần em quan tâm đến những thứ này, lễ vật anh đều chuẩn bị tốt rồi, chúng ta mua thêm chút đặc sản là được, lần trước không phải mẹ cũng mang lên rất nhiều sao." Quan Hành há miệng ăn hết, cố ý cắn vào đầu ngón tay cô một cái, "Anh còn tưởng rằng gần đây lương tâm em phát giác mới biến đổi đa dạng cho anh ăn, hóa ra đều do dính lộc của ba mẹ anh, dĩ nhiên là anh ăn trước thử độc đúng không?"

Lương Kiều cười ha hả nói: "Có ăn là được, quản dính lộc của ai à."

Quan Hành còn đang không vui ý: "Em cũng chưa từng làm đồ cho anh ăn."

"Anh đây không phải là trợn mắt nói dối sao, lúc mũi anh bị thương ai làm cơm cho anh ăn?"

Quan Hành lại lấy một miếng ô mai trong bát ăn, "Em còn không biết xấu hổ nói sao, em làm những thứ kia đều là cái quái gì, không có bị em độc chết đều là vận khí của anh tốt."

"Em cũng không bức anh ăn, đều là anh buộc em làm không đây phải sao." Lương Kiều vuốt ve móng vuốt của anh đang duỗi lại trộm ô mai, "Nói sau cùng muốn ngủ với em thì phải trả giá cao một chút, không phải là anh rất thích thú?"

Quan Hành hừ hừ: "Nếu không phải là em mê hoặc đầu anh, anh sẽ yêu người phụ nữ điên như em sao." Nói xong thừa dịp cô chưa chuẩn bị lại tới trộm ô mai.

Lương Kiều lười phải tranh cùng anh, lần thứ hai vuốt ve móng vuốt của anh: "Chớ ăn, ăn nữa sẽ không đủ."

Quan Hành thành thật xuống, ôm eo cô nhìn cô tay chân vụng về bỏ ô mai vào trong chè đậu đỏ, lại lấy đại phúc, cuối cùng lăn trong dừa một vòng, một cái viên ô mai đại phúc tròn tròn đã làm xong.

Lương Kiều dè dặt bỏ đại phúc thành hình thả tới trên bánh ngọt đã được bọc giấy trước đó, cẩn thận cho vào trong hộp, sau đó đi làm cái tiếp. Quan Hành cực nhanh cầm lấy một cái nhét vào trong miệng, còn đắc ý lắc lư đầu về phía cô, cực kì ngây thơ.

"Ăn trộm nữa em sẽ chặt ngón tay anh cho vào túi, làm cho mười ngón tay anh có phúc lớn." Lương Kiều bày ra vẻ mặt hung dữ uy hiếp anh.

Quan Hành giấu hai tay ra sau lưng, hạnh phúc nhai lắc lư ra ngoài.

Bận việc mấy giờ, làm xong mì ô mai hạnh phúc, Lương Kiều lại nướng một chút bánh bích quy hương vị quả mâm xôi, nướng pudding dừa cùng lòng trắng trứng và chuối tiêu, vẻ ngoài đều không tệ.

Bánh crêpes xoài cũng chuẩn bị làm, nhưng trứng váng sữa có chút thất bại, một bọc dễ dàng bị hỏng, nhìn rất khó coi, cuối cùng liền chỉ làm vài cái đút cho Quan Hành.

Quan Hành lái xe chở nàng dâu của mình về nhà, thế nhưng có một ít hưng phấn nhỏ cùng thấp thỏm. Lương Kiều cũng rất khẩn trương, lòng bàn tay liên tục đổ mồ hôi, dọc theo đường đi đều không ngừng soi gương, hỏi Quan Hành quần áo nhìn có đẹp hay không, trang điểm có thích hợp hay không...

"Đẹp mắt! Xinh đẹp! Hoàn mỹ!" Quan Hành không sợ người khác làm phiền đáp trả.

Hôm nay cô đặc biệt đi một đôi giày da đế bằng, đầu tóc cũng xõa thẳng xuống, cả người đều nhu thuận hơn không ít. Trên người là váy liền áo in hoa màu xanh đậm, đoan trang xinh đẹp, thật là có vài phần cảm giác tiểu thư khuê các.

Đến biệt thự nhà họ Quan, Lương Kiều cầm theo điểm tâm xuống xe, nhìn đến biệt thự xa hoa to lớn trước mặt, chân đều mềm nhũn.

Quan Hành lấy lễ vật cùng đặc sản chuẩn bị cho ba mẹ từ cốp sau, lại đây dắt cô tay, nhỏ giọng trấn an nói: "Đừng sợ, có anh ở đây."

Lương Kiều khẩn trương cầm lấy tay anh, thở ra một hơi: "Đi thôi."

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương