Hứa Vị Trọng Sinh Ký
Chương 73: Phong khởi vân dũng [3]



Mà lúc này, Hứa Vị bị Phương Hạo Nhiên nhắc tới đang rất là chật vật đánh cái hắt xì.

Hứa Vị xoa cái mũi , trong lòng nói thầm , ai đang nhắc tới mình vậy ?

Hứa Vị vừa định đứng dậy rót cho mình một chén nước, nhưng lập tức đã bị một đôi cánh tay cường mà hữu lực kéo mạnh qua , bên tai vang lên thanh âm Mặc Tam “Vị Vị, ngươi không nên ngồi ở chỗ này hứng gió.” Thanh âm khô khan mang theo ý hờn giận .

Hứa Vị quay đầu, cười nói “Tiểu Mặc, không có việc gì.”

Mặc Tam không nói, chỉ cường thế đem Hứa Vị ôm đứng lên, phóng tới trên giường, cúi đầu dừng ở Hứa Vị, thanh âm đạm mạc chậm rãi nói “Vị Vị thân thể nếu không tốt, ta sẽ lo lắng , sẽ sinh khí.”

Hứa Vị sửng sốt, không khỏi nhìn thẳng Mặc Tam, trên mặt tuấn mỹ kia vẫn như cũ diện vô biểu tình , nhưng đôi mắt đen kia lại như đang cất chứa gì đó , tràn đầy , chỉ nhìn kĩ như vậy thôi, tâm thần cũng đã không chịu khống chế mà bị hút vào cặp mắt đen nhánh luôn có tia quang mang kim sắc xoẹt qua kia ……

Tái sau đó, chậm rãi tới gần, từng chút từng chút tiếp cận, ngay sau đó, Hứa Vị cảm thấy tựa như có một thứ gì đó , có chút lạnh như băng , mềm mại hút lấy môi mình……

*********

Nằm ở trên giường, Phương Hạo Nhiên ngơ ngác xuất thần, cho đến khi một đôi tay ấm áp xoa lên trán hắn , Phương Hạo Nhiên đột nhiên bừng tỉnh, lập tức quay đầu, không khỏi giật mình .

“Minh Thụy?”

Không biết tự khi nào, bên giường Phương Hạo Nhiên đã có một nam tử tuấn tú ôn nhã vận bạch bào đang ngồi .

“Ngươi đang suy nghĩ cái gì?” Nam tử nhìn Phương Hạo Nhiên đã lấy lại tinh thần, liền cười khẽ mà hỏi, vừa hỏi vừa thu hồi đôi tay đặt ở trên trán Phương Hạo Nhiên.

Phương Hạo Nhiên đảo trắng mắt , chớp chớp mắt liền thả lỏng thân thể xuống , miễn cưỡng nằm ở trên giường, mở miệng nói “Ngươi mỗi lần đều xuất quỷ nhập thần như vậy, sớm muộn gì cũng bị ngươi hù chết!”

Nam tử vẫn mang theo tươi cười khinh đạm lại rất là nhu hòa bên miệng, lẳng lặng nhìn Phương Hạo Nhiên.

“Ngươi tới là vì Thiết Mộc hay là vì chuyện tu sửa đê ?” Phương Hạo Nhiên hỏi, vẻ mặt bắt đầu nghiêm túc lên “Nếu là vì Thiết Mộc, vậy ngươi có thể trả lời trước cho ta hay không , rốt cuộc ngươi đáp ứng hắn cái gì, khiến hắn nhận Viễn Viễn làm đồ đệ ? Việc này bốn trước ta từng hỏi qua , ngươi không chịu nói, vậy hiện tại ngươi phải trả lời ta! Nếu là chuyện tu sửa đê, vậy ngươi cũng đừng nói gì ! Ta có phương pháp của ta!”

Nam tử nghe Phương Hạo Nhiên nói, chỉ gợi lên khóe miệng “Nếu không phải vì Thiết Mộc cũng không phải vì chuyện tu sửa đê thì sao ?”

Phương Hạo Nhiên bĩu môi “Vậy tùy ngươi, ngươi thích động kinh thì cứ động !” Phương Hạo Nhiên có chút tức giận dứt lời, liền xoay lưng, nhắm mắt ngủ.

Nam tử mỉm cười, nâng tay kéo chăn, nhẹ nhàng kéo chăn lên cho Phương Hạo Nhiên , sau đó , đôi tay đặt trên chăn đang muốn rời đi lại bị bắt lấy, khóe miệng nam tử hơi hơi nhếch lên.

“Nửa tháng trước , ngươi bị thương phải không ?” Phương Hạo Nhiên bỗng nhiên ngồi dậy, cầm chặt tay nam tử , nghiêm túc hỏi.

Nam tử vẻ mặt nao nao, lập tức rũ mắt, lạnh nhạt cười “Ân, bất quá đã muốn không có việc gì .” Vừa dứt lời, nam tử liền phát hiện tay bị dùng sức nắm chặt , nhưng rất nhanh lại bị buông lỏng ra.

“Ngươi đáp ứng ta rồi mà , ngươi không có việc gì .” Phương Hạo Nhiên gục đầu xuống, thanh âm rất nhỏ, mang theo áp lực không rõ .

Nam tử ngồi ở bên giường, dừng ở Phương Hạo Nhiên đang cúi đầu , tay hơi hơi nâng lên, nhưng lại chậm rãi buông, sau đó, nắm chặt thành quyền.

Tựa hồ qua thật lâu, trong phòng vẫn là một mảnh im lặng.

Mà đánh vỡ im lặng , cũng là Phương Hạo Nhiên. Phương Hạo Nhiên bỗng nhiên cười nhẹ “Ta thật sự hồ đồ . Người sống ở trên đời này tam tai cửu họa , sao có thể luôn bình an ? Là ta cưỡng cầu …… Ngươi hiện tại có thể ngồi ở chỗ này cũng đã tốt lắm rồi …… Chính là…… Minh Thụy, ngươi có thể vì ai đó mà bị thương , nhưng, ngàn vạn lần đừng bởi vì ta mà bị thương! Ta sẽ…… Hận chết mình !” Nói xong lời cuối cùng, Phương Hạo Nhiên ngẩng đầu, nhìn chằm chằm nam tử, trịnh trọng nói.

Hắn , Phương Hạo Nhiên đã thiếu nợ rất nhiều người …… Cha hắn , ca hắn, Tống Chân, hai nhi tử của hắn …… Cũng đừng tái thiếu Trương Minh Thụy …… Tuy rằng, từ tận ngày xưa hắn đã thiếu người này rất nhiều……

Nhưng nam tử khi nghe Phương Hạo Nhiên nói sau, ngược lại nở nụ cười, tươi cười không phải bình đạm như ngày thường , ngược lại mang theo một loại dương quang sáng lạn, nhưng ánh dương sáng lạn này có cảm giác vỡ nát , ít nhất, xem ở trong mắt Phương Hạo Nhiên, đó là một trong những biểu tình của nam tử mà hắn tối sợ hãi .

Đó là biểu tình khi nam tử khổ sở! Đó là biểu tình làm lòng hắn thực xót thực đau .

“Yên tâm, nếu ta chết, cũng sẽ không để ngươi còn sống.” Nam tử nói. Thanh âm rất nhẹ rất nhẹ.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương