Hứa Vị Trọng Sinh Ký
Chương 74: Phong khởi vân dũng [4]

**

Mà lúc này , ở Vân thành, tiệm rượu.

Hứa Vị đẩy ra cửa phòng, chỉ thấy trên tháp, thiếu niên tầm mười sáu tuổi , khuôn mặt rất thanh lãnh tuấn tú đang ôm một thiếu niên xinh đẹp khác, khuôn mặt hai người có bảy tám phần tương tự, chỉ là khóe miệng thiếu niên xinh đẹp kia tựa hồ luôn vểnh lên , mang theo ý cười, mà thiếu niên mang khuôn mặt thanh lãnh tuấn tú kia lại thực bình tĩnh, còn có điểm nghiêm túc, chính là, lại rất ôn nhu dừng mắt ở trên người thiếu niên trong ngực, chớp cũng không chớp , tầm mắt kia chuyên chú cùng nghiêm túc, giống như thiếu niên trong ngực y là bảo bối cỡ nào trân quý, cúi đầu nghe lời thiếu niên xinh đẹp nói, thỉnh thoảng ôn nhu nói thầm.

Hứa Vị dừng bước, nhớ tới hôm qua, thiếu niên xinh đẹp kia còn ngồi ở trên xe lăn , kháng cự mình trị liệu.

Sau đó, thiếu niên thanh lãnh tuấn tú kia xuất hiện , đột nhiên xoay người, đem thiếu niên xinh đẹp kia ôm lấy, thiếu niên xinh đẹp tựa hồ bị chấn động , nhưng lập tức liền nổi giận nói “Mộc Dĩ! Ngươi buông! Ngươi tên hỗn đản này! Có nghe hay không!”

Thiếu niên thanh lãnh tuấn tú ra vẻ bình tĩnh, chỉ là trong đôi mắt tựa hồ áp lực lửa giận còn có một thứ gì đó không rõ, xoay người liền đem thiếu niên xinh đẹp ôm vào trong phòng, rầm một tiếng, đem cửa phòng đóng thật mạnh.

Hắn lúc ấy ngẩn ngơ, lấy lại tinh thần, vội vàng vừa định tiến lên, chủ quán yêu tiền kia ngàn lần đừng bị gì a, nhưng mới vừa động, đã bị Tiểu Mặc giữ chặt, Tiểu Mặc nói “Chuyện của hai huynh đệ bọn họ , chúng ta đừng động vào.”

“Huynh đệ?”

“Ân, Mộc Dĩ cùng Mộc Dĩ Chân.”

Lấy lại tinh thần, Hứa Vị nhìn hai huynh đệ kia vô cùng thân thiết ôm nhau, trong lòng cảm thấy có chút kỳ quái, cảm tình của hai huynh đệ này cũng quá tốt đi? Thiếu niên thanh lãnh tuấn tú tên là Mộc Dĩ đi, một bàn tay gắt gao ôm lấy thiếu niên xinh đẹp có khóe miệng hơi vểnh lên , tươi cười thực sáng lạn, ngạch, cũng chính là Mộc Dĩ Chân đi? Mộc Dĩ Chân nhỏ giọng nói , không biết đang nói cái gì, thỉnh thoảng khóe miệng lại vểnh lên cười, mà Mộc Dĩ kia chuyên chú nghe, ôn nhu nhìn ngắm , tay kia thì nắm lấy tay Mộc Dĩ Chân, mười ngón giao nhau, rất là chặt chẽ.

“Hứa công tử?” Ở thời điểm Hứa Vị trong lòng hoang mang, Mộc Dĩ quay đầu, đem Mộc Dĩ Chân đặt ở hõm vai mình , nói “Thật có lỗi, Hứa công tử, hôm qua Mộc Dĩ có chỗ vô lễ còn thỉnh thứ lỗi.”

Hứa Vị cười, trong lòng cũng bất đắc dĩ nói thầm , các ngươi vừa mới cũng thực vô lễ a, hắn đều đã tới hồi lâu , giờ ngươi mới phát hiện sao?

Tuy rằng trong lòng nói thầm , nhưng bên ngoài Hứa Vị cũng mang theo tươi cười, đi đến , nhìn về phía đôi mắt của Mộc Dĩ Chân tuy rất đẹp nhưng đáng tiếc thực trống rỗng, không có tiêu cự gì “Mộc đại công tử đa lễ , nhị công tử, không biết hôm nay có thể để tại hạ khám và chữa bệnh hay không ?”

Mộc Dĩ Chân ha hả xấu hổ cười “Cái kia…… Đương nhiên là có thể! Khụ khụ, ngày hôm qua làm cho Hứa công tử chê cười.”

Hứa Vị không lắm để ý , mỉm cười “Không có chi , vậy nhị công tử, chúng ta bắt đầu đi.”

*********

Mặc Tam nhìn Hứa Vị đi vào phòng hoàng hậu, liền xoay người đi đến hậu viện , ngửa đầu nhìn bầu trời, không trung trong vắt , trăng sao sáng tỏ.

Bỏ ra ánh trăng phủ kín, những chiếc bóng của gậy trúc trong viện càng được phản chiếu dưới ánh trăng, bóng đen thật đậm, mà ở trong bóng đen cực đậm đó, đột nhiên có một bóng đen vặn vẹo rồi biến lớn, hư ảnh chậm rãi đầy đủ, rất nhanh, liền có một người quỳ rạp trên đất, thanh âm khàn khàn cung kính nói “Mặc Thất bái kiến chủ tử!”

Mặc Tam vẫn ngẩng đầu nhìn trời như cũ, tựa hồ sớm phát hiện Mặc Thất tồn tại, không có gì ngoài ý muốn, thanh âm đạm mạc lên tiếng “Nói!”

“Ngân lượng do triều đình ban phát đã đến vào trưa nay , bắt đầu vận chuyển tới hướng Bắc Cảnh, Thiết Mộc cùng Phương Tung đều đã tới Lưu Sa Huyền, đã xác định, Trương Minh Thụy cùng Thiết Mộc âm thầm đạt thành hiệp nghị, Thiết Mộc ở Lưu Sa Huyền sẽ đợi cho tới khi chấm dứt tu sửa đê ! Nhưng không thể xác nhận bọn họ đã đạt thành cái hiệp nghị gì.”

Mặc Tam cúi đầu, suy nghĩ , một đời này rất nhiều chuyện cũng không còn giống nhau .

Mặc Tam nhớ rõ, đời trước, Thiết Mộc rõ ràng cùng Trương Minh Thụy trở thành tử địch . Chính là đáng tiếc, lúc ấy, Thiết Mộc trung với Đại Sở hoàng thất, không chịu duy trì mình, nói cách khác, đời trước, thời điểm hắn đấu Trương Minh Thụy cũng không cần quá cố sức như thế này .

Mà đời này, Thiết Mộc thế nhưng cùng Trương Minh Thụy đạt thành hiệp nghị? Trong đó thực có khế ước quan trọng gì sao ?

Còn có Mộc Dĩ cùng Mộc Dĩ Chân kia cũng thực làm cho hắn ngoài ý muốn, rõ ràng ở đời trước , Mộc Dĩ Chân đối Mộc Dĩ chính là phi thường bài xích, thậm chí còn có chút oán hận …… Nhưng đời này, hai người kia khen ngược , dính như keo với sơn……

Mặc Tam hờ hững nói “Theo dõi Lưu Sa Huyền, bảo hộ Phương Hạo Nhiên an toàn.”

“Dạ!” Mặc Thất cung kính đáp, lại chần chờ một chút, thấp giọng hỏi “Chủ tử, hiệp nghị giữa Thiết Mộc cùng Trương Minh Thụy kia……” Không cần thám thính sao?

“Mặc kệ là cái hiệp nghị gì, Thiết Mộc sẽ không đứng ở bên chúng ta, cũng sẽ không đứng ở bên Trương Minh Thụy !” Mặc Tam đạm mạc nói. Thiết gia tự một ngàn năm trước liền trung với hoàng thất Đại Sở ! Chuyện này cùng việc Thiết Mộc trở thành Thiết gia gia chủ cũng căn bản là không có gì thay đổi!

Mặc Thất cung kính cúi đầu, lại quỳ sát hành lễ, liền biến mất ở trong bóng đen.

Mà lúc này, sau lưng Mặc Tam , cửa mở. Mộc Dĩ đi ra.

“Vị Vị xong chưa ?” Mặc Tam xoay người, nhìn Mộc Dĩ đi ra sau lại đóng lại cửa phòng, trong lòng không khỏi có chút hờn giận “Còn chưa xong sao ?”

Mộc Dĩ chắp tay chỉ lễ, hạ giọng nói “Thỉnh tam hoàng tử thứ tội, Hứa công tử đang thi châm, không cho bất luận kẻ nào quấy rầy.”

Mặc Tam trầm mặc đứng một hồi, nâng lên vạt áo, ở trước bậc thang của phòng ngồi xuống .

Mộc Dĩ thấy Mặc Tam ngồi xuống, cũng ngồi xếp bằng ở trước của phòng.

“Ngân lượng do triều đình cấp cho vùng duyên hải Lưu Sa Hà để tu sửa đê đã xuất phát rồi .” Mặc Tam nói, thanh âm đạm mạc bình tĩnh.

Đôi mắt Mộc Dĩ hơi hơi chợt lóe “Tam hoàng tử thật sự là linh thông tin tức.”

“Nếu luận linh thông tin tức, Trương gia cùng Mộc gia nếu không xếp thứ nhất, không người nào dám xếp thứ hai.” Mặc Tam nói, khóe miệng khẽ giương , lộ ra tươi cười trào phúng máy móc.

Mộc Dĩ cung kính chắp tay, vẻ mặt bình tĩnh “Tam hoàng tử quá khen.”

“Mộc gia đối Lưu Sa Huyền có hứng thú sao?” Mặc Tam chuyển đề tài , hỏi .

“Nếu tam hoàng tử cần, Mộc gia liền có hứng thú.” Mộc Dĩ nói rất trực tiếp, ngữ khí cũng cung kính bình tĩnh.

Mặc Tam gật đầu, tựa hồ đã sớm dự đoán được, đạm mạc nói “Mộc gia tạm thời không cần tranh bộ hồn thủy ( váng nước đục , ý nói không tốt ) này.”

Mộc Dĩ cung kính gật đầu.

Lúc sau, Mặc Tam cũng không mở miệng nữa, im lặng ngồi, Mộc Dĩ tuy rằng ngồi xếp bằng, nhưng lại quan tâm tình huống trong phòng, hơi hơi nhắm mắt, nắm thật chặt tay .

Ở trong chốc lát yên lặng sau, Mặc Tam đột ngột hỏi “Thời điểm ngươi cùng Mộc Dĩ Chân làm chuyện đó thì làm như thế nào ?” ( =)) )

Mộc Dĩ đột nhiên mở to mắt, nhìn chằm chằm Mặc Tam trước mắt vẻ mặt hờ hững, mặc quỷ tam hoàng tử của Đại Sở , lúc này đang dùng vẻ mặt đạm mạc nhìn mình, tựa hồ không có ý thức được vấn đề hắn mới yêu cầu mình có bao nhiêu làm cho người ta khó có thể tưởng tượng được , sau một lúc lâu, Mộc Dĩ mới hạ giọng nói “Ngày mai, ta sẽ phái người đưa vài quyển sách lại cho tam hoàng tử.”

Mặc Tam gật đầu “Làm phiền .”

“Tam hoàng tử khách khí .”

Vì thế, lại tiếp tục lâm vào trong yên lặng ……

****

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương