Hứa Vị Trọng Sinh Ký
-
Chương 17: Chuyện của nhóm ngựa tre [2]
*
Lúc này trên đỉnh núi Đại Ngọc sơn, bên cửa, Hứa Vị lôi kéo Mặc Tam đi ra.
“Tiểu Mặc, ngươi nói, quận chúa kia không phải bệnh nặng sao? Sao còn có thể chạy khỏi kiệu chứ ? Còn không bị người khác phát hiện?!” Hứa Vị rất ngạc nhiên, trong lòng cũng nói thầm, Cảnh Vũ vương gia kia cũng rất kỳ quái, nữ nhi mình sinh trọng bệnh mà cũng không ở bên , lại để cho mình nàng ngồi trên một cỗ kiệu , hiện giờ mất tích , tuy rằng thực sốt ruột nhưng ngay cả một ý muốn đi tìm cũng không có ……
Mặc Tam chỉ ừ một tiếng, rũ mắt, dấu đi trào phúng trong mắt.
“Tiểu Mặc, chúng ta đi tìm xem đi.” Hứa Vị nhìn sắc trời, tuy rằng rất sáng nhưng sương mù dày đặc bên kia rừng cây cũng chưa hoàn toàn tan đi , nếu thật sự chạy vào trong, tuy rằng sẽ không gặp phải dã thú nhưng nếu có bệnh nặng trong người, sương mù dày đặc bao phủ rừng cây kia sẽ khiến thân thể cảm thấy rất lạnh a ! Bệnh tình tăng thêm thì thực không tốt !
Mặc Tam nhìn nhìn rừng cây, cũng không phản đối, tùy ý để Hứa Vị nắm tay hắn đi đến.
Tìm người, hắn không có hứng thú, nhưng nếu không đi tìm, Vị Vị sẽ mất hứng, hơn nữa nhất định sẽ lại lải nhải với hắn rất nhiều , còn có…… Sẽ chắc chắn không giống như hiện tại , gắt gao nắm tay hắn như vậy.
Hắn thích tay của Vị Vị , rất nhỏ, rất mịn, thực mềm …… Thực ấm áp.
Vừa mới đi đến bên trừng cây , liền thấy Hứa Hạo Nhiên cõng một người , vội vàng chạy tới.
Hứa Vị sửng sốt, lập tức vẫy tay hô lên “Ca! Ca!”
Hứa Hạo Nhiên ngẩng đầu nhìn , vội vàng chạy đến bên Hứa Vị cùng Mặc Tam , mau mải nói “Mau! Vị Vị, ngươi xem cho nàng nhanh lên !”
Hứa Vị vội buông vôi tay ra , ngồi xổm xuống, nhìn người đã muốn hôn mê bất tỉnh trong ngực Hứa Hạo Nhiên……
“A!” Hứa Vị vừa thấy khuôn mặt kia thì khẽ hô một tiếng , có chút kinh ngạc, hảo mất mặt !
“Vị Vị!” Hứa Hạo Nhiên vừa thấy, trừng mắt , vội vàng nói “Nhanh lên! Mau xem cho nàng đi !”
Mặc Tam vốn đứng ở bên người Hứa Vị, khi Hứa Vị buông tay ra có chút giận dỗi , nhưng khi cúi đầu thấy khuôn mặt kia , không khỏi mị hí mắt.
Này…… Chính là yêu vật?
Ngồi xổm xuống, nhìn thoáng qua, liền thản nhiên nói “Vô dụng !”
Hứa Vị lúc này đã xuất ra chai dược thường mang theo người , lấy ra một viên đan dược, nghe thấy lời này, quay đầu, nhíu mày “Y thuật của ta không tốt như sư phó……”
“Không phải y thuật!”
“Ngạch?” Hứa Hạo Nhiên cùng Hứa Vị đều có chút mờ mịt.
“Đây là yêu vật, cùng Mặc quỷ giống nhau , bất đồng chính là, Mặc quỷ nếu có thể sống qua sinh thần hàng năm thì sẽ vẫn tiếp tục sống bình thường tiếp thêm một năm , nhưng yêu vật lại vào mỗi mười lăm đầu tháng đều phải chịu khổ một lần, diện mạo xấu xí là kết cục tốt nhất rồi , có khi , thậm chí còn mọc thêm một cái tay hoặc cái chân , hoặc là thêm một độc nhãn hay đại nhĩ nữa …… Bình thường, khi vừa sinh ra đã bị giết, nếu sống sót , phần lớn sẽ bị coi như tế phẩm để nguyền rủa …… Cho tận đến khi chết đi……” Mặc Tam bình tĩnh nói hết .
Sắc mặt Hứa Hạo Nhiên cùng Hứa Vị cũng biến đổi.
Hứa Hạo Nhiên năm nay mới mười ba, chưa bao giờ nghe nói qua những chuyện tàn nhẫn như vậy, mà mặc dù Hứa Vị sống qua hai thế , từng du lịch thiên hạ, cũng chưa bao giờ tiếp xúc qua những chuyện như thế , cũng không khỏi hoảng sợ, lập tức nhìn về phía Sở Khả đang hôn mê.
Tay ôm của Hứa Hạo Nhiên càng căng cứng hơn , nhớ tới trong rừng cây, tiểu cô nương bằng tuổi đệ đệ hắn đây dùng ngữ khí bình thản nói cầu xin hắn giết nàng …… Trong lòng nặng nề phát đau.
“Nàng chắc là quận chúa đó .” Mặc Tam thản nhiên nói.
Hứa Hạo Nhiên sửng sốt.
Hứa Vị quay đầu, nhìn về phía Mặc Tam, nghi hoặc hỏi “Tiểu Mặc, ngươi sao lại biết?”
Mặc Tam không nói, chỉ hí mắt lẩm bẩm nói “Kỳ quái…… Không đúng nha……”
Hứa Vị kéo áo Mặc Tam “Cái gì không đúng?”
Mà lúc này, ở bên kia vang lên tiếng bước chân, quay đầu nhìn lại, liền thấy Cảnh Vũ vương gia, đám người Phương Tung vội vàng chạy hướng bọn họ, Cảnh Vũ vương gia vừa chạy vừa bối rối hô “Khả nhi ! Khả nhi !”
Mặc Tam quay đầu liếc Cảnh Vũ vương gia một cái, kéo Hứa Vị vọt đến một bên.
Cảnh Vũ vương gia nhìn Sở Khả đang nằm trong lòng Hứa Hạo Nhiên, dừng bước lại , ngồi xổm xuống, cao thấp đánh giá một phen, tay hơi hơi vươn, lại ngượng ngùng thu hồi.
Hứa Hạo Nhiên nhìn hành động của Cảnh Vũ vương gia, ánh mắt không khỏi tối sầm lại, nguyên lai nếu là yêu vật thì ngay cả thân nhân tối thân cận cũng không dám tiếp cận sao?!
“Khụ khụ…… Hạo Nhiên , ngươi mau ôm quận chúa vào đi , nơi này gió lớn, vương gia, chúng ta cũng nhanh vào đi thôi, để cho Tuệ Viễn đại sư nhìn quận chúa một cái !” Phương Tung cũng thấy khuôn mặt Sở Khả, liền biến sắc, lập tức vội vàng nói.
Cảnh Vũ vương gia tựa hồ bừng tỉnh, sắc mặt có chút trắng bệch, vội không ngừng gật đầu “Đúng ! Đúng !…… Chúng ta mau đi vào đi.”
Khuôn mặt Hứa Hạo Nhiên bình tĩnh, cái gì cũng chưa nói, ôm lấy Sở Khả liền hướng phòng của Tuệ Viễn đại sư chạy nhanh tới .
Phương Tung cũng nhanh theo sát , mày mặt nhăn nhanh, trong lòng cân nhắc, nguyên lai là như thế nha!
Mà Cảnh Vũ vương gia vừa đi theo vài bước , đột nhiên nhớ tới cái gì, quay đầu nhìn về phía hai người tay trong tay còn đứng tại chỗ .
Cảnh Vũ vương gia do dự nên dùng từ nào , Mặc Tam thản nhiên nói “Vương gia yên tâm, Mặc Tam hiểu được, Mặc Tam cùng Hứa Vị cái gì cũng chưa thấy.”
Cảnh Vũ vương gia sửng sốt, lập tức nhìn chằm chằm Mặc Tam, đôi mắt lợi hại lên, sau một lúc lâu, mới chậm rãi nói “Vậy là tốt rồi.”
Mặc Tam gật đầu, vẻ mặt hờ hững nắm tay Hứa Vị, xoay người đi hướng rừng cây, nhưng lại không chỉ lễ, cũng không cáo từ.
Hứa Vị có chút xấu hổ hướng Cảnh Vũ vương gia gật gật đầu, mới vừa gật đầu liền bị Mặc Tam kéo đi mất .
Mà Cảnh Vũ vương gia cũng là nhìn chằm chằm Mặc Tam, trong mắt đầy ý thâm cứu ( đi sâu nghiên cứu / dò xét đến cùng ) làm cho Hứa Vị đột nhiên cảm thấy có chút không quá thoải mái, loại ánh mắt đầy thăm dò khó hiểu này ……
Sao phải nhìn Mặc Tam như thế ?
Hứa Vị có chút lảo đảo đi theo phía sau Mặc Tam, tay Mặc Tam nắm thật sự rất chặt , hắn giãy không ra, nhìn người trước mắt cứ trầm mặc mà đi, trong lòng Hứa Vị nghi hoặc , tâm tình Tiểu Mặc không tốt sao?
Lúc này trên đỉnh núi Đại Ngọc sơn, bên cửa, Hứa Vị lôi kéo Mặc Tam đi ra.
“Tiểu Mặc, ngươi nói, quận chúa kia không phải bệnh nặng sao? Sao còn có thể chạy khỏi kiệu chứ ? Còn không bị người khác phát hiện?!” Hứa Vị rất ngạc nhiên, trong lòng cũng nói thầm, Cảnh Vũ vương gia kia cũng rất kỳ quái, nữ nhi mình sinh trọng bệnh mà cũng không ở bên , lại để cho mình nàng ngồi trên một cỗ kiệu , hiện giờ mất tích , tuy rằng thực sốt ruột nhưng ngay cả một ý muốn đi tìm cũng không có ……
Mặc Tam chỉ ừ một tiếng, rũ mắt, dấu đi trào phúng trong mắt.
“Tiểu Mặc, chúng ta đi tìm xem đi.” Hứa Vị nhìn sắc trời, tuy rằng rất sáng nhưng sương mù dày đặc bên kia rừng cây cũng chưa hoàn toàn tan đi , nếu thật sự chạy vào trong, tuy rằng sẽ không gặp phải dã thú nhưng nếu có bệnh nặng trong người, sương mù dày đặc bao phủ rừng cây kia sẽ khiến thân thể cảm thấy rất lạnh a ! Bệnh tình tăng thêm thì thực không tốt !
Mặc Tam nhìn nhìn rừng cây, cũng không phản đối, tùy ý để Hứa Vị nắm tay hắn đi đến.
Tìm người, hắn không có hứng thú, nhưng nếu không đi tìm, Vị Vị sẽ mất hứng, hơn nữa nhất định sẽ lại lải nhải với hắn rất nhiều , còn có…… Sẽ chắc chắn không giống như hiện tại , gắt gao nắm tay hắn như vậy.
Hắn thích tay của Vị Vị , rất nhỏ, rất mịn, thực mềm …… Thực ấm áp.
Vừa mới đi đến bên trừng cây , liền thấy Hứa Hạo Nhiên cõng một người , vội vàng chạy tới.
Hứa Vị sửng sốt, lập tức vẫy tay hô lên “Ca! Ca!”
Hứa Hạo Nhiên ngẩng đầu nhìn , vội vàng chạy đến bên Hứa Vị cùng Mặc Tam , mau mải nói “Mau! Vị Vị, ngươi xem cho nàng nhanh lên !”
Hứa Vị vội buông vôi tay ra , ngồi xổm xuống, nhìn người đã muốn hôn mê bất tỉnh trong ngực Hứa Hạo Nhiên……
“A!” Hứa Vị vừa thấy khuôn mặt kia thì khẽ hô một tiếng , có chút kinh ngạc, hảo mất mặt !
“Vị Vị!” Hứa Hạo Nhiên vừa thấy, trừng mắt , vội vàng nói “Nhanh lên! Mau xem cho nàng đi !”
Mặc Tam vốn đứng ở bên người Hứa Vị, khi Hứa Vị buông tay ra có chút giận dỗi , nhưng khi cúi đầu thấy khuôn mặt kia , không khỏi mị hí mắt.
Này…… Chính là yêu vật?
Ngồi xổm xuống, nhìn thoáng qua, liền thản nhiên nói “Vô dụng !”
Hứa Vị lúc này đã xuất ra chai dược thường mang theo người , lấy ra một viên đan dược, nghe thấy lời này, quay đầu, nhíu mày “Y thuật của ta không tốt như sư phó……”
“Không phải y thuật!”
“Ngạch?” Hứa Hạo Nhiên cùng Hứa Vị đều có chút mờ mịt.
“Đây là yêu vật, cùng Mặc quỷ giống nhau , bất đồng chính là, Mặc quỷ nếu có thể sống qua sinh thần hàng năm thì sẽ vẫn tiếp tục sống bình thường tiếp thêm một năm , nhưng yêu vật lại vào mỗi mười lăm đầu tháng đều phải chịu khổ một lần, diện mạo xấu xí là kết cục tốt nhất rồi , có khi , thậm chí còn mọc thêm một cái tay hoặc cái chân , hoặc là thêm một độc nhãn hay đại nhĩ nữa …… Bình thường, khi vừa sinh ra đã bị giết, nếu sống sót , phần lớn sẽ bị coi như tế phẩm để nguyền rủa …… Cho tận đến khi chết đi……” Mặc Tam bình tĩnh nói hết .
Sắc mặt Hứa Hạo Nhiên cùng Hứa Vị cũng biến đổi.
Hứa Hạo Nhiên năm nay mới mười ba, chưa bao giờ nghe nói qua những chuyện tàn nhẫn như vậy, mà mặc dù Hứa Vị sống qua hai thế , từng du lịch thiên hạ, cũng chưa bao giờ tiếp xúc qua những chuyện như thế , cũng không khỏi hoảng sợ, lập tức nhìn về phía Sở Khả đang hôn mê.
Tay ôm của Hứa Hạo Nhiên càng căng cứng hơn , nhớ tới trong rừng cây, tiểu cô nương bằng tuổi đệ đệ hắn đây dùng ngữ khí bình thản nói cầu xin hắn giết nàng …… Trong lòng nặng nề phát đau.
“Nàng chắc là quận chúa đó .” Mặc Tam thản nhiên nói.
Hứa Hạo Nhiên sửng sốt.
Hứa Vị quay đầu, nhìn về phía Mặc Tam, nghi hoặc hỏi “Tiểu Mặc, ngươi sao lại biết?”
Mặc Tam không nói, chỉ hí mắt lẩm bẩm nói “Kỳ quái…… Không đúng nha……”
Hứa Vị kéo áo Mặc Tam “Cái gì không đúng?”
Mà lúc này, ở bên kia vang lên tiếng bước chân, quay đầu nhìn lại, liền thấy Cảnh Vũ vương gia, đám người Phương Tung vội vàng chạy hướng bọn họ, Cảnh Vũ vương gia vừa chạy vừa bối rối hô “Khả nhi ! Khả nhi !”
Mặc Tam quay đầu liếc Cảnh Vũ vương gia một cái, kéo Hứa Vị vọt đến một bên.
Cảnh Vũ vương gia nhìn Sở Khả đang nằm trong lòng Hứa Hạo Nhiên, dừng bước lại , ngồi xổm xuống, cao thấp đánh giá một phen, tay hơi hơi vươn, lại ngượng ngùng thu hồi.
Hứa Hạo Nhiên nhìn hành động của Cảnh Vũ vương gia, ánh mắt không khỏi tối sầm lại, nguyên lai nếu là yêu vật thì ngay cả thân nhân tối thân cận cũng không dám tiếp cận sao?!
“Khụ khụ…… Hạo Nhiên , ngươi mau ôm quận chúa vào đi , nơi này gió lớn, vương gia, chúng ta cũng nhanh vào đi thôi, để cho Tuệ Viễn đại sư nhìn quận chúa một cái !” Phương Tung cũng thấy khuôn mặt Sở Khả, liền biến sắc, lập tức vội vàng nói.
Cảnh Vũ vương gia tựa hồ bừng tỉnh, sắc mặt có chút trắng bệch, vội không ngừng gật đầu “Đúng ! Đúng !…… Chúng ta mau đi vào đi.”
Khuôn mặt Hứa Hạo Nhiên bình tĩnh, cái gì cũng chưa nói, ôm lấy Sở Khả liền hướng phòng của Tuệ Viễn đại sư chạy nhanh tới .
Phương Tung cũng nhanh theo sát , mày mặt nhăn nhanh, trong lòng cân nhắc, nguyên lai là như thế nha!
Mà Cảnh Vũ vương gia vừa đi theo vài bước , đột nhiên nhớ tới cái gì, quay đầu nhìn về phía hai người tay trong tay còn đứng tại chỗ .
Cảnh Vũ vương gia do dự nên dùng từ nào , Mặc Tam thản nhiên nói “Vương gia yên tâm, Mặc Tam hiểu được, Mặc Tam cùng Hứa Vị cái gì cũng chưa thấy.”
Cảnh Vũ vương gia sửng sốt, lập tức nhìn chằm chằm Mặc Tam, đôi mắt lợi hại lên, sau một lúc lâu, mới chậm rãi nói “Vậy là tốt rồi.”
Mặc Tam gật đầu, vẻ mặt hờ hững nắm tay Hứa Vị, xoay người đi hướng rừng cây, nhưng lại không chỉ lễ, cũng không cáo từ.
Hứa Vị có chút xấu hổ hướng Cảnh Vũ vương gia gật gật đầu, mới vừa gật đầu liền bị Mặc Tam kéo đi mất .
Mà Cảnh Vũ vương gia cũng là nhìn chằm chằm Mặc Tam, trong mắt đầy ý thâm cứu ( đi sâu nghiên cứu / dò xét đến cùng ) làm cho Hứa Vị đột nhiên cảm thấy có chút không quá thoải mái, loại ánh mắt đầy thăm dò khó hiểu này ……
Sao phải nhìn Mặc Tam như thế ?
Hứa Vị có chút lảo đảo đi theo phía sau Mặc Tam, tay Mặc Tam nắm thật sự rất chặt , hắn giãy không ra, nhìn người trước mắt cứ trầm mặc mà đi, trong lòng Hứa Vị nghi hoặc , tâm tình Tiểu Mặc không tốt sao?
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook