Hư Nguyệt Hoa Mãn
-
Chương 2: Tân nguyệt
Tân: mới mẻ
—————————-
Từng biết đến danh lợi, sau mới biết không màng danh lợi.
Sống ở vùng thôn quê dân dã này đều là những người không cần danh lợi. Rời xa kinh thành, rời xa loạn thế, tiếng cười từ bên kia song cửa có thể khiến cho rất nhiều người ghen tị.
Mỗi khi rảnh rỗi, ta đều đi dạo trong khu vườn nhỏ, chỉ đi vài bước, tâm tình đã tốt hơn rất nhiều.
Trong quá khứ đã nếm đủ bao nhiêu cay đẳng, ta lấy vô tâm mà nhìn lại những việc đã qua.
Ta không biết thế gian thay đổi thế nào, ở đây cũng không bao giờ hỏi chuyện ngoài kia, ta không tìm hiểu, tỷ tỷ cũng không kể lại, ta có gửi thư vài lần, đều là không cần lo lắng vô ích, cho nàng biết mọi chuyện vô cùng tốt. Kỳ thực những gì ta từng nói, đều là tình hình của ta, mà không phải là thế sự ở bên ngoài. Nghĩ đến nàng cuộc sống đầy đủ, an nhàn, ta cảm thấy không cần hồi đáp nữa.
Về phần mẫu hậu cùng kẻ phản tặc Trì Vân, ta không hề nghe nói.
Ai thắng ai bại, có gì đáng tiếc? Nhất tướng công thành vạn cốt khô.
Ta nằm mơ gặp được phụ hoàng cùng mẫu hậu, đó là lần đầu tiên ta mơ thấy họ, hình dáng già nua, bận áo dài trắng lấp lánh trong sắc trời xanh nhạt, đứng dưới gốc cây lê nhìn ta mỉm cười, nụ cười khiến ta cảm thấy như đã cách xa cả một đời người.
“Hoài Cơ, con phải nhớ kỹ, sẽ có một ngày, đời người rồi sẽ chấm dứt”
“Để Hoài Cơ theo phụ hoàng mẫu hậu cùng nhau tản bộ đi”.
Sau khi tỉnh lại, lệ đã rơi ướt đẫm áo.
Ta bi thương, chẳng qua là đau lòng vì không thể nhìn thấy họ lúc tuổi già, chỉ vì lời hứa không thể thực hiện được.
Có bao nhiêu người, đã chết khi còn quá trẻ. Thậm chí có nhiều người, ngay cả lệ cũng chưa từng đổ một lần.
Giữa thời buổi loạn lạc, sống được như thế này đã là may mắn.
*
Đông đã tới, khí trời lạnh lẽo. Ban đêm ta thế nào cũng không ngủ được, vén rèm lên, Sùng và Tuyên cùng nhau ngồi trên ghế, trước mặt họ đặt lò than đang đỏ lửa. Bọn họ đã thành thói quen cứ ngồi như vậy mà ngủ, chỉ cần có động tĩnh, lập tức sẽ tỉnh lại.
Quả nhiên, bọn họ hai người đều tỉnh.
Ta nói chỉ ở ngoài cửa nhìn trăng sáng, bọn họ đứng dậy muốn đi theo, ta liền lập tức cự tuyệt.
Cuộc sống như vậy đã là dĩ vãng, ta nói với họ, nếu đã là quá khứ thì không cần phải vì ai mà lo lắng hãi hùng.
Ta bỏ thêm một ít than củi, sau đó đi ra cửa.
Đêm nay có trăng, sáng tỏ một góc trời, cảnh vật xung quanh vừa trải qua mưa tuyết giờ chỉ là một mảnh yên lặng. Ta đạp trên nền tuyết đi về phía khu vườn, đứng yên tại chỗ, ta hít sâu một hơi, rốt cuộc cảm thấy tinh thần thư thái, thì ra mùa đông vốn là lạnh lẽo.
Trước đây mỗi khi tuyết rơi, trong cung tỳ nữ lập tức mang đến rất nhiều lò sưởi, khắp phòng đều là hương thơm nhè nhẹ ấm áp.
Hôm nay ta mới biết, thì ra ta chưa từng thật sự ngửi được mùi tuyết.
Phía sau truyền đến tiếng bước chân, là Sùng vừa đi tới.
Ta không quay đầu lại, cuộn người trong áo khoác, nhắm mắt lại, “Có ngửi thấy mùi của tuyết không?”
Hắn thật lâu không quay về, bước tới trước hai bước, “Có thể nhường đường cho ta không?”
Âm thanh xa lạ khiến ta cả người chấn động, cúi đầu nhường đường.
Ta không hiểu thế nào lại gặp hắn, cũng không biết vì sao một kẻ cao ngạo như ta lại trở nên nhát gan như vậy, nhát gan mà không phải khiêm tốn.
Hắn vẫn giống như ngày ấy, một thân áo xám nhà Phật, chỉ là giữa trời giá lạnh thì mặc dầy hơn. Khi đi qua bên cạnh, hắn không hề nhìn đến ta, chỉ lẳng lặng nhìn phía trước, cứ như vậy đi khỏi.
Ta nhìn hắn chậm rãi đi xa, bỗng nhiên tâm bị kích động, dợm bước đuổi theo hắn.
“Ngươi tên gì?”
Hắn không quay đầu, “Hư Hoa”.
Hắn lạnh lùng bỏ đi, ta không thể nói gì, bước chân dần dần chậm lại.
Ta xoay người trở về, chợt nghe hắn hỏi, “Còn ngươi?”
Ngoảnh nhìn lại, hắn vẫn như trước đi xa dần.
“Ta là … Nguyệt Mãn”.
Hắn đột nhiên dừng lại, đứng lặng dưới ánh trăng, đây là lần thứ tư hắn nhìn ta, ánh mắt bình tĩnh.
“Ta xuống làng tặng củi, muốn đi cùng không?”
Đây không phải là câu hỏi, mà là khẳng định.
Chúng ta cứ như vậy lẳng lặng đối diện trong chốc lát, hắn lại lần nữa xoay người đi trước.
Có chút cảm giác rất kì quái, như là kiếp trước đã từng quen biết.
Ta không hỏi hắn vì sao gọi ta đi cùng, hắn cũng không hỏi vì sao ta đồng ý theo.
Hắn đến trước cửa mỗi căn nhà đều dừng lại, lấy một ít củi gỗ từ cái gùi sau lưng để xuống góc tường.
Mọi việc đều là hắn tự làm, ta không phải đụng vào, chỉ là đứng một bên lẳng lặng nhìn.
“Mỗi đêm đều tới sao?”
Hắn gật đầu, “Đúng vậy”.
Hắn bỗng nhiên nói tiếp, “Trước đây ta chưa từng gặp ngươi ở nơi này”.
Ta cười, “Bên ngoài thế sự rối ren, ta vốn là người xứ khác, cùng với hai người anh trai vì tị nạn mới tránh đến nơi này”.
“Cục diện sớm muộn cũng trở lại như cũ”.
“Vừa đến đây lại thấy yên ổn, ta không có dự định đi tiếp”.
Hắn gỡ xuống chỗ củi còn lại, chậm rãi nói: “Ừ, vậy hãy thường xuyên lên chùa dâng hương bái Phật, sẽ không có chuyện gì xấu cả”.
Ta tự nhiên bất ngờ, láng giềng, chính là thế này ư?
Hắn có vẻ mệt mỏi, vỗ vỗ tảng đá ở ven đường, dựa người nghỉ tạm.
“Hôm ấy chỗ rau của ngươi rơi ở cửa đại điện, ngươi vẫn chưa nhận lại, ta liền trồng lại xuống đất, nếu có thời gian thì tới lấy đi”.
Ta giật mình nhớ lại ngày đó vội vàng chạy trốn, không khỏi hoảng hốt.
“Vậy … chờ chỗ rau đó lớn hơn một chút ta lại tới, được không?”
Hắn ngẩng đầu, đôi mắt sáng khẽ đảo, “Cũng được”
Vầng trán kia, tựa hồ có thể nâng lên vầng trăng bạc treo nghiêng trên đầu thế gian, đó là gương mặt ta chưa bao giờ gặp qua trong đời, thanh tịnh như như tuyết.
Ta có ảo giác, lẽ nào lang thang vất vả, để rồi một ngày tại chùa nhỏ nơi sơn dã gặp được hắn?
“Khí trời lạnh lẽo, ngươi đến đây uống ngụm trà đi”.
Ta sửng sốt, chỉ thấy hắn từ bên hông lấy ra ống trúc, bên trong chứa nước trà xanh.
Ta đứng đó cũng có chút lạnh, liền ngồi xuống bên cạnh hắn, cầm lấy trà.
Cũng không nghĩ tay hắn nắm ống trúc vẫn chưa buông ra, vẫn giữ nguyên như vậy.
Ngón tay hắn chỉ cách ta có một ly, ta thậm chí có thể cảm thấy nhiệt từ cơ thể hắn. Đối với một người xuất gia, ta nghĩ làm vậy đối với hắn sẽ là mạo phạm, nghĩ như vậy, tay liền run càng lúc càng mạnh.
“Chúng ta gặp qua chưa?”
Ta cố gắng trấn tĩnh, cười cười: “Có lẽ là kiếp trước”.
Hắn buông tay, “Uống trà đi, nhân lúc còn nóng”.
Ta uống cạn trà, trăng cũng vừa lúc lên cao. Chúng ta theo đường cũ trở về, không lâu sau đi đến trước nhà.
“Ta đi về trước”.
Ta gật đầu, “Ngày mai ngươi có đi qua đường này nữa không?”
“Có”
“Vậy … ta ngày mai có thể đi cùng ngươi nữa không?”
Bóng dáng hắn biến mất dưới góc rừng theo ta vào trong mộng. Có lẽ ta đã rơi vào ma chướng.
Thì ra ở trước đức Phật, ma chướng vẫn như cũ không hề tiêu tán.
Chúng ta đã gặp qua chưa?
Hay là từ kiếp trước.
Phải không? Ta tự hỏi chính mình.
Ta phát hiện, hắn không hề tự xưng bần tăng, cũng không gọi ta là thí chủ. Chỉ là ngươi ta hai chữ đơn giản nhưng lại đặc biệt khó quên.
Ngày thứ hai, hắn tới.
Ta ở trong phòng giúp Sùng và Tuyên cho thêm than củi vào lò, vừa mở cửa ra, hắn đã đứng chờ ở ngoài cửa.
Hắn không giống người trong hoàng cung trong lúc suy tư đứng dựa vào bên tường, mà đứng thẳng hiên ngang trong gió, tựa hồ cái gì cũng không thể lay chuyển hắn.
“Hư Hoa là tên của ngươi, hay là pháp hiệu của ngươi?”
Hắn xoay người nhìn ta, “Là tên cũng là pháp hiệu”. Đôi mắt hắn vĩnh viễn sáng trong như mặt trăng.
Ta ngập ngừng, “Thực ra Nguyệt Mãn không phải là tên của ta”.
Hắn cười nhẹ, “Không quan trọng”.
Ta buông mái tóc dài, từng lọn tóc che đi khuôn mặt. Ta sợ nụ cười của hắn.
Đưa xong chỗ củi, chúng ta như trước ngắm trăng thưởng trà, kỳ thực trà cũng không phải loại ngon, có hơi chát. Thói quen uống trà của ta năm xưa giờ đã không biết vứt đi đâu. Ngày đó ta chỉ từ từ nhâm nhi từng ngụm từng ngụm nhỏ, vậy mà giờ đây ta từng ngụm từng ngụm tham lam nuốt vào.
Đơn giản là có người thật lòng muốn cùng ta uống xong một chén này.
“Trà không ngon phải không?”
Ta lắc đầu.
“Vậy vì sao rơi lệ?”
Ta như trước lắc đầu.
“Vậy hãy trở về đi”. Hắn đứng dậy muốn cầm lấy ống trúc trong tay ta, lại bị ta giữ chặt.
Nước mắt ta chưa bao giờ thực sự chảy, khi phụ hoàng chết, không, khi quốc gia loạn lạc, không, khi trằn trọc, không.
Chỉ là trong đêm thiên địa thê lương đến tận cùng, người nguyện ý cùng ta uống một chén trà nóng lại là một tăng nhân rất ít khi gặp mặt. Qua 17 năm, giấc mơ của ta tan vỡ, bản thân tỉnh lại mà tâm can tê liệt, tan ra từng mảnh.
Hắn để mặc cho ta giữ lấy, “Ngày mai, ta đem trà ngon đến cho ngươi”.
Đêm thứ ba, hắn đúng giờ lại tới.
“Vì sao ngươi sẵn lòng mang trà cho ta?”.
“Vậy vì sao đồng ý theo ta đi tặng củi?”
Đây là hắn lần đầu tiên chân chính dùng câu hỏi để hỏi ta.
“Ta nguyện ý, không có lý do gì”.
—————————-
Từng biết đến danh lợi, sau mới biết không màng danh lợi.
Sống ở vùng thôn quê dân dã này đều là những người không cần danh lợi. Rời xa kinh thành, rời xa loạn thế, tiếng cười từ bên kia song cửa có thể khiến cho rất nhiều người ghen tị.
Mỗi khi rảnh rỗi, ta đều đi dạo trong khu vườn nhỏ, chỉ đi vài bước, tâm tình đã tốt hơn rất nhiều.
Trong quá khứ đã nếm đủ bao nhiêu cay đẳng, ta lấy vô tâm mà nhìn lại những việc đã qua.
Ta không biết thế gian thay đổi thế nào, ở đây cũng không bao giờ hỏi chuyện ngoài kia, ta không tìm hiểu, tỷ tỷ cũng không kể lại, ta có gửi thư vài lần, đều là không cần lo lắng vô ích, cho nàng biết mọi chuyện vô cùng tốt. Kỳ thực những gì ta từng nói, đều là tình hình của ta, mà không phải là thế sự ở bên ngoài. Nghĩ đến nàng cuộc sống đầy đủ, an nhàn, ta cảm thấy không cần hồi đáp nữa.
Về phần mẫu hậu cùng kẻ phản tặc Trì Vân, ta không hề nghe nói.
Ai thắng ai bại, có gì đáng tiếc? Nhất tướng công thành vạn cốt khô.
Ta nằm mơ gặp được phụ hoàng cùng mẫu hậu, đó là lần đầu tiên ta mơ thấy họ, hình dáng già nua, bận áo dài trắng lấp lánh trong sắc trời xanh nhạt, đứng dưới gốc cây lê nhìn ta mỉm cười, nụ cười khiến ta cảm thấy như đã cách xa cả một đời người.
“Hoài Cơ, con phải nhớ kỹ, sẽ có một ngày, đời người rồi sẽ chấm dứt”
“Để Hoài Cơ theo phụ hoàng mẫu hậu cùng nhau tản bộ đi”.
Sau khi tỉnh lại, lệ đã rơi ướt đẫm áo.
Ta bi thương, chẳng qua là đau lòng vì không thể nhìn thấy họ lúc tuổi già, chỉ vì lời hứa không thể thực hiện được.
Có bao nhiêu người, đã chết khi còn quá trẻ. Thậm chí có nhiều người, ngay cả lệ cũng chưa từng đổ một lần.
Giữa thời buổi loạn lạc, sống được như thế này đã là may mắn.
*
Đông đã tới, khí trời lạnh lẽo. Ban đêm ta thế nào cũng không ngủ được, vén rèm lên, Sùng và Tuyên cùng nhau ngồi trên ghế, trước mặt họ đặt lò than đang đỏ lửa. Bọn họ đã thành thói quen cứ ngồi như vậy mà ngủ, chỉ cần có động tĩnh, lập tức sẽ tỉnh lại.
Quả nhiên, bọn họ hai người đều tỉnh.
Ta nói chỉ ở ngoài cửa nhìn trăng sáng, bọn họ đứng dậy muốn đi theo, ta liền lập tức cự tuyệt.
Cuộc sống như vậy đã là dĩ vãng, ta nói với họ, nếu đã là quá khứ thì không cần phải vì ai mà lo lắng hãi hùng.
Ta bỏ thêm một ít than củi, sau đó đi ra cửa.
Đêm nay có trăng, sáng tỏ một góc trời, cảnh vật xung quanh vừa trải qua mưa tuyết giờ chỉ là một mảnh yên lặng. Ta đạp trên nền tuyết đi về phía khu vườn, đứng yên tại chỗ, ta hít sâu một hơi, rốt cuộc cảm thấy tinh thần thư thái, thì ra mùa đông vốn là lạnh lẽo.
Trước đây mỗi khi tuyết rơi, trong cung tỳ nữ lập tức mang đến rất nhiều lò sưởi, khắp phòng đều là hương thơm nhè nhẹ ấm áp.
Hôm nay ta mới biết, thì ra ta chưa từng thật sự ngửi được mùi tuyết.
Phía sau truyền đến tiếng bước chân, là Sùng vừa đi tới.
Ta không quay đầu lại, cuộn người trong áo khoác, nhắm mắt lại, “Có ngửi thấy mùi của tuyết không?”
Hắn thật lâu không quay về, bước tới trước hai bước, “Có thể nhường đường cho ta không?”
Âm thanh xa lạ khiến ta cả người chấn động, cúi đầu nhường đường.
Ta không hiểu thế nào lại gặp hắn, cũng không biết vì sao một kẻ cao ngạo như ta lại trở nên nhát gan như vậy, nhát gan mà không phải khiêm tốn.
Hắn vẫn giống như ngày ấy, một thân áo xám nhà Phật, chỉ là giữa trời giá lạnh thì mặc dầy hơn. Khi đi qua bên cạnh, hắn không hề nhìn đến ta, chỉ lẳng lặng nhìn phía trước, cứ như vậy đi khỏi.
Ta nhìn hắn chậm rãi đi xa, bỗng nhiên tâm bị kích động, dợm bước đuổi theo hắn.
“Ngươi tên gì?”
Hắn không quay đầu, “Hư Hoa”.
Hắn lạnh lùng bỏ đi, ta không thể nói gì, bước chân dần dần chậm lại.
Ta xoay người trở về, chợt nghe hắn hỏi, “Còn ngươi?”
Ngoảnh nhìn lại, hắn vẫn như trước đi xa dần.
“Ta là … Nguyệt Mãn”.
Hắn đột nhiên dừng lại, đứng lặng dưới ánh trăng, đây là lần thứ tư hắn nhìn ta, ánh mắt bình tĩnh.
“Ta xuống làng tặng củi, muốn đi cùng không?”
Đây không phải là câu hỏi, mà là khẳng định.
Chúng ta cứ như vậy lẳng lặng đối diện trong chốc lát, hắn lại lần nữa xoay người đi trước.
Có chút cảm giác rất kì quái, như là kiếp trước đã từng quen biết.
Ta không hỏi hắn vì sao gọi ta đi cùng, hắn cũng không hỏi vì sao ta đồng ý theo.
Hắn đến trước cửa mỗi căn nhà đều dừng lại, lấy một ít củi gỗ từ cái gùi sau lưng để xuống góc tường.
Mọi việc đều là hắn tự làm, ta không phải đụng vào, chỉ là đứng một bên lẳng lặng nhìn.
“Mỗi đêm đều tới sao?”
Hắn gật đầu, “Đúng vậy”.
Hắn bỗng nhiên nói tiếp, “Trước đây ta chưa từng gặp ngươi ở nơi này”.
Ta cười, “Bên ngoài thế sự rối ren, ta vốn là người xứ khác, cùng với hai người anh trai vì tị nạn mới tránh đến nơi này”.
“Cục diện sớm muộn cũng trở lại như cũ”.
“Vừa đến đây lại thấy yên ổn, ta không có dự định đi tiếp”.
Hắn gỡ xuống chỗ củi còn lại, chậm rãi nói: “Ừ, vậy hãy thường xuyên lên chùa dâng hương bái Phật, sẽ không có chuyện gì xấu cả”.
Ta tự nhiên bất ngờ, láng giềng, chính là thế này ư?
Hắn có vẻ mệt mỏi, vỗ vỗ tảng đá ở ven đường, dựa người nghỉ tạm.
“Hôm ấy chỗ rau của ngươi rơi ở cửa đại điện, ngươi vẫn chưa nhận lại, ta liền trồng lại xuống đất, nếu có thời gian thì tới lấy đi”.
Ta giật mình nhớ lại ngày đó vội vàng chạy trốn, không khỏi hoảng hốt.
“Vậy … chờ chỗ rau đó lớn hơn một chút ta lại tới, được không?”
Hắn ngẩng đầu, đôi mắt sáng khẽ đảo, “Cũng được”
Vầng trán kia, tựa hồ có thể nâng lên vầng trăng bạc treo nghiêng trên đầu thế gian, đó là gương mặt ta chưa bao giờ gặp qua trong đời, thanh tịnh như như tuyết.
Ta có ảo giác, lẽ nào lang thang vất vả, để rồi một ngày tại chùa nhỏ nơi sơn dã gặp được hắn?
“Khí trời lạnh lẽo, ngươi đến đây uống ngụm trà đi”.
Ta sửng sốt, chỉ thấy hắn từ bên hông lấy ra ống trúc, bên trong chứa nước trà xanh.
Ta đứng đó cũng có chút lạnh, liền ngồi xuống bên cạnh hắn, cầm lấy trà.
Cũng không nghĩ tay hắn nắm ống trúc vẫn chưa buông ra, vẫn giữ nguyên như vậy.
Ngón tay hắn chỉ cách ta có một ly, ta thậm chí có thể cảm thấy nhiệt từ cơ thể hắn. Đối với một người xuất gia, ta nghĩ làm vậy đối với hắn sẽ là mạo phạm, nghĩ như vậy, tay liền run càng lúc càng mạnh.
“Chúng ta gặp qua chưa?”
Ta cố gắng trấn tĩnh, cười cười: “Có lẽ là kiếp trước”.
Hắn buông tay, “Uống trà đi, nhân lúc còn nóng”.
Ta uống cạn trà, trăng cũng vừa lúc lên cao. Chúng ta theo đường cũ trở về, không lâu sau đi đến trước nhà.
“Ta đi về trước”.
Ta gật đầu, “Ngày mai ngươi có đi qua đường này nữa không?”
“Có”
“Vậy … ta ngày mai có thể đi cùng ngươi nữa không?”
Bóng dáng hắn biến mất dưới góc rừng theo ta vào trong mộng. Có lẽ ta đã rơi vào ma chướng.
Thì ra ở trước đức Phật, ma chướng vẫn như cũ không hề tiêu tán.
Chúng ta đã gặp qua chưa?
Hay là từ kiếp trước.
Phải không? Ta tự hỏi chính mình.
Ta phát hiện, hắn không hề tự xưng bần tăng, cũng không gọi ta là thí chủ. Chỉ là ngươi ta hai chữ đơn giản nhưng lại đặc biệt khó quên.
Ngày thứ hai, hắn tới.
Ta ở trong phòng giúp Sùng và Tuyên cho thêm than củi vào lò, vừa mở cửa ra, hắn đã đứng chờ ở ngoài cửa.
Hắn không giống người trong hoàng cung trong lúc suy tư đứng dựa vào bên tường, mà đứng thẳng hiên ngang trong gió, tựa hồ cái gì cũng không thể lay chuyển hắn.
“Hư Hoa là tên của ngươi, hay là pháp hiệu của ngươi?”
Hắn xoay người nhìn ta, “Là tên cũng là pháp hiệu”. Đôi mắt hắn vĩnh viễn sáng trong như mặt trăng.
Ta ngập ngừng, “Thực ra Nguyệt Mãn không phải là tên của ta”.
Hắn cười nhẹ, “Không quan trọng”.
Ta buông mái tóc dài, từng lọn tóc che đi khuôn mặt. Ta sợ nụ cười của hắn.
Đưa xong chỗ củi, chúng ta như trước ngắm trăng thưởng trà, kỳ thực trà cũng không phải loại ngon, có hơi chát. Thói quen uống trà của ta năm xưa giờ đã không biết vứt đi đâu. Ngày đó ta chỉ từ từ nhâm nhi từng ngụm từng ngụm nhỏ, vậy mà giờ đây ta từng ngụm từng ngụm tham lam nuốt vào.
Đơn giản là có người thật lòng muốn cùng ta uống xong một chén này.
“Trà không ngon phải không?”
Ta lắc đầu.
“Vậy vì sao rơi lệ?”
Ta như trước lắc đầu.
“Vậy hãy trở về đi”. Hắn đứng dậy muốn cầm lấy ống trúc trong tay ta, lại bị ta giữ chặt.
Nước mắt ta chưa bao giờ thực sự chảy, khi phụ hoàng chết, không, khi quốc gia loạn lạc, không, khi trằn trọc, không.
Chỉ là trong đêm thiên địa thê lương đến tận cùng, người nguyện ý cùng ta uống một chén trà nóng lại là một tăng nhân rất ít khi gặp mặt. Qua 17 năm, giấc mơ của ta tan vỡ, bản thân tỉnh lại mà tâm can tê liệt, tan ra từng mảnh.
Hắn để mặc cho ta giữ lấy, “Ngày mai, ta đem trà ngon đến cho ngươi”.
Đêm thứ ba, hắn đúng giờ lại tới.
“Vì sao ngươi sẵn lòng mang trà cho ta?”.
“Vậy vì sao đồng ý theo ta đi tặng củi?”
Đây là hắn lần đầu tiên chân chính dùng câu hỏi để hỏi ta.
“Ta nguyện ý, không có lý do gì”.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook