Hotgirls Siêu Quậy - Ma Nữ Tái Sinh (phần 2)
-
Chương 24: Chương 3.6
Hàng loạt viên đạn như mưa vô tình xối xuống chiếc xe Ferrari. Kính xe cho dù có được lắp thành kính chống đạn cũng không thể cầm cự mãi dưới cơn mưa đạn dược thế này. Sớm muộn, kính xe cùng sẽ bị vỡ. Hoặc là đạn lạc trúng bình xăng gây rò rỉ, tích điện và phát nổ, đều không thể loại trừ khả năng.
Dây thần kinh của Lisa căng lên như dây đàn. Rõ ràng là những người phía sau muốn lấy mạng của cô ta mà?!
“Cạch…cạch…”
Vanessa nhíu chặt mày. Đúng lúc này tự dưng lại hết đạn, là muốn trêu ngươi kẻ khác sao? Killer hơi liếc mắt sang nhìn con người bên cạnh, vô tình lại bị dáng vẻ chán nản nhưng đầy kiêu ngạo kia thu hút:
- Anh thật phải công nhận…em dù ở tình trạng hay biểu cảm nào đều cũng có thể câu dẫn đàn ông. Thật chẳng hiểu tại sao ngày xưa anh lại ngu ngốc để em một mình ngoài đường mà không trưc tiếp bắt về giam lỏng ở nhà đây nhỉ? – Killer lắc đầu đầy vẻ cảm thán.
- Hừ…anh thích nói bừa nhỉ? Trực tiếp đem về giam lỏng? Anh nghĩ mình có khả năng thần kì đó? – Vanessa lườm lườm Killer như kiểu muốn nói: “Ngày xưa chính anh là người đẩy em ra xa, giờ còn ở đó mà làm bộ mặt hối tiếc sao?”
- Hờ… - Killer nhìn ánh mắt của Vanessa, lại chẳng thể nói được gì đành thở dài rồi ngậm mồm tiếp tục lái xe.
- Áp sát bên phải chiếc xe, Ellie áp sát bên trái. Jersey lập tức đi gải tán dân cư xung quanh đây, đừng làm kinh động đến phía chính quyền. – Vanessa vừa thay băng đạn mới, vừa ra lệnh qua bộ đàm.
“Ok…” – Nhanh chóng đã có tiếng đáp lại cô nàng.
“Venus vừa ra chỉ thị mới…Giết sạch, không cần chừa mạng lại cho họ.” – Jersey trầm giọng nói qua bộ đàm.
“Hửm?” – Vanessa lẫn Ellie đều sửng sốt.
“Giữ bọn họ lại lúc này nguy hiểm. Thông tin cá nhân trong hồ sơ mật đã bị trộm, đồng nghĩa với nguy hiểm của Tứ hộ vệ và Tứ vương. Mục tiêu đầu tiên của họ là Bướm Đêm – Ropez.” – Jersey không nhanh không chậm trả lời. (Chú thích: Tứ vương bao gồm Bướm Đêm – Ropez, Nữ tước – Thụy Dương, Huyết Dạ - Kiệt, Hắc Vũ – Vương Hoàng :)))) )
“Rõ. Thay đổi kế hoạch.” – Ellie lạnh nhạt trả lời, không thể nào nghe rõ cảm xúc của nhỏ lúc này.
“Hiểu. Lập tức triển khai kế hoạch, đuổi cùng giết tuyệt.” – Vanessa nheo mắt một chút, đôi con ngươi màu đen đảo quanh một vòng rồi hơi dừng lại trên người Killer.
Cắt tín hiệu đường truyền liên lạc, băng đạn cũng thay xong, Vanessa không chần chừ bóp cò liên tục về phía chiếc xe Ferrari trước mặt.
“Pằng…pằng…pằng…pằng…”
Tiếng nổ súng của Vanessa ngày càng xối xả, chiếc xe được Killer điều khiển ngày càng áp sát với chiếc xe của Lisa ở phía bên trái, gần đến mức có vài lần va chạm vào nhau xẹt cả tia lửa điện. Cũng như thế, bên phải có xe của Ellie áp sát vào mục tiêu.
Bị hai chiếc xe áp sát vào, Lisa dù không muốn thì tốc độ vẫn phải chậm lại dần dần. Nhưng mà…nếu tốc độ cứ như thế mà giảm thì sẽ bị giết chết trong tay bọn họ không cần nghi ngờ.
Kéo cần số, chân nhấn mạnh ga tăng vọt tốc độ. Lisa là đang đánh cược mạng sống của mình vào chiếc xe!
Đúng lúc này, Ellie và Vanessa vội vàng tránh xa chiếc xe ấy. Tốc độ lập tức tăng vọt lên mà không có thứ ma sát kiềm hãm lại khiến Lisa lạc tay lái, hành động của bọn họ không nằm trong dự đoán của cô ta.
“Start!” – Ellie nói nhỏ qua bộ đàm, âm thanh của nhỏ truyền đến tai nghe của một ai đó cách đó cả trăm km.
“Cạch”
Không nhanh cũng không chậm, người đó nhấn ngón trỏ xuống phím Enter trên bàn phím laptop đặt trước mặt.
Đúng lúc này, Thụy Dương từ bên ngoài bước vào, bộ dạng vô cùng khẩn trương cùng động tác rất nhanh gọn.
- Lập tức thu xếp hành lí, chúng ta rời khỏi đây. – Thụy Dương không nói nhiều, lập tức mở tung tủ gỗ trong phòng lấy vài bộ đồ đã đặt trong đó ra cho vào vali.
- Sao gấp vậy? Chúng ta đi đâu? – Vương Hoàng đứng dậy khỏi ghế.
- Thông tin cá nhân bị trộm, Tứ vương cùng Tứ hộ vệ nay không còn là bí mật nữa. Mục tiêu đầu tiên của họ là Ropez, Venus ra chỉ thị Tứ vương lập tức tìm nơi an toàn lẩn tránh một thời gian trước sự truy lùng của đối thủ. Còn về vấn đề chúng ta sẽ đi đâu…thì chắc là Pháp. Một nửa cơ ngơi của Dương gia đặt ở đó. Trong hoàn cảnh hiện tại, Dương gia là lá chắn bảo vệ tốt nhất. – Thụy Dương không dừng tay thu dọn mọi thứ, miệng vẫn không ngừng giải thích.
- Vậy còn Ropez? Chúng ta không cần giúp? – Vương Hoàng nhướn một bên mày.
- Không. Venus yêu cầu chúng ta phải bảo vệ tốt cho bản thân, Ropez con sẽ bé cứu. Vả lại, hiện tại Huyết Dạ cũng đang ở đây, không cần quá lo. Ropez mà có thể chết dễ vậy…đã không xứng đáng được xếp vào hàng ngũ của Tứ vương ngay từ đầu. – Thụy Dương cười nhạt.
Cả hai tiếp theo đó cũng không nói thêm câu nào, chỉ nhanh gọn thu dọn mọi thứ, thậm chí xóa sạch mọi dấu vết. Như thể họ chưa từng ở đây bao giờ.
…
Ngay từ thời điểm Vương Hoàng theo chỉ thị của Ellie khởi động, một âm thanh lớn phát ra cùng hơi nóng như muốn đốt cháy người khác xuất hiện phía trước mặt cả bọn.
“Bùm”
Ánh sáng chói mắt, sức công phá cũng thật khủng khiếp. Hơi nóng cùng cơn lốc đầy bụi lướt qua tứ phía, kèm theo những mảnh vụn của chiếc xe vừa mới đó mà đã bị phá huỷ. Sai lầm của Tứ quản lí hôm nay chính là thế, cầm chắc được một thứ tựa Black Wings thì lập tức tháo bỏ phòng bị mà không đề phòng. Thực chất, bên trong viên đá được cấy vào con chip phát nổ được kích hoạt từ xa. Đây là sản phầm mới được nghiên cứu của tổ vũ khí hạt nhân tại D.E.A.T.H, mà kẻ tổ trưởng của tổ nghiên cứu sản phẩm này không ai khác chính là Hắc Vũ – Vương Hoàng.
“Kích hoạt rồi?” – Giọng nói âm lãnh của nó vang lên trong bộ đàm, cả đám người đều nghe thấy.
“Đã nổ…nhưng không biết Lisa đã mất mạng hay chưa.” – Vanessa chăm chăm nhìn ra biển lửa trước mặt, đáy mắt loáng thoáng vài tia suy đoán.
“Huy động lực lượng hỗ trợ phong toả trong phạm vi 1km. Sống thấy người, chết thấy xác.” – Nó nâng cao âm giọng.
“Rõ. Chắc chắn sẽ mang xác cô ta về. Tao vẫn không thể chờ được ngày mang xác bọn họ đem tế cho Minh Quang và Hoàng Kỳ.” – Ellie tham gia cuộc nói chuyện, ánh mắt bộc lộ rõ sự giẫn dữ lẫn hận thù.
“Hôm nay là dấu chấm hết của Tứ quản lí.” – Jersey cười lạnh, phản bội Tứ ma nữ, chết như thế đã là nể nang tình nghĩa bao năm lắm rồi.
“Tốt, tới bar Wizard. Sarah đang hấp hối kia cần người chăm sóc tận tình. Có điều, nếu mọi người tới trễ thì dưới tay của Trent (hắn) không biết cô ta có còn sống hay không?!” – Nó nhướn mày nhìn màn hình laptop trước mặt, nụ cười giễu cợt trên mọi lại càng sâu thêm.
“Được…tập trung tại Wizard.” – Ellie liếm môi, Sarah này cũng thực quá vô dụng đi? Nhỏ chỉ đánh vài cái mà đã sống dở chết dở như thế, thật chẳng đáng mặt một sát thủ chuyên nghiệp.
Nhìn một màn hoành tráng trước mắt, ba cô gái đều có vẻ mặt trào phúng, khinh miệt. Cái giả phải trả như thế thật nhẹ nhàng cho bọn họ, nếu muốn trừng phạt thật sự thì khiến chúng sống vật vã, chết không xong mới là đau đớn tột cùng. Món quà tạm biệt này vẫn còn thật tốt!
…
Venus siết chặt nắm đấm bàn tay khiến móng đâm cả vào da thịt, gương mặt u tối cùng con ngươi sâu thẳm khiến những người xung quanh không rét mà run. Khí thế lạnh lẽo bức ra từ người nó thật sự rất doạ người, là một kiểu như thể xác chết sống dậy mang theo khí tức của địa ngục âm u.
Nhìn từng hàng dài số liệu hiện trên màn hình laptop trên tay, nó trầm ngâm đến mức Nhã Ngọc lái xe bên cạnh cũng chẳng thể nhìn ra nó đang nghĩ gì.
- Không xâm nhập được? – Nhã Ngọc dò hỏi, mắt, tay và chân vẫn điều khiển chiếc xe phóng như bay. Điều quan trọng nhất lúc này là đến khách sạn Hoàng Gia kịp thời gian.
- Là bom kích hoạt từ xa mà nguồn kích hoạt là điện thoại di động cùa Anna. Có thể xâm nhập ngắt kết nối giữa hai nguồn với nhau nhưng đáng tiếc…cô ta kích hoạt mất rồi. Chúng ta chậm một bước. – Nó đóng nắp laptop lại, mở từng ngăn tủ trong xe ra. Nó tin chắc trong xe Nhã Ngọc không bao giờ thiếu vũ khí, đặc biệt như những thứ thường dùng như súng ngắn, dao găm hoặc lựu đạn.
- Còn bao lâu thì nổ?
- Không quá 12ph nữa. Tôi cho cô 5 phút để đến nơi. – Nó lắp băng đạn vào hai khẩu súng ngắn màu đen tuyền mới tinh, đồng thời lắp thêm vào đó bộ giảm thanh.
- … - Nhã Ngọc không trực tiếp trả lời trước mệnh lệnh của nó, 6km trong vòng 5ph, quả thật nó đã đem những kẻ xung quanh mình trở thành siêu nhân làm được tất cả mất rồi.
…
Ropez từ trong phòng tắm bước ra, hơi nước còn đọng lại trên thân thể đẫy đà nhìn vô cùng gợi tình. Nhưng mà chị thì hoàn toàn không để ý điều đó mà nằm phịch xuống giường.
Mất vài giây, Ropez bật dậy đi đến cạnh cửa sổ nhìn xuống dưới. Hàng lông mày thanh tú chau lại, bên dưới chị thấy có tới vài chiếc xe đen kịt, mà người từ trong đó đều mặc vest đen đang túa ra tiến vào khách sạn.
Khoé môi giật giật, phong cách làm việc này thật giống. Chỉ có thể là người của Dương gia – Dương Nhã Ngọc. Nhưng mà thứ gì có thể khiến cô ta điều động một lượng lớn người như thế đến đây? Chắc chắn là đã có chuyện gì đó rất lớn xảy ra. Ropez cũng không phải là không biết Nhã Ngọc, chỉ có những chuyện lớn mới khiến cô ta làm vậy, còn những chuyện nhỏ nhặt, Nhã Ngọc thật sự rất lười động tay động chân quản lý.
Quay người vào, Ropez thay một bồ đồ rồi một tay mở laptop, một tay lôi hết đống đồ đặt trong chiếc vali to tướng cửa mình.
Lấy con dao gọt hoa quả trên bàn, Ropez rạch một đường dài ở đáy vali rồi dùng tay xé to ra. Bên dưới lớp vải được nguỵ trang kia là 1 khẩu súng tiểu liên, 2 khẩu súng bạc cùng một con dao găm. Ropez nhanh nhẹn lắp từng thứ lên trên người bằng một tay, tay còn lại thao tác thật nhanh trên bàn phím. Ngón trỏ như cứng lại giữa không trung, mất vài giây chị mới trừng to mắt chửi tục một tiếng:
- Khốn nạn!
Là bom loại hình mới! Từng đống lớn chấc cao trong căn phòng bị bỏ hoang dưới tầng hầm, sản phẩm này là nghiên cứu mới của D.E.A.T.H nhưng vẫn chưa được đem ra thử nghiệm. Chết tiệt! Việc này không cần nói cũng biết là ai làm.
Bỏ mặc mọi thứ trong phòng, Ropez tông cửa xông ra ngoài, theo lối cầu thang thoát hiểm chạy xuống. Còn gần 4ph thời gian, không thể nào từ tầng 16 thoát ra ngoài, với tốc độ này, chỉ có thể đến tầng 4 là hết mức có thể.
Thời gian trôi ngược lại, đồng hồ nhích từng giây một đầy căng thẳng. Nhã Ngọc phanh gấp chiếc x even đường đối diện trước cổng khách sạn, nhìn xung quanh toàn người của mình nhưng không thấy bóng dáng của Ropez. Cô cùng Venus hấp tấp mở cánh cửa xe nhưng lại ngay lập tức phải đóng sập cửa lại.
“Bùm”
Âm thanh vang dội, ánh lửa đỏ rực bốc cháy đầy hoang dã, hơi nóng toả ra xung quanh, nóng đến mức dù đã đóng cửa xe, cả hai vẫn cảm thấy muốn bỏng da.
Venus mở to đôi mắt nhìn chằm chằm đám cháy, cố gắng tìm một bóng dáng nào đó nhưng không thấy. Trong đầu bỗng dưng trống rỗng, đôi mắt nhìn không thấy tiêu cự, hai bàn tay siết chặt đến rỉ máu. Không phải chứ? Ropez hẳn là sẽ không sao đi chứ? Sẽ thoát ra được mà phải không? Ropez giỏi như vậy, chỉ một vụ nổ thế này, sẽ không làm khó được chị mà! Sẽ không…không sao…
Hốc mắt đỏ lên ứa nước, nó tuy tin tưởng năng lực của Ropez nhưng vẫn không ngăn được bản thân lo sợ. Tuy tin tưởng, nhưng là bản thân nó không rõ Ropez có phát hiện khách sạn bị gài bom hay không? Nếu không biết thì chẳng phải là…
“Cốc…cốc…”
Nhã Ngọc cùng Venus quay đầu nhìn cánh cửa bên chỗ ngồi của nó, than hình cứng lại trong giây lát.
Là Ropez!
Thật sự là Ropez!
Chị ấy không sao!
Venus, đẩy mạnh cửa, lao xuống ôm chặt lấy Ropez, tâm tình đang căng như dây đàn bỗng chốc cũng được thả lỏng đôi ba phần, nhưng ngay sau đó lại bị tiếng rên rất nhỏ làm cho căng trở lại:
- A… - Tiếng kêu thật nhỏ vang từ trong miệng Ropez.
- Chị…chị không sao chứ? – Nó vội vã buông tay, nhìn bộ dạng chật vật đến thảm thương của Ropez.
Ropez ôm cánh tay bị gãy, từ đuôi lông mày cho đến khoé môi bị rách một đường khiến máu chảy bê bết dính trên làn da trắng, quần dài bị rách vài chỗ, hai đầu gối bị rách đến máu chảy thấm đượm theo từng bước chân.
- Chị… - Nó trợn to mắt nhìn Ropez, sao lại thành ra nông nỗi này?
- Chạy theo lối thoát hiểm đến lầu 5, thấy không còn nhiều thời gian nên leo cửa thông gió nhảy xuống đất. Không nghĩ tới lại thảm thương đến mức này, may mà nhanh chóng chạy xa, nếu không bị vụ nổ ảnh hưởng, không biết bộ dạng còn thê thảm đến đâu? – Ropez cười khổ giải thích, giọng nói thều thào đến không nghe rõ.
- Em đưa chị đến bệnh viện, như thế này không được rồi. Bọn Anna trộm được thông tin của Tứ vương nên hiện tại chúng ta phải nhanh chóng rời khỏi đây. Sau khi băng bó, chúng ta trực tiếp đến Pháp. Lúc này, Dương gia là nơi an toàn nhất. – Nó dìu Ropez ngồi vào xe.
- Chị không thể đi, Nguyệt Ân… - Ropez lắc đầu nguầy nguậy. Tứ vương bị truy sát, vậy có nghĩa là nếu đến Dương gia sẽ chạm mặt Kiệt. Ngày đó biến mất, chính chị đã nói rằng sẽ không xuất hiện trong tầm mắt của anh lần nữa. Sẽ không xuất hiện, nhưng mỗi lần ngoái đầu lại sẽ thấy Ropez đứng sau chờ. Còn thêm Nguyệt Ân, chị không thể xa con bé, cũng không thể để Kiệt thấy nó, chị muốn đứa con này là của riêng mình mà không phải là công cụ bắt Kiệt phụ trách cuộc đời hai mẹ con.
- Chị suy nghĩ nhiều những thứ vô ích đó làm gì? Nếu chị không mốn gặp Kiệt, không ai có thể ép chị. Đến Dương gia chị chỉ cân an tĩnh ở trong phòng đừng ra ngoài là được, còn về phần Nguyệt Ân, em sẽ nhờ người chăm sóc con bé. Dương gia dù hiện tại có là nơi an toàn nhất cũng vẫn là không thích hợp với nó nên chị đừng lo. – Bước chân nó hơi khựng lại, sau có thanh âm trầm xuống một chút.
- Chị… - Ropez cắn răng một chút.
- Đây là lệnh của tổ chức, dù cho chị không muốn đi cũng bắt buộc phải đi. Nguyệt Ân chắc chắn sẽ có người chăm sóc nó thật tốt thay chị. Đến Dương gia, chị an tâm dưỡng thương đi, rồi chuẩn bị tinh thần thật tốt, thời gian sau đó, chị có việc phải làm đấy. – Nó nhìn vẻ mặt cứ do dự mãi của Ropez không chịu được, đến cuối cùng đành phải ép buộc. Dù không muốn ra lệnh cưỡng chế, nhưng với tình huống này…nó đẩy mạnh Ropez vào xe, cũng ngồi vào rồi đóng mạnh cửa.
- Bệnh viện thành phố! – Nó liếc mắt nhìn Dương Nhã Ngọc qua kính xe, tay thuần thục dùng bông băng có sẵn cầm máu cho Ropez.
Đòn đánh này quả là món quà đầy bất ngờ dành cho Tứ ma nữ và Tứ vương. Nhưng mà, haha…Anna, Tứ quản lí từ bây giờ chính thức biến mất. Linda là người của Tứ ma nữ, Lisa cùng Sara, một người bại dưới tay Ellie, một người mất mạng do Jersey và Vanessa. Bây giờ còn lại một mình cô, cô muốn làm gì tiếp theo?
Dây thần kinh của Lisa căng lên như dây đàn. Rõ ràng là những người phía sau muốn lấy mạng của cô ta mà?!
“Cạch…cạch…”
Vanessa nhíu chặt mày. Đúng lúc này tự dưng lại hết đạn, là muốn trêu ngươi kẻ khác sao? Killer hơi liếc mắt sang nhìn con người bên cạnh, vô tình lại bị dáng vẻ chán nản nhưng đầy kiêu ngạo kia thu hút:
- Anh thật phải công nhận…em dù ở tình trạng hay biểu cảm nào đều cũng có thể câu dẫn đàn ông. Thật chẳng hiểu tại sao ngày xưa anh lại ngu ngốc để em một mình ngoài đường mà không trưc tiếp bắt về giam lỏng ở nhà đây nhỉ? – Killer lắc đầu đầy vẻ cảm thán.
- Hừ…anh thích nói bừa nhỉ? Trực tiếp đem về giam lỏng? Anh nghĩ mình có khả năng thần kì đó? – Vanessa lườm lườm Killer như kiểu muốn nói: “Ngày xưa chính anh là người đẩy em ra xa, giờ còn ở đó mà làm bộ mặt hối tiếc sao?”
- Hờ… - Killer nhìn ánh mắt của Vanessa, lại chẳng thể nói được gì đành thở dài rồi ngậm mồm tiếp tục lái xe.
- Áp sát bên phải chiếc xe, Ellie áp sát bên trái. Jersey lập tức đi gải tán dân cư xung quanh đây, đừng làm kinh động đến phía chính quyền. – Vanessa vừa thay băng đạn mới, vừa ra lệnh qua bộ đàm.
“Ok…” – Nhanh chóng đã có tiếng đáp lại cô nàng.
“Venus vừa ra chỉ thị mới…Giết sạch, không cần chừa mạng lại cho họ.” – Jersey trầm giọng nói qua bộ đàm.
“Hửm?” – Vanessa lẫn Ellie đều sửng sốt.
“Giữ bọn họ lại lúc này nguy hiểm. Thông tin cá nhân trong hồ sơ mật đã bị trộm, đồng nghĩa với nguy hiểm của Tứ hộ vệ và Tứ vương. Mục tiêu đầu tiên của họ là Bướm Đêm – Ropez.” – Jersey không nhanh không chậm trả lời. (Chú thích: Tứ vương bao gồm Bướm Đêm – Ropez, Nữ tước – Thụy Dương, Huyết Dạ - Kiệt, Hắc Vũ – Vương Hoàng :)))) )
“Rõ. Thay đổi kế hoạch.” – Ellie lạnh nhạt trả lời, không thể nào nghe rõ cảm xúc của nhỏ lúc này.
“Hiểu. Lập tức triển khai kế hoạch, đuổi cùng giết tuyệt.” – Vanessa nheo mắt một chút, đôi con ngươi màu đen đảo quanh một vòng rồi hơi dừng lại trên người Killer.
Cắt tín hiệu đường truyền liên lạc, băng đạn cũng thay xong, Vanessa không chần chừ bóp cò liên tục về phía chiếc xe Ferrari trước mặt.
“Pằng…pằng…pằng…pằng…”
Tiếng nổ súng của Vanessa ngày càng xối xả, chiếc xe được Killer điều khiển ngày càng áp sát với chiếc xe của Lisa ở phía bên trái, gần đến mức có vài lần va chạm vào nhau xẹt cả tia lửa điện. Cũng như thế, bên phải có xe của Ellie áp sát vào mục tiêu.
Bị hai chiếc xe áp sát vào, Lisa dù không muốn thì tốc độ vẫn phải chậm lại dần dần. Nhưng mà…nếu tốc độ cứ như thế mà giảm thì sẽ bị giết chết trong tay bọn họ không cần nghi ngờ.
Kéo cần số, chân nhấn mạnh ga tăng vọt tốc độ. Lisa là đang đánh cược mạng sống của mình vào chiếc xe!
Đúng lúc này, Ellie và Vanessa vội vàng tránh xa chiếc xe ấy. Tốc độ lập tức tăng vọt lên mà không có thứ ma sát kiềm hãm lại khiến Lisa lạc tay lái, hành động của bọn họ không nằm trong dự đoán của cô ta.
“Start!” – Ellie nói nhỏ qua bộ đàm, âm thanh của nhỏ truyền đến tai nghe của một ai đó cách đó cả trăm km.
“Cạch”
Không nhanh cũng không chậm, người đó nhấn ngón trỏ xuống phím Enter trên bàn phím laptop đặt trước mặt.
Đúng lúc này, Thụy Dương từ bên ngoài bước vào, bộ dạng vô cùng khẩn trương cùng động tác rất nhanh gọn.
- Lập tức thu xếp hành lí, chúng ta rời khỏi đây. – Thụy Dương không nói nhiều, lập tức mở tung tủ gỗ trong phòng lấy vài bộ đồ đã đặt trong đó ra cho vào vali.
- Sao gấp vậy? Chúng ta đi đâu? – Vương Hoàng đứng dậy khỏi ghế.
- Thông tin cá nhân bị trộm, Tứ vương cùng Tứ hộ vệ nay không còn là bí mật nữa. Mục tiêu đầu tiên của họ là Ropez, Venus ra chỉ thị Tứ vương lập tức tìm nơi an toàn lẩn tránh một thời gian trước sự truy lùng của đối thủ. Còn về vấn đề chúng ta sẽ đi đâu…thì chắc là Pháp. Một nửa cơ ngơi của Dương gia đặt ở đó. Trong hoàn cảnh hiện tại, Dương gia là lá chắn bảo vệ tốt nhất. – Thụy Dương không dừng tay thu dọn mọi thứ, miệng vẫn không ngừng giải thích.
- Vậy còn Ropez? Chúng ta không cần giúp? – Vương Hoàng nhướn một bên mày.
- Không. Venus yêu cầu chúng ta phải bảo vệ tốt cho bản thân, Ropez con sẽ bé cứu. Vả lại, hiện tại Huyết Dạ cũng đang ở đây, không cần quá lo. Ropez mà có thể chết dễ vậy…đã không xứng đáng được xếp vào hàng ngũ của Tứ vương ngay từ đầu. – Thụy Dương cười nhạt.
Cả hai tiếp theo đó cũng không nói thêm câu nào, chỉ nhanh gọn thu dọn mọi thứ, thậm chí xóa sạch mọi dấu vết. Như thể họ chưa từng ở đây bao giờ.
…
Ngay từ thời điểm Vương Hoàng theo chỉ thị của Ellie khởi động, một âm thanh lớn phát ra cùng hơi nóng như muốn đốt cháy người khác xuất hiện phía trước mặt cả bọn.
“Bùm”
Ánh sáng chói mắt, sức công phá cũng thật khủng khiếp. Hơi nóng cùng cơn lốc đầy bụi lướt qua tứ phía, kèm theo những mảnh vụn của chiếc xe vừa mới đó mà đã bị phá huỷ. Sai lầm của Tứ quản lí hôm nay chính là thế, cầm chắc được một thứ tựa Black Wings thì lập tức tháo bỏ phòng bị mà không đề phòng. Thực chất, bên trong viên đá được cấy vào con chip phát nổ được kích hoạt từ xa. Đây là sản phầm mới được nghiên cứu của tổ vũ khí hạt nhân tại D.E.A.T.H, mà kẻ tổ trưởng của tổ nghiên cứu sản phẩm này không ai khác chính là Hắc Vũ – Vương Hoàng.
“Kích hoạt rồi?” – Giọng nói âm lãnh của nó vang lên trong bộ đàm, cả đám người đều nghe thấy.
“Đã nổ…nhưng không biết Lisa đã mất mạng hay chưa.” – Vanessa chăm chăm nhìn ra biển lửa trước mặt, đáy mắt loáng thoáng vài tia suy đoán.
“Huy động lực lượng hỗ trợ phong toả trong phạm vi 1km. Sống thấy người, chết thấy xác.” – Nó nâng cao âm giọng.
“Rõ. Chắc chắn sẽ mang xác cô ta về. Tao vẫn không thể chờ được ngày mang xác bọn họ đem tế cho Minh Quang và Hoàng Kỳ.” – Ellie tham gia cuộc nói chuyện, ánh mắt bộc lộ rõ sự giẫn dữ lẫn hận thù.
“Hôm nay là dấu chấm hết của Tứ quản lí.” – Jersey cười lạnh, phản bội Tứ ma nữ, chết như thế đã là nể nang tình nghĩa bao năm lắm rồi.
“Tốt, tới bar Wizard. Sarah đang hấp hối kia cần người chăm sóc tận tình. Có điều, nếu mọi người tới trễ thì dưới tay của Trent (hắn) không biết cô ta có còn sống hay không?!” – Nó nhướn mày nhìn màn hình laptop trước mặt, nụ cười giễu cợt trên mọi lại càng sâu thêm.
“Được…tập trung tại Wizard.” – Ellie liếm môi, Sarah này cũng thực quá vô dụng đi? Nhỏ chỉ đánh vài cái mà đã sống dở chết dở như thế, thật chẳng đáng mặt một sát thủ chuyên nghiệp.
Nhìn một màn hoành tráng trước mắt, ba cô gái đều có vẻ mặt trào phúng, khinh miệt. Cái giả phải trả như thế thật nhẹ nhàng cho bọn họ, nếu muốn trừng phạt thật sự thì khiến chúng sống vật vã, chết không xong mới là đau đớn tột cùng. Món quà tạm biệt này vẫn còn thật tốt!
…
Venus siết chặt nắm đấm bàn tay khiến móng đâm cả vào da thịt, gương mặt u tối cùng con ngươi sâu thẳm khiến những người xung quanh không rét mà run. Khí thế lạnh lẽo bức ra từ người nó thật sự rất doạ người, là một kiểu như thể xác chết sống dậy mang theo khí tức của địa ngục âm u.
Nhìn từng hàng dài số liệu hiện trên màn hình laptop trên tay, nó trầm ngâm đến mức Nhã Ngọc lái xe bên cạnh cũng chẳng thể nhìn ra nó đang nghĩ gì.
- Không xâm nhập được? – Nhã Ngọc dò hỏi, mắt, tay và chân vẫn điều khiển chiếc xe phóng như bay. Điều quan trọng nhất lúc này là đến khách sạn Hoàng Gia kịp thời gian.
- Là bom kích hoạt từ xa mà nguồn kích hoạt là điện thoại di động cùa Anna. Có thể xâm nhập ngắt kết nối giữa hai nguồn với nhau nhưng đáng tiếc…cô ta kích hoạt mất rồi. Chúng ta chậm một bước. – Nó đóng nắp laptop lại, mở từng ngăn tủ trong xe ra. Nó tin chắc trong xe Nhã Ngọc không bao giờ thiếu vũ khí, đặc biệt như những thứ thường dùng như súng ngắn, dao găm hoặc lựu đạn.
- Còn bao lâu thì nổ?
- Không quá 12ph nữa. Tôi cho cô 5 phút để đến nơi. – Nó lắp băng đạn vào hai khẩu súng ngắn màu đen tuyền mới tinh, đồng thời lắp thêm vào đó bộ giảm thanh.
- … - Nhã Ngọc không trực tiếp trả lời trước mệnh lệnh của nó, 6km trong vòng 5ph, quả thật nó đã đem những kẻ xung quanh mình trở thành siêu nhân làm được tất cả mất rồi.
…
Ropez từ trong phòng tắm bước ra, hơi nước còn đọng lại trên thân thể đẫy đà nhìn vô cùng gợi tình. Nhưng mà chị thì hoàn toàn không để ý điều đó mà nằm phịch xuống giường.
Mất vài giây, Ropez bật dậy đi đến cạnh cửa sổ nhìn xuống dưới. Hàng lông mày thanh tú chau lại, bên dưới chị thấy có tới vài chiếc xe đen kịt, mà người từ trong đó đều mặc vest đen đang túa ra tiến vào khách sạn.
Khoé môi giật giật, phong cách làm việc này thật giống. Chỉ có thể là người của Dương gia – Dương Nhã Ngọc. Nhưng mà thứ gì có thể khiến cô ta điều động một lượng lớn người như thế đến đây? Chắc chắn là đã có chuyện gì đó rất lớn xảy ra. Ropez cũng không phải là không biết Nhã Ngọc, chỉ có những chuyện lớn mới khiến cô ta làm vậy, còn những chuyện nhỏ nhặt, Nhã Ngọc thật sự rất lười động tay động chân quản lý.
Quay người vào, Ropez thay một bồ đồ rồi một tay mở laptop, một tay lôi hết đống đồ đặt trong chiếc vali to tướng cửa mình.
Lấy con dao gọt hoa quả trên bàn, Ropez rạch một đường dài ở đáy vali rồi dùng tay xé to ra. Bên dưới lớp vải được nguỵ trang kia là 1 khẩu súng tiểu liên, 2 khẩu súng bạc cùng một con dao găm. Ropez nhanh nhẹn lắp từng thứ lên trên người bằng một tay, tay còn lại thao tác thật nhanh trên bàn phím. Ngón trỏ như cứng lại giữa không trung, mất vài giây chị mới trừng to mắt chửi tục một tiếng:
- Khốn nạn!
Là bom loại hình mới! Từng đống lớn chấc cao trong căn phòng bị bỏ hoang dưới tầng hầm, sản phẩm này là nghiên cứu mới của D.E.A.T.H nhưng vẫn chưa được đem ra thử nghiệm. Chết tiệt! Việc này không cần nói cũng biết là ai làm.
Bỏ mặc mọi thứ trong phòng, Ropez tông cửa xông ra ngoài, theo lối cầu thang thoát hiểm chạy xuống. Còn gần 4ph thời gian, không thể nào từ tầng 16 thoát ra ngoài, với tốc độ này, chỉ có thể đến tầng 4 là hết mức có thể.
Thời gian trôi ngược lại, đồng hồ nhích từng giây một đầy căng thẳng. Nhã Ngọc phanh gấp chiếc x even đường đối diện trước cổng khách sạn, nhìn xung quanh toàn người của mình nhưng không thấy bóng dáng của Ropez. Cô cùng Venus hấp tấp mở cánh cửa xe nhưng lại ngay lập tức phải đóng sập cửa lại.
“Bùm”
Âm thanh vang dội, ánh lửa đỏ rực bốc cháy đầy hoang dã, hơi nóng toả ra xung quanh, nóng đến mức dù đã đóng cửa xe, cả hai vẫn cảm thấy muốn bỏng da.
Venus mở to đôi mắt nhìn chằm chằm đám cháy, cố gắng tìm một bóng dáng nào đó nhưng không thấy. Trong đầu bỗng dưng trống rỗng, đôi mắt nhìn không thấy tiêu cự, hai bàn tay siết chặt đến rỉ máu. Không phải chứ? Ropez hẳn là sẽ không sao đi chứ? Sẽ thoát ra được mà phải không? Ropez giỏi như vậy, chỉ một vụ nổ thế này, sẽ không làm khó được chị mà! Sẽ không…không sao…
Hốc mắt đỏ lên ứa nước, nó tuy tin tưởng năng lực của Ropez nhưng vẫn không ngăn được bản thân lo sợ. Tuy tin tưởng, nhưng là bản thân nó không rõ Ropez có phát hiện khách sạn bị gài bom hay không? Nếu không biết thì chẳng phải là…
“Cốc…cốc…”
Nhã Ngọc cùng Venus quay đầu nhìn cánh cửa bên chỗ ngồi của nó, than hình cứng lại trong giây lát.
Là Ropez!
Thật sự là Ropez!
Chị ấy không sao!
Venus, đẩy mạnh cửa, lao xuống ôm chặt lấy Ropez, tâm tình đang căng như dây đàn bỗng chốc cũng được thả lỏng đôi ba phần, nhưng ngay sau đó lại bị tiếng rên rất nhỏ làm cho căng trở lại:
- A… - Tiếng kêu thật nhỏ vang từ trong miệng Ropez.
- Chị…chị không sao chứ? – Nó vội vã buông tay, nhìn bộ dạng chật vật đến thảm thương của Ropez.
Ropez ôm cánh tay bị gãy, từ đuôi lông mày cho đến khoé môi bị rách một đường khiến máu chảy bê bết dính trên làn da trắng, quần dài bị rách vài chỗ, hai đầu gối bị rách đến máu chảy thấm đượm theo từng bước chân.
- Chị… - Nó trợn to mắt nhìn Ropez, sao lại thành ra nông nỗi này?
- Chạy theo lối thoát hiểm đến lầu 5, thấy không còn nhiều thời gian nên leo cửa thông gió nhảy xuống đất. Không nghĩ tới lại thảm thương đến mức này, may mà nhanh chóng chạy xa, nếu không bị vụ nổ ảnh hưởng, không biết bộ dạng còn thê thảm đến đâu? – Ropez cười khổ giải thích, giọng nói thều thào đến không nghe rõ.
- Em đưa chị đến bệnh viện, như thế này không được rồi. Bọn Anna trộm được thông tin của Tứ vương nên hiện tại chúng ta phải nhanh chóng rời khỏi đây. Sau khi băng bó, chúng ta trực tiếp đến Pháp. Lúc này, Dương gia là nơi an toàn nhất. – Nó dìu Ropez ngồi vào xe.
- Chị không thể đi, Nguyệt Ân… - Ropez lắc đầu nguầy nguậy. Tứ vương bị truy sát, vậy có nghĩa là nếu đến Dương gia sẽ chạm mặt Kiệt. Ngày đó biến mất, chính chị đã nói rằng sẽ không xuất hiện trong tầm mắt của anh lần nữa. Sẽ không xuất hiện, nhưng mỗi lần ngoái đầu lại sẽ thấy Ropez đứng sau chờ. Còn thêm Nguyệt Ân, chị không thể xa con bé, cũng không thể để Kiệt thấy nó, chị muốn đứa con này là của riêng mình mà không phải là công cụ bắt Kiệt phụ trách cuộc đời hai mẹ con.
- Chị suy nghĩ nhiều những thứ vô ích đó làm gì? Nếu chị không mốn gặp Kiệt, không ai có thể ép chị. Đến Dương gia chị chỉ cân an tĩnh ở trong phòng đừng ra ngoài là được, còn về phần Nguyệt Ân, em sẽ nhờ người chăm sóc con bé. Dương gia dù hiện tại có là nơi an toàn nhất cũng vẫn là không thích hợp với nó nên chị đừng lo. – Bước chân nó hơi khựng lại, sau có thanh âm trầm xuống một chút.
- Chị… - Ropez cắn răng một chút.
- Đây là lệnh của tổ chức, dù cho chị không muốn đi cũng bắt buộc phải đi. Nguyệt Ân chắc chắn sẽ có người chăm sóc nó thật tốt thay chị. Đến Dương gia, chị an tâm dưỡng thương đi, rồi chuẩn bị tinh thần thật tốt, thời gian sau đó, chị có việc phải làm đấy. – Nó nhìn vẻ mặt cứ do dự mãi của Ropez không chịu được, đến cuối cùng đành phải ép buộc. Dù không muốn ra lệnh cưỡng chế, nhưng với tình huống này…nó đẩy mạnh Ropez vào xe, cũng ngồi vào rồi đóng mạnh cửa.
- Bệnh viện thành phố! – Nó liếc mắt nhìn Dương Nhã Ngọc qua kính xe, tay thuần thục dùng bông băng có sẵn cầm máu cho Ropez.
Đòn đánh này quả là món quà đầy bất ngờ dành cho Tứ ma nữ và Tứ vương. Nhưng mà, haha…Anna, Tứ quản lí từ bây giờ chính thức biến mất. Linda là người của Tứ ma nữ, Lisa cùng Sara, một người bại dưới tay Ellie, một người mất mạng do Jersey và Vanessa. Bây giờ còn lại một mình cô, cô muốn làm gì tiếp theo?
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook