Sarah mỉm cười đắc thắng khi nhìn thấy gương mặt xám ngoét đầy tức giận của Ellie, trông cô nàng thật đáng sợ.

Quắc mắt lên nhìn Sarah, đôi mắt Ellie đảo liên tục, tích cực suy nghĩ xem kẻ như cô ta có thể giấu viên đá ở đâu được?

Dựa vào những đặc điểm như kích thước, màu sắc của viên đá thì…

Nheo mắt lại, một tia tinh quang xoẹt ngang đầu nhỏ.

Ngẩn mặt nhìn Sarah, Ellie liếm nhẹ bờ môi nhướn một bên mày:

- Rốt cuộc thì viên đá…cô giấu nó ở đâu? – Ellie vẫn gặng hỏi, xem như đây là ân huệ cuối cũng dành cho cô ta. Nếu cô ta mà còn không chịu nắm lấy thì đừng hòng nhỏ để Sarah rời khỏi đây được nửa bước.

- Tôi đã nói rồi, tôi không hề biết nó ở đâu. Sao cô cứ phải gán cho tôi việc ăn trộm viên đá thế nhỉ? Chúng ta chưa từng gặp mặt, cũng không thù không oán.

- Cô nói nhiều như vậy để làm gì? Xét một người có lấy trộm không đâu cần phải quen biết hay đã từng gặp mặt nhau? Vậy là cô vẫn không chịu thừa nhận? – Thật là khiến người khác mất kiên nhẫn, Ellie đã tự nguyện chọn cho cô ta một con đường thoát mà cô ta nhất quyết không đi thì sau này đừng có bao giờ trách nhỏ vô tình.

- Tôi không giữ nó. – Sarah vẫn quanh co chối cãi. Về việc viên đá…thật sự cô ta có giữ…vấn đề là…cô ta chẳng bị thiểu năng mà nói ra chuyện ấy!

- Hừ… - Ellie cười lạnh, bước tới gần Sarah.

Dí sát mặt mình và mặt cô ta, bàn tay Ellie bóp chặt cằm của Sarah.

Ánh mắt của Ellie khiến cô ta bất giác run sợ. Cái uy quyền như thế này…thật là bức người! Một ánh mắt như muốn thiêu sống cả con mồi nhưng lại vừa muốn đóng băng luôn cả kẻ trước mặt. Quả thật là một tầm thường. Ánh mắt ấy rất sâu…và không thể nhìn thấy đáy của nó là nằm ở đâu và ở nơi nào. Những suy nghĩ bên trong nó như bị một tấm màn đen phủ lại, che khuất hoàn mĩ.

Bỗng dưng ánh mắt của Ellie sáng lên, điều này đối với Sarah chẳng có gì tốt đẹp.

Không phải chứ? Nhỏ đã biết cô ta làm gì với viên đá rồi? Hay là nhỏ tính làm gì cô ta đây?

Lòng bàn tay nắm chặt rịn ra mồ hôi rất nhiều, nét căng thẳng càng ngày càng hiện rõ trên khuôn mặt Sarah. Đối với một sát thủ, suy nghĩ trong lòng mà hiện rõ hết trên mặt như thế này…thực là cô ta đã quá thất bại rồi!



Đứng ngay góc khuất, Linda tựa lưng vào tường theo dõi diễn biến mọi chuyện. Thông qua cái tai nghe được kết nối từ chiếc máy nghe lén mà Linda đã cài lên người Sarah, tất cả mọi thứ đều đã được vạch rõ trong bộ não của cô.

Môi hơi cười khẩy, Linda nheo mắt để ý nghĩ đị che lấp hoàn toàn. Sarah dùng cái thủ thuật chỉ có thể che được mắt con nít để giấu đi viên đá trước mặt của Ellie, thật sự là một ý định không chút nào được gọi là khôn ngoan. Nhưng mà Linda hiểu, trong tình thế cấp bách chỉ có thể làm liều hoặc chịu chết ấy, Sarah tất nhiên sẽ chọn phương án có tỉ lệ thoát khỏi cao hơn, dù nó chỉ là 1%.

Quay lưng rời khỏi căn hầm, mọi chuyện còn lại cứ để Ellie giải quyết, tin chắc là viên đá rồi cùng sẽ thuộc về chủ nhận của nó trở lại mà thôi.



Hắn cùng Nhã Ngọc ngồi trên sofa, nhìn chằm chằm vào màn hình được thu tín hiệu từ camera. Đến lúc này thật sự hắn vẫn chưa hiểu, làm thế nào mà chỉ trong phút chốc viên đá lại không cánh mà bay đi mất như vậy?

- Viên đá đó cô ta có thể đem đi đâu? – Hắn vò đầu bức tóc tức tối.

- Hửm? Tôi tuởng chỉ số IQ của anh cao lắm, hóa ra cả một buổi rồi vẫn chưa nghiệm ra được điều gì sao? – Nhã Ngọc bĩu môi chán nản.

- Nghiệm ra được điều gì là điều gì? Rõ ràng lúc tới đó cô ta vẫn giữ viên đá, thể nào lại biến mất nhanh đến mức vô lí như vậy? – Hắn lầm bầm.

- Hừ…đừng nói nhỏ như thế, nghe chói tai lắm. Cũng đừng bảo tôi quá đáng với anh bởi vì nếu là Bảo An thì nó đả đá anh ra luôn khỏi phòng từ lâu rồi. – Nhã Ngọc chau mày, đầu óc tự dưng lại thấy ong ong cả lên.

- Thế thì cô nói thử xem, viên đá ở đâu? – Hắn gắt.

- To tiếng với phụ nữ, anh có phải là đàn ông không vậy? – Nhã Ngọc chẳng chút kiên dè quát lại, âm lượng có khi còn to hơn.

- … - Hắn im lặng, chuyện hắn có phải đàn ông hay không thì thật sự chỉ có nó mới có thể kiểm chứng. (Eo ơi… @@)

- Đồ dở hơi lắm mồm. Không hiểu sao An lại có thể thích một kẻ như anh nhỉ? – Nhã Ngọc cảm thấy thực khó chịu với con người này. Không phải vì hắn nãy giờ vẫn không nghiệm ra được chuyện viên đá, không phải bởi vì hắn nói nhiều, cũng không phải bởi vì hắn phiền phức. Đơn giản…Nhã Ngọc ghét hắn vì nỗi đau dẫn đến sự mù quáng của người đối thủ của cô. Đối với Nhã Ngọc, nó là người thân, cũng vừa là đối thủ.

Dương gia là một gia tộc hùng mạnh tại Mĩ và Pháp, ai nhìn vào cũng chỉ thấy được cái cảnh cô sung túc trong váy lụa khăn gấm, nhưng mà thực chất có mấy ai nhìn thấy được sự tranh đấu giành quyền lực trong cái gia tộc vững mạnh này?

Bất cứ một thành viên nào trong gia tộc cũng lăm le nhòm ngó chiếc ghế chủ nhân của Dương gia, còn cô thì không ham. Chính vì những mưu cầu có lợi cho bản thân đó, con người không tiếc giẫm đạp, chen chúc và loại bỏ những kẻ ngáng đường họ cho dù có là huyết thống đi chăng nữa. Bởi thế mới hiểu thời đại này, chữ “tâm” của con người bị tha hóa, đồng tiền mới là thứ điều khiển tất cả.

Cô gia nhập khóa huấn luyện của D.E.A.T.H trước đối thủ 2 tháng. Có điều đáng tiếc…hai tháng cô cố gắng phấn đấu ấy lại chỉ bằng lúc mà nó vừa đặt chân vào chốn này. Và kể từ đó, chẳng hiều vì sao hai người trở thành đối thủ. Cô khơi dậy được hứng thú trong nó, cũng như nó mang lại nhiệt huyết cùng quyết tâm cho cô.

Hai con người như thế, dù là đối thủ nhưng khi hoạn nạn thì chia sẻ, hợp tác thì ăn ý. Đến lúc này, Nhã Ngọc cô mới tìm thấy được một chút ý nghĩa của cuộc sống. Cô cảm thấy ghen tị với Ellie, với Vanessa, với Jersey. Họ được bên cạnh cô gái này từ thuở nhỏ, được cùng nhau tạo thành một tình bạn đẹp biết dường nào. Có điều, người ta thường nói: “Tốt nhất là đừng tham lam, kẻo không mất cả chì lẫn chài”. Cô là nên cảm thấy mình hạnh phúc vì đã được quen nó, dù muộn thì cũng là quen. Còn đỡ hơn là mãi mãi không biết đến nhau, làm cô mãi mãi sống trong bóng tối của sự tranh đoạt gia tộc.

Chính vì thế…đối với cô, hiềm khích với tên con trai trước mặt thực sự lớn. Một lần khiến Bảo An đau cũng đủ khiến cô hận hắn cả đời này!

Nhưng mà điều này, Nhã Ngọc cô đâu có quyền được quyết định? Tình yêu của An, cô không có quyền được làm chủ nó, bởi vì nó đâu phải của cô? Dù uốn nó rời khỏi hắn, mọi chuyện thực sự dễ như vậy? Aic ó thể không hiểu nó nhưng Ngọc thì không thể không hiểu, bản thân Bảo An cũng giống như cô. Trưởng thành từ trong những nỗi đau, che giấu nước mắt của bản thân chỉ là để ọi người không lo lắng. Còn bản thân chịu tất cả mọi thứ. Thực cảm giác đó rất mệt mỏi.

Chuyện ấy chung quy đến cuối…tình yêu là thứ gì đó rất đau khổ, một vòng lẩn quẩn. Trách? Trách ai bây giờ? Tình yêu này, nó không có tội…hắn cũng thế…chỉ là trái tim cải hai đã giam chặt hình bóng của nhau. Và cũng là vì số phận an bài hai cuộc đời này gắn kết với nhau mà thôi.

Nhã Ngọc thở hắt ra, lắc đầu tỏ ý không muốn suy nghĩ tiếp nữa. Chuyện đó là chuyện riêng của hai người họ, cô có quyền gì mà phán xét hay suy nghĩ nhiều?

Lấy từ trong túi xách ra một bao thuốc và một cái bật lửa, Nhã Ngọc châm một đuối rồi đưa lên miệng rít một hơi thật dài.

- Phù… - Nhả ra một lớp khói mờ đậm đặc mùi thuốc lá, Ngọc đã dập ngay điếu thuốc không hút nữa. Là sở thích của cô, chỉ rít một hơi rồi thôi, không tiếp tục.

- Cô không thể thoải mái nói cho tôi biết chỗ viên đá sao? Thái độ của cô dường như không thích tôi? – Hắn cười khẩy.

- Phải…anh khiến tôi chướn mắt. Như thế thì đã sao? – Ngọc không vòng vo, trực tiếp thừa nhận.

- Tôi nhớ mình chưa từng đắc tội cô. – Hắn nhíu mày.

- Tôi không quan tậm điều đó. Còn về chuyện viên đá…anh không thấy sao? Trước khi Sarah quay mặt lại nhìn Vi, cô ta đã chạm tay vào thứ gì? – Ánh mắt Ngọc hơi chùn xuống, sâu hun hút tới mức khó mà có thể nhìn thấy đáy.

- Thứ cô ta chạm vào? Mặt kính xe? – Hắn hơi trầm ngâm.

- Phải…mặt kính của chiếc xe kia là màu đen, đồng tông màu với viên đá. Anh nghĩ sao nếu cô ta để viên đá ở đó? – Nhã Ngọc tựa lưng vào ghế sofa, ánh mắt mơ hồ đầy chán nản.

- Để viên đá trên tấm kính xe? Tôi không nghĩ thị lực của Vi kém đến mức không thể nhìn thấy được điều đó? Như vậy có phải là quá vô lí hay không? – Hắn cười cợt.

- Đó là anh không hiểu. Trong tầng hầm, ánh sáng được thiết kế khá ít nên mọi thứ dường như chỉ là mù mờ, tất nhiên không thể thấy rõ mọi thứ. Ngoài ra, không ai lại nghĩ cô ta làm như thế. Việc này cũng giống như việc tắc kè hoa ẩn mình núp kẻ thù. Lúc lên kế hoạch vây bắt Sarah, Vi cũng chỉ nghĩ rằng cô ta sẽ để viên đá trong túi xách, nên từ đầu tới cuối cũng chỉ chú tâm vào chiếc túi xách. Đó là do bộ não đã mặc định điều đó, theo đó điều khiển mọi hành động. Tôi tin chắc Vi bây giờ cũng nhận ra được mánh khóe này. Thứ này lừa được con nít nhưng chẳng lừa được Vi lâu đâu. – Nhã Ngọc lắc đầu nhè nhẹ, đáy mắt thoáng lên chút tinh ranh. Trò chơi đôi co qua lại nay chỉ vừa mới diễn ra được một nửa, thật sự chưa gì mà nó đã vội đi. Chẳng lẽ không thấy tiếc? Phần cuối tiết mục hoành tráng hôm nay là…



Bàn tay của Ellie đang bóp chặt cằm của Sarah bỗng dưng buông ra đột ngột, nhỏ đi lướt thằng qua người cô ta.

Vị trí cái cằm kia của Sarh hiện tại đau buốt, tưởng chừng như muốn nứt cả khung xương. Trong đầu cô ta thoáng nghi ngờ, có lẽ nào lại có thế? Bàn tay nhỏ đến thế, nhìn qua cứ tuởng như chạm nhẹ nhưng lực đạo thì thật đáng sợ. Sarah có thể dám chắc màn vừa rồi Ellie đã nương tay cho cô, không thì cái khung xương ngay cằm không chỉ có nứt mà còn có thể bị nghiền thành bột!

Tuy nhiên, cái suy nghĩ đó tồn tại trong đầu cô ta không được bao lâu, Sarh đả phát giác ra Ellie vừa đi lướt qua mình, đến chỗ tấm kính.

Không!

Không thể!

Ánh mắt lóe sáng, viên đá thật sự bị dùng keo gắn lên mặt kính xe màu đen trong. Độ màu cùng ánh sáng nơi tầng hầm này yếu khiến ngay từ khi bắt đầu, Ellie đã bị cỏ mũi. Nghĩ lại thật thấy chẳng còn gì tức giận bằng!

Đưa tay lên chuẩn bị cầm lấy viên đá, giác quan thứ 6 nhạy cảm của nhỏ bỗng dưng truyền đến một cảm giác ớn lạnh. Rõ ràng là có cái gì đó đang tiến tới.

Sarah từ sau lưng Ellie tung một cú đá thẳng vào giữa lưng nhỏ. Ngón đòn này ra tay rất nhanh, rất chuẩn và đương nhiên, lực đạo đủ để xác định làm cho cột sống bị gãy đôi.

Ellie thụp người xuống, chân của Sarah sượt qua trên đầu nhỏ tạo ra một cơn gió nhẹ. Nhíu mày, Ellie biết nó nhanh và mạnh đến thế nào, đến mức chính nhỏ còn còn có thể nghe thấy tiếng gió sượt qua.

Không chút chần chù hay dao động, Sarah vừa biết mình đá hụt liền nên thẳng chân xuống, bên dưới là cái đầu của Ellie.

“Huỵch”

Ellie lộn người lăn sang một bên tránh đòn tấn công vừa rồi. Nhìn mặt đất bị lõm xuống một lỗ nhỏ nơi gót của đôi giày cao, Elie biết mình vừa may mắn thoát chết. Tường tượng kia là cái đầu của nhỏ, tuyệt đối sẽ không có chút cơ hội nào sống sót.

Ellie ngước mặt quan sát con người phía trước, cô ta quả thật không đơn giản. Lực đạo kia ai nhìn củng phải thấy khùng khiếp, đến mười tên trợ thủ đắc lực của Nhã Ngọc đi theo Ellie cũng không khỏi trợn tròn mắt. Không phải chứ? Cô ta thật sự là con gái? Lực đạo kia đến đàn ông nhiều lúc còn không bằng!

Siết chặt lòng bàn tay, dây dưa lâu với Sarah không phải là mục đích chính của ngày hôm nay. Chống hay bàn tay dưới đất, Ellie lấy thế quét chân của Sarah.

Thân thủ nhanh nhạy, Sarah nhảy bật lên tránh đòn nhưng mà lại bị giương đông kích tây. Lúc Srah vừa nhảy lên, Ellie liền thu chân lại mà đứng dậy xoay người đá thẳng vào bên hông của Sarah một kích thật mạnh.

Do tránh không kịp, Sarah lãnh đủ. Cả cơ thể cô ta bay thẳng về hướng bức tường cách đó khoảng 3 mét rồi bật ra rơi xuống đất.

Đến lúc này, mười người của Nhã Ngọc càng khủng hoảng hơn. Đây là gì đây? Cô gái này…thực sự mạnh! Không…là quá mạnh! Đến bọn họ còn chưa dám khẳng định có thể sánh bằng nhỏ.

Sarah đau đớn nhăn nhó gương mặt thanh tú của mình lại, mặt tái xanh, trán đổ ra rất nhiều mồ hôi. Sarah cắn răng chịu đựng cơn đau nhức từ hông truyền đến. Thật chẳng mấy dễ chịu nếu không muốn nói là quá đau đớn! Cắn chặt môi để không bật ra tiếng kêu đau đớn của mình, Srah chắc chắn nội tạng bên trong cùng nhờ cú đá đó mà bị tồn thương trầm trọng, thêm vào đó là gảy 2, 3 cái xương sườn.

Bước nhẹ từng bước chân lại gần, Ellie dùng chân đá Sarah thêm một cái nữa. Đây là hậu quả của việc đụng vào nhỏ. Đã ột con đường sống ngay từ đầu, vậy mà không chịu nắm bắt. Nếu thế thì chết có gì oan uổng? Cái kết quả lúc nảy là do chính cô ta chọn lấy, đừng bao giờ đứng trước mặt Ellie mà nói là do nhỏ ép người quá đáng!

Sarah bị thêm một cú đá nữa vào bức tường, bật ho khan vào tiếng. Dùng tay che miệng, mùi tanh tưởi trong khoang miệng thật khiến cho Sarah buồn nôn ngay lập tức. Cô ta ho ra cả máu! Điều này chứng tỏ vết thương chỉ từ một cú đá của Ellie cực kì nghiêm trọng!

- Ngu ngốc! – Ellie bật cười lạnh, đứng từ trên cao ngạo nghễ nhìn xuống gương mặt tái xanh của Sarah như một con dã thú khát máu muốn ăn thịt.

- Mày…khụ…khụ… - Sarah muốn lên tiếng chửi rủa nhưng vô dụng, một trận ho dai dẳng tiếp tục khiến máu từ họng trào ra ngoài. Dù máu không nhiều nhưng nhìn cũng thật đáng sợ.

- Còn muốn nói gì sao? Sao không lo giữ gìn hơi sức sống thêm vài phút nữa? Cô chê thời gian của bản thân còn quá dài? – Ellie nghiến răng, gót giày cao gót nghiến chặt trên ngực Sarah như muốn đâm thủng.

- Mày… - Sarah nói không ra tiếng, mồi lần cô phát ra âm thanh, cổ họng lại đau nhức không thôi.

- Yên lặng chút nào….tôi không muốn nghe giọng của cô. Thứ như cô thật đúng là rác rưởi…nếu ngay từ đầu biết khôn ngoan mà chọn con đường sống thì đâu đến nỗi phải sống dở chết dở như lúc này? – Ellie dùng chân đẩy đẩy gương mặt Sarah.

- Bỏ…ra… - Srah cố gắng hết sức nói ra hai tiếng rành mạch. Nhỏ vừa nói gì? Rác rưởi? Sarah như ta mà là thứ rác rưởi thì trên đời này có ai không là rác rưởi? Huấn luyện dưới tổ chức sát thủ D.E.A.T.H, Srah là một trong số vài chục học sinh xuất sắc nhất. Thua trận hôm nay không phải vì cô ta yếu, đơn giản là vì con người trước mặt quá ư là mạnh. So với con người thì còn kinh khủng hơn…quỷ…

Đúng lúc đó…

“Brừm…brừm…”

Chiếc Ferrari màu cam có viên đá bỗng dưng khởi động rồi phóng đi trong nháy mắt khiến tất cả không có cách nào kịp phàn ứng. Sarah nằm dười đất cười một nụ cười thõa mãn, quỷ dị. Vậy là thành công đem viên đá đi, trận đấu hôm nay…phe cô ta giành chiến thắng!

Có điều, chính cô ta cũng rất bàng hoàng và sửng sốt. Ellie nhìn cảnh đó chỉ lặng lặng nhìn tiếp, không một hành động nào. Một lúc sau quay lại nhìn Sarah đang nằm dưới đất, Ellie trong đấy mắt có chút gì đó không thể đoán được.

- Hôm nay…cô…thua rồi… - Sarah cười mỉa mai, ánh mắt khinh miệt.

- Cô thật sự nghĩ vậy? – Ellie nhướn mắt, ánh mắt chợt lóe sáng.

- Viên đá…đã…bị…mang…đi… - Sarah đang nói, nụ cười đắc thắng trên môi chợt dần tắt ngấm khi nhìn thấy thứ trên tay của Ellie.

- Thế nào? – Ellie cười, nụ cười này còn quỷ dị hơn của Sarah ban nãy, trên tay cầm một thứ gì đó màu đen…viên Black Wings!

- Làm…làm sao… - Sarah trợn tròn mắt không thể tin.

- Hừ…cô tự tin hơi sớm đấy…trò chơi hôm nay, người thắng không phải cô rồi… - Ellie cười nhẹ, nụ cười mang theo hơi thở của tử thần.



Kéo chiếc vali tiến vào trong sân bay, nó đưa tay lên nhìn đồng hồ, sau đó lại rút điện thoại ra nhìn vào màn hình một cách chăm chú như đang chờ dợi điều gì đó.

“Reeng…”

Chưa để nó rung lên hồi chuông thứ hai, nó đã nhấc máy:

“Alo…”

“Chờ điện thoại của tôi?” – Giọng Nhã Ngọc vang lên ở đầu dây.

“Hừ…cô cũng biết tôi cần kết quả.” – Nó cười nhạt.

“Đều nằm trong dự liệu của cô, ngoại trừ việc Sarah chọc trúng nơi không nên chọc phải lãnh hậu quả không đáng có thì mọi chuyện vẫn ổn. Xem ra nếu bọn họ có muốn chọc vào cô một lần nữa thì phải cần thêm một khoảng thời gian khá dài để hồi phục tổn thất, chưa kể dưỡng thương.” – Nhã Ngọc nêu tình hình.

“Tốt. Việc này hoàn toàn có lợi…tôi còn chút chuyện phải làm nên nếu họ để cho chúng ta nhiều thời gian như vậy thật không biết phải cảm ơn như thế nào cho phải đây?” – Nó cợt nhả.

“Ok…vậy những thứ cô cần làm cứ làm đi. Việc cô nhờ tôi sắp có kết quả rồi. Khi nào xác định được cụ thể tôi sẽ báo sau. Lên đường cẩn thận, tôi phải đi săn con mổi ấy giùm cô rồi. Bye… một tháng nữa chúng ta sẽ gặp lại.” – Nhã Ngọc cười nhẹ.

“Được thôi…làm phiền cô tối nay bận rộn một chút. Bye…” – Nó trả lời rồi nhẹ nhàng gác máy.



Nhã Ngọc ngồi chống cằm tựa lên cửa sổ xe, tay còn lại nhịp nhịp trên vô lăng mà môi nở nụ cười thấp thoáng. Chuông điện thoại bỗng dưng báo tin nhắn. Một dòng chữ nho nhỏ xuất hiện: “Cẩn thận…cảm ơn vì đã giúp Bảo An.”

Lòng chợt thấy ấm áp hẳn, nụ cười trên môi Nhã N gọc ngày càng sâu. Đôi lúc, quan tâm đến người khác là chỉ cần một từ ngữ thật bình thường hay một cử chỉ thật nhỏ bé cũng đủ để sưởi ấm trái tim. Đặc biệt hơn, những con người sống trong gió tanh mưa máu như bọn họ lại càng biết quý trọng điều ấy. Hạnh phúc và chút ấm áp ngọt ngào hôm nay, ngày mai liệu có còn? Chính bọn họ rất hiểu số phận của mình, hôm nay sống nhưng chưa chắc ngày mai mình liệu có còn có thể mở mắt được hay không?

Cất điện thoại vào, Nhã Ngọc cảm thấy gặp Bảo An là hạnh phúc lớn nhất cuộc đời cô. Gặp được nó, cô có một đối thủ xứng tầm nhưng lại luôn quan tâm đến mình, có một niềm tin để tiếp tục sống trong cái gia tộc đồ sộ ấy, có một khả năng mà chưa chắc ai cũng có thể có…và cả có được một tình yêu mà cô chưa bao giờ có thể hình dung hết được những ngọt ngào!

Một quá khứ chẳng hề có tuổi thơ để đồi lấy một tương lai đầy những sắc màu giúp mình có đủ nghị lực để bám víu lấy cuộc đời, ông trời như vậy là đã ưu ái cô lắm rồi!

Bỗng dưng từ trong tầng hầm của casino phóng ra một chiếc Ferrari màu cam chói mắt phóng đi trên đường lớn tốc độ rất nhanh. Rtấ nhanh nhẹn, Nhã Ngọc cũng nhấn ga phóng theo phía sau. Môi ánh lên nụ cười mỉa mai đầy khinh bỉ.

Trên con đường lớn đông đúc, người ta nhìn thấy một chiếc Bugatti màu xanh dương đậm chạy đuổi theo chiếc Ferrari màu cam, tốc độ không dưới 100km/h.

Tất cả mọi người đều nép sang một bên tránh né. Trên đất nước tự do này, tuy có nhiều thứ rất buông lỏng nhưng tuyệt đối nếu phóng quá tốc độ, ảnh hưởng đến ngưới khác và có khả năng dẫn đến tai nạn thì chắc chắn bị bắt. Vậy mà hai chiếc xe kia lại chẳng bị ai cản trở, chứng tỏ người ngồi trong xe là những nhân vật không nên đụng tới mà nếu như không muốn nói là đến các nhà chức trách cũng phải né tránh để không chuốc thêm phiền toái vào người.

Nhã Ngọc vẫn duy trì một trạng thái đuổi bắt mà môi nở nụ cười nhàn nhạt. Lục lọi trong hộc lấy ra tai nghe, bàn tay còn lại đặt trên vô lăng đột nhiên đánh một vòng thật đẹp khiến chiếc xe rẽ cua thật gấp tới mức tóe lửa trên cả mặt đường. Chân tiếp tục nhấn mạnh ga nữa, tốc độ đang ổn định lại tiếp tục phóng vọt lên khiến kẻ trong chiếc Ferrari kia hốt hoảng.

“Thế nào? Tới chưa? Muốn dẫn cô ta tới đó thật khó…cô ta chỉ thích loanh quanh trong thành phố thôi…” – Nhã Ngọc đưa tay vén lọn tóc mai ra sau, giọng nói biểu lộ tâm tình khá chán nản.

“…” – Đầu dây trầm ngâm một chút, tựa như đang phân vân điều gì đó.

“Sao? Xảy ra chuyện gì?” – Nhã Ngọc cảm thấy có điều gì đó không đúng, mày liễu dán chặt lại.

“Cũng chẳng có điều gì là quan trọng, chỉ là cho đến bây giờ, 4 người bọn họ cũng chỉ mới xuất hiện 3. Thế cuối cùng người còn lại là đang ở đâu? Sẽ không giữa chừng xen ngang yểm trợ, phá hỏng chuyện tốt của chúng ta đó chứ?” – Giọng nói phát ra không tỏ rõ biểu cảm, chỉ là nghe khiến người khác cảm thấy có vài phần miễn cưỡng. Cũng đúng, chẳng là lo lắng…mà là cảm thấy phiền toái. Cả một kế hoạch mai phục đã gần đến phút chót, nếu bị phá hỏng vào phút này thật là bõ công!

“Bảo An không nói người còn lại hiện tại có thể ở đâu sao?” – Nhã Ngọc chau mày, An vốn là người rất tỉ mỉ trong tất cả mọi kế hoạch, không thể nào chưa từng nghĩ tới vấn đề cốt yếu này!?

“Trước đó cũng có hỏi, bảo là tới lúc thích hợp, tự động cô sẽ biết người đó đang ở đâu. Bảo An từ đầu chí cuối vẫn không nói.” – Người đó nhè nhẹ đáp.

“Bảo An có nói là có thể người đó ở đâu không?” – Nhã Ngọc trấn định bản thân, ánh mắt xoẹt qua một tia kinh hãi.

“Có…có thể là trên chiếc Ferrari kia nhưng chuyện này không xảy ra, có thể cô ta không ở Las Vegas mà điều khiện mọi hành động từ nhưng khả năng này rất thấp, có thể cô ta đến khách sạn gần casino nhưng mà chuyện này không xảy ra. Nếu cô ta đến đó, người mà chị Trang cài vào trước đó đã thông báo rồi.”

“Khách sạn? Nếu như vậy thì ai quản lí việc theo dõi khách sạn?” – Nhã Ngọc vội vàng đảo vô lăng, khiến chiếc xe xoay một vòng tròn rồi lại tiếp tục nhấn ga đi hướng ngược với chiếc Ferrari màu cam.

“Là Ropez! Sao thế?”

“Vậy hiện tại chị ta ở đâu?”

“Khách sạn Hoàng Gia.”

“Shit! Nghe đây...cô cùng Ellie và Jersey nhanh chóng tới đây truy đuổi chiếc xe này, tôi về đó!” - Nhã Ngọc chau mày, trong lòng tức tối đến mức buột miệng chửi bậy một tiếng.

“Sao? Có vấn đề phát sinh?” – Vanessa nắm chặt điện thoại trong tay.

“Chuyện này nói sau, mau tiếp tục truy đuổi trước khi mất dấu chiếc xe đó.”

Rụp…

Nhã Ngọc cúp máy, bàn tay nhanh chóng lướt trên màn hình điện thoại.

Gọi lần đầu: “Tút…tút…” – Không nhấc máy.

Gọi lần hai: “Tút…tút…” – Vẫn không nhấc máy.

Gọi lần ba: “Tút…tút…” – Vẫn là không có ai nghe!

Không phải chứ? Có khi nào cô phát giác ra quá muộn rồi không? Đối tượng là Ropez nên có khả năng là chưa hề có chuyện gì xảy ra. Chỉ là bản thân cô đang càm thấy rất lo lắng mà vội vàng thay đổi người gọi, ngón tay nhấn số của nó.

“Alo…” – Giọng nói nó vang lên, có vài phần trầm tĩnh cùng mệt mỏi.

“Cô lên máy bay chưa?” – Nhã Ngọc hỏi.

“Chưa, vừa mới làm xong thủ tục xuất cảnh.” – Nó hơi nhăn mặt, tay còn lại day day mi tâm.

“Vậy thì lập tức ra ngoài đi, tôi đón cô. Ropez gặp nguy hiểm rồi.” – Nhã Ngọc gấp gáp.

“Nguy hiểm? …Anna vẫn chưa xuất hiện?” – Nó nhướn mày, trầm ngâm một chút rồi hỏi.

“Phải.”

“Nếu mục tiêu nhắm vào Ropez thì có khả năng thông tin cá nhân của chị ấy trong tổ chức đã bị ăn cắp. Bốn người bọn họ hoàn toàn chẳng biết dung mạo của của Ropez.” – Nó chau mày, tay cầm vali nhanh chóng ra khỏi phòng chờ bước tới cổng sân bay.

“Không biết…nhưng nếu thọng tin thật sự bị cắp…” – Nhã Ngọc thở hắt ra một cái, đang nói lại bỗng dưng im lặng.

“Thì bọn họ vẫn có khả năng dò ra Tứ ma nữ!” – Nó nghiến chặt răng.

“Ừm…” – Nhã Ngọc ậm ừ.

“Khốn nạn thật! Mau tới đón tôi.” – Nó trừng mắt rồi dập máy.

Tín hiệu bị ngắt. Nhã Ngọc cũng chẳng có thời gian mà tức giận chuyện nó dập máy trước mà nhanh chóng liên lạc về trụ sở của Dương gia ra chỉ thị:

- Nhanh chóng cho người phong tỏa khách sạn Hoàng Gia. Tôi không muốn có bất cứ hành vi bất thường của bất cứ ai xảy ra ở đó. Tăng cường theo dõi sát sao.



Chiếc Ferrari màu cam phóng bạt mạng trên đường cái mà người điều khiển thì gần như muốn hoảng loạn. Người lái chiếc Bugatti màu xanh dương kia kĩ thuật thực điêu luyện, đã cố tỉnh chen chúc trong những con phố động nghẹt thế mà vẫn có thể theo dấu mà đuổi bắt.

Thế nhưng cuối cùng, chiếc xe ấy lại quay đầu không tiếp tục truy đuổi. Tha ột mạng? Lisa cô không tin rằng kẻ vừa rồi lại có lòng tư bi lớn đến thế. Chắc chắn là có chuyện, hoặc giả…đã đánh hơi thấy được hành tung của Anna chuẩn bị tập kích khách sạn Hoàng Gia nên mới vội vội vàng vàng quay đầu.

Thế xem như cô hôm nay may mắn, nếu cứ tiếp tục rượt đuổi nhau thì Lisa không còn có thể nghi ngờ rằng mình tận số. Cô không có kĩ thuật giỏi đến thế.

Kết nối liên lạc, cô cần thông báo với Anna rằng đối phương có thể đã biết được kế hoạch của bọn họ:

“Thế nào rồi?” – Anna gấp rút hỏi kết quả.

“Đã lấy được viên đá. Đúng như dự đoán, có người đuổi theo nhưng giữa đường lại quay đầu, có thể đã biết mục tiêu của chúng ta là ai.”

“Hahaha…Thì sao? Vĩnh viễn là không kịp. Từ vị trí của cô đến chỗ tôi cần hơn 30p mà trong khi đó tôi đã kích hoạt trái bom hẹn giờ mất rồi, còn 14p38s.” – Anna cười khoái trá.

“Xác suất thành công chỉ 78%.” – Lisa nhíu mày, vui lòng nhắc nhở.

“Vẫn là cao, ván cờ này Venus thua!” – Anna chẳng hề lo sợ, mạnh mồm nói.

“…” – Hàng lông mày của Lisa vẫn chưa thể dãn ra. Có thật sự là ván cờ này bọn họ đã thắng? Cô cũng chẳng hề lạ với khả năng của Venus.

“Bụp…cạch…”

Hàng loạt âm thanh vang lên bên tai Lisa. Cái quỷ quái gì đây? Qua gương chiếu hậu, hai chiếc Audi đang đuổi theo cô. Nhưng mà…thứ đáng nói ở đây chính là cô gái ngồi trên thành cửa sổ chiếc xe, trên tay cầm một khẩu súng tự động hướng chĩa thẳng về Lisa.

Thấp thoáng, Lisa nhận thấy được nụ cười nhàn nhạt trên môi cô gái cầm súng đó. Nụ cười đó…khiến người khác không rét mà run cầm cập. Chỉ cần một nụ cười nhẹ như có như không lại có thể uy hiếp tinh thần người khác, cô gái này thật không đơn giản. Có khi nào lại là người trong Tứ ma nữ hay không? Xác xuất đó không nhỏ!

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương