Mười phút sau, Kiều Hành Vượng, Kiều Thần và Kiều Ấu mỗi người ngồi trên một chiếc ghế sofa, đối diện với nhau.

Mấy giây sau, Kiều Hành Vượng nhìn chằm chằm vào gương mặt đã tháo khẩu trang của Kiều Ấu, giọng nói tràn đầy cảm xúc phức tạp: “Cô bảo, tên cô là Kiều Ấu, là cô út của tôi hả?”

Kiều Ấu gật đầu thật mạnh: “Đúng rồi Vượng Vượng, cháu còn nhớ cháu hồi bé không? Hồi bé cháu cứ lẽo đẽo chạy theo cô, xin kẹo của cô.” Nhắc lại quãng thời gian chỉ mới mấy ngày trước, Kiều Ấu cũng tràn đầy cảm khái.

Đối với cô mà nói, chuyện này chỉ mới xảy ra hôm qua, song đối với Kiều Hành Vượng mà nói, đó đã là chuyện xảy ra hơn bốn mươi năm về trước.

Kiều Thần ngồi bên cạnh nghe mà buồn cười.

Ai mà ngờ được rằng ông ba nghiêm túc của cậu ấy hồi bé cũng xin kẹo của người lớn chứ? Người ở thời đại này chẳng mấy khi ăn kẹo nữa, nếu cậu ấy ăn nhiều kẹo quá, Kiều Hành Vượng còn răn dạy cậu ấy ăn ít một chút.

Kết quả chính ông ấy hồi bé lại tham ăn vô cùng!

Kiều Hành Vượng không khỏi đắm chìm trong hồi ức.

Quả thực ông ấy có một người cô, hơn nữa cô út của ông ấy cũng tên là Kiều Ấu.

Tuy nhiên năm cô út đã mất tích năm 16 tuổi, không rõ nguyên nhân mất tích là gì.

Người nhà họ tìm kiếm cô út rất lâu mà vẫn không tìm được.

Sau này, người trong nhà đều cam chịu cô út đã gặp nạn.

Mấy năm gần đây, ông cụ nhà ông ấy đã già, thường xuyên nhắc lại đứa em gái đoản mệnh của mình.

Thi thoảng cảm xúc dâng trào, ông cụ còn ứa nước mắt.

Sau này, người trong nhà họ đều có cuộc sống rất tốt, mỗi người đều như cá gặp nước trong ngành nghề của mình.

Không bàn đến nhà ông ấy, gia đình bác hai của ông ấy cũng rất ăn nên làm ra.

Tính ra thì người số khổ nhất trong gia đình họ là đứa con nhỏ nhất của ông bà nội, rõ ràng được yêu thương nhất nhà, nhưng lại mất từ lúc còn trẻ.

Vậy nên, rốt cuộc thiếu nữ trước mắt này là thế nào?

Kiều Ấu chớp mắt, vẻ thất vọng hiện lên trong đôi mắt: “Vượng Vượng, cháu không nhớ cô à? Cô là cô út của cháu đây! Hồi ấy ba cháu nhập ngũ, quanh năm vắng nhà, mẹ cháu lại bận xuống ruộng làm việc kiếm điểm công, trong nhà chỉ có cô trông cháu thôi.

Cô cho cháu uống nước cơm, cho cháu uống sữa mạch nha, nhìn cháu dần dần lớn lên từ trong tã lót.”

Kiều Hành Vượng khẽ hắng giọng một tiếng.


Uống nước cơm, uống sữa mạch nha gì đó… Đều là chuyện đã trôi qua rất lâu.

Năm ấy, Kiều Hành Vượng chỉ mới ba tuổi, ba tuổi không nhớ được chuyện quá khứ, sao ông ấy có thể nhớ được diện mạo của Kiều Ấu.

Nhưng nếu hồi tưởng lại thật kỹ, ông ấy thực sự có cảm giác dung nhan của thiếu nữ trước mắt dần dần trùng khớp với một hình bóng trong trí nhớ mơ hồ của mình.

Nhưng… Trên đời này làm gì có chuyện như vậy được!

Nhưng… Chẳng lẽ thật sự không thể có chuyện như vậy sao?

Đáy lòng Kiều Hành Vượng dâng lên sóng to gió lớn.

Kiều Ấu biết đối phương cần một thời gian để điều chỉnh lại tâm trạng của mình.

Cô sẵn sàng cho ông ấy thời gian để ngẫm lại.

Kiều Hành Vượng nhớ dưới quê vẫn còn một tấm ảnh chụp chung cả gia đình, trong ảnh có cha mẹ hồi trẻ của ông ấy, có ông bà nội của ông ấy, cũng có Kiều Ấu.

Bức ảnh được chụp năm ông ấy 3 tuổi.

Có lẽ, ông ấy có thể về quê tìm lại tấm ảnh gia đình ấy.

Nếu thiếu nữ này thật sự giống y hệt cô út trong ảnh thì khi đó, ông ấy lại làm xét nghiệm DNA cũng chưa muộn.

Nếu kết quả DNA cho thấy họ thật sự có quan hệ máu mủ, ông ấy nhất định phải thông báo cho ba biết chuyện này.

Nghĩ vậy, trong lòng Kiều Hành Vượng đã có kế hoạch.

“Vậy thì bây giờ cô không có chỗ nào để đi hả?”

Kiều Ấu xòe hai bàn tay, vẻ mặt “cô cũng bất đắc dĩ lắm”: “Đúng vậy, cô ở đây lạ nước lạ cái, chỉ biết hai ba con cháu thôi.

Kế tiếp xin nhờ cháu nhé, Vượng Vượng!”

Bị một cô bé chỉ mới 16 tuổi gọi biệt danh Vượng Vượng của mình, tâm trạng của Kiều Hành Vượng rất phức tạp.

Ông ấy đã già đầu rồi, nhiều năm qua không còn ai gọi ông ấy là Vượng Vượng, bây giờ lại nghe thấy cái tên này, ông ấy còn cảm thấy vừa thân thiết vừa hoài niệm.

Trông thái độ quen thuộc của Kiều Ấu, ông ấy thầm nghĩ lời nói của cô cũng có vẻ đáng tin.

Hơn nữa lúc nãy thiếu nữ còn nói chính xác địa chỉ căn nhà ở quê và khung cảnh xóm làng chung quanh, thực tế trong lòng Kiều Hành Vượng đã tin tưởng đôi chút.

Tại sao chỉ tin đôi chút? Bởi vì chuyện nghe quá kinh khủng.


Nhắm mắt lại rồi mở mắt ra thoắt cái đã xuyên qua 50 năm sau, chuyện này ai dám tin là thật?

“Vậy thì bây giờ cô ở lại nhà tôi đi.” Đối mặt với một cô bé nhỏ tuổi như thế này, Kiều Hành Vượng không tài nào xưng “cháu” được.

Kiều Ấu cũng không ép ông ấy.

Cô tự nhận mình là người lớn rất săn sóc, nhất định phải cho con cháu thời gian để điều chỉnh lại tâm lý của mình.

Khi chuẩn bị theo Kiều Thần lên lầu, Kiều Ấu bỗng quay đầu lại khẽ nói: “Ừm… Cô có thể có một chiếc điện thoại di động không?”

Điện thoại di động?

Kiều Hành Vượng bật cười: “Dĩ nhiên là được!” Ông ấy quay sang nhìn con trai của mình: “Ngày mai vừa hay là cuối tuần, con không cần đi học, dẫn bà trẻ của con đi mua di động với mấy thứ đồ dùng hằng ngày khác.”

Kiều Thần sửng sốt trong chốc lát, sau đó ghé lại gần thì thầm với vẻ mặt gợi đòn: “Đùa gì vậy ba, ba thật sự tin hả?” Mặc dù lúc nãy Kiều Ấu kể lại cảnh tượng hồi bé ba của cậu ấy đuổi theo người lớn đòi ăn kẹo nghe rất buồn cười nhưng cậu ấy chỉ coi như nghe kể chuyện cười thôi, không thật sự cho là thật.

Thời buổi này thiếu gì người kể chuyện cười? Tin mới ngu.

Kiều Hành Vượng vỗ lên đầu cậu ấy một cái: “Mày không cần biết ba có tin hay không, đây không phải là chuyện mà một đứa con nít như mày nên quan tâm.”

Kiều Thần cười khẩy, cậu ấy vẫn còn là con nít ư? Nếu không phải cậu ấy đi học trễ, lại bị Rising làm hại lưu ban một năm thì bây giờ cậu ấy đã sớm quẩy trong trường đại học rồi nhé! Đến lúc đó trời đất bao la, ngay cả ông già của cậu ấy cũng không quản được đâu!

Kiều Hành Vượng kêu bảo mẫu trong nhà mua mấy bộ quần áo và đồ lót phù hợp cho Kiều Ấu mặc.

Sau khi tắm rửa thay quần áo, cô em quê mùa lúc trước nhanh chóng lột xác, biến thành cô em ngọt ngào ngoan ngoãn mềm mại.

Dưới sự trợ giúp của bảo mẫu, Kiều Ấu học được cách sử dụng máy sấy.

Cô cầm máy sấy sấy tóc, cảm thấy thời đại này thật sự rất tiện lợi.

Phải biết rằng ở thời của cô, gội đầu xong chỉ có thể chờ tóc mình khô dần, lúc mái tóc ướt sũng khó chịu khỏi phải nói.

Lúc tóc của cô còn nửa khô nửa ướt, bảo mẫu cầm thuốc và tăm bông vào phòng.

“Tổng giám đốc Kiều bảo dì xử lý vết trầy trên mặt của cháu.”

Kiều Ấu trả lời một tiếng “Vâng” ngọt ngào.

Bảo mẫu vừa bôi thuốc vừa cảm khái: “May mà vết thương không nặng, chỉ cần bôi thuốc đầy đủ thì sẽ không để lại sẹo.


Đúng là chịu khổ.”

Kiều Ấu rất rộng lượng, thực ra được sống lại lần nữa, cô đã cảm thấy mình kiếm lời, cho dù sau này thật sự để lại vết sẹo nhỏ trên mặt cũng không sao.

Suy cho cùng thì để lại sẹo sao quan trọng bằng tính mạng của mình?

Buổi tối lúc ngủ, nghe tiếng “điểm ràng buộc +1” liên tục vang lên bên tai, Kiều Ấu chìm vào giấc ngủ say sưa.

Hôm sau Kiều Ấu dậy sớm.

Sau khi cô và Kiều Hành Vượng ăn sáng xong, cháu trai của cô vẫn đang ngủ khò khò trên giường.

Một đứa lười biếng như thế này, nếu ở thời đại cũ thì chắc chắn mẹ cô đã cầm chổi lông gà rượt đuổi cậu ấy rời giường.

Nhưng ở thời đại này, cháu trai ngủ đến khi mặt trời lên cao, vẻ mặt của bảo mẫu và Kiều Hành Vượng đều trông như thể đã quá quen với tình trạng này.

Nửa giờ trôi qua, Kiều Thần mới xuống lầu với mái tóc màu tím bù xù như tổ quạ, ngáp một cái rõ to.

Sau khi thấy đồ ăn trên bàn, cậu ấy lập tức ghét bỏ nói: “Mới sáng ra đã ăn thứ này rồi à?”

Bảo mẫu giải thích: “Đây là lời dặn của tổng giám đốc Kiều, ông ấy nói mặt của cô Kiều bị thương nên dạo này phải ăn uống thanh đạm một chút.”

Kiều Thần không nhịn được hùng hổ: “Cô ấy ăn cơm của cô ấy, cháu ăn cơm của cháu, cô ấy ăn đồ ăn thanh đạm thì liên quan gì đến cháu!”

Kiều Ấu không nhịn được đánh Kiều Thần một cái: “Cháu ăn nói kiểu gì vậy hả!”

Kiều Thần “xí” một tiếng: “Rồi rồi rồi, sợ cậu!” Lại là bà trẻ nhập vào người, bắt đầu dạy dỗ người khác.

Ăn cơm xong, Kiều Thần lái xe chở Kiều Ấu quê mùa đến trung tâm điện thoại mua một chiếc di động Cherry mẫu mới nhất.

Tiền là do Kiều Hành Vượng chi trả nên Kiều Thần không tiếc tiền, thậm chí còn đổi di động mới cho mình, trực tiếp đổi mẫu điện thoại mới nhất giống chiếc của Kiều Ấu.

Thấy chiếc di động mới với kiểu dáng thời trang trong tay mình, Kiều Ấu thích đến nỗi không muốn buông tay, Kiều Thần ở bên cạnh chịu không nổi.

Hình tượng nhân vật của Kiều Ấu không hổ là đồ quê mùa, giả vờ giả vịt giống quá thể.

Mua di động xong, Kiều Ấu lại đến văn phòng thương mại làm sim điện thoại.

Ban đầu cô cho rằng quy trình sẽ rất phiền phức nhưng trên thực tế sẽ có nhân viên chuyên nghiệp đi theo bên cạnh giúp đỡ mình từ đầu đến cuối.

Chờ đến khi khởi động máy, Kiều Ấu không nhịn được thầm nghĩ, mình cũng là người có điện thoại rồi.

Cô đang dần dần hòa nhập vào thế giới này.

Vừa có điện thoại, Kiều Ấu lập tức kêu Kiều Thần tải QQ cho mình.

Cô muốn xem thử QQ này rốt cuộc khác kẹo dẻo chỗ nào.

Kiều Thần nhanh chóng xử lý giúp cô, chờ Kiều Thần tải app xong, nhìn logo chim cánh cụt đáng yêu trên màn hình điện thoại, Kiều Ấu thắc mắc: “Cái hình này có liên quan gì đến kẹo dẻo đâu, cho nên tại sao tên của hai thứ này lại giống nhau vậy?”


Câu hỏi này… Kiều Thần không trả lời được.

Phải hỏi sếp tổng của họ mới biết, hỏi cậu ấy cậu ấy biết hỏi ai? Hơn nữa ngoại trừ Kiều Ấu, có ai quan tâm đến chuyện cỏn con này đâu!

Kiều Ấu giơ di động lên trước mặt Kiều Thần: “Cháu trai, hai chúng ta kết bạn QQ đi.” Vẻ mặt cô tràn đầy đắc ý vì vừa học được đã biết áp dụng ngay.

Không thể không nói rằng, xét từ góc độ nào đó mà nói, hai bà cháu Kiều Ấu và Kiều Thần thật sự rất giống nhau.

Kiều Thần thuận miệng đọc một chuỗi ID.

Mặc dù cậu ấy dùng cả WeChat lẫn QQ nhưng cậu ấy dùng QQ nhiều hơn.

Xem thái độ của ba cậu ấy thì có lẽ ông ấy định cho Kiều Ấu ở lại nhà mình trong thời gian dài, nếu sau này sẽ chung sống dưới một mái nhà thì kết bạn QQ là rất cần thiết.

Avatar của Kiều Thần là một con sói cô độc, tên tài khoản là Lang Vương, cái tên sặc mùi trẻ trâu.

Sau khi kết bạn với cháu trai trên QQ, Kiều Ấu lại kết bạn với số QQ của Cố Tây Khởi.

Dãy số ID của anh rất ngắn, Kiều Ấu không biết số đẹp là gì, chỉ cảm thấy dãy số này rất ngắn, cực kỳ dễ nhớ.

Kiều Thần nhìn cô bằng ánh mắt nghi ngờ: “Cậu thêm ai đấy?”

Kiều Ấu không giấu cậu ấy, trả lời thành thật: “Người tốt bụng lần trước giúp bà ở sân bay.”

Kiều Thần chậc lưỡi: “Người tốt bụng? Cậu cẩn thận đừng để bị lừa đấy nhé.” Nhưng chỉ trong chốc lát, Kiều Thần cảm thấy mình suy nghĩ nhiều quá.

Cô em trà xanh này không lừa người ta đã là may lắm rồi, làm gì có chuyện bị người khác lừa?

Kiều Ấu cúi đầu nghiêm túc suy nghĩ.

Bữa sau cô tặng một ít trứng gà và gà mái cho người này để bày tỏ lòng cảm ơn, vậy thì chuyện này coi như kết thúc.

Trong lúc Kiều Ấu cúi đầu loay hoay QQ mà mình mới tải xuống, Kiều Thần đứng bên cạnh chơi weibo.

Đang chơi, cậu ấy bỗng chửi thề một tiếng: “Rising vô đạo đức! Thế mà lại đi ngủ với fan của mình!”

Dạo gần đây, bởi vì tin tức Rising bị tai nạn giao thông, cánh tay bị tổn thương phải giải nghệ nên cái tên này có thể nói là liên tục lên bảng hot search.

Bản thân anh vốn đã rất hot, muốn kín tiếng cũng không kín tiếng được.

Hết cách rồi, thật sự có quá nhiều người vây quanh theo dõi anh.

Nhưng Kiều Thần không ngờ mới đó mà anh lại lọt vào top đầu hot search.

Vẻ mặt chờ xem trò hay của kẻ thù không đội trời chung, Kiều Thần bấm vào hot search.

Kết quả chỉ trong tích tắc, sắc mặt cậu ấy thoáng chốc thay đổi.

Trong ảnh chụp, cô nàng quê mùa đeo khẩu trang đen cùng kiểu dáng với Rising, được Rising xoa đầu, mặc áo bông hoa hòe hoa sói kia, sao trông giống bà trẻ đang đứng ngay bên cạnh cậu ấy thế nhỉ?

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương