Tính ra thì ân oán giữa Kiều Thần và Rising đã tồn tại từ lâu.

Tính cách của hai người đều không dễ dàng chịu thua, ai nấy đều rất kiêu ngạo.

Rõ ràng Rising mồ côi cha mẹ từ thuở bé nhưng anh còn kiêu ngạo hơn cả cậu chủ nhà họ Kiều là Kiều Thần.

Từ tiểu học đến cấp 2, hai người đều học cùng trường, cứ có cảm giác như một ngọn núi không thể có hai hổ.

Kiều Thần tự phong mình là đại ca của trường.

Nhưng trong trường vẫn còn một người là Rising.

Thi thoảng, Kiều Thần cũng sẽ cảm khái “đã sinh Du sao còn sinh Lượng”*.

*Chu Du và Gia Cát Lượng trong tam quốc diễn nghĩa.

Đối phương đẹp trai hơn cậu ấy, chơi bóng rổ giỏi hơn cậu ấy, được lòng các nữ sinh và giáo viên hơn cậu ấy.

Khi cậu ấy còn đang đắc chí vì một ngày nhận được 3 lá thư tình, hộc bàn của Rising đã chất đầy thư tình của các đàn chị và đàn em.

Khi cậu ấy đang yêu thầm nữ thần của trường, nữ thần lại tỏ tình với Rising trong lúc cậu ấy không hề hay biết, cuối cùng còn bị lạnh lùng từ chối.

Khi cậu ấy xây dựng thanh thế cho bản thân, kéo bè kết cánh muốn trở thành hotboy khối cấp 2, các học sinh trong trường đã tự giác đẩy Rising lên vị trí hotboy đẹp trai nhất trường cấp 2.

Dường như cậu ấy vẫn luôn sống dưới ánh hào quang của Rising.

Lần nào cậu ấy cũng thua Rising, thế thì sao mà cậu ấy chịu được?

Thực ra đó chỉ là một vài mâu thuẫn nhỏ, không ảnh hưởng toàn cục.

Dù sao đám con trai ở lứa tuổi này, xích mích với nhau đôi chút là chuyện bình thường.

Mâu thuẫn lớn nhất thực sự bùng nổ vào năm lớp 10.

Vì một sự kiện, cậu ấy và Rising đã đánh nhau một trận ra trò.

Trận đánh nhau ấy gây ảnh hưởng quá lớn, cũng quá tiêu cực, suýt nữa thì lên hot search của trang mạng xã hội.

Cuối cùng, cậu ấy bị lưu ban.


Lưu ban cơ đấy! Cậu cả nhà họ Kiều – Kiều Thần thế mà lại bị lưu ban! Đưa mắt nhìn khắp ngôi trường này, chưa từng có học sinh nào bị lưu ban! Không ngờ cậu ấy lại trở thành học sinh đầu tiên mở đầu vụ lưu ban trong trường!

Vì chuyện này mà ba của cậu ấy nổi giận, trực tiếp cắt một tháng tiền tiêu vặt của cậu ấy!

Cậu ấy có nhịn được chuyện này không?

Tuyệt đối không nhịn được! Chẳng lẽ cậu ấy không sĩ diện sao?

Sau lần đó, cậu ấy và Rising hoàn toàn kết thù, suýt nữa thì đến nông nỗi mày sống tao chết.

Theo lý mà nói, Rising đánh nhau với cậu ấy nên cuối cùng cũng bị xử phạt giống hệt nhau, đều phải lưu ban.

Nhưng đúng vào năm ấy, Rising bước chân vào con đường trở thành game thủ chuyên nghiệp, trực tiếp nghỉ học.

Vì thế nên chuyện lưu ban hay không đều không gây ảnh hưởng đến anh.

Thế là cuối cùng, chỉ có một mình Kiều Thần bị lưu ban mà thôi.

Năm ấy, Kiều Thần chịu đựng ánh mắt xem kịch vui của các học sinh biết chuyện, trong lòng cồn cào phẫn nộ cỡ nào, chỉ có chính cậu ấy mới biết rõ!

Tuy nhiên, sau khi Rising gia nhập vào làng e-Sport, Kiều Thần cũng không phải không được lợi.

Ví dụ như danh hiệu hotboy trường vẫn đội trên đầu Rising trực tiếp chuyển giao cho cậu ấy.

Cậu ấy trở thành đại ca trùm trường, có thể đi ngang khắp sân trường như con cua.

Số lượng nữ sinh thầm mến cậu ấy trong trường tăng lên theo cấp số nhân, không còn ai phân tán ánh mắt thưởng thức của mọi người dành cho cậu ấy.

Nhưng thi thoảng, cậu ấy vẫn rất bực bội.

Bây giờ cậu ấy đang sống hạnh phúc nên mong muốn kẻ thù một mất một còn của mình sẽ gặp đen đủi.

Nhưng con người Rising cho dù làm chuyện gì cũng hoàn thành rất tốt.

Anh cần tiền nên trở thành game thủ chuyên nghiệp, kết quả là chưa đầy ba năm đã trở thành tuyển thủ đi rừng có sức ảnh hưởng lớn nhất, không ít đội tuyển muốn mời anh.

Sức hấp dẫn của anh lớn đến nỗi ngay cả game thủ chuyên nghiệp của Hàn Quốc cũng bội phục.

Thậm chí tuyển thủ đi rừng của đội tuyển TC Hàn Quốc công khai bày tỏ rằng Rising là một đối thủ vô cùng xuất sắc, anh ấy rất mong chờ lần gặp mặt kế tiếp của hai người trên sân thi đấu.

Số lượng fan bạn gái, fan bạn trai, fan mama của Rising nhiều đến nỗi đếm không xuể, mỗi lần cổ vũ đều biến thành một vùng biển xanh thẳm, trận thế không thua kém ngôi sao nổi tiếng là bao.


Các nhãn hiệu mời Rising làm người phát ngôn càng nhiều vô số kể.

Nói cách khác, trong khi Kiều Thần vẫn đang theo học ở trường trung học phổ thông số 1, làm đại ca trùm trường thì sức ảnh hưởng của Rising đã lan rộng khắp cả nước, chỉ cần là người chơi LOL, không phân biệt nam hay nữ, không ai không biết đến cái tên Rising.

Chẳng qua, cuối cùng Kiều Thần vẫn chờ được đến ngày này! Ngày Rising suy sụp!

Ai mà ngờ được anh gặp phải một vụ tai nạn giao thông, cánh tay bị tàn phế chứ! Nếu là người bình thường, bị tai nạn gãy xương cánh tay thành nhiều mảnh thì có lẽ sẽ không ảnh hưởng mấy, song đối với một game thủ chuyên nghiệp thi đấu e-Sport mà nói, thương tích này có thể nói đã kết thúc sự nghiệp của họ!

Trên đường về, Kiều Thần cứ liên tục huýt sáo, dáng vẻ như tiểu nhân đắc chí.

Thật đáng tiếc vì không được thấy biểu cảm của Rising.

Có lẽ lúc này, sắc mặt của cậu ta rất phấn khích!

Bởi vì ẩn giấu tâm sự trong lòng nên lúc trở về, Kiều Ấu ngồi ghế sau.

Cô khẽ thì thầm với Hề Vũ ngồi bên cạnh: “Làm cách nào mới có được tài khoản QQ nhỉ?”

Một chuỗi dấu chấm hỏi xuất hiện trên đầu Hề Vũ, chẳng lẽ bà trẻ chưa bao giờ dùng QQ? Cậu ấy kiên nhẫn giải thích: “Muốn có tài khoản QQ thì phải tự lập.”

Kiều Ấu không ngại học hỏi: “Lập bằng cách nào?”

Hề Vũ gãi đầu: “Lập bằng số điện thoại di động.”

“Làm thế nào để có số điện thoại di động?”

“Đến sảnh thương mại làm thủ tục.”

Sau khi trao đổi qua lại một phen, Kiều Ấu mới nhận thấy thì ra tạo tài khoản QQ lại phiền phức đến thế.

Hề Vũ hỏi: “Bà trẻ, sao tự nhiên cậu lại nghĩ đến tài khoản QQ?”

Kiều Ấu bèn kể lại chuyện lúc nãy có người xin QQ của mình, mình lại hiểu nhầm đối phương xin kẹo dẻo.

Mấy giây sau, bầu không khí trong xe lâm vào sự yên tĩnh kỳ quặc.

Cả đám muốn cười mà không dám cười, nhịn đến nỗi đau cả bụng.


Kiều Thần ngồi trên ghế lái ngoảnh đầu nhìn thoáng qua Kiều Ấu ngồi giữa hai người anh em của mình, cười khẩy một tiếng: “Rốt cuộc cậu chui ra từ xó xỉnh nào vậy?” Thế mà vẫn có người không phân biệt được QQ và kẹo dẻo?! Đúng là gái nhà quê! Quê mùa khỏi phải nói!

Kiều Ấu bĩu môi, bày ra dáng vẻ người lớn: “Cháu trai, cháu ăn nói với bà kiểu gì thế hả!”

Giọng nói của thiếu nữ trong trẻo, rõ ràng đang tức giận nhưng vì giọng non nớt như trẻ con, âm điệu quá mềm mại nên hoàn toàn không cho người ta cảm giác cô thật sự tức giận, chỉ khiến người ta thấy đáng yêu mà thôi.

Đám Hề Vũ bắt chước Kiều Ấu, cố ý đè giọng xuống: “Anh Kiều, anh ăn nói kiểu gì với bà trẻ vậy hả?”

“Anh Kiều, sao anh có thể ăn nói với bà trẻ kiểu đó!”

Nếu không phải Kiều Thần đang lái xe, lỡ lát nữa xảy ra chuyện gì thì đó là tính mạng của cả 5 người trên xe, không thì Kiều Thần nhất định phải cho đám người này thử cảm giác bị cốc cho u đầu.

Tuy nhiên nghĩ đến thằng con trai không biết điều kia, còn định đe dọa bà trẻ phải cho QQ, Hề Vũ lại khó chịu nói: “Bà trẻ, lần sau nếu gặp anh ta thì cậu cứ nói với chúng tôi, chúng tôi trút giận giúp cậu!”

Kiều Ấu sờ mũi, không cần trút giận gì đâu, dù sao lúc nãy người đàn ông kia cũng đâu làm được gì.

Xe chạy được mười mấy phút, Kiều Thần chợt nghĩ đến chuyện khác: “Ê, cậu về chỗ nào thế?”

Kiều Ấu nghiêng đầu: “Cháu trai, tất nhiên bà phải đi theo cháu rồi.”

Kiều Thần đạp chân phanh theo phản xạ, mấy chiếc xe đằng sau lập tức bấm còi inh ỏi.

Kiều Thần cố gắng bình tĩnh lại, sau đó tiếp tục lái xe.

Trong lúc khởi động xe, cậu ấy còn không quên bực bội mở cửa kính xe, nổi giận quát tài xế đằng sau: “Giục gì mà giục?!”

Mắng xong, cậu ấy nhắc lại lần nữa với vẻ mặt phức tạp: “Cậu muốn đi theo tôi hả? Cậu có biết tôi về đâu không?”

Kiều Ấu trả lời với vẻ đương nhiên: “Tất nhiên là về nhà.”

Trong khoảng thời gian ngắn, Kiều Thần không biết nên nói gì về cô em trà xanh này.

Hôm nay là lần đầu tiên gặp mặt, thế mà cô lại muốn trực tiếp theo cậu ấy về nhà, chẳng lẽ thật sự muốn trở thành người nhà của cậu ấy? Còn nữa, khi nhắc đến cụm từ “về nhà”, tại sao cô có thể bày ra thái độ tự nhiên như không kiểu này? Người bình thường thực sự không thể làm được đến mức này ấy chứ.

Kiều Thần huýt sáo: “Ba tôi đang ở nhà tôi đấy nhé, ba tôi hung dữ lắm.”

Kiều Ấu ừm một tiếng, cúi đầu trông ngón tay trắng nõn của mình: “Không sao, ba cháu cũng là cháu của bà, bà với thằng bé thân nhau lắm.” Tất nhiên, Kiều Ấu không biết cháu trai có còn giữ ký ức trước năm 3 tuổi hay không.

Tóm lại khi cô rời đi, cháu trai chỉ mới 3 tuổi, mỗi ngày đều ngoan ngoãn đi theo cô, luôn miệng gọi “cô út” để xin kẹo ăn.

Kiều Thần suýt nữa chết sặc vì thái độ dễ thân của Kiều Ấu.

Cô vừa nói gì? Ba của cậu là cháu trai của cô? Họ rất thân nhau? Chẳng lẽ đầu bị va đập chỗ nào nên ký ức có vấn đề, thật sự nghĩ rằng mình là bậc trưởng bối của cậu ấy?

Kiều Thần hỏi lại lần nữa: “Cậu chắc chưa? Thật sự muốn theo tôi về nhà hả?”

Đôi mắt Kiều Ấu tròn xoe, tỏa sáng lấp lánh trong bóng đêm: “Chắc chắn.” Không đi theo Kiều Thần thì cô biết đi đâu?


“Được rồi.” Mặc dù lát nữa về nhà, ba cậu ấy thấy cậu ấy dẫn theo một cô bé trạc tuổi mình về nhà qua đêm, có lẽ sẽ đánh gãy chân mình nhưng nếu cô em trà xanh này đã thành tâm thành ý muốn theo mình về nhà thì chi bằng mình cũng thỏa mãn yêu cầu của cô.

Nếu được thấy biểu cảm tức tối của ba, có vẻ cũng hay đấy chứ!

Kiều Thần lần lượt chở Hề Vũ, Lỗ Nhị, Lưu Tân Vãng về nhà, sau đó lái xe chở Kiều Ấu chạy thẳng về nhà mình trong ánh mắt phức tạp của đám đàn em.

Bởi vì những người khác đều đã xuống xe nên Kiều Ấu lại ngồi về ghế lái phụ.

Kiều Thần quay sang nhìn cô, được rồi, mình suy nghĩ nhiều quá, hoàn toàn không thấy biểu cảm căng thẳn trên gương mặt của người ta.

Tâm lý của cô em trà xanh này cứng thật, quả là nhân tài có thể làm việc lớn!

Sau khi về đến nhà, Kiều Thần làm mẫu, nghênh ngang bước đi đằng trước, Kiều Ấu chậm rãi bước đi theo sau.

Nhà họ Kiều nằm trong khu biệt thự xa họa, ông nội của Kiều Thần – Kiều Phát Đạt là cán bộ về hưu, ba của cậu ấy là tổng giám đốc bá đạo trung niên vừa hói đầu vừa bụng bia.

Mặc dù đã đến tuổi trung niên, đối mặt với nguy cơ béo phì và rụng hết tóc nhưng không thể phủ nhận được rằng ba của cậu ấy thật sự rất rất rất giàu có.

Đối với ba Kiều mà nói, kiếm tiền là chuyện đơn giản như đang giỡn.

Mấy năm nay, sự nghiệp của ông ấy càng ngày càng phát triển.

Nhưng vì bận rộn lo cho sự nghiệp nên theo lẽ dĩ nhiên, ông ấy ít khi quan tâm đến con trai mình.

Thế nên mối quan hệ giữa cha con nhà họ Kiều hết sức căng thẳng.

Khi Kiều Thần về đến nhà, Kiều Hành Vượng đang xụ mặt ngồi trong nhà chờ cậu ấy.

Bảo mẫu đã thức thời né tránh.

Kiều Thần vừa bước vào phòng khách, Kiều Hành Vượng lập tức ném một thứ trông như gối ôm về phía cậu ấy, hùng hổ quát: “Mày còn biết đường về nhà hả!”

Kiều Thần huýt sáo, thái độ cà lơ phất phơ: “Tất nhiên rồi, đây là nhà con cơ mà, sao con không về nhà được?” Trông như thể không chọc giận ông bô nhà mình tức chết thì mình sẽ không dừng lại.

Kiều Thần vừa về nhà, Kiều Hành Vượng suýt nữa bị cậu ấy chọc giận đến nỗi ngất xỉu.

Đúng lúc này, ông ấy thấy Kiều Ấu đi sau lưng Kiều Thần.

Ông ấy chỉ vào Kiều Ấu nói: “Đây là ai? Mày mới tí tuổi đầu mà đã biết dẫn con gái về nhà rồi hả?”

Thấy Kiều Hành Vượng hói đầu bụng bia, mặc dù không còn bóng dáng của năm 3 tuổi, song Kiều Ấu vẫn vui vẻ hô to: “Vượng Vượng! Là cháu phải không Vượng Vượng?”

Kiều Hành Vượng: ???

Kiều Thần: ???

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương