Vừa mở cửa phòng, mùi đồ ăn thơm phức bay vào trong làm bụng Hạ Thi Văn cồn cào. Người đầu bếp kia đẩy xe đồ ăn vào, đặt hai món mà cô đã gọi kèm với trà sâm dứa lên bàn, không quên chúc cô:
- Chúc cô ăn ngon miệng!
Rồi đẩy xe đi ra ngoài.
Cuối cùng cũng được ăn rồi! Hạ Thi Văn nhanh chóng đóng cửa rồi vui vẻ ngồi xuống, thưởng thức bữa sáng đơn giản mà vô cùng ngon lành này.
Ăn sáng xong, cô lại chuẩn bị đồ ra khỏi phòng lần hai. Lúc nãy khi nghe tiếng Tuyết Nhi nói chuyện trong điện thoại, có cả tiếng gió nên cô đã biết là hai người đang đi rồi. Vậy nên giờ cô được thoải mái đi dạo bên ngoài mà không lo bị bắt gặp.
Cô đội một chiếc mũ rộng vành rồi đóng cửa phòng, bước vào thang máy đi xuống dưới sảnh chính. Cô nhờ lễ tân đón cho cô một chiếc xe để cô đi tham quan. Vì Hạ Thi Văn rất giỏi Tiếng anh, lại có khả năng ghi nhớ và quan sát cao nên một mình cô có đi chơi ở nước ngoài thì cũng không hề gì!
Đang đứng gọi xe, từ đằng sau cô có vọng lên một giọng nói trầm của con trai:
- Hạ tiểu thư phải không?
Theo bản năng, cô ngoảnh mặt lại thì phát hiện giọng nói đó là của người sáng nay Lưu Niên quen, tên Tư Hạo Hiên!
- Anh là người ban nãy!?
Hạ Thi Văn chỉ tay vào mặt hắn, ngạc nhiên hỏi.
- Đúng vậy a! Hôm nay tôi phụ trách đưa cô đi tham quan.
- Vậy à? Thế thì không phải phiền anh rồi! Tôi có thể tự mình đi được! Cảm ơn!
Vừa dứt lời, Hạ Thi văn liền chạy ra bên ngoài, nơi có một chiếc xe đã đứng đợi cô sẵn rồi đi mất.
Vì lúc cô ra khỏi phòng đã là gần trưa, vậy nên cô không định đi đâu xa, chỉ định đi ra biển ngắm cảnh, hưởng không khí mát mẻ rồi sau đó buổi chiều mới đi tham quan. Nên cô nhờ bác tài chở cô đến bãi biển gần đó.
Giờ đã là 10 giờ, cô ngồi xuống chiếc ghế ở bãi cát, gọi đồ uống rồi nằm thưởng thức cảnh biển.
Cô không biết là ở đằng sau, Tư Hạo Hiên đã âm thầm đi theo cô. Không biết có phải do lo lắng hay trách nhiệm, từng hành động của Hạ Thi Văn đều nằm trong tầm mắt của hắn.
Lúc ngồi ở biển, cô có ý định chụp một kiểu cảnh biển xinh đẹp nơi đây khoe lên mạng xã hội nên đã đứng lên, chụp một bức ảnh thì không may, chiếc mũ rộng vành lại bị gió thổi bay vào trong cánh rừng bên cạnh.
Cô vội vã chạy đuổi theo nhặt chiếc mũ mà không để ý rằng, có một tấm biển ghi “Rừng đang được sửa chữa, cấm không được vào” được đặt ở sát một cái cây dừa cao gần đó.
Hạ Thi Văn chạy quanh đó để tìm chiếc mũ. Vì cánh rừng rậm rạp, cô lại không mang điện thoại, không biết cô mất bao nhiêu thời gian để loanh quanh trong rừng thì đến một lúc sau, cô đã tìm thấy nó rơi ở cạnh một cái cây có những tán lá rủ xuống.
Nhặt mũ lên, cô toan định đi ra ngoài thì nghe thấy ở bên trong kia, sau cái chỗ cây có lá rủ xuống có tiếng kêu.
Cô tưởng là có người nào đang gặp nguy trong đó, cô nhẹ nhàng vén tấm lá cây ra.
Nhưng không! Cảnh tượng trong đó làm cô sợ hãi!
Sau những tán cây kia là một khu sân lớn đã được khai quật, không có cây cối rậm rạp mà là đất phẳng. Ở giữa là một cái bể bơi rất lớn, ở đây có rất nhiều người đang bị buộc cả chân cả tay, bị nhấn đầu xuống dưới đó.
Không những vậy, cạnh chiếc bể bơi còn có những chiếc lều nhỏ được dựng lên với vô vàn màu sắc, từ trong đó cũng phát ra những tiếng kêu thảm thiết của những cô gái. Chưa hết, ở đó còn có một chiếc ghế, có một người đàn ông xăm xổ đầy mình, cổ đeo vòng vàng, tay đang cầm một cọc tiền dày cộp, vừa đếm, vừa cười vẻ khoái chí, có lẽ là ông trùm.
Đây là ổ buôn bán phụ nữ!
Tại sao ở đây lại có một nơi như thế này cơ chứ!
Hạ Thi Văn sợ hãi, không thể tin được vào cảnh tượng trước mắt. Chân cô run lẩy bẩy, không thể bước đi tiếp được. Cô toan quay đầu lại chạy thật nhanh, nhưng vấp phải một cái rễ cây ở đó nên ngã bịch xuống đất.
Ông trùm trong kia nghe thấy tiếng ngã ở ngoài, vội gọi đám người canh gác ở đó ra ngoài xem.
- Đại ca, là một cô gái!
- Đệch! Bắt cô ta vào đây! Canh gác phải cẩn thận chứ, sao lại để một người vào đây thế này!
Dù những người đó nói Tiếng Anh, nhưng cô đều hiểu. Hạ Thi Văn sợ hãi, định đứng lên chạy trốn nhưng lúc bị vấp, mắt cá chân đã sưng lên, giờ cô đứng lên cũng khó, nói gì đến chạy trốn được!
Hai tên côn đồ to con kia nhanh chóng chạy đến bắt lấy cô mà không tốn một chút sức lực nào, cô có vùng vẫy thì cũng không thể thoát được, trái lại họ còn ra sức ép cô.
Cô cũng là một người vô cùng thông minh, biết bây giờ rất bất lợi cho mình nên cũng không vùng vẫy, chỉ hi vọng chúng có sơ hở để cô có thể chạy trốn hoặc có người đi qua cứu cô!
Biết như vậy, lúc nãy cô nghe theo Tư Hạo Hiên, đi theo hắn thì giờ sự việc này cũng sẽ không có rồi!
- Chúc cô ăn ngon miệng!
Rồi đẩy xe đi ra ngoài.
Cuối cùng cũng được ăn rồi! Hạ Thi Văn nhanh chóng đóng cửa rồi vui vẻ ngồi xuống, thưởng thức bữa sáng đơn giản mà vô cùng ngon lành này.
Ăn sáng xong, cô lại chuẩn bị đồ ra khỏi phòng lần hai. Lúc nãy khi nghe tiếng Tuyết Nhi nói chuyện trong điện thoại, có cả tiếng gió nên cô đã biết là hai người đang đi rồi. Vậy nên giờ cô được thoải mái đi dạo bên ngoài mà không lo bị bắt gặp.
Cô đội một chiếc mũ rộng vành rồi đóng cửa phòng, bước vào thang máy đi xuống dưới sảnh chính. Cô nhờ lễ tân đón cho cô một chiếc xe để cô đi tham quan. Vì Hạ Thi Văn rất giỏi Tiếng anh, lại có khả năng ghi nhớ và quan sát cao nên một mình cô có đi chơi ở nước ngoài thì cũng không hề gì!
Đang đứng gọi xe, từ đằng sau cô có vọng lên một giọng nói trầm của con trai:
- Hạ tiểu thư phải không?
Theo bản năng, cô ngoảnh mặt lại thì phát hiện giọng nói đó là của người sáng nay Lưu Niên quen, tên Tư Hạo Hiên!
- Anh là người ban nãy!?
Hạ Thi Văn chỉ tay vào mặt hắn, ngạc nhiên hỏi.
- Đúng vậy a! Hôm nay tôi phụ trách đưa cô đi tham quan.
- Vậy à? Thế thì không phải phiền anh rồi! Tôi có thể tự mình đi được! Cảm ơn!
Vừa dứt lời, Hạ Thi văn liền chạy ra bên ngoài, nơi có một chiếc xe đã đứng đợi cô sẵn rồi đi mất.
Vì lúc cô ra khỏi phòng đã là gần trưa, vậy nên cô không định đi đâu xa, chỉ định đi ra biển ngắm cảnh, hưởng không khí mát mẻ rồi sau đó buổi chiều mới đi tham quan. Nên cô nhờ bác tài chở cô đến bãi biển gần đó.
Giờ đã là 10 giờ, cô ngồi xuống chiếc ghế ở bãi cát, gọi đồ uống rồi nằm thưởng thức cảnh biển.
Cô không biết là ở đằng sau, Tư Hạo Hiên đã âm thầm đi theo cô. Không biết có phải do lo lắng hay trách nhiệm, từng hành động của Hạ Thi Văn đều nằm trong tầm mắt của hắn.
Lúc ngồi ở biển, cô có ý định chụp một kiểu cảnh biển xinh đẹp nơi đây khoe lên mạng xã hội nên đã đứng lên, chụp một bức ảnh thì không may, chiếc mũ rộng vành lại bị gió thổi bay vào trong cánh rừng bên cạnh.
Cô vội vã chạy đuổi theo nhặt chiếc mũ mà không để ý rằng, có một tấm biển ghi “Rừng đang được sửa chữa, cấm không được vào” được đặt ở sát một cái cây dừa cao gần đó.
Hạ Thi Văn chạy quanh đó để tìm chiếc mũ. Vì cánh rừng rậm rạp, cô lại không mang điện thoại, không biết cô mất bao nhiêu thời gian để loanh quanh trong rừng thì đến một lúc sau, cô đã tìm thấy nó rơi ở cạnh một cái cây có những tán lá rủ xuống.
Nhặt mũ lên, cô toan định đi ra ngoài thì nghe thấy ở bên trong kia, sau cái chỗ cây có lá rủ xuống có tiếng kêu.
Cô tưởng là có người nào đang gặp nguy trong đó, cô nhẹ nhàng vén tấm lá cây ra.
Nhưng không! Cảnh tượng trong đó làm cô sợ hãi!
Sau những tán cây kia là một khu sân lớn đã được khai quật, không có cây cối rậm rạp mà là đất phẳng. Ở giữa là một cái bể bơi rất lớn, ở đây có rất nhiều người đang bị buộc cả chân cả tay, bị nhấn đầu xuống dưới đó.
Không những vậy, cạnh chiếc bể bơi còn có những chiếc lều nhỏ được dựng lên với vô vàn màu sắc, từ trong đó cũng phát ra những tiếng kêu thảm thiết của những cô gái. Chưa hết, ở đó còn có một chiếc ghế, có một người đàn ông xăm xổ đầy mình, cổ đeo vòng vàng, tay đang cầm một cọc tiền dày cộp, vừa đếm, vừa cười vẻ khoái chí, có lẽ là ông trùm.
Đây là ổ buôn bán phụ nữ!
Tại sao ở đây lại có một nơi như thế này cơ chứ!
Hạ Thi Văn sợ hãi, không thể tin được vào cảnh tượng trước mắt. Chân cô run lẩy bẩy, không thể bước đi tiếp được. Cô toan quay đầu lại chạy thật nhanh, nhưng vấp phải một cái rễ cây ở đó nên ngã bịch xuống đất.
Ông trùm trong kia nghe thấy tiếng ngã ở ngoài, vội gọi đám người canh gác ở đó ra ngoài xem.
- Đại ca, là một cô gái!
- Đệch! Bắt cô ta vào đây! Canh gác phải cẩn thận chứ, sao lại để một người vào đây thế này!
Dù những người đó nói Tiếng Anh, nhưng cô đều hiểu. Hạ Thi Văn sợ hãi, định đứng lên chạy trốn nhưng lúc bị vấp, mắt cá chân đã sưng lên, giờ cô đứng lên cũng khó, nói gì đến chạy trốn được!
Hai tên côn đồ to con kia nhanh chóng chạy đến bắt lấy cô mà không tốn một chút sức lực nào, cô có vùng vẫy thì cũng không thể thoát được, trái lại họ còn ra sức ép cô.
Cô cũng là một người vô cùng thông minh, biết bây giờ rất bất lợi cho mình nên cũng không vùng vẫy, chỉ hi vọng chúng có sơ hở để cô có thể chạy trốn hoặc có người đi qua cứu cô!
Biết như vậy, lúc nãy cô nghe theo Tư Hạo Hiên, đi theo hắn thì giờ sự việc này cũng sẽ không có rồi!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook