- Vợ ơi, sao rồi?
Lưu Niên thấy Hạ Thi Văn đi từ cửa chính vào, ánh mắt không giấu khỏi hạnh phúc của một người đang yêu, giọng cũng trở nên vô cùng ngọt ngào.
- Ây dô, thằng này, đừng có như vậy chứ?
Tư Hạo Hiên đứng nghe mà có phần không chịu được.
- Em bảo anh không được gọi thế rồi mà!
Tuyết Nhi vừa đi vào vừa lên tiếng mắng mỏ nhưng vẫn đưa tay ra, nắm lấy tay cậu ta.
- Anh đây là…!?
- Là người anh em của anh, Tư Hạo Hiên.
- Chào anh! Em là Diệp Tuyết Nhi
Tuyết Nhi đưa tay ra, định bắt tay với hắn thì bị Lưu Niên chặn lại.
- Anh bắt tay là được, em không cần thiết đâu!
- Anh thật là… đâu phải người lạ cơ chứ!
Tuyết Nhi vừa thấy buồn cười lại vừa thấy tức. Rõ ràng là huynh đệ của mình mà anh ấy cũng sợ đến thế sao?
Tư Hạo Hiên bây giờ chỉ biết đứng cười. Người em hồi xưa kiêu ngạo lạnh lùng đâu rồi? Sao bây giờ lại trở thành bảo vệ như vậy cơ chứ!
- Anh không muốn để em bắt tay với người khác đó! Mà Hạ Thi Văn sao rồi?
Lưu Niên chuyển chủ đề.
- Cậu ấy chạy lên phòng rồi, vốn dĩ muốn đưa cậu ấy ra nước ngoài chơi, vậy mà…
Tuyết Nhi liếc mắt sang Lưu Niên.
- Tại anh đó! Ai kêu anh chạy tới đây chi!?
- Tại anh á!? Anh phải đi theo chứ, hai người con gái xinh đẹp như vậy, đi ra nước ngoài sợ gặp chuyện gì thì sao?
Lưu Niên lo lắng nói.
Cô cũng biết Lưu Niên là vì lo lắng cho sự an toàn của cô và Hạ Thi văn nên mới đi theo. Nhưng cũng chính vì như vậy mà Hạ Thi Văn tránh mặt đi. Cô biết tính Hạ Thi Văn mà, cô ấy sẽ không bao giờ nỡ nhảy vào phá đám đâu!
- Em không biết, tại anh mà Thi Thi của em không được đi chơi kìa!
- Hay là để tôi!
Một giọng nói cắt ngang cuộc trò chuyện giữa Tuyết Nhi và Lưu Niên.
Là Tư Hạo Hiên!
- Anh…anh làm sao cơ!?
Tuyết Nhi ngạc nhiên, quay ra nhìn Lưu Niên rồi hỏi lại.
- Để tôi thay hai người làm hướng dẫn viên đưa cô ấy đi tham quan nơi này, tôi dù gì cũng hay đi chơi ở đây nên biết nhiều chỗ lắm!
- Vậy sao được… Hạ Thi Văn không quen đi với người lạ đâu!
Tuyết Nhi lên tiếng từ chối.
- Hay cứ để anh ấy thử đi, huynh đệ của anh anh biết mà! Lẽ nào em định để Hạ Thi Văn như vậy sao?
- Nhưng mà… thôi được rồi!
Tuyết Nhi chần chừ rất lâu rồi mới quyết định.
- Vậy anh giúp tôi nhé!
- Cứ yên tâm giao cho tôi!
Nói rồi, Tuyết Nhi và Lưu Niên rời đi mất. Lúc rời đi mà ánh mắt Tuyết Nhi vẫn cứ nhìn chằm chằm vào Tư Hạo Hiên đang đứng đó, trong lòng có chút lo lắng.
Hạ Thi Văn chạy về phòng, lại lăn ra giường nằm xuống.
Cô lấy điện thoại ra nghịch thì có cuộc gọi gọi đến. Là Tuyết Nhi!
- Alo!
- Hạ Thi Văn, cậu nhớ người bạn của Lưu Niên vừa nãy không? Lát nữa anh ấy sẽ là hướng dẫn viên đưa cậu đi tham quan đó! Chơi vui vẻ nhé!
- Khoan…
Chưa kịp để Hạ Thi văn nói xong thì Tuyết Nhi đã cúp máy. Người vừa nãy ư? Cô với hắn đâu có thân quen gì với nhau đâu?
Mà căn bản cô cũng không tin là hắn sẽ làm hướng dẫn viên cho cô thật, chỉ là đồng ý cho có thôi!
Lúc này, bụng Hạ Thi văn bỗng sôi lên, cô mới nghĩ ra là lúc nãy chưa kịp ăn gì thì nhìn thấy Lưu Niên là cô đã chạy ngay lên phòng, đồ ăn còn bỏ dở dưới kia. Thế là cô lại phải lấy thực đơn đồ ăn ra, gọi xuống dưới để người ta mang lên phòng.
Một lúc sau, khi cô đang ngồi nghịch máy thì có tiếng chuông phòng vang lên. Cô chạy ra nhòm qua lỗ nhìn ra bên ngoài, thấy một người đẩy xe đồ ăn đứng trước cửa. Người ngoài kia hỏi:
- Vị tiểu thư đây, có phải cô đặt đồ ăn sáng không ạ?
- A đúng rồi! đợi tôi chút, tôi mở cửa ngay đây!
Lưu Niên thấy Hạ Thi Văn đi từ cửa chính vào, ánh mắt không giấu khỏi hạnh phúc của một người đang yêu, giọng cũng trở nên vô cùng ngọt ngào.
- Ây dô, thằng này, đừng có như vậy chứ?
Tư Hạo Hiên đứng nghe mà có phần không chịu được.
- Em bảo anh không được gọi thế rồi mà!
Tuyết Nhi vừa đi vào vừa lên tiếng mắng mỏ nhưng vẫn đưa tay ra, nắm lấy tay cậu ta.
- Anh đây là…!?
- Là người anh em của anh, Tư Hạo Hiên.
- Chào anh! Em là Diệp Tuyết Nhi
Tuyết Nhi đưa tay ra, định bắt tay với hắn thì bị Lưu Niên chặn lại.
- Anh bắt tay là được, em không cần thiết đâu!
- Anh thật là… đâu phải người lạ cơ chứ!
Tuyết Nhi vừa thấy buồn cười lại vừa thấy tức. Rõ ràng là huynh đệ của mình mà anh ấy cũng sợ đến thế sao?
Tư Hạo Hiên bây giờ chỉ biết đứng cười. Người em hồi xưa kiêu ngạo lạnh lùng đâu rồi? Sao bây giờ lại trở thành bảo vệ như vậy cơ chứ!
- Anh không muốn để em bắt tay với người khác đó! Mà Hạ Thi Văn sao rồi?
Lưu Niên chuyển chủ đề.
- Cậu ấy chạy lên phòng rồi, vốn dĩ muốn đưa cậu ấy ra nước ngoài chơi, vậy mà…
Tuyết Nhi liếc mắt sang Lưu Niên.
- Tại anh đó! Ai kêu anh chạy tới đây chi!?
- Tại anh á!? Anh phải đi theo chứ, hai người con gái xinh đẹp như vậy, đi ra nước ngoài sợ gặp chuyện gì thì sao?
Lưu Niên lo lắng nói.
Cô cũng biết Lưu Niên là vì lo lắng cho sự an toàn của cô và Hạ Thi văn nên mới đi theo. Nhưng cũng chính vì như vậy mà Hạ Thi Văn tránh mặt đi. Cô biết tính Hạ Thi Văn mà, cô ấy sẽ không bao giờ nỡ nhảy vào phá đám đâu!
- Em không biết, tại anh mà Thi Thi của em không được đi chơi kìa!
- Hay là để tôi!
Một giọng nói cắt ngang cuộc trò chuyện giữa Tuyết Nhi và Lưu Niên.
Là Tư Hạo Hiên!
- Anh…anh làm sao cơ!?
Tuyết Nhi ngạc nhiên, quay ra nhìn Lưu Niên rồi hỏi lại.
- Để tôi thay hai người làm hướng dẫn viên đưa cô ấy đi tham quan nơi này, tôi dù gì cũng hay đi chơi ở đây nên biết nhiều chỗ lắm!
- Vậy sao được… Hạ Thi Văn không quen đi với người lạ đâu!
Tuyết Nhi lên tiếng từ chối.
- Hay cứ để anh ấy thử đi, huynh đệ của anh anh biết mà! Lẽ nào em định để Hạ Thi Văn như vậy sao?
- Nhưng mà… thôi được rồi!
Tuyết Nhi chần chừ rất lâu rồi mới quyết định.
- Vậy anh giúp tôi nhé!
- Cứ yên tâm giao cho tôi!
Nói rồi, Tuyết Nhi và Lưu Niên rời đi mất. Lúc rời đi mà ánh mắt Tuyết Nhi vẫn cứ nhìn chằm chằm vào Tư Hạo Hiên đang đứng đó, trong lòng có chút lo lắng.
Hạ Thi Văn chạy về phòng, lại lăn ra giường nằm xuống.
Cô lấy điện thoại ra nghịch thì có cuộc gọi gọi đến. Là Tuyết Nhi!
- Alo!
- Hạ Thi Văn, cậu nhớ người bạn của Lưu Niên vừa nãy không? Lát nữa anh ấy sẽ là hướng dẫn viên đưa cậu đi tham quan đó! Chơi vui vẻ nhé!
- Khoan…
Chưa kịp để Hạ Thi văn nói xong thì Tuyết Nhi đã cúp máy. Người vừa nãy ư? Cô với hắn đâu có thân quen gì với nhau đâu?
Mà căn bản cô cũng không tin là hắn sẽ làm hướng dẫn viên cho cô thật, chỉ là đồng ý cho có thôi!
Lúc này, bụng Hạ Thi văn bỗng sôi lên, cô mới nghĩ ra là lúc nãy chưa kịp ăn gì thì nhìn thấy Lưu Niên là cô đã chạy ngay lên phòng, đồ ăn còn bỏ dở dưới kia. Thế là cô lại phải lấy thực đơn đồ ăn ra, gọi xuống dưới để người ta mang lên phòng.
Một lúc sau, khi cô đang ngồi nghịch máy thì có tiếng chuông phòng vang lên. Cô chạy ra nhòm qua lỗ nhìn ra bên ngoài, thấy một người đẩy xe đồ ăn đứng trước cửa. Người ngoài kia hỏi:
- Vị tiểu thư đây, có phải cô đặt đồ ăn sáng không ạ?
- A đúng rồi! đợi tôi chút, tôi mở cửa ngay đây!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook