Hồng Hoang Quan Hệ Hộ (Bản Dịch)
-
Chương 43: Nhân Tộc Chuyển Đi
“Chà.” Bạch Cẩm khẽ hô một tiếng, trong ánh mắt toát ra vẻ kinh ngạc.
Phục Hy cười nói: “Phát hiện ra rồi?”
Bạch Cẩm nghi hoặc nói: “Vì sao trong sơn cốc chỉ có nữ nhân?”
Phục Hy chậm rãi nói: “Bởi vì tộc trưởng hiện tại của Nhân tộc là một nữ tử. Hơn nữa, vì hình hài mà muội muội ta hiện ra là nữ nên Nhân tộc liền tôn nữ tử lên đầu, cho rằng trời sinh vạn vật, vạn vật thiên mẫu tính. Sơn cốc nơi bọn họ sinh ra được gọi là thánh địa, vũng bùn tạo hóa được gọi là Thánh Hồ, chỉ có những nữ tử có địa vị cao mới có thể vào thánh địa và bảo vệ Thánh Hồ.”
Bạch Cẩm nói nhỏ: “Xã hội mẫu hệ thị tộc.”
Phục Hy cười ha hả nói: “Ngươi nói rất đúng, đây chính là xã hội mẫu hệ.”
“Nữ Oa nương nương mặc kệ chuyện này sao?”
“Muội muội ta đã đến hỗn độn mở đạo tràng, hiện tại Nhân tộc sẽ do chúng ta trông coi.”
Bạch Cẩm chỉ vào chính mình, kinh ngạc nói: “Chúng ta?”
Phục Hy gật gật đầu, cười nói: “Sư điệt không muốn?”
Bạch Cẩm lập tức đứng dậy.
Phục Hy hỏi: “Ngươi muốn đi đâu?”
Bạch Cẩm dừng lại, hắn mở lời: “Đương nhiên là đi sửa chữa sai lầm, chỉ có tính dương thì không thể phát triển, chỉ có tính âm thì vạn vật không tồn tại, âm dương tương hợp mới là quy luật phát triển chính xác của sự vật, hành động hiện tại của bọn hắn là một sai lầm. Nếu Nữ Oa nương nương đã giao phó Nhân tộc cho ta thì ta không thể khiến Nữ Oa nương nương thất vọng được.”
Phục Hy cười nói: “Ngồi xuống! Ta cũng hiểu những gì ngươi vừa nói nhưng không cần phải sửa chữa nó.”
Bạch Cẩm ngồi lại chỗ cũ, nghi hoặc hỏi: “Vì sao?”
Phục Hy nghiêm túc nói: “Nữ Oa đưa thánh huyết của mình hòa vào huyết mạch Nhân tộc, chứng tỏ kỳ vọng của muội muội ta đối với Nhân tộc rất cao, Nhân tộc cũng có tiềm lực rất lớn. Vì vậy, khi Nhân tộc chưa gặp phải nguy cơ tồn vong thì chúng ta không cần phải nhúng tay vào, để cho Nhân tộc tự phát triển, ngay cả khi phạm sai lầm cũng không có gì đáng lo, không ngừng phát triển thông qua những lỗi lầm mới khiến bọn hắn trở nên mạnh mẽ hơn.”
Bạch Cẩm lo lắng nói: “Nếu bọn hắn chìm đắm trong sai lầm của bản thân thì sao?”
Phục Hy lạnh nhạt trả lời: “Vậy chứng tỏ bọn hắn không xứng đáng với kỳ vọng của muội muội ta.”
Bạch Cẩm sốt ruột: “Nhưng Nhân tộc mới sinh tựa như một trang giấy trắng, cần dẫn đường mới có thể đi đúng hướng.”
Phục Hy nghi hoặc nói: “Bạch Cẩm, có vẻ ngươi rất quan tâm đến Nhân tộc.”
Cơ thể Bạch Cẩm khựng lại một lát, sau đó thả lỏng nói: “Ta muốn nhìn thấy có một ngày khắp nơi đều là những đạo hữu giống như chúng ta, đến lúc đó dù đi bất cứ nơi nào cũng có thể hỏi đường, sẽ không sợ lạc đường nữa.”
“Ha ha!” Phục Hy cười một tiếng, buồn cười nói: “Ngươi còn bị lạc đường?”
Bạch Cẩm ngượng ngùng gãi gãi đầu.
Phục Hy thu lại nụ cười, nghiêm túc nói: “Nếu muốn cho khắp nơi đều có Nhân tộc thì họ càng phải tự phát triển.”
Bạch Cẩm vừa định nói gì đó đã bị Phục Hy giơ tay lên cắt ngang, chậm rãi nói: “Bạch Cẩm, đừng cảm thấy sư thúc lạnh lùng, đây chính là quy luật của hồng hoang, phải thích ứng sinh tồn, kẻ mạnh mới có thể làm chúa tể. Nếu bản thân bọn hắn không thể tự thích ứng với hồng hoang thì dù chúng ta có giúp đỡ đến mấy thì Nhân tộc cũng không đi xa hơn được.”
Bạch Cẩm gật gật đầu: “Vậy thì nghe theo lời sư thúc.” Hắn nhìn xuống hàng vạn người bên dưới: “Ta cũng tin tưởng bọn hắn.”
Phục Hy cười ha ha nói: “Ngươi nói như vậy khiến ta có chút chờ mong tương lai của Nhân tộc.” Hắn nói xong liền đứng dậy: “Nên đi rồi.”
Bạch Cẩm cũng đứng dậy, nghi hoặc hỏi: “Đi đâu?”
Phục Hy nói: “Bất Chu Sơn chính là trụ trời của Hồng Hoang, là nơi nhân quả móc nối, nơi này không thích hợp cho Nhân tộc phát triển, phải chọn một nơi khác làm nơi phát triển tiền kỳ của Nhân tộc.”
Bạch Cẩm hỏi: “Sư thúc chọn chỗ nào?”
“Khi ta ngao du trong Hồng Hoang đã phát hiện ra một nơi yên bình, gần sông lớn, nằm trên đồng bằng, có thể giúp Nhân tộc sinh sống an toàn.”
Phục Hy giơ tay lên bầu trời, ầm…ầm… Lấy ngọn núi làm trung tâm, không gian ngàn dặm quanh đó bắt đầu dâng lên những cột sáng màu xanh, trên mỗi cột sáng đều có những dòng phù văn đang chuyển động.
Nhân tộc ở phía dưới hoảng loạn, tất cả bắt đầu lộn xộn, một tu luyện giả Nhân tộc bay lên trời.
“Yên lặng!” Giọng nói vang dội của Phục Hy cất lên, thân ảnh pháp tướng khổng lồ đứng trên đỉnh núi.
Nhân tộc đứng phía dưới kinh hãi, vội vàng quỳ xuống đất kích động kêu lên: “Bái kiến Thánh Sử!”
Bạch Cẩm khó hiểu: “Sư thúc, sao ngươi lại trở thành Thánh Sử?”
Phục Hy im lặng nói: “Làm sao ta biết?” Tay hắn vẫn không ngừng, một tay xoay tròn, lấy ngọn núi làm tâm, bốn cột sáng nhanh chóng xoay quanh không gian ngàn dặm, tất cả ầm ầm lắc lư, ngọn núi dao động, bao gồm cả thung lũng và đất đai trong phạm vi ấy, tất cả đều bay lên trời rồi lao về phía Nam.
Dưới chân Bất Chu Sơn để lại một lưu vực lõm xuống rộng ngàn dặm, dòng nước bẩn thỉu bắt đầu tụ tập trong lưu vực, có thể đoán được không lâu sau đó nơi này sẽ hình thành một hồ nước rộng cả ngàn dặm.
Nơi cư trú của Nhân tộc giống như một hòn đảo bay xuyên qua những đám mây suốt mấy tháng, cho đến khi đi tới một con sông lớn cuồn cuộn cách đó không xa, hòn đảo khổng lồ rơi xuống, ầm ầm một tiếng liền nằm trên mặt đất, dòng sông bị chấn động nổi lên sóng lớn ngập trời, mặt đất cuồn cuộn khói bụi, Nhân tộc cũng đều hô lên sợ hãi.
Một lát sau, mọi thứ trở lại bình tĩnh, Nữ Linh đứng trong thánh địa của sơn cốc cung kính nói lớn: “Thánh sử vĩ đại, tại sao phải chuyển chúng ta đến đây?”
Phục Hy cười nói: “Phát hiện ra rồi?”
Bạch Cẩm nghi hoặc nói: “Vì sao trong sơn cốc chỉ có nữ nhân?”
Phục Hy chậm rãi nói: “Bởi vì tộc trưởng hiện tại của Nhân tộc là một nữ tử. Hơn nữa, vì hình hài mà muội muội ta hiện ra là nữ nên Nhân tộc liền tôn nữ tử lên đầu, cho rằng trời sinh vạn vật, vạn vật thiên mẫu tính. Sơn cốc nơi bọn họ sinh ra được gọi là thánh địa, vũng bùn tạo hóa được gọi là Thánh Hồ, chỉ có những nữ tử có địa vị cao mới có thể vào thánh địa và bảo vệ Thánh Hồ.”
Bạch Cẩm nói nhỏ: “Xã hội mẫu hệ thị tộc.”
Phục Hy cười ha hả nói: “Ngươi nói rất đúng, đây chính là xã hội mẫu hệ.”
“Nữ Oa nương nương mặc kệ chuyện này sao?”
“Muội muội ta đã đến hỗn độn mở đạo tràng, hiện tại Nhân tộc sẽ do chúng ta trông coi.”
Bạch Cẩm chỉ vào chính mình, kinh ngạc nói: “Chúng ta?”
Phục Hy gật gật đầu, cười nói: “Sư điệt không muốn?”
Bạch Cẩm lập tức đứng dậy.
Phục Hy hỏi: “Ngươi muốn đi đâu?”
Bạch Cẩm dừng lại, hắn mở lời: “Đương nhiên là đi sửa chữa sai lầm, chỉ có tính dương thì không thể phát triển, chỉ có tính âm thì vạn vật không tồn tại, âm dương tương hợp mới là quy luật phát triển chính xác của sự vật, hành động hiện tại của bọn hắn là một sai lầm. Nếu Nữ Oa nương nương đã giao phó Nhân tộc cho ta thì ta không thể khiến Nữ Oa nương nương thất vọng được.”
Phục Hy cười nói: “Ngồi xuống! Ta cũng hiểu những gì ngươi vừa nói nhưng không cần phải sửa chữa nó.”
Bạch Cẩm ngồi lại chỗ cũ, nghi hoặc hỏi: “Vì sao?”
Phục Hy nghiêm túc nói: “Nữ Oa đưa thánh huyết của mình hòa vào huyết mạch Nhân tộc, chứng tỏ kỳ vọng của muội muội ta đối với Nhân tộc rất cao, Nhân tộc cũng có tiềm lực rất lớn. Vì vậy, khi Nhân tộc chưa gặp phải nguy cơ tồn vong thì chúng ta không cần phải nhúng tay vào, để cho Nhân tộc tự phát triển, ngay cả khi phạm sai lầm cũng không có gì đáng lo, không ngừng phát triển thông qua những lỗi lầm mới khiến bọn hắn trở nên mạnh mẽ hơn.”
Bạch Cẩm lo lắng nói: “Nếu bọn hắn chìm đắm trong sai lầm của bản thân thì sao?”
Phục Hy lạnh nhạt trả lời: “Vậy chứng tỏ bọn hắn không xứng đáng với kỳ vọng của muội muội ta.”
Bạch Cẩm sốt ruột: “Nhưng Nhân tộc mới sinh tựa như một trang giấy trắng, cần dẫn đường mới có thể đi đúng hướng.”
Phục Hy nghi hoặc nói: “Bạch Cẩm, có vẻ ngươi rất quan tâm đến Nhân tộc.”
Cơ thể Bạch Cẩm khựng lại một lát, sau đó thả lỏng nói: “Ta muốn nhìn thấy có một ngày khắp nơi đều là những đạo hữu giống như chúng ta, đến lúc đó dù đi bất cứ nơi nào cũng có thể hỏi đường, sẽ không sợ lạc đường nữa.”
“Ha ha!” Phục Hy cười một tiếng, buồn cười nói: “Ngươi còn bị lạc đường?”
Bạch Cẩm ngượng ngùng gãi gãi đầu.
Phục Hy thu lại nụ cười, nghiêm túc nói: “Nếu muốn cho khắp nơi đều có Nhân tộc thì họ càng phải tự phát triển.”
Bạch Cẩm vừa định nói gì đó đã bị Phục Hy giơ tay lên cắt ngang, chậm rãi nói: “Bạch Cẩm, đừng cảm thấy sư thúc lạnh lùng, đây chính là quy luật của hồng hoang, phải thích ứng sinh tồn, kẻ mạnh mới có thể làm chúa tể. Nếu bản thân bọn hắn không thể tự thích ứng với hồng hoang thì dù chúng ta có giúp đỡ đến mấy thì Nhân tộc cũng không đi xa hơn được.”
Bạch Cẩm gật gật đầu: “Vậy thì nghe theo lời sư thúc.” Hắn nhìn xuống hàng vạn người bên dưới: “Ta cũng tin tưởng bọn hắn.”
Phục Hy cười ha ha nói: “Ngươi nói như vậy khiến ta có chút chờ mong tương lai của Nhân tộc.” Hắn nói xong liền đứng dậy: “Nên đi rồi.”
Bạch Cẩm cũng đứng dậy, nghi hoặc hỏi: “Đi đâu?”
Phục Hy nói: “Bất Chu Sơn chính là trụ trời của Hồng Hoang, là nơi nhân quả móc nối, nơi này không thích hợp cho Nhân tộc phát triển, phải chọn một nơi khác làm nơi phát triển tiền kỳ của Nhân tộc.”
Bạch Cẩm hỏi: “Sư thúc chọn chỗ nào?”
“Khi ta ngao du trong Hồng Hoang đã phát hiện ra một nơi yên bình, gần sông lớn, nằm trên đồng bằng, có thể giúp Nhân tộc sinh sống an toàn.”
Phục Hy giơ tay lên bầu trời, ầm…ầm… Lấy ngọn núi làm trung tâm, không gian ngàn dặm quanh đó bắt đầu dâng lên những cột sáng màu xanh, trên mỗi cột sáng đều có những dòng phù văn đang chuyển động.
Nhân tộc ở phía dưới hoảng loạn, tất cả bắt đầu lộn xộn, một tu luyện giả Nhân tộc bay lên trời.
“Yên lặng!” Giọng nói vang dội của Phục Hy cất lên, thân ảnh pháp tướng khổng lồ đứng trên đỉnh núi.
Nhân tộc đứng phía dưới kinh hãi, vội vàng quỳ xuống đất kích động kêu lên: “Bái kiến Thánh Sử!”
Bạch Cẩm khó hiểu: “Sư thúc, sao ngươi lại trở thành Thánh Sử?”
Phục Hy im lặng nói: “Làm sao ta biết?” Tay hắn vẫn không ngừng, một tay xoay tròn, lấy ngọn núi làm tâm, bốn cột sáng nhanh chóng xoay quanh không gian ngàn dặm, tất cả ầm ầm lắc lư, ngọn núi dao động, bao gồm cả thung lũng và đất đai trong phạm vi ấy, tất cả đều bay lên trời rồi lao về phía Nam.
Dưới chân Bất Chu Sơn để lại một lưu vực lõm xuống rộng ngàn dặm, dòng nước bẩn thỉu bắt đầu tụ tập trong lưu vực, có thể đoán được không lâu sau đó nơi này sẽ hình thành một hồ nước rộng cả ngàn dặm.
Nơi cư trú của Nhân tộc giống như một hòn đảo bay xuyên qua những đám mây suốt mấy tháng, cho đến khi đi tới một con sông lớn cuồn cuộn cách đó không xa, hòn đảo khổng lồ rơi xuống, ầm ầm một tiếng liền nằm trên mặt đất, dòng sông bị chấn động nổi lên sóng lớn ngập trời, mặt đất cuồn cuộn khói bụi, Nhân tộc cũng đều hô lên sợ hãi.
Một lát sau, mọi thứ trở lại bình tĩnh, Nữ Linh đứng trong thánh địa của sơn cốc cung kính nói lớn: “Thánh sử vĩ đại, tại sao phải chuyển chúng ta đến đây?”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook