Tất cả mọi người đều ngẩng đầu nhìn lên bầu trời.

Thanh âm vang dội của Phục Hy lại vang lên: “Nơi này có tài nguyên phong phú, không có đại yêu đại ma, thích hợp để Nhân tộc các ngươi phát triển, mau trưởng thành đi! Ta rất mong được chứng kiến tương lai của Nhân tộc.”

Nhân tộc cảm kích kêu lên: “Đa tạ thánh sử!”

Bạch Cẩm nhìn xa xa, sắc mặt quái dị nói: “Sư thúc, ngài nói nơi đây không có đại yêu, vậy đó là cái gì?” Chưa gì đã nói quá vẹn toàn, bị vả mặt rồi thấy chưa!

Ở phương Đông, một đám yêu vân cuồn cuộn đang ầm ầm tiến đến, trong yêu vân tràn ngập khí tức huyết tinh.

Phục Hy liếc mắt một cái nói: “Chỉ là mấy yêu quái cảnh giới Thái Ất cũng được coi là đại yêu sao?” Hắn giơ tay vỗ nhẹ một cái, yêu vân phía xa xa ầm ầm nổ tung, một cái phất tay liền biến thành hư vô.

Bạch Cẩm há miệng, cuối cùng giơ ngón tay cái lên nói: “Sư thúc, người thật trâu bò! Nếu theo lời người nói thì không đặt chân đến Yêu Đình thì cả hồng hoang này cũng không có đại yêu.”

Phục Hy cười ha hả nói: “Nói như vậy là cuồng vọng quá rồi, chí ít ta cũng không dám trêu chọc vào Tứ Cực Thánh Thú. Cường giả hồng hoang có vô số, hơn nữa ai mà biết được còn cường giả nào ẩn núp hay không.”

Bạch Cẩm nịnh nọt tiếp lời: “Kẻ không có thực lực mới gọi là cuồng vọng. Sư thúc, người nói như vậy thì là tự tin.”

Phục Hy vừa cười vừa nói: "Đã lâu không gặp được tiểu tử nào thú vị như ngươi.”

Bạch Cẩm hỏi: “Sư thúc, vậy bây giờ chúng ta cần làm gì?”

Phục Hy trả lời: "Không cần làm gì cả, tìm một chỗ tĩnh tâm tu luyện là được. Nếu gặp phải vài tiểu yêu, tiểu quái cũng không cần quản, cứ để bọn hắn tự mình đối kháng.”



“Vâng!” Bạch Cẩm đáp một tiếng.

Sau đó hai người đều tự mình mở một động phủ, thiết lập trận pháp bí mật cùng nhau ẩn cư trên núi, yên lặng quan sát sự phát triển của Nhân tộc.

Nhân tộc phát triển vô cùng nhanh, chỉ trong vòng ba năm mà số dân cư đã nhiều hơn gấp mười lần, loài người mở rộng rồi chia thành từng bộ lạc, cùng tôn lên thánh địa sơn cốc.

Một đêm dài kết thúc, bình minh lại lên.

Toàn bộ lưu vực Hoàng Hà tràn đầy không khí vui vẻ, Nhân tộc tụ tập lại, vừa múa vừa hát trước thần điện ở sơn cốc, tiếng tán dương vui đùa vang vọng khắp thiên địa. Trong thần điện thờ phụng tượng Nữ Oa, phía dưới là hai pho tượng thần đứng một trái một phải, theo thứ tự chính là Phục Hy và Bạch Cẩm, hai người tựa như tả hữu hộ pháp.

Bạch Cẩm bùi ngùi nói: “Lại là ngày sinh Khổng Tử hằng năm! Sư thúc, chúng ta phải trông coi đến bao giờ mới xong?”

Phục Hy chắp hai tay sau lưng đứng trên đỉnh núi, nói: “Cũng không lâu nữa! Nhân tộc phát triển nhanh hơn nhiều so với tưởng tượng của ta.”

"Chiếp!" Trên bầu trời, tiếng phượng kêu thanh thuý. Trong không trung bỗng nổi lên hào quang ngũ sắc, trong ánh hào quang đó có một con Thải Phượng hoa lệ xuất hiện lượn quanh bầu trời.

Phía dưới là ngàn vạn Nhân tộc ngẩng đầu nhìn Thải Phượng trên trời cao, người kinh hoàng, kẻ bái lạy. Tất cả cường giả nhân tộc cũng đều bay lên không trung, cảnh giác quan sát con Thải Phượng này.

Thải Phượng lơ lửng giữa không trung, truyền đến thanh âm thanh thuý: “Phụng mệnh Nữ Oa nương nương đến đón Phục Hy lão gia và Bạch Cẩm sư huynh tới Nữ Oa Cung nghe đạo.”

Phục Hy cười nói: "Xong rồi, đi thôi!”

Lúc này hai người giải trừ trận pháp bí mật, từ từ lộ diện trên đỉnh núi, sau đó dưới chân bọn hắn nổi lên tường vân rồi đi về phía thiên không.

Bên dưới vô số nhân tộc nhao nhao bái lạy, kích động kêu lên: “Bái kiến thánh sử!”



“Cung tiễn thánh sử!”

Trong tiếng cảm kích đến rung trời, Phục Hy và Bạch Cẩm cùng Thải Phượng biến mất giữa hào quang trên bầu trời.

Trong hỗn độn đầy hỗn loạn ở bên ngoài gần hồng hoang đại thế giới, một thế giới mới mở ra, nơi này chính là Oa Hoàng Thiên.

Trong Oa Hoàng Thiên, núi non xanh thẳm, phong cảnh đẹp như họa, tiên cầm thuỵ thú chạy quanh. Một pho tượng thần được đặt chính giữa thần điện, trên tấm bảng ở thần điện đề ba chữ lớn “Oa Hoàng Cung”.

Trong cung điện, Nữ Oa nương nương ngồi ở vị trí chủ tọa trên cao, bên dưới là vô số các đại năng giả và các đệ tử khác, phía sau là Tam Thanh ngồi xếp bằng cùng Vô Đương thánh mẫu và Đa Bảo, Dược Sư ngồi xếp bằng sau Tiếp Dân và Chuẩn Đề. Phía sau Thái Nhất, Đế Tuấn và Yêu Sư là mười thiếu niên hoàng mao đang ngồi xếp bằng, sau Trấn Nguyên Tử là hai đạo đồng vô cùng tuấn mỹ đang ngồi xếp bằng.

Chuẩn Đề cười nói: "Sư muội, người đã đến đủ rồi sao còn chưa bắt đầu giảng đạo?"

Nữ Oa Cười nói: “Sư đệ đợi đã, vẫn còn hai người chưa tới.”

Nguyên Thuỷ tò mò hòi: “Một người có lẽ là Phục Hy sư đệ, vậy còn một người nữa là ai?”

Thái Thượng có vẻ đăm chiêu, sau đó lộ ra chút ý cười.

Lúc này, đột nhiên ngoài cửa có hai người tiến vào, cùng lúc đó tất cả mọi người đều quay đầu nhìn lại.

Bạch Cẩm bị dọa đến độ dừng chân lại, dưới ánh mắt chăm chú của nhiều đại năng giả, trong lòng hắn sinh ra sợ hãi. Nhiều đại lão như vậy sao, long trọng như vậy?

Đột nhiên Đa Bảo trợn to hai mắt, sao lại là kẻ nịnh hót này? Hắn có tư cách gì mà để Nữ Oa Thánh Nhân phải chờ? Không đúng! Nhất định không phải chờ hắn, đang chờ Phục Hy thôi, là do hắn không biết xấu hổ đi theo Phục Hy tới đây! Không sai! Nhất định là như vậy. Đa Bảo nhìn về phía Bạch Cẩm với ánh mắt đầy khinh bỉ. Đúng là mất hết thể diện của Tam Thanh!

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương