Hôn Nhân Giá Ngàn Vàng
-
Chương 350: Đại boss phía sau màn
Cận Tử Kỳ lặng lẽ đứng giữa đám đông nhộn nhịp, những lời nói của Thanh Kiều cứ quanh quẩn bên tai cô. Thanh Kiều nói rằng Hàn Mẫn Tranh chính là đứa con riêng đã chết của Tống Chi Nhậm.
Cô cảm thấy dường như ông trời đang đùa giỡn với số phận của chính mình.
Sau khi chồng cô qua đời, người trợ lý mà chồng cô vô cùng tin tưởng bỗng nhiên lại nói hắn là con trai của bố chồng cô.
Cũng giống như mấy cái tình tiết cẩu huyết (*) thường chiếu trên tivi, bây giờ con riêng lại muốn cướp quyền thừa kế hay sao?
Tần Viễn đến gần: "Em làm sao vậy?"
"Em cần đi toilet một lát." Cận Tử Kỳ quay người bước đi.
"Anh đi cùng em, dù sao thì cũng chưa đến giờ lên máy bay."
Tần Viễn mơ hồ cảm thấy dường như đang có chuyện gì đó không ổn, thế nhưng anh lại không thể chỉ ra được đó là điều gì, anh nắm lấy cánh tay của cô.
"Không cần đâu, anh chỉ cần ở đây đợi em là được, em sẽ trở ra ngay."
Cận Tử Kỳ đẩy tay Tần Viễn ra, sau đó bước vào toilet, cúi người xuống bồn rửa mặt và vặn mở nước.
Cô vốc một ngụm nước đưa lên mặt, nước lạnh đến nỗi khiến cô sởn cả da gà.
Lúc đó tinh thần có chút hoảng loạn của cô mới dần dần bình tĩnh trở lại.
Hàn Mẫn Tranh, Hàn Mẫn Tranh...
Cận Tử Kỳ lặng im suy nghĩ về cái tên này, lúc trước cô còn thắc mắc vì sao anh ta phải làm như vậy, bây giờ thì...
Hàn Mẫn Tranh vốn không phải là kẻ vong ơn bội nghĩa, chẳng qua là anh ta muốn trả thù, mới đầu dường như anh ta chỉ muốn làm vậy với Tống Chi Nhậm, nhưng vì sự xuất hiện của Tống Kỳ Diễn đã làm xáo trộn những kế hoạch của anh ta, vì vậy mà Tống Kỳ Diễn phải biến mất...
Kỳ thật đã có rất nhiều chi tiết chứng minh rằng Hàn Mẫn Tranh là con riêng.
Trong lúc ở sân bay tiễn Thanh Kiều quay về Paris, vết sẹo phía sau gáy của Hàn Mẫn Tranh trong lúc hắn cúi người xuống rõ ràng không phải là do anh ta ham chơi nên bị xà nhà nện bị thương, mà là do những tổn thương để lại khi anh bị bỏ rơi trong đống đổ nát sau trận động đất.
Đêm đó cô vào phòng tìm Hàn Mẫn Tranh, bức ảnh ấy không phải vì điều tra Tần Viễn mà có được, mà đó chính là bức ảnh của anh ta, vì muốn ngăn chặn sự nghi ngờ của cô, anh đã không còn cách nào khác nói rằng đó chính là bức ảnh của gia đình Tần Viễn, nhưng cũng vì cha anh ta và mẹ Tần Viễn là anh em sinh đôi nên cô cũng chẳng mảy may nghi ngờ lời anh ta nói.
Lại nhớ đến mấy ngày trước ở phía ngoài nhà tang lễ, Kiều Hân Hủy đã nói Hàn Mẫn Tranh không phải là con ruột của nhà họ Hàn mà là con nuôi, điều này đã nói lên thân thế mập mờ của anh, một câu nói của Thanh Kiều đã giúp vạch ra lớp sương mù.
Hàn Mẫn Tranh quả thật rất thông minh, anh ta thường dùng những lời nói dối của mình để lừa gạt tất cả mọi người. Anh ta không hề nói ai là con riêng, nhưng lại khiến cho tất cả đầu mối chỉ về phía Tần Viễn, sau khi biết được Tần Viễn không phải là con riêng, mọi người ai cũng tin rằng đứa con ấy đã chết.
Gương mặt nhợt nhạt của Cận Tử Kỳ được phản chiếu qua những giọt nước đọng lên kính, không rõ là vì lòng cô đang rối ren hay vì cô đang cảm thấy căng thẳng mà tim cô cứ đập mạnh liên hồi.
"Chị ơi, chị có ổn không?" Nữ du khách bên cạnh quan tâm hỏi han cô gái mặt thẩn thờ như bị ma nhập - Cận Tử Kỳ.
Cận Tử Kỳ rút một tờ khăn giấy từ trong hộp ra, chầm chậm lau đi những vệt nước đọng trên gương mặt của mình.
Cô cười với nữ du khách: "Chị ổn." Nói xong, Cận Tử Kỳ đỏ hoe mắt mở cửa bước ra.
-----
Hệ thống sưởi ấm trong sân bay được bật lên khiến Cận Tử Kỳ cảm thấy khó thở.
"Cho qua cho qua..."
Một hành khách bị trễ chuyến bay kéo hành lý vội vội vàng vàng chạy qua.
Trong lúc luống cuống bỏ chạy, hành khách ấy vô tình đụng trúng vai của Cận Tử Kỳ, cô thất thần hồn bay phách lạc nên mất thăng bằng ngã xuống đất.
Đầu gối cô đập mạnh xuống đất, phát ra âm thanh rất lớn, đau đến mức khiến cô suýt khóc.
"Chị ơi, chị có sao không?" Hành khách ấy thấy mình đã đụng trúng người khác liền dừng lại đỡ Cận Tử Kỳ lên, vẻ mặt có chút sốt ruột: "Thật ngại quá, em đang vội lên máy bay, hay em cho chị địa chỉ liên lạc nhé..."
"Chị không sao đâu." Cận Tử Kỳ lắc đầu, vô tình bị thu hút bởi một người trong đám đông cách đó không xa.
Bóng dáng quen thuộc như đã khắc sâu vào tâm khảm, ngoài anh ấy ra thì còn có thể là ai nữa chứ?
Cận Tử Kỳ bối rối ngoảnh đầu lại nhìn, cô thấy một người đàn ông cao lớn mặc áo len màu đen đứng xoay lưng lại với cô, lẫn trong đám đông.
"Chị ơi, chị ơi, chị bị thương rồi, mình mau đến phòng y tế của sân bay đi... Chị ơi?"
Hành khách nhìn thấy Cận Tử Kỳ đột nhiên muốn lao vào trong đám đông liền lay lay người cô ấy và la lên.
"Kỳ Diễn... Kỳ Diễn!"
Cận Tử Kỳ vội vàng muốn chạy đến ngăn người khách ấy lại, thế nhưng cô chợt phát hiện ra chân mình một bước cũng không tài nào nhích nỗi, chỉ đành ngồi đó nhìn bóng hình cao lớn quen thuộc ấy dần đi về phía cửa ra vào sân bay, hai tay cô run lên đầy lo lắng: "Kỳ Diễn!"
Khi Cận Tử Kỳ chạy ra cửa và kiếm tìm xung quanh, cô nhìn thấy hình bóng người đàn ông ấy đang ngồi vào trong một chiếc xe Audi.
Cô nhìn quanh, ngoắc một chiếc taxi, ngồi vào trong, vẻ mặt vô cùng sốt ruột, vội vàng chỉ về hướng chiếc xe Audi ở phía trước: "Please, please! Help me to follow the car!"
Tài xế xe sửng sốt, trong suốt nhiều năm chạy taxi, ông chưa bao giờ gặp một nữ hành khách nào mang vẻ mặt đầy hoang mang và kích động đến vậy. Thế nhưng ông vẫn nhanh chóng đạp chân ga đuổi theo, giữ được một khoảng cách nhất định với chiếc xe Audi ở phía trước.
Điện thoại trong túi vang lên liên hồi, nhưng Cận Tử Kỳ chi lo nghĩ về Tống Kỳ Diễn nên đã không nghe thấy.
Chiếc xe Audi đã băng qua vài ngã tư, chạy được một đoạn khá xa, chiếc xe mới dừng lại phía trước một club đầy nguy nga tráng lệ.
Cách club kia khoảng hơn 100 mét, chiếc xe taxi đã chầm chậm dừng lại.
"Cô ơi, thật ngại quá, club đó quy định không cho xe taxi chạy qua."
Cận Tử Kỳ cũng không làm khó ông ấy, trả tiền xong cô liền mở cửa bước ra, chạy về phía của ra vào của club.
Khi cô bước xuống xe, thật ra cô đã thấy người có dáng hình rất giống Tống Kỳ Diễn được bảo vệ cửa bước đến mở cửa xe giúp, kế đó, hắn và hai người đàn ông sang trọng đi cùng xe vừa trò chuyện vừa đi vào club.
Cận Tử Kỳ vừa chạy đến gần đã bị hai vệ sĩ đứng ở hai bên cửa xoay chặn lại: "Xin lỗi, không phải là hội viên thì không được phép vào đây."
Cận Tử Kỳ thở hổn hển, dõi mắt nhìn vào trong club.
"Tôi... tôi muốn tìm người, chính là những người đàn ông vừa đi vào đây lúc nãy!"
Bọn họ khẽ nhíu mày, ngơ ngác đứng nhìn nhau bất động.
Lúc này chuông điện thoại reo lên, Cận Tử Kỳ lập tức nhấc máy, đầu dây bên kia là giọng nói đầy căng thẳng của Tần Viễn.
"Tiểu Kỳ, em đi đâu vậy? Anh chẳng thấy bóng dáng em ở đâu trong toilet cả!"
"Hình như em đã nhìn thấy Kỳ Diễn."
Cận Tử Kỳ tay cầm điện thoại, mắt vẫn hướng về bên trong hội sở.
Tần Viễn khẽ im lặng vài giây rồi trực tiếp hỏi: "Cho anh địa chỉ đi, anh sẽ qua đó ngay lập tức."
Cẩn Tử Kỳ ngẩng đầu lên nhìn tấm bảng tên to tướng của club và nói với Tần Viễn.
"Đợi anh qua đó nhé." Nói xong, Tần Viễn liền tắt điện thoại.
Những nhân viên bảo vệ ở trước cổng canh gác rất nghiêm ngặt, Cận Tử Kỳ cứ đi qua đi lại mấy vòng, nên đã trở thành đối tượng tập trung giám sát của bọn họ.
Vào lúc hai ba giờ chiều, đây là khoảng thời gian mặt trời lên cao nhất, cũng là khoảng thời gian ánh nắng gay gắt nhất trong ngày.
Hơi nóng từ dưới mặt đất bốc lên, trán Cận Tử Kỳ lấm tấm những giọt mồ hôi, cô để ý thấy những người bước ra từ trong đó đều là những người ăn mặc rất chỉnh chu, có những người hào hứng bước vào, lại có những người sầu não ủ rũ bước ra.
"Vừa nãy anh có nhìn thấy không? Người đàn ông kia thua sạch tiền rồi nhưng vẫn còn cả gan đánh bạc! Hắn đúng là không còn muốn sống nữa rồi, lại còn dám mượn tiền những người ở đây, tôi nghĩ hắn nhất định là người từ nơi khác đến, nếu không thì làm sao dám liều lĩnh đến vậy?"
"Tôi nghĩ hắn là con lai, gia đình chắc cũng có chút khá giả, nếu không thì sao lại dám mượn tiền mấy ông chủ lớn ở đây như thế, bây giờ thì... Haha, nợ nhiều đến vậy thì chắc không phải chỉ đứt một hai ngón tay đâu nhỉ!"
Hai người đàn ông bước ra từ trong hội sở vừa đi vừa trò chuyện hăng say, vì vậy mà họ dường như không phát hiện ra một cô gái đang nhìn bọn họ.
"Tôi thấy hai người bạn của hắn cũng đều rất hoảng sợ, có muốn giúp đi chăng nữa thì không phải cũng sẽ bị đánh lây cho một trận hay sao?"
"Hình như bọn họ gọi người đàn ông bị bắt vào trong ban nãy là Frank, nói thật là tôi chưa gặp hắn ở chỗ này bao giờ cả, nhìn bộ dạng của hắn cũng không giống một con bạc cho lắm, không hiểu vì sao hôm nay hắn lại mò đến đây, xem như là hắn xui rồi..."
Tim của Cận Tử Kỳ càng lúc càng đập nhanh hơn, cô bất chấp tất cả tiến đến chặn hai người đàn ông kia lại.
"Cho hỏi, người đàn ông tên Frank mà các ông vừa nhắc tới có phải trông như thế này không?"
Cận Tử Kỳ đưa ví tiền ra, cô chỉ vào người có mặt trong tấm ảnh gia đình trong ví của mình - Tống Kỳ Diễn và hỏi bọn họ.
Hai người đàn ông người Đức đó ngơ ngác nhìn nhau, một người trong số họ trả lời: "Hắn tên là Frank, nhưng mà hắn trông như thế nào thì chúng tôi cũng không rõ lắm, lúc đó những người xem vây lại rất đông, chúng tôi cũng chỉ xem ở phía ngoài, tôi chỉ thấy những người chịu trách nhiệm xử lý những con bạc thiếu tiền trả nợ đã lôi một người toàn thân đầy máu đi về phía hành lang nội bộ của nhân viên thôi."
Mồ hôi thấm ướt mái tóc cô, môi Cận Tử Kỳ tái nhợt.
Hai người đàn ông người Đức không hiểu lí do vì sao sắc mặt của cô bỗng dưng trở nên khó coi đến vậy, sợ xảy ra chuyện nên nói xong bọn họ liền lặn mất tăm.
Đứng dưới ánh mặt trời chói chang, Cận Tử Kỳ bất chợt choáng váng hoa cả mắt, mọi thứ trước mắt cô nhòe dần đi.
"Tiểu Kỳ, em vẫn ở đó chứ? Bên này đang kẹt xe nên có thể anh sẽ đến muộn một chút."
Cận Tử Kỳ chớp chớp mắt, một giọt mồ hôi lăn vào trong khóe mắt khiến mắt cô cay cay, không tài nào mở ra được.
Hai người đàn ông người Đức ấy không nhận ra người bị bắt đi có phải là Tống Kỳ Diễn trong trong tấm ảnh đó hay không, nhưng bọn họ nói người đàn ông ấy tên là "Frank", Cận Tử Kỳ không ngừng nghĩ đến người ông có bóng lưng giống Tống Kỳ Diễn đi vào hội sở ban nãy.
Người đàn ông đó có thể là Tống Kỳ Diễn, cũng có thể không phải là anh ấy.
Cứ xem như là Tống Kỳ Diễn đã trở về nhà an toàn, thế nhưng một ngày trước anh ấy đã gặp tai nạn trong sự cố nổ gas.
Huống hồ gì ở đây còn không phải là Trung Quốc đại lục, những người trà trộn trong hang ổ xã hội đen ấy đều có súng và đều là những người giết người không gớm tay.
Nếu như người đàn ông kia thật sự là Tống Kỳ Diễn thì e rằng bây giờ anh ấy đang bị tra tấn vô cùng tàn bạo, có thể mất tay, mất chân hay thậm chí là mất mạng bất cứ lúc nào.
Cô đã đánh mất Tống Kỳ Diễn hết lần này đến lần khác, nếu như bây giờ cô xoay người bỏ đi, sau này liệu cô sẽ còn cơ hội nữa không?
Cận Tử Kỳ lấy một đồng tiền xu ra, nhắm mắt lại tung lên trời, sau đó cô đưa tay bắt lấy và mở ra xem.
Cô nhìn vào đồng xu màu bạc đang lấp lánh dưới ánh mặt trời, hít một hơi thật sâu: "Tần Viễn, em không thể đợi anh nữa rồi."
Nếu là mặt chữ, cô sẽ xoay người bỏ đi; nếu là mặt hoa, cô sẽ xông vào đó tìm anh ấy.
Mặt đồng xu mà Cận Tử Kỳ đã ném ra chính là...
Mặt hoa.
-----
Ở một nơi khác, trong một căn phòng tại một ngôi nhà biệt thự ở ngoại ô Berlin.
Cánh cửa bỗng mở rộng ra, một người đàn ông lảo đảo bước vào, gương mặt vô cùng hoảng hốt.
"Boss? Boss đâu rồi?"
Anh ta túm lấy người anh em đang gác cửa, trán anh ta ướt đẫm mồ hôi vì đã gấp gáp chạy về.
"Boss đang ở trong phòng tầng trên, anh làm gì mà vội vội vàng vàng vậy, đã xảy ra chuyện gì sao?"
Anh ta xua xua tay, chưa kịp trả lời đã ba chân bốn cẳng chạy lên lầu hai.
-----
Trong phòng ngủ, y tá đang đổi thuốc cho Tống Kỳ Diễn, "Lần sau cậu nhớ không được đi lung tung nữa, nếu không thì sẽ không tốt cho vết thương đâu."
Lương Nhất Thần đứng tựa vào một bên giường trêu ghẹo: "Cậu ấy đang nhung nhớ người đẹp, làm sao mà có thể ngồi yên một chỗ được cơ chứ?"
Tống Kỳ Diễn mỉm cười, không phản bác lại mà chỉ giương mắt lên nhìn về phía Lương Nhất Thần.
"Cậu đã phái người đi tiễn cô ấy chưa?"
"Tất nhiên rồi, chuyện cậu đã giao phó thì tôi làm sao dám làm qua loa được..."
Lương Nhất Thần đang định khoác lác vài câu thì cửa phòng ngủ đã đã bị một tên thô lỗ nào đó đẩy ra.
"Boss ơi, xảy ra chuyện rồi..."
"Chuyện gì đã khiến cậu to gan đến vậy, quy củ đâu hết cả rồi?"
Lương Nhất Thần cau mày, lớn giọng khiển trách xong liền nhận thấy có điều gì đó không đúng ở đây, anh nhìn tên thuộc hạ với ánh mắt đầy dò xét.
"Tôi nói... Chẳng phải tôi đã phái cậu đi tiễn cô ấy sao, cô ấy đã lên máy bay chưa?"
"Bọn họ vốn đã sắp lên máy bay rồi, kết quả là... cô ấy đột nhiên chạy ra khỏi sân bay và đuổi theo một chiếc xe Audi đến club giải trí lớn nhất Berlin, cô ấy cứ chần chừ quanh quẩn ở trước cửa, vì cảm thấy tình huống này có gì đó không ổn nên tôi đã chạy về đây báo cáo với anh!"
Club giải trí lớn nhất Berlin không phải là căn cứ của xã hội đen lớn nhất Berlin hay sao?
Lương Nhất Thần thay đổi sắc mặt: "Cậu không biết gọi điện cho tôi sao, không ở đó trông chừng cô ấy mà quay về đây làm gì?"
Tên thuộc hạ đứng như trời trồng, không biết phải làm sao, anh ta cũng đã ý thức được bản thân đã phạm một sai lầm lớn.
Kế đó, một bóng người thoáng vụt qua bên cạnh anh ta, mở cửa lao ra ngoài, trên ghế salon đã không còn thấy bóng dáng của Tống Kỳ Diễn nữa.
"Còn không mau cầm vũ khí đi theo tôi!"
Lương Nhất Thần muốn chửi ầm lên, rút cây súng từ trong ngăn kéo nhanh chóng đuổi theo Tống Kỳ Diễn.
Cô cảm thấy dường như ông trời đang đùa giỡn với số phận của chính mình.
Sau khi chồng cô qua đời, người trợ lý mà chồng cô vô cùng tin tưởng bỗng nhiên lại nói hắn là con trai của bố chồng cô.
Cũng giống như mấy cái tình tiết cẩu huyết (*) thường chiếu trên tivi, bây giờ con riêng lại muốn cướp quyền thừa kế hay sao?
Tần Viễn đến gần: "Em làm sao vậy?"
"Em cần đi toilet một lát." Cận Tử Kỳ quay người bước đi.
"Anh đi cùng em, dù sao thì cũng chưa đến giờ lên máy bay."
Tần Viễn mơ hồ cảm thấy dường như đang có chuyện gì đó không ổn, thế nhưng anh lại không thể chỉ ra được đó là điều gì, anh nắm lấy cánh tay của cô.
"Không cần đâu, anh chỉ cần ở đây đợi em là được, em sẽ trở ra ngay."
Cận Tử Kỳ đẩy tay Tần Viễn ra, sau đó bước vào toilet, cúi người xuống bồn rửa mặt và vặn mở nước.
Cô vốc một ngụm nước đưa lên mặt, nước lạnh đến nỗi khiến cô sởn cả da gà.
Lúc đó tinh thần có chút hoảng loạn của cô mới dần dần bình tĩnh trở lại.
Hàn Mẫn Tranh, Hàn Mẫn Tranh...
Cận Tử Kỳ lặng im suy nghĩ về cái tên này, lúc trước cô còn thắc mắc vì sao anh ta phải làm như vậy, bây giờ thì...
Hàn Mẫn Tranh vốn không phải là kẻ vong ơn bội nghĩa, chẳng qua là anh ta muốn trả thù, mới đầu dường như anh ta chỉ muốn làm vậy với Tống Chi Nhậm, nhưng vì sự xuất hiện của Tống Kỳ Diễn đã làm xáo trộn những kế hoạch của anh ta, vì vậy mà Tống Kỳ Diễn phải biến mất...
Kỳ thật đã có rất nhiều chi tiết chứng minh rằng Hàn Mẫn Tranh là con riêng.
Trong lúc ở sân bay tiễn Thanh Kiều quay về Paris, vết sẹo phía sau gáy của Hàn Mẫn Tranh trong lúc hắn cúi người xuống rõ ràng không phải là do anh ta ham chơi nên bị xà nhà nện bị thương, mà là do những tổn thương để lại khi anh bị bỏ rơi trong đống đổ nát sau trận động đất.
Đêm đó cô vào phòng tìm Hàn Mẫn Tranh, bức ảnh ấy không phải vì điều tra Tần Viễn mà có được, mà đó chính là bức ảnh của anh ta, vì muốn ngăn chặn sự nghi ngờ của cô, anh đã không còn cách nào khác nói rằng đó chính là bức ảnh của gia đình Tần Viễn, nhưng cũng vì cha anh ta và mẹ Tần Viễn là anh em sinh đôi nên cô cũng chẳng mảy may nghi ngờ lời anh ta nói.
Lại nhớ đến mấy ngày trước ở phía ngoài nhà tang lễ, Kiều Hân Hủy đã nói Hàn Mẫn Tranh không phải là con ruột của nhà họ Hàn mà là con nuôi, điều này đã nói lên thân thế mập mờ của anh, một câu nói của Thanh Kiều đã giúp vạch ra lớp sương mù.
Hàn Mẫn Tranh quả thật rất thông minh, anh ta thường dùng những lời nói dối của mình để lừa gạt tất cả mọi người. Anh ta không hề nói ai là con riêng, nhưng lại khiến cho tất cả đầu mối chỉ về phía Tần Viễn, sau khi biết được Tần Viễn không phải là con riêng, mọi người ai cũng tin rằng đứa con ấy đã chết.
Gương mặt nhợt nhạt của Cận Tử Kỳ được phản chiếu qua những giọt nước đọng lên kính, không rõ là vì lòng cô đang rối ren hay vì cô đang cảm thấy căng thẳng mà tim cô cứ đập mạnh liên hồi.
"Chị ơi, chị có ổn không?" Nữ du khách bên cạnh quan tâm hỏi han cô gái mặt thẩn thờ như bị ma nhập - Cận Tử Kỳ.
Cận Tử Kỳ rút một tờ khăn giấy từ trong hộp ra, chầm chậm lau đi những vệt nước đọng trên gương mặt của mình.
Cô cười với nữ du khách: "Chị ổn." Nói xong, Cận Tử Kỳ đỏ hoe mắt mở cửa bước ra.
-----
Hệ thống sưởi ấm trong sân bay được bật lên khiến Cận Tử Kỳ cảm thấy khó thở.
"Cho qua cho qua..."
Một hành khách bị trễ chuyến bay kéo hành lý vội vội vàng vàng chạy qua.
Trong lúc luống cuống bỏ chạy, hành khách ấy vô tình đụng trúng vai của Cận Tử Kỳ, cô thất thần hồn bay phách lạc nên mất thăng bằng ngã xuống đất.
Đầu gối cô đập mạnh xuống đất, phát ra âm thanh rất lớn, đau đến mức khiến cô suýt khóc.
"Chị ơi, chị có sao không?" Hành khách ấy thấy mình đã đụng trúng người khác liền dừng lại đỡ Cận Tử Kỳ lên, vẻ mặt có chút sốt ruột: "Thật ngại quá, em đang vội lên máy bay, hay em cho chị địa chỉ liên lạc nhé..."
"Chị không sao đâu." Cận Tử Kỳ lắc đầu, vô tình bị thu hút bởi một người trong đám đông cách đó không xa.
Bóng dáng quen thuộc như đã khắc sâu vào tâm khảm, ngoài anh ấy ra thì còn có thể là ai nữa chứ?
Cận Tử Kỳ bối rối ngoảnh đầu lại nhìn, cô thấy một người đàn ông cao lớn mặc áo len màu đen đứng xoay lưng lại với cô, lẫn trong đám đông.
"Chị ơi, chị ơi, chị bị thương rồi, mình mau đến phòng y tế của sân bay đi... Chị ơi?"
Hành khách nhìn thấy Cận Tử Kỳ đột nhiên muốn lao vào trong đám đông liền lay lay người cô ấy và la lên.
"Kỳ Diễn... Kỳ Diễn!"
Cận Tử Kỳ vội vàng muốn chạy đến ngăn người khách ấy lại, thế nhưng cô chợt phát hiện ra chân mình một bước cũng không tài nào nhích nỗi, chỉ đành ngồi đó nhìn bóng hình cao lớn quen thuộc ấy dần đi về phía cửa ra vào sân bay, hai tay cô run lên đầy lo lắng: "Kỳ Diễn!"
Khi Cận Tử Kỳ chạy ra cửa và kiếm tìm xung quanh, cô nhìn thấy hình bóng người đàn ông ấy đang ngồi vào trong một chiếc xe Audi.
Cô nhìn quanh, ngoắc một chiếc taxi, ngồi vào trong, vẻ mặt vô cùng sốt ruột, vội vàng chỉ về hướng chiếc xe Audi ở phía trước: "Please, please! Help me to follow the car!"
Tài xế xe sửng sốt, trong suốt nhiều năm chạy taxi, ông chưa bao giờ gặp một nữ hành khách nào mang vẻ mặt đầy hoang mang và kích động đến vậy. Thế nhưng ông vẫn nhanh chóng đạp chân ga đuổi theo, giữ được một khoảng cách nhất định với chiếc xe Audi ở phía trước.
Điện thoại trong túi vang lên liên hồi, nhưng Cận Tử Kỳ chi lo nghĩ về Tống Kỳ Diễn nên đã không nghe thấy.
Chiếc xe Audi đã băng qua vài ngã tư, chạy được một đoạn khá xa, chiếc xe mới dừng lại phía trước một club đầy nguy nga tráng lệ.
Cách club kia khoảng hơn 100 mét, chiếc xe taxi đã chầm chậm dừng lại.
"Cô ơi, thật ngại quá, club đó quy định không cho xe taxi chạy qua."
Cận Tử Kỳ cũng không làm khó ông ấy, trả tiền xong cô liền mở cửa bước ra, chạy về phía của ra vào của club.
Khi cô bước xuống xe, thật ra cô đã thấy người có dáng hình rất giống Tống Kỳ Diễn được bảo vệ cửa bước đến mở cửa xe giúp, kế đó, hắn và hai người đàn ông sang trọng đi cùng xe vừa trò chuyện vừa đi vào club.
Cận Tử Kỳ vừa chạy đến gần đã bị hai vệ sĩ đứng ở hai bên cửa xoay chặn lại: "Xin lỗi, không phải là hội viên thì không được phép vào đây."
Cận Tử Kỳ thở hổn hển, dõi mắt nhìn vào trong club.
"Tôi... tôi muốn tìm người, chính là những người đàn ông vừa đi vào đây lúc nãy!"
Bọn họ khẽ nhíu mày, ngơ ngác đứng nhìn nhau bất động.
Lúc này chuông điện thoại reo lên, Cận Tử Kỳ lập tức nhấc máy, đầu dây bên kia là giọng nói đầy căng thẳng của Tần Viễn.
"Tiểu Kỳ, em đi đâu vậy? Anh chẳng thấy bóng dáng em ở đâu trong toilet cả!"
"Hình như em đã nhìn thấy Kỳ Diễn."
Cận Tử Kỳ tay cầm điện thoại, mắt vẫn hướng về bên trong hội sở.
Tần Viễn khẽ im lặng vài giây rồi trực tiếp hỏi: "Cho anh địa chỉ đi, anh sẽ qua đó ngay lập tức."
Cẩn Tử Kỳ ngẩng đầu lên nhìn tấm bảng tên to tướng của club và nói với Tần Viễn.
"Đợi anh qua đó nhé." Nói xong, Tần Viễn liền tắt điện thoại.
Những nhân viên bảo vệ ở trước cổng canh gác rất nghiêm ngặt, Cận Tử Kỳ cứ đi qua đi lại mấy vòng, nên đã trở thành đối tượng tập trung giám sát của bọn họ.
Vào lúc hai ba giờ chiều, đây là khoảng thời gian mặt trời lên cao nhất, cũng là khoảng thời gian ánh nắng gay gắt nhất trong ngày.
Hơi nóng từ dưới mặt đất bốc lên, trán Cận Tử Kỳ lấm tấm những giọt mồ hôi, cô để ý thấy những người bước ra từ trong đó đều là những người ăn mặc rất chỉnh chu, có những người hào hứng bước vào, lại có những người sầu não ủ rũ bước ra.
"Vừa nãy anh có nhìn thấy không? Người đàn ông kia thua sạch tiền rồi nhưng vẫn còn cả gan đánh bạc! Hắn đúng là không còn muốn sống nữa rồi, lại còn dám mượn tiền những người ở đây, tôi nghĩ hắn nhất định là người từ nơi khác đến, nếu không thì làm sao dám liều lĩnh đến vậy?"
"Tôi nghĩ hắn là con lai, gia đình chắc cũng có chút khá giả, nếu không thì sao lại dám mượn tiền mấy ông chủ lớn ở đây như thế, bây giờ thì... Haha, nợ nhiều đến vậy thì chắc không phải chỉ đứt một hai ngón tay đâu nhỉ!"
Hai người đàn ông bước ra từ trong hội sở vừa đi vừa trò chuyện hăng say, vì vậy mà họ dường như không phát hiện ra một cô gái đang nhìn bọn họ.
"Tôi thấy hai người bạn của hắn cũng đều rất hoảng sợ, có muốn giúp đi chăng nữa thì không phải cũng sẽ bị đánh lây cho một trận hay sao?"
"Hình như bọn họ gọi người đàn ông bị bắt vào trong ban nãy là Frank, nói thật là tôi chưa gặp hắn ở chỗ này bao giờ cả, nhìn bộ dạng của hắn cũng không giống một con bạc cho lắm, không hiểu vì sao hôm nay hắn lại mò đến đây, xem như là hắn xui rồi..."
Tim của Cận Tử Kỳ càng lúc càng đập nhanh hơn, cô bất chấp tất cả tiến đến chặn hai người đàn ông kia lại.
"Cho hỏi, người đàn ông tên Frank mà các ông vừa nhắc tới có phải trông như thế này không?"
Cận Tử Kỳ đưa ví tiền ra, cô chỉ vào người có mặt trong tấm ảnh gia đình trong ví của mình - Tống Kỳ Diễn và hỏi bọn họ.
Hai người đàn ông người Đức đó ngơ ngác nhìn nhau, một người trong số họ trả lời: "Hắn tên là Frank, nhưng mà hắn trông như thế nào thì chúng tôi cũng không rõ lắm, lúc đó những người xem vây lại rất đông, chúng tôi cũng chỉ xem ở phía ngoài, tôi chỉ thấy những người chịu trách nhiệm xử lý những con bạc thiếu tiền trả nợ đã lôi một người toàn thân đầy máu đi về phía hành lang nội bộ của nhân viên thôi."
Mồ hôi thấm ướt mái tóc cô, môi Cận Tử Kỳ tái nhợt.
Hai người đàn ông người Đức không hiểu lí do vì sao sắc mặt của cô bỗng dưng trở nên khó coi đến vậy, sợ xảy ra chuyện nên nói xong bọn họ liền lặn mất tăm.
Đứng dưới ánh mặt trời chói chang, Cận Tử Kỳ bất chợt choáng váng hoa cả mắt, mọi thứ trước mắt cô nhòe dần đi.
"Tiểu Kỳ, em vẫn ở đó chứ? Bên này đang kẹt xe nên có thể anh sẽ đến muộn một chút."
Cận Tử Kỳ chớp chớp mắt, một giọt mồ hôi lăn vào trong khóe mắt khiến mắt cô cay cay, không tài nào mở ra được.
Hai người đàn ông người Đức ấy không nhận ra người bị bắt đi có phải là Tống Kỳ Diễn trong trong tấm ảnh đó hay không, nhưng bọn họ nói người đàn ông ấy tên là "Frank", Cận Tử Kỳ không ngừng nghĩ đến người ông có bóng lưng giống Tống Kỳ Diễn đi vào hội sở ban nãy.
Người đàn ông đó có thể là Tống Kỳ Diễn, cũng có thể không phải là anh ấy.
Cứ xem như là Tống Kỳ Diễn đã trở về nhà an toàn, thế nhưng một ngày trước anh ấy đã gặp tai nạn trong sự cố nổ gas.
Huống hồ gì ở đây còn không phải là Trung Quốc đại lục, những người trà trộn trong hang ổ xã hội đen ấy đều có súng và đều là những người giết người không gớm tay.
Nếu như người đàn ông kia thật sự là Tống Kỳ Diễn thì e rằng bây giờ anh ấy đang bị tra tấn vô cùng tàn bạo, có thể mất tay, mất chân hay thậm chí là mất mạng bất cứ lúc nào.
Cô đã đánh mất Tống Kỳ Diễn hết lần này đến lần khác, nếu như bây giờ cô xoay người bỏ đi, sau này liệu cô sẽ còn cơ hội nữa không?
Cận Tử Kỳ lấy một đồng tiền xu ra, nhắm mắt lại tung lên trời, sau đó cô đưa tay bắt lấy và mở ra xem.
Cô nhìn vào đồng xu màu bạc đang lấp lánh dưới ánh mặt trời, hít một hơi thật sâu: "Tần Viễn, em không thể đợi anh nữa rồi."
Nếu là mặt chữ, cô sẽ xoay người bỏ đi; nếu là mặt hoa, cô sẽ xông vào đó tìm anh ấy.
Mặt đồng xu mà Cận Tử Kỳ đã ném ra chính là...
Mặt hoa.
-----
Ở một nơi khác, trong một căn phòng tại một ngôi nhà biệt thự ở ngoại ô Berlin.
Cánh cửa bỗng mở rộng ra, một người đàn ông lảo đảo bước vào, gương mặt vô cùng hoảng hốt.
"Boss? Boss đâu rồi?"
Anh ta túm lấy người anh em đang gác cửa, trán anh ta ướt đẫm mồ hôi vì đã gấp gáp chạy về.
"Boss đang ở trong phòng tầng trên, anh làm gì mà vội vội vàng vàng vậy, đã xảy ra chuyện gì sao?"
Anh ta xua xua tay, chưa kịp trả lời đã ba chân bốn cẳng chạy lên lầu hai.
-----
Trong phòng ngủ, y tá đang đổi thuốc cho Tống Kỳ Diễn, "Lần sau cậu nhớ không được đi lung tung nữa, nếu không thì sẽ không tốt cho vết thương đâu."
Lương Nhất Thần đứng tựa vào một bên giường trêu ghẹo: "Cậu ấy đang nhung nhớ người đẹp, làm sao mà có thể ngồi yên một chỗ được cơ chứ?"
Tống Kỳ Diễn mỉm cười, không phản bác lại mà chỉ giương mắt lên nhìn về phía Lương Nhất Thần.
"Cậu đã phái người đi tiễn cô ấy chưa?"
"Tất nhiên rồi, chuyện cậu đã giao phó thì tôi làm sao dám làm qua loa được..."
Lương Nhất Thần đang định khoác lác vài câu thì cửa phòng ngủ đã đã bị một tên thô lỗ nào đó đẩy ra.
"Boss ơi, xảy ra chuyện rồi..."
"Chuyện gì đã khiến cậu to gan đến vậy, quy củ đâu hết cả rồi?"
Lương Nhất Thần cau mày, lớn giọng khiển trách xong liền nhận thấy có điều gì đó không đúng ở đây, anh nhìn tên thuộc hạ với ánh mắt đầy dò xét.
"Tôi nói... Chẳng phải tôi đã phái cậu đi tiễn cô ấy sao, cô ấy đã lên máy bay chưa?"
"Bọn họ vốn đã sắp lên máy bay rồi, kết quả là... cô ấy đột nhiên chạy ra khỏi sân bay và đuổi theo một chiếc xe Audi đến club giải trí lớn nhất Berlin, cô ấy cứ chần chừ quanh quẩn ở trước cửa, vì cảm thấy tình huống này có gì đó không ổn nên tôi đã chạy về đây báo cáo với anh!"
Club giải trí lớn nhất Berlin không phải là căn cứ của xã hội đen lớn nhất Berlin hay sao?
Lương Nhất Thần thay đổi sắc mặt: "Cậu không biết gọi điện cho tôi sao, không ở đó trông chừng cô ấy mà quay về đây làm gì?"
Tên thuộc hạ đứng như trời trồng, không biết phải làm sao, anh ta cũng đã ý thức được bản thân đã phạm một sai lầm lớn.
Kế đó, một bóng người thoáng vụt qua bên cạnh anh ta, mở cửa lao ra ngoài, trên ghế salon đã không còn thấy bóng dáng của Tống Kỳ Diễn nữa.
"Còn không mau cầm vũ khí đi theo tôi!"
Lương Nhất Thần muốn chửi ầm lên, rút cây súng từ trong ngăn kéo nhanh chóng đuổi theo Tống Kỳ Diễn.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook