Hôn Nhân Bình Dị
-
Chương 39
Bệnh viện đông người, cũng đã chuẩn bị được đủ máu cho cuộc phẫu thuật.
Bác sĩ cũng trấn an người nhà: "Chúng tôi sẽ cố gắng hết sức cứu cả mẹ lẫn con. Nhưng trong trường hợp xấu nhất, chúng tôi chỉ có thể giữ được con, mọi người cũng nên chuẩn bị tinh thần."
Bác sĩ đi vào phòng phẫu thuật, để lại hắn đứng chôn chân tại chỗ.
Hành lang một mảnh yên tĩnh, hắn lại hít thở không thông, vành mặt đã đỏ lên, dần bị hơi nước mà làm mờ đi.
Hắn chỉ vừa mới đoàn tụ với mẹ con cô, hạnh phúc của hắn chỉ vừa mới chớm nở, ông trời lại muốn thử thách hắn nữa sao?
Hắn thể không cần con, nhưng hắn không thể mất đi cô được.
Bác sĩ nói như vậy tức là tình trạng của cô rất xấu, hắn có thể sẽ phải mất cô.
Nghĩ đến đây, hắn thật sự không chống đỡ nổi nữa, cũng may có ba vợ ở bên đỡ hắn.
"Sẽ không sao đâu, Khả Khả rất mạnh mẽ, con bé sẽ không sao đâu." Ba Vu Khả trấn an hắn.
Ông cũng sợ như hắn, giọng cũng đã lạc đi, thế nhưng ông vẫn tin tưởng cô sẽ không sao.
Đúng vậy, cô rất mạnh mẽ, có thể chống chọi được, hắn ở ngoài này cũng không thể gục ngã được.
Thời gian lại trôi, cuối cùng đèn cũng tắt, bác sĩ bước ra.
Có lẽ đối với hắn đây chính là khoảnh khắc sinh tử. Hắn nhìn chằm chằm bác sĩ, cố gắng để bản thân bình tĩnh.
"Vợ tôi... thế nào rồi?"
"Cuộc phẫu thuật rất thành công. Bệnh nhân đã được đưa tới phòng chăm sóc đặc biệt, hai bé trai cũng rất khoẻ mạnh."
Tảng đá đè nặng trong lòng hắn cuối cùng cũng được gỡ ra. Hắn thở ra, liên tục cảm ơn bác sĩ.
Trình Diệp dù mạnh mẽ tới đâu bây giờ cũng rơi nước mắt, đứng trước cửa phòng phẫu thuật khóc như một đứa trẻ.
Ba Vu cũng thở ra, lén lau nước mắt, an tâm về phòng bệnh của vợ mình.
Vợ ông vẫn chưa tỉnh lại, bên phía mẹ của Trình Diệp cũng vẫn đang hôn mê, bà ấy cũng bị rất nặng, nhưng tất cả bây giờ đều đã qua cơn nguy kịch.
Trong một ngày mà cứ như cả chục năm, ông cảm thấy mình đã già đi cả chục tuổi. Nhưng ông biết được mình không gả con gái cho nhầm người, Trình Diệp thật sự rất yêu con gái ông, có thể trở thành chỗ vững chãi cho con gái ông dựa vào được rồi.
Ông chỉ mong rằng Khả Khả có thể hiểu được cô có người chồng tốt thế nào, mong cô sẽ được hạnh phúc, trở thành vợ hiền dâu thảo, làm tốt chức trách một người mẹ. Người ba như ông cũng có thể mãn nguyện rồi.
[...]
Vu Khả được đưa vào phòng chăm sóc đặc biệt, người nhà không thể vào thăm. Hai đứa bé đã được đưa vào lồng ấp cho trẻ sơ sinh, nhưng từ khi sinh ra, Trình Diệp chưa từng ghé qua nhìn con.
Hắn cả ngày túc trực ở bệnh viện, việc ở công ty thì ba Trình Diệp giúp xử lí. Mẹ của Trình Diệp cũng đã dần hồi phục, hai bà sui gia chăm sóc lẫn nhau, vừa thay Trình Diệp túc trực đợi Vu Khả tỉnh lại.
Vu Khả cũng dần tốt hơn nhưng vẫn chưa tỉnh lại, cô đã được đưa vào phòng bệnh VIP, không còn ở phòng chăm sóc đặc biệt nữa.
Trình Diệp ngày nào cũng ngồi bên cạnh giường bệnh đợi cô.
Trông hắn gầy đi rất nhiều, gương mặt hốc hác, nhìn còn tệ hơn người đang nằm trên giường bệnh là Vu Khả.
Ban ngày nhìn hắn vẫn bình thản chăm sóc cô, nhưng ban đêm hắn lại lặng lẽ gục đầu bên giường khóc một mình.
Có một đêm bà Vu lo lắng không ngủ được, tới phòng bệnh Vu Khả xem thử, phát hiện Trình Diệp vẫn ngồi nhìn Vu Khả.
Bà định vào khuyên hắn, lại nghe hắn nức nở.
"Khả Khả, có phải em vẫn còn ghét anh không? Tại sao đến giờ em vẫn chưa tỉnh lại?"
"Anh xin lỗi, anh thật sự xin lỗi, là anh sai rồi."
"Sau này anh sẽ không cãi lại lời em nữa, sẽ không trẻ con nữa, sẽ không khiến em giận nữa."
"Khả Khả, con của chúng ta rất khoẻ, mẹ bảo chúng rất giống anh, anh vẫn chưa nhìn con nữa, có phải anh không phải người cha tốt không? Em là người mẹ tốt đúng không, em phải tỉnh lại để chăm sóc tốt cho con chứ, nếu không nó sẽ thương anh hơn thương em đấy nhé ..."
"Khả Khả..."
"Em mắng anh cũng được, em đánh anh cũng được, anh sẽ để yên cho em đánh."
"Chỉ xin em... xin em tỉnh dậy, em nhìn anh đi có được không..."
Trình Diệp nói rất nhiều, hắn liên tục xin lỗi, liên tục đổ lỗi cho bản thân, liên tục tự trách, liên tục cầu xin cô tỉnh lại, thế nhưng người nằm trên giường bệnh vẫn không hề nhúc nhích.
Sáng hôm sau hắn lại như không có gì, còn an ủi bà, khuyên bà về nhà nghỉ ngơi.
Một người như vậy khiến bà Vu cũng đau lòng.
Vu Khả tỉnh lại, bà nhất định sẽ đánh, sẽ mắng chửi con gái bà kiếm được một người chồng tốt mà không biết giữ, sẽ kể hết những việc hắn đã làm cho cô.
Thế nhưng... thế nhưng bao giờ cô mới tỉnh, bà cũng không biết nữa...
Bác sĩ cũng trấn an người nhà: "Chúng tôi sẽ cố gắng hết sức cứu cả mẹ lẫn con. Nhưng trong trường hợp xấu nhất, chúng tôi chỉ có thể giữ được con, mọi người cũng nên chuẩn bị tinh thần."
Bác sĩ đi vào phòng phẫu thuật, để lại hắn đứng chôn chân tại chỗ.
Hành lang một mảnh yên tĩnh, hắn lại hít thở không thông, vành mặt đã đỏ lên, dần bị hơi nước mà làm mờ đi.
Hắn chỉ vừa mới đoàn tụ với mẹ con cô, hạnh phúc của hắn chỉ vừa mới chớm nở, ông trời lại muốn thử thách hắn nữa sao?
Hắn thể không cần con, nhưng hắn không thể mất đi cô được.
Bác sĩ nói như vậy tức là tình trạng của cô rất xấu, hắn có thể sẽ phải mất cô.
Nghĩ đến đây, hắn thật sự không chống đỡ nổi nữa, cũng may có ba vợ ở bên đỡ hắn.
"Sẽ không sao đâu, Khả Khả rất mạnh mẽ, con bé sẽ không sao đâu." Ba Vu Khả trấn an hắn.
Ông cũng sợ như hắn, giọng cũng đã lạc đi, thế nhưng ông vẫn tin tưởng cô sẽ không sao.
Đúng vậy, cô rất mạnh mẽ, có thể chống chọi được, hắn ở ngoài này cũng không thể gục ngã được.
Thời gian lại trôi, cuối cùng đèn cũng tắt, bác sĩ bước ra.
Có lẽ đối với hắn đây chính là khoảnh khắc sinh tử. Hắn nhìn chằm chằm bác sĩ, cố gắng để bản thân bình tĩnh.
"Vợ tôi... thế nào rồi?"
"Cuộc phẫu thuật rất thành công. Bệnh nhân đã được đưa tới phòng chăm sóc đặc biệt, hai bé trai cũng rất khoẻ mạnh."
Tảng đá đè nặng trong lòng hắn cuối cùng cũng được gỡ ra. Hắn thở ra, liên tục cảm ơn bác sĩ.
Trình Diệp dù mạnh mẽ tới đâu bây giờ cũng rơi nước mắt, đứng trước cửa phòng phẫu thuật khóc như một đứa trẻ.
Ba Vu cũng thở ra, lén lau nước mắt, an tâm về phòng bệnh của vợ mình.
Vợ ông vẫn chưa tỉnh lại, bên phía mẹ của Trình Diệp cũng vẫn đang hôn mê, bà ấy cũng bị rất nặng, nhưng tất cả bây giờ đều đã qua cơn nguy kịch.
Trong một ngày mà cứ như cả chục năm, ông cảm thấy mình đã già đi cả chục tuổi. Nhưng ông biết được mình không gả con gái cho nhầm người, Trình Diệp thật sự rất yêu con gái ông, có thể trở thành chỗ vững chãi cho con gái ông dựa vào được rồi.
Ông chỉ mong rằng Khả Khả có thể hiểu được cô có người chồng tốt thế nào, mong cô sẽ được hạnh phúc, trở thành vợ hiền dâu thảo, làm tốt chức trách một người mẹ. Người ba như ông cũng có thể mãn nguyện rồi.
[...]
Vu Khả được đưa vào phòng chăm sóc đặc biệt, người nhà không thể vào thăm. Hai đứa bé đã được đưa vào lồng ấp cho trẻ sơ sinh, nhưng từ khi sinh ra, Trình Diệp chưa từng ghé qua nhìn con.
Hắn cả ngày túc trực ở bệnh viện, việc ở công ty thì ba Trình Diệp giúp xử lí. Mẹ của Trình Diệp cũng đã dần hồi phục, hai bà sui gia chăm sóc lẫn nhau, vừa thay Trình Diệp túc trực đợi Vu Khả tỉnh lại.
Vu Khả cũng dần tốt hơn nhưng vẫn chưa tỉnh lại, cô đã được đưa vào phòng bệnh VIP, không còn ở phòng chăm sóc đặc biệt nữa.
Trình Diệp ngày nào cũng ngồi bên cạnh giường bệnh đợi cô.
Trông hắn gầy đi rất nhiều, gương mặt hốc hác, nhìn còn tệ hơn người đang nằm trên giường bệnh là Vu Khả.
Ban ngày nhìn hắn vẫn bình thản chăm sóc cô, nhưng ban đêm hắn lại lặng lẽ gục đầu bên giường khóc một mình.
Có một đêm bà Vu lo lắng không ngủ được, tới phòng bệnh Vu Khả xem thử, phát hiện Trình Diệp vẫn ngồi nhìn Vu Khả.
Bà định vào khuyên hắn, lại nghe hắn nức nở.
"Khả Khả, có phải em vẫn còn ghét anh không? Tại sao đến giờ em vẫn chưa tỉnh lại?"
"Anh xin lỗi, anh thật sự xin lỗi, là anh sai rồi."
"Sau này anh sẽ không cãi lại lời em nữa, sẽ không trẻ con nữa, sẽ không khiến em giận nữa."
"Khả Khả, con của chúng ta rất khoẻ, mẹ bảo chúng rất giống anh, anh vẫn chưa nhìn con nữa, có phải anh không phải người cha tốt không? Em là người mẹ tốt đúng không, em phải tỉnh lại để chăm sóc tốt cho con chứ, nếu không nó sẽ thương anh hơn thương em đấy nhé ..."
"Khả Khả..."
"Em mắng anh cũng được, em đánh anh cũng được, anh sẽ để yên cho em đánh."
"Chỉ xin em... xin em tỉnh dậy, em nhìn anh đi có được không..."
Trình Diệp nói rất nhiều, hắn liên tục xin lỗi, liên tục đổ lỗi cho bản thân, liên tục tự trách, liên tục cầu xin cô tỉnh lại, thế nhưng người nằm trên giường bệnh vẫn không hề nhúc nhích.
Sáng hôm sau hắn lại như không có gì, còn an ủi bà, khuyên bà về nhà nghỉ ngơi.
Một người như vậy khiến bà Vu cũng đau lòng.
Vu Khả tỉnh lại, bà nhất định sẽ đánh, sẽ mắng chửi con gái bà kiếm được một người chồng tốt mà không biết giữ, sẽ kể hết những việc hắn đã làm cho cô.
Thế nhưng... thế nhưng bao giờ cô mới tỉnh, bà cũng không biết nữa...
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook