Hôn Nhân Bình Dị
-
Chương 38
“Vợ ơi, em ở nhà phải cẩn thận đó nhé.”
“Bé con, baba sẽ nhớ hai đứa lắm.”
Hắn vừa xoa bụng cô vừa làm nũng.
Chả là sau Tết một đống việc dồn lại, hắn lại phải đi công tác nên giờ mới có tình cảnh này.
Chỉ còn gần một tháng nữa Vu Khả sẽ sinh nên hắn chăm cô dữ lắm, giờ phải xa cô, xa con hắn không nỡ. Mới chỉ hạnh phúc được bao lâu chứ, cái công việc chết tiệt!
Thế là Trình Diệp mang khuôn mặt như đưa đám đi công tác, Vu Khả lại cảm thấy thoải mái hơn hẳn.
Hắn phiền lắm, cái gì cũng cho cô làm, cô suốt ngày ở nhà phát chán luôn rồi. Giờ hắn đi rồi, cô có thể đi chơi rồi.
Sau một hồi làm nũng thì mẹ chồng và mẹ ruột đều quyết định đi chung với cô. Hai người mẹ và một người sắp chính thức làm mẹ đi chung với nhau… đều vào cửa hàng cho bé.
Đều nói khi còn trẻ có ăn chơi thế nào, đến lúc làm ba mẹ tất cả đều thay đổi vì con.
Dù Trình Diệp đã sắm tất cả những thứ cần sắm, nhưng Vu Khả vẫn mát tay nhìn trúng thứ gì liền cho vào giỏ hàng. Cho đến khi tay đã xách túi lớn túi nhỏ mới thoả mãn đi về.
“Á…” Vu Khả hoảng hốt, giữ chặt lấy tay mẹ.
“Có chuyện gì vậy?” Mẹ cô cũng giật mình, quay sang nhìn cô.
Vu Khả lắc đầu, mày nhíu lại.
Hôm nay lại là cuối tuần, trung tâm thương mại khá đông, đụng trúng nhau là chuyện bình thường, nhưng ban nãy là có người cố ý đẩy cô.
Lần này ra ngoài chỉ có mẹ cô và mẹ chồng, không mang theo vệ sĩ, Vu Khả nghĩ tới đây liền bất an. Có thể có người muốn hại cô.
Cô vội lay lay mẹ, không muốn nói chuyện ban nãy để bà đỡ lo. “Mẹ, con mệt rồi, chúng ta về sớm đi.”
Hai bà mẹ tất nhiên đồng ý ngay, đi dạo mua sắm vậy cũng đủ rồi.
Cả đoạn đường về, tâm Vu Khả đều bất an không thôi, còn một ngã ba nữa sẽ về đến nhà, cô chưa kịp thở ra, điện thoại trên tay rung lên. Một tin nhắn gửi tới, Vu Khả nhíu mày mở ra xem.
“Vu Khả, chuyện chỉ vừa mới bắt đầu!”
Cô vừa đọc xong tin nhắn, xe đã bị chấn động, đầu cô bị va đập vào cửa.
Một chiếc xe tải cứ thế đâm thẳng vào xe cô, cô chưa kịp nhìn thế cục, trước mắt đã tối sầm lại, bàn tay vẫn giữ chặt lấy bụng.
“Tại ngã ba đường XX vừa xảy ra một vụ tai nạn. Một chiếc xe tải đâm phải một chiếc BWM màu đen, trên xe có một thai phụ và ba người khác, hiện đều đang cấp cứu ở bệnh viện…”
Trên tivi đưa tin vụ tai nạn, ba Vu Khả ngồi ngoài phòng phẫu thuật bả vai run lên.
Trong một ngày cả vợ, con gái và cháu ngoại đều gặp nguy hiểm, đó là một cú sốc rất lớn với ông.
Cũng may vợ ông không bị nặng, chỉ bị thương nhẹ, vẫn đang hôn mê. Còn mẹ Trình Diệp chấn thương vùng đầu, ba hắn đang chăm sóc bà ấy nên bên ngoài phòng phẫu thuật chỉ có mỗi ông.
“Người nhà bệnh nhân ai mang nhóm máu O?”
“Mẹ của Khả Khả… nhưng bà ấy đang hôn mê.”
“Người nhà nên chuẩn bị tâm lí, có thể sẽ phải chọn lựa giữa giữ mẹ hoặc giữ con.”
Nhóm máu O không phải là nhóm máu hiếm nhưng bệnh viện lại vừa thực hiện xong hai ca phẫu thuật, máu trong kho không đủ.
Ba Vu Khả sụp đổ, quỳ gối trên mặt đất. Sống hai phần ba quãng đời, lần đầu tiên ông gặp phải tình cảnh như bây giờ, nếu như phải quyết định, một mình ông không biết phải làm sao.
Trình Diệp mất hai tiếng mới về kịp, phòng phẫu thuật vẫn sáng đèn, chỉ thấy ba vợ phờ phạc ngồi ở hàng ghế chờ.
Mắt hắn hằn cả những tia máu, từng bước nặng trĩu tiền về phòng phẫu thuật.
Phẫu thuật vẫn diễn ra rất thuận lợi, bác sĩ cũng là những người tốt nhất trong nghề, hai đứa bé con của cô đã an toàn sinh ra, đã được đưa vào lồng ấp cho trẻ sơ sinh.
Vu Khả tình hình tệ hơn, vẫn ở trong phòng phẫu thuật.
Trình Diệp đứng chôn chân ở trước phòng phẫu thuật, lặng người ở đó bất động không có phản ứng.
Hắn vừa mới đoàn tụ với vợ, còn chưa kịp hạnh phúc ông trời lại muốn chia rẽ hai người nữa sao?
Hắn phải bình tĩnh, vợ hắn nhất định sẽ không sao.
Trình Diệp ngồi xuống bên cạnh ba vợ, cùng chờ đợi.
“Trình Diệp, bác sĩ bảo có thể chúng ta phải lựa chọn.” Giọng ông khàn đặc, dường như đang cố gắng kiềm chế nước mắt.
“Đó là con gái của ba.” Ba Vu Khả lại nói.
“Cô ấy cũng là vợ của con.” Hắn hiểu trong câu nói này của ông là gì.
“Nhưng hai đứa bé cũng là cháu ngoại, là hai sinh mạng…”
Hắn vốn tưởng dù có chuyện gì ông cũng sẽ muốn giữ con gái, nhưng đến câu sau lại làm hắn tỉnh lại. Ông muốn hắn giữ hai đứa bé.
“Ba, con chỉ cần Khả Khả, con cái có thể sinh sau cũng được, con không thể mất đi cô ấy.” Hắn kiên định cướp lời ba vợ.
Hắn biết ba vợ là muốn nghĩ cho hắn, nghĩ cho gia đình hắn, thế nhưng hắn không thể hi sinh vợ của mình. Bởi vì Vu Khả là mạng sống của hắn, là người mà hắn phải bảo vệ.
“Bé con, baba sẽ nhớ hai đứa lắm.”
Hắn vừa xoa bụng cô vừa làm nũng.
Chả là sau Tết một đống việc dồn lại, hắn lại phải đi công tác nên giờ mới có tình cảnh này.
Chỉ còn gần một tháng nữa Vu Khả sẽ sinh nên hắn chăm cô dữ lắm, giờ phải xa cô, xa con hắn không nỡ. Mới chỉ hạnh phúc được bao lâu chứ, cái công việc chết tiệt!
Thế là Trình Diệp mang khuôn mặt như đưa đám đi công tác, Vu Khả lại cảm thấy thoải mái hơn hẳn.
Hắn phiền lắm, cái gì cũng cho cô làm, cô suốt ngày ở nhà phát chán luôn rồi. Giờ hắn đi rồi, cô có thể đi chơi rồi.
Sau một hồi làm nũng thì mẹ chồng và mẹ ruột đều quyết định đi chung với cô. Hai người mẹ và một người sắp chính thức làm mẹ đi chung với nhau… đều vào cửa hàng cho bé.
Đều nói khi còn trẻ có ăn chơi thế nào, đến lúc làm ba mẹ tất cả đều thay đổi vì con.
Dù Trình Diệp đã sắm tất cả những thứ cần sắm, nhưng Vu Khả vẫn mát tay nhìn trúng thứ gì liền cho vào giỏ hàng. Cho đến khi tay đã xách túi lớn túi nhỏ mới thoả mãn đi về.
“Á…” Vu Khả hoảng hốt, giữ chặt lấy tay mẹ.
“Có chuyện gì vậy?” Mẹ cô cũng giật mình, quay sang nhìn cô.
Vu Khả lắc đầu, mày nhíu lại.
Hôm nay lại là cuối tuần, trung tâm thương mại khá đông, đụng trúng nhau là chuyện bình thường, nhưng ban nãy là có người cố ý đẩy cô.
Lần này ra ngoài chỉ có mẹ cô và mẹ chồng, không mang theo vệ sĩ, Vu Khả nghĩ tới đây liền bất an. Có thể có người muốn hại cô.
Cô vội lay lay mẹ, không muốn nói chuyện ban nãy để bà đỡ lo. “Mẹ, con mệt rồi, chúng ta về sớm đi.”
Hai bà mẹ tất nhiên đồng ý ngay, đi dạo mua sắm vậy cũng đủ rồi.
Cả đoạn đường về, tâm Vu Khả đều bất an không thôi, còn một ngã ba nữa sẽ về đến nhà, cô chưa kịp thở ra, điện thoại trên tay rung lên. Một tin nhắn gửi tới, Vu Khả nhíu mày mở ra xem.
“Vu Khả, chuyện chỉ vừa mới bắt đầu!”
Cô vừa đọc xong tin nhắn, xe đã bị chấn động, đầu cô bị va đập vào cửa.
Một chiếc xe tải cứ thế đâm thẳng vào xe cô, cô chưa kịp nhìn thế cục, trước mắt đã tối sầm lại, bàn tay vẫn giữ chặt lấy bụng.
“Tại ngã ba đường XX vừa xảy ra một vụ tai nạn. Một chiếc xe tải đâm phải một chiếc BWM màu đen, trên xe có một thai phụ và ba người khác, hiện đều đang cấp cứu ở bệnh viện…”
Trên tivi đưa tin vụ tai nạn, ba Vu Khả ngồi ngoài phòng phẫu thuật bả vai run lên.
Trong một ngày cả vợ, con gái và cháu ngoại đều gặp nguy hiểm, đó là một cú sốc rất lớn với ông.
Cũng may vợ ông không bị nặng, chỉ bị thương nhẹ, vẫn đang hôn mê. Còn mẹ Trình Diệp chấn thương vùng đầu, ba hắn đang chăm sóc bà ấy nên bên ngoài phòng phẫu thuật chỉ có mỗi ông.
“Người nhà bệnh nhân ai mang nhóm máu O?”
“Mẹ của Khả Khả… nhưng bà ấy đang hôn mê.”
“Người nhà nên chuẩn bị tâm lí, có thể sẽ phải chọn lựa giữa giữ mẹ hoặc giữ con.”
Nhóm máu O không phải là nhóm máu hiếm nhưng bệnh viện lại vừa thực hiện xong hai ca phẫu thuật, máu trong kho không đủ.
Ba Vu Khả sụp đổ, quỳ gối trên mặt đất. Sống hai phần ba quãng đời, lần đầu tiên ông gặp phải tình cảnh như bây giờ, nếu như phải quyết định, một mình ông không biết phải làm sao.
Trình Diệp mất hai tiếng mới về kịp, phòng phẫu thuật vẫn sáng đèn, chỉ thấy ba vợ phờ phạc ngồi ở hàng ghế chờ.
Mắt hắn hằn cả những tia máu, từng bước nặng trĩu tiền về phòng phẫu thuật.
Phẫu thuật vẫn diễn ra rất thuận lợi, bác sĩ cũng là những người tốt nhất trong nghề, hai đứa bé con của cô đã an toàn sinh ra, đã được đưa vào lồng ấp cho trẻ sơ sinh.
Vu Khả tình hình tệ hơn, vẫn ở trong phòng phẫu thuật.
Trình Diệp đứng chôn chân ở trước phòng phẫu thuật, lặng người ở đó bất động không có phản ứng.
Hắn vừa mới đoàn tụ với vợ, còn chưa kịp hạnh phúc ông trời lại muốn chia rẽ hai người nữa sao?
Hắn phải bình tĩnh, vợ hắn nhất định sẽ không sao.
Trình Diệp ngồi xuống bên cạnh ba vợ, cùng chờ đợi.
“Trình Diệp, bác sĩ bảo có thể chúng ta phải lựa chọn.” Giọng ông khàn đặc, dường như đang cố gắng kiềm chế nước mắt.
“Đó là con gái của ba.” Ba Vu Khả lại nói.
“Cô ấy cũng là vợ của con.” Hắn hiểu trong câu nói này của ông là gì.
“Nhưng hai đứa bé cũng là cháu ngoại, là hai sinh mạng…”
Hắn vốn tưởng dù có chuyện gì ông cũng sẽ muốn giữ con gái, nhưng đến câu sau lại làm hắn tỉnh lại. Ông muốn hắn giữ hai đứa bé.
“Ba, con chỉ cần Khả Khả, con cái có thể sinh sau cũng được, con không thể mất đi cô ấy.” Hắn kiên định cướp lời ba vợ.
Hắn biết ba vợ là muốn nghĩ cho hắn, nghĩ cho gia đình hắn, thế nhưng hắn không thể hi sinh vợ của mình. Bởi vì Vu Khả là mạng sống của hắn, là người mà hắn phải bảo vệ.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook