Hội Chứng Peter Pan
-
Chương 13: Hành hung có báo trước (13)
Lúc Đỗ An Na cà thẻ mở cửa phòng của Thẩm Đình Huyên, bất kể thế nào chị ta cũng không ngờ mình sẽ bắt gặp một người đàn ông mặc quần áo xốc xếch.
“….”
“Cậu là ai?” Vào thời khắc mấu chốt, Đỗ An Na đóng cửa lại, ngăn lại những ánh mắt thăm dò có thể quanh quẩn ở cửa, nghiêm mặt nhìn Túc Hải.
Túc Hải có ấn tượng với người đại diện này của Thẩm Đình Huyên, nhưng thấy hầu hết đều không phải ký ức không mấy tốt đẹp gì nên tới tận bây giờ anh vẫn không muốn nhắc tới. Lúc này, anh yên lặng dùng khăn tắm cẩn thận che lại cơ bụng tám múi của mình rồi đi tới cửa phòng ngủ chính gõ một cái: “Thẩm Đình Huyên, người đại diện của em tới này.”
Đỗ An Na vẫn nhắm mắt đuổi theo sau lưng anh: “Rốt cuộc cậu là ai, sao cậu lại xuất hiện ở đây?” Chị ta lại quan sát Túc Hải một lượt, trông dáng vẻ này của anh rõ ràng là mới tắm xong, thậm chí tóc vẫn còn nhỏ nước thì chị ta không kiềm được mà càng nóng nảy hơn: “Cậu, cậu đã làm cái gì?”
Bình thường khi đối xử với người không có quan hệ với mình, Túc Hải đều là kiểu “Giống như mày không tồn tại” nên lúc này anh cũng không ngoại lệ, chỉ có điều là anh lại gõ cửa phòng Thẩm Đình Huyên: “Em mau ra đây đi, đừng có mè nheo nữa.”
Đỗ An Na còn muốn hỏi gì đó nhưng Túc Hải đã khẽ quay đầu, thoáng liếc nhìn chị ta. Tuy không có cảm xúc gì nhưng cảm giác áp bức trong đó như làm bầu không khí như cô đọng lại, khiến Đỗ An Na hơi sửng sốt.
Túc Hải quay đầu sang phòng ngủ bên cạnh thay quần áo.
“Mới có năm giờ…” Thẩm Đình Huyên hơi mơ màng, “Chị Đỗ?”
“Người vừa rồi là ai?!” Đỗ An Na kịp thời phản ứng lại, không khỏi lúng túng hơn, “Cô có biết thân phận của mình là gì không vậy, sao có thể tùy tiện dẫn đàn ông về phòng qua đêm chứ? Trong khách sạn này ở đâu cũng có máy giám sát, lỡ bị chụp được thì sao đây! Bây giờ bên ngoài ai cũng cho là cô và Lăng Thản ‘phim giả tình thật’ mà cô lại không màng, còn để nam tiểu tam nhúng tay vào nữa, cô ngại năm nay còn chưa đủ chuyện sao!”
Ban đầu, Thẩm Đình Huyên còn yên lặng đứng nghe, nhưng mấy lời sau cùng của chị ta càng nói càng không ra gì, lúc nói đến từ ‘nam tiểu tam’, khuôn mặt tươi cười của Thẩm Đình Huyên lập tức trầm xuống, “Tôi hy vọng chị sẽ dành một sự tôn trọng cơ bản nhất cho bạn của tôi và làm một người đại diện tốt, chứ không phải tùy tiện tung tin vịt để gây chú ý.”
“Cô nói cái gì vậy!” Đỗ An Na hơi nghẹn họng, càng tức giận hơn: “Còn không phải là vì cô sao? Cô…”
“Có chuyện gì thì chị nói đi.” Thẩm Đình Huyên không muốn tranh chấp với chị ta nữa. Sự khác nhau của hai người trên một số phương diện đã đạt đến trình độ không thể dàn xếp rồi, cũng không phải hai người chưa từng trao đổi qua, chỉ có điều toàn kết thúc bằng thất bại. Cuối cùng, nếu không phải một bên gào thét chửi bới thì cũng là cả hai bên cùng nổi cơn tam bành, nên không tránh được kết cục có một người tức giận rời đi. Suốt hai ngày nay trong đầu cô đã có quá nhiều chuyện rồi nên quả thực không còn sức để giả vờ với một Đỗ An Na đang tức giận nữa, cô bèn đi tới ghế sofa ngồi xuống, mệt mỏi khoát tay: “Chị đừng ầm ĩ nữa, anh ấy là bạn của tôi, hai ngày nay Tương Tương không có ở đây nên mới tới giúp tôi một chút.”
“Bạn bè gì?” Đỗ An Na lộ ra biểu cảm không tin tưởng, “Sao chị chưa từng gặp?”
Thẩm Đình Huyên không muốn giải thích nhiều: “Thì là bạn thôi.”
“… Tốt nhất cô nên cẩn thận một chút.”
“Rốt cuộc chị đến là có chuyện gì?”
Nói đến đây, dường như Đỗ An Na mới nhớ ra, thế là chân mày nhanh chóng cau lại: “Còn không phải là tại fans của cô sao!” Chị ta vừa nói vừa lấy điện thoại rồi mở Weibo ra, “Fans của em cũng càn rỡ quá mức rồi, cho dù có không hài lòng với tình cảm giữa em và Lăng Thản thì cũng không thể ra tay đánh người chứ! Huống chi đối phương còn là một phóng viên nữa! Không nói lời nào đã công khai đánh nhau rồi, chẳng có fan nhà ai như vậy cả! Hôm nay người tung scandal là phóng viên mà bọn họ đã đánh rồi, vậy nếu ngày mai là công ty xào couple thì có phải họ cũng sẽ đập luôn công ty không?! Đây là kiểu fans gì vậy, là ung nhọt của nhóm fans mới đúng đó!”
“Thứ nhất, cho tới bây giờ giữa tôi và Lăng Thản chẳng có tình cảm cả. Thứ hai,” Thẩm Đình Huyên cũng tái mặt, “Đánh người tất nhiên là không đúng, nhưng chị cũng không cần phải chụp cái mũ to như vậy, lúc tiêu tiền thì bọn họ là fans, còn lúc phạm sai lầm thì là ung nhọt à?”
Đỗ An Na tức giận ném điện thoại tới trước mặt cô: “Chị không muốn nói với cô nữa, cô tự xem đi! Chuyện lớn như vậy mà chị không nói vài câu được hả? Nói một câu ung nhọt của nhóm fans đã là nhẹ rồi, không mắng lưu manh là do chị tốt tính đó!”
Thẩm Đình Huyên cau mày, cầm lấy điện thoại xem năm phút mới biết nguyên nhân hậu quả của chuyện này.
Nhắc tới cũng đơn giản, trước tiên Lăng Thản bảo trợ lý chụp vài tấm hình giữa mình với Thẩm Đình Huyên, sau đó khi anh ta tung tin xào CP thông qua truyền thông thì đã liên hệ với một phóng viên khá có tiếng trong giới, tên là Điền Hãn Vân. Cái tên Điền Hãn Vân này, trước kia đã thu hút một nhóm fans thích hóng chuyện khi từng công khai tình cảm giữa Triệu Chân –ngôi sao mới nổi trong chương trình tìm kiếm tài năng và thầy của cô ấy. Sau đó lại tung tin siêu mẫu nào đó và nhà đầu tư bí mật gặp gỡ nhau trong đêm, rồi MC nào đó bí mật kết hôn sinh con và ai đi lại với nhau, nên cũng có ít thành tựu trong giới. Mặc dù những chuyện này thật giả lẫn lộn nhưng độ tin cậy trong những tin tức của anh ta vẫn còn rất cao trong mắt quần chúng ăn dưa – những người không biết sự thật và chỉ có thể bị truyền thông dắt mũi. Mà lần này Lăng Thản tìm đến anh ta cũng là vì quan tâm đến điểm này.
Từ bài Weibo mà Điền Hãn Vân đăng thì có thể thấy là vào rạng sáng ngày 15, cũng chính là bảy tiếng trước khi Lăng Thản rơi xuống lầu, trên đường về nhà từ phòng làm việc, khi anh ta đến một con đường vắng vẻ thì đột nhiên bị fans tóm lấy từ đằng sau, vừa mắng vừa đánh. Mặc dù đối phương chỉ có một người nhưng xuống tay rất mạnh, đánh đến nỗi anh ta không phản ứng kịp. Chờ đến lúc phát hiện chuyện không ổn muốn chạy thì đối phương lại giữ chặt anh ta không buông. Bởi vì là đêm khuya, trên đường không có ai nên dẫu cho anh ta có lớn tiếng kêu cứu cũng vô ích. Cả quá trình kéo dài hơn năm phút, trong lúc này đối phương không chỉ buông lời độc địa mà còn bảo anh ta ăn nói chú ý một chút, đừng làm chuyện không nên làm.
Điền Hãn Vân suy nghĩ, anh ta làm công việc này, mặc dù mấy năm nay đã đắc tội không ít người nhưng nếu thật sự muốn chỉnh đốn anh ta cũng không cần phải chờ đến bây giờ mà đã ra tay từ lâu rồi. Chỉ có mấy ngày trước mới tung ra chuyện tình cảm của Lăng Thản và Thẩm Đình Huyên, tin này cho đến bây giờ vẫn còn nóng hổi, trên mạng vẫn còn bàn tán rất sôi nổi, cho thấy dư âm vẫn còn đó.
Bây giờ chuyện này vẫn còn chưa lên men. Điền Hãn Vân đăng Weibo vào 1 giờ trưa hôm qua, bởi vì trùng với chuyện Lăng Thản bất ngờ rơi xuống lầu thu hút phần lớn truyền thông và ánh mắt của mọi người, thế nên bình luận dưới bài Weibo này của anh ta còn chưa vượt quá một nghìn, chỉ có rất ít người biết. Thẩm Đình Huyên tìm kiếm từ khóa một lát nhưng không có động tĩnh gì lớn cả. Nhưng trong thời đại phương tiện truyền thông và Internet hiện nay thì tốc độ truyền đi của loại chuyện này vẫn rất nhanh và nếu như nó có hiệu quả thì có thể ảnh hưởng rất xấu đến thần tượng. Huống chi, chính Điền Hãn Vân cũng là người của giới truyền thông thì chắc chắn anh ta sẽ không thể nào bỏ qua cho độ nóng này được.
Thẩm Đình Huyên đặt điện thoại xuống: “Điền Hãn Vân bị thương có nghiêm trọng không?”
“Không biết.” Đỗ An Na tức giận nói: “Chị mới nhận được tin đã đến đây ngay rồi, nghe người ta nói hôm nay cậu ta phải đến bệnh viện kiểm tra, đến lúc đó mới biết kết quả.”
Chị ta vừa nói xong, ngay cả người vừa thay quần áo xong đi ra rót nước là Túc Hải cũng không nhịn được mà hơi kinh ngạc.
Thẩm Đình Huyên nén lại sự tức giận: “Chuyện này không thể nói trong điện thoại hả, chị tới thì có ích gì không? Nhân lúc chuyện này còn chưa phát tán rộng rãi thì đến gặp Điền Hãn Vân, xem thử tình huống của anh ta đi.”
“Thì chị tới đón cô đi cùng đó!” Đỗ An Na nói đến đây thì cực kỳ phiền lòng, “Mới nãy một người làm truyền thông có quan hệ khá tốt với chúng ta đã gọi điện cho chị. Sáng nay cậu ấy đã đưa Điền Hãn Vân đến bệnh viện, nói thái độ của Điền Hãn Vân rất kiên quyết, nói nhất định phải gặp cô, nếu không sẽ không nói gì cả.” Vừa nói chị ta vừa nhìn Thẩm Đình Huyên, “Cô nhanh đi thay quần áo đi rồi chúng ta cùng đi.”
“Chị điên rồi sao?” Nếu như có gói biểu cảm thì giờ phút này sẽ có bốn chữ to ‘Không tưởng tượng nổi’ xếp hàng trên đầu Thẩm Đình Huyên. Cô thật sự không hiểu nổi suy nghĩ của người đại diện của mình, đang định nói gì thì bị Túc Hải bên cạnh đè bả vai lại.
Tay Túc Hải khoác lên vai cô như thể trấn an rồi hờ hững mở miệng: “Xin lỗi, nhưng trước mắt tôi không thấy chuyện này và Thẩm… và lý do Đình Huyên phải qua đó.”
Đỗ An Na gãi đầu, tóc mái bị chị ta hất ra sau: “Bảy chữ ‘Điền Hãn Vân nhất định yêu cầu’ có chỗ nào cậu nghe không hiểu hả?”
“Anh ta có chứng cứ gì mà nói kẻ đánh người chắc chắn là fan của Đình Huyên?” Túc Hải mím môi một cái, “Hiện trường có để lại vật gì chứng minh thân phận của đối phương không? Hay trong lời của đối phương có đề cập tới ba chữ ‘Thẩm Đình Huyên’ không? Hoặc nên nói là, anh ta có chứng cứ gì có thể chứng minh đối phương là fans chứ không phải là người khác? Nếu như không có gì cả thì tôi xin lỗi, tôi không đồng ý để Đình Huyên qua đó.”
Đỗ An Na bị một chuỗi câu hỏi của anh làm cho ngẩn ra, tựa như cảm nhận được sự kiên quyết và lạnh lùng toát ra từ những câu chữ, chị ta bị chậm đi mấy nhịp, gần như là trì trệ, chỉ nắm được câu sau cùng: “Cậu không đồng ý? Cậu lấy thân phận gì mà đại diện cho Thẩm Đình Huyên?”
Túc Hải cúi đầu nhìn cô, ánh mắt nhẹ nhàng lướt qua vai cô, cuối cùng dừng lại ở lỗ tai xinh xắn trắng nõn, nơi đó đang hơi đỏ lên, tựa như đang tỏ rõ tâm tình bí mật của chủ nhân.
Thẩm Đình Huyên không chút suy nghĩ, một câu nói gần như đã len lén nhảy ra từ lâu rồi, rốt cuộc giờ phút này cũng có cơ hội được lộ ra ánh sáng nên cô chưa kịp chờ đã bật thốt ra khỏi cổ họng, từng chữ đều gõ vào lòng người: “Tôi chỉ nghe anh ấy thôi. Có đúng hay không, có được hay không cũng chỉ nghe anh ấy.”
“….”
Khóe môi Túc Hải hơi cong lên, nhưng rất nhanh đã bị anh đè xuống, anh vẫn bình tĩnh nhìn Đỗ An Na: “Cầm lương cao không phải để cho cô làm một cái loa xinh đẹp, trở về cố gắng làm việc đi, đi thong thả.”
“…. Cậu thắng.” Đỗ An Na nói, nhìn xoáy vào Thẩm Đình Huyên đang hùa theo người kia: “Thẩm Đình Huyên, chúng ta gặp sau vậy.” Chị ta bước nhanh ra ngoài. Lúc xoay người, một gợn sóng nho nhỏ lóe lên sau vạt áo khoác màu trắng để lại dấu vết nơi sắc trời, thoáng cái đã chẳng thấy bóng dáng.
“….”
“Cậu là ai?” Vào thời khắc mấu chốt, Đỗ An Na đóng cửa lại, ngăn lại những ánh mắt thăm dò có thể quanh quẩn ở cửa, nghiêm mặt nhìn Túc Hải.
Túc Hải có ấn tượng với người đại diện này của Thẩm Đình Huyên, nhưng thấy hầu hết đều không phải ký ức không mấy tốt đẹp gì nên tới tận bây giờ anh vẫn không muốn nhắc tới. Lúc này, anh yên lặng dùng khăn tắm cẩn thận che lại cơ bụng tám múi của mình rồi đi tới cửa phòng ngủ chính gõ một cái: “Thẩm Đình Huyên, người đại diện của em tới này.”
Đỗ An Na vẫn nhắm mắt đuổi theo sau lưng anh: “Rốt cuộc cậu là ai, sao cậu lại xuất hiện ở đây?” Chị ta lại quan sát Túc Hải một lượt, trông dáng vẻ này của anh rõ ràng là mới tắm xong, thậm chí tóc vẫn còn nhỏ nước thì chị ta không kiềm được mà càng nóng nảy hơn: “Cậu, cậu đã làm cái gì?”
Bình thường khi đối xử với người không có quan hệ với mình, Túc Hải đều là kiểu “Giống như mày không tồn tại” nên lúc này anh cũng không ngoại lệ, chỉ có điều là anh lại gõ cửa phòng Thẩm Đình Huyên: “Em mau ra đây đi, đừng có mè nheo nữa.”
Đỗ An Na còn muốn hỏi gì đó nhưng Túc Hải đã khẽ quay đầu, thoáng liếc nhìn chị ta. Tuy không có cảm xúc gì nhưng cảm giác áp bức trong đó như làm bầu không khí như cô đọng lại, khiến Đỗ An Na hơi sửng sốt.
Túc Hải quay đầu sang phòng ngủ bên cạnh thay quần áo.
“Mới có năm giờ…” Thẩm Đình Huyên hơi mơ màng, “Chị Đỗ?”
“Người vừa rồi là ai?!” Đỗ An Na kịp thời phản ứng lại, không khỏi lúng túng hơn, “Cô có biết thân phận của mình là gì không vậy, sao có thể tùy tiện dẫn đàn ông về phòng qua đêm chứ? Trong khách sạn này ở đâu cũng có máy giám sát, lỡ bị chụp được thì sao đây! Bây giờ bên ngoài ai cũng cho là cô và Lăng Thản ‘phim giả tình thật’ mà cô lại không màng, còn để nam tiểu tam nhúng tay vào nữa, cô ngại năm nay còn chưa đủ chuyện sao!”
Ban đầu, Thẩm Đình Huyên còn yên lặng đứng nghe, nhưng mấy lời sau cùng của chị ta càng nói càng không ra gì, lúc nói đến từ ‘nam tiểu tam’, khuôn mặt tươi cười của Thẩm Đình Huyên lập tức trầm xuống, “Tôi hy vọng chị sẽ dành một sự tôn trọng cơ bản nhất cho bạn của tôi và làm một người đại diện tốt, chứ không phải tùy tiện tung tin vịt để gây chú ý.”
“Cô nói cái gì vậy!” Đỗ An Na hơi nghẹn họng, càng tức giận hơn: “Còn không phải là vì cô sao? Cô…”
“Có chuyện gì thì chị nói đi.” Thẩm Đình Huyên không muốn tranh chấp với chị ta nữa. Sự khác nhau của hai người trên một số phương diện đã đạt đến trình độ không thể dàn xếp rồi, cũng không phải hai người chưa từng trao đổi qua, chỉ có điều toàn kết thúc bằng thất bại. Cuối cùng, nếu không phải một bên gào thét chửi bới thì cũng là cả hai bên cùng nổi cơn tam bành, nên không tránh được kết cục có một người tức giận rời đi. Suốt hai ngày nay trong đầu cô đã có quá nhiều chuyện rồi nên quả thực không còn sức để giả vờ với một Đỗ An Na đang tức giận nữa, cô bèn đi tới ghế sofa ngồi xuống, mệt mỏi khoát tay: “Chị đừng ầm ĩ nữa, anh ấy là bạn của tôi, hai ngày nay Tương Tương không có ở đây nên mới tới giúp tôi một chút.”
“Bạn bè gì?” Đỗ An Na lộ ra biểu cảm không tin tưởng, “Sao chị chưa từng gặp?”
Thẩm Đình Huyên không muốn giải thích nhiều: “Thì là bạn thôi.”
“… Tốt nhất cô nên cẩn thận một chút.”
“Rốt cuộc chị đến là có chuyện gì?”
Nói đến đây, dường như Đỗ An Na mới nhớ ra, thế là chân mày nhanh chóng cau lại: “Còn không phải là tại fans của cô sao!” Chị ta vừa nói vừa lấy điện thoại rồi mở Weibo ra, “Fans của em cũng càn rỡ quá mức rồi, cho dù có không hài lòng với tình cảm giữa em và Lăng Thản thì cũng không thể ra tay đánh người chứ! Huống chi đối phương còn là một phóng viên nữa! Không nói lời nào đã công khai đánh nhau rồi, chẳng có fan nhà ai như vậy cả! Hôm nay người tung scandal là phóng viên mà bọn họ đã đánh rồi, vậy nếu ngày mai là công ty xào couple thì có phải họ cũng sẽ đập luôn công ty không?! Đây là kiểu fans gì vậy, là ung nhọt của nhóm fans mới đúng đó!”
“Thứ nhất, cho tới bây giờ giữa tôi và Lăng Thản chẳng có tình cảm cả. Thứ hai,” Thẩm Đình Huyên cũng tái mặt, “Đánh người tất nhiên là không đúng, nhưng chị cũng không cần phải chụp cái mũ to như vậy, lúc tiêu tiền thì bọn họ là fans, còn lúc phạm sai lầm thì là ung nhọt à?”
Đỗ An Na tức giận ném điện thoại tới trước mặt cô: “Chị không muốn nói với cô nữa, cô tự xem đi! Chuyện lớn như vậy mà chị không nói vài câu được hả? Nói một câu ung nhọt của nhóm fans đã là nhẹ rồi, không mắng lưu manh là do chị tốt tính đó!”
Thẩm Đình Huyên cau mày, cầm lấy điện thoại xem năm phút mới biết nguyên nhân hậu quả của chuyện này.
Nhắc tới cũng đơn giản, trước tiên Lăng Thản bảo trợ lý chụp vài tấm hình giữa mình với Thẩm Đình Huyên, sau đó khi anh ta tung tin xào CP thông qua truyền thông thì đã liên hệ với một phóng viên khá có tiếng trong giới, tên là Điền Hãn Vân. Cái tên Điền Hãn Vân này, trước kia đã thu hút một nhóm fans thích hóng chuyện khi từng công khai tình cảm giữa Triệu Chân –ngôi sao mới nổi trong chương trình tìm kiếm tài năng và thầy của cô ấy. Sau đó lại tung tin siêu mẫu nào đó và nhà đầu tư bí mật gặp gỡ nhau trong đêm, rồi MC nào đó bí mật kết hôn sinh con và ai đi lại với nhau, nên cũng có ít thành tựu trong giới. Mặc dù những chuyện này thật giả lẫn lộn nhưng độ tin cậy trong những tin tức của anh ta vẫn còn rất cao trong mắt quần chúng ăn dưa – những người không biết sự thật và chỉ có thể bị truyền thông dắt mũi. Mà lần này Lăng Thản tìm đến anh ta cũng là vì quan tâm đến điểm này.
Từ bài Weibo mà Điền Hãn Vân đăng thì có thể thấy là vào rạng sáng ngày 15, cũng chính là bảy tiếng trước khi Lăng Thản rơi xuống lầu, trên đường về nhà từ phòng làm việc, khi anh ta đến một con đường vắng vẻ thì đột nhiên bị fans tóm lấy từ đằng sau, vừa mắng vừa đánh. Mặc dù đối phương chỉ có một người nhưng xuống tay rất mạnh, đánh đến nỗi anh ta không phản ứng kịp. Chờ đến lúc phát hiện chuyện không ổn muốn chạy thì đối phương lại giữ chặt anh ta không buông. Bởi vì là đêm khuya, trên đường không có ai nên dẫu cho anh ta có lớn tiếng kêu cứu cũng vô ích. Cả quá trình kéo dài hơn năm phút, trong lúc này đối phương không chỉ buông lời độc địa mà còn bảo anh ta ăn nói chú ý một chút, đừng làm chuyện không nên làm.
Điền Hãn Vân suy nghĩ, anh ta làm công việc này, mặc dù mấy năm nay đã đắc tội không ít người nhưng nếu thật sự muốn chỉnh đốn anh ta cũng không cần phải chờ đến bây giờ mà đã ra tay từ lâu rồi. Chỉ có mấy ngày trước mới tung ra chuyện tình cảm của Lăng Thản và Thẩm Đình Huyên, tin này cho đến bây giờ vẫn còn nóng hổi, trên mạng vẫn còn bàn tán rất sôi nổi, cho thấy dư âm vẫn còn đó.
Bây giờ chuyện này vẫn còn chưa lên men. Điền Hãn Vân đăng Weibo vào 1 giờ trưa hôm qua, bởi vì trùng với chuyện Lăng Thản bất ngờ rơi xuống lầu thu hút phần lớn truyền thông và ánh mắt của mọi người, thế nên bình luận dưới bài Weibo này của anh ta còn chưa vượt quá một nghìn, chỉ có rất ít người biết. Thẩm Đình Huyên tìm kiếm từ khóa một lát nhưng không có động tĩnh gì lớn cả. Nhưng trong thời đại phương tiện truyền thông và Internet hiện nay thì tốc độ truyền đi của loại chuyện này vẫn rất nhanh và nếu như nó có hiệu quả thì có thể ảnh hưởng rất xấu đến thần tượng. Huống chi, chính Điền Hãn Vân cũng là người của giới truyền thông thì chắc chắn anh ta sẽ không thể nào bỏ qua cho độ nóng này được.
Thẩm Đình Huyên đặt điện thoại xuống: “Điền Hãn Vân bị thương có nghiêm trọng không?”
“Không biết.” Đỗ An Na tức giận nói: “Chị mới nhận được tin đã đến đây ngay rồi, nghe người ta nói hôm nay cậu ta phải đến bệnh viện kiểm tra, đến lúc đó mới biết kết quả.”
Chị ta vừa nói xong, ngay cả người vừa thay quần áo xong đi ra rót nước là Túc Hải cũng không nhịn được mà hơi kinh ngạc.
Thẩm Đình Huyên nén lại sự tức giận: “Chuyện này không thể nói trong điện thoại hả, chị tới thì có ích gì không? Nhân lúc chuyện này còn chưa phát tán rộng rãi thì đến gặp Điền Hãn Vân, xem thử tình huống của anh ta đi.”
“Thì chị tới đón cô đi cùng đó!” Đỗ An Na nói đến đây thì cực kỳ phiền lòng, “Mới nãy một người làm truyền thông có quan hệ khá tốt với chúng ta đã gọi điện cho chị. Sáng nay cậu ấy đã đưa Điền Hãn Vân đến bệnh viện, nói thái độ của Điền Hãn Vân rất kiên quyết, nói nhất định phải gặp cô, nếu không sẽ không nói gì cả.” Vừa nói chị ta vừa nhìn Thẩm Đình Huyên, “Cô nhanh đi thay quần áo đi rồi chúng ta cùng đi.”
“Chị điên rồi sao?” Nếu như có gói biểu cảm thì giờ phút này sẽ có bốn chữ to ‘Không tưởng tượng nổi’ xếp hàng trên đầu Thẩm Đình Huyên. Cô thật sự không hiểu nổi suy nghĩ của người đại diện của mình, đang định nói gì thì bị Túc Hải bên cạnh đè bả vai lại.
Tay Túc Hải khoác lên vai cô như thể trấn an rồi hờ hững mở miệng: “Xin lỗi, nhưng trước mắt tôi không thấy chuyện này và Thẩm… và lý do Đình Huyên phải qua đó.”
Đỗ An Na gãi đầu, tóc mái bị chị ta hất ra sau: “Bảy chữ ‘Điền Hãn Vân nhất định yêu cầu’ có chỗ nào cậu nghe không hiểu hả?”
“Anh ta có chứng cứ gì mà nói kẻ đánh người chắc chắn là fan của Đình Huyên?” Túc Hải mím môi một cái, “Hiện trường có để lại vật gì chứng minh thân phận của đối phương không? Hay trong lời của đối phương có đề cập tới ba chữ ‘Thẩm Đình Huyên’ không? Hoặc nên nói là, anh ta có chứng cứ gì có thể chứng minh đối phương là fans chứ không phải là người khác? Nếu như không có gì cả thì tôi xin lỗi, tôi không đồng ý để Đình Huyên qua đó.”
Đỗ An Na bị một chuỗi câu hỏi của anh làm cho ngẩn ra, tựa như cảm nhận được sự kiên quyết và lạnh lùng toát ra từ những câu chữ, chị ta bị chậm đi mấy nhịp, gần như là trì trệ, chỉ nắm được câu sau cùng: “Cậu không đồng ý? Cậu lấy thân phận gì mà đại diện cho Thẩm Đình Huyên?”
Túc Hải cúi đầu nhìn cô, ánh mắt nhẹ nhàng lướt qua vai cô, cuối cùng dừng lại ở lỗ tai xinh xắn trắng nõn, nơi đó đang hơi đỏ lên, tựa như đang tỏ rõ tâm tình bí mật của chủ nhân.
Thẩm Đình Huyên không chút suy nghĩ, một câu nói gần như đã len lén nhảy ra từ lâu rồi, rốt cuộc giờ phút này cũng có cơ hội được lộ ra ánh sáng nên cô chưa kịp chờ đã bật thốt ra khỏi cổ họng, từng chữ đều gõ vào lòng người: “Tôi chỉ nghe anh ấy thôi. Có đúng hay không, có được hay không cũng chỉ nghe anh ấy.”
“….”
Khóe môi Túc Hải hơi cong lên, nhưng rất nhanh đã bị anh đè xuống, anh vẫn bình tĩnh nhìn Đỗ An Na: “Cầm lương cao không phải để cho cô làm một cái loa xinh đẹp, trở về cố gắng làm việc đi, đi thong thả.”
“…. Cậu thắng.” Đỗ An Na nói, nhìn xoáy vào Thẩm Đình Huyên đang hùa theo người kia: “Thẩm Đình Huyên, chúng ta gặp sau vậy.” Chị ta bước nhanh ra ngoài. Lúc xoay người, một gợn sóng nho nhỏ lóe lên sau vạt áo khoác màu trắng để lại dấu vết nơi sắc trời, thoáng cái đã chẳng thấy bóng dáng.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook