Học Viện Ma Pháp
-
Chương 4: Lễ hội mùa hè (2)
Chỉ trong vòng một tháng vừa phải cân bằng việc học hành và lễ hội thật sự là hơi quá sức đối với những học sinh mới bước vào lớp 10 này. Lễ hội kéo theo bao nhiêu thứ phải lo, thầy cô càng chất thêm bấy nhiêu bài vở và bài kiểm tra cuối kỳ còn bị dời lên trước lễ hội mùa hè. Để hoàn thành công việc chất cao như núi, lớp trưởng Ayuo thật sự phải chịu một áp lực rất lớn.
Một cuộc họp khẩn cấp đã được triệu tập trong ban cán sự lớp, và đã thống nhất đưa ra được các phương án giải quyết toàn vẹn. Shin, lớp phó học tập là người đứng ra đề nghị “Chính sách an dân” vô cùng thiết thực, gánh nặng chuyển từ vai Ayuo được chia đều cho các cán sự học tập trong lớp. “Trời ơi! Chẳng lẽ một mình tớ mà phải đảm nhận nhiệm vụ khó khăn này sao?” Một trong những cán sự học tập, hay được gọi là những “con gà đẻ trứng vàng” bức xúc lên tiếng.
Cậu ta cũng chỉ là một học sinh trung học, chỉ là học nhỉnh hơn các bạn cùng lớp ở bộ môn Toán, và thế là bị bắt lên lớp giảng bài phụ đạo cho hơn 30 con người. Tha cho cậu ta đi! Dehansi quay phắt đầu về phía người mới nói, mặc dù không hề thốt ra một lời nhưng mà sát khí tỏa ra từ cô bé khiến người vừa nói im bặt. Không chịu nổi áp lực từ Dehansi, cán sự môn Toán giơ tay đầu hàng: “Hu hu, đừng nhìn tớ như vậy, tớ nhận là được chứ gì?” Khi đã nhận được câu trả lời ưng ý, Dehansi mới nở nụ cười ngọt ngào quen thuộc: “Bạn đã vất vả rồi, vậy từ nay thành tích cuối kỳ của cả lớp giao lại hết cho các bạn.”
Một câu nói quét qua đám “gà đẻ trứng vàng’’ khiến ai nấy đều run rẩy, Dan ngồi kế bên Lavender chống cằm thư thái nhìn mọi chuyện diễn ra: “Haizz, Dehansi nhiều lúc còn đáng sợ hơn “bạo chúa” Ayuo.” Lavender phì cười trước giọng điệu của cậu bạn: “Tập trung một chút đi, còn chưa đến lượt chúng ta bị lôi ra đấy!” Cô nhỏ tiếng nhắc nhở, nhưng ý cười vẫn không hề phai đi. Vừa nhắc đã tới, Ayuo bỗng chuyển hướng câu chuyện sang hai người bọn họ: “Nếu như mà bài tập quá căng thẳng và áp lực thi cử quá nhiều, không thể chỉ giao hết cho các cán sự bộ môn được. Hãy chia thành hai nhóm, một nhóm làm việc thì nhóm kia phải học bài, mỗi bộ môn phân ra hai người học cừ nhất thay phiên nhau phụ đạo cho từng nhóm. Lavender! Cậu sẽ vạch ra thời gian biểu được không?”
“Việc này cứ để cho mình.” Lavender gật đầu, cây bút chì trong tay nhanh chóng lia trên trang giấy bắt đầu tính toán cân đo thời gian làm việc. Ayuo nhìn sang Dan đang ngồi bình thản bên cạnh Lavender, cô cau hàng chân mày lại: “Daniel! Cậu và Oma sẽ phụ trách các việc như giúp đỡ Dehansi đi mua những dụng cụ nặng để dựng khung cảnh vở nhạc kịch và trang trí quán ăn. Tớ biết hai cậu đều nằm trong đội tuyển bống rổ của trường, giải đấu diễn ra sau khi lễ hội mùa hè vừa kết thúc, áp lực của các cậu cũng không nhỏ. Nhưng hãy cố gắng hết sức nhé!” Oma mỉm cười nhìn Dan, hai cậu bạn đấm vào vai nhau tỏ ý mọi chuyện sẽ ổn thôi.
“Đúng rồi, Ayuo, cậu và tớ nên đi gặp giáo viên chủ nhiệm để xin phép. Tớ nghĩ với lượng công việc đồ sộ này, dù có đặt ra mục tiêu cao đi nữa thì cũng rất khó để hoàn thành. Nhà tớ cách trường không xa, lại có chỗ để dựng khung cảnh và nơi nghỉ ngơi nữa. Sau giờ học hãy đến nhà tớ, nếu làm quá muộn cũng có thể ngủ lại, nhưng tớ nghĩ phải có sự đồng ý của giáo viên chủ nhiệm đã. Việc không về nhà có thể làm phụ huynh lo lắng.” Lavender ngẩng đầu lên từ cuốn sổ tay, nhìn lướt qua đống công việc cần sắp xếp, cô nhìn thẳng vào Ayuo. Nhiệm vụ khó khăn như thuyết phục phụ huynh cho học sinh qua đêm nhà bạn mà không hề phàn nàn gì thì chắc nên giao lại cho ông thầy chủ nhiệm vô tư vô lo kia.
Ayuo đồng ý, cô cũng muốn để cho ông thầy chủ nhiệm của mình gánh vác ít nhất là một phần việc của lớp. Người tiến cử lớp tham gia góp tiết tục ở lễ kỷ niệm là ông ta, người giao thêm cả núi bài tập và khuyến khích các bộ môn khác cũng giao thêm bài tập là ông ta. Người chỉ vừa dạy xong tiết học và mỗi lần cô tính nhắc đến việc này việc nọ của lễ hội là ông ta lại chuồn mất. Lavender đang cho cô một cơ hội để trả thù tốt nhất, thầy giáo vô trách nhiệm, cứ đợi đấy mà xem.
Trong khi hai cô nàng đi đến phòng giáo viên để “xin phép” thì ở lớp “Chính sách an dân” của Shin bắt đầu có hiệu quả. Nhóm làm việc cứ làm việc, nhóm học bài cứ học bài, không ai dám lơi là công việc của mình, tình hình hỗn loạn ban đầu được kiểm soát. Dan đẩy Oma thế thân cho mình đi theo Dehansi mua vật liệu dựng khung cảnh, còn cậu thì lẫn vào nhóm đang học bài, giả vờ như đang rất bận rộn học hành.
Nhưng những việc ấy làm sao thoát khỏi cặp mắt của Shin, cậu bước đến kéo Dan ra khỏi cái bầu không khí học tập nghiêm chỉnh kia, lôi cậu ra ngoài. “Hình như tớ vừa thấy Dehansi đã đi rồi, cậu làm gì ở đây? Chưa đến phiên nhóm cậu được phụ đạo mà!” Shin trừng mắt nhìn cậu bạn, còn Dan thì cứ bình tĩnh chỉnh lại cổ áo của mình. “Tớ không muốn đi!”, “Daniel, tớ không biết là cậu bị cái gì? Nhưng mọi người đang cố gắng hết sức vì lễ hội...” Shin đè nén giọng nói của mình, cậu không muốn mọi người đều nghe được.
“Cái lễ hội tẻ nhạt này, cậu biết rõ là tớ không quan tâm. Chỉ vì Lavender thích, nên tớ mới còn ở đây giờ này, Shin!” Trong đôi mắt đen của Dan thoáng qua một tia chiếm hữa. Phải! Ngoài Lavender ra, cậu sẽ không để ý đến bất cứ thứ gì khác nữa. Shin thở dài khi nghe lời cậu nói: “Dan, chúng ta là bạn lớn lên từ nhỏ, khi bắt đầu vào lớp 1 chúng ta đã học cùng nhau rồi, tớ biết cậu rất yêu thương em gái mình. Nhưng cậu cũng nên nhìn những thứ khác xung quanh mình một chút, như Ayuo...”
“Shin!” Dan ngắt ngang lời Shin, hàng chân mày cau chặt lại, cậu không muốn nghe bất kỳ điều gì hơn nữa. Mục đích Shin nhắc đến Ayuo rất rõ ràng, cậu cũng không phải là kẻ ngốc, nhưng cậu không quan tâm. “Nếu đã hiểu rõ nhau như vậy, thì không chỉ cậu mà ngay cả Ayuo cũng biết tình cảm đó sẽ không đi đến đâu cả. Nếu tớ để ý dù chỉ một chút, sẽ khiến Ayuo càng thêm khó vứt bỏ, với lại,...tớ nghĩ Ayuo có lẽ đã thích nhầm người rồi, Shin.” Dan lạnh lùng nói ra từng chữ, đập tan những lý lẽ của Shin.
Hai bàn tay của Shin siết chặt lại, cậu biết lời Dan nói hoàn toàn đúng, nhưng cậu cũng rất khó chịu, khi nhìn Ayuo cứ tự dằn vặt mình trong mối tình đơn phương này. Vì cậu... cậu thích Ayuo, không, có lẽ đã vượt qua mức được gọi là thích rồi...cậu yêu cô ấy...
Phía bên góc tường đối diện, Lavender và Ayuo đứng nép mình vào tường, vì không tìm thấy thầy chủ nhiệm ở phòng giáo viên nên cả hai đành quay lại. Để rồi phải nghe được câu chuyện giữa hai người bọn họ, Lavender liếc nhìn sang cô bạn, vẻ mặt Ayuo bình thản đến lạ lùng, như đã đoán trước được câu trả lời của Dan, cô không có gì là bất ngờ. Ayuo mỉm cười, tự giễu cợt mình, cô đã hy vọng gì đây chứ? Rằng Daniel cũng sẽ thích cô sao? Cô là một cô gái mạnh mẽ, cô không nên yếu đuối cầu xin một hy vọng không có thật như vậy.
Nghe được chính miệng Dan nói ra, ngoài Lavender cậu sẽ không quan tâm đến bất kỳ thứ gì khác. Chỉ cần cô ấy thích, cậu sẵn sằng chìu lòng cô ấy mà ở lại, cậu cũng nhận ra thứ tình cảm Ayuo dành cho mình. Và cậu chọn cách khôn ngoan nhất để làm là giả vờ không biết, Ayuo nở nụ cười cay đắng, cũng đến lúc cô nên buông tay rồi. Lavender cau mày lại, liếc nhìn sự gian xảo trong đôi mắt của Dan, cậu ấy biết bọn cô đang ở đây, những lời nói tuyệt tình là cố ý nói cho Ayuo nghe. Cách từ chối được giàn xếp khéo léo, Daniel, cậu thật sự đang đùa giỡn người khác trong tay đấy.
Trên đường về nhà, Daniel và Lavender không nói với nhau một lời nào, khối công việc nặng nhọc không khiến cô mệt mỏi, mà là sự tàn nhẫn của Daniel làm cô nặng lòng: “Dan, hai chúng ta biết đám Ayuo từ khi nào?”. Đột nhiên Lavender lên tiếng hỏi, làm Dan cũng phải giật mình rồi sau đó nhanh chóng trả lời cô: “Khi bắt đầu vào lớp 1 đã luôn học cùng với nhau.” Lavender gật đầu: “Mười năm quen biết tình ra cũng đã rất dài, Dan, cậu đối xử quá tàn nhẫn với Ayuo, tớ biết tính cách của cậu không thích dây dưa...”
Lavender quay sang nhìn thẳng vào mắt Dan: “Nhưng đối xử như thế với người được gọi là bạn mười năm, cậu không cảm thấy quá ích kỷ sao?” Dan vẫn bước thẳng về phía trước, không hề chậm lại dù chỉ một nhịp: “Không! Nếu tớ cứ phải nhìn sắc mặt của người khác mà sống thì chắc tớ đã chết chìm trong mớ cảm xúc hỗn loạn của chính mình rồi.”
Bước chân của Lavender dừng lại, nhìn theo bóng lưng của Dan, dường như cậu cũng cảm nhận được cô đã đứng lại, Daniel hơi ngạc nhiên xoay lưng hỏi: “Cậu sao vậy Lavender!” Lavender mỉm cười lắc đầu, rồi nhanh chóng đuổi kịp bước chân của cậu. Cô không trách Daniel, cô biết cậu luôn có sự lựa chọn cho riêng mình, và điều cậu nói hoàn toàn đúng. Cô không hỏi những lời ấy để tra xét hay bắt lỗi, vì cô muốn làm rõ một điều, ngoài cô ra cậu thực sự không quan tâm đến bất cứ thứ gì khác sao.
Và điều khiến cô dừng lại, không phải vì sốc khi nghe câu trả lời, mà là vì cô cảm giác được, có kẻ đang theo dõi mình. Lavender quay đầu lại, quét ánh mắt khắp một lượt trên con đường hơi vắng, sự cảnh giác dâng trào trong tâm trí của cô.
***
“Mục tiêu đã phát hiện ra chúng ta rồi.” Một người trong số đó lên tiếng, có lẽ là của một chàng trai, một giọng nói mềm mại hơn trả lời, là của một cô gái: “Nhạy cảm hơn chúng ta tưởng, mặc dù nghĩ đã dấu đi hơi thở thì sẽ không bị chú ý đến, xem ra đã bắt đầu có sự biến đổi rồi.” Người còn lại gật đầu: “Mà cũng phải thôi, sắp đến “ngày đó” rồi mà.”
Ba người bọn họ giấu mình trong màn đêm tối, có cái gì đó tỏa ra từ họ, không phải là thứ nên có ở con người. Họ đứng trên sân thượng của tòa nhà đó, thân thể rõ ràng được ánh trăng chiếu rất sáng, nhưng không một ai thấy họ dù có là nhìn chính diện. Và họ cũng không phải là đứng nữa, mà là đang lơ lửng, bàn chân không hề chạm đất, hai nam và một nữ, họ đưa mắt cùng nhìn về phía cô bé lúc nãy, trên môi nở nụ cười nhàn nhạt.
Một cuộc họp khẩn cấp đã được triệu tập trong ban cán sự lớp, và đã thống nhất đưa ra được các phương án giải quyết toàn vẹn. Shin, lớp phó học tập là người đứng ra đề nghị “Chính sách an dân” vô cùng thiết thực, gánh nặng chuyển từ vai Ayuo được chia đều cho các cán sự học tập trong lớp. “Trời ơi! Chẳng lẽ một mình tớ mà phải đảm nhận nhiệm vụ khó khăn này sao?” Một trong những cán sự học tập, hay được gọi là những “con gà đẻ trứng vàng” bức xúc lên tiếng.
Cậu ta cũng chỉ là một học sinh trung học, chỉ là học nhỉnh hơn các bạn cùng lớp ở bộ môn Toán, và thế là bị bắt lên lớp giảng bài phụ đạo cho hơn 30 con người. Tha cho cậu ta đi! Dehansi quay phắt đầu về phía người mới nói, mặc dù không hề thốt ra một lời nhưng mà sát khí tỏa ra từ cô bé khiến người vừa nói im bặt. Không chịu nổi áp lực từ Dehansi, cán sự môn Toán giơ tay đầu hàng: “Hu hu, đừng nhìn tớ như vậy, tớ nhận là được chứ gì?” Khi đã nhận được câu trả lời ưng ý, Dehansi mới nở nụ cười ngọt ngào quen thuộc: “Bạn đã vất vả rồi, vậy từ nay thành tích cuối kỳ của cả lớp giao lại hết cho các bạn.”
Một câu nói quét qua đám “gà đẻ trứng vàng’’ khiến ai nấy đều run rẩy, Dan ngồi kế bên Lavender chống cằm thư thái nhìn mọi chuyện diễn ra: “Haizz, Dehansi nhiều lúc còn đáng sợ hơn “bạo chúa” Ayuo.” Lavender phì cười trước giọng điệu của cậu bạn: “Tập trung một chút đi, còn chưa đến lượt chúng ta bị lôi ra đấy!” Cô nhỏ tiếng nhắc nhở, nhưng ý cười vẫn không hề phai đi. Vừa nhắc đã tới, Ayuo bỗng chuyển hướng câu chuyện sang hai người bọn họ: “Nếu như mà bài tập quá căng thẳng và áp lực thi cử quá nhiều, không thể chỉ giao hết cho các cán sự bộ môn được. Hãy chia thành hai nhóm, một nhóm làm việc thì nhóm kia phải học bài, mỗi bộ môn phân ra hai người học cừ nhất thay phiên nhau phụ đạo cho từng nhóm. Lavender! Cậu sẽ vạch ra thời gian biểu được không?”
“Việc này cứ để cho mình.” Lavender gật đầu, cây bút chì trong tay nhanh chóng lia trên trang giấy bắt đầu tính toán cân đo thời gian làm việc. Ayuo nhìn sang Dan đang ngồi bình thản bên cạnh Lavender, cô cau hàng chân mày lại: “Daniel! Cậu và Oma sẽ phụ trách các việc như giúp đỡ Dehansi đi mua những dụng cụ nặng để dựng khung cảnh vở nhạc kịch và trang trí quán ăn. Tớ biết hai cậu đều nằm trong đội tuyển bống rổ của trường, giải đấu diễn ra sau khi lễ hội mùa hè vừa kết thúc, áp lực của các cậu cũng không nhỏ. Nhưng hãy cố gắng hết sức nhé!” Oma mỉm cười nhìn Dan, hai cậu bạn đấm vào vai nhau tỏ ý mọi chuyện sẽ ổn thôi.
“Đúng rồi, Ayuo, cậu và tớ nên đi gặp giáo viên chủ nhiệm để xin phép. Tớ nghĩ với lượng công việc đồ sộ này, dù có đặt ra mục tiêu cao đi nữa thì cũng rất khó để hoàn thành. Nhà tớ cách trường không xa, lại có chỗ để dựng khung cảnh và nơi nghỉ ngơi nữa. Sau giờ học hãy đến nhà tớ, nếu làm quá muộn cũng có thể ngủ lại, nhưng tớ nghĩ phải có sự đồng ý của giáo viên chủ nhiệm đã. Việc không về nhà có thể làm phụ huynh lo lắng.” Lavender ngẩng đầu lên từ cuốn sổ tay, nhìn lướt qua đống công việc cần sắp xếp, cô nhìn thẳng vào Ayuo. Nhiệm vụ khó khăn như thuyết phục phụ huynh cho học sinh qua đêm nhà bạn mà không hề phàn nàn gì thì chắc nên giao lại cho ông thầy chủ nhiệm vô tư vô lo kia.
Ayuo đồng ý, cô cũng muốn để cho ông thầy chủ nhiệm của mình gánh vác ít nhất là một phần việc của lớp. Người tiến cử lớp tham gia góp tiết tục ở lễ kỷ niệm là ông ta, người giao thêm cả núi bài tập và khuyến khích các bộ môn khác cũng giao thêm bài tập là ông ta. Người chỉ vừa dạy xong tiết học và mỗi lần cô tính nhắc đến việc này việc nọ của lễ hội là ông ta lại chuồn mất. Lavender đang cho cô một cơ hội để trả thù tốt nhất, thầy giáo vô trách nhiệm, cứ đợi đấy mà xem.
Trong khi hai cô nàng đi đến phòng giáo viên để “xin phép” thì ở lớp “Chính sách an dân” của Shin bắt đầu có hiệu quả. Nhóm làm việc cứ làm việc, nhóm học bài cứ học bài, không ai dám lơi là công việc của mình, tình hình hỗn loạn ban đầu được kiểm soát. Dan đẩy Oma thế thân cho mình đi theo Dehansi mua vật liệu dựng khung cảnh, còn cậu thì lẫn vào nhóm đang học bài, giả vờ như đang rất bận rộn học hành.
Nhưng những việc ấy làm sao thoát khỏi cặp mắt của Shin, cậu bước đến kéo Dan ra khỏi cái bầu không khí học tập nghiêm chỉnh kia, lôi cậu ra ngoài. “Hình như tớ vừa thấy Dehansi đã đi rồi, cậu làm gì ở đây? Chưa đến phiên nhóm cậu được phụ đạo mà!” Shin trừng mắt nhìn cậu bạn, còn Dan thì cứ bình tĩnh chỉnh lại cổ áo của mình. “Tớ không muốn đi!”, “Daniel, tớ không biết là cậu bị cái gì? Nhưng mọi người đang cố gắng hết sức vì lễ hội...” Shin đè nén giọng nói của mình, cậu không muốn mọi người đều nghe được.
“Cái lễ hội tẻ nhạt này, cậu biết rõ là tớ không quan tâm. Chỉ vì Lavender thích, nên tớ mới còn ở đây giờ này, Shin!” Trong đôi mắt đen của Dan thoáng qua một tia chiếm hữa. Phải! Ngoài Lavender ra, cậu sẽ không để ý đến bất cứ thứ gì khác nữa. Shin thở dài khi nghe lời cậu nói: “Dan, chúng ta là bạn lớn lên từ nhỏ, khi bắt đầu vào lớp 1 chúng ta đã học cùng nhau rồi, tớ biết cậu rất yêu thương em gái mình. Nhưng cậu cũng nên nhìn những thứ khác xung quanh mình một chút, như Ayuo...”
“Shin!” Dan ngắt ngang lời Shin, hàng chân mày cau chặt lại, cậu không muốn nghe bất kỳ điều gì hơn nữa. Mục đích Shin nhắc đến Ayuo rất rõ ràng, cậu cũng không phải là kẻ ngốc, nhưng cậu không quan tâm. “Nếu đã hiểu rõ nhau như vậy, thì không chỉ cậu mà ngay cả Ayuo cũng biết tình cảm đó sẽ không đi đến đâu cả. Nếu tớ để ý dù chỉ một chút, sẽ khiến Ayuo càng thêm khó vứt bỏ, với lại,...tớ nghĩ Ayuo có lẽ đã thích nhầm người rồi, Shin.” Dan lạnh lùng nói ra từng chữ, đập tan những lý lẽ của Shin.
Hai bàn tay của Shin siết chặt lại, cậu biết lời Dan nói hoàn toàn đúng, nhưng cậu cũng rất khó chịu, khi nhìn Ayuo cứ tự dằn vặt mình trong mối tình đơn phương này. Vì cậu... cậu thích Ayuo, không, có lẽ đã vượt qua mức được gọi là thích rồi...cậu yêu cô ấy...
Phía bên góc tường đối diện, Lavender và Ayuo đứng nép mình vào tường, vì không tìm thấy thầy chủ nhiệm ở phòng giáo viên nên cả hai đành quay lại. Để rồi phải nghe được câu chuyện giữa hai người bọn họ, Lavender liếc nhìn sang cô bạn, vẻ mặt Ayuo bình thản đến lạ lùng, như đã đoán trước được câu trả lời của Dan, cô không có gì là bất ngờ. Ayuo mỉm cười, tự giễu cợt mình, cô đã hy vọng gì đây chứ? Rằng Daniel cũng sẽ thích cô sao? Cô là một cô gái mạnh mẽ, cô không nên yếu đuối cầu xin một hy vọng không có thật như vậy.
Nghe được chính miệng Dan nói ra, ngoài Lavender cậu sẽ không quan tâm đến bất kỳ thứ gì khác. Chỉ cần cô ấy thích, cậu sẵn sằng chìu lòng cô ấy mà ở lại, cậu cũng nhận ra thứ tình cảm Ayuo dành cho mình. Và cậu chọn cách khôn ngoan nhất để làm là giả vờ không biết, Ayuo nở nụ cười cay đắng, cũng đến lúc cô nên buông tay rồi. Lavender cau mày lại, liếc nhìn sự gian xảo trong đôi mắt của Dan, cậu ấy biết bọn cô đang ở đây, những lời nói tuyệt tình là cố ý nói cho Ayuo nghe. Cách từ chối được giàn xếp khéo léo, Daniel, cậu thật sự đang đùa giỡn người khác trong tay đấy.
Trên đường về nhà, Daniel và Lavender không nói với nhau một lời nào, khối công việc nặng nhọc không khiến cô mệt mỏi, mà là sự tàn nhẫn của Daniel làm cô nặng lòng: “Dan, hai chúng ta biết đám Ayuo từ khi nào?”. Đột nhiên Lavender lên tiếng hỏi, làm Dan cũng phải giật mình rồi sau đó nhanh chóng trả lời cô: “Khi bắt đầu vào lớp 1 đã luôn học cùng với nhau.” Lavender gật đầu: “Mười năm quen biết tình ra cũng đã rất dài, Dan, cậu đối xử quá tàn nhẫn với Ayuo, tớ biết tính cách của cậu không thích dây dưa...”
Lavender quay sang nhìn thẳng vào mắt Dan: “Nhưng đối xử như thế với người được gọi là bạn mười năm, cậu không cảm thấy quá ích kỷ sao?” Dan vẫn bước thẳng về phía trước, không hề chậm lại dù chỉ một nhịp: “Không! Nếu tớ cứ phải nhìn sắc mặt của người khác mà sống thì chắc tớ đã chết chìm trong mớ cảm xúc hỗn loạn của chính mình rồi.”
Bước chân của Lavender dừng lại, nhìn theo bóng lưng của Dan, dường như cậu cũng cảm nhận được cô đã đứng lại, Daniel hơi ngạc nhiên xoay lưng hỏi: “Cậu sao vậy Lavender!” Lavender mỉm cười lắc đầu, rồi nhanh chóng đuổi kịp bước chân của cậu. Cô không trách Daniel, cô biết cậu luôn có sự lựa chọn cho riêng mình, và điều cậu nói hoàn toàn đúng. Cô không hỏi những lời ấy để tra xét hay bắt lỗi, vì cô muốn làm rõ một điều, ngoài cô ra cậu thực sự không quan tâm đến bất cứ thứ gì khác sao.
Và điều khiến cô dừng lại, không phải vì sốc khi nghe câu trả lời, mà là vì cô cảm giác được, có kẻ đang theo dõi mình. Lavender quay đầu lại, quét ánh mắt khắp một lượt trên con đường hơi vắng, sự cảnh giác dâng trào trong tâm trí của cô.
***
“Mục tiêu đã phát hiện ra chúng ta rồi.” Một người trong số đó lên tiếng, có lẽ là của một chàng trai, một giọng nói mềm mại hơn trả lời, là của một cô gái: “Nhạy cảm hơn chúng ta tưởng, mặc dù nghĩ đã dấu đi hơi thở thì sẽ không bị chú ý đến, xem ra đã bắt đầu có sự biến đổi rồi.” Người còn lại gật đầu: “Mà cũng phải thôi, sắp đến “ngày đó” rồi mà.”
Ba người bọn họ giấu mình trong màn đêm tối, có cái gì đó tỏa ra từ họ, không phải là thứ nên có ở con người. Họ đứng trên sân thượng của tòa nhà đó, thân thể rõ ràng được ánh trăng chiếu rất sáng, nhưng không một ai thấy họ dù có là nhìn chính diện. Và họ cũng không phải là đứng nữa, mà là đang lơ lửng, bàn chân không hề chạm đất, hai nam và một nữ, họ đưa mắt cùng nhìn về phía cô bé lúc nãy, trên môi nở nụ cười nhàn nhạt.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook