Học Viện Ma Pháp
-
Chương 3: Lễ hội mùa hè (1)
“Nào cả lớp, trật tự một chút, mình có việc muốn thông báo.” Ayuo búng tay ba lần “tách,tách,tách” sau tiếng búng tay giòn tan, cả lớp 10A2 nhanh chóng ổn định ngay lập tức, im lặng đến mức có thể nghe được cả tiếng hít thở của chính mình. Ayuo hài lòng nhìn quanh một lượt rồi cất tiếng: “Lễ hội mùa thu sắp đến, ban cán sự lớp đã dựa trên ý kiến tổng kết của mọi người để đưa ra kế hoạch cụ thể. Nhưng vì kế hoạch lần này hơi lớn, vì thế tớ rất cần sự hợp tác của tất cả các bạn.”
Shin đứng lên, bước đến cạnh chỗ Ayuo đang đứng, gật đầu ra hiệu với cô bạn: “Lễ hội lần này chia làm hai phần chính, phần đầu tiên sẽ là hội chợ được tổ chức giữa các lớp, các lớp phải đăng ký lớp mình sẽ tham dự với hình thức nào. Phần thứ hai là lễ kỷ niệm 70 năm thành lập trường Tairano, sẽ có sự tham dự của ba trường trong khu vực: Tairano, Usakin và Namiko, tại đây các trường sẽ có những tiết mục văn nghệ chào đón mùa hè. Năm nay vinh dự để tham gia, góp tiết mục vào đêm diễn dành cho khối 10 đã thuộc về lớp chúng ta và lớp 10D3. Các bạn có thể quay mặt về phía sau để theo dõi chi tiết cụ thể trên máy chiếu.”
“Soạt.”
Tấm phông bị kéo xuống, và kế hoạch cụ thể được trình chiếu trên tấm phông trắng ấy. Dehansi mỉm cười ngọt ngào, “Cảm ơn Oma!” Oma đưa ngón tay cái lên ra hiệu đã có thể bắt đầu, cậu ngồi sau chiếc máy tính kết nối với máy chiếu, hỗ trợ cho Dehansi. “Trên đây là bản kế hoạch phân công cụ thể, mỗi nhóm làm việc sẽ có những trưởng nhóm khác nhau, mong các bạn hợp tác vui vẻ. Đầu tiên là Itau, Momo, hai người sẽ phụ trách công việc lựa chọn các vị trí cho quán ăn “Gấu ngủ đông”, Sokechi và Kitaso, các cậu chịu trách nhiệm trang trí cho quán ăn và cả việc dựng khung nền cho vở nhạc kịch, cứ tuyển thêm người để phụ, các cậu sẽ là trưởng nhóm tổ thiết kế... ”
Trong khi Dehansi đang rất nhiệt tình phân công việc, và mọi người cũng đang hết sức tập trung để lắng nghe. Ayuo lại đến trước mặt Dan, kẻ đang đeo tai phone và không thèm để ý đến việc gì cả. Cô gõ tay xuống bàn lôi kéo sự chú ý của cậu, Dan đưa mắt nhìn sang Ayuo, chậm rãi tháo tai nghe ra rồi nhướng mày tỏ vẻ nghi hoặc: “Không có Lavender ở cạnh, thì cậu cũng không thèm để ý đến mọi thứ xung quanh à?”
“Cậu mới biết điều này ư?” Dan định đeo tai phone vào thì đột nhiên bị Ayuo giữ bàn tay lại, “Đừng có nói như thể là sự thật hiển nhiên như vậy, vở nhạc kịch của Shin vẫn chưa tuyển vai, cậu sẽ tham dự vai nào?” Dan vùng tay ra khỏi cô bạn, khuôn mặt đầy sự khó chịu: “Tớ sẽ không tham gia vào vở nhạc kịch, cả Lavender cũng sẽ không.” Sau đó, cậu mang tai nghe vào, nhắm mắt lại hoàn toàn chìm đắm vào thế giới của riêng mình. Chỗ ngồi bên cạnh cậu để trống, đó vốn là chỗ của Lavender, nhưng hôm nay cô bé không đi học, cô còn có việc quan trọng hơn để làm.
Buổi lễ nhậm chức của thống đốc mới bang Xaylo được diễn ra ở thành phố Xaynia, lần này người chiến thắng cuộc bầu cử là ông Batoxiko. Trong hội trường và bên ngoài quảng trường, an ninh được thắt chặt, mọi thứ đều được chuẩn bị hết sức kỹ lưỡng. Chỉ có một mục tiêu duy nhất được đặt ra, an toàn của Batoxiko là trên hết, vì thế lực lượng bảo vệ và các mật vụ được điều động tối đa.
Tưởng rằng với sự chuẩn bị công phu như thế, sẽ chẳng có bất kỳ một vấn đề nào có thể xảy ra được. Ngài Batoxiko vừa kết thúc bài diễn văn trong tiếng vỗ tay nhiệt liệt của mọi người, thì một viên đạn bay đến ngắm chính xác vào đầu của ông.
“Đoàng!” Tiếng súng nổ lên phá tan bầu không khí trong hội trường, ngài Batoxiko ngã xuống, cả hội trường lâm vào tình trạng hoang mang cùng cực. Chuông báo cháy vang lên inh ỏi, càng làm sự việc trở nên hỗn loạn hơn bao giờ hết, đèn điện tắt phụt, tất cả đều chìm trong bóng tối. Tiếng la hét, đổ vỡ và cả tiếng súng nổ... Chẳng mấy chốc hội trường trở thành một mảnh địa ngục đen tối.
Trong đám đông hỗn loạn thoát ra ngoài, có một cô gái rất hoảng sợ chạy nhanh ra mạn phía đông của quảng trường. Khi vừa đến góc tường tòa nhà đối diện, cô gái trút bỏ vẻ yếu đuối vừa nãy, vứt khẩu súng gắn ống giảm thanh xuống đất. Đưa tay lột bỏ áo khoác trên người, sau đó tháo bộ tóc giả, cởi đôi dày bốt đen ra. Lúc này cô gái đã thay đổi hoàn toàn, hòa nhịp cùng với đám người bên phố... Không một ai nhận ra sự khác biệt.
***
“Shin, vở nhạc kịch do cậu viết, thì việc lựa chọn diễn viên cũng sẽ do cậu đảm nhiệm, tớ nghĩ giao cho cậu nhiệm vụ thuyết phục Dan nhận một vai cũng không khó nhỉ?” Dehansi vẫn cắm cúi ghi lại danh sách thành viên đã được phân nhóm, vừa hỏi Shin đang ngồi bên cạnh, chỉnh sửa bản thảo cuối cùng cho vở nhạc kịch.
Shin nhướng cao hàng chân mày: “Cậu đánh giá tớ hơi bị cao rồi đó, Dehansi, ngay cả “bạo chúa” Ayuo cũng phải bỏ cuộc thì cậu nghĩ tớ có làm được hay không?” Dehansi cau mày lại, gõ gõ cây bút lên cuốn sổ ghi chép, “Trong này mọi người đều có công việc hết rồi, ngoại trừ Lavender và Daniel là vẫn chưa chịu chọn. Bây giờ không phải chỗ cậu đang thiếu người sao, nhét hai cậu ấy vào là hợp nhất.”
“Thưa quý cô Dehansi, nghệ thuật là sự tự do của tâm hồn, tớ sẽ không bắt ép ai phải tham gia nếu họ không muốn đâu.” Tốc độ gõ bàn phím của Shin càng lúc càng nhanh, Dehansi gấp cuốn sổ lại, quay sang chống cằm nhìn cậu: “Nếu vở nhạc kịch không đủ thành viên thì cậu tính để một người diễn nhiều vai à, thưa quý ông “nghệ sĩ”.” Shin đưa tay đẩy đầu của cô bạn sang phía đối diện: “Này, đừng làm tớ phân tâm.”
Oma đứng gần khung cửa sổ, cậu đang có một cuộc họp nhỏ với đội tuyển đội bóng rổ của trường Tairano. Cần phải sắp xếp lại thời gian tập luyện để ăn khớp với thời khóa biểu làm việc của lớp. Thời gian gấp gáp khiến mọi việc đột nhiên trở nên quá tải, Oma nhìn về phía Dan, người duy nhất vẫn không tập trung vào cuộc họp từ đầu đến giờ: “Dan, về việc sắp xếp lịch, cậu có ý kiến gì không?” Dan không trả lời Oma, vì lúc này cậu đang bận nghĩ đến một việc khác.
“Daniel Makdenis! Cậu có nghe những gì tớ nói nãy giờ hay không vậy?” Oma lớn tiếng quát lên, áp lực của một đội trưởng đã thực sự đè nặng lên vai Oma rất nhiều. “Nếu cảm thấy không thể tự mình nghĩ ra biện pháp chu toàn, thì nên dẹp hết đi Oma, giữa lễ hội mùa hè và giải bóng rổ cậu chỉ nên tập trung vào một thứ.” Dan thờ ơ đáp lại cậu bạn, bầu không khí trở nên căng thẳng hết sức, gân xanh trên trán Oma giật giật.
Ngay khi cậu định lao đến cho Dan một trận nên thân, thì một giọng nói quen thuộc vang lên phá tan bầu không khí khó chịu này: “Đội bóng rổ chỉ cần một thời khóa biểu hợp lý phải không?” Cả bọn quay đầu lại nhìn về phía người mới đến, cô bé con trong bộ đồng phục nữ của trường, đôi mắt xanh biếc và mái tóc vàng óng đứng đó. Dan nhìn thấy cô, đôi chân hành động như thể phản xạ có điều kiện, bước về phía cô đang đứng: “Nếu vậy thì tớ có thể lo liệu được, Oma, không cần căng thẳng vậy đâu.”
Lavender mỉm cười với Dan đang bước lại gần cô, và trả lời Oma, câu nói của Lavender như dòng nước mát dập tắt ngọn lửa đang tuôn trào. “Chi tiết thì lát nữa chúng ta sẽ bàn bạc trong tiết tự học nhé, Oma, giờ thì tớ mượn Dan một chút.” Cô nắm lấy tay cậu bạn rồi chào hỏi mọi người trong đội bóng rổ, sau đó kéo Dan đi thẳng một mạch. Đến một góc khuất, cô dừng lại, bị kéo vào vòng tay của Dan: “Đây là lần thứ mấy trong tuần cậu biến mất mà không nói gì với tớ rồi hả?” Dan nghiến răng gằn từng chữ với cô.
Lavender hơi nhíu mày một chút, ngẩng cao đầu nhìn sâu vào đôi mắt của đen láy của Dan: “Đây là lần cuối cùng trong tuần, tớ hứa đấy!”.“Làm sao tớ có thể tin được cậu đây?” Dan siết chặt vòng tay của mình, cậu rất sợ, rất sợ tương lai hai năm nữa, khi mà Lavender sẽ vĩnh viễn rời xa cậu. Cậu không muốn nhìn thấy cô ấy biến mất, cứ như chưa hề tồn tại trong cuộc sống của cậu.
Lavender khẽ mỉm cười, nhón chân lên thì thầm vào tai cậu: “Cậu đừng như vậy, đừng bao giờ nghi ngờ tớ.” Hơi thở của cô phả vào tai Dan, làn hơi nhẹ nhàng mỏng manh và ấm nóng. Nóng đến nổi, phần da dưới tai cũng bắt đầu đỏ bừng...
Ayuo suýt nữa đánh rơi chồng giấy tờ trên tay, cô áp lưng vào tường, núp mình thật kỹ, bình ổn hơi thở của mình, Dan và Lavender... Sau đó cô nở nụ cười tự giễu cợt, rồi rẻ sang hướng khác mà đi, bất chợt cô đụng phải Shin đang đứng đó, vẫn quan sát biểu hiện của cô từ nãy đến giờ: “Đi với tớ!” Một tay Shin đoạt lấy chống giấy trên tay cô, còn tay kia lại kéo Ayuo đi, trái với tính cách thẳng thắng thường ngày Ayuo im lặng để mặc cho Shin kéo tay mình đi.
Oma trở về lớp học, Dehansi đang chờ cậu ở đó, vừa nhìn thấy cậu, cô đã vui vẻ nói: “Oma, nghe nói cậu sẽ làm đầu bếp cho quán ăn à? Cậu đã lên thực đơn cho quán ăn chưa vậy?” Oma trừng mắt với cô, “Vừa mới phân công đã muốn có ngay thực đơn, Dehansi kiềm chế một chút đi, đừng tham ăn đến mức nhìn đâu cũng thấy đồ ăn chứ?” Dehansi nhận lời chỉ trích của cậu bạn nhưng mặt vẫn tươi cười: “Cậu đừng quên, tớ là thủ quỹ nắm giữ mọi khoản chi tiêu cho hoạt động, thực đơn của cậu dù có hấp dẫn nhưng không có tớ chịu chi tiền, thì... Ha ha ha ha ha, ngài đầu bếp xin cứ tự nhiên đừng để ý đến cô thủ quỹ nhỏ bé như tôi...”
Trán của Oma chảy đầy mồ hôi lạnh, hình như giao chiếc chìa khóa quản lý tiền bạc cho Dehansi là một sai lầm thì phải... Cậu đã bắt đầu có cảm giác, lễ hội mùa hè lần nãy sẽ rất thú vị đây...
Lavender trở về chỗ ngồi trong lớp học, vùi đầu vào cánh tay rồi nhắm mắt lại, sự mệt mỏi xâm chiếm lấy toàn bộ cơ thể của cô. Và rồi, cơn buồn ngủ ập đến, cô chìm vào giấc ngủ khi nào cũng không hay, trong sự hỗn loạn của ảo ảnh...những cái bóng chập chờn quấy rầy cô. Cơ thể họ dính đầy máu, đôi mắt trống rỗng vô hồn, họ đều đã chết, nhìn cô bằng ánh mắt thù hận. Lavender giật mình tỉnh lại, những giọt mồ hôi rơi xuống, Dan cầm hai cốc nước quay lại, nhìn thấy vẻ mặt hốt hoảng của cô: “Lavender, cậu sao vậy?”
Cô bé lắc đầu với cậu, đôi mắt hiện lên một tia sáng kỳ lạ, những kẻ đó, không có quyền đến tìm cô chất vấn tại sao. Chúng đều đáng chết, tất cả chúng đều đáng chết như nhau, nhưng... Lavender cúi đầu xuống nhìn hai bàn tay của mình. Mặc dù nó rất sạch, sạch đến nỗi không tìm được bất kỳ một vết bẩn nào, nhưng cô biết nó không hề sạch sẽ, đôi tay này đã thấm đẫm máu tươi của bao người. Trái tim cô không thể chịu đựng quá nhiều thứ cảm xúc, nó là điểm yếu chí mạng của cô, làm cô yếu đuối mỗi khi như vậy...
Dan không tin cô vẫn ổn, trực tiếp đưa tay lên trán cô. “Cậu sốt rồi, Lavender!” Cô giật mình nhìn cậu, thoát khỏi dòng suy nghĩ của mình. Cô sốt sao? Lavender tự sờ trán của mình, quả nhiên đã ốm rồi, cơ thể yếu ớt này... vậy mà lại có thể ra tay tàn nhẫn như vậy... Cô nở nụ cười tự giễu, thật mâu thuẫn mà...
Sau ngày hôm đó, Lavender chính thức bị bệnh, nhưng trước khi cô chịu uống thuốc và nghỉ ngơi, những việc cô hứa đã làm thì đều được hoàn thành đúng hạn. Bản khóa biểu không thể hoàn hảo hơn được gửi đến cho đội bóng rổ, cả thư xin phép với người nhà được ở lại muộn sau giờ học cũng đã được viết. Các phông nền cơ bản của vở nhạc kịch cũng được phác thảo và gửi đến Sokechi để chỉnh sửa. Sau đó, dưới sự nhăn nhó và thúc giục của Dan, Lavender mới chịu uống thuốc và đi ngủ đúng giờ, lễ hội mùa hè bắt đầu như vậy đó, một chút ngượng ngùng, một chút tức giận, và một chút dằn vặt...
Shin đứng lên, bước đến cạnh chỗ Ayuo đang đứng, gật đầu ra hiệu với cô bạn: “Lễ hội lần này chia làm hai phần chính, phần đầu tiên sẽ là hội chợ được tổ chức giữa các lớp, các lớp phải đăng ký lớp mình sẽ tham dự với hình thức nào. Phần thứ hai là lễ kỷ niệm 70 năm thành lập trường Tairano, sẽ có sự tham dự của ba trường trong khu vực: Tairano, Usakin và Namiko, tại đây các trường sẽ có những tiết mục văn nghệ chào đón mùa hè. Năm nay vinh dự để tham gia, góp tiết mục vào đêm diễn dành cho khối 10 đã thuộc về lớp chúng ta và lớp 10D3. Các bạn có thể quay mặt về phía sau để theo dõi chi tiết cụ thể trên máy chiếu.”
“Soạt.”
Tấm phông bị kéo xuống, và kế hoạch cụ thể được trình chiếu trên tấm phông trắng ấy. Dehansi mỉm cười ngọt ngào, “Cảm ơn Oma!” Oma đưa ngón tay cái lên ra hiệu đã có thể bắt đầu, cậu ngồi sau chiếc máy tính kết nối với máy chiếu, hỗ trợ cho Dehansi. “Trên đây là bản kế hoạch phân công cụ thể, mỗi nhóm làm việc sẽ có những trưởng nhóm khác nhau, mong các bạn hợp tác vui vẻ. Đầu tiên là Itau, Momo, hai người sẽ phụ trách công việc lựa chọn các vị trí cho quán ăn “Gấu ngủ đông”, Sokechi và Kitaso, các cậu chịu trách nhiệm trang trí cho quán ăn và cả việc dựng khung nền cho vở nhạc kịch, cứ tuyển thêm người để phụ, các cậu sẽ là trưởng nhóm tổ thiết kế... ”
Trong khi Dehansi đang rất nhiệt tình phân công việc, và mọi người cũng đang hết sức tập trung để lắng nghe. Ayuo lại đến trước mặt Dan, kẻ đang đeo tai phone và không thèm để ý đến việc gì cả. Cô gõ tay xuống bàn lôi kéo sự chú ý của cậu, Dan đưa mắt nhìn sang Ayuo, chậm rãi tháo tai nghe ra rồi nhướng mày tỏ vẻ nghi hoặc: “Không có Lavender ở cạnh, thì cậu cũng không thèm để ý đến mọi thứ xung quanh à?”
“Cậu mới biết điều này ư?” Dan định đeo tai phone vào thì đột nhiên bị Ayuo giữ bàn tay lại, “Đừng có nói như thể là sự thật hiển nhiên như vậy, vở nhạc kịch của Shin vẫn chưa tuyển vai, cậu sẽ tham dự vai nào?” Dan vùng tay ra khỏi cô bạn, khuôn mặt đầy sự khó chịu: “Tớ sẽ không tham gia vào vở nhạc kịch, cả Lavender cũng sẽ không.” Sau đó, cậu mang tai nghe vào, nhắm mắt lại hoàn toàn chìm đắm vào thế giới của riêng mình. Chỗ ngồi bên cạnh cậu để trống, đó vốn là chỗ của Lavender, nhưng hôm nay cô bé không đi học, cô còn có việc quan trọng hơn để làm.
Buổi lễ nhậm chức của thống đốc mới bang Xaylo được diễn ra ở thành phố Xaynia, lần này người chiến thắng cuộc bầu cử là ông Batoxiko. Trong hội trường và bên ngoài quảng trường, an ninh được thắt chặt, mọi thứ đều được chuẩn bị hết sức kỹ lưỡng. Chỉ có một mục tiêu duy nhất được đặt ra, an toàn của Batoxiko là trên hết, vì thế lực lượng bảo vệ và các mật vụ được điều động tối đa.
Tưởng rằng với sự chuẩn bị công phu như thế, sẽ chẳng có bất kỳ một vấn đề nào có thể xảy ra được. Ngài Batoxiko vừa kết thúc bài diễn văn trong tiếng vỗ tay nhiệt liệt của mọi người, thì một viên đạn bay đến ngắm chính xác vào đầu của ông.
“Đoàng!” Tiếng súng nổ lên phá tan bầu không khí trong hội trường, ngài Batoxiko ngã xuống, cả hội trường lâm vào tình trạng hoang mang cùng cực. Chuông báo cháy vang lên inh ỏi, càng làm sự việc trở nên hỗn loạn hơn bao giờ hết, đèn điện tắt phụt, tất cả đều chìm trong bóng tối. Tiếng la hét, đổ vỡ và cả tiếng súng nổ... Chẳng mấy chốc hội trường trở thành một mảnh địa ngục đen tối.
Trong đám đông hỗn loạn thoát ra ngoài, có một cô gái rất hoảng sợ chạy nhanh ra mạn phía đông của quảng trường. Khi vừa đến góc tường tòa nhà đối diện, cô gái trút bỏ vẻ yếu đuối vừa nãy, vứt khẩu súng gắn ống giảm thanh xuống đất. Đưa tay lột bỏ áo khoác trên người, sau đó tháo bộ tóc giả, cởi đôi dày bốt đen ra. Lúc này cô gái đã thay đổi hoàn toàn, hòa nhịp cùng với đám người bên phố... Không một ai nhận ra sự khác biệt.
***
“Shin, vở nhạc kịch do cậu viết, thì việc lựa chọn diễn viên cũng sẽ do cậu đảm nhiệm, tớ nghĩ giao cho cậu nhiệm vụ thuyết phục Dan nhận một vai cũng không khó nhỉ?” Dehansi vẫn cắm cúi ghi lại danh sách thành viên đã được phân nhóm, vừa hỏi Shin đang ngồi bên cạnh, chỉnh sửa bản thảo cuối cùng cho vở nhạc kịch.
Shin nhướng cao hàng chân mày: “Cậu đánh giá tớ hơi bị cao rồi đó, Dehansi, ngay cả “bạo chúa” Ayuo cũng phải bỏ cuộc thì cậu nghĩ tớ có làm được hay không?” Dehansi cau mày lại, gõ gõ cây bút lên cuốn sổ ghi chép, “Trong này mọi người đều có công việc hết rồi, ngoại trừ Lavender và Daniel là vẫn chưa chịu chọn. Bây giờ không phải chỗ cậu đang thiếu người sao, nhét hai cậu ấy vào là hợp nhất.”
“Thưa quý cô Dehansi, nghệ thuật là sự tự do của tâm hồn, tớ sẽ không bắt ép ai phải tham gia nếu họ không muốn đâu.” Tốc độ gõ bàn phím của Shin càng lúc càng nhanh, Dehansi gấp cuốn sổ lại, quay sang chống cằm nhìn cậu: “Nếu vở nhạc kịch không đủ thành viên thì cậu tính để một người diễn nhiều vai à, thưa quý ông “nghệ sĩ”.” Shin đưa tay đẩy đầu của cô bạn sang phía đối diện: “Này, đừng làm tớ phân tâm.”
Oma đứng gần khung cửa sổ, cậu đang có một cuộc họp nhỏ với đội tuyển đội bóng rổ của trường Tairano. Cần phải sắp xếp lại thời gian tập luyện để ăn khớp với thời khóa biểu làm việc của lớp. Thời gian gấp gáp khiến mọi việc đột nhiên trở nên quá tải, Oma nhìn về phía Dan, người duy nhất vẫn không tập trung vào cuộc họp từ đầu đến giờ: “Dan, về việc sắp xếp lịch, cậu có ý kiến gì không?” Dan không trả lời Oma, vì lúc này cậu đang bận nghĩ đến một việc khác.
“Daniel Makdenis! Cậu có nghe những gì tớ nói nãy giờ hay không vậy?” Oma lớn tiếng quát lên, áp lực của một đội trưởng đã thực sự đè nặng lên vai Oma rất nhiều. “Nếu cảm thấy không thể tự mình nghĩ ra biện pháp chu toàn, thì nên dẹp hết đi Oma, giữa lễ hội mùa hè và giải bóng rổ cậu chỉ nên tập trung vào một thứ.” Dan thờ ơ đáp lại cậu bạn, bầu không khí trở nên căng thẳng hết sức, gân xanh trên trán Oma giật giật.
Ngay khi cậu định lao đến cho Dan một trận nên thân, thì một giọng nói quen thuộc vang lên phá tan bầu không khí khó chịu này: “Đội bóng rổ chỉ cần một thời khóa biểu hợp lý phải không?” Cả bọn quay đầu lại nhìn về phía người mới đến, cô bé con trong bộ đồng phục nữ của trường, đôi mắt xanh biếc và mái tóc vàng óng đứng đó. Dan nhìn thấy cô, đôi chân hành động như thể phản xạ có điều kiện, bước về phía cô đang đứng: “Nếu vậy thì tớ có thể lo liệu được, Oma, không cần căng thẳng vậy đâu.”
Lavender mỉm cười với Dan đang bước lại gần cô, và trả lời Oma, câu nói của Lavender như dòng nước mát dập tắt ngọn lửa đang tuôn trào. “Chi tiết thì lát nữa chúng ta sẽ bàn bạc trong tiết tự học nhé, Oma, giờ thì tớ mượn Dan một chút.” Cô nắm lấy tay cậu bạn rồi chào hỏi mọi người trong đội bóng rổ, sau đó kéo Dan đi thẳng một mạch. Đến một góc khuất, cô dừng lại, bị kéo vào vòng tay của Dan: “Đây là lần thứ mấy trong tuần cậu biến mất mà không nói gì với tớ rồi hả?” Dan nghiến răng gằn từng chữ với cô.
Lavender hơi nhíu mày một chút, ngẩng cao đầu nhìn sâu vào đôi mắt của đen láy của Dan: “Đây là lần cuối cùng trong tuần, tớ hứa đấy!”.“Làm sao tớ có thể tin được cậu đây?” Dan siết chặt vòng tay của mình, cậu rất sợ, rất sợ tương lai hai năm nữa, khi mà Lavender sẽ vĩnh viễn rời xa cậu. Cậu không muốn nhìn thấy cô ấy biến mất, cứ như chưa hề tồn tại trong cuộc sống của cậu.
Lavender khẽ mỉm cười, nhón chân lên thì thầm vào tai cậu: “Cậu đừng như vậy, đừng bao giờ nghi ngờ tớ.” Hơi thở của cô phả vào tai Dan, làn hơi nhẹ nhàng mỏng manh và ấm nóng. Nóng đến nổi, phần da dưới tai cũng bắt đầu đỏ bừng...
Ayuo suýt nữa đánh rơi chồng giấy tờ trên tay, cô áp lưng vào tường, núp mình thật kỹ, bình ổn hơi thở của mình, Dan và Lavender... Sau đó cô nở nụ cười tự giễu cợt, rồi rẻ sang hướng khác mà đi, bất chợt cô đụng phải Shin đang đứng đó, vẫn quan sát biểu hiện của cô từ nãy đến giờ: “Đi với tớ!” Một tay Shin đoạt lấy chống giấy trên tay cô, còn tay kia lại kéo Ayuo đi, trái với tính cách thẳng thắng thường ngày Ayuo im lặng để mặc cho Shin kéo tay mình đi.
Oma trở về lớp học, Dehansi đang chờ cậu ở đó, vừa nhìn thấy cậu, cô đã vui vẻ nói: “Oma, nghe nói cậu sẽ làm đầu bếp cho quán ăn à? Cậu đã lên thực đơn cho quán ăn chưa vậy?” Oma trừng mắt với cô, “Vừa mới phân công đã muốn có ngay thực đơn, Dehansi kiềm chế một chút đi, đừng tham ăn đến mức nhìn đâu cũng thấy đồ ăn chứ?” Dehansi nhận lời chỉ trích của cậu bạn nhưng mặt vẫn tươi cười: “Cậu đừng quên, tớ là thủ quỹ nắm giữ mọi khoản chi tiêu cho hoạt động, thực đơn của cậu dù có hấp dẫn nhưng không có tớ chịu chi tiền, thì... Ha ha ha ha ha, ngài đầu bếp xin cứ tự nhiên đừng để ý đến cô thủ quỹ nhỏ bé như tôi...”
Trán của Oma chảy đầy mồ hôi lạnh, hình như giao chiếc chìa khóa quản lý tiền bạc cho Dehansi là một sai lầm thì phải... Cậu đã bắt đầu có cảm giác, lễ hội mùa hè lần nãy sẽ rất thú vị đây...
Lavender trở về chỗ ngồi trong lớp học, vùi đầu vào cánh tay rồi nhắm mắt lại, sự mệt mỏi xâm chiếm lấy toàn bộ cơ thể của cô. Và rồi, cơn buồn ngủ ập đến, cô chìm vào giấc ngủ khi nào cũng không hay, trong sự hỗn loạn của ảo ảnh...những cái bóng chập chờn quấy rầy cô. Cơ thể họ dính đầy máu, đôi mắt trống rỗng vô hồn, họ đều đã chết, nhìn cô bằng ánh mắt thù hận. Lavender giật mình tỉnh lại, những giọt mồ hôi rơi xuống, Dan cầm hai cốc nước quay lại, nhìn thấy vẻ mặt hốt hoảng của cô: “Lavender, cậu sao vậy?”
Cô bé lắc đầu với cậu, đôi mắt hiện lên một tia sáng kỳ lạ, những kẻ đó, không có quyền đến tìm cô chất vấn tại sao. Chúng đều đáng chết, tất cả chúng đều đáng chết như nhau, nhưng... Lavender cúi đầu xuống nhìn hai bàn tay của mình. Mặc dù nó rất sạch, sạch đến nỗi không tìm được bất kỳ một vết bẩn nào, nhưng cô biết nó không hề sạch sẽ, đôi tay này đã thấm đẫm máu tươi của bao người. Trái tim cô không thể chịu đựng quá nhiều thứ cảm xúc, nó là điểm yếu chí mạng của cô, làm cô yếu đuối mỗi khi như vậy...
Dan không tin cô vẫn ổn, trực tiếp đưa tay lên trán cô. “Cậu sốt rồi, Lavender!” Cô giật mình nhìn cậu, thoát khỏi dòng suy nghĩ của mình. Cô sốt sao? Lavender tự sờ trán của mình, quả nhiên đã ốm rồi, cơ thể yếu ớt này... vậy mà lại có thể ra tay tàn nhẫn như vậy... Cô nở nụ cười tự giễu, thật mâu thuẫn mà...
Sau ngày hôm đó, Lavender chính thức bị bệnh, nhưng trước khi cô chịu uống thuốc và nghỉ ngơi, những việc cô hứa đã làm thì đều được hoàn thành đúng hạn. Bản khóa biểu không thể hoàn hảo hơn được gửi đến cho đội bóng rổ, cả thư xin phép với người nhà được ở lại muộn sau giờ học cũng đã được viết. Các phông nền cơ bản của vở nhạc kịch cũng được phác thảo và gửi đến Sokechi để chỉnh sửa. Sau đó, dưới sự nhăn nhó và thúc giục của Dan, Lavender mới chịu uống thuốc và đi ngủ đúng giờ, lễ hội mùa hè bắt đầu như vậy đó, một chút ngượng ngùng, một chút tức giận, và một chút dằn vặt...
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook