Lúc Nhan Tô Tô hạ quyết tâm, thì điện thoại vang lên, là Đặng Bội gọi đến.

Đây là bạn học của cô, đã cùng nhau tiến vào 307, cùng nhau học tiến sĩ, bây giờ hai người còn cùng ở một phòng kí túc, và cũng là người duy nhất biết cô ra ngoài kiếm tiền.

Đặng Bội rất lo lắng nói: “Tô Tô cậu xem tin tức chưa? Thảo nào mà giáo sư Trần phải rời đi … Dù sao thì cũng sắp khai giảng rồi, cậu, cậu phải đổi đề tài khác đi ….”


Giọng nói của Nhan Tô Tô rất nhẹ nhưng cũng rất kiên định: “Bội Bội, tớ xem tin tức rồi. Bài luận văn số 31 bị hủy bỏ tớ cũng đã xem rồi. Nhưng nó không hề liên quan gì đến đề tài mà chúng ta đang làm, chúng ta cũng không có báo cáo giả.”

Đặng Bội: “Nhưng mà, giáo sư Trần cũng đi rồi, phòng thí nghiệm cũng đóng rồi! Tô Tô, hôm nay viện cũng đã tìm mình nói chuyện, mình cũng phải đổi đề tài …” Giọng nói trong điện thoại của Đặng Bội có chút nghẹn ngào: “Cậu phải làm sao đây? Tô Tô cậu đừng có cố chấp thế nữa.”

Trong lòng Nhan Tô Tô có chút buồn bã, nhưng cô cười nhẹ an ủi Đặng Bội: “Bội Bội không cần lo lắng đâu, bộ phim mình nói lần trước đã chiếu rồi, mình đã nhận được tiền đóng phim, thuốc thử cũng đã đặt hàng rồi! Lần thí nghiệm trùng lặp cuối cùng sẽ nhanh chóng được tiến hành, nếu thí nghiệm thuận lợi, mình sẽ tiếp tục xử lý số liệu, cũng có thể gửi bản thảo …”

Đặng Bội ở đầu kia đã khóc lên: “Đồ ngốc nhà cậu! Cậu có biết ý nghĩa của việc một lúc bị thu hồi bài viết trên rất nhiều tạp chí hàng đầu như vậy là gì không! Hôm nay tớ đã hỏi rất nhiều thầy cô và đàn anh đàn chị. Ít nhất là mười năm sẽ không có ai quan tâm chú ý đến đề tài này nữa! Cho dù số liệu của cậu không có vấn đề gì, hay nghiên cứu của cậu không có làm giả, thì cũng sẽ không có người nào nhận luận văn của cậu nữa! Cậu làm thí nghiệm lại thì sao chứ …. Không có được luận văn thì cũng không thể tốt nghiệp được … Hu hu hu … Đề tài này đã xong đời rồi hu hu hu hu ……”

Cho nên, kinh phí của phòng thí nghiệm mới bị đóng băng, giáo sư Trần mới không còn cách nào phải đóng cửa phòng thí nghiệm, lạnh lùng rời đi. Đây là cả giới học thuật vứt bỏ đề tài này, không phải bất cứ ai cũng có thể dựa vào sức của một người là có thể thay đổi được.


Đến cả giáo sư Trần còn không có cách, cậu cái đồ ngốc này, chỉ có một cọng lông nhỏ bé này thì có thể làm được gì chứ.

Nhan Tô Tô bình tĩnh lại, hàng mi dài giống như cánh bướm nhẹ nhàng lay động, yếu ớt lại mờ mịt: “Nhưng mà, Bội Bội à, rõ ràng chúng ta không có làm giả, bao gồm cả giáo sư Trần nữa, chúng ta đã cố gắng như thế, tại sao chứ ….”


Đặng Bội ở bên kia buồn bã khóc, lúc đầu là cô ủng hộ Nhan Tô Tô ra ngoài kiếm tiền làm thí nghiệm, cô không dũng cảm được như Tô Tô, nhưng tận sâu trong đáy lòng, cô cũng rất khát vọng có thể tiếp tục làm đề tài 307 này. Nhưng bây giờ biết rằng hướng nghiên cứu đầu tiên của mình đã bị hủy hoại triệt để. Trong ba năm, cả ngày lẫn đêm, những tưởng tượng thuần túy trong lúc nói chuyện, những lời nói móc trong phòng thí nghiệm mỗi ngày, và những kỳ vọng khi xử lý dữ liệu ... Giờ đây, tất cả đã không còn nữa.

Đặng Bội vô lực nói: “Tô Tô, không có tại sao, giới học thuật chính là như thế, giới học thuật không phải phòng thí nghiệm …”

Không phải cậu có thể quyết định những yếu tố nào là thay đổi, những yếu tố nào chịu khống chế. Cái nào là đối chiếu, cái nào là thực nghiệm. Có lẽ ở trong giới học thuật, cố gắng của các cô cũng chẳng qua chỉ giống như chú chuột bạch ở trong lồng, hoàn toàn không thể tự mình quyết định bản thân sẽ bị bố trí đến tổ đối chiếu hay là tổ thực nghiệm.

Nhan Tô Tô dường như trở về phòng thí nghiệm, nhớ đến tất cả những điều giáo sư Trần đã nói khi lần đầu tiên tiến vào 307: “Khoa học về não người là một trong những lĩnh vực hàng đầu, nếu có thể nắm vững việc nuôi cấy tế bào gốc, vậy thì rất nhiều người bị chấn thương sọ não sẽ có thêm cơ hội, sẽ nhận được sự chữa trị tốt hơn. Đương nhiên, bây giờ ở trong lĩnh vực này còn có rất nhiều vấn đề cần được tìm hiểu, phương hướng nghiên cứu của 307 chúng ta chính là một trong số đó ….”

Nhan Tô Tô chậm rãi nói: “ …. Bội Bội, mình rất thích đề tài này.”

Đặng Bội lại muốn khóc nữa rồi, tính cách Nhan Tô Tô đơn thuần, học tập rất cố gắng lại có thiên phú, xuất phát điểm cao như thế hoàn toàn có thể xuất ngoại học tiến sĩ, nhận được học bổng toàn phần của Ivy League. Nhưng bởi vì yêu thích 307, thích giáo sư Trần, thích cái phương hướng nghiên cứu này, cho nên đứa ngốc này hoàn toàn không nghĩ đến việc xuất ngoại.

Bây giờ cô ấy lại như thế, mọi người báo cáo giả … Mà cô vẫn không chịu vứt bỏ.

Nhan Tô Tô nhẹ giọng nói với Đặng Bội: “Bội Bội, mình nhớ lúc trước chúng ta đã thảo luận rất nhiều lần về việc “Mục đích của nghiên cứu khoa học rốt cuộc là gì”.”

Nghĩ đến những lời nói huyên thuyên trước đây, Đặng Bội ngưng khóc mà cười: “Tớ mới không thèm già mồm cãi láo như cậu đâu. Tớ chỉ muốn sau này trên danh thiếp của mình sẽ có thêm một hàng danh hiệu Dr., Dr.Đặng, bao ngầu nha!”

Nhan Tô Tô cũng cười lên: “Đúng thế, vũ trụ rộng lớn mà cả cuộc đời của chúng ta lại quá ngắn … Nhưng trong vũ trụ còn có những thứ chưa biết, nếu trong cuộc đời của chúng ta có thể tìm thấy một hoặc hai cái đáp án cho nó, sẽ ngầu biết bao!”

Sau đó giọng nói của cô từ từ trở nên nhẹ nhàng: “Đề tài trong 307 của chúng ta chính là muốn thử trả lời các câu hỏi. Mặc dù câu hỏi này có lẽ là rất nhỏ rất nhỏ rất nhỏ, Thậm chí những câu hỏi trong toàn bộ lĩnh vực to lớn này không còn giá trị ứng dụng, không có nhiều người cùng nhau khám phá, thậm chí có thể không được công bố ... Nhưng mà, nhưng mà mình vẫn muốn tự mình đi tìm đáp án này.”

Đặng Bội ở đầu bên kia điện thoại bụm miệng, nước mắt rơi tí tách, cuối cùng không nhịn được mắng cô: “Cậu đúng là, đúng là ngốc ngốc ngốc ngốc ngốc chết đi được!”


Sau đó, cô ấy lại hít mũi, nói: “Nếu cậu muốn làm tiếp, chỉ có tiền mua thuốc thử thôi là không đủ, mình đã đổi sang dưới trướng giáo sư Phương, mình sẽ cố hết sức giúp cậu về chuyện máy móc…. Cậu …. Hu hu, đồ ngốc, cậu cố lên nha!”

Nhan Tô Tô cúp điện thoại, cô đứng bên cửa sổ nhìn quảng trường Tinh Hoàn vẫn rực rỡ ánh sáng như cũ. Ánh sáng chiếu lên đôi vai cô càng thêm hiện rõ sự gầy yếu, không thể chịu chút gánh nặng.

Nhan Tô Tô quay đầu qua liền nhìn thấy ông chủ đang yên tĩnh dựa bên cửa, cô có chút hoảng hốt. Nghĩ lại, từ khi bắt đầu ký hợp đồng với ông chủ … Cho dù quay , hay lúc chuẩn bị quay , đều đã xảy ra rất nhiều chuyện. Nhưng dường như dù có gặp phải sóng to gió lớn đến đâu thì ông chủ từ đầu đến cuối vẫn luôn bình tĩnh trấn định thế này.

Lúc nhỏ có cha mẹ, vào 307 có giáo sư Trần, sau khi ký hợp đồng thì có ông chủ. Bởi vì có bọn họ giúp cô che gió chắn mưa, nên cô mới có thể chuyên tâm ở trong thế giới của mình, rất ít khi quan tâm đến thế giới bên ngoài.

Lần này, trước khi sóng gió đáng sợ ập đến, giáo sư Trần cũng không thể gánh vác được, thì Nhan Tô Tô mới phát hiện, thì ra cô vẫn luôn yên tĩnh sống trong phòng thí nghiệm của chính mình, mà bên ngoài là thế giới thực mà cô chưa bao giờ thực sự hiểu được.

Nhan Tô Tô đột nhiên ý thức được, ông chủ đã mạnh mẽ như thế nào mới có thể ứng phó với những sóng gió ngoài kia. Đây là một loại sức mạnh hoàn toàn khác biệt với sức mạnh học thuật.

Hoắc Lãng nhìn Nhan Tô Tô trước mặt. Bởi vì cô vẫn luôn ở trong tháp ngà nên còn rất đơn thuần, còn chưa trải qua sự thất vọng đối với thế gian.

Nhưng mà, Nhan Tô Tô lại nghiêm túc hỏi một vấn đề làm cho Hoắc Lãng rất ngạc nhiên: “Ông chủ, tôi nghe chị Phương nói, có người từng nói là sao chép, lúc đó anh làm thế nào để giải quyết vấn đề này vậy? Tôi muốn biết, để giải quyết những vấn đề này thì phải cần chuẩn bị những kiến thức và năng lực như thế nào?”

Cô gái nhỏ yếu ớt đứng trong ánh sáng rực rỡ của quảng trường Tinh Hoàn, nước mắt trên mặt chưa khô, mũi vẫn còn đỏ, nhưng đôi mắt vừa sáng rực lại vừa kiên định, giống như con thú nhỏ lần đầu tiên nhìn thấy thế giới bên ngoài rộng lớn, nhưng lại mạnh dạn không sợ hãi bước đi bước đầu tiên. Yếu đuối như thế, lại dũng cảm như thế … Làm người khác khó mà không nghĩ đến hình ảnh tỏa sáng của cô sau này.

Hoắc Lãng hơi sửng sốt.

Sau đó chậm rãi nói: “Trước tiên cô cần phải biết, thế giới là do con người cấu thành, hành vi động cơ của mỗi người là không giống nhau. Thứ mà mỗi người biết cũng không giống nhau, cho nên sự phán đoán về những điều mình biết, những điều mình làm cũng không giống nhau …”

Đợi Hoắc Lãng nói rõ tiền nhân hậu quả về việc tuyên bố liên hợp phát sóng của và xong, Nhan Tô Tô lại bắt đầu suy nghĩ, nói: “Thật phức tạp … Thật là khó nói rõ ranh giới của thế giới chân thực, rất nhiều nhân tố không chịu khống chế, còn tồn tại vấn đề động thái không ổn định.”

Sau đó cô lại bình tĩnh nói: “Nhưng mà, có phức tạp thế nào đi nữa thì cũng có thể trừu tượng hóa vấn đề để giải quyết, giống như ông chủ đưa Bamboo Video vào, làm cho vấn đề này thu lại thành sự đối lập giữa ngành điện ảnh truyền thống và các tần số video hiện đại. Chẳng qua, điều kiện tiên quyết là ông chủ phải hiểu rất rõ về quy tắc, ranh giới, nhận thức khác biệt của hai ngành nghề này, mới có thể giáng xuống sự đả kích được.”

Nghe được một câu tổng kết của Nhan Tô Tô, mi tâm Hoắc Lãng nhảy lên một cái.

Nhan Tô Tô cũng không phát hiện, hoặc là nói, bởi vì nhận thức của cô lúc này đối với thế giới chân thực vẫn rất có hạn, nên cô cũng không biết được, ví như Hoắc Lãng hiểu rõ hai ngành trên đến trình độ nào, mới có thể thực hiện những hành động này, đằng sau sự hiểu rõ này lại có ý vị thế nào.


Nhan Tô Tô chỉ mở máy tính của mình ra, nghiêm nghiêm túc túc viết xuống mục tiêu giai đoạn của mình: Phải tiếp tục nghiên cứu phương hướng tế bào gốc thần kinh.

Vấn đề gặp phải: Tác động tiêu cực của ngành do Giáo sư P rút lui; 307 ngừng hoạt động, ảnh hưởng đến nghiệp học của chính mình.

Sau đó, Nhan Tô Tô lại lên mạng mở trang chủ của đại học T ra, vào cửa sổ nghiên cứu sinh, sổ tay giảng viên, hợp đồng điện tử, vv. Nếu muốn làm một việc gì đó, thì trước tiên phải hiểu rõ vấn đề:




Đây đều là tiền … Rất nhiều tiền … So với một lần làm thí nghiệm lặp lại là rất nhiều rất nhiều rất nhiều tiền ….

Viết đến đây, Nhan Tô Tô ngẩng đầu lên, nước mắt rưng rưng: “Ông chủ, lần này tôi nhất định sẽ chấn chỉnh lại thái độ, quay phim cho thật tốt.”

Hoắc Lãng liếc cô một cái: “Không thoát vòng nữa hả?”

Đầu Nhan Tô Tô lắc như trống bỏi, sau đó lại nhỏ giọng nói: “Ít nhất trong thời gian này sẽ không …”

Hoắc Lãng thong dong chậm rãi nói: "Vì cô bắt đầu tìm hiểu sự phức tạp của thế giới thực, cô nên biết rằng mặc dù có những ràng buộc trong hợp đồng, nhưng động cơ của mọi người đều nằm ngoài hợp đồng."

Trên trán Nhan Tô Tô hiện ra hai dấu chấm hỏi.

Hoắc Lãng nhe răng cười: “Muốn thoát liền thoát, muốn về liền về, nào có chuyện dễ dàng như thế.”

Nhan Tô Tô: !


Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương