Tất cả những người ngồi trên bàn đều không còn gì để nói nữa …. Vận khí của Nhan Tô Tô cũng quá tốt rồi, vừa mới tuyên bố muốn lui khỏi vòng liền có một cơ hội lớn tìm đến cửa rồi. Tuy tin tức của bọn họ không linh thông bằng Khổng Kiến Trung, nhưng chỉ cần dùng đầu ngón chân để nghĩ thôi cũng biết, có thể làm cho Đồ U Liên cam tâm từ màn ảnh lớn chuyển sang thì chắc chắn《Sóng gió Giang Hà》 này không hề đơn giản một chút nào.

Sau đó mọi người đồng loạt nhìn về phía Nhan Tô Tô, nói thật trong mỗi ánh mắt đều mang theo sự hưng phấn mà chính bản thân bọn họ cũng không biết, ha! Không biết nhân vật như Đồ ảnh hậu sẽ có vẻ mặt như thế nào khi nghe được tuyên bố muốn thoát vòng của Nhan Tô Tô nhỉ … Thật đáng mong đợi nha!

Điện thoại của Nhan Tô Tô vang lên tiếng thông báo nhận được tiền chuyển khoản, cô hoan hô một tiếng, sau đó vội vàng nói một câu “Cảm ơn Đồ lão sư”, rồi vùi đầu đặt mua thuốc thử, tạm thời không để ý đến tuyên bố muốn lui khỏi vòng nữa, làm cho mọi người không khỏi thất vọng một chút.


Đồ U Liên: ???

Không phải chứ, những người này có bệnh à? Sao vẻ mặt đều kỳ lạ giống nhau như thế??? Nhan Tô Tô đang bận bịu gì với cái điện thoại thế? Lẽ nào còn chuyện gì quan trọng hơn cả vai diễn trong 《Sóng gió Giang Hà》ư?

Hoắc Lãng bình tĩnh cười nói: “Đồ tiền bối, tôi là người đại diện của Tô Tô, thật sự rất cảm ơn ý tốt của cô.”

Bây giờ Đồ U Liên mới hiểu ra, thì ra Hoắc Lãng ngoại trừ làm nhà sản xuất, còn là người đại diện của Nhan Tô Tô nữa, khó trách khi nãy cô gái nhỏ chỉ cúi đầu chơi điện thoại, xem ra người đại diện này rất mạnh mẽ cho nên mới không dám vượt mặt người đại diện. Có điều những người khác vẫn cảm thấy rất kỳ lạ.

Đồ U Liên cười nói: “Không có gì, tôi chỉ cảm thấy cô gái nhỏ này rất thích hợp với nhân vật kia thôi.”

Mới lạ.


Những người khác đều nói thầm trong lòng, bọn họ đều đã lăn lộn đến một địa vị nhất định trong vòng thì đương nhiên phải có chút ánh mắt. Chắc chắn là Đồ U Liên có nguyên nhân gì đó nên mới cố ý đến đây giới thiệu cơ hội cho Tô Tô.


Vẻ mặt Hoắc Lãng rất chân thành nói: “Đồ lão sư có thể lưu lại phương thức liên lạc hay không, nếu có tin tức gì nữa thì còn phải làm phiền ngài thông báo cho.”

Cuối cùng, khi nhận được câu trả lời chính xác này Đồ U Liên mới không còn để ý chút kỳ lạ kia nữa. Cô cười cười trao đổi phương thức liên lạc với Hoắc Lãng xong, rồi lại nhìn điện thoại hô nhỏ một tiếng: “Xem trí nhớ của tôi này, hôm nay còn có một cuộc hẹn đánh bài nữa, bên kia đang giục. Hôm nay đã làm phiền mọi người, khi nào có cơ hội, tôi mời mọi người ăn bữa cơm nhé.”

Mọi người nào xem là thật chứ, liên tục nói gặp được ngài là vinh hạnh, ngài đi từ từ.

Tiễn Đồ U Liên đi rồi, mọi người lại khôi phục không khí vui vẻ thoải mái. Nhìn Nhan Tô Tô chăm chú đặt mua hàng hóa trên điện thoại, Khổng Kiến Trung rất cảm khái vỗ vai Phương Chí Quốc và Lâu Vũ: “Các anh em à, sau này tôi cũng có thể đi ra ngoài khoe khoang với mấy người trong vòng rằng, tôi có quen một nhà khoa học đấy nhé.”

Mọi người bật cười, bữa cơm này khách chủ đều vui.

Đã quyết định muốn thoát vòng đi làm thực nghiệm nên Nhan Tô Tô liền nhanh chóng đến công ty thu dọn đồ đạc của mình, như tài liệu học tập, laptop các loại. Những tài liệu tổng quan được cô chắp chắp vá vá kia sắp được dùng vào luận văn rồi!

Cái dáng vẻ kia, sảng khoái khỏi phải nói.

Bùi Phương bực mình mở ti vi đè lên giọng nói của mình: “Vật nhỏ không có lương tâm.”

Tôn Hiểu Bác cười trộm nói: “Chị Phương đừng buồn, dù sau này chị không còn làm cố vấn biểu diễn cho Tô Tô nữa thì cũng sẽ không thất nghiệp được đâu. Dù sao thì chị cũng đã quay lại, vậy thì có thể làm nghệ sĩ hợp đồng của công ty mình rồi đó.”

Bùi Phương trừng hắn một cái.

Lâu Vũ ở phía sau cảm thấy rất buồn cười, bộ phim đầu tiên sau mười năm của hắn lại có một nữ số hai mới trở lại vòng cùng một nữ số một muốn thoát vòng. Đây là ‘Số mệnh’ trong truyền thuyết sao?

Khắc Khắc ở phía sau hỏi: “Thoát vòng là ý gì?”

Ba người giải thích cho hắn.

Hoắc Lãng còn đang ứng phó với loạt tin nhắn của Lê Tứ trong điện thoại, gõ từng chữ từng chữ giải thích rằng, anh nâng Nhan Tô Tô không phải do có ý đồ không thể nói kia. Hơn nữa, anh bỏ ra hai trăm vạn thì sao??? Mỗi một đồng tiền đều là tự bản thân anh đường đường chính chính mà kiếm ra, đầu tư vào bao nhiêu cũng là dựa vào phán đoán hợp lý về kinh doanh của anh …

Lê Tứ còn hỏi, Nhan Tô Tô nói có tiền rồi không quay phim nữa là có ý gì. Trong nhà tiểu cô nương làm cái gì? Con nói là không nâng người ta, vậy ý là hai đứa thật sự yêu nhau, rồi dùng hai trăm vạn nghiêm túc làm phim hả? Được thôi, không phải nâng, vậy thì bộ phim đó là kết tinh của hai đứa à??

Hoắc Lãng sắp bị hai chữ ‘Kết tinh’ kia đánh ra ngoài vũ trụ luôn: ???


Với cái sức tưởng tượng này của chú Tứ thì làm sao mà đàm phán ký hợp đồng được nhỉ???

Lê Tứ bên kia cũng thật không dễ dàng, bản thân đang ngồi trong buổi tọa đàm nào đó của chính phủ, thật sự không tiện gọi điện thoại nên mới phải chữ được chữ mất gõ từng chữ một. Dáng vẻ nhăn mặt nhíu mày thực nghiêm túc đó làm cho những người bên cạnh còn tưởng là tổng giám đốc Lê thật bận rộn, chắc là có việc quan trọng nên phải điều hành từ xa đó mà.

Hoắc Lãng vuốt mặt, chỉ cảm thấy rất mệt lòng, sao trước đây anh không nhận ra là chú Tứ khó ứng phó như vậy đây … Nhưng đột nhiên lại thấy buồn cười, trước đây anh căn bản không có cơ hội cảm nhận sự quan tâm của người thân.

Sau đó, anh cúi đầu nghiêm nghiêm túc túc giải thích cho Lê Tứ.

Lúc này, trên ti vi vụt qua một cái tên tiếng anh …. Hoắc Lãng đột nhiên dừng tay lại, ngẩng đầu lên nhìn Bùi Phương, Tôn Hiểu Bác, Khắc Khắc và Lâu Vũ, mấy người bọn họ còn đang bàn về kịch bản mới, ý tưởng phim hiềm nghi mới, căn bản chẳng có ai đang xem tin tức trên ti vi cả. Anh nhanh chóng đứng dậy đi lấy điều khiển tắt ti vi.

Nhưng đã muộn, Nhan Tô Tô đã thu dọn đồ đạc xong, đang ngây ngốc đứng bên cạnh.

Hoắc Lãng và Nhan Tô Tô đều có phản ứng bất thường làm bốn người bên cạnh giật mình, trong chốc lát không ai nói chuyện, chỉ có con mèo nhỏ đang bước đi chậm rãi trên sàn nhà: meo?

Tin nhanh trên tivi phát ra tấm hình một người da trắng, nhanh chóng đọc : “…. Lần này hủy bỏ bài luận văn số 31 của giáo sư P trường đại học H, lý do là vì bài luận văn này có liên quan đến việc làm giả số liệu. Giáo sư P là thái sơn bắc đẩu của lĩnh vực tế bào gốc, bản thảo bị hủy bỏ lần này chính là khi ông ở học viện y học của đại học H. Theo được biết, lần này những tạp chí có liên quan bao gồm tạp chí N, tạp chí S, tạp chí L ,..v.v… Đều là những tạp chí nhất lưu đẳng cấp quốc tế. Lĩnh vực liên quan đến việc ngụy tạo số liệu chủ yếu là CK + tế bào gốc thần kinh phân hóa …”

Trên mặt Khắc Khắc lộ ra kinh ngạc, đây là vụ bê bối học thuật cực lớn ở nước M, mà ba người bên cạnh cũng đều đã nghe qua tên trường đại học H cực kỳ nổi tiếng, dù sao cũng là ngôi trường danh tiếng số một số hai trên toàn cầu, ai mà không biết được chứ?

Nhưng mà … phản ứng của Nhan Tô Tô cũng quá lớn rồi phải không.

Hoắc Lãng trầm mặc tắt tivi đi, sắc mặt Nhan Tô Tô lại trắng bệch lại hoảng hốt, Bùi Phương đau lòng nói: “Tô Tô, sao thế?”

Cô vừa hỏi xong, nước mắt Nhan Tô Tô liền vòng quanh trong hốc mắt. Bùi Phương giật mình lại không hiểu ra sao, Tôn Hiểu Bác cũng liên tục hỏi: “Sao thế sao thế?”

Hoắc Lãng đi đến bên cạnh Nhan Tô Tô, thấp giọng nói: “Nếu buồn thì khóc đi, sau đó hãy từ từ nghĩ rõ ràng nên làm cái gì …”

Cái đầu trước nay logic rõ ràng của Nhan Tô Tô lúc này đã loạn thành một đống. Cô không dám tin tưởng đó là sự thật, nhưng kênh đưa tin lúc nãy lại là kênh tin tức uy tín, rồi lại nghĩ lại từng câu nói của giáo sư Trần khi rời đi, tất cả đều như đang nói với cô, đây chính là sự thật.

Giọng nói của Hoắc Lãng vừa trầm thấp vừa mạnh mẽ, mang theo một loại lực lượng nào đó, làm cho cô “oa” một tiếng khóc lên. Mấy người xung quanh sốt ruột nhìn nhau: Tô Tô làm sao thế?

Bọn họ quen biết Tô Tô cũng lâu rồi, tiểu cô nương này lớn lên xinh đẹp, có chút ngô nghê, nhưng tuyệt đối không yếu ớt, động tác có khó thế nào, thử thách có lớn thế nào đi nữa cũng sẽ cố gắng học tập, sẽ nghiêm túc đi làm, trước nay chưa từng thấy cô khóc thương tâm đến vậy, buồn bã đến vậy.

Tô Tô vừa nghẹn ngào vừa nói: “Tôi … Tôi muốn … Tra một chút … Tin tức lúc nãy …”

Cô ngược lại rất nghe lời, ghi nhớ lời nói lúc nãy của Hoắc Lãng, vừa khóc vừa nghĩ tiếp theo nên làm thế nào.


Hoắc Lãng rút giấy lau ở bên cạnh đưa cho cô rồi kéo cô đến ngồi xuống bên bàn, thấp giọng “Ừm” một tiếng: “Sau khi tra rõ thì sao?”

“Nếu đúng thật là … là tế bào phân hóa … Tôi … Tôi … Phải gọi điện thoại cho giáo sư Trần … Hỏi … Hỏi rõ ràng …”

Hoắc Lãng phất tay bảo những người kia rời đi, bây giờ bọn họ có ở lại đây cũng không an ủi được Nhan Tô Tô.

Anh đáp một tiếng: “Hỏi giáo sư? Sau đó muốn làm gì?”

Phải nói là người làm nghiên cứu khoa học thật lợi hại, đã khóc thành thế này rồi mà logic của Nhan Tô Tô vẫn rõ ràng như cũ: “Tôi … Thí nghiệm của tôi … Luận văn của tôi …” Sau đó ngừng một chút, nước mắt như những giọt trân châu rơi xuống, khóc càng thêm lợi hại: “Nếu không thể … Nhưng mà … Nhưng mà …. Tôi … Tôi đều đặt mua rồi hu hu hu hu …..”

Nhan Tô Tô khóc đến không thở được, nước mắt chảy lèm nhèm, mắt mũi đỏ bừng. Hoắc Lãng nhẹ nhàng vỗ vỗ đỉnh đầu cô: “Không sao, tiền còn có thể kiếm nữa.”

Sự ấm áp tỏa ra từ lòng bàn tay lớn trên đỉnh đầu làm Nhan Tô Tô ngây ra, quên cả khóc.

Hoắc Lãng rất chắc chắn nói với cô: “Dù có phát sinh tình huống xấu nhất đi nữa thì cô quên rồi sao? Hôm nay cô còn có rất nhiều lời mời đóng phim, còn có thể tiếp tục kiếm tiền nữa.”

Nhan Tô Tô ngẩng đầu nhìn Hoắc Lãng, cảm động nhào vào lòng anh: “Hu hu! Cảm ơn ông chủ!”

Hoắc Lãng lập tức hơi mất tự nhiên, nhưng không đợi anh cảm nhận cho tốt thì cún chuyên gia nghiên cứu đã đẩy anh ra, lau nước mắt rồi nắm tay lại thành nắm đấm, nói: “Bây giờ tôi lập tức đi tra rõ ràng!”

Nói làm là làm, cún chuyên gia nghiên cứu mở laptop ra, nhanh chóng tìm kiếm tin tức trên trang mạng nước ngoài, vừa nhìn lại muốn khóc nữa. Vị đại lão học thuật đỉnh cấp làm giả, liên lụy đến cả một ngành nghề, giáo sư Trần chính là học trò của vị giáo sư P này.

Trang mạng xã hội của trường học của Nhan Tô Tô đã sắp bùng nổ rồi, trong tin nhắn mọi người đều đang hỏi đề tài nghiên cứu của cô là CK + tế bào gốc thần kinh phân hóa phải không? Bây giờ phải làm sao???

Nhan Tô Tô nín khóc không trả lời tin nhắn, mà từng chút tra rõ phương hướng liên quan đến việc hủy bỏ bài luận văn số 31 kia trước, sau đó lại chậm rãi khôi phục cảm xúc. Vẻ mặt cô dần dần trở nên kiên định, mỗi lần tổ hội, mỗi lần thực nghiệm, mỗi lần xử lý số liệu của 307 trong ba năm này đều rõ ràng trước mắt, giáo sư Trần không có làm giả, 307 bọn họ cũng không.

Giả thì không thật nổi, mà thật thì không giả được, tuy rằng rất nhiều số liệu của bài luận văn về CK + tế bào gốc thần kinh phân hóa liên quan đến việc làm giả, nhưng lĩnh vực mà bọn họ làm càng phân nhỏ hơn, đó là ảnh hưởng của đường dẫn tín hiệu điện EA1 đối với CK + tế bào gốc thần kinh phân hóa. Thí nghiệm này là cô cẩn thận làm từng bước từng bước, số liệu tuyệt đối không phải giả!

Cún chuyên gia nghiên cứu siết chặt nắm đấm, ánh mắt nổi lửa.


Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương