Hoàng Tử Quỷ
-
Chương 34
Con mắt như mặt trời đỏ này thật đáng sợ. Nó được bọc trong làn sương mù màu tím, tựa như đang ở trong một pháo đài rất chắc chắn. Hoàng tử Quỷ muốn thử xem mình có thể công phá pháo đài ấy hay không, nhưng lúc này tự nhiên mà hắn chiếm hữu chỉ dừng lại ở khoảng cách mười phân quanh người, đành phải dùng cách làm tương đối thô tục là hóa tuyết thành thanh kiếm bằng băng đá, hắn cầm lấy thanh kiếm, dùng hết sức phi thẳng vào con mắt đỏ.
Thanh kiếm băng rơi vào trong vùng sương mù màu tím giống như tan đi, và rồi cùng thời điểm ấy trước trán hắn hiện ra mười thanh kiếm làm bằng băng hình dáng y hệt, rõ ràng là cùng một thanh đã được nhân mười lên, trên cả mười thanh kiếm băng ấy đã xuất hiện thêm một làn sương mù màu tím rất nhạt.
Hắn lập tức hiểu ra. Số Năm thế mà cũng nắm được quyền năng điều khiển không gian, quyền năng này xem ra cao hơn số Bảy, không những hoàn toàn khống chế được vật thể, mà trong nháy mắt còn nhân số lượng lên thành mười lần trước khi gửi trả đòn tấn công về cho đối phương. Bí mật có lẽ nằm trong màn sương mù. Cách sử dụng sương mù của hắn cao cấp hơn số Tám rất nhiều, tựa như sương mù đã không còn dùng để phòng thủ, cũng không dùng để tấn công, mà đã biến thành một cánh cổng để thay đổi thực tại. Nhất thời Hoàng tử Quỷ chưa nghĩ được sâu hơn, màn sương này quá đỗi bí ẩn, hắn chỉ thấy hứng thú dâng trào. Hắn để mặc cho mười thanh kiếm bằng băng lao vào vùng tự nhiên bao bọc quanh mình và lặng yên nhìn chúng tan thành tuyết như cũ.
Vùng tự nhiên giờ đã trở thành hàng rào phòng thủ lợi hại nhất của hắn, và có lẽ là lợi hại nhất trong tất cả các hàng rào phòng thủ mà hắn từng biết đến. Bất cứ thứ gì chạm vào vùng này đều tan rã hoặc biến đổi theo cách mà hắn muốn. Không một dạng vật chất hay năng lượng nào có thể vượt qua vùng tự nhiên này, cho dù nó chỉ dày có mười phân, nhưng mười phân ấy tượng trưng cho cả một thế giới. Vùng tự nhiên ấy là tối cao, chỉ cần hắn ở trạng thái Hoàng tử Quỷ thì sẽ luôn luôn tồn tại, hắn ở trong vùng này an toàn tuyệt đối. Nếu đối phương không thể phá hủy hoàn toàn vùng tự nhiên, thì cho dù chỉ còn sót lại một tí tẹo thôi cũng có thể đảm bảo hắn không bao giờ bị tổn hại dù chỉ một cọng tóc.
Hắn hiểu được điều đó, liền nảy ra ý định bước thẳng vào trong màn sương để xem điều gì sẽ xảy ra khi hai bên va chạm vào nhau. Chân hắn vừa động, đã ở ngay bên cạnh màn sương, lúc hắn bước vào, sương mù đậm đặc màu tím tràn ngập quanh người hắn, nhưng cứ lọt vào được tí nào là tự động phân rã ngay thành không khí. Nhưng sự tình không đơn giản như vậy. Quanh hắn hiện ra mười người y như hắn.
Hoàng tử Quỷ líu cả lưỡi lại. Chuyện này thật sự nằm ngoài sức tưởng tượng. Ngày trước số Tám đã từng dùng sương mù sao chép linh hồn hắn nhưng ít ra nó còn có quá trình, hắn vẫn nhận thức được điều gì đang xảy ra và vùng vẫy chống lại, nhưng lần này chẳng hề có quá trình nào cả, hắn vừa bước vào màn sương đã thấy mười Hoàng tử Quỷ bản sao hiện ra, chúng giống hắn như hệt. Mọi việc diễn ra quá nhanh, lấy Quỷ nhãn siêu việt của hắn cũng không theo kịp. Mười Hoàng tử Quỷ bản sao cùng đánh về phía hắn, mười bàn tay hóa thành băng đá mang theo uy lực khủng bố, nhưng trong mắt của người được bao quanh bởi tự nhiên thì những cái này không thể tác động được mảy may, điều hắn chú ý hơn cả là liệu màn sương mù này có thể sao chép được vùng tự nhiên quanh người hắn không. Rất nhanh, hắn nhận ra mười Hoàng tử Quỷ bản sao đều không có vùng tự nhiên. Ý nghĩ ấy làm hắn thở phào nhẹ nhõm.
Nếu chúng đã không có vùng tự nhiên thì còn gì phải ngại? Hắn chẳng cần làm gì mà những cú đấm bằng băng tiến sát vào người hắn cứ thế tan rã, những bản sao lần lượt biến thành bụi phấn. Nhưng rồi các bản sao vẫn cứ xuất hiện và xuất hiện ngày càng nhiều, rõ ràng chúng đã không còn sao chép chính bản thân hắn mà đang sao chép lẫn nhau để tạo ra vô số Hoàng tử Quỷ. Số lượng trong nháy mắt đã tăng lên đến hàng trăm. Hoàng tử Quỷ lướt qua lướt lại trong màn sương mù màu tím, mở cuộc tàn sát, hắn đi đến đâu các bản sao tan vỡ, hóa thành sương mù đến đấy, nhưng càng đánh bản sao sinh ra càng nhiều. Hắn đâm hối hận, muốn tìm cách thoát ra khỏi màn sương, nhưng đúng lúc ấy con mắt màu đỏ lại chớp thêm lần nữa, và thật bất ngờ làm sao, hắn nhận ra mình đang đứng ở chính giữa màn sương mù dày đặc.
Quyền năng khống chế không gian. Hoàng tử Quỷ nhận ra mình ngu rồi. Đang yên đang lành tự nhiên nhảy xổ vào lãnh địa của đối phương làm gì? Nơi đây giống như cái lồng vô hình giam cầm hắn. Chưa hết, vùng tự nhiên theo cái chớp mắt thứ hai giảm xuống chỉ còn một phân. Điểm này mới thật sự kinh hoàng. Cứ thế này, chẳng phải đến cái chớp mắt thứ ba là vùng tự nhiên tiêu biến hết sạch hay sao? Tất nhiên, chưa chắc đã có cái chớp mắt thứ ba, bởi nếu dễ thế thì số Năm đã chớp mắt lia lịa rồi, hẳn mỗi cú chớp mắt đều buộc hắn phải trả giá theo một cách nào đó mà hiện tại Hoàng tử Quỷ còn chưa nhận thức được, nhưng hắn cũng không thể ỷ vào lập luận đó mà chịu chôn chân ở đây mãi.
Số lượng bản sao lúc này đã tăng lên thành một nghìn, đứng chen chúc trong không gian chật hẹp chẳng khác gì bầy kiến trắng. Tốc độ di chuyển của Hoàng tử Quỷ đã lên đến cực hạn, mắt thường không còn nhìn thấy được nữa, cũng không để lại dấu vết nào, chỉ thấy những bản sao của hắn tự động tan rã, bởi vì nhanh quá và đông quá mà tạo thành một vệt khói vẽ lại đường đi của hắn. Một lúc sau, con mắt đỏ bắt đầu chậm chạp chớp xuống lần nữa. Theo cái chớp ấy, vùng tự nhiên bảo vệ Hoàng tử Quỷ hoàn toàn tan rã, nhưng đồng thời con mắt đỏ cũng biến mất.
Một cái miệng màu đỏ hiện ra từ trong màn sương màu tím, từ cực nhỏ vụt hóa thành cực lớn chỉ trong một phần triệu giây, cái miệng ấy trông rất giống cái miệng mọc trên đài hoa lúc nãy, chỉ là to lớn hơn rất nhiều, cái miệng há ra, cắn vào cánh tay Hoàng tử Quỷ đã được băng hóa để chống lại, thật không ngờ chỉ một cú ấy đã cắn đứt ngay cánh tay của hắn. Cái miệng to lớn bám chặt vào miệng vết thương và trở nên nhỏ đi, kéo thế nào cũng không dứt ra được.
- Nó là Hoa Khát Máu.
Số Năm hiện ra giữa màn sương, chân đứng trên đài hoa, gương mặt cực kỳ mỏi mệt, xem chừng ba cú chớp mắt vừa rồi đã khiến hắn kiệt sức không chịu nổi.
- Hoa Khát Máu là nhà tù giam giữ tôi ba triệu năm. Bây giờ tôi đã được tự do, nhưng không vứt bỏ được nó hoàn toàn mà lúc nào cũng phải mang cái đài hoa thối tha, chết tiệt này theo người. Hoa Khát Máu rất độc ác, nó chỉ uống máu mà thôi, không uống những thứ khác, vì thế mà hoặc tôi phải dùng máu của chính mình để nuôi nó, hoặc dùng máu người khác.
Hoàng tử Quỷ liếc nhìn hắn:
- Nếu nó không được uống máu thì sẽ làm sao?
- Nó không thể không uống máu. Nếu không được uống, nó sẽ tiết ra một chất độc tấn công vào hệ thần kinh khiến ngài trở nên điên loạn.
Cùng với lời nói ấy, Hoàng tử Quỷ cảm thấy đầu óc mình ngất ngây, chất độc từ Hoa Khát Máu bắt đầu lan ra trên người hắn. Chất độc này rất khủng khiếp, người mạnh mẽ như hắn cũng không chống cự lại được.
- Mày lấy máu đâu ra mà nuôi đóa hoa này ba triệu năm?
- Chảy trong huyết quản của tôi là Thần huyết. Dâng hiến mỗi giọt Thần huyết đều có thể khiến nó ngủ say trong một khoảng thời gian.
- Tao cũng có Thần huyết, không phải là hòa huyết mà là nguyên huyết. Bên trong Thần huyết còn có cả Quỷ huyết.
Hoàng tử Quỷ đẩy một giọt máu về miệng vết thương. Sau hai lần lột xác, máu trong người hắn đã có sự biến đổi to lớn, không còn sắc đỏ nữa mà chuyển thành màu xanh tựa như viên ngọc lục bảo. Viên ngọc lục bảo ấy phát ra tia sáng lấp lánh, rơi vào cái miệng đang cắn chặt trên phần tay cụt của hắn. Cái miệng đớp máu ngấu nghiến, nhưng còn chưa kịp hưng phấn, đã nổ tan xác.
- Tao cho mày uống nhưng lại không cho mày hấp thụ. Bất cứ ai tự tiện uống Quỷ huyết mà không được chủ nhân máu đó ban tặng đều sẽ nổ tung mà chết.
Cái miệng đã vỡ rồi, nhưng Quỷ huyết không vỡ theo mà vẫn trôi nổi trong không trung, mang theo một phần dịch nhầy của hoa Khát Máu. Hoàng tử Quỷ thu Quỷ huyết về cầm trên tay, một bên mắt hơi nhướng lên:
- Có muốn tao giết nó hộ mày không?
Số Năm lộ vẻ vui mừng, nhưng nghĩ ra việc gì, vội lắc đầu:
- Không.
- Vì sao?
- Nó chết tôi cũng chết theo. Trong nó đã có tôi, tôi không thể thoát được nó hoàn toàn.
- Có phải linh hồn hai bên đã dung nhập không?
- Ồ, ngài cũng biết chuyện này sao?
- Tao đoán thôi. Số Năm, mỗi thành viên Biệt đội diệt Quỷ đều có lý do để tao căm ghét, nhưng tao thực sự không ghét ai bằng ghét mày, tao hiểu rằng mày cần cung hiến máu để đóa hoa trên người không làm phiền mày, nhưng mày không những giết người vô tội vạ mà lại còn giết luôn cả bạn tao, điều đó không thể chấp nhận được. Giọt Quỷ huyết này tao dành tặng cho mày để mày chết đi vĩnh viễn.
Hoàng tử Quỷ cong ngón tay bắn Quỷ huyết về phía đài hoa Khát Máu. Quỷ huyết biến mất giữa không trung rồi hiện ra trước đài hoa, không hề gặp lực cản nào, tựa như sương mù tím vô dụng với nó. Điều này đã được Hoàng tử Quỷ nhận ra từ lâu. Sương mù rất lợi hại, có thể ngăn cản hắn thi triển quyền năng và có tác dụng tự vệ thần diệu, nhưng từ trước đến nay chưa một lần nào ảnh hưởng được đến máu huyết trong cơ thể hắn. Theo hắn suy đoán, có thể lý do là bởi sương mù do Thần tạo ra, thế nên ngay từ thủa ban đầu đã được thiết kế để không ảnh hưởng ngược lại đến Thần, trong khi Quỷ huyết một nửa cũng là Thần huyết, vậy nên sương mù gặp Quỷ huyết giống như gặp người nhà, hoàn toàn không hề kháng cự chút nào.
Quỷ huyết giống như viên đạn phi thẳng vào đài hoa, phá vỡ lớp vỏ của nó, chui vào trong chất dịch nhầy, lúc hai bên chạm nhau, hoa Khát Máu rít lên một tiếng, nghe vừa sợ hãi vừa tuyệt vọng, toàn thân nó vỡ vụn, dịch bắn tung tóe, theo sự tan vỡ ấy, số Năm cũng tụt lùi, gương mặt tím lại như người chết đến nơi. Hắn không nói được câu gì, trong nháy mắt đã cùng với đài hoa biến mất, để lại khoảng đất trống đầy tuyết và dịch nhầy.
Số Năm không chết, nhưng bị thương rất nặng. Đó là tất cả những gì Hoàng tử Quỷ có thể làm được lúc này.
Hắn nhìn về phía ông Adorf lúc này đang giống như người mất trí. Hẳn là bởi ông đã nhìn thấy cảnh số Năm chặt đầu vợ mình, cảnh tượng đó quá đỗi kinh hoàng khiến ông không còn bình tĩnh được nữa. Trí óc ông đã tự vệ trước thực tại tàn nhẫn bằng cách từ bỏ thực tại để bước vào một thế giới trong đó sự kiện đau lòng kia chưa bao giờ xảy ra.
Hoàng tử Quỷ thở dài. Vào lúc này hắn buồn vô cùng. Hắn tự thấy rằng mình có lỗi với ông bà Adorf, cho dù hắn không tự tay làm gì hại đến gia đình ông nhưng số Năm là vì hắn mà đến, nếu hắn không tới ngôi làng này thì bà Adorf vẫn còn sống và hai người hẳn sẽ hạnh phúc bên nhau đến cuối đời. Quen biết gia đình này đã lâu, hắn biết ông Adorf yêu vợ mình theo cái cách của một con người giản đơn chỉ tìm thấy niềm vui từ việc sống bên cạnh vợ, và cho dù bà là người cực kỳ hiền lành, ông vẫn luôn nhìn vẻ mặt của vợ để cư xử. Giờ này, khi bà đã chết rồi, làm sao ông có thể tiếp tục cuộc đời này một mình được nữa?
Hắn không thể cứu bà Adorf, nhưng hắn có thể cứu cuộc đời của ông Adorf. Một sợi hấp dẫn tung ra, chui thẳng vào trong đầu ông Adorf, xóa sạch ký ức về cuộc thảm sát lúc nãy và tạo ra một ký ức mới. Ký ức ấy nói rằng bà Adorf đã chết vì viêm phổi. Trước khi chết, bà cầm tay ông và nói với ông rằng bà đã có những năm tháng hạnh phúc với ông ở làng Stein am Rhein này. Bà yêu ông rất nhiều, chỉ có điều đã đến lúc bà cần ra đi, bà chúc ông những năm tháng bình yên với con gái Martha và nếu may mắn thì với cả người con rể trong tương lai. Bà gục đầu xuống, chết trong nụ cười viên mãn, để lại niềm nhung nhớ cho ông Adorf nhưng ông sẽ luôn cảm thấy nguồn năng lượng tích cực khi nhớ về nụ cười cuối cùng của bà. Ngày bà chết, nắng vàng rải đầy trên cửa sổ và chim hót ríu rít ngoài sân.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook