Hoàng Tử Nhỏ Mẹ Yêu Con
-
Chương 5: Thực hiện việc hợp tác
Mấy lời nói cuối cùng của Thiệu Tường Phong khiến mặt Lạc Ân đỏ bừng. Thân mật là chuyện phải làm để có một đứa bé, dù là nó không được kết tinh từ ngọn lửa tình của hai đấng sinh thành.
Trong phòng khám của Bs Mạch, mặt Lạc Ân càng thêm đỏ, khiến Bs cũng ngưng lời, nhẹ nhàng trấn an cô:
-Cô không có gì phải ngượng ngùng cả. Đây là chuyện bình thường thôi.
Cô ta quay sang phía Thiệu Tường Phong đang chăm chú lắng nghe, tiếp lời:
-Anh Thiệu có thắc mắc gì về những điều tôi giải thích lúc nãy không?
Câu hỏi của Thiệu Tường Phong là về “tư thế quan hệ” – làm thế nào để có thể nhanh chóng đạt hiệu quả, mau chóng có thai.
-Nếu thể lực người nữ yếu thì thế nào? Nếu thay đổi trong đêm vài lần tư thế quan hệ thì hiệu quả có tốt hơn không?
-Tư thế cũng ảnh hưởng lớn tới hiệu quả. Ngoài ra người nam cũng nên chú ý thời gian phóng tinh, sớm quá cũng không tốt.
-Vậy sau khi quan hệ, để lại dương v*t trong tử cung càng lâu, có phải hiệu quả mang thai sẽ tăng lên hay không?
Đây không phải là lần đầu tiên có người hỏi Bs Mạch về tư thế, thời gian khi quan hệ. Nhưng người hỏi là nam giới, lại liên quan tới vấn đề mang thai thì khá hiếm gặp. Bs Mạch cũng không khách sáo, thẳng thắn trả lời hết mọi thắc mắc của Thiệu Tường Phong.
-Vấn đề của hai vị chính là đứa bé. Nhưng đừng giữ tâm lý phải có bằng mọi giá quá. Tâm lý cũng có thể ảnh hưởng tới chuyện thụ thai.
-Vâng.
-Vấn đề nữa, không phải là quan hệ nhiều lần, mạnh, tần suất cao mà mau có em bé được. Tôi đã ghi cụ thể những ngày rụng trứng của cô vào trong phiếu khám bệnh. Hai người quan hệ trong những ngày đó, xác xuất có em bé sẽ cao hơn.
-Vâng.
Lạc Ân nhìn vào phiếu khám. Là ngày 2,3,4,5, 18,19,25…trong tháng. Tính kỹ, ngày 18 không phải chính là tối nay sao?
…Rời khỏi phòng khám, Thiệu Tường Phong lái xe về hướng Đồng La. Lạc Ân cũng nhận ra, đây không phải là đường về nhà cô, cũng không phải là về nhà họ Thiệu.
-Tôi đã xem phiếu bác sĩ đưa cho cô lúc nãy. Thời điểm quan hệ tốt là hôm nay.
Xe dừng trước một khách sạn nhỏ. Lạc Ân vẫn cúi mặt, cố không để lộ khuôn mặt đã đỏ như tôm luộc của mình.
Mãi tới khi lên phòng, cả hai vẫn duy trì không khí lạnh lẽo và xa lạ như thế. Thiệu Tường Phong ném áo khoác lên giường, ánh mắt không chút cảm xúc quét về phía Lạc Ân:
-Cô đi tắm đi!
-Vâng.
Lạc Ân run rẩy bước chân vào phòng tắm. Trước mắt cô hiện lên hình bóng tuy chỉ mới qua một lần gặp mặt đã trở thành thân thuộc và cũng là nỗi đau của lòng cô.
Thiệu Thiên Hằng.
Cậu nhóc 8 tuổi trầm mặc như người lớn bên chiếc piano. Đã bỏ rơi Thiên Hằng bao nhiêu năm tháng, sinh thêm một đứa trẻ, có thể sẽ cứu được mạng Thiên Hằng. Mạng sống kỳ diệu và cũng thật mong manh.
Tay Lạc Ân đặt lên bụng, hít một hơi dài, khoác chiếc áo choàng tắm vào người, bước ra ngoài.
Cô vừa mở cửa đã thấy Thiệu Tường Phong trước cửa. Gương mặt anh ta vẫn không biểu lộ cảm xúc, chỉ khẽ né người cho Lạc Ân bước qua.
Trên giường có một chiếc điện thoại, màn hình đang nhấp nháy. Lạc Ân hơi ngần ngại nhưng rồi trước tiếng chuông vang liên tục của nó khiến cô phải cầm lên nghe:
-Phòng bệnh số 15, Tiểu Hằng phát bệnh rồi.
Tay chân Lạc Ân lạnh toát. Cô vội vàng lao vào phòng tắm, định lấy quần áo của mình vẫn còn để trong ấy mặc vào.
Thiệu Tường Phong bất ngờ đứng chắn trước mặt Lạc Ân. Cô chỉ biết run rẩy thốt lên từng tiếng:
-Tiểu Hằng phát bệnh. Hiện đang ở bệnh viện.
-Thì sao? -Mặt Thiệu Tường Phong không hề biến sắc, vẫn lạnh nhạt nhìn thẳng vào Lạc Ân -Hai năm nay, nó vào ra bệnh viện là chuyện thường. Chúng ta có vào đó cũng không thể làm gì cho nó. Trừ khi có một đứa bé. Chuyện này phải nhờ cô Lạc đây rồi.
Anh ta đẩy Lạc Ân xuống giường. Chiếc áo choàng tắm rời khỏi người cả hai nhanh chóng. Không hề có dạo đầu, cũng không hề có những nụ hôn trao nhau vội vã, dưới thân Lạc Ân đau buốt bởi vật lạ đâm vào.
Lần đầu không mạnh lắm, Thiệu Tường Phong nhanh chóng rút ra. Lần sau mới thực sự là xuyên qua thân thể. Anh ta kéo hai chân Lạc Ân mở rộng, thuận tiện cho việc giao hợp của hai người.
Chỉ đơn thuần là va chạm thân thể. Không hề có ngọt ngào, âu yếm. So với 8 năm trước, lần này Lạc Ân cảm thấy đau rát rõ ràng hơn nữa. Nước mắt từ khi nào đã ướt đẫm má cô.
Trước ngực đột ngột bị một bàn tay nắm lấy, Lạc Ân giật nẩy mình muốn hét lớn, nhưng môi bỗng bị bịt kín. Thiệu Tường Phong hôn cô. Đúng hơn là luồn lưỡi vào bên trong khoang miệng, hút lấy chiếc lưỡi nhỏ mềm ấm của Lạc Ân.
-Nếu không đạt khoái cảm thì việc xuất tinh sẽ không hiệu quả. Cô Lạc, phiền cô phối hợp với tôi.
Lạc Ân cứng đờ người…Rồi cô nhắm ghiền mắt lại, thân thể cố gắng mở rộng ra chút nữa. Cảm nhận được điều ấy qua đôi môi đã không còn mím chặt và phần dưới Lạc Ân bắt đầu trơn trợt, Thiệu Tường Phong ôm xiết cô vào sát người thêm một chút, rướn người cao hơn, bắt đầu phóng xuất vào cơ thể Lạc Ân.
Cô cảm nhận được, thực sự cảm nhận được từng luồng tinh dịch nóng rực đầy ắp trong âm đ*o, dần dần chảy xuống cổ tử cung.
-Cô nâng người lên một chút- Thiệu Tường Phong khẽ thầm thì sát bên tai Lạc Ân -Dùng chân lấy hông tôi chặt thêm nữa.
Lạc Ân làm theo như một cái máy. Phía dưới được phần tinh dịch đàn ông làm ẩm ướt nên lần tiến vào sau của Thiệu Tường Phong thuận lợi hơn nhiều. Anh ta để phân thân chìm hẳn trong cơ thể cô, rồi mới từ từ chuyển động…Cảm giác đau lan truyền từ nơi giao hợp, ngực lại bị anh ta bóp mạnh, Lạc Ân mở to mắt…Thiệu Tường Phong vẫn đang chuyển động thân thể, phần hông dưới cử động mạnh. Nhưng gương mặt anh ta vẫn vô cùng bình thản, ngay cả lúc cúi xuống hôn lên trán Lạc Ân:
-Tới đây thì cô có thể nhắm mắt ngủ một chút. Dù sao quan hệ không vì tình cảm vẫn rất khó chịu, phải không?
Lạc Ân không ngủ được. Cô nằm yên, thỉnh thoảng cũng có vài động tác phối hợp. Thiệu Tường Phong đối với việc làm tình khá tỉ mỉ và cẩn trọng. Anh ta cũng tuân thủ theo lời bác sĩ khá tốt, sau cao trào thì để yên phân thân trong người Lạc Ân khoảng hơn 5 phút, sau đó mới chậm rãi rút ra.
Bác sĩ cũng nói, chuyện này không quan trọng số lượng, chủ yếu phần tinh dịch đàn ông phải khỏe mạnh và cơ thể người phụ nữ phải trong trạng thái sẵn sàng. Cũng vì vậy, Thiệu Tường Phong không làm quá nhiều lần. Ngoài hai lần đầu buổi tối, đến gần sáng, mới làm thêm lần thứ ba. Lần này lâu nhất, lượng tinh dịch ồ ạt và nóng bỏng phóng thẳng vào tử cung của Lạc Ân.
Trời sáng. Cả hai mặc lại quần áo gần như là một lúc. Thiệu Tường Phong quay sang nói với cô:
- Chúng ta sẽ gặp nhau theo lịch mà Bs đưa cho cô. Sau một tháng nếu không thành công thì sẽ tính lại.
-Vâng.
-Cô Lạc về nhà nghỉ ngơi một chút. Tôi sẽ vào bệnh viện xem Thiên Hằng thế nào.
-Tôi đi với anh.
-Không nên đâu.- Thiệu Tường Phong đứng dậy, cài nốt cúc áo sơ mi còn lai -Sau mỗi lần lên cơn, miệng lưỡi Thiên Hằng sẽ rất độc địa. Cô chưa quen, tốt nhất là đừng đến. Mọi chuyện cứ để tôi lo.
* Đang phân vân. Chương này không có yếu tố 18+ mấy, nhưng ngôn ngữ khá trần trụi ha.
Trong phòng khám của Bs Mạch, mặt Lạc Ân càng thêm đỏ, khiến Bs cũng ngưng lời, nhẹ nhàng trấn an cô:
-Cô không có gì phải ngượng ngùng cả. Đây là chuyện bình thường thôi.
Cô ta quay sang phía Thiệu Tường Phong đang chăm chú lắng nghe, tiếp lời:
-Anh Thiệu có thắc mắc gì về những điều tôi giải thích lúc nãy không?
Câu hỏi của Thiệu Tường Phong là về “tư thế quan hệ” – làm thế nào để có thể nhanh chóng đạt hiệu quả, mau chóng có thai.
-Nếu thể lực người nữ yếu thì thế nào? Nếu thay đổi trong đêm vài lần tư thế quan hệ thì hiệu quả có tốt hơn không?
-Tư thế cũng ảnh hưởng lớn tới hiệu quả. Ngoài ra người nam cũng nên chú ý thời gian phóng tinh, sớm quá cũng không tốt.
-Vậy sau khi quan hệ, để lại dương v*t trong tử cung càng lâu, có phải hiệu quả mang thai sẽ tăng lên hay không?
Đây không phải là lần đầu tiên có người hỏi Bs Mạch về tư thế, thời gian khi quan hệ. Nhưng người hỏi là nam giới, lại liên quan tới vấn đề mang thai thì khá hiếm gặp. Bs Mạch cũng không khách sáo, thẳng thắn trả lời hết mọi thắc mắc của Thiệu Tường Phong.
-Vấn đề của hai vị chính là đứa bé. Nhưng đừng giữ tâm lý phải có bằng mọi giá quá. Tâm lý cũng có thể ảnh hưởng tới chuyện thụ thai.
-Vâng.
-Vấn đề nữa, không phải là quan hệ nhiều lần, mạnh, tần suất cao mà mau có em bé được. Tôi đã ghi cụ thể những ngày rụng trứng của cô vào trong phiếu khám bệnh. Hai người quan hệ trong những ngày đó, xác xuất có em bé sẽ cao hơn.
-Vâng.
Lạc Ân nhìn vào phiếu khám. Là ngày 2,3,4,5, 18,19,25…trong tháng. Tính kỹ, ngày 18 không phải chính là tối nay sao?
…Rời khỏi phòng khám, Thiệu Tường Phong lái xe về hướng Đồng La. Lạc Ân cũng nhận ra, đây không phải là đường về nhà cô, cũng không phải là về nhà họ Thiệu.
-Tôi đã xem phiếu bác sĩ đưa cho cô lúc nãy. Thời điểm quan hệ tốt là hôm nay.
Xe dừng trước một khách sạn nhỏ. Lạc Ân vẫn cúi mặt, cố không để lộ khuôn mặt đã đỏ như tôm luộc của mình.
Mãi tới khi lên phòng, cả hai vẫn duy trì không khí lạnh lẽo và xa lạ như thế. Thiệu Tường Phong ném áo khoác lên giường, ánh mắt không chút cảm xúc quét về phía Lạc Ân:
-Cô đi tắm đi!
-Vâng.
Lạc Ân run rẩy bước chân vào phòng tắm. Trước mắt cô hiện lên hình bóng tuy chỉ mới qua một lần gặp mặt đã trở thành thân thuộc và cũng là nỗi đau của lòng cô.
Thiệu Thiên Hằng.
Cậu nhóc 8 tuổi trầm mặc như người lớn bên chiếc piano. Đã bỏ rơi Thiên Hằng bao nhiêu năm tháng, sinh thêm một đứa trẻ, có thể sẽ cứu được mạng Thiên Hằng. Mạng sống kỳ diệu và cũng thật mong manh.
Tay Lạc Ân đặt lên bụng, hít một hơi dài, khoác chiếc áo choàng tắm vào người, bước ra ngoài.
Cô vừa mở cửa đã thấy Thiệu Tường Phong trước cửa. Gương mặt anh ta vẫn không biểu lộ cảm xúc, chỉ khẽ né người cho Lạc Ân bước qua.
Trên giường có một chiếc điện thoại, màn hình đang nhấp nháy. Lạc Ân hơi ngần ngại nhưng rồi trước tiếng chuông vang liên tục của nó khiến cô phải cầm lên nghe:
-Phòng bệnh số 15, Tiểu Hằng phát bệnh rồi.
Tay chân Lạc Ân lạnh toát. Cô vội vàng lao vào phòng tắm, định lấy quần áo của mình vẫn còn để trong ấy mặc vào.
Thiệu Tường Phong bất ngờ đứng chắn trước mặt Lạc Ân. Cô chỉ biết run rẩy thốt lên từng tiếng:
-Tiểu Hằng phát bệnh. Hiện đang ở bệnh viện.
-Thì sao? -Mặt Thiệu Tường Phong không hề biến sắc, vẫn lạnh nhạt nhìn thẳng vào Lạc Ân -Hai năm nay, nó vào ra bệnh viện là chuyện thường. Chúng ta có vào đó cũng không thể làm gì cho nó. Trừ khi có một đứa bé. Chuyện này phải nhờ cô Lạc đây rồi.
Anh ta đẩy Lạc Ân xuống giường. Chiếc áo choàng tắm rời khỏi người cả hai nhanh chóng. Không hề có dạo đầu, cũng không hề có những nụ hôn trao nhau vội vã, dưới thân Lạc Ân đau buốt bởi vật lạ đâm vào.
Lần đầu không mạnh lắm, Thiệu Tường Phong nhanh chóng rút ra. Lần sau mới thực sự là xuyên qua thân thể. Anh ta kéo hai chân Lạc Ân mở rộng, thuận tiện cho việc giao hợp của hai người.
Chỉ đơn thuần là va chạm thân thể. Không hề có ngọt ngào, âu yếm. So với 8 năm trước, lần này Lạc Ân cảm thấy đau rát rõ ràng hơn nữa. Nước mắt từ khi nào đã ướt đẫm má cô.
Trước ngực đột ngột bị một bàn tay nắm lấy, Lạc Ân giật nẩy mình muốn hét lớn, nhưng môi bỗng bị bịt kín. Thiệu Tường Phong hôn cô. Đúng hơn là luồn lưỡi vào bên trong khoang miệng, hút lấy chiếc lưỡi nhỏ mềm ấm của Lạc Ân.
-Nếu không đạt khoái cảm thì việc xuất tinh sẽ không hiệu quả. Cô Lạc, phiền cô phối hợp với tôi.
Lạc Ân cứng đờ người…Rồi cô nhắm ghiền mắt lại, thân thể cố gắng mở rộng ra chút nữa. Cảm nhận được điều ấy qua đôi môi đã không còn mím chặt và phần dưới Lạc Ân bắt đầu trơn trợt, Thiệu Tường Phong ôm xiết cô vào sát người thêm một chút, rướn người cao hơn, bắt đầu phóng xuất vào cơ thể Lạc Ân.
Cô cảm nhận được, thực sự cảm nhận được từng luồng tinh dịch nóng rực đầy ắp trong âm đ*o, dần dần chảy xuống cổ tử cung.
-Cô nâng người lên một chút- Thiệu Tường Phong khẽ thầm thì sát bên tai Lạc Ân -Dùng chân lấy hông tôi chặt thêm nữa.
Lạc Ân làm theo như một cái máy. Phía dưới được phần tinh dịch đàn ông làm ẩm ướt nên lần tiến vào sau của Thiệu Tường Phong thuận lợi hơn nhiều. Anh ta để phân thân chìm hẳn trong cơ thể cô, rồi mới từ từ chuyển động…Cảm giác đau lan truyền từ nơi giao hợp, ngực lại bị anh ta bóp mạnh, Lạc Ân mở to mắt…Thiệu Tường Phong vẫn đang chuyển động thân thể, phần hông dưới cử động mạnh. Nhưng gương mặt anh ta vẫn vô cùng bình thản, ngay cả lúc cúi xuống hôn lên trán Lạc Ân:
-Tới đây thì cô có thể nhắm mắt ngủ một chút. Dù sao quan hệ không vì tình cảm vẫn rất khó chịu, phải không?
Lạc Ân không ngủ được. Cô nằm yên, thỉnh thoảng cũng có vài động tác phối hợp. Thiệu Tường Phong đối với việc làm tình khá tỉ mỉ và cẩn trọng. Anh ta cũng tuân thủ theo lời bác sĩ khá tốt, sau cao trào thì để yên phân thân trong người Lạc Ân khoảng hơn 5 phút, sau đó mới chậm rãi rút ra.
Bác sĩ cũng nói, chuyện này không quan trọng số lượng, chủ yếu phần tinh dịch đàn ông phải khỏe mạnh và cơ thể người phụ nữ phải trong trạng thái sẵn sàng. Cũng vì vậy, Thiệu Tường Phong không làm quá nhiều lần. Ngoài hai lần đầu buổi tối, đến gần sáng, mới làm thêm lần thứ ba. Lần này lâu nhất, lượng tinh dịch ồ ạt và nóng bỏng phóng thẳng vào tử cung của Lạc Ân.
Trời sáng. Cả hai mặc lại quần áo gần như là một lúc. Thiệu Tường Phong quay sang nói với cô:
- Chúng ta sẽ gặp nhau theo lịch mà Bs đưa cho cô. Sau một tháng nếu không thành công thì sẽ tính lại.
-Vâng.
-Cô Lạc về nhà nghỉ ngơi một chút. Tôi sẽ vào bệnh viện xem Thiên Hằng thế nào.
-Tôi đi với anh.
-Không nên đâu.- Thiệu Tường Phong đứng dậy, cài nốt cúc áo sơ mi còn lai -Sau mỗi lần lên cơn, miệng lưỡi Thiên Hằng sẽ rất độc địa. Cô chưa quen, tốt nhất là đừng đến. Mọi chuyện cứ để tôi lo.
* Đang phân vân. Chương này không có yếu tố 18+ mấy, nhưng ngôn ngữ khá trần trụi ha.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook