Hoàng đế hồi cung, chúng đại thần vui không kể xiết. Người quyết sách đã trở về, bọn họ cũng không cần mỗi ngày phải ở đây thương nghị đến mặt đỏ tía tai, tổn thương hòa khí lẫn nhau.

Sau khi nghỉ ngơi một ngày, hoàng đế bắt đầu lâm triều, ban thưởng cho các công thần.

Hoàng hậu vì cứu hoàng thượng mà bị trọng thương, thất vương gia Triệu Hâm cứu hoàng tử bị trúng độc, Hồng Phong cùng thị vệ bảo vệ hoàng thượng bị thương, tất cả đều được ban thưởng. Còn những thị vệ đã chết, người nhà sẽ được trợ cấp rất nhiều.

Khi hắn triệu kiến bốn thiếu niên anh dũng cứu giá tiến vào điện, tứ bộ thượng thư mở to mắt, miệng há ra: Bốn tên tiểu tử này chạy đi cứu hoàng thượng ư?

Hoàng đế tỏ vẻ muốn cảm tạ bọn họ, cũng hỏi bọn họ có muốn ra làm quan không, nhưng bốn người đều đồng loạt lắc đầu.

Nam Cung ngẩng đầu nhìn thẳng vào hoàng đế đang ngồi trên long ỷ, thản nhiên nói: “Lúc cứu ngài, thảo dân không biết ngài là hoàng thượng, cũng không muốn được báo đáp gì. Thảo dân đã quen với cuộc sống tự do tự tại trong giang hồ, mặc dù thường xuyên ăn uống đạm bạc, ngủ ngoài trời, nhưng chung quy…” Ngắm nhìn hai hàng quan lại đứng trên điện, hắn nói tiếp: “Chung quy còn thoải mái hơn làm cái tượng gỗ!”

“Bốp!” Một tiếng động vang lên, khiến trăm quan nghi hoặc nhìn về phía phát ra âm thanh đó.

“Tiểu tử thúi, dám đứng ở Kim Loan điện ăn nói lung tung! Còn không mau quỳ xuống thỉnh tội với hoàng thượng.” Hình bộ thượng thư Nam Cung Kiếm đứng ở giữa điện phù phù thổi râu mép trừng mắt nhìn con trai.

“Cha, sao cha lại đánh người lung tung thế, con đâu nói sai!” Nam Cung xoa xoa đầu, vô hạn ủy khuất.

Dưới ánh mắt “nóng bỏng” của ba người phụ thân, sống lưng bốn thiếu niên chảy đầy mồ hôi lạnh, cảm thấy tiền đồ thật ảm đạm. Vì vậy liền liếc nhìn nhau, nhất trí đẩy Đông Phương làm lá chắn.

Bốn thiếu niên đồng loạt quỳ xuống, ánh mắt bắn về phía Đông Phương, khiến hắn đành phải mở miệng: “Hoàng thượng, chúng thảo dân quen tự do tự tại rồi, thật không thể đảm đương được trách nhiệm hoàng thượng giao phó. Huống hồ phụ thân của chúng thảo dân đều đang làm thượng thư, nếu triều đình cần chúng thảo dân, chúng thảo dân tin tương bốn vị thượng thư sẽ “sử dụng triệt để” chúng thảo dân.” Đông Phương nhìn trộm lão cha một cái, quả thực đã thấy bọn họ tức giận đến trừng lớn hai con mắt.

“Ồ, Đông Phương, Nam Cung, Tây Môn, Bắc Minh, khó trách Trẫm cảm thấy họ của các ngươi quen tai, thì ra là công tử của bốn vị thượng thư, thật đúng là hổ phụ không sinh khuyển tử. Nếu các ngươi đã không muốn làm quan, Trẫm cũng không tiện miễn cưỡng, chỉ mong khi triều đình cần, bốn vị thiếu hiệp không nên từ chối là được rồi.” Hoàng đế hiểu rõ họ nghĩ gì, cũng không cưỡng ép, chỉ ban thưởng cho họ mỗi người một con tuấn mã và ngàn hai hoàng kim.

Tứ bộ thượng thị sắc mặt đen xì nhìn đám nhi tử lúc ra ngoài điện còn làm mặt quỷ trêu trọc. Mà đám nhi tử sau đó cũng vội vàng cầm tiền cùng tuấn mã chạy mất tiêu. Bọn họ cũng không muốn bị lão cha bắt được đâu nha.

Trên Kim Loan điện, hoàng đế tiếp tục phong thưởng, cũng nói rõ Đoàn Vô Ngân là quốc quân Đại Lý, và hai nước sẽ trọn đời giao hảo, không xâm phạm lẫn nhau.

Người được ban thưởng cuối cùng là… Cần vương Triệu Hồng Lân. Nếu không có y xuất hiện kịp thời, hôm nay sẽ không còn Triệu Tĩnh nữa. Cho nên, Triệu Tĩnh phong y làm Trấn Quốc công thần, phần thưởng là năm nghìn ấp.

Chúng thần kinh hãi không nhẹ, có tán thành, có phản đối, hơn nữa quốc trượng là phản đối kịch liệt nhất. Hoàng thượng biết rõ Cần vương có mưu muốn soán ngôi, vì sao vẫn sủng ái y? Chẳng lẽ thật sự hắn bị sắc đẹp của y quyến rũ đến mức đó rồi sao?

Triệu Tĩnh mặt không chút thay đổi bác bỏ tất cả ý kiến phản đối: “Trẫm chỉ theo công lao mà ban thưởng, chúng ái khanh không cần nhiều lời.”

Mà Triệu Hồng Lân cũng không thấy vui mừng gì lắm, chỉ lạnh lùng thản nhiên tạ hoàng ân, ánh mắt vô cùng phức tạp nhìn Triệu Tĩnh.

Rõ ràng hắn biết ý đồ của y, lại còn gặp phải chuyện ám sát, tuy không phải y sai sử, nhưng chẳng lẽ Triệu Tĩnh chưa từng hoài nghi y ư? Dĩ nhiên có thể coi như không có việc gì mà ban thưởng cho y năm nghìn ấp, thật là khó hiểu.

Vì việc này, người trong thiên hạ đều khẳng định, Cần vương vẫn được thánh sủng. Trong lúc nhất thời, hằng hà vô số quan viên tới nịnh hót nhờ cậy khiến cổng Cần vương phủ không lúc nào yên.

Đoàn Vô Ngân trải qua năm ngày nghỉ ngơi cùng nội công liệu dưỡng, thân thể từ từ khôi phục, đã có thể xuống giường đi lại.

Nhân dịp bầu trời đầy sao, Đoàn Vô Ngân cầm một vò rượu cùng Triệu Tĩnh đến hoa viên đối ẩm. Mặc dù đã sang thu, nhưng trong Ngự Hoa viên, trăm hoa vẫn đua nở, có thể thấy được viên giám quan đã vô cùng khổ cực chăm chỉ.

Trong màn đêm không có ánh trăng, chỉ có bầu trời đêm điểm đầy những ngôi sao lấp lánh, trông càng tĩnh mịch lạnh lẽo.

Hai người ngồi ở thạch bàn đối ẩm.

“Tĩnh ca, thứ tiểu đệ nói thẳng, những lời huynh nói là thật ư?”

“Hả?” Triệu Tĩnh vẫn không hiểu hắn đang ám chỉ chuyện gì.

“Chúng ta thân như huynh đệ, cho nên tiểu đệ không sợ phạm thượng mà hỏi thẳng, huynh vẫn thích Cần vương đúng không?” Đoàn Vô Ngân nói tiếp.

Mặc dù chỉ có hoa nến lắt léo, nhưng Triệu Tĩnh lại có cảm giác ánh mắt hắn đang nhìn thấu qua mình. Rượu chưa uống, mà mặt đã hồng. Chẳng lẽ mình biểu hiện rõ ràng thế sao? Ngay cả người đã vài chục năm không gặp, chỉ cần liếc mắt một cái đã rõ. Vậy thì những người khác? Nhất là Hồng Linh, nàng rất thông minh, có phải đã sớm nhìn ra rồi không?

Nghĩ vậy, Triệu Tĩnh đã sợ đến mức không nói nên lời.

“Huynh biết không, trên đường đến đây, tiểu đệ nghe dân gian đồn đãi không ít. Nói huynh bị sắc đẹp của Cần vương mê hoặc, cho nên mới vạn phần sủng ái y, thậm chí còn giết cả vương phi của y nữa…”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương