Hoàng Tộc Bại Hoại
-
Chương 43
“Tĩnh ca, là tiểu đệ đây.” Đoàn Vô Ngân cười nhìn Triệu Tĩnh. Thấy bộ dạng lã chã chực khóc của hắn, không khỏi cười cười. Vài chục năm không gặp, huynh ấy vẫn thích khóc như xưa. Vươn tay vỗ vỗ lưng hắn, cảm thán nói: “Trước kia huynh vì đệ đã suýt mất mạng, lần này xem như chúng ta huề nhau, không biết vết thương xưa còn lưu lại sẹo không?”
“Hết rồi, khi đó đệ cũng đã ăn dược của cửu hoàng thúc, hẳn là biết dược đó hữu hiệu đến mức nào mà…”
Một tiếng ho khan cắt đứt hai người đang thân mật trò chuyện. Triệu Tĩnh quay đầu lại, có lẽ là do vui vẻ vì gặp Đoàn Vô Ngân, cho nên hắn đã vô thức mà cười nói với Triệu Hồng Lân: “Cửu hoàng thúc, ngươi còn nhớ Vô Ngân không? Khi đó chúng ta suýt bị giết chết, là ngươi đã cứu chúng ta, thật không ngờ giờ lại là Vô Ngân cứu ta.”
Triệu Hồng Lân phảng phất như không nghe thấy gì, chỉ kinh ngạc nhìn khuôn mặt tươi cười của Triệu Tĩnh, trong lòng bỗng cảm thấy nhói đau…
Thấy sắc mặt y bất thiện nhìn chằm chằm vào mình, nụ cười trên mặt Triệu Tĩnh cứng lại. Sao hắn lại quên, giờ đây cửu hoàng thúc coi hắn như kẻ thù, nhắc lại chuyện xưa thì có ích lợi gì cơ chứ?
Cảm thấy hào khí giữa hai người này có chút không ổn, Đoàn Vô Ngân nhướn mi. Chẳng lẽ lời đồn kia là thật sao? Triệu Tĩnh thật sự đã giết thê tử của Cần vương? Nếu như vậy, vì sao sáu năm nay Cần vương không tìm Triệu Tĩnh báo thù, ngược lại trong lúc hiểm nguy còn cứu huynh ấy?
“Cửu hoàng thúc, sao ngài lại ở đây?” Hồng Linh lên tiếng đánh vỡ cục diện bế tắc, từ lúc nhìn thấy thân ảnh kia đi vào, nàng đã giãy dụa ngồi dậy, trừng mắt nhìn y.
Triệu Hồng Lân nghiêng đầu liếc nàng một cái, càng thêm xác định đây là mưu kế của nàng, muốn dụ y ra tay. Hừ, ngu xuẩn, muốn mạo hiểm cũng phải chuẩn bị sẵn sàng. Nếu y không kịp chạy tới, chẳng phải Triệu Tĩnh đã bị giết chết rồi sao? Nghĩ vậy, y lại càng cười lạnh: “Bổn vương chỉ là lo lắng hoàng thượng trên đường gặp phải bất trắc, cho nên mới đuổi theo thôi.”
“Cần vương quả nhiên trung tâm hộ chủ, không biết ngài đã tra ra kẻ đứng đằng sau thích khách chưa?” Hồng Linh oán hận trừng y, không vì nguyên nhân y vừa cứu Triệu Tĩnh mà thay đổi.
“Việc này phải hỏi quốc cữu, ngài ấy suốt đêm thẩm vấn thích khách, chắc cũng có kết quả rồi.” Triệu Hồng Lân nhướn mi, ánh mắt đảo qua nàng, rồi rơi vào người Triệu Tĩnh: “Hoàng thượng, thân phận của ngài đã bại lộ, tốt nhất nên hồi cung ngay.”
Triệu Tĩnh gật đầu, nắm lấy tay Đoàn Vô Ngân, cúi đầu nhìn hắn, mỉm cười: “Nghĩa đệ, thương thế của đệ cần phải tĩnh dưỡng thêm. Hơn nữa thuộc hạ của đệ cũng bị thương rất nặng, ở bên ngoài lại nguy hiểm, không bằng theo huynh hồi cung đi.”
Đoàn Vô Ngân cười đáp ứng, giãy dụa muốn ngồi dậy. Triệu Tĩnh ở bên liền dìu hắn, nhưng vừa quay đầu đã thấy Triệu Hồng Lân đang lạnh lùng nhìn chằm chằm, nụ cười trên miệng không khỏi biến mất tăm.
Thái độ khác thường của bọn họ làm Đoàn Vô Ngân chớp chớp mắt, trong con ngươi thoáng hiện lên nghi ngờ. Chẳng lẽ, lời Triệu Tĩnh nói khi còn bé là thật sao? Huynh ấy đã làm vậy rồi ư?
Tuy hào khí giữa bọn họ rất căng thẳng, nhưng trong mắt họ chỉ nhìn thấy lẫn nhau, tựa hồ không ai có thể xen vào được.
May mà ngay lúc đó Hồng Phong tiến vào. Trông hắn vô cùng uể oải, sau khi hành lễ liền an vị trên ghế, uống ừng ực một chén trà. Ánh mắt hung hăng trừng về phía Triệu Hồng Lân, rồi mới mở miệng nói: “Đến cái tên cũng không tra ra được! Bọn chúng cứ một mực nhận mình là chủ mưu. Hơn nữa… hoàng hậu, hoàng hậu có biết tên đả thương hoàng hậu là ai không? Hắn chính là con trai của tiền binh bộ thượng thư – người đã bị xử trảm. Bọn họ nói muốn báo thù nên mới ám sát hoàng thượng. Theo vi thần nghĩ, cái tên cả gan giấu khâm phạm triều đình mới là chủ mưu.”
“Như vậy chỉ cần tra ra ai là phản tặc dám giấu khâm phạm là được rồi?” Hồng Linh hỏi ca ca, hai tròng mắt nhưng lại bay về phía Triệu Hồng Lân.
Hồng Phong cũng nhìn Triệu Hồng Lân, tức giận nói: “Mấy năm nay Hồng Diệp sơn trang vì tra chuyện này đã hao binh tổn tướng rất nhiều. Mặc dù tra ra, nhưng người này có hai thân phận, nếu không có chứng cớ sẽ rất khó bắt hắn nhận tội.” Tên Triệu Hồng Lân chết tiệt, dám giết sạch đám thám tử của Hồng Diệp sơn trang.
“Được rồi, quốc cữu, nếu không có chứng cớ, không được ăn nói lung tung.” Triệu Tĩnh thản nhiên đảo qua mỹ nhân đang thong dong nhàn nhã đứng kia, trong con ngươi hiện lên một tia ưu sầu, nhưng rất nhanh đã biến mất: “Thích khách đã bắt được, khanh cũng đã bận rộn cả đêm rồi, đi nghỉ trước đi. Ngày mai chúng ta hồi cung, Trẫm còn muốn áp giải thích khách về kinh nữa.”
Hồng Phong liếc nhìn Triệu Hồng Lân cái nữa, rồi phất tay áo rời đi. Nếu để hắn tìm được chứng cớ, chắc chắn sẽ cho Triệu Hồng Lân chết không có chỗ chôn.
Hồng Linh hậm hức thu hồi ánh mắt, nhìn về phía con trai: “Kiến Nhi, con không sao chứ?”
Triệu Kiến Thành rưng rưng lắc đầu: “Kiến Nhi không sao, nhưng mà thất hoàng thúc…” Vừa nói, nước mắt nó lại rơi xuống.
Đoàn Vô Ngân chẳng giống người bị thương chút nào, hắn cười hì hì nhìn Triệu Tĩnh: “Tĩnh ca, con của huynh thật giống hệt huynh khi đó, đặc biệt thích khóc.”
Vừa dứt lời, mọi người đã thấy Triệu Tĩnh xấu hổ trừng mắt nhìn Đoàn Vô Ngân. Nhưng trong mắt mọi người lúc này, ánh mắt của Triệu Tĩnh lại như ánh mắt của thiếu nữ đang giận dỗi. Thầm nghĩ, thì ra hoàng thượng cũng có mặt đáng yêu như thế.
“Kiến Nhi, thất hoàng thúc không sao, không phải bây giờ thúc rất khỏe sao? Kiến Nhi đừng khóc…” Triệu Hâm nằm trên giường, kéo Kiến Nhi đến trước giường, lau nước mắt cho nó, mỉm cười: “Thất hoàng thúc sẽ không chết, Kiến Nhi ngoan, đừng khóc.”
“Thật không? Thất hoàng thúc nói phải giữ lời đó nha!” Triệu Kiến Thành vừa nghe hắn mở miệng nói, đã sớm cao hứng mà nở nụ cười. Thật đúng là trẻ con, vừa khóc như thế mà đã cười lại được ngay. Nó lôi kéo tay Triệu Hâm, lẩm bà lẩm bẩm nói: “Thất hoàng thúc, thúc đã nói vĩnh viễn ở bên Kiến Nhi, bảo vệ Kiến Nhi, không được nuốt lời đâu nha!”
“Được được, thất hoàng thúc không nuốt lời, vĩnh viễn ở bên Kiến Nhi, bảo vệ Kiến Nhi…”
“Hì hì…” Đoàn Vô Ngân cười cười, ai dè đụng đến vết thương, sắc mặt hắn trở nên trắng bệch. Nhìn thấy Triệu Tĩnh lo lắng, hắn liền suy yếu cười: “Ha ha… nhìn thấy hai đứa nó như vậy, làm cho đệ nhớ tới mấy chục năm trước, huynh cũng quấn quít cửu hoàng thúc của huynh như thế…”
Lời vừa nói ra, hắn không thấy được sắc mặt những người khác, nhưng lại rõ ràng nhìn thấy khuôn mặt Triệu Tĩnh trắng không còn chút máu.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook