''Cái gì? Lộ Tử Nam mang thai?'' Vương quý phi kinh hãi.

''Không sai, lúc này người cũng đã được Thái tử che chở nghênh ngang trở về Đông cung, cực kỳ phong quang.'' Sáng sớm Vương Nhu Thủy chạy tới khóc lóc kể lể. Lần này Lộ Tử Nam mang thai, nàng ở Đông cung càng thêm không có địa vị.

''Đáng ghét!'' Vương quý phi giận dữ. Không ngờ yêu nữ này lại giành mang thai đứa con của Thái tử trước, chuyện tình này rất lớn.

''Con nghe cung nữ nói, Thái tử còn quyết định xây một tòa cung điện cho Lộ Tử Nam, chuyện này..... Hu hu.....'' Vương Nhu Thủy không cam lòng khóc lớn.

''Được rồi, đừng khóc, đến lúc nào rồi, chỉ biết khóc, ai gia hỏi con, con cũng có dấu hiệu mang thai chưa?''

Tức thì mặt Vương Nhu Thủy đỏ lên, khó chịu nói không ra lời.

''Ai gia hỏi con, con nói thật đi!'' Vương quý phi không kiên nhẫn thúc giục.

''Con.....'' Mặc dù là cô cô của mình, nhưng Vương Nhu Thủy vẫn khó mở miệng.

''Chuyện gì xảy ra? Con làm Thái tử phi cũng một thời gian rồi..... Chẳng lẽ Thái tử không đụng đến con?'' Vương quý phi thấy bộ dạng của nàng, tức giận ép hỏi.

Nàng quả thật không chịu nổi vô cùng xấu hổ: ''Trong lòng Thái tử chỉ có Lộ Tử Nam, hoàn toàn không thấy sự tồn tại của con.'' Nàng vô cùng uất ức.

''Thái tử thật khinh người quá đáng!'' Vương quý phi giận đến vỗ bàn, lại nhìn nàng: ''Con cũng thật vô dụng, uổng công thường ngày ai gia dạy con, ngay cả một Thái tử cũng không dụ được, uổng công từ nhỏ cha con nâng con trong lòng bàn tay huấn luyện nhiều năm như vậy, toàn bộ uổng phí rồi.'' Nàng tức giận quở trách. Nha đầu này chính là công sức của nàng, nhìn Hoàng thượng không phải bị nàng làm cho ngoan ngoãn sao! Ai! Không phải ruột thịt thì không cách nào được chân truyền.

''Nương nương, con đã cố hết sức, nhưng Thái tử chán ghét con, thấy con lại tức giận.....'' Vương Nhu Thủy không dám nói cho Vương quý phi nghe chuyện xảy ra trong buổi tối đầu tiên của đại điển phong phi, nàng sợ sẽ bị Vương quý phi trách cứ.

''Nói như vậy ai gia trăm phương ngàn kế lấy cho con danh hiệu Thái tử phi không dùng được rồi hả?'' Vương quý phi buồn bực nói.

Vương Nhu Thủy không dám ứng tiếng.

''Con là đồ vô dụng, xem ra ở Đông cung con không hề có địa vị, càng đừng nghĩ so sánh hơn thua với yêu nữ kia nữa!'' Vương quý phi rất tức giận.

''Nương nương, nhất định là do tiện nhân kia làm yêu thuật, nếu không làm sao Thái tử lại si tình với ả như vậy?'' Vương Nhu Thủy đùn đẩy.

''Tự mình không bằng người, cũng đừng kiếm thêm lý do.'' Vương quý phi mắng mỏ. Ở lâu trong cung, những lời nói của mấy phi tử thất sủng này nàng nghe nhiều rồi.

''Nương nương.....'' Vương Nhu Thủy im lặng.

''Thật là vô dụng!'' Vương quý phi không ngừng tức giận mắng: ''Vốn đang mong đợi con được Thái tử sủng ái, tương lai Thái tử kế thừa thiên hạ, thế lực Vương gia chúng ta sẽ kéo dài, xem ra toàn bộ không còn trông cậy được rồi. Hiện tại toàn bộ một lòng Thái tử đặt trên người Lộ Tử Nam, hôm nay ả lại mang long chủng, sợ là tâm Thái tử không thể thu trở lại được, chúng ta phải nghĩ biện pháp khác.'' Vẻ mặt Vương quý phi tính kế.

''Ý của nương nương là.....'' Vương Nhu Thủy cẩn thận hỏi.

Vương quý phi không vui lườm nàng: ''Đây là biện pháp cuối cùng của ai gia, nếu không thành, chúng ta không thể làm gì khác hơn là --'' Ánh mắt nàng trở nên thâm trầm.

Vương Nhu Thủy cả kinh: ''Nương nương!'' Nàng hiểu ý của nương nương rồi.

''Đừng sợ, nếu lúc này con không thể hoàn thành nhiệm vụ, bất đắc dĩ ai gia mới đi một bước kia.''

''Nương nương muốn con hoàn thành nhiệm vụ gì?'' Vương Nhu Thủy kinh hãi nhỏ giọng hỏi.

''Ta muốn con nghĩ biện pháp khiến Lộ Tử Nam mất đi đứa bé, nếu không có đứa bé làm hậu thuẫn, nên Thái tử có sủng ái ả cũng sẽ tức giận.'' Mặt Vương quý phi hài lòng: ''Chỉ cần Hoàng thượng còn một ngày ai gia có biện pháp khiến Lộ Tử Nam không có cách nào trở mình, không có cách nào gây nguy hiểm đến địa vị của con.''

Vương Nhu Thủy hiểu, nhưng có chút kinh hãi: ''Nhưng nếu thất bại bị phát hiện, Thái tử hắn --'' Nhất định hắn sẽ cắt nàng thành tám khúc, khiến cho nàng chết vô cùng thê thảm. Nàng nghĩ đến đây, không ngừng run rẩy.

''Đừng sợ, nếu như thất bại, con quên ai gia còn có con bài tẩy sao.'' Trong mắt Vương quý phi để lộ dã tâm lớn hơn.

Ngay cả Vương Nhu Thủy thấy cũng không khỏi run sợ trong lòng.

*****

''Nam phu nhân, mấy ngày gần đây khí sắc của ngài tốt hơn nhiều.'' Châu Nhi hài lòng nhìn gò má Lộ Tử Nam ngày càng đỏ thắm, không còn vẻ mặt tái nhợt bị bệnh nữa.

''Ừ, gần đây ta không còn buồn nôn nghiêm trọng nữa rồi.'' Lộ Tử Nam cười.

''Toàn bộ công lao thuộc về Thái tử, ba ngày bổ một chút năm ngày bổ một trận, tẩm bổ cho ngài trắng nõn nà.'' Châu Nhi trêu tức.

''Nghe ngươi nói ta giống như con heo nhỏ.''

''Chờ bụng lớn, có lẽ Thái tử sẽ nuôi ngài càng giống.'' Châu Nhi cười nhạo trắng trợn.

''Nha đầu này càng nói càng kỳ cục.'' Lộ Tử Nam giả vờ khiển trách.

''Nam phu nhân, tha mạng! Tha mạng!'' Châu Nhi cũng làm bộ kêu hai tiếng.

Nam Nhi vừa bực mình vừa buồn cười đứng dậy đuổi theo nàng.

''Ai u, các người làm gì vậy?'' Tiểu Trụ Tử vừa đến nhìn thấy Lộ Tử Nam đang đuổi theo Châu Nhi, khẩn trương: ''Châu Nhi, mau đỡ Nam phu nhân ngồi xuống, nàng đang mang thai đó!'' Hắn vội vàng ngăn cản.

Lúc này Châu Nhi mới le lưỡi, nàng vô ý quá, vội vàng dừng lại muốn đỡ Lộ Tử nam về trên giường.

''Không cần, ta không dễ hỏng như vậy.'' Lộ Tử Nam đẩy tay Châu Nhi ra, mỉm cười nói.

''Dĩ nhiên ngài dễ hỏng, nếu ngài có gì không may, Thái tử không băm bọn nô tài thành thịt vụn mới lạ.'' Tiểu Trụ Tử đổ mồ hôi nói.

Lộ Tử Nam cười khẽ, nàng biết Thái tử có thể làm như vậy vì nàng.

''Tiểu Trụ Tử, lúc này Thái tử lại dặn dò ngươi tới nói cái gì?'' Châu Nhi hỏi. Nam phu nhân kiên trì không muốn Thái tử tới thăm nàng thường xuyên, mà Thái tử chỉ một lòng nhớ Nam phu nhân, cho nên mỗi lần muốn Tiểu Trụ Tử đến hỏi thăm cuộc sống hôm đó của nàng, còn thỉnh thoảng kêu Tiểu Trụ Tử mang đến một lượng lớn thuốc bổ, lo lắng này nọ, hận không thể tự mình hầu hạ nàng, Thái tử thật sự yêu thương Nam phu nhân đến tận xương cốt rồi.

''Lúc này Thái tử phái tới sáu người cung nữ, muốn toàn bộ cẩn thận hầu hạ Nam phu nhân, còn nữa, đây là món ăn bổ dưỡng quý và lạ mà Hạ quốc tiến cống hôm trước, Thái tử muốn nô tài đưa tới cho Nam phu nhân.''

''Nói cho Thái tử, lần trước chàng phái tới sáu cung nữ, lúc này lại thêm sáu, cộng thêm người trong điện ta nữa thì quá nhiều, ta không cần nhiều người hầu hạ như vậy.'' Lộ Tử Nam nói.

''Ngài không để cho Thái tử tới thăm thường xuyên, ngài ấy sợ ít quá sẽ hầu hạ không chu toàn, tạm thời giữ những người này lại đây, nếu không Thái tử sẽ ăn cơm không vô, luôn lo lắng ngài ở đây không thoải mái.'' Tiểu Trụ Tử cười nói.
Lộ Tử Nam không biết làm sao hơn.

''Nam phu nhân, không sao cả, dù sao nhiều người đều thích ở chỗ này hầu hạ ngài, ngài tốt bụng lại thiện lương, vừa không làm dáng, hạ nhân ở Hồng Điện vừa thoải mái lại vui vẻ, nhiều người cực kỳ yêu quý ngài.'' Châu Nhi nói.

''Không sai, nhiều người vừa nghe nói Hồng Điện thiếu người, toàn bộ tranh nhau muốn tới hầu hạ ngài, có thể thấy được nhân duyên của Nam phu nhân ngài thật tốt, không giống như Thái tử phi.....'' Tiểu Trụ Tử đột nhiên ngậm miệng, hắn không nên nhắc tới Thái tử phi trước mặt nàng.

Nàng cau mày: ''Thái tử phi nàng tốt không?'' Nàng lo lắng hỏi.

''Nô tài đáng chết, Thái tử dặn dò các nô tài chớ lắm miệng.'' Tiểu Trụ Tử vả miệng.

''Tiểu Trụ Tử, Thái tử phi nàng không tốt sao?'' Nàng vội vã hỏi.

''Ngài mặc kệ nàng đi, chỉ cần chiếu cố thân thể mình thật tốt là được.'' Tiểu Trụ Tử bất đắc dĩ nói.

''Nhìn bộ dạng này của ngươi, nhất định nàng không tốt rồi.'' Nàng có chút đồng tình Vương Nhu Thủy, khó trách nàng hận nhiều như vậy, nữ nhân không chiếm được tình yêu, nào có đạo lý không hận, cùng là nữ nhân, nàng có thể hiểu tâm tình của Vương Nhu Thủy.

''Tất cả đều do nàng tự chuốc phiền, không phải ngài không biết tính khí của Thái tử, ngài ấy không chịu được nữ nhân lục đục đấu đá giở thủ đoạn, hơn nữa trong lòng Thái tử chỉ có ngài, nàng vẫn muốn tới cướp đoạt vị trí của ngài, dĩ nhiên Thái tử mất hứng, cực kỳ phản cảm với nàng.''

''Ai! Nguyên nhân mọi chuyện đều do ta gây nên, nếu không phải ta xuất hiện, có lẽ Thái tử phi sẽ có hy vọng.''

''Vậy cũng không có khả năng, Thái tử luôn lựa chọn rất kỹ với tình cảm, nếu ngài ấy tiếp nhận cô nương như Thái tử phi, vài năm trước Hoàng thượng thúc giục ngài ấy lập phi thì đã sớm nhắm mắt tùy tiện chọn một vị cho xong chuyện, cho nên ngài và Thái tử là người yêu định mệnh, nhân gian kỳ duyên.''

''Người yêu định mệnh? Nhân gian kỳ duyên?'' Nàng cười đến ưu tư. Ai! Nàng không tin, bọn họ yêu nhau nguy hiểm như thế, tùy thời có thể tan rã, điều này có thể gọi là người yêu định mệnh, nhân gian kỳ duyên sao? Có thể sao? Thật bi ai.

''Nam phu nhân, ngài lại cau mày, Thái tử thấy sẽ mất hứng đấy.'' Châu Nhi nhắc nhở nàng.

''Đúng vậy! Thái tử đau lòng ngài nhất, ngài cần phải giữ tâm tình cho tốt, đúng rồi, Thái tử còn dặn dò, nói tối nay ngài ấy sẽ đến thăm ngài.''

''Ngày hôm qua không phải mới đến sao, sao hôm nay lại --''

''Ngày hôm qua là ngày hôm qua, hôm nay là hôm nay, với Thái tử, như là đã cách ba thu rồi.'' Tiểu Trụ Tử mím môi nói.

Nàng lắc đầu: ''Chàng -- ai!'' Nàng càng muốn kéo dài khoảng cách, hắn lại nghĩ biện pháp gần hơn, giằng co như vậy khiến nàng mệt mỏi.

''Tốt rồi, Nam phu nhân, Tiểu Trụ Tử đã hoàn thành nhiệm vụ, phải đi về giao phó, Thái tử vẫn đang chờ nô tài trở về báo cáo tâm tình của ngài hôm nay!''

Nàng cười khổ: ''Trở về đi, nói với Thái tử, ta rất khỏe, nói chàng đừng lo lắng.'' Nàng dặn dò.

''Nô tài sẽ nhắn nhủ, nhưng theo kết quả nô tài quan sát, những lời này có nói cũng giống như không, vĩnh viễn Thái tử đều sẽ không yên tâm ngài.'' Hắn bất đắc dĩ nói.

''Ngươi --''

''Được rồi, Nam phu nhân, ngài cũng đừng làm khó Tiểu Trụ Tử nữa, hắn cũng là ăn ngay nói thật.'' Châu Nhi chen miệng.

''Các ngươi -- ai! Thôi, Tiểu Trụ Tử trở về báo cáo đi!'' Nàng chỉ có thể sử dụng từ bất đắc dĩ để hình dung.

''Vậy Tiểu Trụ Tử xin cáo từ.'' Tiểu Trụ Tử lui xuống.

''Nam phu nhân, Thái tử đối với ngài như vậy, ngài thật sự rất có phúc khí.'' Châu Nhi hâm mộ nói.

Lộ Tử Nam cũng không nghĩ như vậy: ''Hiện tại xem ra là phúc khí, về sau thì sao?'' Nàng mờ mịt mất hồn.

''Ai da! Ngài đừng nghĩ nhiều như vậy, chuyện sau này ai biết, đi một bước tính một bước thôi!'' Châu Nhi khuyên nàng.

Nàng thở dài một tiếng.

''Nam phu nhân, Thái tử sai người đưa tới chén canh gà, để cho ngài uống vào.'' Một cung nữ bưng một chén canh gà đi tới.

''Ồ! Đặt đó trước.'' Hiện tại Lộ Tử Nam cảm thấy không có khẩu vị. Những ngày qua nàng ăn nhiều những thứ này, cảm thấy sợ.

Cung nữ thận trọng đặt canh gà xuống: ''Nhưng Thái tử dặn dò, thỉnh ngài lập tức uống vào.'' Cung nữ nói.

Nàng cau mày: ''Một lát nữa ta sẽ uống.'' Thái tử cũng thật là, mỗi ngày bức nàng uống một đống thuốc bổ lớn.

''Nhưng.....''

''Đi xuống trước đi, Nam phu nhân mới uống một chén canh gà chưng hạt sen, lúc này không thể uống được nữa, như thế lát nữa ta nhất định thúc giục nàng uống, ngươi có thể trở về phục mệnh.'' Châu Nhi thấy nét mặt Lộ Tử Nam khi thấy chén canh gà, đành phải giúp đỡ nàng đuổi ả cung nữ này đi.

''Vậy cũng được, trước tiên nô tỳ lui xuống, xin Nam phu nhân nhất định phải uống.'' Cung nữ phúc thân. Không yên lòng nhắc nhở một tiếng mới lui ra.

Cung nữ vừa đi ra, Châu Nhi mới lắc đầu cảm thấy không hiểu: ''Thật kỳ quái, Thái tử sai người mỗi ngày đưa thuốc bổ tới, cũng chưa từng giống như lúc nãy cứng rắn ép ngài lập tức uống vào, chẳng lẽ chén canh gà này là cái gì mà dược liệu ngàn năm ninh hầm thành, phải lập tức đưa vào trong bụng ngài?'' Nàng tò mò ngửi chén canh gà: ''Mùi vị vẫn như vậy.''

''Nếu ngươi thích, phân cho nhiều người cùng nhau ăn là được, coi như ta ăn đến ngấy rồi.'' Nàng không để ý nói.

''Vậy sao được? Đây chính là Thái tử ban cho ngài..... Nhưng mà, nói cũng kỳ quái, vừa rồi sao Tiểu Trụ Tử không đề cập đến, hoặc là thuận đường mang đến là được, còn gọi cung nữ khác đưa tới?'' Châu Nhi cảm thấy kỳ quái.

''Có lẽ Tiểu Trụ Tử quên, ngươi mau phân phát chén canh gà này cho mọi người ăn đi, một chút khẩu vị ta cũng không có.''

''Vậy cũng được, bọn nô tài tạ ơn Nam phu nhân ban thưởng.'' Châu Nhi hoan hỷ nói, Nam phu nhân đã ăn nhiều tinh phẩm như vậy rồi, nhưng nô tài bọn hắn cũng không tốt số, vào lúc này các tỷ muội có lộc ăn.

''Ừ, ta muốn nghỉ ngơi một chút.'' Ngáp dài, phụ nữ mang thai luôn đặc biệt dễ mệt mỏi, mới xuống giường một lát nàng lại cảm thấy mệt mỏi.

''Tốt lắm, ngài nghỉ ngơi đi, Châu Nhi không quấy rầy.'' Châu Nhi đắp kín chăn cho nàng mới bưng canh gà lui ra.

*****

''Nam phu nhân, không xong, toàn bộ mấy người Châu Nhi đều bị bệnh, bộ dạng thượng thổ hạ tả rất khổ sở.'' Một thái giám vội vã báo lại.

''Tại sao lại có thể như vậy?'' Lộ Tử Nam kinh hãi.

''Không biết, họ uống chén canh gà ngài ban cho rồi bắt đầu khó chịu.'' Thái giám nói gấp.

''Canh gà? Chuyện gì xảy ra?'' Canh gà là do Thái tử sai người đưa tới, làm sao có thể xảy ra vấn đề: ''Họ tìm đại phu bốc thuốc chưa?'' Nàng tạm thời bỏ qua nghi ngờ trong đầu, ân cần hỏi.

''Đại phu đã tới, cũng đã dùng thuốc --''

''Uống thuốc gì? Nam Nhi, nàng lại khó chịu rồi sao?'' Mặt Triệu Hằng ân cần bước vào Hồng Điện.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương