Hoàng Phi Bị Nguyền Rủa
-
Chương 9-1
''Ngươi thật sự quyết tâm muốn về sau gõ thanh đăng qua một đời?'' Lão ni cô am Bạch Từ bị Lộ Tử Nam cảm động, đồng ý thu nàng làm đồ đệ, xuống tóc cho nàng, nhưng vẫn cẩn thận xác định tâm ý của nàng một lần nữa.
Lộ Tử Nam mặc áo xanh, vẻ mặt bình tĩnh gật đầu: ''Đúng, tâm ý Tử Nam đã quyết.'' Vứt bỏ trần tục là lựa chọn duy nhất của nàng, cũng là phương pháp duy nhất tiêu trừ nghiệp chướng.
Lão ni cô gật đầu: ''Nếu đã nghĩ kỹ, lão ni liền động thủ, về sau ngươi sẽ rời xa chuyện trần tục, không còn tình.''
Lòng nàng thắt lại. Nhắm mắt lại, khẽ gật đầu, không còn tình.....
Lão ni cô giơ thế đao* lên, đọc một đoạn kinh Phật xong muốn hạ đao.
* Thế đao: Dao dùng để xuống tóc đi tu.
''Rầm'' vừa vang lên cửa đã bị đạp mở, Triệu Hằng vọt vào, thấy sắc mặt tái nhợt khiếp sợ của Lộ Tử Nam, lại nhìn thế đao chói mắt trong tay lão ni cô, hắn như một thanh kiếm bay lại cướp đoạt thế đao khỏi lão ni cô, lửa giận ngập trời hỏi: ''Nàng thật sự muốn quy y?'' Nắm thế đao trong tay không ngừng phát run.
Nàng thấy vẻ mặt khiếp người của hắn, kinh hãi muốn chạy trốn, hắn tóm lấy nàng: ''Nói cho ta biết, tại sao?'' Hắn giận dữ.
Nàng tránh không thoát: ''Buông tha cho thiếp đi!'' Nàng rơi nước mắt lã chã, ngay lúc cuối cùng nàng quyết tâm lựa chọn thì hắn xuất hiện làm rối loạn tất cả, rối loạn tâm tư của nàng.
''Buông tha nàng? Vậy tại sao nàng lại không buông tha cho ta?'' Hắn kích động nói.
''Đúng vậy đó, Nam phu nhân, ngài ấy vì ngài mà tâm tư quá mệt mỏi, ngài xem ngài đã hành hạ Thái tử đến không còn hình người rồi.'' Tiểu Trụ Tử chạy tới nói.
Nàng nhìn lên đôi mắt che kín tơ máu của hắn, toàn bộ đau khổ đều vì nàng sao: ''Không cần, van cầu chàng quên thiếp đi, thiếp đã quyết định xuống tóc làm ni cô, vứt bỏ hồng trần rồi.''
''Không, ta không cho phép nàng làm như vậy.'' Đôi mắt hắn muốn vỡ ra.
Nàng giãy giụa đẩy hắn ra: ''Nếu ngài còn ép thiếp, đó là muốn bức chết thiếp.'' Nàng xúc động phẫn nộ nói.
''Nếu nói yêu nàng là ép nàng, vậy nàng còn không phải đang ép chính mình sao, nàng thật sự nhìn thấu hồng trần? Nàng thật sự quên được ta?'' Hắn gây sự.
Nàng hốt hoảng lắc đầu: ''Quên được, không quên được thì thiếp chỉ có một con đường chết!''
Hắn nắm chặt nàng: ''Muốn chết ta cùng chết với nàng!''
Nàng hốt hoảng tránh khỏi hắn: ''Không, chàng đi, thiếp không muốn gặp lại chàng.'' Nàng chuyển sang lão ni cô: ''Sư phụ, van ngài lập tức giúp con quy y.'' Nàng nhặt thế đao bị hắn làm rơi trên đất, run rẩy đưa cho lão ni cô.
Hắn lại tiến lên giành lại: ''Ai dám cắt nàng một sợi tóc, Bổn cung lấy mạng người đó!'' Hắn giận dữ nói.
''Chàng quá ngang ngược, cho dù có là Thái tử, cũng không thể ép buộc người khác như vậy.'' Nàng tức giận nói.
''Ta nói lời giữ lời, ai dám động đến nàng, đó là công khai phản nghịch.'' Hắn trừng mắt nhìn lão ni cô.
Tức thì lão ni cô bị dọa, không ngờ người này chính là Thái tử uy trấn toàn quốc, nàng bị dọa sợ đến run rẩy quỳ xuống: ''lão ni không dám làm trái.''
''Nếu ngươi muốn bảo vệ cái am ni cô này, lập tức rời khỏi.'' Hắn chỉ vào lão ni cô.
Tai bay vạ gửi này khiến lão ni cô hoang mang sợ hãi chạy vội ra ngoài.
''Sao chàng có thể nói những lời lẽ đó với người già như vậy?'' Nàng vô cùng tức giận.
Bước chân hắn không ổn định đi về phía nàng: ''Nam Nhi, theo ta trở về, ta muốn nàng ở lại bên cạnh ta.'' Hắn lấy tôn nghiêm của một Thái tử khẩn cầu nàng.
Nàng động dung, nước mắt cuồn cuộn chảy xuống, khóc đến thê thảm: ''Thiếp không thể, hôm nay chàng đã lập Thái tử phi, nên rút lại tâm tư đặt lên người Tân phi mới đúng.'' Nàng vẫn khuyên hắn.
''Nàng nên biết, lập Vương thị làm phi là chuyện ép buộc, trong lòng ta chỉ có nàng, cũng chỉ chứa được nàng.'' Hắn thâm tình nói.
''Không nên nói nữa.'' Nàng sắp không chịu nổi, thật vất vả mới hạ quyết tâm, lại muốn tan rã rồi.
''Không, ta muốn nói, theo ta trở về, ta muốn phế Vương thị lập nàng làm phi.'' Hắn kéo nàng đi.
''Không, chàng buông tay, thiếp sẽ không trở về với chàng, thiếp cũng không cho phép chàng phế Vương Nhu Thủy, nàng không làm gì sai...''
''Ả sai rất nhiều, phạm vào tội lòng dạ nhỏ mọn ghen tị trong Thất đức.''
''Chàng... Nàng mới được phong phi, là chàng cố ý làm khó.'' Nàng chán nản.
''Ả quả thật như thế, lòng dạ ả sắc bén, nàng còn rõ ràng hơn ta.'' Hắn nắm chặt lấy thân thể nàng nói.
Nàng xoay mặt: ''Thiếp không muốn nói chuyện với chàng về nàng, nàng đã là Tân phi của chàng, chàng nên trở về chăm sóc cho nàng thật tốt mới đúng.''
''Không, người ta muốn chăm sóc là nàng...''
''Thiếp có Bồ Tát chăm sóc, chàng có thể yên tâm.'' Vẻ mặt nàng kiên định lắc đầu.
Hắn bị đả kích: ''Nàng vẫn cố chấp làm bạn thanh đăng?''
Nàng hít sâu một hơi, kiên quyết gật đầu.
Hắn kinh ngạc bi thương, thân thể không ngừng lung lay, một hơi đi lên, trước mặt mọi người phun một ngụm máu tươi.
''Thái tử!'' Tiểu Trụ Tử kinh hãi, vội vàng tiến lên.
Nàng thấy hắn phun máu tươi, văng đến người nàng, đột nhiên biến sắc: ''Thái tử....." Sau khi ngạc nhiên nàng chạy về phía hắn.
Hắn không ngừng quỳ một chân trên đất.
''Tội gì chàng phải như vậy?'' Nàng rơi lệ khổ sở nói, đau lòng vì hắn.
Hắn run rẩy vươn tay vuốt mái tóc dài của nàng: ''Ta thích vuốt mái tóc xanh này, rất nhiều đêm, ta thỏa mãn vỗ về ngửi mùi hương của nó khi nàng ngủ.....'' Hắn suy yếu, không ngừng ho khan.
''Thiếp.....'' Nàng nên làm thế nào?
''Nam phu nhân, nô tài van ngài, nếu ngài thật sự cạo đầu, nô tài đảm bảo không quá ba ngày, nhất định Thái tử sẽ bỏ mạng.'' Tiểu Trụ Tử nói.
Hắn lại dùng lực ho mấy cái, máu tươi đầm đìa.
''Thái tử, chàng cần thái y!'' Nàng kinh hoảng lau máu cho hắn.
Hắn đau xót cấp bách bắt được tay nàng: ''Y dược uổng công, ta cần chính là nàng.''
''Đúng vậy, Thái tử bị tâm bệnh, tâm bệnh thì cần tâm dược.'' Tiểu Trụ Tử làm chủ nói.
''Nhưng.....'' Chuyện nàng sợ hãi.....
Tiểu Trụ Tử biết sự lo lắng của nàng: ''Nam phu nhân, ngài không rời đi, có lẽ thời gian Thái tử bình an vô sự sống lâu một chút, nhưng nếu ngài vừa ly khai, không quá ba ngày ngài ấy liền mất mạng..... Tất cả chỉ có một con đường, không bằng ngài quý trọng tất cả, đi một bước tính một bước, dù sao tận cùng bên trong đều có ông trời an bài.'' Hắn đơn giản nói rõ.
Hơi suy nghĩ, nàng vui buồn lẫn lộn, Thái tử thâm tình như vậy là may mắn của nàng, cũng là bất hạnh, ở trong cảm giác may mắn và bất hạnh luôn cảm thấy mờ mịt, nên đi như thế nào? Nên làm như thế nào? Nàng hoàn toàn mất chủ trương.
''Nam Nhi, nếu nàng cố ý làm ni, ta không ngăn cản nàng nữa.'' Vẻ mặt hắn đau thương nói.
Nàng hoang mang nhìn hắn, đáy lòng không chút cảm giác.
Hắn đã không còn tức giận, được Tiểu Trụ Tử đỡ dậy: ''Ta quyết định cũng cạo đầu làm tăng, cùng nàng tâm linh làm bạn.''
Hắn trầm tĩnh được Tiểu Trụ Tử đỡ, muốn ra khỏi am Bạch Từ.
''Đừng đi.'' Nàng hồi hồn từ trong khiếp sợ, đuổi theo.
Hắn thống khổ nhìn nàng không nói một câu.
Nàng biết hắn nói thật, hắn thực sự sẽ cạo đầu làm tăng vì nàng. Người tôn quý như vậy, nguyện ý vì nàng vứt bỏ tất cả danh lợi quyền vị, nàng quyết tâm đóng lại cửa lòng, lại vừa mạnh mẽ bị phá tan. Nàng ôm lấy hắn: ''Thiếp đồng ý chàng, thiếp không xuống tóc làm ni cô, chàng cũng đừng làm chuyện điên rồ vì thiếp nữa.'' Nàng khó đến thê lương.
Vốn là khuôn mặt tuyệt vọng, lộ ra vui sướng, trở tay ôm chặt nàng: ''Nàng nói thật sao?'' Hắn muốn xác định lần nữa.
''Thật.'' Nàng khóc nói.
''Nam Nhi.'' Hắn thở ra một hơi thật dài, hắn cho là bọn họ lại vô duyên: ''Chúng ta trở về.'' Hắn lôi kéo nàng vội vã rời khỏi nơi này, sợ ở lâu thêm một khắc nàng sẽ hối hận không muốn đi nữa.
''Về đâu?'' Nàng đau lòng hỏi.
''Đương nhiên là trở về Đông cung.'' Hắn đương nhiên nói.
Đông cung? Nàng rõ ràng biết hắn lập Vương Nhu Thủy làm phi, Vương Nhu Thủy không dung được nàng, nàng không muốn phá hoại hài hòa của Đông cung, mà còn thân cận với Thái tử quá: ''Thiếp không trở về Đông cung.''
''Cái gì?'' Hắn giật mình.
''Thiếp đồng ý với chàng không xuất gia, cũng không có đồng ý trở về Đông cung với chàng, thiếp muốn trở về nhà của mình.''
''Về Lộ phủ? Không được!'' Hắn quả quyết không cho.
''Tại sao không được?'' Nàng không hiểu, trở về nhà mình là an bài tốt nhất, vì sao hắn tức giận?
Hắn thở dài: ''Nàng là người của Đông cung ta, càng là ái thiếp của ta, nếu như tùy ý nàng trở về phủ, thì gặp người như thế nào? Huống chi nếu như nàng về Lộ phủ, về sau chúng ta gặp mặt rất bất tiện, không ổn.''
''Không ổn? Ai! Nhưng trở về Đông cung càng thêm không ổn.'' Nàng lắc đầu.
''Nếu như nàng lo lắng Vương thị, ta đã dạy dỗ qua ả, tin tưởng không dám càn rỡ với nàng nữa, an tâm theo ta trở về Đông cung đi!''
''Không, ọe --'' Nàng nôn khan, rất không thoải mái.
Hắn kinh hãi: ''Xảy ra chuyện gì?'' Đưa tay đỡ nàng lo lắng không thôi.
Nàng nhuận nhuận khí: ''Không biết, không có chuyện gì.'' Gần đây nàng thường như thế.
''Sao lại không sao, nhìn sắc mặt nàng tái nhợt, nhất định ngã bệnh.'' Mặt hắn lo lắng.
''Lập tức sẽ tốt, chàng đừng lo lắng.'' Nàng miễn cưỡng lộ ra một nụ cười, trên thực tế nàng cảm thấy cực kỳ không thoải mái, nhưng nàng không muốn làm cho hắn lo lắng.
Hắn không an tâm: ''Thật sao, chúng ta hồi cung, lập tức kêu thái y bắt mạch cho nàng.''
Nàng bất đắc dĩ: ''Thiếp quyết không về Đông cung.'' Nàng vẫn kiên trì.
Lồng ngực hắn phập phồng một hồi, sắc mặt lạnh lẽo: ''Không nên càn quấy.''
''Thiếp tuyệt đối không trở về Đông cung.'' Nàng xoay mặt.
Hắn hé miệng: ''Ài! Không trở về Đông cung, ta cũng không đồng ý cho nàng trở về Lộ phủ, ta đang bảo vệ nàng đó!'' Hắn nhẹ lời.
''Ở Đông cung chàng có thể bảo vệ được thiếp sao?''
Trong lòng hắn như bị nhéo một cái: ''Đúng, nàng nói không sai, ta không bảo vệ tốt cho nàng.'' Hắn hết sức uể oải.
Nàng thở dài: ''Thiếp không có ý này, thiếp chỉ cảm thấy trở lại Đông cung sẽ hít thở không thông, gần gũi chàng quá sẽ khiến thiếp hoảng sợ.....''
Hắn dùng sức ôm chặt nàng: ''Ta hiểu, ta cũng không nhẫn tâm nhìn thấy nàng sống trong sợ hãi, nhưng nàng yên tâm, ta nhất định có thể rửa sạch ám ảnh trong lòng nàng, chỉ cần nàng tin tưởng ta, cho ta thêm chút thời gian để chứng minh.''
''Chàng vẫn chưa từ bỏ ý định.'' Nàng thở dài nói.
''Vĩnh viễn ta cũng sẽ không chết tâm, nhất định phải chứng minh nàng vô tội, không tại sao, chỉ vì muốn thấy nàng nở nụ cười thật sự.''
Nàng không ngừng rơi lệ, nói không ra lời, chỉ có thể lắc đầu nguầy nguậy.
Tiểu Trụ Tử thấy thế, đầu óc suy nghĩ một chút liền đề nghị: ''Nếu Nam phu nhân kiên trì không trở về Đông cung, mà Thái tử lại không yên lòng Nam phu nhân về Lộ phủ, không bằng đưa Nam phu nhân đến nơi của Hoàng hậu đi, nhất định Hoàng hậu sẽ đối xử tử tế với Nam phu nhân, lại nói Nam phu nhân ở đó, nếu Vương quý phi muốn gây phiền phức, ít nhiều cũng có cố kỵ.''
''Chủ ý này không tệ, Nam Nhi không có ý kiến chứ?'' Triệu Hằng cảm thấy có thể thực hiện, nên hỏi nàng.
Nàng cau mày, trên thực tế nàng chỉ muốn trở về bên cạnh cha mẹ, nhưng mắt thấy Thái tử chắc chắn không cho phép: ''Ai! Được rồi.'' Tạm thời cũng chi có thể như thế.
*****
''Ọe --'' Sáng sớm thức dậy Lộ Tử Nam không ngừng nôn khan, cực kỳ khó chịu, không phải nàng ngã bệnh thật chứ? Ách..... Ọe --
Lúc này nàng muốn phun mật luôn rồi.
''Nam phu nhân, Hoàng hậu tới thăm ngài, ngài vẫn không thoải mái sao?'' Châu Nhi đi vào thông báo, thấy sắc mặt nàng trắng bệch không ngừng nôn mửa, kinh hãi vội vàng tiến lên vỗ vỗ lưng nàng để cho nàng nhuận khí.
''Ta -- Hoàng hậu giá lâm, Tử Nam --'' Nàng nhìn thấy Hoàng hậu xuất hiện trước mặt nàng rồi, vội vàng muốn ngồi dậy.
''Không cần đa lễ, nghe Châu Nhi nói con bị bệnh, cố ý tới thăm.'' Hoàng hậu muốn nàng nằm lại lên giường, không cần hành lễ.
''Châu Nhi thật là lắm miệng.'' Nàng không vui liếc mắt nhìn Châu Nhi.
Châu Nhi vội vàng cúi đầu, le lưỡi.
''Con cũng đừng trách Châu Nhi, bây giờ con còn ở trong cung của ai gia, nếu không chăm sóc cho con thật tốt, Thái tử biết sẽ tìm ai gia hưng sư vấn tội.'' Hoàng hậu cười nói.
''Con không sao.'' Nàng vừa nói xong, lại không nhịn được cúi đầu muốn nôn mửa.
''Còn nói không có việc gì!" Châu Nhi lầm bầm vội vàng mang cho nàng ly trà sâm.
Nàng nghe thấy hương vị trà sâm lập tức nôn khan một trận: ''Mang đi, mau mang đi!'' Nàng vội vàng đẩy chén sâm Châu Nhi mang tới ra.
''Dạ dạ dạ.'' Châu Nhi cảm thấy khó hiểu, tranh thủ mang trà sâm cách xa nàng một chút: ''Ngài sao rồi? Sao dạo này bất cứ thứ gì cũng buồn nôn vậy?''
Nàng khó chịu thở ra một hơi.
Hoàng hậu nhìn nàng chằm chằm, cuối cùng lộ ra nụ cười: ''Con gặp tình trạng này bao lâu rồi?'' Nếu đoán không sai, chỉ sợ là nàng.....
''Nam phu nhân nói tình hình này xảy ra ít nhất cũng hơn một tháng rồi, nàng vẫn còn cậy mạnh không muốn tìm thái y, càng gạt Thái tử không cho ngài ấy biết, thật không hiểu nàng nghĩ như thế nào? Bất đắc dĩ nô tài mới bẩm báo cho Hoàng hậu biết.'' Châu Nhi bất đắc dĩ nói.
''Nói như vậy, tình huống này đã có hơn một tháng hả?'' Hoàng hậu vui mừng nhướng mày.
Lộ Tử Nam khó chịu gật đầu, xem ra nàng bệnh không nhẹ.
''Có ai không, mau truyền thái y.'' Hoàng hậu vội vàng hạ chỉ.
''Người nào cần thái y?'' Triệu Hằng đi tới, cau mày hỏi.
''Là Nam phu nhân.'' Châu Nhi cướp lời.
Hắn tức thì khẩn trương: ''Nam Nhi làm sao?'' Hắn đi về phía Lộ Tử Nam, thấy sắc mặt nàng quả thật không tốt, thật ra thì hắn sớm phát hiện nàng khó chịu, nhưng nàng lại khăng khăng mình không có việc gì, hắn cũng theo nàng, vào lúc này lại để cho nàng bệnh thành bộ dáng kia, hắn cũng vì mình sơ sót mà không ngừng tự trách.
''Hoàng nhi, làm sao thì chỉ cần thái y chẩn bệnh qua sẽ biết.'' Hoàng hậu mỉm cười, mặt thần bí.
Hắn không hiểu, nhìn Lộ Tử Nam cảm thấy đau lòng: ''Nhất định là ta không chăm sóc nàng thật tốt, nếu như nàng có thể ở bên cạnh ta thì tốt rồi.''
''Thiếp chỉ cảm thấy có chút không thoải mái thôi, chàng đừng tự trách như vậy.'' Nếu nàng thừa nhận mình có bệnh, nhất định hắn sẽ khóa nàng ở trên giường, thành người bệnh nặng mà tới chăm sóc.
''Nàng luôn không cần ta lo lắng.'' Hắn bất đắc dĩ lắc đầu.
''Thái y đến.'' Châu Nhi nói.
Thái y vừa đến, sau khi hành lễ với Hoàng hậu và Thái tử xong, bắt đầu cách màn trướng bắt mạch cho Lộ Tử Nam.
Chỉ thấy hắn không ngừng gật đầu, vẻ mặt cười hề hề.
Triệu Hằng cảm thấy khó hiểu: ''Thái y?'' Hắn hỏi thăm, có chút không vui.
''Hoàng nhi, con đừng vội, nhất định thái y sẽ cho con một đáp án không tưởng tượng được.'' Thấy biểu tình thái y, Hoàng hậu đủ để xác định suy đoán của mình rồi, chỉ là đối với đứa con luôn luôn thông minh tuyệt đỉnh luôn giỏi quan sát của nàng, lúc này vẫn không nghĩ đến chuyện trên? Nàng lắc đầu không khỏi có chút chỉ trích hắn.
Hắn càng thêm bối rối không hiểu ra sao, Nam Nhi ngã bệnh cũng có quan hệ với đáp án bất ngờ sao: ''Đây là có chuyện gì?''
''Thái tử, chúc mừng, Nam phu nhân có tin vui.'' Thái y cười tuyên bố.
''Cái gì?'' Hắn kinh ngạc.
''Hoàng nhi ngốc, Tử Nam có tin vui, con phải lên cấp làm phụ thân rồi!'' Mặt mày Hoàng hậu hớn hở lặp lại lần nữa.
Lúc này hắn mới thông suốt mừng như điên: ''Nam Nhi có tin vui, Nam Nhi!'' Hắn vọt tới trước mặt Lộ Tử Nam: "Nàng mang thai đứa con của chúng ta.'' Hắn quả thật hưng phấn đến tột đỉnh, hầu như muốn huơ tay múa chân.
''Thiếp mang thai?'' Lộ Tử Nam cũng có chút ngạc nhiên, hoàn toàn không nghĩ tới thân thể mình khó chịu có liên quan đến mang thai, nàng thật quá sơ sót.
''Nam Nhi, từ hôm nay ta muốn đưa nàng trở về Đông cung, để cho ta chiếu cố nàng thật tốt, không, ta muốn làm một tòa cung điện mới cho nàng, chỉ có nàng, ta cùng với những đứa con chưa ra đời của chúng ta, để cho nàng cách xa chuyện thị phi thoải mái tự tại.'' Hắn kích động nói. Hắn sắp được làm cha rồi!
''Hoàng nhi, con đừng quá hưng phấn, chờ cung điện của con xây xong rồi, Tử Nam cũng sinh xong.'' Hoàng hậu cười nói.
''Vậy không sao, cung điện vẫn phải xây, trong thời gian này, Nam Nhi theo ta trở về Đông cung đi, nếu không thể tự mình chăm sóc nàng, ta không thể nào an tâm.'' Hắn chuyển sang Lộ Tử Nam.
Lộ Tử Nam làm khó: ''Thiếp ở nơi này của Mẫu hậu sống rất tốt.....'' Nàng vẫn không muốn trở về Đông cung.
''Cho dù Mẫu hậu cẩn thận chăm sóc nàng thế nào, nếu nàng không ở bên cạnh ta, ta vẫn không ngừng lo cho nàng, nàng nhẫn tâm khiến ta nóng ruột nóng gan vì nàng, không cách nào kết thúc trách nhiệm Thái tử sao?''
''Thiếp.....''
''Trở về Đông cung đi, bây giờ nàng không như ngày trước, đứa bé phải ra đời ở Đông cung, đó là nhà của nó.'' Hắn tiến thêm một bước khuyên bảo.
''Đúng vậy, Tử Nam, không phải Mẫu hậu đuổi con, mà là cần trở về, bây giờ con mang thai long chủng của Thái tử, thân phận không thể tầm thường, mẫu hậu cũng không kham nổi trách nhiệm này.'' Hoàng hậu cố ý nói.
Lộ Tử Nam bất đắc dĩ: ''Muốn thiếp trở về Đông cung cũng được, nhưng Thái tử phải đồng ý với thiếp, không thể tới quá gần thiếp, nếu tới thăm cũng không thể hơn một canh giờ.'' Nàng đưa ra điều kiện, giữ một khoảng cách an toàn.
''Con đây là tội gì?'' Hoàng hậu lắc đầu than thở.
''Mẫu hậu, không sao, chỉ cần Nam Nhi nguyện ý theo con trở về, ở tại nơi con có thể nhìn thấy, nàng đưa ra điều kiện gì con cũng nghe theo.''
''Hai người các con thật là -- ai!'' Hoàng hậu cũng không còn cách nào.
Chỉ cần thấy Nam Nhi có thể bình an ở cạnh hắn, hắn đã rất hài lòng.
Lộ Tử Nam mặc áo xanh, vẻ mặt bình tĩnh gật đầu: ''Đúng, tâm ý Tử Nam đã quyết.'' Vứt bỏ trần tục là lựa chọn duy nhất của nàng, cũng là phương pháp duy nhất tiêu trừ nghiệp chướng.
Lão ni cô gật đầu: ''Nếu đã nghĩ kỹ, lão ni liền động thủ, về sau ngươi sẽ rời xa chuyện trần tục, không còn tình.''
Lòng nàng thắt lại. Nhắm mắt lại, khẽ gật đầu, không còn tình.....
Lão ni cô giơ thế đao* lên, đọc một đoạn kinh Phật xong muốn hạ đao.
* Thế đao: Dao dùng để xuống tóc đi tu.
''Rầm'' vừa vang lên cửa đã bị đạp mở, Triệu Hằng vọt vào, thấy sắc mặt tái nhợt khiếp sợ của Lộ Tử Nam, lại nhìn thế đao chói mắt trong tay lão ni cô, hắn như một thanh kiếm bay lại cướp đoạt thế đao khỏi lão ni cô, lửa giận ngập trời hỏi: ''Nàng thật sự muốn quy y?'' Nắm thế đao trong tay không ngừng phát run.
Nàng thấy vẻ mặt khiếp người của hắn, kinh hãi muốn chạy trốn, hắn tóm lấy nàng: ''Nói cho ta biết, tại sao?'' Hắn giận dữ.
Nàng tránh không thoát: ''Buông tha cho thiếp đi!'' Nàng rơi nước mắt lã chã, ngay lúc cuối cùng nàng quyết tâm lựa chọn thì hắn xuất hiện làm rối loạn tất cả, rối loạn tâm tư của nàng.
''Buông tha nàng? Vậy tại sao nàng lại không buông tha cho ta?'' Hắn kích động nói.
''Đúng vậy đó, Nam phu nhân, ngài ấy vì ngài mà tâm tư quá mệt mỏi, ngài xem ngài đã hành hạ Thái tử đến không còn hình người rồi.'' Tiểu Trụ Tử chạy tới nói.
Nàng nhìn lên đôi mắt che kín tơ máu của hắn, toàn bộ đau khổ đều vì nàng sao: ''Không cần, van cầu chàng quên thiếp đi, thiếp đã quyết định xuống tóc làm ni cô, vứt bỏ hồng trần rồi.''
''Không, ta không cho phép nàng làm như vậy.'' Đôi mắt hắn muốn vỡ ra.
Nàng giãy giụa đẩy hắn ra: ''Nếu ngài còn ép thiếp, đó là muốn bức chết thiếp.'' Nàng xúc động phẫn nộ nói.
''Nếu nói yêu nàng là ép nàng, vậy nàng còn không phải đang ép chính mình sao, nàng thật sự nhìn thấu hồng trần? Nàng thật sự quên được ta?'' Hắn gây sự.
Nàng hốt hoảng lắc đầu: ''Quên được, không quên được thì thiếp chỉ có một con đường chết!''
Hắn nắm chặt nàng: ''Muốn chết ta cùng chết với nàng!''
Nàng hốt hoảng tránh khỏi hắn: ''Không, chàng đi, thiếp không muốn gặp lại chàng.'' Nàng chuyển sang lão ni cô: ''Sư phụ, van ngài lập tức giúp con quy y.'' Nàng nhặt thế đao bị hắn làm rơi trên đất, run rẩy đưa cho lão ni cô.
Hắn lại tiến lên giành lại: ''Ai dám cắt nàng một sợi tóc, Bổn cung lấy mạng người đó!'' Hắn giận dữ nói.
''Chàng quá ngang ngược, cho dù có là Thái tử, cũng không thể ép buộc người khác như vậy.'' Nàng tức giận nói.
''Ta nói lời giữ lời, ai dám động đến nàng, đó là công khai phản nghịch.'' Hắn trừng mắt nhìn lão ni cô.
Tức thì lão ni cô bị dọa, không ngờ người này chính là Thái tử uy trấn toàn quốc, nàng bị dọa sợ đến run rẩy quỳ xuống: ''lão ni không dám làm trái.''
''Nếu ngươi muốn bảo vệ cái am ni cô này, lập tức rời khỏi.'' Hắn chỉ vào lão ni cô.
Tai bay vạ gửi này khiến lão ni cô hoang mang sợ hãi chạy vội ra ngoài.
''Sao chàng có thể nói những lời lẽ đó với người già như vậy?'' Nàng vô cùng tức giận.
Bước chân hắn không ổn định đi về phía nàng: ''Nam Nhi, theo ta trở về, ta muốn nàng ở lại bên cạnh ta.'' Hắn lấy tôn nghiêm của một Thái tử khẩn cầu nàng.
Nàng động dung, nước mắt cuồn cuộn chảy xuống, khóc đến thê thảm: ''Thiếp không thể, hôm nay chàng đã lập Thái tử phi, nên rút lại tâm tư đặt lên người Tân phi mới đúng.'' Nàng vẫn khuyên hắn.
''Nàng nên biết, lập Vương thị làm phi là chuyện ép buộc, trong lòng ta chỉ có nàng, cũng chỉ chứa được nàng.'' Hắn thâm tình nói.
''Không nên nói nữa.'' Nàng sắp không chịu nổi, thật vất vả mới hạ quyết tâm, lại muốn tan rã rồi.
''Không, ta muốn nói, theo ta trở về, ta muốn phế Vương thị lập nàng làm phi.'' Hắn kéo nàng đi.
''Không, chàng buông tay, thiếp sẽ không trở về với chàng, thiếp cũng không cho phép chàng phế Vương Nhu Thủy, nàng không làm gì sai...''
''Ả sai rất nhiều, phạm vào tội lòng dạ nhỏ mọn ghen tị trong Thất đức.''
''Chàng... Nàng mới được phong phi, là chàng cố ý làm khó.'' Nàng chán nản.
''Ả quả thật như thế, lòng dạ ả sắc bén, nàng còn rõ ràng hơn ta.'' Hắn nắm chặt lấy thân thể nàng nói.
Nàng xoay mặt: ''Thiếp không muốn nói chuyện với chàng về nàng, nàng đã là Tân phi của chàng, chàng nên trở về chăm sóc cho nàng thật tốt mới đúng.''
''Không, người ta muốn chăm sóc là nàng...''
''Thiếp có Bồ Tát chăm sóc, chàng có thể yên tâm.'' Vẻ mặt nàng kiên định lắc đầu.
Hắn bị đả kích: ''Nàng vẫn cố chấp làm bạn thanh đăng?''
Nàng hít sâu một hơi, kiên quyết gật đầu.
Hắn kinh ngạc bi thương, thân thể không ngừng lung lay, một hơi đi lên, trước mặt mọi người phun một ngụm máu tươi.
''Thái tử!'' Tiểu Trụ Tử kinh hãi, vội vàng tiến lên.
Nàng thấy hắn phun máu tươi, văng đến người nàng, đột nhiên biến sắc: ''Thái tử....." Sau khi ngạc nhiên nàng chạy về phía hắn.
Hắn không ngừng quỳ một chân trên đất.
''Tội gì chàng phải như vậy?'' Nàng rơi lệ khổ sở nói, đau lòng vì hắn.
Hắn run rẩy vươn tay vuốt mái tóc dài của nàng: ''Ta thích vuốt mái tóc xanh này, rất nhiều đêm, ta thỏa mãn vỗ về ngửi mùi hương của nó khi nàng ngủ.....'' Hắn suy yếu, không ngừng ho khan.
''Thiếp.....'' Nàng nên làm thế nào?
''Nam phu nhân, nô tài van ngài, nếu ngài thật sự cạo đầu, nô tài đảm bảo không quá ba ngày, nhất định Thái tử sẽ bỏ mạng.'' Tiểu Trụ Tử nói.
Hắn lại dùng lực ho mấy cái, máu tươi đầm đìa.
''Thái tử, chàng cần thái y!'' Nàng kinh hoảng lau máu cho hắn.
Hắn đau xót cấp bách bắt được tay nàng: ''Y dược uổng công, ta cần chính là nàng.''
''Đúng vậy, Thái tử bị tâm bệnh, tâm bệnh thì cần tâm dược.'' Tiểu Trụ Tử làm chủ nói.
''Nhưng.....'' Chuyện nàng sợ hãi.....
Tiểu Trụ Tử biết sự lo lắng của nàng: ''Nam phu nhân, ngài không rời đi, có lẽ thời gian Thái tử bình an vô sự sống lâu một chút, nhưng nếu ngài vừa ly khai, không quá ba ngày ngài ấy liền mất mạng..... Tất cả chỉ có một con đường, không bằng ngài quý trọng tất cả, đi một bước tính một bước, dù sao tận cùng bên trong đều có ông trời an bài.'' Hắn đơn giản nói rõ.
Hơi suy nghĩ, nàng vui buồn lẫn lộn, Thái tử thâm tình như vậy là may mắn của nàng, cũng là bất hạnh, ở trong cảm giác may mắn và bất hạnh luôn cảm thấy mờ mịt, nên đi như thế nào? Nên làm như thế nào? Nàng hoàn toàn mất chủ trương.
''Nam Nhi, nếu nàng cố ý làm ni, ta không ngăn cản nàng nữa.'' Vẻ mặt hắn đau thương nói.
Nàng hoang mang nhìn hắn, đáy lòng không chút cảm giác.
Hắn đã không còn tức giận, được Tiểu Trụ Tử đỡ dậy: ''Ta quyết định cũng cạo đầu làm tăng, cùng nàng tâm linh làm bạn.''
Hắn trầm tĩnh được Tiểu Trụ Tử đỡ, muốn ra khỏi am Bạch Từ.
''Đừng đi.'' Nàng hồi hồn từ trong khiếp sợ, đuổi theo.
Hắn thống khổ nhìn nàng không nói một câu.
Nàng biết hắn nói thật, hắn thực sự sẽ cạo đầu làm tăng vì nàng. Người tôn quý như vậy, nguyện ý vì nàng vứt bỏ tất cả danh lợi quyền vị, nàng quyết tâm đóng lại cửa lòng, lại vừa mạnh mẽ bị phá tan. Nàng ôm lấy hắn: ''Thiếp đồng ý chàng, thiếp không xuống tóc làm ni cô, chàng cũng đừng làm chuyện điên rồ vì thiếp nữa.'' Nàng khó đến thê lương.
Vốn là khuôn mặt tuyệt vọng, lộ ra vui sướng, trở tay ôm chặt nàng: ''Nàng nói thật sao?'' Hắn muốn xác định lần nữa.
''Thật.'' Nàng khóc nói.
''Nam Nhi.'' Hắn thở ra một hơi thật dài, hắn cho là bọn họ lại vô duyên: ''Chúng ta trở về.'' Hắn lôi kéo nàng vội vã rời khỏi nơi này, sợ ở lâu thêm một khắc nàng sẽ hối hận không muốn đi nữa.
''Về đâu?'' Nàng đau lòng hỏi.
''Đương nhiên là trở về Đông cung.'' Hắn đương nhiên nói.
Đông cung? Nàng rõ ràng biết hắn lập Vương Nhu Thủy làm phi, Vương Nhu Thủy không dung được nàng, nàng không muốn phá hoại hài hòa của Đông cung, mà còn thân cận với Thái tử quá: ''Thiếp không trở về Đông cung.''
''Cái gì?'' Hắn giật mình.
''Thiếp đồng ý với chàng không xuất gia, cũng không có đồng ý trở về Đông cung với chàng, thiếp muốn trở về nhà của mình.''
''Về Lộ phủ? Không được!'' Hắn quả quyết không cho.
''Tại sao không được?'' Nàng không hiểu, trở về nhà mình là an bài tốt nhất, vì sao hắn tức giận?
Hắn thở dài: ''Nàng là người của Đông cung ta, càng là ái thiếp của ta, nếu như tùy ý nàng trở về phủ, thì gặp người như thế nào? Huống chi nếu như nàng về Lộ phủ, về sau chúng ta gặp mặt rất bất tiện, không ổn.''
''Không ổn? Ai! Nhưng trở về Đông cung càng thêm không ổn.'' Nàng lắc đầu.
''Nếu như nàng lo lắng Vương thị, ta đã dạy dỗ qua ả, tin tưởng không dám càn rỡ với nàng nữa, an tâm theo ta trở về Đông cung đi!''
''Không, ọe --'' Nàng nôn khan, rất không thoải mái.
Hắn kinh hãi: ''Xảy ra chuyện gì?'' Đưa tay đỡ nàng lo lắng không thôi.
Nàng nhuận nhuận khí: ''Không biết, không có chuyện gì.'' Gần đây nàng thường như thế.
''Sao lại không sao, nhìn sắc mặt nàng tái nhợt, nhất định ngã bệnh.'' Mặt hắn lo lắng.
''Lập tức sẽ tốt, chàng đừng lo lắng.'' Nàng miễn cưỡng lộ ra một nụ cười, trên thực tế nàng cảm thấy cực kỳ không thoải mái, nhưng nàng không muốn làm cho hắn lo lắng.
Hắn không an tâm: ''Thật sao, chúng ta hồi cung, lập tức kêu thái y bắt mạch cho nàng.''
Nàng bất đắc dĩ: ''Thiếp quyết không về Đông cung.'' Nàng vẫn kiên trì.
Lồng ngực hắn phập phồng một hồi, sắc mặt lạnh lẽo: ''Không nên càn quấy.''
''Thiếp tuyệt đối không trở về Đông cung.'' Nàng xoay mặt.
Hắn hé miệng: ''Ài! Không trở về Đông cung, ta cũng không đồng ý cho nàng trở về Lộ phủ, ta đang bảo vệ nàng đó!'' Hắn nhẹ lời.
''Ở Đông cung chàng có thể bảo vệ được thiếp sao?''
Trong lòng hắn như bị nhéo một cái: ''Đúng, nàng nói không sai, ta không bảo vệ tốt cho nàng.'' Hắn hết sức uể oải.
Nàng thở dài: ''Thiếp không có ý này, thiếp chỉ cảm thấy trở lại Đông cung sẽ hít thở không thông, gần gũi chàng quá sẽ khiến thiếp hoảng sợ.....''
Hắn dùng sức ôm chặt nàng: ''Ta hiểu, ta cũng không nhẫn tâm nhìn thấy nàng sống trong sợ hãi, nhưng nàng yên tâm, ta nhất định có thể rửa sạch ám ảnh trong lòng nàng, chỉ cần nàng tin tưởng ta, cho ta thêm chút thời gian để chứng minh.''
''Chàng vẫn chưa từ bỏ ý định.'' Nàng thở dài nói.
''Vĩnh viễn ta cũng sẽ không chết tâm, nhất định phải chứng minh nàng vô tội, không tại sao, chỉ vì muốn thấy nàng nở nụ cười thật sự.''
Nàng không ngừng rơi lệ, nói không ra lời, chỉ có thể lắc đầu nguầy nguậy.
Tiểu Trụ Tử thấy thế, đầu óc suy nghĩ một chút liền đề nghị: ''Nếu Nam phu nhân kiên trì không trở về Đông cung, mà Thái tử lại không yên lòng Nam phu nhân về Lộ phủ, không bằng đưa Nam phu nhân đến nơi của Hoàng hậu đi, nhất định Hoàng hậu sẽ đối xử tử tế với Nam phu nhân, lại nói Nam phu nhân ở đó, nếu Vương quý phi muốn gây phiền phức, ít nhiều cũng có cố kỵ.''
''Chủ ý này không tệ, Nam Nhi không có ý kiến chứ?'' Triệu Hằng cảm thấy có thể thực hiện, nên hỏi nàng.
Nàng cau mày, trên thực tế nàng chỉ muốn trở về bên cạnh cha mẹ, nhưng mắt thấy Thái tử chắc chắn không cho phép: ''Ai! Được rồi.'' Tạm thời cũng chi có thể như thế.
*****
''Ọe --'' Sáng sớm thức dậy Lộ Tử Nam không ngừng nôn khan, cực kỳ khó chịu, không phải nàng ngã bệnh thật chứ? Ách..... Ọe --
Lúc này nàng muốn phun mật luôn rồi.
''Nam phu nhân, Hoàng hậu tới thăm ngài, ngài vẫn không thoải mái sao?'' Châu Nhi đi vào thông báo, thấy sắc mặt nàng trắng bệch không ngừng nôn mửa, kinh hãi vội vàng tiến lên vỗ vỗ lưng nàng để cho nàng nhuận khí.
''Ta -- Hoàng hậu giá lâm, Tử Nam --'' Nàng nhìn thấy Hoàng hậu xuất hiện trước mặt nàng rồi, vội vàng muốn ngồi dậy.
''Không cần đa lễ, nghe Châu Nhi nói con bị bệnh, cố ý tới thăm.'' Hoàng hậu muốn nàng nằm lại lên giường, không cần hành lễ.
''Châu Nhi thật là lắm miệng.'' Nàng không vui liếc mắt nhìn Châu Nhi.
Châu Nhi vội vàng cúi đầu, le lưỡi.
''Con cũng đừng trách Châu Nhi, bây giờ con còn ở trong cung của ai gia, nếu không chăm sóc cho con thật tốt, Thái tử biết sẽ tìm ai gia hưng sư vấn tội.'' Hoàng hậu cười nói.
''Con không sao.'' Nàng vừa nói xong, lại không nhịn được cúi đầu muốn nôn mửa.
''Còn nói không có việc gì!" Châu Nhi lầm bầm vội vàng mang cho nàng ly trà sâm.
Nàng nghe thấy hương vị trà sâm lập tức nôn khan một trận: ''Mang đi, mau mang đi!'' Nàng vội vàng đẩy chén sâm Châu Nhi mang tới ra.
''Dạ dạ dạ.'' Châu Nhi cảm thấy khó hiểu, tranh thủ mang trà sâm cách xa nàng một chút: ''Ngài sao rồi? Sao dạo này bất cứ thứ gì cũng buồn nôn vậy?''
Nàng khó chịu thở ra một hơi.
Hoàng hậu nhìn nàng chằm chằm, cuối cùng lộ ra nụ cười: ''Con gặp tình trạng này bao lâu rồi?'' Nếu đoán không sai, chỉ sợ là nàng.....
''Nam phu nhân nói tình hình này xảy ra ít nhất cũng hơn một tháng rồi, nàng vẫn còn cậy mạnh không muốn tìm thái y, càng gạt Thái tử không cho ngài ấy biết, thật không hiểu nàng nghĩ như thế nào? Bất đắc dĩ nô tài mới bẩm báo cho Hoàng hậu biết.'' Châu Nhi bất đắc dĩ nói.
''Nói như vậy, tình huống này đã có hơn một tháng hả?'' Hoàng hậu vui mừng nhướng mày.
Lộ Tử Nam khó chịu gật đầu, xem ra nàng bệnh không nhẹ.
''Có ai không, mau truyền thái y.'' Hoàng hậu vội vàng hạ chỉ.
''Người nào cần thái y?'' Triệu Hằng đi tới, cau mày hỏi.
''Là Nam phu nhân.'' Châu Nhi cướp lời.
Hắn tức thì khẩn trương: ''Nam Nhi làm sao?'' Hắn đi về phía Lộ Tử Nam, thấy sắc mặt nàng quả thật không tốt, thật ra thì hắn sớm phát hiện nàng khó chịu, nhưng nàng lại khăng khăng mình không có việc gì, hắn cũng theo nàng, vào lúc này lại để cho nàng bệnh thành bộ dáng kia, hắn cũng vì mình sơ sót mà không ngừng tự trách.
''Hoàng nhi, làm sao thì chỉ cần thái y chẩn bệnh qua sẽ biết.'' Hoàng hậu mỉm cười, mặt thần bí.
Hắn không hiểu, nhìn Lộ Tử Nam cảm thấy đau lòng: ''Nhất định là ta không chăm sóc nàng thật tốt, nếu như nàng có thể ở bên cạnh ta thì tốt rồi.''
''Thiếp chỉ cảm thấy có chút không thoải mái thôi, chàng đừng tự trách như vậy.'' Nếu nàng thừa nhận mình có bệnh, nhất định hắn sẽ khóa nàng ở trên giường, thành người bệnh nặng mà tới chăm sóc.
''Nàng luôn không cần ta lo lắng.'' Hắn bất đắc dĩ lắc đầu.
''Thái y đến.'' Châu Nhi nói.
Thái y vừa đến, sau khi hành lễ với Hoàng hậu và Thái tử xong, bắt đầu cách màn trướng bắt mạch cho Lộ Tử Nam.
Chỉ thấy hắn không ngừng gật đầu, vẻ mặt cười hề hề.
Triệu Hằng cảm thấy khó hiểu: ''Thái y?'' Hắn hỏi thăm, có chút không vui.
''Hoàng nhi, con đừng vội, nhất định thái y sẽ cho con một đáp án không tưởng tượng được.'' Thấy biểu tình thái y, Hoàng hậu đủ để xác định suy đoán của mình rồi, chỉ là đối với đứa con luôn luôn thông minh tuyệt đỉnh luôn giỏi quan sát của nàng, lúc này vẫn không nghĩ đến chuyện trên? Nàng lắc đầu không khỏi có chút chỉ trích hắn.
Hắn càng thêm bối rối không hiểu ra sao, Nam Nhi ngã bệnh cũng có quan hệ với đáp án bất ngờ sao: ''Đây là có chuyện gì?''
''Thái tử, chúc mừng, Nam phu nhân có tin vui.'' Thái y cười tuyên bố.
''Cái gì?'' Hắn kinh ngạc.
''Hoàng nhi ngốc, Tử Nam có tin vui, con phải lên cấp làm phụ thân rồi!'' Mặt mày Hoàng hậu hớn hở lặp lại lần nữa.
Lúc này hắn mới thông suốt mừng như điên: ''Nam Nhi có tin vui, Nam Nhi!'' Hắn vọt tới trước mặt Lộ Tử Nam: "Nàng mang thai đứa con của chúng ta.'' Hắn quả thật hưng phấn đến tột đỉnh, hầu như muốn huơ tay múa chân.
''Thiếp mang thai?'' Lộ Tử Nam cũng có chút ngạc nhiên, hoàn toàn không nghĩ tới thân thể mình khó chịu có liên quan đến mang thai, nàng thật quá sơ sót.
''Nam Nhi, từ hôm nay ta muốn đưa nàng trở về Đông cung, để cho ta chiếu cố nàng thật tốt, không, ta muốn làm một tòa cung điện mới cho nàng, chỉ có nàng, ta cùng với những đứa con chưa ra đời của chúng ta, để cho nàng cách xa chuyện thị phi thoải mái tự tại.'' Hắn kích động nói. Hắn sắp được làm cha rồi!
''Hoàng nhi, con đừng quá hưng phấn, chờ cung điện của con xây xong rồi, Tử Nam cũng sinh xong.'' Hoàng hậu cười nói.
''Vậy không sao, cung điện vẫn phải xây, trong thời gian này, Nam Nhi theo ta trở về Đông cung đi, nếu không thể tự mình chăm sóc nàng, ta không thể nào an tâm.'' Hắn chuyển sang Lộ Tử Nam.
Lộ Tử Nam làm khó: ''Thiếp ở nơi này của Mẫu hậu sống rất tốt.....'' Nàng vẫn không muốn trở về Đông cung.
''Cho dù Mẫu hậu cẩn thận chăm sóc nàng thế nào, nếu nàng không ở bên cạnh ta, ta vẫn không ngừng lo cho nàng, nàng nhẫn tâm khiến ta nóng ruột nóng gan vì nàng, không cách nào kết thúc trách nhiệm Thái tử sao?''
''Thiếp.....''
''Trở về Đông cung đi, bây giờ nàng không như ngày trước, đứa bé phải ra đời ở Đông cung, đó là nhà của nó.'' Hắn tiến thêm một bước khuyên bảo.
''Đúng vậy, Tử Nam, không phải Mẫu hậu đuổi con, mà là cần trở về, bây giờ con mang thai long chủng của Thái tử, thân phận không thể tầm thường, mẫu hậu cũng không kham nổi trách nhiệm này.'' Hoàng hậu cố ý nói.
Lộ Tử Nam bất đắc dĩ: ''Muốn thiếp trở về Đông cung cũng được, nhưng Thái tử phải đồng ý với thiếp, không thể tới quá gần thiếp, nếu tới thăm cũng không thể hơn một canh giờ.'' Nàng đưa ra điều kiện, giữ một khoảng cách an toàn.
''Con đây là tội gì?'' Hoàng hậu lắc đầu than thở.
''Mẫu hậu, không sao, chỉ cần Nam Nhi nguyện ý theo con trở về, ở tại nơi con có thể nhìn thấy, nàng đưa ra điều kiện gì con cũng nghe theo.''
''Hai người các con thật là -- ai!'' Hoàng hậu cũng không còn cách nào.
Chỉ cần thấy Nam Nhi có thể bình an ở cạnh hắn, hắn đã rất hài lòng.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook