Hoàng Lan Trong Mưa
-
Chương 10: Chúc mừng sinh nhật mẹ!
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Nắng chiều thưa thưa, dưới đường dòng người và xe cộ vẫn đi lại tấp lập, sau lớp cửa kính, tiếng còi xe chỉ còn nghe bim… bíp…
Bảo Nhi vẫn lặng im.
“Để anh gọi cho em ly khác nhé!” Hoàng Nam không chịu nổi, lên tiếng trước.
“Không cần đâu! Anh muốn nói gì thì nói đi!”
Bảo Nhi nói nhanh, mặt hơi cúi xuống.
“Hình như em phản ứng hơi mạnh, thực ra anh đến đón là vì mẹ em nhờ anh! Em không nghĩ là anh thích em đấy chứ?” Hoàng Nam kiêu ngạo nói.
“Nhưng mà anh đang cản trở chuyện của chúng tôi!” Bảo Nhi nhìn thẳng vào mặt Hoàng Nam.
Con nhãi này! Cô có nhất thiết phải nói thẳng thế không?
“Em yêu cậu ta vậy sao?!” Hoàng Nam cũng hỏi thẳng.
“Từ nhỏ tôi đã là đứa trẻ không cha, tôi và anh ấy cùng lớn lên, cùng đi học. Anh ấy là người duy nhất khiến tôi cảm thấy mình được che chở, cảm thấy hạnh phúc. Nhưng mẹ tôi lại không thích anh ấy, tôi đang cố thuyết phục mẹ, việc anh xuất hiện khiến mọi chuyện càng trở nên phức tạp!”
Bảo Nhi nhìn ra ngoài phố, lại nhìn về phía cổng trường, cô quay lại thấy Hoàng Nam vẫn im lặng. Hai bàn tay nhỏ bé lại đan ở trong lòng, hai ngon tay cái khẽ cọ xát vào nhau, Bảo Nhi nói khe khẽ.
“Tôi may mắn có anh ấy ở bên cạnh, tôi không muốn cuộc sống của hai chúng tôi bị xáo trộn. Tôi biết mẹ tôi nhờ anh đến đón tôi, chỉ vì mẹ không muốn tôi đi cùng anh ấy. Tôi không muốn làm mẹ buồn, tôi chỉ có một mình mẹ thôi nhưng tôi tin sau này mẹ sẽ hiểu cho hai chúng tôi. Vì thế, xin anh đừng đến nữa!”
Bảo Nhi nói bằng nửa giọng khẩn cầu, thực ra ngay từ khi mẹ phản đối chuyện của cô ấy với tôi, Bảo Nhi đã liên tiếp đối mặt với lo lắng. Lần thứ nhất cô ấy đã đấu tranh bằng việc thức trắng đêm để vẽ lại hình ảnh của hai chúng tôi. Trên thế gian này mỗi người chỉ có một người mẹ, một người cha. Nhưng Bảo Nhi còn thiệt thòi hơn, cô ấy không biết mặt cha mình là ai.
Mười hai tuổi những ký ức bắt đầu in sâu và hình thành nhân cách của một cô gái thì đã ở bên cạnh tôi, mỗi khi cô ấy buồn tôi là bờ vai duy nhất để cô ấy khóc.
Hoàng Nam nét mặt trở về vẻ điềm đạm.
“Thực ra cậu ta mới là người may mắn, được lớn lên bên một cô bé như em! Anh thấy mình thật ganh tị với cậu ta!”
“Ganh tị, người như anh mà cũng biết ganh tị sao? ”
Bảo Nhi nghĩ loáng thoáng, nhưng nhìn cái vẻ mặt anh ta buồn buồn cũng có chút đáng thương, đành thu cặp mắt tròn xoe lắng nghe.
“Năm anh mười lăm tuổi mẹ anh mất! Anh theo ba về Việt Nam. Xung quanh anh luôn có một đống người, nhưng đến một người bạn chân thành cũng không có! Họ chơi với anh chỉ vì tiền, vì đàn đúm mà thôi!”
Ánh mắt Hoàng Nam rơi vào trong nắng, nơi ấy trong tầng không vô định, hình ảnh của Nhã Tâm cười tươi tắn mờ ảo thoáng hiện ra.
Bảo Nhi nhìn vẻ mặt ấy của hắn, trong lòng cũng sinh ra một phần cảm thông:
“Xin lỗi anh! Em không cố ý.”
Hoàng Nam hơi giật mình, thực sự đã nhìn lại vẻ mặt của Bảo Nhi, xem ra phía sau con người bướng bỉnh của cô ta còn một con người khác. Đúng rồi, là con người tươi tắn dịu dàng sau xe của tên đó. Hắn chìa tay ngang qua bàn cười nói:
“Anh mới là người phải xin lỗi! Chúng ta bắt đầu làm bạn nhé!”
Bảo Nhi có chút lưỡng lự trả lời:
“Được thôi nếu sau này anh không phá ngang vào chuyện của chúng tôi nữa!”
Hoàng Nam vẫn giữ nguyên bàn tay ở giữa bàn, cười yếu ớt.
“Nếu em sợ bị mẹ mắng anh có thể làm xe ôm miễn phí của em!”
Bảo Nhi không bắt tay, chỉ thoáng cười:
“Không cần đâu, nếu mẹ không cho đi cùng, tôi sẽ đi bằng xe buýt!”
Hoàng Nam nhăn mặt thu tay về nói:
“Mới em giờ lại tôi rồi!”
Bảo Nhi che miệng cười:
“Để lần sau đi! Tôi chưa quen.”
Nắng lang thang ở cuối trời, cuối cùng tôi cũng tan học, vội vã tôi đi lấy xe như thường ngày. Ra đến cổng còn đang nhìn quanh xem Bảo Nhi đã về chưa.
Òa…
Cô ấy chợt chui ra từ phía sau, hai tay cầm hai xiên hồ lô đường, chìa một xiên sát miệng tôi. Tôi cắn một viên, hồ lô đường trên phố Quan Hoa ngọt ngọt, mềm mềm. Tôi ngây ngốc nhìn cô ấy, miên man nghĩ : Hồ ly chắc cũng chỉ đẹp nhường này thôi!
Bảo Nhi nheo mày, miệng còn ngậm hồ lô phồng phồng hỏi:
“Anh đang nghĩ gì đấy?”
Tôi cười tan chảy:
“Không có!”
“Có!”
“Em chờ anh lâu không?” Tôi hỏi lái đi.
Bảo Nhi gật gật.
“Mình về thôi em!”
Trên đường với chúng tôi chỉ còn là ánh sáng.
“Há miệng ra em cho anh một cái nữa!”
“Anh nhường em đấy!”
“Em sẽ thành heo mất! Anh sẽ ghét em cho mà xem!”
“Em thành lu cũng không sao! Anh đảm bảo đấy!.”
“Anh nhớ đấy!” Bảo Nhi đánh mấy cái vào lưng tôi.
“Lu á! Ôi kinh chết mất!”
“Ha ha ha…”
“…”
Chiếc xe lẳng lặng đi sau chúng tôi dần tự cắt đuôi, tên lái xe càu nhàu:
“Có chuyện gì vui đến thế sao…” Hắn buồn bực rẽ phải, đi thẳng về nhà.
Nắng cứ trôi mãi, Bảo Nhi dựa vào lưng tôi thủ thỉ:
“Lúc chiều em gặp Hoàng Nam!”
“Ừ!” Tôi mỉm cười.
“Thực ra anh ta cũng không đáng ghét lắm!”
Tôi cười nói theo tiếng gió u… u…
“Có những người tuy giàu có nhưng lại không có bạn thân, nhìn vẻ ngoài kiêu ngạo, thực chất nội tâm của họ cũng không khác chúng ta đâu em!”
“Anh bênh anh ta đấy à!” Bảo Nhi phồng má.
Tôi cười giòn tan:
“Không có! Sao anh lại bênh anh ta được chứ.”
“À phải rồi, cái chị tóc đen dài ấy! Em thấy chị ấy nhìn anh rất lạ.”
“Tóc đen dài?” Tôi thắc mắc.
“Chị học cùng lớp với anh í!”
“À, Phương Thảo. Anh mới quen bạn ấy!”
“Anh thật là, bạn cùng lớp mà một năm rồi mới quen.” Bảo Nhi cười áp má vào lưng tôi. Cô ấy có vẻ đăm chiêu.
Tôi trêu:
“Khai thật đi! Có phải em đang ghen không?”
“Không có!”
Tôi đón gió về trong niềm hân hoan. Bóng cây hoàng lan đã che ánh đèn đêm.
“Mai gặp anh!” Bảo Nhi vui mừng chào tôi về.
“Bảo Nhi à!” Tôi hơi phân vân. “Sáng mai em đi với Hoàng Nam nhé! Chiều anh đón em về.”
Bảo Nhi thẫn thờ, mặt đỏ dần nên. Cô ấy không nói gì đã bỏ đi thẳng vào nhà. Tôi gọi với theo:
“Em giận anh à?”
Bảo Nhi không trả lời, tôi đứng lặng ở đó, tự vấn trong lòng, có lẽ tôi không nên nói như vậy.
Nhưng, tôi lại không muốn Bảo Nhi khó xử.
Cả buổi tối tôi cứ bần thần, gọi điện thoại Bảo Nhi cũng không nghe máy. Trời càng lúc càng lạnh, tôi ôm cái gối khẽ hé cửa kính nhìn sang phòng cô ấy.
Kẹt…
Là em Sương, nó nhón chân chui vào trong chăn, vẻ mặt nghiêm trọng nói với tôi.
“Sắp đến sinh nhật mẹ rồi! Anh nghĩ ra quà gì tặng mẹ chưa?”
Tôi xoa đầu nó, nó hất tay tôi ra nhăn mặt bảo:
“Đừng xoa đầu em như con nít thế!”
Tôi cười gượng gạo, cảm thấy bản thân mình bị bỏ rơi, đúng là nó cũng bắt đầu lớn rồi, nhưng nó lớn mấy thì trong mắt tôi nó vẫn rất bé nhỏ.
“Anh chưa nghĩ ra nữa! Em có sáng kiến gì không?”
Hai cặp nhãn lồng của nó được thể đảo đi đảo lại, nó vén chăn kề sát tai tôi nói nhỏ:
“…”
Tôi lườm nó hỏi chắc một câu:
“Em chắc làm được chứ?”
Nó phụng phịu:
“Em lo lắng lên mới qua bàn với anh nhờ giúp!”
“Ha ha ha…” Tôi cười át nó.
Nó lại xoay xoay hai cặp nhãn lồng đen láy, tôi thấy thương thương lại toan xoa đầu nó, nhưng kịp nhớ ra nó không thích xoa đầu. Tôi cười động viên:
“Thôi được rồi anh sẽ giúp em!”
Nó cười toe toét, chuẩn bị phát ra hoa ngữ. Tôi nghiêm mặt nhìn, nó đành xị mặt cười khì khì mở cửa trở về phòng.
Tôi miên man nghĩ xem mình nên tặng mẹ món quà gì, nghĩ mãi cũng chưa ra, tôi thiếp dần vào giấc ngủ lúc nào cũng không hay.
Sáng sớm hôm sau vì không muốn Bảo Nhi bị mẹ mắng tôi quyết tâm đi sớm hơn. Buổi chiều về cùng tôi Bảo Nhi có vẻ vẫn giận lắm, cô ấy không nói gì trên suốt đường về. Lúc đứng trước bục cửa – nơi cô ấy vẫn vẫy tay chào tôi mỗi ngày, cô ấy mới dừng lại, định nói gì đó nhưng không nói được ra lời, vẻ mặt rất buồn cô ấy bước vào nhà. Tôi biết cô ấy hiểu lòng tôi, tôi cũng yên tâm ra về.
Em Sương cũng được nghỉ sớm, từ lúc về tới nhà nó đã đóng chặt cửa để làm món quà đặc biệt tặng sinh nhật mẹ. Tôi tâm tư trĩu nặng muốn vào làm phiền nó một chút.
Cộc… cộc…
Tôi gõ cửa, một lúc nó mới hé mắt ra khe cửa bí hiểm nói:
“Anh chưa được xem, khi nào cần trợ giúp em sẽ gọi!”
Tôi chưng hửng, đành buồn bã về phòng mình.
Sang hôm sau nữa tôi vẫn quyết định đi thật sớm, thực sự thì tôi cũng không đành nhìn Bảo Nhi đi xe của Hoàng Nam.
Buổi hôm đó Bảo Nhi cương quyết đi bộ ra trạm xe buýt. Lúc về cô ấy dựa vào lưng tôi không nói, tôi ngẩng mặt lên đón gió, lòng nhói đau.
Em Sương vẫn mài mê với món quà tặng mẹ, tôi cũng không làm phiền nó. Tôi về phòng thay đồ rồi vội đi làm thêm.
Lúc trở về trời đã khuya lắm, đèn phố chỉ còn thưa thớt. Tôi lười nhác ngắm những cửa sổ đã tắt ánh đèn, ở đó duy nhất chỉ còn một khung cửa sổ còn ánh sáng, tà áo mỏng manh ôm bờ vai gầy chờ đợi. Tôi xót ruột vội lôi điện thoại ra gọi.
Bảo Nhi bắt máy, ánh mắt tập trung cả vào chỗ tôi đứng:
“Em chưa ngủ sao?”
“Em không ngủ được!”
“Em còn giận anh à?”
“Không có!”
Tôi nghe trong giọng nói khe khẽ ấy là chút nghẹ ngào.
“Em đi ngủ đi mai còn đi học sớm.”
Tôi bỏ điện thoại xuống, mắt không rời khỏi cô ấy.
“Anh ngủ ngon!” cô ấy cố nói những câu cuối trước khi tắt máy.
“Ngủ ngon!” Tôi khẽ nói.
Sáng sớm hôm sau tôi còn đang lục đục chuẩn bị sách vở, em Sương đã đẩy cửa phi vào phòng tôi, mắt nó lia láu, nó thủ thỉ vào tai tôi:
“Chiều anh nói chị Bảo Nhi sang sớm nha! Em có chuyện muốn nhờ chị ấy.”
Tôi còn chưa đồng ý nó đã chạy tót ra ngoài, tôi chỉ còn biết lắc đầu.
Hôm nay gió mùa Đông Bắc thổi về, trời lạnh đến sởn gai ốc, tôi khoác chiếc áo Jacket dắt xe ra cổng, đã thấy Bảo Nhi đeo cái cặp da bé bé xinh xinh đang đi đi lại lại ở đó. Cô ấy cười như thể trời không phải mùa đông, một tay đỡ cánh cồng, tay còn lại dìu xe giúp tôi ra ngoài.
“Anh đi sớm thế, lại định trốn em đúng không!”
“Làm gì có!” Tôi cười biện minh. “Em hết giận anh rồi à!”
Bảo Nhi nghiêm mặt:
“Anh đừng tường bở, em đi cũng là để bàn chuyện mua quà sinh nhật cho mẹ.”
Mẹ. Cô ấy gọi thật thân thiết khiến tôi cũng cảm thấy vui.
“À phải rồi, chiều nay em được nghỉ phải không? Sương nó nhờ anh nói với em, nó muốn em giúp làm quà sinh nhật cho mẹ.”
Bảo Nhi tò mò:
“Quà gì vậy anh?”
“Nó không cho anh biết!”
Bảo Nhi ngạc nhiên:
“Bí mật vậy sao?”
“Thế em nghĩ ra nên mua quà gì chưa?”
Cô ấy làm vẻ bí hiểm:
“Bí mật chưa nói cho anh biết được!”
“Nãy em nói là bàn với anh mà!” Tôi nhăn nhó không cam tâm.
“Nhưng giờ em đổi ý rồi!”
Tôi chưng hửng, cả ngày hôm ấy tôi chưng hửng vì đến chiều cả Bảo Nhi lẫn em Sương đều lén lút làm gì đó trong phòng, tôi bị cách li triệt để, đủ thấy con bé này đang rất kỳ công chuẩn bị quà cho mẹ. Hôm trước lúc ghé tai tôi nó bảo muốn tổ chức sinh nhật cho mẹ, tôi không tin, nhưng nhìn nó có vẻ thành khẩn nên tôi hứa sẽ giúp, ai dè giờ đến cả tôi nó cũng cho ra rìa.
Tôi cũng không tò mò lâu bởi tôi cũng chưa biết nên mua quà gì cho mẹ, gió lạnh thổi vào từ cửa sổ đang khép hờ. Tôi dột nhiên thấy nhớ ngoại, vào mùa này năm ngoái tôi và ngoại còn đang làm bánh mè gừng, ngoại choàng cái khăn thổ cẩm ngang mái tóc đã bạc gần hết, đổ bột vào khuôn để làm bánh.
Tôi tự nhiên lại liên tưởng đến mẹ, cuối cùng thì tôi cũng đã nghĩ ra nên mua tặng mẹ cái gì. Tôi phi xe ra ngoài phố, trong đầu đã mất hút cái bí mật của em Sương.
Gió mùa lạnh buốt cũng không cản trở được tôi lướt trên phố. Mai là sinh nhật mẹ, ngày mai là chủ nhật, ngày Thiên Chúa xuống thế, với tôi đó là ngày mẹ giáng trần để chúng tôi được yêu thương.
Nắng chiều thưa thưa, dưới đường dòng người và xe cộ vẫn đi lại tấp lập, sau lớp cửa kính, tiếng còi xe chỉ còn nghe bim… bíp…
Bảo Nhi vẫn lặng im.
“Để anh gọi cho em ly khác nhé!” Hoàng Nam không chịu nổi, lên tiếng trước.
“Không cần đâu! Anh muốn nói gì thì nói đi!”
Bảo Nhi nói nhanh, mặt hơi cúi xuống.
“Hình như em phản ứng hơi mạnh, thực ra anh đến đón là vì mẹ em nhờ anh! Em không nghĩ là anh thích em đấy chứ?” Hoàng Nam kiêu ngạo nói.
“Nhưng mà anh đang cản trở chuyện của chúng tôi!” Bảo Nhi nhìn thẳng vào mặt Hoàng Nam.
Con nhãi này! Cô có nhất thiết phải nói thẳng thế không?
“Em yêu cậu ta vậy sao?!” Hoàng Nam cũng hỏi thẳng.
“Từ nhỏ tôi đã là đứa trẻ không cha, tôi và anh ấy cùng lớn lên, cùng đi học. Anh ấy là người duy nhất khiến tôi cảm thấy mình được che chở, cảm thấy hạnh phúc. Nhưng mẹ tôi lại không thích anh ấy, tôi đang cố thuyết phục mẹ, việc anh xuất hiện khiến mọi chuyện càng trở nên phức tạp!”
Bảo Nhi nhìn ra ngoài phố, lại nhìn về phía cổng trường, cô quay lại thấy Hoàng Nam vẫn im lặng. Hai bàn tay nhỏ bé lại đan ở trong lòng, hai ngon tay cái khẽ cọ xát vào nhau, Bảo Nhi nói khe khẽ.
“Tôi may mắn có anh ấy ở bên cạnh, tôi không muốn cuộc sống của hai chúng tôi bị xáo trộn. Tôi biết mẹ tôi nhờ anh đến đón tôi, chỉ vì mẹ không muốn tôi đi cùng anh ấy. Tôi không muốn làm mẹ buồn, tôi chỉ có một mình mẹ thôi nhưng tôi tin sau này mẹ sẽ hiểu cho hai chúng tôi. Vì thế, xin anh đừng đến nữa!”
Bảo Nhi nói bằng nửa giọng khẩn cầu, thực ra ngay từ khi mẹ phản đối chuyện của cô ấy với tôi, Bảo Nhi đã liên tiếp đối mặt với lo lắng. Lần thứ nhất cô ấy đã đấu tranh bằng việc thức trắng đêm để vẽ lại hình ảnh của hai chúng tôi. Trên thế gian này mỗi người chỉ có một người mẹ, một người cha. Nhưng Bảo Nhi còn thiệt thòi hơn, cô ấy không biết mặt cha mình là ai.
Mười hai tuổi những ký ức bắt đầu in sâu và hình thành nhân cách của một cô gái thì đã ở bên cạnh tôi, mỗi khi cô ấy buồn tôi là bờ vai duy nhất để cô ấy khóc.
Hoàng Nam nét mặt trở về vẻ điềm đạm.
“Thực ra cậu ta mới là người may mắn, được lớn lên bên một cô bé như em! Anh thấy mình thật ganh tị với cậu ta!”
“Ganh tị, người như anh mà cũng biết ganh tị sao? ”
Bảo Nhi nghĩ loáng thoáng, nhưng nhìn cái vẻ mặt anh ta buồn buồn cũng có chút đáng thương, đành thu cặp mắt tròn xoe lắng nghe.
“Năm anh mười lăm tuổi mẹ anh mất! Anh theo ba về Việt Nam. Xung quanh anh luôn có một đống người, nhưng đến một người bạn chân thành cũng không có! Họ chơi với anh chỉ vì tiền, vì đàn đúm mà thôi!”
Ánh mắt Hoàng Nam rơi vào trong nắng, nơi ấy trong tầng không vô định, hình ảnh của Nhã Tâm cười tươi tắn mờ ảo thoáng hiện ra.
Bảo Nhi nhìn vẻ mặt ấy của hắn, trong lòng cũng sinh ra một phần cảm thông:
“Xin lỗi anh! Em không cố ý.”
Hoàng Nam hơi giật mình, thực sự đã nhìn lại vẻ mặt của Bảo Nhi, xem ra phía sau con người bướng bỉnh của cô ta còn một con người khác. Đúng rồi, là con người tươi tắn dịu dàng sau xe của tên đó. Hắn chìa tay ngang qua bàn cười nói:
“Anh mới là người phải xin lỗi! Chúng ta bắt đầu làm bạn nhé!”
Bảo Nhi có chút lưỡng lự trả lời:
“Được thôi nếu sau này anh không phá ngang vào chuyện của chúng tôi nữa!”
Hoàng Nam vẫn giữ nguyên bàn tay ở giữa bàn, cười yếu ớt.
“Nếu em sợ bị mẹ mắng anh có thể làm xe ôm miễn phí của em!”
Bảo Nhi không bắt tay, chỉ thoáng cười:
“Không cần đâu, nếu mẹ không cho đi cùng, tôi sẽ đi bằng xe buýt!”
Hoàng Nam nhăn mặt thu tay về nói:
“Mới em giờ lại tôi rồi!”
Bảo Nhi che miệng cười:
“Để lần sau đi! Tôi chưa quen.”
Nắng lang thang ở cuối trời, cuối cùng tôi cũng tan học, vội vã tôi đi lấy xe như thường ngày. Ra đến cổng còn đang nhìn quanh xem Bảo Nhi đã về chưa.
Òa…
Cô ấy chợt chui ra từ phía sau, hai tay cầm hai xiên hồ lô đường, chìa một xiên sát miệng tôi. Tôi cắn một viên, hồ lô đường trên phố Quan Hoa ngọt ngọt, mềm mềm. Tôi ngây ngốc nhìn cô ấy, miên man nghĩ : Hồ ly chắc cũng chỉ đẹp nhường này thôi!
Bảo Nhi nheo mày, miệng còn ngậm hồ lô phồng phồng hỏi:
“Anh đang nghĩ gì đấy?”
Tôi cười tan chảy:
“Không có!”
“Có!”
“Em chờ anh lâu không?” Tôi hỏi lái đi.
Bảo Nhi gật gật.
“Mình về thôi em!”
Trên đường với chúng tôi chỉ còn là ánh sáng.
“Há miệng ra em cho anh một cái nữa!”
“Anh nhường em đấy!”
“Em sẽ thành heo mất! Anh sẽ ghét em cho mà xem!”
“Em thành lu cũng không sao! Anh đảm bảo đấy!.”
“Anh nhớ đấy!” Bảo Nhi đánh mấy cái vào lưng tôi.
“Lu á! Ôi kinh chết mất!”
“Ha ha ha…”
“…”
Chiếc xe lẳng lặng đi sau chúng tôi dần tự cắt đuôi, tên lái xe càu nhàu:
“Có chuyện gì vui đến thế sao…” Hắn buồn bực rẽ phải, đi thẳng về nhà.
Nắng cứ trôi mãi, Bảo Nhi dựa vào lưng tôi thủ thỉ:
“Lúc chiều em gặp Hoàng Nam!”
“Ừ!” Tôi mỉm cười.
“Thực ra anh ta cũng không đáng ghét lắm!”
Tôi cười nói theo tiếng gió u… u…
“Có những người tuy giàu có nhưng lại không có bạn thân, nhìn vẻ ngoài kiêu ngạo, thực chất nội tâm của họ cũng không khác chúng ta đâu em!”
“Anh bênh anh ta đấy à!” Bảo Nhi phồng má.
Tôi cười giòn tan:
“Không có! Sao anh lại bênh anh ta được chứ.”
“À phải rồi, cái chị tóc đen dài ấy! Em thấy chị ấy nhìn anh rất lạ.”
“Tóc đen dài?” Tôi thắc mắc.
“Chị học cùng lớp với anh í!”
“À, Phương Thảo. Anh mới quen bạn ấy!”
“Anh thật là, bạn cùng lớp mà một năm rồi mới quen.” Bảo Nhi cười áp má vào lưng tôi. Cô ấy có vẻ đăm chiêu.
Tôi trêu:
“Khai thật đi! Có phải em đang ghen không?”
“Không có!”
Tôi đón gió về trong niềm hân hoan. Bóng cây hoàng lan đã che ánh đèn đêm.
“Mai gặp anh!” Bảo Nhi vui mừng chào tôi về.
“Bảo Nhi à!” Tôi hơi phân vân. “Sáng mai em đi với Hoàng Nam nhé! Chiều anh đón em về.”
Bảo Nhi thẫn thờ, mặt đỏ dần nên. Cô ấy không nói gì đã bỏ đi thẳng vào nhà. Tôi gọi với theo:
“Em giận anh à?”
Bảo Nhi không trả lời, tôi đứng lặng ở đó, tự vấn trong lòng, có lẽ tôi không nên nói như vậy.
Nhưng, tôi lại không muốn Bảo Nhi khó xử.
Cả buổi tối tôi cứ bần thần, gọi điện thoại Bảo Nhi cũng không nghe máy. Trời càng lúc càng lạnh, tôi ôm cái gối khẽ hé cửa kính nhìn sang phòng cô ấy.
Kẹt…
Là em Sương, nó nhón chân chui vào trong chăn, vẻ mặt nghiêm trọng nói với tôi.
“Sắp đến sinh nhật mẹ rồi! Anh nghĩ ra quà gì tặng mẹ chưa?”
Tôi xoa đầu nó, nó hất tay tôi ra nhăn mặt bảo:
“Đừng xoa đầu em như con nít thế!”
Tôi cười gượng gạo, cảm thấy bản thân mình bị bỏ rơi, đúng là nó cũng bắt đầu lớn rồi, nhưng nó lớn mấy thì trong mắt tôi nó vẫn rất bé nhỏ.
“Anh chưa nghĩ ra nữa! Em có sáng kiến gì không?”
Hai cặp nhãn lồng của nó được thể đảo đi đảo lại, nó vén chăn kề sát tai tôi nói nhỏ:
“…”
Tôi lườm nó hỏi chắc một câu:
“Em chắc làm được chứ?”
Nó phụng phịu:
“Em lo lắng lên mới qua bàn với anh nhờ giúp!”
“Ha ha ha…” Tôi cười át nó.
Nó lại xoay xoay hai cặp nhãn lồng đen láy, tôi thấy thương thương lại toan xoa đầu nó, nhưng kịp nhớ ra nó không thích xoa đầu. Tôi cười động viên:
“Thôi được rồi anh sẽ giúp em!”
Nó cười toe toét, chuẩn bị phát ra hoa ngữ. Tôi nghiêm mặt nhìn, nó đành xị mặt cười khì khì mở cửa trở về phòng.
Tôi miên man nghĩ xem mình nên tặng mẹ món quà gì, nghĩ mãi cũng chưa ra, tôi thiếp dần vào giấc ngủ lúc nào cũng không hay.
Sáng sớm hôm sau vì không muốn Bảo Nhi bị mẹ mắng tôi quyết tâm đi sớm hơn. Buổi chiều về cùng tôi Bảo Nhi có vẻ vẫn giận lắm, cô ấy không nói gì trên suốt đường về. Lúc đứng trước bục cửa – nơi cô ấy vẫn vẫy tay chào tôi mỗi ngày, cô ấy mới dừng lại, định nói gì đó nhưng không nói được ra lời, vẻ mặt rất buồn cô ấy bước vào nhà. Tôi biết cô ấy hiểu lòng tôi, tôi cũng yên tâm ra về.
Em Sương cũng được nghỉ sớm, từ lúc về tới nhà nó đã đóng chặt cửa để làm món quà đặc biệt tặng sinh nhật mẹ. Tôi tâm tư trĩu nặng muốn vào làm phiền nó một chút.
Cộc… cộc…
Tôi gõ cửa, một lúc nó mới hé mắt ra khe cửa bí hiểm nói:
“Anh chưa được xem, khi nào cần trợ giúp em sẽ gọi!”
Tôi chưng hửng, đành buồn bã về phòng mình.
Sang hôm sau nữa tôi vẫn quyết định đi thật sớm, thực sự thì tôi cũng không đành nhìn Bảo Nhi đi xe của Hoàng Nam.
Buổi hôm đó Bảo Nhi cương quyết đi bộ ra trạm xe buýt. Lúc về cô ấy dựa vào lưng tôi không nói, tôi ngẩng mặt lên đón gió, lòng nhói đau.
Em Sương vẫn mài mê với món quà tặng mẹ, tôi cũng không làm phiền nó. Tôi về phòng thay đồ rồi vội đi làm thêm.
Lúc trở về trời đã khuya lắm, đèn phố chỉ còn thưa thớt. Tôi lười nhác ngắm những cửa sổ đã tắt ánh đèn, ở đó duy nhất chỉ còn một khung cửa sổ còn ánh sáng, tà áo mỏng manh ôm bờ vai gầy chờ đợi. Tôi xót ruột vội lôi điện thoại ra gọi.
Bảo Nhi bắt máy, ánh mắt tập trung cả vào chỗ tôi đứng:
“Em chưa ngủ sao?”
“Em không ngủ được!”
“Em còn giận anh à?”
“Không có!”
Tôi nghe trong giọng nói khe khẽ ấy là chút nghẹ ngào.
“Em đi ngủ đi mai còn đi học sớm.”
Tôi bỏ điện thoại xuống, mắt không rời khỏi cô ấy.
“Anh ngủ ngon!” cô ấy cố nói những câu cuối trước khi tắt máy.
“Ngủ ngon!” Tôi khẽ nói.
Sáng sớm hôm sau tôi còn đang lục đục chuẩn bị sách vở, em Sương đã đẩy cửa phi vào phòng tôi, mắt nó lia láu, nó thủ thỉ vào tai tôi:
“Chiều anh nói chị Bảo Nhi sang sớm nha! Em có chuyện muốn nhờ chị ấy.”
Tôi còn chưa đồng ý nó đã chạy tót ra ngoài, tôi chỉ còn biết lắc đầu.
Hôm nay gió mùa Đông Bắc thổi về, trời lạnh đến sởn gai ốc, tôi khoác chiếc áo Jacket dắt xe ra cổng, đã thấy Bảo Nhi đeo cái cặp da bé bé xinh xinh đang đi đi lại lại ở đó. Cô ấy cười như thể trời không phải mùa đông, một tay đỡ cánh cồng, tay còn lại dìu xe giúp tôi ra ngoài.
“Anh đi sớm thế, lại định trốn em đúng không!”
“Làm gì có!” Tôi cười biện minh. “Em hết giận anh rồi à!”
Bảo Nhi nghiêm mặt:
“Anh đừng tường bở, em đi cũng là để bàn chuyện mua quà sinh nhật cho mẹ.”
Mẹ. Cô ấy gọi thật thân thiết khiến tôi cũng cảm thấy vui.
“À phải rồi, chiều nay em được nghỉ phải không? Sương nó nhờ anh nói với em, nó muốn em giúp làm quà sinh nhật cho mẹ.”
Bảo Nhi tò mò:
“Quà gì vậy anh?”
“Nó không cho anh biết!”
Bảo Nhi ngạc nhiên:
“Bí mật vậy sao?”
“Thế em nghĩ ra nên mua quà gì chưa?”
Cô ấy làm vẻ bí hiểm:
“Bí mật chưa nói cho anh biết được!”
“Nãy em nói là bàn với anh mà!” Tôi nhăn nhó không cam tâm.
“Nhưng giờ em đổi ý rồi!”
Tôi chưng hửng, cả ngày hôm ấy tôi chưng hửng vì đến chiều cả Bảo Nhi lẫn em Sương đều lén lút làm gì đó trong phòng, tôi bị cách li triệt để, đủ thấy con bé này đang rất kỳ công chuẩn bị quà cho mẹ. Hôm trước lúc ghé tai tôi nó bảo muốn tổ chức sinh nhật cho mẹ, tôi không tin, nhưng nhìn nó có vẻ thành khẩn nên tôi hứa sẽ giúp, ai dè giờ đến cả tôi nó cũng cho ra rìa.
Tôi cũng không tò mò lâu bởi tôi cũng chưa biết nên mua quà gì cho mẹ, gió lạnh thổi vào từ cửa sổ đang khép hờ. Tôi dột nhiên thấy nhớ ngoại, vào mùa này năm ngoái tôi và ngoại còn đang làm bánh mè gừng, ngoại choàng cái khăn thổ cẩm ngang mái tóc đã bạc gần hết, đổ bột vào khuôn để làm bánh.
Tôi tự nhiên lại liên tưởng đến mẹ, cuối cùng thì tôi cũng đã nghĩ ra nên mua tặng mẹ cái gì. Tôi phi xe ra ngoài phố, trong đầu đã mất hút cái bí mật của em Sương.
Gió mùa lạnh buốt cũng không cản trở được tôi lướt trên phố. Mai là sinh nhật mẹ, ngày mai là chủ nhật, ngày Thiên Chúa xuống thế, với tôi đó là ngày mẹ giáng trần để chúng tôi được yêu thương.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook