Hoàng hôn rực cháy
-
Chương 19:
Lý Ngật Châu chỉ muốn viện cớ này để thoát khỏi cục diện rối loạn này mà thôi. Cho nên khi ra ngoài vườn hoa, anh thật sự không ngờ cảnh tượng ở nơi này còn rối ren hơn cả trong nhà ăn.
Trên cầu thang, ba đứa nhóc đang ngồi đó cười ngờ nghệch, nói những lời mà người ngoài không tài nào hiểu nổi, bên cạnh chúng còn có một chai rượu tây chỉ thừa lại chút rượu dưới đáy chai.
Lý Ngật Châu sửng sốt mấy giây rồi mới tiến lên xách cổ áo Hứa Nguyên Hạo: “Chú mày mang rượu ra đây hả?”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Hứa Nguyên Hạo đang xỉn nên không hề sợ Lý Ngật Châu, thậm chí còn dũng cảm gật đầu: “Ờ, đúng rồi á! Anh Ngật Châu, chai rượu này ngon ghê luôn á anh!”
Lý Ngật Châu: “Ai cho mấy đứa uống?!”
“Không phải em đâu, tại mấy chị ấy đòi uống mà, em thề! Hơn nữa… Hơn nữa Phương Nam Chi là đứa nâng ly đầu tiên!”
“…”
Lý Ngật Châu nhìn về phía Phương Nam Chi đang ngồi trên cầu thang. Gò má của cô đỏ ửng, dáng vẻ vẫn rất ngoan ngoãn đáng yêu.
Làm gì có chuyện em ấy là người nâng ly đầu tiên chứ, chắc chắn là thằng nhóc Hứa Nguyên Hạo này dụ dỗ lừa gạt em ấy.
Lý Ngật Châu vừa đau đầu bóp ấn đường vừa lấy di động ra gọi điện thoại: “… Cậu kêu thêm một đứa không say rượu cùng nhau ra vườn hoa sau nhà.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Hứa Nguyên Hách dẫn theo lớp trưởng Trần Khải xem như vẫn còn tỉnh táo ra ngoài. Thấy anh trai của mình, Hứa Nguyên Hạo lập tức nhào tới: “Anh ơi, hôm nay anh có khỏe không vậy?!”
Hứa Nguyên Hách: “…”
Anh ấy lập tức giơ tay đẩy thằng em mình sang một bên. Trần Khải đứng bên cạnh kịp thời đỡ cậu nhóc: “Quào… Uống gì mà xỉn thế? To gan đến mức này luôn à?”
Hứa Nguyên Hạo khoát tay: “Không to, không to, hơn nữa em đâu… Đâu có xỉn!”
“Được rồi, không xỉn không xỉn, lại đây lại đây lại đây, đi theo anh.” Trần Khải cười nói, sau đó ra hiệu cho Lý Ngật Châu và Hứa Nguyên Hách: “Tớ dẫn thằng nhóc này về phòng trước nhé?”
Hứa Nguyên Hách: “Ừ.”
Trần Khải dẫn Hứa Nguyên Hạo rời khỏi nơi này trước. Hứa Nguyên Hách nhìn hai cô bé đang ngồi trên mặt đất với vẻ mặt không biết nên nói gì bây giờ: “Tửu lượng kém cỡ này mà còn dám uống rượu.”
Lý Ngật Châu: “Đều tại thằng em của cậu hết chứ ai, nó lén chôm rượu mang ra ngoài. Ba đứa trẻ vị thành niên say rượu, giờ thì nên giải quyết như thế nào đây?”
Hứa Nguyên Hách cũng rất nhức đầu, không khỏi tức giận vò đầu Hứa Đình Ưu: “Em giỏi gớm nhỉ.”
“Á… Đau!” Hứa Đình Ưu giương nanh múa vuốt đánh về phía Hứa Nguyên Hách với vẻ hung ác, may mà được chặn lại kịp thời.
Hứa Nguyên Hách: “Hứa Đình Ưu! Em điên rồi hả? Còn định đánh anh nữa hả?”
Hứa Đình Ưu: “Anh đụng vào em trước mà! Anh định làm trò gì hả?”
Nhỏ em gái này mà nổi điên thì ngay cả Hứa Nguyên Hách cũng không thể ngăn cản. Anh ấy liên tục ngả ra đằng sau để trốn thoát đòn tấn công của cô ấy. Đến sau này thật sự quá tức giận, anh ấy thẳng tay trói cánh tay của cô ấy ra sau lưng cứ như cảnh sát bắt giữ tội phạm: “Tớ đưa con bé này về phòng trước đã.”
Hứa Đình Ưu: “Á á á!!! Có kẻ mưu sát!!! Đau quá!!!”
Hứa Nguyên Hách: “Em câm miệng cho anh!”
“Em sẽ mách với mẹ!”
“OK, em mách đi, nhân tiện nói với mẹ là em uống hết một chai rượu tây luôn nhé.”
“… Á á á á á!”
Hứa Đình Ưu đã được Hứa Nguyên Hách dẫn đi, Lý Ngật Châu thấy Hứa Nguyên Hách tuyệt vọng thừa nhận âm lượng cao vút như ca sĩ opera của em gái mình, không khỏi thở phào nhẹ nhõm khi quay sang nhìn Phương Nam Chi đang ngoan ngoãn ngồi yên dưới đất không nhúc nhích, cũng không kêu gào.
May mà hai người họ để lại đứa ngoan nhất cho anh.
Lý Ngật Châu ngồi xổm xuống trước mặt cô, hỏi: “Em tự đi được không?”
Phương Nam Chi chậm rãi ngước mắt lên nhìn anh: “Hả?”
Lý Ngật Châu kiên nhẫn lặp lại lần nữa: “Em có thể đứng dậy đi đường được không? Có thấy chóng mặt không?”
Phương Nam Chi gật đầu.
Thấy vậy, Lý Ngật Châu yên tâm, thầm nghĩ chắc cô bé này cũng không uống nhiều rượu lắm đâu. Anh nói: “Vậy thì em đứng lên đi, tôi đưa em về phòng.”
“Rượu…”
“Không thể uống tiếp.”
Lông mày của Phương Nam Chi phút chốc sụp xuống, trông có vẻ không lui. Cô lảo đảo đứng dậy, xoay người đi vào nhà.
Lý Ngật Châu đi theo sau lưng chỉ cách cô một hai bước chân, chỉ đường giúp cô: “Đi bên trái, lên cầu thang… Đi bên phải, đúng, đây là phòng của em, vào phòng nghỉ ngơi đi.”
Nhưng cô bé vẫn luôn ngoan ngoãn nghe lời giờ đây lại không mở cửa vào phòng. Cô đặt bàn tay lên tay nắm cửa, tì trán lên ván cửa khiến gọng kính bị lệch sang một bên.
Cứ thế đứng yên không nhúc nhích.
Lúc này, Lý Ngật Châu mới nhận thấy có lẽ cô bé này không phải chỉ say ngà ngà như trong suy nghĩ của mình.
Cô say rượu, hơn nữa còn say tí bỉ.
“Phương Nam Chi?”
“Dạ…”
“Em mở cửa được không?”
“Ừm…”
“Thế thì mở cửa đi.”
“Mở không được…”
Đuôi lông mày của Lý Ngật Châu hơi nhướn lên, cảm thấy buồn cười: “Được rồi, thế thì để anh mở cho.”
Anh tiến lên trước, muốn kéo cô bé ra một chút để anh mở cửa nhưng không ngờ thực ra cô đã sớm bị mất thăng bằng, không thể tự mình đứng vững.
Động tác kéo tay nhẹ nhàng của anh khiến đầu óc cô như quay cuồng.
Thế là thân thể của Phương Nam Chi lập tức mềm nhũn ngã gục xuống cứ như động vật không xương, đầu óc không còn tỉnh táo. Lý Ngật Châu sửng sốt, vội vươn tay ra kéo cô bé vừa mới ngã xuống theo phản xạ.
“Ưm… Chóng mặt…”
Trong lúc mơ màng, Phương Nam Chi chỉ cảm nhận được có một điểm tựa nên lập tức dựa vào chỗ đó, tì trán lên vai người nọ. Một tiếng “lạch cạch” vang lên, cặp mắt kiếng của cô rơi xuống sàn nhà.
Bờ vai của Lý Ngật Châu bỗng cảm thấy nặng trĩu, sau đó một thân thể mềm mại đè lên người anh.
Anh kéo cánh tay cô, chỉ cảm thấy mùi rượu nồng nặc hòa lẫn với một chút mùi thơm dịu nhẹ đồng thời xộc vào khoang mũi của mình. Mùi thơm dịu nhẹ được tỏa ra từ mái tóc của cô bé trước mắt mình, rõ ràng rất nhạt nhẽo, song vẫn vô cùng nổi bật giữa mùi rượu cay nồng.
Anh sững sờ trong chớp mắt rồi mới hơi nghiêng đầu, vươn tay mở cánh cửa phòng ngủ.
“Đi vững một chút, cẩn thận.”
“Cẩn thận kiểu gì ạ…”
Cô bé đang tựa vào vai anh chợt ngẩng đầu lên nhìn anh. Không còn mắt kính che lấp, đôi mắt của cô trong veo long lanh, vừa linh hoạt vừa mờ mịt.
Cô hỏi anh lần nữa với vẻ mặt hết sức tủi thân: “Em không đi được, biết cẩn thận kiểu gì đây…”
Cô lại gần anh, hàng mi vừa dài vừa dày của cô nhẹ nhàng quét lên cằm anh. Lý Ngật Châu khẽ mím môi, ôm chặt lấy cô rồi đưa cô vào trong phòng.
“Được rồi, nằm xuống đi.”
Cô đứng bên giường, song vẫn không chịu buông tay mà vẫn níu chặt vạt áo của anh, dáng đứng như thể sẽ ngã xuống bất cứ lúc nào: “Em không nằm được, em chóng mặt lắm, không nằm được…”
Giọng nói của cô còn kèm theo một chút nức nở nghẹn ngào, dường như cô thật sự rất khó chịu trong người.
Áo của Lý Ngật Châu bị cô níu chặt khiến anh tiến không được mà lùi cũng chẳng xong. Thấy dáng vẻ đáng thương của cô, anh không khỏi mủi lòng: “Ngoan nào, nghe lời.”
“Em muốn ra ngoài!”
“Gì cơ?”
“Em muốn ra ngoài uống rượu.” Cô chợt đẩy anh ra: “Hứa Nguyên Hạo! Đình Ưu!!!”
“Quay lại!” Lý Ngật Châu hoảng sợ, vội vàng kéo cô bé lại: “Còn dám uống nữa hả? Nếu ba đứa các em mà còn uống rượu nữa thì ngày mai anh khỏi cần giải thích với ba mẹ các em.”
“Không đâu không đâu! Em muốn uống rượu tiếp! Em không cần giải thích!”
“Phương Nam Chi!”
Thấy cô ngang bướng đến mức này, Lý Ngật Châu trực tiếp đè lên vai cô, bắt cô ngồi xuống giường.
Thế là Phương Nam Chi cứ thế được anh đặt lên giường. Sau khi chạm vào gối đầu, đầu cô nặng đến mức không ngồi dậy được, cô không khỏi ngước mắt nhìn anh với vẻ mặt vô cùng tủi thân và ấm ức.
Lý Ngật Châu vừa bất đắc dĩ vừa buồn cười: “Em đừng càn quấy nữa.”
Thế là cô thật sự không càn quấy nữa, chẳng qua vẫn níu chặt vạt áo của anh không chịu buông ra. Một lát sau, cô bỗng khe khẽ nỉ non: “Vâng… Thế thì anh đừng… đừng đi được không…”
Lý Ngật Châu không nghe rõ câu nói của cô: “Em nói gì?”
“Anh đừng cùng người khác…”
Cô ấp a ấp úng, giọng như bị nghẹn trong cổ họng.
Lý Ngật Châu không nghe rõ, đương nhiên anh cũng không có ý định hỏi cho ra nhẽ cô vừa mới nói gì. Dù sao thì trong mắt anh, lúc này cô chỉ là một con ma men đang lầu bầu một mình mà thôi.
“Nằm xuống nhắm mắt lại thì sẽ không còn bị chóng mặt nữa, nhanh lên.”
Cô vẫn không buông tay: “Anh đừng…”
Không còn cách nào khác, Lý Ngật Châu đành phải dỗ dành cô để giải thoát cho cái áo của mình: “Ừ ừ ừ, được chứ, em ngủ đi, muốn sao cũng được.”
…
Rượu chẳng ngon chút nào nhưng cô vẫn muốn uống…
Phương Nam Chi cảm thấy mình đang nằm trên đám mây cứ như không có trọng lượng, chẳng những thân thể khó chịu mà ngay cả suy nghĩ của mình cũng khó chịu.
Chẳng phải người ta thường nói uống say thì sẽ quên hết những chuyện không vui à? Tại sao đầu óc của mình vẫn chỉ toàn là anh ấy…
Làm sao bây giờ? Anh ấy sẽ đi học đại học với chị Tống Sơ Tuyền ở thành phố Minh Hải. Anh ấy sắp phải rời đi rồi, sau này mình sẽ không được gặp lại anh ấy nữa.
Nhưng mình không cam lòng chút nào, mình còn chưa trở nên tốt hơn mà.
Mình vẫn chưa thổ lộ với anh ấy rằng mình thích anh ấy mà…
Mình rất muốn được bộc bạch với anh ấy…
Thế nhưng mình biết rõ làm vậy sẽ dẫn tới hậu quả gì, chẳng qua chỉ là thiêu thân lao đầu vào lửa mà thôi.
“Sao say rượu còn khóc vậy?”
“Cần khăn giấy không?”
Có giọng nói thấp thoáng truyền tới, Phương Nam Chi hé mắt thấy một bóng người đứng bên giường. Cô cố gắng mở to mắt hơn một chút để thấy rõ người này.
Nhưng cô vẫn không thấy rõ. Bóng dáng Lý Ngật Châu cứ lúc gần lúc xa, cứ như khung cảnh trong mơ.
Cô thấy anh đưa khăn giấy cho mình, khóe miệng khẽ cong lên, đồng thời nước mắt cũng tuôn rơi.
“Không cần…”
“Lau một chút.”
Bàn tay của anh đang đặt bên cạnh mặt bên của cô, khoảng cách rất gần gũi nhưng cô không cảm nhận được bất cứ hơi ấm từ phía anh.
Đây là mơ nhỉ.
Chắc chắn chỉ là mơ thôi.
Phương Nam Chi chớp mắt, nước mắt tuôn trào, bóng người trước mắt càng trở nên mơ hồ không thể thấy rõ.
Nếu là trong mơ thì mình có thể nói với anh ấy một tiếng không nhỉ… Anh ấy sắp rời đi rồi, cứ nói với anh ấy đi… Mau nói với anh ấy đi…
Thiêu thân lao đầu vào lửa trong giấc mơ thì không thể gọi là hành động ngu ngốc.
Bởi vì đó chỉ là giả dối mà thôi.
“Em…”
“Em thích anh.”
Người bên cạnh bỗng im lặng.
Phương Nam Chi vẫn không nhận thấy điều đó, chỉ lo kéo cổ tay của anh: “Em thật sự thật sự rất thích anh…”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook