Hoàng hôn rực cháy
Chương 18:

Dù đang ngay lúc mùa hè oi bức nhưng Tây Vân là thắng địa nghỉ hè, lại thêm kéo mở cửa thủy tinh, cứ đứng đó nướng thịt quay lưng về phía điều hòa nên mọi người đều không thấy nóng.

Triệu Kha và mấy nam sinh chăm chỉ nướng thịt, còn các cô gái trẻ thì ngồi trong phòng khách, vừa xem game show trên TV vừa tán dóc với nhau.

Hứa Đình Ưu hỏi Tống Sơ Tuyền sẽ đi học đại học ở đâu, Tống Sơ Tuyền đáp rằng trường đại học mà chị ấy ấy muốn thi đậu nhất là học viện ngoại ngữ ở thành phố Minh Hải. Chị ấy thích học ngôn ngữ hiếm, có điều không biết mình có thể thi đậu đại học mà mình mong muốn hay không.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Hứa Đình Ưu nói: “Thành phố Hàng Châu của chúng ta cũng có rất nhiều học viện ngoại ngữ mà, trình độ không thua kém thành phố Minh Hải đâu.”

Tống Sơ Tuyền trả lời: “Chị không nghĩ đến chuyện sẽ học đại học ở thành phố này, chị muốn đến thành phố Minh Hải.”

“Sao lại thế ạ?”

Phương Nam Chi cũng tò mò nhìn về phía cô ấy. Thành phố Minh Hải… Lý Ngật Châu cũng đang sống ở nơi đó.

“Lý do rất đơn giản, bởi vì chị không muốn ở lại bên cạnh ba mẹ chứ sao.”

Hứa Đình Ưu gật đầu: “Nghe cũng có lý, ba mẹ cứ quản mình suốt thì phiền lắm. Thế thì sau này em cũng sẽ thi đại học ở thành phố khác.”

“Ừ được đấy, em cũng đến Minh Hải đi.” Nói rồi Tống Sơ Tuyền lại hỏi Phương Nam Chi một câu: “Nam Chi, còn em thì sao? Em có thích trường đại học nào không?”

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Phương Nam Chi sửng sốt trong chốc lát, đưa mắt nhìn về phía Lý Ngật Châu đang loay hoay nướng đồ ăn ở cách đó không xa gần như theo phản xạ, chẳng qua ngay sau đó cô lập tức dời mắt sang chỗ khác nên không một ai phát hiện hành động khác thường của cô.

“Em… Em vẫn chưa nghĩ ra.”

Tống Sơ Tuyền: “Không sao đâu, các em mới lớp 10 thôi mà, cứ từ từ mà suy xét.”

“Mấy ngiời đừng tán phét nữa, lại đây ăn đi. Thịt dê nướng xong rồi nè.” Triệu Kha kêu họ.

Tống Sơ Tuyền: “Ờ! Tới ngay đây!”

Không thể không nói rằng tay nghề nướng thịt của đám con trai rất đỉnh, Phương Nam Chi vốn định kiềm chế một chút, chỉ tính ăn một chút thôi nhưng không thể chống lại vị ngon của thịt nướng nên cuối cùng cô đã ăn rất nhiều xiên nướng.


Ăn đồ nướng xong, mọi người cùng nhau dọn dẹp đồ đạc rồi vào phòng chơi trò chơi một lát. Cả nhóm thống nhất chơi trò ma sói.

Lần đầu tiên Phương Nam Chi chơi trò này. Thực ra khả năng tư duy logic của cô nhanh nhẹn nhưng cô thật sự không biết nói dối, mỗi khi rút trúng thẻ bài sói thì lại căng thẳng vô cùng, dễ bị người khác phát hiện thân phận thật của mình.

Lý Ngật Châu cũng thuộc tuýp người có khả năng tư duy logic nhanh. Tuy nhiên khác với Phương Nam Chi, anh am hiểu ngụy trang, không để lộ bất cứ dấu vết gì, cho dù rút thăm trúng thẻ bài nào cũng luôn bày ra bộ mặt của dân làng. Có mấy ván nhóm dân làng bị anh đánh cho không còn cái nịt, dẫn đến sau này Triệu Kha cứ ồn ào đòi đá anh ra ngoài, không cho anh chơi trò này nữa.

Tiếng cười nói vui vẻ vang lên trong phòng, cả căn biệt thự tràn ngập bầu không khí sung sướng của các học sinh cấp ba vừa được tốt nghiệp.

Buổi trưa mọi người đã đích thân chuẩn bị đồ ăn cho mình, hơn nữa còn chơi suốt một buổi chiều nên đến buổi tối, mọi người đã không còn sức để nấu cơm nữa, thế là họ chuẩn bị gọi một đống đồ ăn ngoài quán ship về nhà.

Chung quanh Tây Vân có rất ít khu vực kinh doanh, cho nên nhà hàng quán ăn cũng ít, thời gian giao hàng nhanh nhất cũng phải một tiếng đồng hồ. Tranh thủ lúc chờ đồ ăn được giao đến, mọi người tìm việc làm để giết thời gian, có người chơi game trong phòng khách, có người về phòng mình nghỉ ngơi.

Căn biệt thự này có rất nhiều phòng ngủ, Phương Nam Chi có thể ngủ một mình một phòng.

Phòng ngủ không hề nhỏ, phòng của cô vừa lúc đối diện với vườn hoa biệt thự, nơi xa còn có một công viên, cây cối xanh um tươi tốt, cho dù lúc này là buổi tối thì phong cảnh vẫn rất đẹp.

Cô không nằm xuống giường nghỉ ngơi ngay lập tức mà đi dạo loanh quanh trong phòng một lát, cuối cùng bước ra ban công ngắm phong cảnh bên ngoài.

Cô vốn định ngắm nghía một lát rồi chụp mấy bức ảnh làm kỷ niệm, không ngờ lại phát hiện hai bóng người ở cách đó không xa. Cô đứng cách hai người khá xa nên không thể nghe thấy hai người đang nói gì, song vẫn có thể thấy rõ hình bóng của họ.

Trái tim Phương Nam Chi bỗng đập mạnh một nhịp, theo phản xạ muốn lập tức trốn vào trong phòng nhưng chân cô lại nặng trĩu như bị ai đó rót chì, cứ ngơ ngác đứng yên tại chỗ nhìn sang hướng đó.

Cô thấy cô gái đứng ở nơi xa kia nói gì đó rồi đưa thứ đang cầm trong tay cho cậu trai kia.

Đó là một chiếc hộp rất đẹp, có thể thấy được trên hộp còn cột ruy băng nơ bướm, rất hiển nhiên đó là một hộp quà.

Đó là món quà tốt nghiệp mà cô gái kia tặng cho anh ấy ư?

Mấy giây sau, chàng trai tiếp nhận hộp quà ấy, khóe môi anh cong lên, đó là một nụ cười.

Họ tặng quà cho nhau ở nơi riêng tư này, không cần hỏi cũng biết lý do là gì. Đó không chỉ là một món quà tốt nghiệp bình thường, mà còn có ý nghĩa đặc biệt khác.

Quả nhiên, Tống Sơ Tuyền thích Lý Ngật Châu.


Chắc là anh ấy cũng thích chị ấy nhỉ.

Sống mũi Phương Nam Chi cay xè. Khi họ quay đầu sang nơi khác, cô hốt hoảng chạy lảo đảo về phòng mình, đóng cửa ban công thật chặt.

Cô không thể chuẩn bị món quà tốt nghiệp để tặng anh, cũng may mà cô không chuẩn bị sẵn một món quà.

Nếu hôm nay cô mang theo món quà đến đây để tặng anh thì xấu hổ biết chừng nào…

Phương Nam Chi cảm thấy may mắn, đồng thời vành mắt cũng đỏ hoe.

Tống Sơ Tuyền sẽ đến thành phố Minh Hải học đại học, anh ấy cũng sống ở thành phố Minh Hải, thế thì có phải họ sẽ đến với nhau không…

Anh nên yêu đương với một cô gái như chị ấy. Chị ấy chẳng những xinh đẹp mà còn vô cùng thân thiện dễ gần.

Còn tình cảm mình dành cho anh ấy nên bị ném xuống biển khơi rồi, chìm nghỉm như ném một hòn đá nhỏ, không bao giờ được nhìn thấy ánh nắng mặt trời, không thể phô bày trước mặt mọi người.



Đồ ăn được giao tới sau một tiếng, mọi người tụ tập trong nhà ăn rồi bắt đầu dùng bữa.

Mấy chai rượu mà hôm nay họ mang đến đều được đặt lên bàn ăn. Hứa Nguyên Hạo nhìn chằm chằm mấy chai rượu nhưng lại bị Hứa Nguyên Hách và Lý Ngật Châu lườm cho một phát, thế nên cậu ấy đành phải im lặng lùi đầu về chỗ cũ ăn cơm của mình.

Phương Nam Chi đã giảm cân trong một khoảng thời gian dài nên bây giờ lượng cơm ăn của cô rất ít, lại thêm lúc này tâm trạng của cô đang sa sút nên không có hứng ăn cơm, chỉ ăn một lát rồi nói mình đã no, muốn ra ngoài đi dạo một lát.

Vườn hoa của biệt thự này rất rộng lớn, sau khi Phương Nam Chi đã đi dạo một vòng, Hứa Đình Ưu cũng ra ngoài. Hai cô gái ngồi trên bậc thang trò chuyện với nhau.

“Xê sang bên kia một chút, xê sang bên kia một chút, chừa chỗ cho em với.” Không biết sao Hứa Nguyên Hạo cũng chạy ra ngoài sân, chỗ ngực áo của cậu ấy phình lên cứ như thể nhét thứ gì vào bên trong.

Hứa Đình Ưu không có chút kiên nhẫn nào với cậu ấy: “Con gái bọn chị trò chuyện với nhau, em chen vô đây làm gì?”

“Có gì mà em không thể nghe chứ? Em nói cho chị biết nhé, em mang thứ tốt đến cho hai người đấy nhé!”


“Thứ gì?”

Hứa Nguyên Hạo ra vẻ bí ẩn kéo áo ra, sau đó lấy ba chiếc ly từ sau lưng cứ như ảo thuật.

“Đây là rượu tây mà lúc nãy các anh ấy bảo uống ngon lắm, chị uống không?”

Đôi mắt Hứa Đình Ưu tròn xoe: “Em điên rồi hả? Lát nữa anh Ngật Châu mà biết, coi chừng anh ấy lột da em đấy nhé!”

Hai chị em chỉ sợ mỗi Lý Ngật Châu chứ không sợ anh ruột Hứa Nguyên Hách, cũng thật là kỳ quặc.

Hứa Nguyên Hạo nói nhỏ: “Chỉ cần chị không mách lẻo với anh ấy là được mà. Các anh ấy cũng đang uống rượu trong nhà, không rảnh quan tâm tới tụi mình đâu. Lát nữa tụi mình uống xong cứ về thẳng phòng mình là được, sẽ không ai biết đâu.”

Hứa Đình Ưu ngẫm lại thấy cũng có lý. Thực ra cô ấy cũng rất muốn uống thử nhưng lại sợ bị mắng, đang lưỡng thì bỗng một bàn tay trắng nõn vươn ra từ bên cạnh mình: “Đưa một cái ly cho tớ.”

Hai chị em Hứa Nguyên Hạo và Hứa Đình Ưu đồng thời sửng sốt, chậm rãi ngoảnh đầu nhìn về phía Phương Nam Chi.

Một cô gái chăm ngoan trò giỏi thế mà lúc này lại muốn uống rượu ư?

Hứa Đình Ưu: “… Cậu nói thật hay đùa thế?”

Phương Nam Chi cũng không biết tại sao mình bỗng nhiên muốn nổi loạn. Cô chỉ cảm thấy trong lòng rất ngột ngạt, muốn mượn thứ gì đó để xả hết ra ngoài cho nhẹ lòng.

Chẳng phải người ta thường nói uống rượu có thể giải sầu hay sao? Cô phải thử một chút mới được.

“Tớ nói thật mà, cho tớ uống một ly đi. Chỉ một ly thôi cũng được.”

Hứa Nguyên Hạo mừng rơn: “Được được được, bọn mình mỗi đứa uống một ly, thử xem cảm giác như nào nhé.”

Hứa Đình Ưu: “Rồi rồi rồi… Lát nữa không đứa nào được tiết lộ với người khác đâu nhé.”

“Dĩ nhiên là phải thế rồi.”

Ba người đều thống nhất ý kiến, sau đó bắt đầu “chia tang vật” với nhau.

Mỗi người được rót một ly rượu, sau khi khẽ cụng ly, mỗi người bắt đầu nhấp một ngụm rượu.

Rất cay, bên trong vị cay còn thấp thoáng ẩn chứa vị mật ong và chanh ngọt.

Phương Nam Chi bất giác nheo mắt, đầu óc trở nên trống rỗng trong hai giây sau khi bị hương vị lạ lẫm này tấn công.


“Ôi vãi linh hồn, chẳng ngon gì cả, sao mấy anh kia đều bảo rượu này ngon lắm!” Hứa Nguyên Hạo nhăn nhó như khỉ ăn gừng.

Hứa Đình Ưu cũng không thích mùi vị này, chẳng qua kỹ năng diễn xuất của cô ấy không kém, cầm ly rượu lắc lư một chút rồi nhận xét: “Chị thấy cũng được mà, đây chính là hương vị của người lớn đấy, hiểu chưa nhóc con?”

Hứa Nguyên Hạo không chịu nhận thua, cậu ấy tiếp tục uống một ngụm rồi vừa suýt xoa vừa nói: “Nếm kỹ thì hình như cũng được đấy nhỉ.”

Phương Nam Chi không lên tiếng, chỉ im lặng uống thêm mấy ngụm rượu, mặc cho chất lỏng vừa cay nồng vừa thơm chảy qua miệng lưỡi, thực quản… xông một mạch xuống dạ dày.

Đối với cô mà nói, thứ này thật sự rất khó uống, thậm chí đã đạt đến mức độ khó có thể nuốt vào bụng. Thế nhưng cô vẫn im lặng không nói một lời, tiếp tục uống từng ngụm từng ngụm cho đến khi ly rượu không còn một giọt, cứ như thể tự ngược đãi chính mình.

Chờ đến khi Hứa Đình Ưu và Hứa Nguyên Hạo phát hiện thì cô đã đưa ly rượu trống không về phía trước, nói với gương mặt đỏ bừng: “Thêm ly nữa!”

Hứa Đình Ưu: “Cậu còn ổn không thế?”

“Ổn chứ, hình như độ cồn của loại rượu này không cao đâu, tớ chẳng thấy chếnh choáng tí nào.” Cô đáp lại.

Hứa Đình Ưu nhìn chất lỏng trong ly rượu của mình, cảm thấy trên người mình chỉ hơi nóng lên chứ không có cảm giác nào khác, bèn nói: “Hình như là thế thật, hơn nữa uống vào còn có mùi rất thơm.”

Phương Nam Chi: “Ừ!”

Hứa Nguyên Hạo: “Thế thì mang ly đến đây, tớ rót thêm một ly cho cậu.”

“Ừ, cảm ơn cậu!”

Cứ thế, ba đứa nhóc ngồi trên cầu thang trong vườn hoa biệt thự tiếp tục uống rượu, còn trong nhà ăn biệt thự, đám học sinh cũng đã bắt đầu chơi trò chơi với rượu. Rất hiển nhiên đám Triệu Kha đang vô cùng hào hứng.

Lý Ngật Châu uống không nhiều, cũng không thích chơi mấy trò chơi đó nên định im lặng chuồn khỏi nơi này.

“Mấy đứa em của tớ đâu?” Hứa Nguyên Hách cũng định chuồn ra ngoài, đưa mắt nhìn quanh một lượt rồi thuận miệng hỏi một câu.

Lý Ngật Châu đáp: “Chắc là đang chơi ở bên ngoài.”

“Ừ.”

Lý Ngật Châu đứng dậy: “Để tớ ra ngoài tìm thử xem.”


Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương