Hoàng Hậu Nổi Loạn: Đi Nhậu Thôi!
-
Chương 15: Cà tím, ớt đỏ
Tẩm cung của Miêu quý phi.
Miêu Mân Khanh ngồi ở bàn trang điểm cho Linh Nguyệt hầu chải đầu, tâm tình vô cùng tốt: “ Đã chuẩn bị xong chưa?”
Linh Nguyệt liền trả lời: “ Những thứ mà nương nương dặn dò đã chuẩn bị chu toàn.”
Miêu quý phi vừa ngấm mình trong gương vừa nhếch miệng cười một cách thần bí, mắt lóe lên một tia ngoan độc. Tin đồn về thân phận thật sự của hoàng hậu, tuy bị kẻ nào đó ngấm ngầm dẹp im ngay nhưng..những người mà nàng muốn cần cho biết cũng đã biết.
" Linh Tiêu!" Miêu Mân Khanh đưa cho Linh Tiêu một chiếc vòng ngọc quý giá và vài tờ ngân phiếu: “ Vòng thưởng cho ngươi. Tiền thì đem cho tiểu đệ đệ của vị cung nữ kia đi.”
“ Vâng thưa nương nương!” Linh Tiêu nhận lấy chiếc vòng cùng ngân phiếu.
“ Bên thái hậu thì sao? Ngươi có nghe được tin gì không?”
“ Dạ bên thái hậu vẫn chưa có động tĩnh gì!”
Miêu Mân Khanh nhếch miệng cười âm độc. Nếu biết tin rồi, không lí nào, thái hậu lại để im chuyện được! Sắp có kịch vui.
***
Lâm Thư Các.
Nam Chương Khải Thuỵ vẫn một thân trường bào tím đậm nhạt phối với nhau, hắn vừa ngồi phê duyệt tấu chương vừa nghe Minh công công đứng bên cạnh hồi báo động tĩnh bên hoàng hậu do Chu Đại Nham cung cấp.
Đánh mắt thấy lão thái giám lại có chuyện muốn nói nhưng có vẻ khó mở lời, hắn trong lòng đã đón được, nhưng vẫn hỏi.
“ Còn chuyện gì?"
Minh công công vẫn là xem sắc mặt của chủ tử trước rồi mới dám tâu: “ Dạ bẩm hoàng thượng, còn chuyện của Miêu quý phi. Nếu ngài không đến, sợ rằng thái hậu.."
Dứt lời, ông trộm nhìn hoàng thượng, thấy ngài dừng bút khoảng vài giây như đang suy nghĩ, sau lại tiếp tục đặt bút.
“ Trẫm sẽ đến. Ngươi đi thông báo một tiếng đi!” Thấy Minh công công đã lui, Khải Thụy vẫn không ngẩng đầu, lên tiếng hỏi: “ Chuyện gì?”
Ngay lập tức có một tên hắc y nhân xuất hiện quỳ ôm quyền: “ Bẩm hoàng thượng, hoàng hậu hôm nay đến phòng của đại cung nữ, tên Liên Hoa. Sau đó có một tên hắc y bám theo, Diệp Ảnh đã truy theo đến trù phòng của cung Phụng Nghi liền mất dấu.”
“ Phái người đến trù phòng. Tăng cường ảnh vệ, giảm quân phòng thủ, nới lỏng phòng ngự. Nếu không còn chuyện gì, lui đi.”
Diệp Lương vẫn tư thế cúi đầu ôm quyền: “ Dạ bẩm, đã tìm ra kẻ tung tin về hoàng hậu, là một cung nữ tên Tiểu Ninh, nhưng cũng chỉ là con rối. Lúc thần đến thì người đã bị kẻ khác thủ tiêu.”
Khải Thụy sắc mặt liền âm trầm, quanh thân mang theo cỗ sát khí lạnh lẽo, một đạo lực áp chế lên làm cho cây bút kia ngay lập tức bị gãy đôi.
Nhìn bàn tay phải đang bị băng, sau đó siết chặt thành quyền, ánh mắt thoáng lạnh hỏi: “ Thái Hiên Cảnh, hắn đã bình phục chưa?”
Diệp Lương cúi thấp đầu tâu: “ Dạ bẩm, vết thương của Thái đại nhân đã bình phục bảy tám phần!”
***
Thái Y viện, ở hậu viện.
Lý nữ y đi tìm Mộ Thiên, khi nàng ta bước vào cái tiểu viện giành riêng cho hắn thì thấy người cần gặp vừa ngồi giả thuốc vừa ngâm nga thơ từ. Lý Nhu Đổng buồn cười đi qua đó, tay còn cầm theo một cái hộp đựng thức ăn do nàng ta tự tay làm lấy.
Ngoài hắn còn có bốn người khác, bốn vị đó thấy nàng ta đến liền chào thân thiện: “ Bái kiếm Lý nữ y!”
Lý Nhu Đổng gật nhẹ đầu với bốn người, sau đó bước lại chỗ của tên nào vẫn ngâm nga thơ: “ Mộ đại nhân, vẫn chưa nghỉ sao?” Miệng chứa đầy tiếu ý.
Mộ Thiên ngẩng đầu nhìn người đến rồi cười nhẹ một cái, sau lại tiếp tục giả thuốc: “ Lý nữ y đừng trêu ta!”
“ Vậy phải kêu làm sao a?” Lý nữ y cười ngây ngô hỏi.
“ Kêu ta là Mộ đại ca được rồi!” Mộ Thiên dừng tay, xõa tay áo xuống: “ Ngồi đi.”
“ Vâng Mộ đại ca" Lý nữ y cười nhẹ rồi ngồi xuống, nhìn Mộ Thiên đang loay hoay dọn dẹp mấy thứ linh tinh trên bàn liền muốn phụ một tay.
“ Để đó đi, huynh dọn được!”
“ Mộ đại ca, huynh ăn tối chưa?” Nàng đã dò hỏi kĩ càng rồi mới đến!
Mộ Thiên từ đầu đã đánh mắt thấy cái hộp thức ăn, hắn thành thật trả lơi: “ Vẫn chưa.”
Lý Nhu Đổng cười rạng rỡ nói: “ Vậy chúng ta cùng ăn đi?” Nói xong liền bày thức ăn ra bàn.
“ Ừm!” Mộ Thiên liền nhìn bốn vị kia: “ Các ngươi cũng nghỉ đi, qua đây ăn cùng bọn ta.”
Bốn người kia nghe vậy cũng nghỉ tay, nhưng cái lời mời kia, bọn họ không dám, kia cô nương nhà người ta có ý ăn hai người, bọn họ đâu thể làm kẻ thứ ba nên từ chối, thế là Mộ Thiên và Lý Nhu Đổng cùng nhau ăn tối.
Mộ Thiên thấy đám người kia đã rời, hắn vừa thưởng thức thức ăn vừa hỏi: “ Muội đến tìm ta, là có việc gì?” Không lí nào lại đến tìm hắn chỉ để dùng cơm chung?
Lý Nhu Đổng cười gượng, trong lòng có chút xót xa, nàng cũng có ý ăn chung với hắn, nhưng ngoài vẫn là xấu hổ cười nói: “ Mộ đại ca thật là tinh mắt!” Dứt lời liền lấy ra hộp phấn thơm mà hoàng hậu đã ban thưởng cho nàng.
“ Phấn sao?” Mộ Thiên nhíu mày, có chút khó hiểu nhìn Lý Nhu Đổng.
***
Ngày hôm sau.
Tẩm phòng của hoàng hậu.
Một tiếng thét khá chói tai vang lên: “ Không!”
Lệ Khuynh mở to đôi mắt, tay vẫn siết chặt lấy chăn, nàng thở dốc không ngừng, trán đẫm mồ hôi lạnh.
Tiểu hồ ly nằm bên cạnh cũng bị dọa cho giật cả mình, nó liền tiến đến bên cạnh nàng ngay lập tức.
Hương Ly cùng Liên Hoa ở bên ngoài cũng chạy vào trong xem.
“ Nương nương. Người không sao chứ?”
Nàng ngồi dậy, lấy một tay đỡ trán, lắc nhẹ đầu: “ Không sao. Chỉ là gặp ác mộng!” Tay còn lại thì ôm tiểu hồ ly.
Lại là cơn ác mộng không rõ ràng đó, ngày nàng đến, đêm đó cũng đã mơ thấy nó, thấy khối thân thể này..
Lệ Khuynh nhìn ra ngoài phía cửa sổ thì thấy chút ánh sáng mờ nhạt, có chút trầm tư gì đó.
- - -
Bão tuyết vẫn cứ kéo dài, đâu đâu cũng thấy màu tuyết trắng xóa, sương mù âm u lượn lờ, ánh dương mờ nhạt, từng trận gió rét heo hút cuốn theo tuyết trắng lẫn lá khô một đường xiên xẹo mà kéo nhau đi xa.
Vẫn như mọi ngày, Lý Nhu Đổng và tên tiểu thái kia lại đến.
Sau khi họ đi, Lệ Khuynh muốn đi dạo xem xung quanh cung Phụng Nghi này một chút, mặc dù biết bên ngoài rất lạnh. Đi cùng nàng có Hương Ly, Liên Hoa, Mịch Dương, An Tịnh với ba tên thái giám.
Qủa thực ngoài trời rất lạnh! Cũng may có cái lò áp tay, nàng ôm nó trong lòng mà không dám rời. Chỉ tội cho bọn người kia, nhưng ai bảo họ muốn đi cùng, nàng định đem mỗi Hương Ly.
Đi được một lúc lâu, nàng nhìn quanh, sau lại lên tiếng hỏi: “ Bổn cung nhớ, hình như ở đây có một cây cầu nhỏ..thì phải?"
Ngay lập tức có hai ánh mắt phóng đến nàng với cùng một loại biểu tình.
" Nương nương muốn đến đó?" Thấy nàng gật đầu, Hương Ly liền chỉ: " Người từ đây đi một thêm đoạn nữa là đến!"
Lệ Khuynh vừa đi vừa đảo mắt nhìn quanh, thấy chỗ này nằm ở phía đông của nơi nàng ở, cách tẩm phòng nàng khá xa.
" Đây là đâu của cung?" Quanh đây hầu như chỉ trồng hoa và cây cảnh.
" Dạ bẩm nương nương, nơi này là ngự hoa viên của cung!"
Nàng đến cây cầu này là vì nó xuất hiện trong cơn ác mộng kia, mà nàng đến xem, đơn giản là vì nàng thấy, thân thể này bị rơi từ đây xuống, rơi từ đây thì..chết ở đây mới đúng! Thế mà sao, cái tên kia bảo, nàng mò đến tận cung của hắn?
Lệ Khuynh bắt đầu cảm thấy đầu đau nhức, cuối cùng đêm đó, là nàng đi đến, hay là khối thân thể này chạy đến phòng của hắn? Còn mò vào tận phòng người ta, canh ngay lúc hắn đang tắm mới ghê?
Suy nghĩ một lúc, nàng rút ra cái kết luận, nàng không hề đến phòng hắn, mà là cái khối thân thể này! Vì không lí nào nàng lại đi rình hắn tắm, mà chả có ấn tượng gì về cái..( một mảnh đen tối hiện lên).
Lệ Khuynh bỗng hơi cúi đầu nhìn ngón tay cái nhỏ nhắn của nàng.
Dưa chuột!
FUCK! Fuck! Fuck!
- - -
Đi dọc theo dòng chảy quanh co của con sông nhỏ, sau lại quanh về. Nàng có hỏi dòng sông nhỏ này chảy đến đâu, thì biết được nó chảy đến hồ Thủy Mặc ở Âm Thái Đường, nghe họ bảo nơi đó rất đẹp, nhưng lại khuyên nàng đừng đến.
Lệ Khuynh thả cước bộ, mắt nhìn quanh như đang đi dạo xem cảnh vật, không ai nhìn ra nàng đang suy tính cái gì?
Lý nữ y bảo cái hộp phấn đó, nàng ta nghiệm không ra, nên đưa cho cái tên Mộ Thiên gì đó rồi, bảo nàng cứ an tâm, nhưng làm sao nàng an tâm được? Ai bảo đảm được, tên đó không có ác ý gì? Nhưng là đồ đã đưa..
Lệ Khuynh sải bước trên hành lang, tay chắp ra phía sau, nét mặt vẫn ung dung bình thản. Chợt nàng nhìn thấy vị biểu ca của khối thân thể này, nhưng cớ sao, hắn hôm nay lại ăn mặc không còn giống một vị tướng quân oai vệ như lần trước gặp mặt?
Hương Ly lại lén trộm nhìn nàng, như đang có chuyện gì muốn nói riêng với nàng, mà nàng cũng có nhiều chuyện muốn hỏi nàng ta nên tìm cách đuổi mấy kẻ phiền toái kia đi hoặc cách xa nàng.
Sau khi có kẻ đã bị đuổi đi, kẻ thì cách nàng một khoảng xa, Lệ Khuynh đánh mắt về hướng Thái Hiên Cảnh hỏi: “ Kia, không phải biểu ca của ta sao? Ngươi bảo hắn bị thương, đã khỏi chưa? Nhưng tại sao hắn lại ăn mặc..”
“ Người an tâm, vết thương của công tử đã không còn đáng lo! Còn..” Hương Ly buồn buồn cúi đầu trả lời tiếp: “..Công tử bị giáng chức rồi!” Chuyện này nàng cũng mới nghe ngóng được thôi!
“ Vậy ngươi có nghe được lí do là vì sao không? Phụ thân ta có bị làm sao không?” Tiểu hồ ly vẫn ngoan ngoãn nằm trên vai nàng, đuôi cuộn tròn quanh cổ của nàng. Chẳng lẽ là do chuyện tối hôm đó? Cái tên nham hiểm này, không giữ lời!
“ Dạ, nghe nói là do cái đêm hôm trước..do khinh xuất trong vệc bảo vệ người nên bị giáng chức! Còn về vụ tin đồn, hiện Tể Tướng gia không có việc gì!” Hương Ly nhìn nàng nói như trấn an: “ Người an tâm, Bát vương gia, ngài ấy không sao!”
Lệ Khuynh nghe bảo tên kia không sao, nàng cũng chỉ cười nhạt mà không nói gì.
Ngồi xuống lan can, bỗng dưng Lệ Khuynh nhớ ra chuyện gì đó, mắt nhìn chằm chằm Hương Ly hỏi: “ Hương Ly, ta có chuyện muốn hỏi ngươi.”
“ Người cứ hỏi.”
“ Ta lúc trước vào cung, đã từng giết những..”
Chưa dứt điều mà nàng muốn hỏi thì Hương Ly đã trốn tránh ánh mắt của nàng, có chút hốt hoảng, lắc đầu nói liên tục: “ Không có, không có, người không có giết ai cả..”
Lệ Khuynh miệng cười cứng ngắt: "..."
“ Nói ra hết tất cả những chuyện mà ngươi đã biết đi. Kể cả cái ngày ta bị hành thích.” Đôi con ngươi lãnh đạm nhìn Hương Ly.
- - -
Sau bữa cơm trưa, Lệ Khuynh chờ gặp Mộ Thiên tại một lương đình gần nhất trong cung, nàng ngồi nhâm nhi bánh ngọt chờ người đến.
Dĩ nhiên, vẫn là tên kia cho phép gặp, tên tù nhân hưởng án treo kiêm mồi nhử như nàng thì làm gì có quyền?
Một lúc sau, có một nam tử bạch y đi đến.
Mộ Thiên tao nhã, bộ dáng xuất trần, thấy nữ tử cung trang chỉ diện màu đỏ huyết ngồi bắt chéo chân, bên cạnh còn có ba vị cung nữ.
Hắn liền phóng ngay ánh mắt đến vị cung nữ đang xoa bóp vai cho hoàng hậu, trong ánh đó chứa đầy đủ vị tình ý khó hiểu, nhưng người ta không liếc mắt đến hắn, tư vị này nàng có thể hiểu.
“ Khụ!” Lệ Khuynh ho khan một tiếng, ánh mắt mang ý cười: “ Mộ công tử, cảnh nơi đây, đẹp đến mức khiến ngươi thất thần, lạc phách?”
Hương Ly và An Tịnh che miệng cười. Liên Hoa cũng chỉ hơi cúi đầu, người nhìn vào cứ tưởng nàng ấy ngượng ngùng, nhưng thật ra, ánh mắt nàng ta có chút dư quang phát lãnh.
Nghe Hương Ly và biểu ca bảo, cái tên này có ý với Liên Hoa, khỏi hỏi, lòng Lệ Khuynh liền nảy ra mưu đồ đen tối.
“ Khụ!” Mộ Thiên hoàn hồn mà ho khan một tiếng, chợt nhớ ra hắn chưa chào hỏi, hơi cúi người, hướng hoàng hậu hành chút lễ: “ Mộ..”
Lệ Khuynh trong lòng tràn đầy ý cười nhưng mặt lộ lạnh nhạt, thản nhiên ngắt lời hắn: “ Miễn lễ đi.” Sau đó nàng cho bọn cung nữ lui.
“ Mộ công tử?” Thấy Mộ Thiên có chút lưu luyến, nàng nhếch mép cười. Cũng phải, đã mấy ngày không gặp!
“ Khụ!” Mộ Thiên hơi xấu hổ, hắn liền trấn định tinh thần, hỏi: “ Không biết hoàng hậu nương nương gọi Mộ Thiên..”
“ To gan! Dám xưng như thế với bổn cung? Bàn thờ tổ tông, muốn thượng lên sớm đến thế?” Lệ Khuynh nghiêm mặt, tay vỗ xuống bàn tỏ ý túc giận.
Một Thiên nhìn nàng mặt đen kịt, hơi cúi người, hắn định giải thích: “ Hoàng..”
“ Câm miệng!” Cố nén lại cười, nàng liền bày bộ dạng tức giận.
Thế là Mộ Thiên bị bắt im lặng nghe giáo huấn từ vị hoàng hậu, có lẽ, nói hơi quá xíu..vị tiểu cô nương này có thể làm con hắn nga! Dám ở đây giáo huấn hắn?
“ Ngươi nên biết, ngươi đang chốn nào? Đừng có hồ nháo, thất kính." Lệ Khuynh nhấp một ngụm trà nói tiếp: " Làm bổn cung mất vui, bổn cung không đảm bảo, ngươi có thể đi đâu với cái dạng đầu không có nga!”
“...” Khoé miệng của Mộ Thiên co rút, đổ mồ hôi.
“ Nghe nói Mộ gia còn mình ngươi?”
Mộ Thiên: “...”
“ Ngươi dám không trả lời bổn cung?”
Mộ Thiên ngẩng đầu định nói: “...”
Lệ Khuynh nhanh miệng chặn ngay: “ Thôi im đi."
Nàng lại nhấp một ngụm trà xong: “ Biểu hiện tốt một chút. Bổn cung liền cho vợ..à không, nương tử, có thể con đàn cháu đống. Hung dữ, làm càn, là miễn người đốt nhang. Nghe rõ chưa?”
“...” Mộ Thiên trong lòng thầm rủa, cái tên họ Thái chết tiệt nhà ngươi! Hắn nhớ, Mộ gia hắn đâu mắc nợ gì với Phương gia a?
Diệp Lương và Diệp Ảnh đứng trên mái nhà, cách không xa mấy với chỗ hoàng hậu, mắt nhìn về đình thấy Mộ Thiên và hoàng hậu có vẻ..tình hình hơi căng!
“...” Mộ Thiên vẫn khom người dở khóc dở cười, cái chuyện gì đây a? Theo tình thế, người muốn nhờ cậy mà có thái độ này với hắn ư?
Lệ Khuynh thấy hắn im lặng, bèn nói: “ Mộ Thiên, ngươi..thích Liên Hoa?”
“...” Kẻ kia vẫn an phận!
“ Không lên tiếng, có nghĩa là...” Lệ Khuynh cố tình ngân dài âm cuối, gật gật đầu nói: “ Ân, ta liền gả nàng ta cho nhà khác!”
“ Hoàng hậu..” Mộ Thiên kích động.
Lệ Khuynh hắc hắc cười: " Đừng kích động!" Mặt đa phần nham hiểm, từ tốn nói: “ Bây giờ ngươi hiểu, ta đang nắm cái gì trong tay? Cho nên, ngươi nên hảo hảo giúp ta vài việc nhẹ!”
Mộ Thiên đổ mồ hôi: " Hoàng hậu cần giúp gì, xin cứ nói?" Kia là cà tím, đây là ớt đỏ chăng? Có tướng phu thê!
Miêu Mân Khanh ngồi ở bàn trang điểm cho Linh Nguyệt hầu chải đầu, tâm tình vô cùng tốt: “ Đã chuẩn bị xong chưa?”
Linh Nguyệt liền trả lời: “ Những thứ mà nương nương dặn dò đã chuẩn bị chu toàn.”
Miêu quý phi vừa ngấm mình trong gương vừa nhếch miệng cười một cách thần bí, mắt lóe lên một tia ngoan độc. Tin đồn về thân phận thật sự của hoàng hậu, tuy bị kẻ nào đó ngấm ngầm dẹp im ngay nhưng..những người mà nàng muốn cần cho biết cũng đã biết.
" Linh Tiêu!" Miêu Mân Khanh đưa cho Linh Tiêu một chiếc vòng ngọc quý giá và vài tờ ngân phiếu: “ Vòng thưởng cho ngươi. Tiền thì đem cho tiểu đệ đệ của vị cung nữ kia đi.”
“ Vâng thưa nương nương!” Linh Tiêu nhận lấy chiếc vòng cùng ngân phiếu.
“ Bên thái hậu thì sao? Ngươi có nghe được tin gì không?”
“ Dạ bên thái hậu vẫn chưa có động tĩnh gì!”
Miêu Mân Khanh nhếch miệng cười âm độc. Nếu biết tin rồi, không lí nào, thái hậu lại để im chuyện được! Sắp có kịch vui.
***
Lâm Thư Các.
Nam Chương Khải Thuỵ vẫn một thân trường bào tím đậm nhạt phối với nhau, hắn vừa ngồi phê duyệt tấu chương vừa nghe Minh công công đứng bên cạnh hồi báo động tĩnh bên hoàng hậu do Chu Đại Nham cung cấp.
Đánh mắt thấy lão thái giám lại có chuyện muốn nói nhưng có vẻ khó mở lời, hắn trong lòng đã đón được, nhưng vẫn hỏi.
“ Còn chuyện gì?"
Minh công công vẫn là xem sắc mặt của chủ tử trước rồi mới dám tâu: “ Dạ bẩm hoàng thượng, còn chuyện của Miêu quý phi. Nếu ngài không đến, sợ rằng thái hậu.."
Dứt lời, ông trộm nhìn hoàng thượng, thấy ngài dừng bút khoảng vài giây như đang suy nghĩ, sau lại tiếp tục đặt bút.
“ Trẫm sẽ đến. Ngươi đi thông báo một tiếng đi!” Thấy Minh công công đã lui, Khải Thụy vẫn không ngẩng đầu, lên tiếng hỏi: “ Chuyện gì?”
Ngay lập tức có một tên hắc y nhân xuất hiện quỳ ôm quyền: “ Bẩm hoàng thượng, hoàng hậu hôm nay đến phòng của đại cung nữ, tên Liên Hoa. Sau đó có một tên hắc y bám theo, Diệp Ảnh đã truy theo đến trù phòng của cung Phụng Nghi liền mất dấu.”
“ Phái người đến trù phòng. Tăng cường ảnh vệ, giảm quân phòng thủ, nới lỏng phòng ngự. Nếu không còn chuyện gì, lui đi.”
Diệp Lương vẫn tư thế cúi đầu ôm quyền: “ Dạ bẩm, đã tìm ra kẻ tung tin về hoàng hậu, là một cung nữ tên Tiểu Ninh, nhưng cũng chỉ là con rối. Lúc thần đến thì người đã bị kẻ khác thủ tiêu.”
Khải Thụy sắc mặt liền âm trầm, quanh thân mang theo cỗ sát khí lạnh lẽo, một đạo lực áp chế lên làm cho cây bút kia ngay lập tức bị gãy đôi.
Nhìn bàn tay phải đang bị băng, sau đó siết chặt thành quyền, ánh mắt thoáng lạnh hỏi: “ Thái Hiên Cảnh, hắn đã bình phục chưa?”
Diệp Lương cúi thấp đầu tâu: “ Dạ bẩm, vết thương của Thái đại nhân đã bình phục bảy tám phần!”
***
Thái Y viện, ở hậu viện.
Lý nữ y đi tìm Mộ Thiên, khi nàng ta bước vào cái tiểu viện giành riêng cho hắn thì thấy người cần gặp vừa ngồi giả thuốc vừa ngâm nga thơ từ. Lý Nhu Đổng buồn cười đi qua đó, tay còn cầm theo một cái hộp đựng thức ăn do nàng ta tự tay làm lấy.
Ngoài hắn còn có bốn người khác, bốn vị đó thấy nàng ta đến liền chào thân thiện: “ Bái kiếm Lý nữ y!”
Lý Nhu Đổng gật nhẹ đầu với bốn người, sau đó bước lại chỗ của tên nào vẫn ngâm nga thơ: “ Mộ đại nhân, vẫn chưa nghỉ sao?” Miệng chứa đầy tiếu ý.
Mộ Thiên ngẩng đầu nhìn người đến rồi cười nhẹ một cái, sau lại tiếp tục giả thuốc: “ Lý nữ y đừng trêu ta!”
“ Vậy phải kêu làm sao a?” Lý nữ y cười ngây ngô hỏi.
“ Kêu ta là Mộ đại ca được rồi!” Mộ Thiên dừng tay, xõa tay áo xuống: “ Ngồi đi.”
“ Vâng Mộ đại ca" Lý nữ y cười nhẹ rồi ngồi xuống, nhìn Mộ Thiên đang loay hoay dọn dẹp mấy thứ linh tinh trên bàn liền muốn phụ một tay.
“ Để đó đi, huynh dọn được!”
“ Mộ đại ca, huynh ăn tối chưa?” Nàng đã dò hỏi kĩ càng rồi mới đến!
Mộ Thiên từ đầu đã đánh mắt thấy cái hộp thức ăn, hắn thành thật trả lơi: “ Vẫn chưa.”
Lý Nhu Đổng cười rạng rỡ nói: “ Vậy chúng ta cùng ăn đi?” Nói xong liền bày thức ăn ra bàn.
“ Ừm!” Mộ Thiên liền nhìn bốn vị kia: “ Các ngươi cũng nghỉ đi, qua đây ăn cùng bọn ta.”
Bốn người kia nghe vậy cũng nghỉ tay, nhưng cái lời mời kia, bọn họ không dám, kia cô nương nhà người ta có ý ăn hai người, bọn họ đâu thể làm kẻ thứ ba nên từ chối, thế là Mộ Thiên và Lý Nhu Đổng cùng nhau ăn tối.
Mộ Thiên thấy đám người kia đã rời, hắn vừa thưởng thức thức ăn vừa hỏi: “ Muội đến tìm ta, là có việc gì?” Không lí nào lại đến tìm hắn chỉ để dùng cơm chung?
Lý Nhu Đổng cười gượng, trong lòng có chút xót xa, nàng cũng có ý ăn chung với hắn, nhưng ngoài vẫn là xấu hổ cười nói: “ Mộ đại ca thật là tinh mắt!” Dứt lời liền lấy ra hộp phấn thơm mà hoàng hậu đã ban thưởng cho nàng.
“ Phấn sao?” Mộ Thiên nhíu mày, có chút khó hiểu nhìn Lý Nhu Đổng.
***
Ngày hôm sau.
Tẩm phòng của hoàng hậu.
Một tiếng thét khá chói tai vang lên: “ Không!”
Lệ Khuynh mở to đôi mắt, tay vẫn siết chặt lấy chăn, nàng thở dốc không ngừng, trán đẫm mồ hôi lạnh.
Tiểu hồ ly nằm bên cạnh cũng bị dọa cho giật cả mình, nó liền tiến đến bên cạnh nàng ngay lập tức.
Hương Ly cùng Liên Hoa ở bên ngoài cũng chạy vào trong xem.
“ Nương nương. Người không sao chứ?”
Nàng ngồi dậy, lấy một tay đỡ trán, lắc nhẹ đầu: “ Không sao. Chỉ là gặp ác mộng!” Tay còn lại thì ôm tiểu hồ ly.
Lại là cơn ác mộng không rõ ràng đó, ngày nàng đến, đêm đó cũng đã mơ thấy nó, thấy khối thân thể này..
Lệ Khuynh nhìn ra ngoài phía cửa sổ thì thấy chút ánh sáng mờ nhạt, có chút trầm tư gì đó.
- - -
Bão tuyết vẫn cứ kéo dài, đâu đâu cũng thấy màu tuyết trắng xóa, sương mù âm u lượn lờ, ánh dương mờ nhạt, từng trận gió rét heo hút cuốn theo tuyết trắng lẫn lá khô một đường xiên xẹo mà kéo nhau đi xa.
Vẫn như mọi ngày, Lý Nhu Đổng và tên tiểu thái kia lại đến.
Sau khi họ đi, Lệ Khuynh muốn đi dạo xem xung quanh cung Phụng Nghi này một chút, mặc dù biết bên ngoài rất lạnh. Đi cùng nàng có Hương Ly, Liên Hoa, Mịch Dương, An Tịnh với ba tên thái giám.
Qủa thực ngoài trời rất lạnh! Cũng may có cái lò áp tay, nàng ôm nó trong lòng mà không dám rời. Chỉ tội cho bọn người kia, nhưng ai bảo họ muốn đi cùng, nàng định đem mỗi Hương Ly.
Đi được một lúc lâu, nàng nhìn quanh, sau lại lên tiếng hỏi: “ Bổn cung nhớ, hình như ở đây có một cây cầu nhỏ..thì phải?"
Ngay lập tức có hai ánh mắt phóng đến nàng với cùng một loại biểu tình.
" Nương nương muốn đến đó?" Thấy nàng gật đầu, Hương Ly liền chỉ: " Người từ đây đi một thêm đoạn nữa là đến!"
Lệ Khuynh vừa đi vừa đảo mắt nhìn quanh, thấy chỗ này nằm ở phía đông của nơi nàng ở, cách tẩm phòng nàng khá xa.
" Đây là đâu của cung?" Quanh đây hầu như chỉ trồng hoa và cây cảnh.
" Dạ bẩm nương nương, nơi này là ngự hoa viên của cung!"
Nàng đến cây cầu này là vì nó xuất hiện trong cơn ác mộng kia, mà nàng đến xem, đơn giản là vì nàng thấy, thân thể này bị rơi từ đây xuống, rơi từ đây thì..chết ở đây mới đúng! Thế mà sao, cái tên kia bảo, nàng mò đến tận cung của hắn?
Lệ Khuynh bắt đầu cảm thấy đầu đau nhức, cuối cùng đêm đó, là nàng đi đến, hay là khối thân thể này chạy đến phòng của hắn? Còn mò vào tận phòng người ta, canh ngay lúc hắn đang tắm mới ghê?
Suy nghĩ một lúc, nàng rút ra cái kết luận, nàng không hề đến phòng hắn, mà là cái khối thân thể này! Vì không lí nào nàng lại đi rình hắn tắm, mà chả có ấn tượng gì về cái..( một mảnh đen tối hiện lên).
Lệ Khuynh bỗng hơi cúi đầu nhìn ngón tay cái nhỏ nhắn của nàng.
Dưa chuột!
FUCK! Fuck! Fuck!
- - -
Đi dọc theo dòng chảy quanh co của con sông nhỏ, sau lại quanh về. Nàng có hỏi dòng sông nhỏ này chảy đến đâu, thì biết được nó chảy đến hồ Thủy Mặc ở Âm Thái Đường, nghe họ bảo nơi đó rất đẹp, nhưng lại khuyên nàng đừng đến.
Lệ Khuynh thả cước bộ, mắt nhìn quanh như đang đi dạo xem cảnh vật, không ai nhìn ra nàng đang suy tính cái gì?
Lý nữ y bảo cái hộp phấn đó, nàng ta nghiệm không ra, nên đưa cho cái tên Mộ Thiên gì đó rồi, bảo nàng cứ an tâm, nhưng làm sao nàng an tâm được? Ai bảo đảm được, tên đó không có ác ý gì? Nhưng là đồ đã đưa..
Lệ Khuynh sải bước trên hành lang, tay chắp ra phía sau, nét mặt vẫn ung dung bình thản. Chợt nàng nhìn thấy vị biểu ca của khối thân thể này, nhưng cớ sao, hắn hôm nay lại ăn mặc không còn giống một vị tướng quân oai vệ như lần trước gặp mặt?
Hương Ly lại lén trộm nhìn nàng, như đang có chuyện gì muốn nói riêng với nàng, mà nàng cũng có nhiều chuyện muốn hỏi nàng ta nên tìm cách đuổi mấy kẻ phiền toái kia đi hoặc cách xa nàng.
Sau khi có kẻ đã bị đuổi đi, kẻ thì cách nàng một khoảng xa, Lệ Khuynh đánh mắt về hướng Thái Hiên Cảnh hỏi: “ Kia, không phải biểu ca của ta sao? Ngươi bảo hắn bị thương, đã khỏi chưa? Nhưng tại sao hắn lại ăn mặc..”
“ Người an tâm, vết thương của công tử đã không còn đáng lo! Còn..” Hương Ly buồn buồn cúi đầu trả lời tiếp: “..Công tử bị giáng chức rồi!” Chuyện này nàng cũng mới nghe ngóng được thôi!
“ Vậy ngươi có nghe được lí do là vì sao không? Phụ thân ta có bị làm sao không?” Tiểu hồ ly vẫn ngoan ngoãn nằm trên vai nàng, đuôi cuộn tròn quanh cổ của nàng. Chẳng lẽ là do chuyện tối hôm đó? Cái tên nham hiểm này, không giữ lời!
“ Dạ, nghe nói là do cái đêm hôm trước..do khinh xuất trong vệc bảo vệ người nên bị giáng chức! Còn về vụ tin đồn, hiện Tể Tướng gia không có việc gì!” Hương Ly nhìn nàng nói như trấn an: “ Người an tâm, Bát vương gia, ngài ấy không sao!”
Lệ Khuynh nghe bảo tên kia không sao, nàng cũng chỉ cười nhạt mà không nói gì.
Ngồi xuống lan can, bỗng dưng Lệ Khuynh nhớ ra chuyện gì đó, mắt nhìn chằm chằm Hương Ly hỏi: “ Hương Ly, ta có chuyện muốn hỏi ngươi.”
“ Người cứ hỏi.”
“ Ta lúc trước vào cung, đã từng giết những..”
Chưa dứt điều mà nàng muốn hỏi thì Hương Ly đã trốn tránh ánh mắt của nàng, có chút hốt hoảng, lắc đầu nói liên tục: “ Không có, không có, người không có giết ai cả..”
Lệ Khuynh miệng cười cứng ngắt: "..."
“ Nói ra hết tất cả những chuyện mà ngươi đã biết đi. Kể cả cái ngày ta bị hành thích.” Đôi con ngươi lãnh đạm nhìn Hương Ly.
- - -
Sau bữa cơm trưa, Lệ Khuynh chờ gặp Mộ Thiên tại một lương đình gần nhất trong cung, nàng ngồi nhâm nhi bánh ngọt chờ người đến.
Dĩ nhiên, vẫn là tên kia cho phép gặp, tên tù nhân hưởng án treo kiêm mồi nhử như nàng thì làm gì có quyền?
Một lúc sau, có một nam tử bạch y đi đến.
Mộ Thiên tao nhã, bộ dáng xuất trần, thấy nữ tử cung trang chỉ diện màu đỏ huyết ngồi bắt chéo chân, bên cạnh còn có ba vị cung nữ.
Hắn liền phóng ngay ánh mắt đến vị cung nữ đang xoa bóp vai cho hoàng hậu, trong ánh đó chứa đầy đủ vị tình ý khó hiểu, nhưng người ta không liếc mắt đến hắn, tư vị này nàng có thể hiểu.
“ Khụ!” Lệ Khuynh ho khan một tiếng, ánh mắt mang ý cười: “ Mộ công tử, cảnh nơi đây, đẹp đến mức khiến ngươi thất thần, lạc phách?”
Hương Ly và An Tịnh che miệng cười. Liên Hoa cũng chỉ hơi cúi đầu, người nhìn vào cứ tưởng nàng ấy ngượng ngùng, nhưng thật ra, ánh mắt nàng ta có chút dư quang phát lãnh.
Nghe Hương Ly và biểu ca bảo, cái tên này có ý với Liên Hoa, khỏi hỏi, lòng Lệ Khuynh liền nảy ra mưu đồ đen tối.
“ Khụ!” Mộ Thiên hoàn hồn mà ho khan một tiếng, chợt nhớ ra hắn chưa chào hỏi, hơi cúi người, hướng hoàng hậu hành chút lễ: “ Mộ..”
Lệ Khuynh trong lòng tràn đầy ý cười nhưng mặt lộ lạnh nhạt, thản nhiên ngắt lời hắn: “ Miễn lễ đi.” Sau đó nàng cho bọn cung nữ lui.
“ Mộ công tử?” Thấy Mộ Thiên có chút lưu luyến, nàng nhếch mép cười. Cũng phải, đã mấy ngày không gặp!
“ Khụ!” Mộ Thiên hơi xấu hổ, hắn liền trấn định tinh thần, hỏi: “ Không biết hoàng hậu nương nương gọi Mộ Thiên..”
“ To gan! Dám xưng như thế với bổn cung? Bàn thờ tổ tông, muốn thượng lên sớm đến thế?” Lệ Khuynh nghiêm mặt, tay vỗ xuống bàn tỏ ý túc giận.
Một Thiên nhìn nàng mặt đen kịt, hơi cúi người, hắn định giải thích: “ Hoàng..”
“ Câm miệng!” Cố nén lại cười, nàng liền bày bộ dạng tức giận.
Thế là Mộ Thiên bị bắt im lặng nghe giáo huấn từ vị hoàng hậu, có lẽ, nói hơi quá xíu..vị tiểu cô nương này có thể làm con hắn nga! Dám ở đây giáo huấn hắn?
“ Ngươi nên biết, ngươi đang chốn nào? Đừng có hồ nháo, thất kính." Lệ Khuynh nhấp một ngụm trà nói tiếp: " Làm bổn cung mất vui, bổn cung không đảm bảo, ngươi có thể đi đâu với cái dạng đầu không có nga!”
“...” Khoé miệng của Mộ Thiên co rút, đổ mồ hôi.
“ Nghe nói Mộ gia còn mình ngươi?”
Mộ Thiên: “...”
“ Ngươi dám không trả lời bổn cung?”
Mộ Thiên ngẩng đầu định nói: “...”
Lệ Khuynh nhanh miệng chặn ngay: “ Thôi im đi."
Nàng lại nhấp một ngụm trà xong: “ Biểu hiện tốt một chút. Bổn cung liền cho vợ..à không, nương tử, có thể con đàn cháu đống. Hung dữ, làm càn, là miễn người đốt nhang. Nghe rõ chưa?”
“...” Mộ Thiên trong lòng thầm rủa, cái tên họ Thái chết tiệt nhà ngươi! Hắn nhớ, Mộ gia hắn đâu mắc nợ gì với Phương gia a?
Diệp Lương và Diệp Ảnh đứng trên mái nhà, cách không xa mấy với chỗ hoàng hậu, mắt nhìn về đình thấy Mộ Thiên và hoàng hậu có vẻ..tình hình hơi căng!
“...” Mộ Thiên vẫn khom người dở khóc dở cười, cái chuyện gì đây a? Theo tình thế, người muốn nhờ cậy mà có thái độ này với hắn ư?
Lệ Khuynh thấy hắn im lặng, bèn nói: “ Mộ Thiên, ngươi..thích Liên Hoa?”
“...” Kẻ kia vẫn an phận!
“ Không lên tiếng, có nghĩa là...” Lệ Khuynh cố tình ngân dài âm cuối, gật gật đầu nói: “ Ân, ta liền gả nàng ta cho nhà khác!”
“ Hoàng hậu..” Mộ Thiên kích động.
Lệ Khuynh hắc hắc cười: " Đừng kích động!" Mặt đa phần nham hiểm, từ tốn nói: “ Bây giờ ngươi hiểu, ta đang nắm cái gì trong tay? Cho nên, ngươi nên hảo hảo giúp ta vài việc nhẹ!”
Mộ Thiên đổ mồ hôi: " Hoàng hậu cần giúp gì, xin cứ nói?" Kia là cà tím, đây là ớt đỏ chăng? Có tướng phu thê!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook