Hoàng Hậu Nổi Loạn: Đi Nhậu Thôi!
-
Chương 14: Uy
Lệ Khuynh vì nghĩ cho đại sự trước mắt mà quyết định khom lưng cúi đầu, ai ngờ Khải Thuỷ lên tiếng đuổi hết cung nhân ra ngoài.
Cả tẩm phòng rộng lớn, chỉ còn lại hai người và một con vật.
Tiếng gõ cầm canh báo đến canh hai giờ hợi ( 21 giờ đến 23 giờ) vang lên đã qua rất lâu, mà đèn trong tẩm phòng của hoàng hậu vẫn sáng bừng.
Trong căn phòng ngủ.
Vị nam tử có dung mạo hơn người, sắc mặt tuy thoạt nhìn là đa phần ôn hoà nhưng lại ẩn chứa vài phần lãnh mị cùng vô tình, đôi mắt phượng đào hoa kia lại vô cùng thâm sâu khó lường.
Khải Thuỵ vừa thưởng trà vừa quan sát vị nữ tử ngồi đối diện với hắn, người này có tướng ngồi không thể nào bất nhã hơn nữa.
Lệ Khuynh không giữ chút hình tượng thục nữ, ngồi như một vị đại hán lỗ mãng, một tay chống lên bàn ngọc đỡ trán, đầu hơi cúi thấp, mắt nhắm dưỡng thần, mày liễu hơi cau nhẹ.
Hai người ngồi đối diện nhau ở bàn trà làm bằng ngọc, riêng tiểu hồ ly thì ngoan ngoãn nằm trên phụng sàng, ánh mắt của nó lộ rõ sự đề phòng, còn kèm theo sát khí hung tàn khi nhìn về vị mỹ nam tử đang ngồi cùng với chủ nhân nó.
Chủ nhân nó đối với cái biểu hiện ‘hiếu khách’ của nó rất là hài lòng!
Nàng vẫn bộ dáng trầm tư suy nghĩ sau cuộc nói chuyện kéo dài với tên kia, cái gì cần nói cũng đã nói hết, cần gì khách sáo với nhau nữa?
Lệ Khuynh chuyển cái tư thế chống tay trước trán suy nghĩ sang tư thế chống đỡ ở một bên đầu, hơi nghiêng nghiêng cái đầu nhỏ, quay nhìn tên đối diện dò hỏi: “ Nếu như ta muốn, cứ thế mà rời..”
Nhưng chưa dứt hết lời thì tiếng của cái tách trà vỡ trong tay Khải Thuỵ vang lên: “ Oanh!” một tiếng làm cho nàng giật cả mình.
Lòng nhẫn nại của hắn dành cho người này đã đến cực điểm!
Đôi mắt ẩn hiện sát khí hung tàn: “ Nếu không thể tìm ra, mà muốn an toàn rời đi..” Dừng lại một chút.
Khải Thuỵ cầm tách trà đang vỡ tan nát trong tay giơ lên phía trước mặt của Lệ Khuynh, những mảnh vỡ nằm gọn trong nắm tay của hắn, máu tươi nhiễu từng giọt nhỏ xuống mặt bàn ngọc. Mùi máu tanh tuy không nồng đậm, nhưng vẫn có thể ngửi được chút ít.
Môi mỏng khơi gợi, cong lên một bên, trông vừa ma mị vừa mê người nhưng quá tà ác.
Ngữ khí, giọng điệu đầy khẳng định lại kèm theo uy áp: “..Đừng, hy, vọng, đến!”
Lời vừa dứt, bàn tay đang nắm chặt kia bỗng siết chặt lại một cái rồi từ từ mở ra, một mảnh bụi rơi xuống cùng với máu tươi.
Thần sắc của Khải Thuỵ cũng trở nên vừa nghiêm vừa lãnh khốc hơn bất kì lúc nào!
Lệ Khuynh cảm thấy ở phía sau gáy đầy lạnh lẽo, hít một ngụm khí lạnh, khí huyết ngưng trệ.
Cái loại uy hiếp đó, nếu nói không có chút sợ hãi nào, đó là gạt người, nếu không bị ảnh hưởng nhiều thì cũng ít!
Mùi vị có tức giận nhưng không thể phát tiết, muốn phản bác nhưng không thể nói thành lời, loại cảm giác đó, thật sự khó chịu đến cực điểm!
Khải Thuỵ đứng thẳng dậy, tay chắp ra phía sau, sắc mặt đã âm lãnh, ngữ khí đầy lãnh đạm lẫn vô tình: “ Nếu không muốn chết một cách vô nghĩa, thì nên biết rõ, bản thân phải làm gì và không nên làm gì!”
Không nhìn lại người kia một cái, hắn bỏ lại một câu rồi cứ thế mà sải bước rời đi.
Đến khi bóng lưng lãnh ngạo biến mất khỏi tầm mắt, hô hấp của nàng vẫn không thể lưu thông, tức giận đến phát run.
Lệ Khuynh siết chặt hai nắm tay run run, gầm nhẹ: “ Mẹ kiếp! Tên khốn kiếp!”
Thật ra, không cần hợp tác với hắn làm cái gì, tự thân có thể giải quyết hết thảy. Nếu bản thân mồ côi, là một cô nhi, một thân một mình như kiếp trước, có lẽ giờ nàng sẽ không cần suy tính sâu xa đến mức thua thiệt!
* *
Canh ba ( 23 giờ đến 1 giờ sáng), giữa giờ tý, ở một góc chết của hậu hoa viên Phụng Nghi cung có hai thân ảnh màu đen.
“ Có chuyện gì?” Một giọng nam cao lãnh hỏi, hắn đứng quay lưng lại với kẻ kia, tay chắp ra phía sau.
“ Ta muốn, mạng của tên đã giết tỷ tỷ ta. Ả ta ở đâu?” Một giọng nữ nhân lạnh lùng vang lên. Kẻ đó cũng biết kĩ thuật hoá trang!
“ Ngươi nên nhớ, kẻ gián tiếp hại chết lẫn giết tỷ tỷ của ngươi, chính là hoàng hậu, ả mới là người nên giết. Chứ không phải kẻ đã giết chết tỷ tỷ ngươi vào ngày đó!” Dừng một chút, hắn lại nói: “ Mau tìm cơ hội tốt để hạ thủ. Hoàng hậu bắt đầu nghi ngờ ngươi rồi!”
“ Nội trong ba ngày, ta sẽ tìm một thời cơ thích hợp để ra tay.” Nữ hắc y quay đầu nhưng vẫn chưa chịu đi, ngữ khí kiên định: “ Nhưng mạng của ả kia, ta cũng muốn lấy.” Dứt lời liền phi thân đi. Nói gì thì nói, ả đó cũng đã trực tiếp ra tay giết tỷ tỷ của nàng!
Thấy nữ hắc y nhân kia đã đi, một tên hắc y nhân nữa xuất hiện, tên đó cười lạnh sau lớp khăn che mặt: “ Ả muốn giết ta?” Lại là giọng của nữ nhân vang lên.
Tên hắc y kia quay đầu lại, lạnh nhạt nói: “ Nếu ả thất thủ. Ban Huyết Sát Lệnh!” Tỷ ả vì một tên nam nhân mà phản bội, đáng chết!
***
Ngày hôm sau.
Cơn bão tuyết kéo dài từ đêm qua đến giờ chỉ thấy có chút suy giảm, chứ không có dấu hiệu dứt.
Cũng như mọi ngày, Lệ Khuynh dậy từ rất sớm, do tối qua nàng không có ăn gì nên hiện giờ rất đói.
Hôm nay hoàng hậu quyết định không ăn ở trên phụng sàng nữa, bọn cung nhân cảm thấy rất kì quái!
Sau cơn tức giận bộc phát trong ‘âm thầm’ vào tối qua của hoàng hậu, mọi cung nhân đều có chút sợ sệt, e dè đối với chủ.
Điểm tâm sáng hôm nay do Hương Ly đích thân chuẩn bị, Lệ Khuynh không để ý sắc mặt họ có ra làm sao, nàng cứ vừa ngấu nghiến ăn vừa nghĩ đến cái đặc ân của tên hoàng đế chết tiệt kia ban cho.
Cơm thì do ngự trù phòng của cung Phụng Nghi chuẩn bị, thuốc uống thì cũng để cho cung nhân của cung sắt cho nàng uống.
Vì thế, áp lực sống còn là càng lớn, nàng cần cảnh giác cao độ, nên đã trở lại lối sống huấn luyện khắc nhiệt ở kiếp trước!
Có câu: Không vào hang cọp, sao bắt được cọp con?
Tuy làm như vậy thì có chút liều lĩnh, nhưng chỉ có cách đó, mới nhanh chóng bắt được kẻ đã ám hại khối thân thể này.
Nhưng nghĩ lại, chết đi rồi sống lại, không phải là chuyện đại trà. Một người có cơ may sống lại, không có nghĩa là sau này, ngươi vẫn may mắn như vậy!
Cần trân trọng một mạng này!
Mặc dù được Hương Ly chỉ cách xài khinh công, vận khí, dùng nội lực trị thương mà sức khoẻ của nàng vẫn chưa khoẻ hẳn.
Thứ nhất là do nguyên nhân đặc ân trên, cũng do khẩu vị riêng của nàng đối với cái gọi là ‘sơn hào hải vị’ ở đây có phần kén chọn, có cái ăn được cũng có cái không. Lại do thân thể này có chút yếu, suy nhược..Dù sao cũng chẳng phải thân thể của bản thân ở kiếp trước!
Thứ hai là do thuốc và thức ăn được đám nguy hiểm chuẩn bị, ai dám ăn uống mà không sợ này nọ? Nàng chỉ ăn đồ do Hương Ly cẩn thận kiểm tra qua, mặc dù việc này do nàng cố ý bảo Hương Ly, hãy để cho Liên Hoa phụ trách coi và sắp xếp khẩu phần ăn cho nàng.
Thuốc thì hầu như là đổ cho cây xanh và hoa tươi uống hộ, một là do sợ hạ độc, hai là do khó uống. Bởi thế, cây cảnh trong phòng hay bị thay thường, vì chủ ‘quá có tâm’, không tưới nước và bón phân mà tưới thuốc cho nó uống, bảo sao không chết?
Sợ người khác nghi ngờ nên nàng bảo Hương Ly và An Tịnh lén bắt sâu bỏ vào thân cây, để kẻ làm chết chúng nó trong mắt người ta là bọn sâu ghê tởm, phá hoại kia.
* *
Sau bữa sáng, Lý nữ y cùng một tên tiểu thái giám đến bắt mạch và đưa thuốc thang, sau nhiệm vụ thì họ bị giữ lại một lúc.
Lệ Khuynh trưng vẻ mặt tươi cười nói chuyện vui vẻ với họ, bàn về chuyện làm đẹp, tìm lấy một cái lý do rồi ban thưởng cho Lý Nhu Đông một hộp phấn thơm mà nàng đã đặc biệt chuẩn bị.
“ Phấn này là loại hảo hạng, thuộc hàng cực phẩm a! Ngươi về ‘nghiệm’ dùng ngay, xem có tốt không? Nếu thấy không tốt, cứ nói, ta cho loại khác!” Nàng vừa cười vừa nói.
Lý Nhu Đổng liền cự tuyệt: “ Hoàng hậu..”
“ Ngươi muốn kháng chỉ sao?” Lệ Khuynh cắt lời, bày ra bộ mặt không mấy vui.
“ Không! Lý nữ y không dám!”
“ Tốt! Nhận đi!” Lệ Khuynh nhét hộp vào tay của Lý nữ y, vừa cười vừa nói: “ Nhớ dùng liền! Mai ngươi đến cho ta xem!”
Nàng cũng không phải kẻ thiên vị, dĩ nhiên là những người khác đều có phần.
Lệ Khuynh còn cố ý cho Chu Đại Nham một hộp phấn thơm thuộc hàng thượng hạng.
“ Chu công công, bổn cung trông ngươi là người rất biết ‘sắp xếp công việc’! Bổn cung ban cho ngươi hộp phấn thơm này, coi như là phần thưởng nho nhỏ cho mấy ngày tận lực của ngươi!”
Chu Đại Nham bối rối nhưng đâu thể không nhận!
Hắn vừa định tạ ân thì lại nghe hoàng hậu có tâm tư ‘quan tâm’ khuyên nhủ: “ Bổn cung thấy việc trong ngoài cung cũng không ít, giữa ‘trong và ngoài’ thì nên chọn một thôi! Thân thể quan trọng hơn, đừng làm quá sức! Rõ chưa?” Đầu gián điệp công khai!
Chu công công sắc mặt liền tái nhợt, hắn đâu ngu đến nỗi không biết lời hoàng hậu là muốn ám chỉ về vấn đề gì?
“ Dạ..dạ, nô nô tài đã rõ!” Cái này là đánh phủ đầu? Cảnh cáo hắn? Sao số hắn khổ thế này? Chọn bên nào thì hắn cũng không thể bảo toàn tính mạng được!
* *
Chớp mắt một cái lại đến tối.
Lệ Khuynh lại đi đến phòng của Liên Hoa xem lại một lần nữa, lần này đi không chỉ có một mình nàng.
Hai tên hắc y này đã bám sát và theo dõi nàng nguyên một ngày, dùng đầu ngón chân cũng biết, hẵng là thuộc hạ của tên kia, gọi là ‘ảnh vệ’ gì đó rồi!
Mặc kệ hai tên theo là có mục đích gì? Cứ làm việc của mình!
Y như ngày hôm qua, phòng của Liên Hoa vẫn khói hương nghi ngút, dĩ nhiên nàng cũng không quên uống thứ thuốc kia.
Hai tên ảnh vệ ở trên mái nhà phía xa xa thấy nàng vào phòng của Liên Hoa, sau đó, bỗng một tên rời đi thật nhanh, hắn ta truy về một hướng khác, tên còn lại thì trông chừng nàng không dám rời mắt.
Trong phòng Liên Hoa, Lệ Khuynh liền đi đến pho tượng Quan Âm, lấy tay xê dịch bức tượng thử, nhưng chẳng có gì xảy ra.
Chết tiệt! Sao không có gì?
Nàng nhìn chằm chằm bức tượng, ánh mắt nhìn xuống, chiếc bình nhỏ trên tay của phật bà Quan Âm.
Qủa nhiên, khi nàng đụng vào chiếc bình nhỏ xíu đó, một mảng nền dưới chân bàn liền bị xê dịch ngang..
* *
Bữa cơm tối.
Hương Ly ngó đông ngó tây rồi thấp giọng hỏi: “ Tiểu thư, người lần này đi, có tìm được gì không?”
Trong phòng không có ai khác, ngoài ba người.
Nữ tử vận bộ bạch y phối đỏ, không ngẩng đầu lên, dừng đũa lại một chút, nhàn nhạt trả lời: “ Không.” Sau đó tiếp tực gắp thức ăn bỏ vào miệng, tiếp tục ăn.
“ Không?” An Tịnh và Hương Ly nghe xong, mặt có chút thất vọng.
Lệ Khuynh vừa nhai nhai, đầu gật gật: “ Ừ!” Trong lòng thì cảm thấy nàng quá bất hạnh khi có hai vị trợ thủ vô năng, cảnh giác vô cùng kém!
An Tĩnh nghĩ nghĩ gì đó, sau gãi gãi đầu, hỏi điều nghi hoặc trong lòng: “ Nương nương..Nô tì có một cái thắc mắc, nghĩ hoài vẫn không thông.”
“ Chuyện gì?” Lệ Khuynh vẫn không ngẩng đầu.
“ Sao người có thể vào phòng của..Mà đã về, trong khoảng thời gian ngắn như vậy? Khi cửa sổ bị khoá trái, cửa chính cũng khoá?” An Tịnh nhíu cặp chân mày nhỏ xinh.
Nàng ta tiếp tục ngây ngô suy luận, mặt ra vẻ cao thâm: “ Nếu leo nóc nhà mà đi..phải gỡ ngói, rồi đi ra cũng phải xếp lại. Nói chung, rất mất thời gian.”
Sau đó sờ sờ cằm, An Tịnh như ngộ ra, kích động hỏi: “ Chẳng lẽ người..Hay là người, cứ thế mà bay ầm vào? Từ trên nóc nhà mà phóng đại xuống? Để một lỗ thủng to tướng?”
Hương Ly cũng nhìn vị tiểu thư của nhà mình với vẻ mặt cực kì tò mò, nàng cũng không biết vị tiểu thư mình, sao có thể về nhanh như vậy a?
“ Ha ha. Dĩ nhiên không phải thế!” Lệ Khuynh nghe An Tịnh hỏi xong liền bỏ đũa, ngoắt tay kêu họ đến gần mình một chút, sau đó thấp giọng nói: “ Ta vào bằng..”
Hai người kia nghe xong đáp án liền bật người đứng thẳng, miệng kinh hô: “ Cửa chính?”
Cả tẩm phòng rộng lớn, chỉ còn lại hai người và một con vật.
Tiếng gõ cầm canh báo đến canh hai giờ hợi ( 21 giờ đến 23 giờ) vang lên đã qua rất lâu, mà đèn trong tẩm phòng của hoàng hậu vẫn sáng bừng.
Trong căn phòng ngủ.
Vị nam tử có dung mạo hơn người, sắc mặt tuy thoạt nhìn là đa phần ôn hoà nhưng lại ẩn chứa vài phần lãnh mị cùng vô tình, đôi mắt phượng đào hoa kia lại vô cùng thâm sâu khó lường.
Khải Thuỵ vừa thưởng trà vừa quan sát vị nữ tử ngồi đối diện với hắn, người này có tướng ngồi không thể nào bất nhã hơn nữa.
Lệ Khuynh không giữ chút hình tượng thục nữ, ngồi như một vị đại hán lỗ mãng, một tay chống lên bàn ngọc đỡ trán, đầu hơi cúi thấp, mắt nhắm dưỡng thần, mày liễu hơi cau nhẹ.
Hai người ngồi đối diện nhau ở bàn trà làm bằng ngọc, riêng tiểu hồ ly thì ngoan ngoãn nằm trên phụng sàng, ánh mắt của nó lộ rõ sự đề phòng, còn kèm theo sát khí hung tàn khi nhìn về vị mỹ nam tử đang ngồi cùng với chủ nhân nó.
Chủ nhân nó đối với cái biểu hiện ‘hiếu khách’ của nó rất là hài lòng!
Nàng vẫn bộ dáng trầm tư suy nghĩ sau cuộc nói chuyện kéo dài với tên kia, cái gì cần nói cũng đã nói hết, cần gì khách sáo với nhau nữa?
Lệ Khuynh chuyển cái tư thế chống tay trước trán suy nghĩ sang tư thế chống đỡ ở một bên đầu, hơi nghiêng nghiêng cái đầu nhỏ, quay nhìn tên đối diện dò hỏi: “ Nếu như ta muốn, cứ thế mà rời..”
Nhưng chưa dứt hết lời thì tiếng của cái tách trà vỡ trong tay Khải Thuỵ vang lên: “ Oanh!” một tiếng làm cho nàng giật cả mình.
Lòng nhẫn nại của hắn dành cho người này đã đến cực điểm!
Đôi mắt ẩn hiện sát khí hung tàn: “ Nếu không thể tìm ra, mà muốn an toàn rời đi..” Dừng lại một chút.
Khải Thuỵ cầm tách trà đang vỡ tan nát trong tay giơ lên phía trước mặt của Lệ Khuynh, những mảnh vỡ nằm gọn trong nắm tay của hắn, máu tươi nhiễu từng giọt nhỏ xuống mặt bàn ngọc. Mùi máu tanh tuy không nồng đậm, nhưng vẫn có thể ngửi được chút ít.
Môi mỏng khơi gợi, cong lên một bên, trông vừa ma mị vừa mê người nhưng quá tà ác.
Ngữ khí, giọng điệu đầy khẳng định lại kèm theo uy áp: “..Đừng, hy, vọng, đến!”
Lời vừa dứt, bàn tay đang nắm chặt kia bỗng siết chặt lại một cái rồi từ từ mở ra, một mảnh bụi rơi xuống cùng với máu tươi.
Thần sắc của Khải Thuỵ cũng trở nên vừa nghiêm vừa lãnh khốc hơn bất kì lúc nào!
Lệ Khuynh cảm thấy ở phía sau gáy đầy lạnh lẽo, hít một ngụm khí lạnh, khí huyết ngưng trệ.
Cái loại uy hiếp đó, nếu nói không có chút sợ hãi nào, đó là gạt người, nếu không bị ảnh hưởng nhiều thì cũng ít!
Mùi vị có tức giận nhưng không thể phát tiết, muốn phản bác nhưng không thể nói thành lời, loại cảm giác đó, thật sự khó chịu đến cực điểm!
Khải Thuỵ đứng thẳng dậy, tay chắp ra phía sau, sắc mặt đã âm lãnh, ngữ khí đầy lãnh đạm lẫn vô tình: “ Nếu không muốn chết một cách vô nghĩa, thì nên biết rõ, bản thân phải làm gì và không nên làm gì!”
Không nhìn lại người kia một cái, hắn bỏ lại một câu rồi cứ thế mà sải bước rời đi.
Đến khi bóng lưng lãnh ngạo biến mất khỏi tầm mắt, hô hấp của nàng vẫn không thể lưu thông, tức giận đến phát run.
Lệ Khuynh siết chặt hai nắm tay run run, gầm nhẹ: “ Mẹ kiếp! Tên khốn kiếp!”
Thật ra, không cần hợp tác với hắn làm cái gì, tự thân có thể giải quyết hết thảy. Nếu bản thân mồ côi, là một cô nhi, một thân một mình như kiếp trước, có lẽ giờ nàng sẽ không cần suy tính sâu xa đến mức thua thiệt!
* *
Canh ba ( 23 giờ đến 1 giờ sáng), giữa giờ tý, ở một góc chết của hậu hoa viên Phụng Nghi cung có hai thân ảnh màu đen.
“ Có chuyện gì?” Một giọng nam cao lãnh hỏi, hắn đứng quay lưng lại với kẻ kia, tay chắp ra phía sau.
“ Ta muốn, mạng của tên đã giết tỷ tỷ ta. Ả ta ở đâu?” Một giọng nữ nhân lạnh lùng vang lên. Kẻ đó cũng biết kĩ thuật hoá trang!
“ Ngươi nên nhớ, kẻ gián tiếp hại chết lẫn giết tỷ tỷ của ngươi, chính là hoàng hậu, ả mới là người nên giết. Chứ không phải kẻ đã giết chết tỷ tỷ ngươi vào ngày đó!” Dừng một chút, hắn lại nói: “ Mau tìm cơ hội tốt để hạ thủ. Hoàng hậu bắt đầu nghi ngờ ngươi rồi!”
“ Nội trong ba ngày, ta sẽ tìm một thời cơ thích hợp để ra tay.” Nữ hắc y quay đầu nhưng vẫn chưa chịu đi, ngữ khí kiên định: “ Nhưng mạng của ả kia, ta cũng muốn lấy.” Dứt lời liền phi thân đi. Nói gì thì nói, ả đó cũng đã trực tiếp ra tay giết tỷ tỷ của nàng!
Thấy nữ hắc y nhân kia đã đi, một tên hắc y nhân nữa xuất hiện, tên đó cười lạnh sau lớp khăn che mặt: “ Ả muốn giết ta?” Lại là giọng của nữ nhân vang lên.
Tên hắc y kia quay đầu lại, lạnh nhạt nói: “ Nếu ả thất thủ. Ban Huyết Sát Lệnh!” Tỷ ả vì một tên nam nhân mà phản bội, đáng chết!
***
Ngày hôm sau.
Cơn bão tuyết kéo dài từ đêm qua đến giờ chỉ thấy có chút suy giảm, chứ không có dấu hiệu dứt.
Cũng như mọi ngày, Lệ Khuynh dậy từ rất sớm, do tối qua nàng không có ăn gì nên hiện giờ rất đói.
Hôm nay hoàng hậu quyết định không ăn ở trên phụng sàng nữa, bọn cung nhân cảm thấy rất kì quái!
Sau cơn tức giận bộc phát trong ‘âm thầm’ vào tối qua của hoàng hậu, mọi cung nhân đều có chút sợ sệt, e dè đối với chủ.
Điểm tâm sáng hôm nay do Hương Ly đích thân chuẩn bị, Lệ Khuynh không để ý sắc mặt họ có ra làm sao, nàng cứ vừa ngấu nghiến ăn vừa nghĩ đến cái đặc ân của tên hoàng đế chết tiệt kia ban cho.
Cơm thì do ngự trù phòng của cung Phụng Nghi chuẩn bị, thuốc uống thì cũng để cho cung nhân của cung sắt cho nàng uống.
Vì thế, áp lực sống còn là càng lớn, nàng cần cảnh giác cao độ, nên đã trở lại lối sống huấn luyện khắc nhiệt ở kiếp trước!
Có câu: Không vào hang cọp, sao bắt được cọp con?
Tuy làm như vậy thì có chút liều lĩnh, nhưng chỉ có cách đó, mới nhanh chóng bắt được kẻ đã ám hại khối thân thể này.
Nhưng nghĩ lại, chết đi rồi sống lại, không phải là chuyện đại trà. Một người có cơ may sống lại, không có nghĩa là sau này, ngươi vẫn may mắn như vậy!
Cần trân trọng một mạng này!
Mặc dù được Hương Ly chỉ cách xài khinh công, vận khí, dùng nội lực trị thương mà sức khoẻ của nàng vẫn chưa khoẻ hẳn.
Thứ nhất là do nguyên nhân đặc ân trên, cũng do khẩu vị riêng của nàng đối với cái gọi là ‘sơn hào hải vị’ ở đây có phần kén chọn, có cái ăn được cũng có cái không. Lại do thân thể này có chút yếu, suy nhược..Dù sao cũng chẳng phải thân thể của bản thân ở kiếp trước!
Thứ hai là do thuốc và thức ăn được đám nguy hiểm chuẩn bị, ai dám ăn uống mà không sợ này nọ? Nàng chỉ ăn đồ do Hương Ly cẩn thận kiểm tra qua, mặc dù việc này do nàng cố ý bảo Hương Ly, hãy để cho Liên Hoa phụ trách coi và sắp xếp khẩu phần ăn cho nàng.
Thuốc thì hầu như là đổ cho cây xanh và hoa tươi uống hộ, một là do sợ hạ độc, hai là do khó uống. Bởi thế, cây cảnh trong phòng hay bị thay thường, vì chủ ‘quá có tâm’, không tưới nước và bón phân mà tưới thuốc cho nó uống, bảo sao không chết?
Sợ người khác nghi ngờ nên nàng bảo Hương Ly và An Tịnh lén bắt sâu bỏ vào thân cây, để kẻ làm chết chúng nó trong mắt người ta là bọn sâu ghê tởm, phá hoại kia.
* *
Sau bữa sáng, Lý nữ y cùng một tên tiểu thái giám đến bắt mạch và đưa thuốc thang, sau nhiệm vụ thì họ bị giữ lại một lúc.
Lệ Khuynh trưng vẻ mặt tươi cười nói chuyện vui vẻ với họ, bàn về chuyện làm đẹp, tìm lấy một cái lý do rồi ban thưởng cho Lý Nhu Đông một hộp phấn thơm mà nàng đã đặc biệt chuẩn bị.
“ Phấn này là loại hảo hạng, thuộc hàng cực phẩm a! Ngươi về ‘nghiệm’ dùng ngay, xem có tốt không? Nếu thấy không tốt, cứ nói, ta cho loại khác!” Nàng vừa cười vừa nói.
Lý Nhu Đổng liền cự tuyệt: “ Hoàng hậu..”
“ Ngươi muốn kháng chỉ sao?” Lệ Khuynh cắt lời, bày ra bộ mặt không mấy vui.
“ Không! Lý nữ y không dám!”
“ Tốt! Nhận đi!” Lệ Khuynh nhét hộp vào tay của Lý nữ y, vừa cười vừa nói: “ Nhớ dùng liền! Mai ngươi đến cho ta xem!”
Nàng cũng không phải kẻ thiên vị, dĩ nhiên là những người khác đều có phần.
Lệ Khuynh còn cố ý cho Chu Đại Nham một hộp phấn thơm thuộc hàng thượng hạng.
“ Chu công công, bổn cung trông ngươi là người rất biết ‘sắp xếp công việc’! Bổn cung ban cho ngươi hộp phấn thơm này, coi như là phần thưởng nho nhỏ cho mấy ngày tận lực của ngươi!”
Chu Đại Nham bối rối nhưng đâu thể không nhận!
Hắn vừa định tạ ân thì lại nghe hoàng hậu có tâm tư ‘quan tâm’ khuyên nhủ: “ Bổn cung thấy việc trong ngoài cung cũng không ít, giữa ‘trong và ngoài’ thì nên chọn một thôi! Thân thể quan trọng hơn, đừng làm quá sức! Rõ chưa?” Đầu gián điệp công khai!
Chu công công sắc mặt liền tái nhợt, hắn đâu ngu đến nỗi không biết lời hoàng hậu là muốn ám chỉ về vấn đề gì?
“ Dạ..dạ, nô nô tài đã rõ!” Cái này là đánh phủ đầu? Cảnh cáo hắn? Sao số hắn khổ thế này? Chọn bên nào thì hắn cũng không thể bảo toàn tính mạng được!
* *
Chớp mắt một cái lại đến tối.
Lệ Khuynh lại đi đến phòng của Liên Hoa xem lại một lần nữa, lần này đi không chỉ có một mình nàng.
Hai tên hắc y này đã bám sát và theo dõi nàng nguyên một ngày, dùng đầu ngón chân cũng biết, hẵng là thuộc hạ của tên kia, gọi là ‘ảnh vệ’ gì đó rồi!
Mặc kệ hai tên theo là có mục đích gì? Cứ làm việc của mình!
Y như ngày hôm qua, phòng của Liên Hoa vẫn khói hương nghi ngút, dĩ nhiên nàng cũng không quên uống thứ thuốc kia.
Hai tên ảnh vệ ở trên mái nhà phía xa xa thấy nàng vào phòng của Liên Hoa, sau đó, bỗng một tên rời đi thật nhanh, hắn ta truy về một hướng khác, tên còn lại thì trông chừng nàng không dám rời mắt.
Trong phòng Liên Hoa, Lệ Khuynh liền đi đến pho tượng Quan Âm, lấy tay xê dịch bức tượng thử, nhưng chẳng có gì xảy ra.
Chết tiệt! Sao không có gì?
Nàng nhìn chằm chằm bức tượng, ánh mắt nhìn xuống, chiếc bình nhỏ trên tay của phật bà Quan Âm.
Qủa nhiên, khi nàng đụng vào chiếc bình nhỏ xíu đó, một mảng nền dưới chân bàn liền bị xê dịch ngang..
* *
Bữa cơm tối.
Hương Ly ngó đông ngó tây rồi thấp giọng hỏi: “ Tiểu thư, người lần này đi, có tìm được gì không?”
Trong phòng không có ai khác, ngoài ba người.
Nữ tử vận bộ bạch y phối đỏ, không ngẩng đầu lên, dừng đũa lại một chút, nhàn nhạt trả lời: “ Không.” Sau đó tiếp tực gắp thức ăn bỏ vào miệng, tiếp tục ăn.
“ Không?” An Tịnh và Hương Ly nghe xong, mặt có chút thất vọng.
Lệ Khuynh vừa nhai nhai, đầu gật gật: “ Ừ!” Trong lòng thì cảm thấy nàng quá bất hạnh khi có hai vị trợ thủ vô năng, cảnh giác vô cùng kém!
An Tĩnh nghĩ nghĩ gì đó, sau gãi gãi đầu, hỏi điều nghi hoặc trong lòng: “ Nương nương..Nô tì có một cái thắc mắc, nghĩ hoài vẫn không thông.”
“ Chuyện gì?” Lệ Khuynh vẫn không ngẩng đầu.
“ Sao người có thể vào phòng của..Mà đã về, trong khoảng thời gian ngắn như vậy? Khi cửa sổ bị khoá trái, cửa chính cũng khoá?” An Tịnh nhíu cặp chân mày nhỏ xinh.
Nàng ta tiếp tục ngây ngô suy luận, mặt ra vẻ cao thâm: “ Nếu leo nóc nhà mà đi..phải gỡ ngói, rồi đi ra cũng phải xếp lại. Nói chung, rất mất thời gian.”
Sau đó sờ sờ cằm, An Tịnh như ngộ ra, kích động hỏi: “ Chẳng lẽ người..Hay là người, cứ thế mà bay ầm vào? Từ trên nóc nhà mà phóng đại xuống? Để một lỗ thủng to tướng?”
Hương Ly cũng nhìn vị tiểu thư của nhà mình với vẻ mặt cực kì tò mò, nàng cũng không biết vị tiểu thư mình, sao có thể về nhanh như vậy a?
“ Ha ha. Dĩ nhiên không phải thế!” Lệ Khuynh nghe An Tịnh hỏi xong liền bỏ đũa, ngoắt tay kêu họ đến gần mình một chút, sau đó thấp giọng nói: “ Ta vào bằng..”
Hai người kia nghe xong đáp án liền bật người đứng thẳng, miệng kinh hô: “ Cửa chính?”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook