Hoàng Hậu Là Cường Giả
-
Chương 34
Sau khi dùng bữa tối và cùng uống trà, có lẽ vì không muốn nhìn thấy Hoàng Phủ Ngạo Thiên nên trở về phòng, cũng có lẽ vì muốn đi xử lý cái tường viện bị đánh đổ, Dạ An đã biến mất khỏi tầm mắt của Hoàng Phủ Ngạo Thiên. Điều này thật sự làm cho Hoàng Phủ Ngạo Thiên thấy vui mừng. Hắn cũng không muốn ở chung một chỗ với vị nhị cữu ca này, cảm giác thật không an toàn. Một mình ở chung một chỗ với Dạ Diễm Hương như bây giờ chính là điều hắn muốn. Hắn có rất nhiều điều muốn hỏi nàng cho rõ nhưng hắn còn chưa có kịp mở lời thì nàng đã cất tiếng hỏi hắn:
-“Tại sao Hoàng thượng lại có mặt ở đây? Hoàng thượng có gặp Tiểu Lan và Tiểu Trúc không?” . Nàng chưa thể về cung lúc này, không có cách nào về đúng hẹn với Phong nhi, sợ bé nghĩ nàng bỏ lại bé mà khóc thương tâm nên nàng phái Tiểu Lan và Tiểu Trúc trở về hoàng cung xin phép Hoàng Phủ Ngạo Thiên cho đón Phong nhi đến đây ở cùng với nàng vài ngày. Nàng nghĩ Hoàng Phủ Ngạo Thiên không coi trọng Phong nhi, nàng lại hứa sẽ trao toàn bộ đồ cưới của nàng cho hắn sung vào quốc khố và sẽ đưa Phong nhi trở về cung an toàn trong vòng 10 ngày thì hắn sẽ đồng ý để cho Phong nhi đến với nàng. Theo tính toán của nàng, nếu không có gì bất ngờ xảy ra thì ngày mai Tiểu Lan và Tiểu Trúc có thể hộ tống Phong nhi đến đây. Nàng rất mong chờ Phong nhi nhưng thế nào nàng cũng không ngờ được người nàng chờ thì đúng là chưa thấy nhưng lại chờ đươc vị quân vương cao cao tại thượng này hạ giá đến vùng đất héo lánh hoang vu này. Phài chăng là hắn vô tình đến đây thì nhìn thấy nàng nên ghé vào? Tức là hắn không có gặp Tiểu Lan, Tiểu Trúc cũng như chưa có đọc lá thư của nàng. Dạ Diễm Hương giật mình có chút hoảng hốt. Nếu thật là như thế thì Phong nhi của nàng làm sao bây giờ? Nghĩ như thế nên Dạ Diễm Hương không nhịn được mà nhìn chằm chằm vào Hoàng Phủ Ngạo Thiên mà mong đợi đáp án của hắn.
Hoàng Phủ Ngạo Thiên nhìn Dạ Diễm Hương phục hồi vẻ mặt thanh nhàn xa cách thấy thật khó chịu. Lúc ăn cơm tối thấy nàng ở chung với Dạ An, hắn mới biết rõ từ lần đầu tiên gặp mặt cho đến tận bây giờ nàng xa cách hắn như thế nào. Nàng ở bên cạnh Dạ An rất hiền hòa, ấm áp, gần gũi. Điều đó không phải được biểu hiện qua hành động rõ ràng nào của nàng mà chỉ đơn giản là không khí tỏa ra ở quanh thân nàng đã cho thấy điều đó. Nàng chỉ ngồi đó, gần Dạ An, sự thân thiết, nhu hòa của nàng đối với Dạ An đã tự nhiên tản ra. Nhưng khi ở chung một chỗ với hắn, không khí quanh thân nàng lại tản ra sự lạnh nhạt, xa cách. Trải qua bữa cơm tối với Dạ An, sự lanh nhạt và xa cách đó càng được Hoàng Phủ Ngạo Thiên cảm nhận rõ ràng hơn. Đã có một đêm da thịt thân thiết cùng nhau cộng với lúc chiều khi nàng ôm hắn và rơi nước mắt trong lòng hắn, hắn nghĩ nàng đã mở lòng với hắn nhưng lúc này đây nàng lại trở về như lúc ban đầu như chưa có gì thay đổi cả. Điều này làm hắn nghẹn một cục tức trong bụng còn chưa có phát tiết đâu thế mà nàng còn hỏi hắn với giọng điệu chẳng có chút chào đón sự xuất hiện của hắn. Bực bội trong lòng nên Hoàng Phủ Ngạo Thiên sẵng giọng trả lời:
-“Thế nào, trẫm không thể đến đây à? Nàng không chào đón trẫm?”.
Dạ Diễm hơi ngạc nhiên vì tự nhiên Hoàng Phủ Ngạo Thiên lại cao giọng như vậy, nhưng nàng cũng không để tâm nhiều mà nhẹ nhàng cười và nói:
-“ Không phải như vậy. Nơi nào mà không phải là đất của Thiên tử. Nào có nơi nào Hoàng thượng muốn đến mà không được chứ. Được Hoàng thượng đại giá quang lâm là phúc phận bao đời tích phúc mới được đâu thể nào nói đến chào đón hay không chào đón. Hoàng thượng đến đây ta thật sự là làm ta kinh hỉ không thôi”.
Hừ, lời nào của nàng mà không phải là lời khách sáo, chẳng có lời là lời thật lòng. Hoàng Phủ Ngạo Thiên đang định cắt ngang lời nàng để nói mấy câu châm chọc thì đã nghe nàng nói:
-“Nhưng ta đã phái Tiểu Lan và Tiểu Trúc mang thư đến gặp Hoàng thượng. Nay Hoàng thượng ở đây, ta thắc mắc không biết Hoàng thượng đã gặp được 2 nàng chưa?”.
Nhắc đến lá thư đó, một bụng tức của Hoàng Phủ Ngạo Thiên lạ đổi thành một bụng dấm dù đối tượng hắn làm hắn ăn dấm chỉ là đứa bé 5 tuổi. Lá thư đó giải thích Dạ Diễm Hương đang phải giải quyết rắc rối gia đình hiện đang ở nơi này không thể trở về Hoàng cung đúng hẹn với Hoàng Phủ Phong nên muốn hắn cho phép Hoàng Phủ Phong đến với nàng. Nàng hứa hẹn sẽ chăm sóc Hoàng Phủ Phong chu đáo và đưa bé trở về nguyên vẹn trong vòng 10 ngày. Nàng còn nói nếu hắn đồng ý cho Hoàng Phủ Phong đi thì số đồ cưới của nàng sẽ cho hắn sung vào quốc khố không thiếu một rương, một món đồ nào. Cả lá thư chỉ nói đến Hoàng Phủ Phong, cũng vì Hoàng Phủ Phong mà nàng không tiếc đem số đồ cưới giá trị liên thành đó toàn bộ giao cho hắn. Đây là nàng cỡ nào coi trọng Hoàng Phủ Phong. Còn hắn thì nàng chẳng thèm hỏi han lấy một câu. Thật sự là uổng công hắn nhớ thương nàng trong lúc hành quân, lại còn tức giận đám phi tần vì làm nàng uất ức. Uổng công hắn đau khổ vì nàng ra đi, uổng công hắn phí bao tâm lực để tìm ra nàng. Dù vậy, hắn cũng gạt bỏ cảm giác không cam lòng để giục ngựa ba ngày ba đêm không ăn không ngủ để đến đây với nàng sớm nhất có thể. Thế mà đáp lại hắn, nàng cũng chỉ hỏi xem hắn có gặp Tiểu Lan và Tiểu Trúc không, thật ra là nàng muốn biết hắn có cho Hoàng Phủ Phong đến đây không đi? Còn hắn có đến đây hay không, vì sao đến đây thì nàng cũng chẳng quan tâm đi. Thở dài một hơi, Hoàng Phủ Ngạo Thiên trả lời nàng:
-“Trẫm đồng ý điều kiện của nàng viết trong thư. Sáng mai đoàn hộ tống sẽ tới. Dù sao Phong nhi cũng là hoàng tử của trẫm nên ra ngoài phải có nhiều người bảo vệ trẫm mới yên tâm. Đông người nên đi chậm”.
-“Thật sao? Vậy ta phải đi chuẩn bị vài thứ cho Phong nhi. Hoàng thượng cũng nên nghỉ ngơi sớm”.
Hoàng Phủ Ngạo Thiên nhìn Dạ Diễm Hương không hề che giấu sự vui mừng rời đi mà buồn bực. Nàng… nàng…thật sự không có để hắn trong lòng chỉ là một chút. Lòng bỗng dưng lại thấy chua chát. Nữ nhân này đối với hắn có lẽ thật sự là vô tình đi. Thừa nhận đi Hoàng Phủ Ngạo Thiên, chỉ có mình ngươi nhớ mong nàng, chỉ có mình ngươi tưởng niệm đêm xuân của hai người còn với nàng chỉ là một đêm say rượu, chỉ có mình ngươi đã động tâm với nàng. Điều này với hắn thật sự là khó chấp nhận. Nhưng không chấp nhận thì hắn phải làm sao bây giờ? Hắn phải làm thế nào để bắt được tâm của nàng? Hoàng Phủ Ngạo Thiên rối rắm bước về phòng riêng của mình. Phòng riêng? Không sai. Chính là phòng riêng. Theo lẽ thường, hắn phải ngủ cùng phòng với Hoàng hậu nhưng từ khi hắn xuất hiện, chỉ cần đến gần Dạ Diễm Hương sẽ bị Dạ An dùng ánh mắt thù hằn trừng hắn như thể bất cứ lúc nào cũng có thể ăn tươi nuốt sống hắn mà hận môt nỗi, hắn đánh không thắng được y nên chuyện đồng giường cộng chẩm với thê tử là chuyện mộng tưởng. 25 năm sống trên đời, lần đầu tiên nếm trải cảm giác khuất nhục trước người khác thật là không dễ chịu gì. Nhưng đây chỉ là tình trạng tạm thời thôi. Đã biết mình thua kém người thì hắn sẽ tìm mọi cách để nâng cao thực lực của mình một cách nhanh chóng. Hoàng Phủ Ngạo Thiên hắn không thể đứng dưới hay chịu sự chi phối của người khác. Nhưng trước đó hắn vẫn là phải chịu “chăn đơn gối chiếc”. Aizz…
Trở về phòng, Hoàng Phủ Ngạo Thiên đã thấy Ảnh Nhất chờ hắn ở đó. Hắn phất tay ra ý miễn lễ để Ảnh Nhất báo cáo:
-“Bẩm Hoàng thượng, thuộc hạ nghe được Dạ An nói với Hoàng hậu rằng kế hoạch có thể hoãn nhưng không được bỏ”.
Nghe được điều này, Hoàng Phủ Ngạo Thiên sững người lại một chút rồi lại phất tay cho Ảnh Nhất rời đi. Tự rót cho mình một tách trà, Hoàng Phủ Ngạo Thiên vừa uống vừa suy nghĩ. Kế hoạch – hai từ này ngăn cách hắn cùng nàng từ đầu đến giờ nhưng hắn chẳng tìm ra một đầu mối nào, cũng chưa thấy nàng hay những người quanh nàng có một hành động nào khả nghi. Hắn suy nghĩ rất nhiều xem kế hoạch của nàng cùng Dạ gia có thể là gì nhưng tất cả đều đi vào ngõ cụt. Nếu kế hoạch đó là thích sát hắn thì chỉ cần Dạ An ra tay thì hắn không thể không chết. Nếu là muốn điều khiển hắn như một con rối thì chỉ cần Dạ Tĩnh ra tay cho hắn dùng chút thuốc thì hắn không nghi ngờ bản thân sẽ thật sự là một con rối đúng nghĩa. Nếu kế hoạch đó nhắm vào việc đưa người Dạ gia vào triều rồi theo đó mà nâng vị thế của Dạ gia lên thì Dạ Diễm Hương cần phải lấy lòng hắn, bắt tâm hắn nhưng Dạ Diễm Hương từ trước đến giờ tuy luôn cho hắn khuôn mặt tươi cười nhưng rất lạnh nhạt, xa cách, lại chưa bao giờ can thiệp vào bất cứ việc gì trong cung…Hơn nữa, hình như những người Dạ gia này nói về kế hoạch này rất tự nhiên thoải mái không hề sợ người khác biết đến. Hắn nghĩ như thế vì không thể nào Dạ An không phát hiện ra Ảnh Nhất đang nghe lén bọn họ nói chuyện nhưng lại vẫn để Ảnh Nhất về báo cáo cho hắn. Không phải hắn coi thường võ công cùng khả năng ấn nấp của Ảnh Nhất mà thực sự võ công của Dạ An thực sự quá cao cường. Rút cuộc Dạ gia muốn gì? Dạ Diễm Hương phải làm gì và bao giờ thì nàng ấy ra tay? Trong dĩ vãng, chỉ cần hắn phát hiện mối nguy hiểm thì sẽ tìm mọi cách để diệt trừ mối nguy hại từ trong trứng nước, không hề cho nó có cơ hội này thành mầm mống nhưng lúc này đây biết Hoàng hậu của mình mang trong mình một kế hoạch bí ẩn, hắn lại không nắm chắc về nàng cùng những người quanh nàng mà hắn lại chẳng có suy nghĩ làm tổn thương nàng lấy một chút. Ai bảo nàng là nữ nhân đầu tiên đi vào lòng hắn. Hoàng Phủ Ngạo Thiên thấy mọi thứ thật mờ mịt và chẳng biết làm gì. Đặt tách trà xuống, Hoàng Phủ Ngạo Thiên tiến về phía giường ngủ. Hắn nên đi ngủ, sáng mai dậy sớm, tinh thần tỉnh táo, có thể lúc ấy hắn sẽ nghĩ ra được đối sách nào đó. Do quá mệt mỏi sau 3 ngày ngựa không dừng vó, Hoàng Phủ Ngạo Thiên nhanh chóng chìm vào giấc ngủ mê mệt mà không hề biết rằng đêm đó Dạ Diễm Hương đã tiến vào phòng hắn thay hắn đắp chăn và nàng đã ngồi nhìn hắn ngủ bằng cặp mắt vô cùng ôn nhu thật lâu mới rời đi.
-“Tại sao Hoàng thượng lại có mặt ở đây? Hoàng thượng có gặp Tiểu Lan và Tiểu Trúc không?” . Nàng chưa thể về cung lúc này, không có cách nào về đúng hẹn với Phong nhi, sợ bé nghĩ nàng bỏ lại bé mà khóc thương tâm nên nàng phái Tiểu Lan và Tiểu Trúc trở về hoàng cung xin phép Hoàng Phủ Ngạo Thiên cho đón Phong nhi đến đây ở cùng với nàng vài ngày. Nàng nghĩ Hoàng Phủ Ngạo Thiên không coi trọng Phong nhi, nàng lại hứa sẽ trao toàn bộ đồ cưới của nàng cho hắn sung vào quốc khố và sẽ đưa Phong nhi trở về cung an toàn trong vòng 10 ngày thì hắn sẽ đồng ý để cho Phong nhi đến với nàng. Theo tính toán của nàng, nếu không có gì bất ngờ xảy ra thì ngày mai Tiểu Lan và Tiểu Trúc có thể hộ tống Phong nhi đến đây. Nàng rất mong chờ Phong nhi nhưng thế nào nàng cũng không ngờ được người nàng chờ thì đúng là chưa thấy nhưng lại chờ đươc vị quân vương cao cao tại thượng này hạ giá đến vùng đất héo lánh hoang vu này. Phài chăng là hắn vô tình đến đây thì nhìn thấy nàng nên ghé vào? Tức là hắn không có gặp Tiểu Lan, Tiểu Trúc cũng như chưa có đọc lá thư của nàng. Dạ Diễm Hương giật mình có chút hoảng hốt. Nếu thật là như thế thì Phong nhi của nàng làm sao bây giờ? Nghĩ như thế nên Dạ Diễm Hương không nhịn được mà nhìn chằm chằm vào Hoàng Phủ Ngạo Thiên mà mong đợi đáp án của hắn.
Hoàng Phủ Ngạo Thiên nhìn Dạ Diễm Hương phục hồi vẻ mặt thanh nhàn xa cách thấy thật khó chịu. Lúc ăn cơm tối thấy nàng ở chung với Dạ An, hắn mới biết rõ từ lần đầu tiên gặp mặt cho đến tận bây giờ nàng xa cách hắn như thế nào. Nàng ở bên cạnh Dạ An rất hiền hòa, ấm áp, gần gũi. Điều đó không phải được biểu hiện qua hành động rõ ràng nào của nàng mà chỉ đơn giản là không khí tỏa ra ở quanh thân nàng đã cho thấy điều đó. Nàng chỉ ngồi đó, gần Dạ An, sự thân thiết, nhu hòa của nàng đối với Dạ An đã tự nhiên tản ra. Nhưng khi ở chung một chỗ với hắn, không khí quanh thân nàng lại tản ra sự lạnh nhạt, xa cách. Trải qua bữa cơm tối với Dạ An, sự lanh nhạt và xa cách đó càng được Hoàng Phủ Ngạo Thiên cảm nhận rõ ràng hơn. Đã có một đêm da thịt thân thiết cùng nhau cộng với lúc chiều khi nàng ôm hắn và rơi nước mắt trong lòng hắn, hắn nghĩ nàng đã mở lòng với hắn nhưng lúc này đây nàng lại trở về như lúc ban đầu như chưa có gì thay đổi cả. Điều này làm hắn nghẹn một cục tức trong bụng còn chưa có phát tiết đâu thế mà nàng còn hỏi hắn với giọng điệu chẳng có chút chào đón sự xuất hiện của hắn. Bực bội trong lòng nên Hoàng Phủ Ngạo Thiên sẵng giọng trả lời:
-“Thế nào, trẫm không thể đến đây à? Nàng không chào đón trẫm?”.
Dạ Diễm hơi ngạc nhiên vì tự nhiên Hoàng Phủ Ngạo Thiên lại cao giọng như vậy, nhưng nàng cũng không để tâm nhiều mà nhẹ nhàng cười và nói:
-“ Không phải như vậy. Nơi nào mà không phải là đất của Thiên tử. Nào có nơi nào Hoàng thượng muốn đến mà không được chứ. Được Hoàng thượng đại giá quang lâm là phúc phận bao đời tích phúc mới được đâu thể nào nói đến chào đón hay không chào đón. Hoàng thượng đến đây ta thật sự là làm ta kinh hỉ không thôi”.
Hừ, lời nào của nàng mà không phải là lời khách sáo, chẳng có lời là lời thật lòng. Hoàng Phủ Ngạo Thiên đang định cắt ngang lời nàng để nói mấy câu châm chọc thì đã nghe nàng nói:
-“Nhưng ta đã phái Tiểu Lan và Tiểu Trúc mang thư đến gặp Hoàng thượng. Nay Hoàng thượng ở đây, ta thắc mắc không biết Hoàng thượng đã gặp được 2 nàng chưa?”.
Nhắc đến lá thư đó, một bụng tức của Hoàng Phủ Ngạo Thiên lạ đổi thành một bụng dấm dù đối tượng hắn làm hắn ăn dấm chỉ là đứa bé 5 tuổi. Lá thư đó giải thích Dạ Diễm Hương đang phải giải quyết rắc rối gia đình hiện đang ở nơi này không thể trở về Hoàng cung đúng hẹn với Hoàng Phủ Phong nên muốn hắn cho phép Hoàng Phủ Phong đến với nàng. Nàng hứa hẹn sẽ chăm sóc Hoàng Phủ Phong chu đáo và đưa bé trở về nguyên vẹn trong vòng 10 ngày. Nàng còn nói nếu hắn đồng ý cho Hoàng Phủ Phong đi thì số đồ cưới của nàng sẽ cho hắn sung vào quốc khố không thiếu một rương, một món đồ nào. Cả lá thư chỉ nói đến Hoàng Phủ Phong, cũng vì Hoàng Phủ Phong mà nàng không tiếc đem số đồ cưới giá trị liên thành đó toàn bộ giao cho hắn. Đây là nàng cỡ nào coi trọng Hoàng Phủ Phong. Còn hắn thì nàng chẳng thèm hỏi han lấy một câu. Thật sự là uổng công hắn nhớ thương nàng trong lúc hành quân, lại còn tức giận đám phi tần vì làm nàng uất ức. Uổng công hắn đau khổ vì nàng ra đi, uổng công hắn phí bao tâm lực để tìm ra nàng. Dù vậy, hắn cũng gạt bỏ cảm giác không cam lòng để giục ngựa ba ngày ba đêm không ăn không ngủ để đến đây với nàng sớm nhất có thể. Thế mà đáp lại hắn, nàng cũng chỉ hỏi xem hắn có gặp Tiểu Lan và Tiểu Trúc không, thật ra là nàng muốn biết hắn có cho Hoàng Phủ Phong đến đây không đi? Còn hắn có đến đây hay không, vì sao đến đây thì nàng cũng chẳng quan tâm đi. Thở dài một hơi, Hoàng Phủ Ngạo Thiên trả lời nàng:
-“Trẫm đồng ý điều kiện của nàng viết trong thư. Sáng mai đoàn hộ tống sẽ tới. Dù sao Phong nhi cũng là hoàng tử của trẫm nên ra ngoài phải có nhiều người bảo vệ trẫm mới yên tâm. Đông người nên đi chậm”.
-“Thật sao? Vậy ta phải đi chuẩn bị vài thứ cho Phong nhi. Hoàng thượng cũng nên nghỉ ngơi sớm”.
Hoàng Phủ Ngạo Thiên nhìn Dạ Diễm Hương không hề che giấu sự vui mừng rời đi mà buồn bực. Nàng… nàng…thật sự không có để hắn trong lòng chỉ là một chút. Lòng bỗng dưng lại thấy chua chát. Nữ nhân này đối với hắn có lẽ thật sự là vô tình đi. Thừa nhận đi Hoàng Phủ Ngạo Thiên, chỉ có mình ngươi nhớ mong nàng, chỉ có mình ngươi tưởng niệm đêm xuân của hai người còn với nàng chỉ là một đêm say rượu, chỉ có mình ngươi đã động tâm với nàng. Điều này với hắn thật sự là khó chấp nhận. Nhưng không chấp nhận thì hắn phải làm sao bây giờ? Hắn phải làm thế nào để bắt được tâm của nàng? Hoàng Phủ Ngạo Thiên rối rắm bước về phòng riêng của mình. Phòng riêng? Không sai. Chính là phòng riêng. Theo lẽ thường, hắn phải ngủ cùng phòng với Hoàng hậu nhưng từ khi hắn xuất hiện, chỉ cần đến gần Dạ Diễm Hương sẽ bị Dạ An dùng ánh mắt thù hằn trừng hắn như thể bất cứ lúc nào cũng có thể ăn tươi nuốt sống hắn mà hận môt nỗi, hắn đánh không thắng được y nên chuyện đồng giường cộng chẩm với thê tử là chuyện mộng tưởng. 25 năm sống trên đời, lần đầu tiên nếm trải cảm giác khuất nhục trước người khác thật là không dễ chịu gì. Nhưng đây chỉ là tình trạng tạm thời thôi. Đã biết mình thua kém người thì hắn sẽ tìm mọi cách để nâng cao thực lực của mình một cách nhanh chóng. Hoàng Phủ Ngạo Thiên hắn không thể đứng dưới hay chịu sự chi phối của người khác. Nhưng trước đó hắn vẫn là phải chịu “chăn đơn gối chiếc”. Aizz…
Trở về phòng, Hoàng Phủ Ngạo Thiên đã thấy Ảnh Nhất chờ hắn ở đó. Hắn phất tay ra ý miễn lễ để Ảnh Nhất báo cáo:
-“Bẩm Hoàng thượng, thuộc hạ nghe được Dạ An nói với Hoàng hậu rằng kế hoạch có thể hoãn nhưng không được bỏ”.
Nghe được điều này, Hoàng Phủ Ngạo Thiên sững người lại một chút rồi lại phất tay cho Ảnh Nhất rời đi. Tự rót cho mình một tách trà, Hoàng Phủ Ngạo Thiên vừa uống vừa suy nghĩ. Kế hoạch – hai từ này ngăn cách hắn cùng nàng từ đầu đến giờ nhưng hắn chẳng tìm ra một đầu mối nào, cũng chưa thấy nàng hay những người quanh nàng có một hành động nào khả nghi. Hắn suy nghĩ rất nhiều xem kế hoạch của nàng cùng Dạ gia có thể là gì nhưng tất cả đều đi vào ngõ cụt. Nếu kế hoạch đó là thích sát hắn thì chỉ cần Dạ An ra tay thì hắn không thể không chết. Nếu là muốn điều khiển hắn như một con rối thì chỉ cần Dạ Tĩnh ra tay cho hắn dùng chút thuốc thì hắn không nghi ngờ bản thân sẽ thật sự là một con rối đúng nghĩa. Nếu kế hoạch đó nhắm vào việc đưa người Dạ gia vào triều rồi theo đó mà nâng vị thế của Dạ gia lên thì Dạ Diễm Hương cần phải lấy lòng hắn, bắt tâm hắn nhưng Dạ Diễm Hương từ trước đến giờ tuy luôn cho hắn khuôn mặt tươi cười nhưng rất lạnh nhạt, xa cách, lại chưa bao giờ can thiệp vào bất cứ việc gì trong cung…Hơn nữa, hình như những người Dạ gia này nói về kế hoạch này rất tự nhiên thoải mái không hề sợ người khác biết đến. Hắn nghĩ như thế vì không thể nào Dạ An không phát hiện ra Ảnh Nhất đang nghe lén bọn họ nói chuyện nhưng lại vẫn để Ảnh Nhất về báo cáo cho hắn. Không phải hắn coi thường võ công cùng khả năng ấn nấp của Ảnh Nhất mà thực sự võ công của Dạ An thực sự quá cao cường. Rút cuộc Dạ gia muốn gì? Dạ Diễm Hương phải làm gì và bao giờ thì nàng ấy ra tay? Trong dĩ vãng, chỉ cần hắn phát hiện mối nguy hiểm thì sẽ tìm mọi cách để diệt trừ mối nguy hại từ trong trứng nước, không hề cho nó có cơ hội này thành mầm mống nhưng lúc này đây biết Hoàng hậu của mình mang trong mình một kế hoạch bí ẩn, hắn lại không nắm chắc về nàng cùng những người quanh nàng mà hắn lại chẳng có suy nghĩ làm tổn thương nàng lấy một chút. Ai bảo nàng là nữ nhân đầu tiên đi vào lòng hắn. Hoàng Phủ Ngạo Thiên thấy mọi thứ thật mờ mịt và chẳng biết làm gì. Đặt tách trà xuống, Hoàng Phủ Ngạo Thiên tiến về phía giường ngủ. Hắn nên đi ngủ, sáng mai dậy sớm, tinh thần tỉnh táo, có thể lúc ấy hắn sẽ nghĩ ra được đối sách nào đó. Do quá mệt mỏi sau 3 ngày ngựa không dừng vó, Hoàng Phủ Ngạo Thiên nhanh chóng chìm vào giấc ngủ mê mệt mà không hề biết rằng đêm đó Dạ Diễm Hương đã tiến vào phòng hắn thay hắn đắp chăn và nàng đã ngồi nhìn hắn ngủ bằng cặp mắt vô cùng ôn nhu thật lâu mới rời đi.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook